chap 3 -> end
Chap 3 【Mỗi ngày đều phải cắn cắn ngươi】 Cho nên mới nói a, không biết vì lí do gì mà hai nhóc này bắt đầu sống chung, tuy rằng thỉnh thoảng cũng đánh nhau, nhóc họ nhà chó kia thích nhất việc cắn lén mèo trắng lúc nó đang thong thả lắc mông đi tản bộ, chưa thoản mãn, tiểu hồ ly còn cào con bé cho té lăn quay ra đất, sau đó lấy mũi ngửa tới ngửa lui trên bụng người ta, làm như thích thú chỗ nào đó thơm tho mà híp mắt tận hưởng. Mèo trắng đương nhiên có chống trả, nhưng mà khi nó phát hiện không thể chống được tiểu hồ y thì nó sẽ chọn môt sách lượt là: Lúc bị đè sẽ nghe lời nằm yên, sau đó chờ cho con hồ ly này khoái chí nhúc nhích cái lỗ tai, khịt khịt cái mũi thì năm sáu giây sau nó sẽ lật người, song song o91 là thuận thế cào cho tiểu hồ ly một cái, dĩ nhiên là tiểu hồ ly sẽ thiệt hại một chút lông trên người, cũng vậy, tiểu hồ ly lúc đó cũng giật minh nhảy ra nhìn nó chằm chằm, còn ta thì chán muốn chết, mỗi ngày hai nhóc này đều trình diễn có một tiết mục như vậy, haiz, bình thường thì mèo nhỏ sẽ lợi dụng thân hình nhanh nhẹn của nó để chạy trốn, còn tiểu hồ ly lại chẳng thèm đuổi theo, nó ngồi tại chỗ, bên mép còn dính chút lông trắng, hai mắt thâm thúy như muốn nói: ".... thực sự 'món' này quá nhịch ngợm." Kỳ thật ta biết tiểu hồ ly không quá thích ăn cá, nhưng dù sao cũng ăn được nên nó vẫn sẽ ăn, chỉ là tiểu hồ ly thích nhất được ăn những loài động vật có vú, cho nên đôi lúc khi Yusuf mang cá đến thăm, tiểu hồ ly sẽ vừa ăn vừa nhìn chằm chằm con mèo trắng bên cạnh, ta để ý lúc đó đuôi của tiểu hồ ly sẽ không nhúc nhích mà sẽ hạ xuống*, còn con mèo nhỏ kia lại ngây thơ chẳng biết ý địch thủ, vì nó chẳng thuộc họ nhà chó nên không có tâp quán bảo vệ thức ăn như mạng sống đâu, thậm chí khi Yusuf sờ nó vài lần thì nó chỉ ngao ngao trong họng vài tiếng như tượng trưng cho việc nó cho phép mà thôi. [Nếu để ý các bạn sẽ thấy khi chuẩn bị săn mồi hay tấn công, thì các loài săn mồi thường hạ đuôi của mình xuống, chúng đang tập trung đấy mà] Mà lúc này sẽ thấy tiểu hồ ly làm một việc, đi tới chỗ đối phương, nhẹ nhàng cắn lên cái lỗ tai thỉnh thoảng giật giật của người ta vào mồm, không thấy mèo nho phản ứng, liếm liếm lông người ta, cũng không thấy phản ứng, đổi xuống ngửi ngửi lên cổ mèo nhỏ, muốn cắn người ta một ngụm nhưng lại chỉ cắn một chút lông bên ngoài, đối phương vẫn chẳng thèm nhúc nhích, tiểu hồ ly bực dọc nhìn chằm chằm cái đuôi lông xù cỉa nhóc mèo, rón ra rón rén đi tới cái đuôi của người ta, dĩ nhiên là phải cắn cho hả giận cô nàng