CHƯƠNG 117 + 118
CHƯƠNG 117: CẤT GIỮ ĐAM MÊ
Tăm tối, trước mắt đều là một vùng tăm tối.
Vươn tay ra đụng trúng vách tường lạnh lẽo, Tiêu Ái Nguyệt ho hai tiếng, tay vuốt nhẹ lên vách tường một hồi lâu mới tìm được công tắc đèn trong phòng.
"Khụ khụ khụ." Đèn mở, nhưng đây là đâu? Dưới ánh đèn thủy tinh, Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn mờ mịt, cô cảm giác cổ họng ngứa ngáy khó chịu, đưa mắt nhìn qua tủ đầu giường có một cốc nước khoáng, cô cũng không nghĩ nhiều, lập tức cầm cốc pha lê lạnh lẽo đổ vào miệng.
Nước khoáng lạnh cóng lướt qua yết hầu hệt như đang nuốt một viên thuốc an thần, bất an và bức bối trong lòng dần biến mất, Tiêu Ái Nguyệt dựa lưng vào thành giường dò xét căn phòng xa lạ để tìm chút dấu vết hòng đoán đây là đâu.
Đây là một căn phòng ngủ trang trí theo phong cách Gothic, chủ yếu lấy màu đen làm chủ đạo. Giường đôi rộng hai mét được trang trí tinh xảo, vách tường màu cà phê mang chút quỷ mị kỳ dị. Tiêu Ái Nguyệt giống như người xuyên không đến hoàng cung hoa lệ, trong lúc nhất thời cũng chẳng biết mình đang ở đâu.
Đẹp thì đẹp nhưng cũng hơi ghê, vật dụng trong phòng thiết kế rất có cá tính, khác hẳn với hàng trên thị trường. Chủ nhân chọn lựa kiểu thiết kế này càng to gan lớn mật hơn khi để trên trần nhà màu đen một bức tượng thần Cupid với thứ đang cầm không phải cung tên mà chính là một trái tim đổ máu. Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu nhìn, bức tượng cũng nhìn lại cô khiến căn phòng càng thêm rùng rợn.
Cuối cùng yên tĩnh rồi cũng bị phá vỡ, không biết trôi qua bao lâu, Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên nghe được tiếng vang ngoài cửa, sau đó lại nhìn thấy một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh đi đến.
Cô gái kia rất trẻ trung, bước đi không hề có âm thanh, cô nhẹ nhàng di chuyển đến bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt. Tiêu Ái Nguyệt nắm chặt chiếc chăn màu xanh lá đậm đang đắp trên thân, thấp thỏm hỏi, "Xin chào, cho hỏi đây là đâu vậy?"
Nhưng cô chỉ tiếp xúc với một ánh mắt trống rỗng, cũng không nhận được đáp án, cô gái kia giống như người máy được lên dây cót, vẻ mặt vô cảm đổi cốc nước trên tủ đầu giường đặt vào khay rồi cầm đi.
Từ đầu đến cuối, cô ta đều không lộ ra biểu cảm gì, cái kiểu ngoảnh mặt làm ngơ đó khiến trong lòng Tiêu Ái Nguyệt nổi lên chút sợ hãi, cô lom lom nhìn cô gái kia đi mất mới hậu tri hậu giác nhớ tới mình cũng có thể theo ra cùng.
Cô gái đẩy cửa phòng ra và rời đi như một cái xác không hồn, Tiêu Ái Nguyệt không tìm được giày của mình nên chỉ có thể để chân trần chậm rãi đi theo đằng sau.
Rời khỏi phòng ngủ mới phát hiện bên ngoài vẫn còn một cái động trời khác. Một dãy hàng lang kéo dài xuất hiện trước mặt Tiêu Ái Nguyệt nhưng bốn bề trống vắng, chỉ có hai người các cô, mấy tời giấy dán tường đỏ như máu làm người ta hoảng sợ, dù dưới chân vẫn ôm theo chăn lông cũng không thể xoa dịu đi sự sợ hãi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ cô thật sự xuyên không rồi? Tiêu Ái Nguyệt biến nỗi khổ thành niềm vui, chỉ có thể tự an ủi bản thân. Cô không dám vượt qua cô gái trước mặt để rời đi trước, cô gái kia cũng không nói gì, sự yên ắng dung hợp vào bầu không khí kỳ dị, Tiêu Ái Nguyệt còn cho là mình gặp phải quỷ.
"Tammy, vào thư phòng lấy mắt kiếng của tôi ra đây."
Trên hành lang đột nhiên vang lên một âm thanh khác, Tiêu Ái Nguyệt bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, cô run rẩy nhìn qua vách tường bóng loáng nhưng lại không phát hiện ra ai, thấy người dẫn đường phía trước xoay người, cô vội vàng lắp bắp hỏi, "Sao... sao vậy?"
Cô gái không trả lời, cô đờ đẫn đi đến trước bức tranh vẽ trên vách tường, sau đó dùng tay ấn một cái nút màu đỏ bên trên bức tranh.
Phím ấn đồng màu với vách tường, bây giờ Tiêu Ái Nguyệt mới nhìn thấy nó và thiết bị giám sát trên đỉnh đầu.
"Đừng nhìn nữa, đến đây đi."
Giọng nói lại vang lên, rốt cuộc là ai đang ở sau thiết bị giám sát? Tiêu Ái Nguyệt trông thấy cô gái kia bắt đầu quay lại, lúc cô đang do dự không biết có nên đi theo không thì giọng nói thần bí lại xuất hiện bên tai, "Nơi này rất lớn, đi theo cô ta cũng vô dụng, cô xuống đây đi, giày của cô ở dưới lầu."
Tôi đang gặp biến thái sao? Tiêu Ái Nguyệt muốn hỏi, cô thủ thế với thiết bị giám sát ở trên, ý bảo không cần giày, mong họ có thể xem hiểu, đang lúc ngẩng đầu chờ đối phương trả lời thì một tiếng 'ầm' vang lên, toàn bộ đèn trong phòng đều tắt.
"Tôi đi!" Tiêu Ái Nguyệt hạ giọng mắng một câu, "Đến đó sẽ chết sao?"
"Bắt đầu đếm thời gian, trong nửa giờ không ra được thì căn phòng sẽ lập tức bị phong bế, chúc cô may mắn."
Phong bế rồi sao nữa? Sẽ chết sao? Chết xong rồi báo chí sẽ đăng hình của cô lên đúng không? Từ Phóng Tình đọc báo xong rồi có khóc hay không? Hình như cô chưa từng thấy chị ấy khóc, Tiêu Ái Nguyệt đứng im suy nghĩ lung tung mất năm phút, tiếng nói kia cũng không vang lên nữa, hành lang đen ngòm vắng tanh, Tiêu Ái Nguyệt chờ một hồi lâu liền bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô nhớ trước kia từng đọc qua một quyển sách nói về một nhà khoa học quái gỡ đem hai con chuột bạch bỏ vào lồng kính, mỗi ngày cầm vở ghi chép lại tình trạng tình thần của chúng, cuối cùng một con chết đói ở trước mặt một con khác, sau đó con còn lại cũng tuyệt thực chết theo.
Hiện tại, con chuột bạch này chính là Tiêu Ái Nguyệt, nhà khoa học là bọn Trình Quân Khôn, chẳng lẽ bọn họ đều biến thái như vậy? Hoặc hỏi tại sao nhân loại lại biến thái như vậy? Tiếng nói kia hiển nhiên đã được xử lý, căn bản nghe không biết là ai.
Thời gian không còn nhiều lắm, Tiêu Ái Nguyệt lên kế hoạch chạy về phía trước, cô cảm thấy cô có thể chết nhưng không thể chết một cách oan ức như thế, cô không thể chết trước Từ Phóng Tình được. Cô còn nhớ cô gái lúc nãy chỉ đi một đường thẳng về phía trước, nếu vậy thì phía trước nhất định có đường.
Cô chạy băng qua một con đường không có điểm dừng, rốt cục cũng thấy được chùm sáng trước mặt. Trên mặt Tiêu Ái Nguyệt lộ ra nụ cười vui vẻ, đợi cô đến gần xem xét thì nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Chỗ này không có đường, chùm sáng là do ánh đèn phản quang từ vách tường, nhưng sao có thể như vậy? Có người đang đùa cô sao?