rồi. "Meo meo ô ~" Mèo trắng u oán nhìn nó kêu đau. Tiểu hồ ly lập tức ngừng cắn, dù sao cô nàng chỉ muốn cắn chơi một cái mà thôi. Động vật họ nhà chó với họ nhà mèo khác nhau lớn nhất chính là người sau thích ăn con mồi còn tươi, còn người trước thích ăn thức ăn hư thối, cho nên tiểu hồ ly có thói quen rảnh rỗi đi cắn người thì ta có thể hiểu, ta khoa trương ngáp dài một cái. Đã đến giờ đi ngủ rồi, cái gì, các người hỏi là hai cô nhóc đó có ngủ chung không à? Ai da, các người có hiểu biết chút nào về hai loài này không vậy a~ Chúng đều là động vật hoạt động về đêm nha! Chỉ có buổi chiều mới là lúc hai nhóc đó đi ngủ thôi. Xưa nay tiểu hồ ly nhà ta không có thói quen ngủ gần bờ hồ, nàng không thích điều đó, cũng chỉ có con mèo chết tiệt đê tiện mắc dịch kia mới can đảm ngủ trên đầu ta thôi nha!!!!! Nhưng kể cho các người nghe, có một buổi chiều nọ, đáng lẽ là vào giờ đi ngủ của tiểu hồ ly thì ta phát hiện thấy cô nàng thập thò tới gần con mèo đang nằm ngủ trên đầu ta, nhìn mắt nó là biết nó đang buồn ngủ rồi, tiểu hồ ly nhìn mèo nhỏ một chút, ngẩn đầu ngửi ngửi cái cục trắng muốt này một lát, bị động chạm thế mà đối phương cũng chẳng có chút phản ứng nào cả. Tiểu hồ ly liền trực tiếp nhảy chuyền lên đầu ta, nó duỗi người, sau đó cuộn mình nằm kế bên cục trắng trắng đó, cái lỗ tai vẫy vẫy vài cái thì cũng nhắm mắt lại đi ngủ, ta thấy con mèo kia chậm rãi mở mắt, nó chớp chớp nhìn tiểu hồ ly nằm kế bên rồi cũng ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ tiếp. Ta bắt đầu có chút khó hiểu, chẳng lẽ tiểu hồ ly muốn cả đời đi trông coi con mồi của nàng sao?
Chap 4 【Ê này, mèo trắng của ngươi bị ôm đi kìa.】
Đại khái cứ như vậy, mùa đông nhanh chóng kéo đến, lúc ta ý thức được điều này thì trên người sớm đã có một tầng tuyêt phủ rồi, hic, lạnh quá đi~ Hằng năm đến vào mùa này thì tiểu hồ ly sẽ thường xuyên hoạt động, nó sẽ chạy rất nhiều hơn, thứ nhất là để làm nóng cơ thể, thứ hai là để săn món thỏ rừng mà nó thích nhất, đây là thời gian dễ dàng nhất để săn mồi khi mà các loài động vật hoạt động chậm lại.
Còn con mèo đê tiện kia á! Nó được Yusuf cho một cái túi ngủ dành cho thú cưng, mềm mại lại ấm áp, cô nàng này còn biết tranh thủ cơ hội chui vào bất cứ chỗ nào nó có thể tá túc, từ khi nó sống ở nơi hoang dã này cho đến nay, ngoại trừ suýt chút nữa nó chiếm luôn cái động của tiểu hồ ly thì đây là lần đầu tiên trong đời nó kiếm được một cái hang, tất nhiên lúc cô nàng nhìn thấy thì thích ngay, sống chết không chịu chui ra.
Nhưng cũng phải có lúc ngoại lệ chứ!