"Chỉ còn một phút nữa thôi." Giọng nói thần bí lại xuất hiện, từng chữ vô cùng rõ ràng nhắc nhở Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu tiểu thư, cô không còn thời gian."
"Chơi vui lắm sao?" Tiêu Ái Nguyệt nổi giận, hy vọng phút chốc tan rã, mặc kệ con đường chết dẫn đến tuyệt vọng suýt làm cô ngã xuống đất, cô hoảng hốt xoay người đưa bàn tay trong bóng tối ra sau lưng, "Chơi vui lắm sao? Đùa giỡn với tôi như vậy vui lắm sao?"
"Trò chơi không dễ sao?" Tiếng nói gần trong gang tấc như đang ở bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, "Người đùa giỡn với cô là tôi hay là chính bản thân cô?"
"Cô là ai?" Phẫn nộ qua đi, trong lòng hiện lên đủ loại bất lực, Tiêu Ái Nguyệt dựa lưng vào vách tường đang phát sáng rồi ngồi xuống, thở hổn hển hỏi, "Tôi biết cô sao?"
Trầm mặc một hồi lâu.
Qua một lúc thật lâu, lâu đến mức Tiêu Ái Nguyệt tưởng sẽ không có ai quan tâm đến mình thì bên tai lại vang lên âm thanh ồn ào từ sau lưng, cô xoay người liền giật mình, vách tường phía sau vỡ nát mở ra một hình tròn khổng lồ, phòng khách hiện ra ở trước mặt cô.
"Hoan nghênh đến với Địa Cầu." Người phụ nữ tươi cười rạng rỡ, tay bưng cốc Champagne ngồi trên sofa, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô cười, "Tiểu Tiêu, mới có mấy ngày không gặp thôi mà, làm sao ngay cả giày cũng không thấy vậy?"
"Trần Vãn Thăng." Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt trắng bệch, vầng trán tinh tế bị mồ hôi thấm ướt, trông bộ dáng chật vật cực kỳ, "Là chị sao?!"
"Không phải vậy thì em nghĩ là ai?" Trần Vãn Thăng đè điều khiển từ xa trong tay, đèn sau lưng Tiêu Ái Nguyệt lại sáng lên. Sự thật đã bày ra trước mắt, Trần Vãn Thăng luôn đùa cợt người nọ, cô không hoảng cũng không loạn uống champagne, sau đó ác nhân cáo trạng trước, "Tiểu Tiêu, em vẫn là một trong số ít người dám tùy tiện đem số điện thoại của tôi cho người khác."
Sắc mặt của Tiêu Ái Nguyệt không được tự nhiên, cô nhớ lại chuyện đã cho lão Bạch số điện thoại của Trần Vãn Thăng , lúc đó cô vốn chỉ có chút cảnh giác nhưng thật không ngờ đến cuối cùng cũng có đất dụng võ, "Cám ơn chị đã cứu tôi."
"Ừm."
Bây giờ chắc là muộn lắm rồi, không biết Từ Phóng Tình đã ngủ chưa? Chuyện buồn cười hôm nay xem như đã trả lại cho Trần Vãn Thăng một món nợ ân tình, Tiêu Ái Nguyệt không muốn so đo gì nữa, cô chống hai tay trên mặt đất rồi chậm rãi đứng thẳng lưng lên.
Trần Vãn Thăng dạo bước đến bên người cô, sau đó vươn tay kéo cô lên, "Điện thoại di động của em hết pin rồi, có người tên là Ngốc Meo gọi cho em rất nhiều lần."
Hiển nhiên là Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt cầm điện thoại run cầm cập, sống sót sau tai nạn khiến cô có cảm giác rất muốn khóc, cô cúi đầu, sa sút nói, "Chị Thăng, đêm nay cám ơn chị, nếu không có việc gì thì tôi xin phép về trước."
"Chiều mai tới đây gặp tôi nhé." Trần Vãn Thăng cũng không giữ cô lại, giữa ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc lá, vẻ mặt nhẹ tênh như mây gió nhìn thẳng Tiêu Ái Nguyệt, "Giày của em ở cửa ra vào, đồ trong túi là quà mà tôi tặng em, sau khi xem xong, nhớ nói cho tôi biết cảm tưởng."
Quà gì? Tiêu Ái Nguyệt mở túi ra liền nhìn thấy một hộp đĩa ghi hình to bằng bàn tay, "Đây là cái gì?"
"Bí mật." Trần Vãn Thăng cười một tiếng, trên mặt toát ra vẻ mê loạn nhàn nhạt, "Tôi thích cất giữ bí mật, bí mật của mọi người, bất kỳ cái nào cũng có một giá trị riêng, lấy vật đổi vật, tôi tặng cho em bí mật này, từ giờ trở đi, em cũng nợ tôi một bí mật."
Có phải kẻ có tiền nào cũng nhàm chán như Trần Vãn Thăng đúng không? Tiêu Ái Nguyệt thầm mắng một câu 'đồ tâm thần', sau đó cô bỏ dây lưng vào túi sách của mình, qua loa nói, "Nhưng tôi không có bí mật."
"Em lập tức sẽ có ngay thôi." Trần Vãn Thăng giơ tay duỗi lưng một cái rồi khoát khoát tay hạ lệnh đuổi khách, "Trở về đi."
Đã hai giờ sáng, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong xe, cảm giác say rượu phút chốc lại trở về, tài xế của Trần Vãn Thăng lái xe rất nhanh, chưa đến nửa giờ đã đưa Tiêu Ái Nguyệt về tới dưới nhà.
Cô muốn nôn vì dạ dày sôi trào. Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên ghế đá dưới chung cư không dám lên lầu, cô nghĩ thừa dịp ban đêm gió lớn thổi tan mùi rượu trên người mình, lúc nãy ở nhà Trần Vãn Thăng quá khẩn trương nên cũng không để ý mùi trên người nồng biết bao nhiêu, sau khi lên xe mới ý thức được điểm ấy.
Từ Phóng Tình nhất định đã ngủ, Tiêu Ái Nguyệt không muốn đánh thức đối phương, thậm chí cô còn có dự định đi khách sạn mướn phòng, nhưng nghĩ lại, nếu sáng mai Từ Phóng Tình không gặp được mình, nhất định sẽ rất lo lắng.
Cho nên vẫn phải trở về, tĩnh tọa đến gần bốn giờ, Tiêu Ái Nguyệt mơ màng ngủ gục trên bàn đá một lúc, cô nửa mê nửa tỉnh bị người tuần tra đánh thức mới mở to mắt giải thích vài câu, sau đó lê bước chân nặng nề về nhà.
Đèn trong phòng khách vẫn đang sáng, có lẽ Từ Phóng Tình quên tắt, Tiêu Ái Nguyệt muốn vào phòng ngủ lấy chăn ra sofa nằm nhưng cô lại sợ sẽ đánh thức Từ Phóng Tình nên bèn linh cơ khẽ động chuyển suy nghĩ đến tủ quần áo trong phòng hai đứa con gái.
Tiêu Ái Nguyệt nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra thì bỗng nghe thấy một thanh âm kỳ quái, có người đang hát? Rạng sáng bốn giờ, hóa ra người thức đêm không chỉ có một mình cô. Cô có chút mờ mịt, ngây người đứng tại cửa ra vào, im lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đưa lưng về phía mình.
Người phụ nữ không ngủ kia đang hát một bài ca dao không tên, hai con mèo thích ý cuộn mình trên đùi của người ấy, biểu lộ cực kỳ hưởng thụ, xung quanh tay của người phụ nữ kia còn có mấy túi cà phê hòa tan, chị ấy vốn là người hay bắt bẻ như vậy, sao lại uống những thứ này?
Hình ảnh quái dị nhưng ấm áp tự dưng đâm trúng vào tim của Tiêu Ái Nguyệt, hai mắt cô đẫm lệ đến mông lung, rốt cuộc cô đã hiểu bản thân và Từ Phóng Tình chênh lệch ở chỗ nào, cô cũng ý thức được tình yêu của cô đối với Từ Phóng Tình chính là 'không buông được', cho nên mới sợ hãi cảm thấy mình làm gì cũng không đúng.