Tiểu hồ ly chính thức bắt đầu công cuộc đi săn của nó, nhìn cô nàng nhảy tưng tưng khoảng 30 cm rồi chúi thẳng cái đầu xuống lớp tuyết dày trên bãi cỏ, cái mông tròn vo thì chổng lên trời, hình ảnh buồn cười cực kỳ! Mỗi lần nàng làm như vậy thì con mèo kia nhất định sẽ giật mình thức giấc, đầu nó ló ra ngoài, chăm chú nhìn về phía trước, đôi mắt híp lười biến bỗng chốc mở to, tiểu hồ ly lay động vài ba cái rồi ngóc đầu dậy, trong miệng chỉ có vài cọng cỏ, giũ lông, bắt đầu chuẩn bị một cuộc chiến mới, tiều hồ ly vừa chuẩn bị nhảy lên một lần nữa thì cô mèo nhanh như chớp chạy thẳng tới chỗ tiểu hồ ly, này này này, ngươi muốn làm cái gì a? Nhóc ấy chỉ đang săn thú a.
Con mèo kia không nghe tiếng ta gọi, trực tiếp nhào lên người tiểu hồ ly, trong lúc tiểu hồ ly còn đang choáng váng thì cô mèo ngay lập tức vỗ bộ móng vuốt vào đầu địch thủ một cái, miệng kêu ngoa ngao như muốn nói 'ta bắt được ngươi nè!' Tiểu hồ ly híp mắt nhìn nó, nàng không hiểu nổi tự nhiên nhóc cào mình một cái rõ đau là ý gì.
'A! Nhất định đem mình làm đồ chơi mới rồi đây!' Tiểu hồ ly bừng tỉnh đại ngộ, nghiên đầu, cũng thu hồi loại phản ứng bực mình chanh chua nãy giờ, nhẹ gầm gừ một cái, bắt đầu nhập bọn cùng con mèo kia ngươi truy ta bắt loạn thành một đống, ê ê nhóc, con thỏ rừng thì... ngươi không muốn bắt à?!
Ta trừng mắt nhìn hai nhóc đó đùa với nhau, cô nàng này đuổi tới đối phương liền vỗ một cái lên đầu người ta, haiz, các ngươi khôngcảm thấy chúng rất ngốc nghếch sao!!!!
"Bộp ——" Một con thỏ chạy trốn chúng nó, tiểu hồ ly kêu lên bỏ mèo trắng chạy theo thỏ rừng, ta thấy cô nàng chộp được con thỏ nhưng có vẻ như thói quen hay sao ấy, mà tiểu hồ ly vỗ một cái lên đầu nạn nhân.... Tiểu hồ ly a, đầu óc ngươi bi con mèo đó đập tới chạm dây luôn rồi à!
...
Cuộc săn kết thúc, tiểu hồ ly đác ý mò tới túi ngủ tìm con mèo nào đó, cúi đầu buông ra con thò bị nó cắn tới thê thảm trong miệng ra, con mèo kia chỉ hí đôi mắt còn đang say ngủ của mình ra, ngọ ngậy cuộn mình thành một cục tròn vo.
Tiểu hồ ly hút hấp cái mũi, cô nàng gọi con mèo kia dậy, nó gặm con thỏ kéo tới gần mèo trắng một chút, cô mèo ngẩng đầu ngáp dài một cái, tỉnh táo nhìn thẳng nó. Một lúc sau, cô mèo mới chậm chạp đứng lên, đến gần con thỏ đáng thương kia ngửi thử, nhìn một chút vết cắn trên phần thịt đã nát nhừ của nó, cô mèo do dự một chút rồi nhẹ nhàng liến vài cái, liếm môi, ngỏng mông quay về nằm tiếp.... Thực sự, ta chỉ là một cục đá vô tình vô nghĩa mà còn nhịn không được, nó chỉ là một con mèo, tiểu hồ ly chia sẻ con mồi cho nó ăn chung mà còn không biết điều, đúng là tâm thần!
Ta vốn tưởng rằng con mèo không ăn như vậy thì thế nào cũng chết đói cho xem , Emma vốn không khỏe mạnh cho lắm, trên thực tế con mèo này chỉ dựa vào 'nhan sắc' mà duy trì sự sống mỗi ngày thôi!
Sau đó vài ngày Yusuf đến, hắn không mang theo cá mà hắn mang theo một người phụ nữ, ta thấy họ khác thân mật nên đoán có lẽ đó là vợ hắ. Dù sao đó chỉ là suy đoán mà thôi.
"Thế nào, mang nó về chứ?"
Mèo trắng tuy rằng không hiểu nổi bọn họ nói cái gì nhưng bản năng vẫn khiến nó thoải mái khi vùi đầu cọ ống quần người ta, dĩ nhiên nhìn nó đáng yêu như vậy, người phụ nữa kia tất nhiên đồng ý, còn nói là sợ nó ở ngoài này chịu không nổi cái lạnh của mùa đông hay bla bla.... Ta thực nghe tới phát chán, nếu con mèo này sống không được thì tiểu hồ ly phải sống thế nào hả? Aiz, nói tới tiểu hồ ly... ủa đâu mất rồi? Ê, mèo trắng của ngươi bị ôm đi kìa, chết tiệt, nghe không thấy ta nói sao!
Chap 4 【Ê này, mèo trắng của ngươi bị ôm đi kìa.】
Đại khái cứ như vậy, mùa đông nhanh chóng kéo đến, lúc ta ý thức được điều này thì trên người sớm đã có một tầng tuyêt phủ rồi, hic, lạnh quá đi~ Hằng năm đến vào mùa này thì tiểu hồ ly sẽ thường xuyên hoạt động, nó sẽ chạy rất nhiều hơn, thứ nhất là để làm nóng cơ thể, thứ hai là để săn món thỏ rừng mà nó thích nhất, đây là thời gian dễ dàng nhất để săn mồi khi mà các loài động vật hoạt động chậm lại.
Còn con mèo đê tiện kia á! Nó được Yusuf cho một cái túi ngủ dành cho thú cưng, mềm mại lại ấm áp, cô nàng này còn biết tranh thủ cơ hội chui vào bất cứ chỗ nào nó có thể tá túc, từ khi nó sống ở nơi hoang dã này cho đến nay, ngoại trừ suýt chút nữa nó chiếm luôn cái động của tiểu hồ ly thì đây là lần đầu tiên trong đời nó kiếm được một cái hang, tất nhiên lúc cô nàng nhìn thấy thì thích ngay, sống chết không chịu chui ra.
Nhưng cũng phải có lúc ngoại lệ chứ!
Tiểu hồ ly chính thức bắt đầu công cuộc đi săn của nó, nhìn cô nàng nhảy tưng tưng khoảng 30 cm rồi chúi thẳng cái đầu xuống lớp tuyết dày trên bãi cỏ, cái mông tròn vo thì chổng lên trời, hình ảnh buồn cười cực kỳ! Mỗi lần nàng làm như vậy thì con mèo kia nhất định sẽ giật mình thức giấc, đầu nó ló ra ngoài, chăm chú nhìn về phía trước, đôi mắt híp lười biến bỗng chốc mở to, tiểu hồ ly lay động vài ba cái rồi ngóc đầu dậy, trong miệng chỉ có vài cọng cỏ, giũ lông, bắt đầu chuẩn bị một cuộc chiến mới, tiều hồ ly vừa chuẩn bị nhảy lên một lần nữa thì cô mèo nhanh như chớp chạy thẳng tới chỗ tiểu hồ ly, này này này, ngươi muốn làm cái gì a? Nhóc ấy chỉ đang săn thú a.
Con mèo kia không nghe tiếng ta gọi, trực tiếp nhào lên người tiểu hồ ly, trong lúc tiểu hồ ly còn đang choáng váng thì cô mèo ngay lập tức vỗ bộ móng vuốt vào đầu địch thủ một cái, miệng kêu ngoa ngao như muốn nói 'ta bắt được ngươi nè!' Tiểu hồ ly híp mắt nhìn nó, nàng không hiểu nổi tự nhiên nhóc cào mình một cái rõ đau là ý gì.