Nhưng vô luận như thế nào thì vẫn còn có người chờ cô về nhà, mặc kệ Tiêu Ái Nguyệt mang phong trần về nhiều hay ít thì người kia vẫn luôn ở đó chờ cô, đúng vậy, sao Từ Phóng Tình có thể ghét bỏ cô? Tiêu Ái Nguyệt bùi ngùi trong lòng mãi, cô từng bước đi qua ôm lấy Từ Phóng Tình từ phía sau khiến đối phương không kịp trở tay, "Tình Tình, em về rồi."
Thân thể của Từ Phóng Tình hơi cứng ngắc một chút, lúc cô quay đầu lại, trên mặt cũng không có biểu lộ gì, ánh mắt thâm thúy quét qua mặt Tiêu Ái Nguyệt một lần, cẩn thận kiểm tra thân thể của đối phương từng chút một. Điều này khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm động muốn chết, nước mắt đầm đìa lắc đầu, "Tình Tình, em không sao đâu."
"Ách." Từ Phóng Tình cắn môi nhịn một chút, tầm mắt che giấu cảm xúc chợt lóe lên, cuối cùng vẫn không nhịn được, "Tiêu Ái Nguyệt, em không thể tắm rửa trước rồi mới đụng vào tôi được sao?"
Tiêu Ái Nguyệt, ". . ."
***
CHƯƠNG 118: NHẬN LỖI
Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Từ Phóng Tình cũng có hẳn mấy cái, bây giờ Tiêu Ái Nguyệt đã hoàn toàn hiểu thấu, cô hiểu được Từ Phóng Tình chỉ thích ai biết nghe lời và ngoan ngoãn, đồng thời phải có tính cách tốt và sạch sẽ siêu cấp, nhưng tại sao Tiêu Ái Nguyệt lại muốn xưng là quỷ? Bởi vì Từ Phóng Tình thích sạch sẽ đến trình độ tiệm cận với biến thái.
Hai người phụ nữ sống chung với tình huống cả hai đều có tóc dài, cùng ăn chung mâm, cùng ngủ chung giường, chuyện không cho phép trên giường có tóc này làm lòng Tiêu Ái Nguyệt chua xót đến độ có thể lưu sử để viết thành tác phẩm dài cả chục triệu chữ.
Người sau khi thành niên đối với cuộc sống quá mức hà khắc chắc hẳn đều có một tuổi thơ bi thảm. Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể tự an ủi mình như thế, cô ở lỳ trên giường kiểm tra vệ sinh một lần, xác nhận vỏ chăn sạch sẽ rồi mới ngẩng đầu nhìn Từ Phóng Tình đang ngồi trên ghế sofa, "Tình Tình, có thể đi ngủ rồi."
Từ Phóng Tình nghe vậy liền nhanh chóng lên giường, ngồi vào bên người đối phương, muốn nói lại thôi, "Tiêu Ái Nguyệt, có phải hôm nay em đã kéo ngăn tủ của tôi ra xem không?"
"Ực ực" một tiếng, Tiêu Ái Nguyệt có tật giật mình nuốt nước miếng trong miệng, "Hì hì, em không nhìn thấy bất cứ thứ gì."
Điển hình 'không đánh đã khai', Từ Phóng Tình vừa bực mình vừa buồn cười, cô đưa một tay tới nắm chặt lỗ tai của Tiêu Ái Nguyệt, "Em không chỉ đêm không về ngủ mà còn dám học nói dối? Tiêu Ái Nguyệt, có phải em đang ngứa da? Có cần tôi giúp em nới lỏng gân cốt không?"
"Quân tử động khẩu không động thủ." Lỗ tai của Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn ở trong tay Từ Phóng Tình, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, mặt mũi tràn đầy chính nghĩa lẫm liệt nói ra, "Không cần chị nới lỏng, em thích tự mình siết chặt."
Trên mặt Từ Phóng Tình dần hiện ra một ý cười nhỏ nhưng nhìn kỹ lại không giống nụ cười đại trà, giống như giận mà không phải giận, "Em ở trên giường với tôi mà lại dám nói ra hai câu này, em cảm thấy tôi sẽ nghĩ như thế nào?"
A? ? Hình như có gì đó không đúng?
Tiêu Ái Nguyệt là một người hay suy nghĩ bậy, cô nghĩ về hai tầng ý trong câu nói kia liền hiểu, vội vàng giải thích, "Không phải, em không phải có ý đó, chị nghe em nói đã."
Không ngờ Từ Phóng Tình không nhanh không chậm nhẹ gật đầu, sau đó nghiêm trang liếc qua mặt người kia, "Em nói đi."
"Không đúng." Kịch bản đã đi sai hướng làm Tiêu Ái Nguyệt có chút sợ, "Chị nghĩ sai rồi, em muốn giải thích."
Bầu không khí có hơi nặng nề, Từ Phóng Tình thay đổi trạng thái, không những không giận mà còn mỉm cười, "Tiêu Ái Nguyệt."
"Ừm."
"Từ hôm nay trở đi, không được động vào tôi." Cái gì nên tới thì sớm muộn gì cũng tới, Từ Phóng Tình đạp một phát vào mông đối phương, đen mặt cảnh cáo, "Em nghĩ kỹ xem nên giải thích tình huống hôm nay thế nào rồi hẵng nói chuyện với tôi, bây giờ ngậm miệng lại rồi tắt đèn, đi ngủ!"
"Em. . . A.... . ." Tiêu Ái Nguyệt vừa nói ra một chữ liền bị Từ Phóng Tình liếc mắt giết tới, cô bị dọa hoảng sợ lập tức lấy tay bịt miệng lại.
Giọng nói yếu ớt từ trong chăn truyền đến, "Ngủ ngon Tình Tình."
"Tiêu Ái Nguyệt, em thử nói thêm câu nữa thì cút ra ngoài cho tôi."
"Dạ."
". . ."
". . ."
"Im miệng!"
Lần này sẽ không nói chuyện nữa, Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ trở mình, cô rất muốn đấu võ mồm với Từ Phóng Tình nhưng lại quá buồn ngủ, không có tinh thần chống lại đến cùng nên đành phải nghe lời đi ngủ, rất nhanh đã lâm vào trong mộng.
Không biết có phải vì bị Trần Vãn Thăng đùa ác dẫn đến ám ảnh hay không mà Tiêu Ái Nguyệt đã nằm mơ thấy ác mộng quỷ dị, cô mơ thấy bản thân bị Trần Vãn Thăng trói lại, giãy giụa mãi cũng chẳng ra, đối phương còn cầm một cái còng tay đi đến trước mặt cô rồi thấp giọng hỏi, "Tiểu Tiêu, tại sao em lại không ăn đầu thỏ?"
Vừa dứt lời, đầu thỏ từ trên trời rơi rụng xuống, vừa đáp đất lại trở thành đầu người khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy sợ hãi khóc hu hu.
"Tích tắc" "Tích tắc", cảnh tượng trong mộng và tiếng chuông đồng hồ báo thức hòa lại cùng nhau làm thân thể Tiêu Ái Nguyệt run lên, cô phản xạ có điều kiện đưa tay sờ đồng hồ trên tủ đầu giường, cô vốn nằm ở mép giường nên vừa xoay người không đến một giây đã "bịch" một tiếng liền rơi xuống đất.
"A" Tiêu Ái Nguyệt bò dậy khỏi mặt đất, cô tắt báo thức rồi nhìn thời gian, hiện tại đã tám giờ sáng, chắc hẳn Từ Phóng Tình đi làm rồi, nghe nói hôm nay có đại hội cổ đông, khó trách chị ấy lại đi sớm như vậy.
Hôm qua, chị ấy không ngủ được mấy tiếng, không biết có thể chống đỡ nổi không. Tiêu Ái Nguyệt trải qua chuyện hôm qua liền có kiêng kỵ đối với Vương Tự Phát nên cô cũng không nguyện ý đến công ty sớm để trừng 'mắt lớn mắt nhỏ' với gã. Cô dứt khoát đi chợ mua một con gà tươi ngon về nấu một nồi canh nóng hôi hổi mang cho Từ Phóng Tình.
Trước khi cầm theo hộp giữ ấm đến công ty, Tiêu Ái Nguyệt thuận đường mang quần áo bẩn trong phòng ra giặt tay, đĩa ghi