'A! Nhất định đem mình làm đồ chơi mới rồi đây!' Tiểu hồ ly bừng tỉnh đại ngộ, nghiên đầu, cũng thu hồi loại phản ứng bực mình chanh chua nãy giờ, nhẹ gầm gừ một cái, bắt đầu nhập bọn cùng con mèo kia ngươi truy ta bắt loạn thành một đống, ê ê nhóc, con thỏ rừng thì... ngươi không muốn bắt à?!
Ta trừng mắt nhìn hai nhóc đó đùa với nhau, cô nàng này đuổi tới đối phương liền vỗ một cái lên đầu người ta, haiz, các ngươi khôngcảm thấy chúng rất ngốc nghếch sao!!!!
"Bộp ——" Một con thỏ chạy trốn chúng nó, tiểu hồ ly kêu lên bỏ mèo trắng chạy theo thỏ rừng, ta thấy cô nàng chộp được con thỏ nhưng có vẻ như thói quen hay sao ấy, mà tiểu hồ ly vỗ một cái lên đầu nạn nhân.... Tiểu hồ ly a, đầu óc ngươi bi con mèo đó đập tới chạm dây luôn rồi à!
...
Cuộc săn kết thúc, tiểu hồ ly đác ý mò tới túi ngủ tìm con mèo nào đó, cúi đầu buông ra con thò bị nó cắn tới thê thảm trong miệng ra, con mèo kia chỉ hí đôi mắt còn đang say ngủ của mình ra, ngọ ngậy cuộn mình thành một cục tròn vo.
Tiểu hồ ly hút hấp cái mũi, cô nàng gọi con mèo kia dậy, nó gặm con thỏ kéo tới gần mèo trắng một chút, cô mèo ngẩng đầu ngáp dài một cái, tỉnh táo nhìn thẳng nó. Một lúc sau, cô mèo mới chậm chạp đứng lên, đến gần con thỏ đáng thương kia ngửi thử, nhìn một chút vết cắn trên phần thịt đã nát nhừ của nó, cô mèo do dự một chút rồi nhẹ nhàng liến vài cái, liếm môi, ngỏng mông quay về nằm tiếp.... Thực sự, ta chỉ là một cục đá vô tình vô nghĩa mà còn nhịn không được, nó chỉ là một con mèo, tiểu hồ ly chia sẻ con mồi cho nó ăn chung mà còn không biết điều, đúng là tâm thần!
Ta vốn tưởng rằng con mèo không ăn như vậy thì thế nào cũng chết đói cho xem , Emma vốn không khỏe mạnh cho lắm, trên thực tế con mèo này chỉ dựa vào 'nhan sắc' mà duy trì sự sống mỗi ngày thôi!
Sau đó vài ngày Yusuf đến, hắn không mang theo cá mà hắn mang theo một người phụ nữ, ta thấy họ khác thân mật nên đoán có lẽ đó là vợ hắ. Dù sao đó chỉ là suy đoán mà thôi.
"Thế nào, mang nó về chứ?"
Mèo trắng tuy rằng không hiểu nổi bọn họ nói cái gì nhưng bản năng vẫn khiến nó thoải mái khi vùi đầu cọ ống quần người ta, dĩ nhiên nhìn nó đáng yêu như vậy, người phụ nữa kia tất nhiên đồng ý, còn nói là sợ nó ở ngoài này chịu không nổi cái lạnh của mùa đông hay bla bla.... Ta thực nghe tới phát chán, nếu con mèo này sống không được thì tiểu hồ ly phải sống thế nào hả? Aiz, nói tới tiểu hồ ly... ủa đâu mất rồi? Ê, mèo trắng của ngươi bị ôm đi kìa, chết tiệt, nghe không thấy ta nói sao! c
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro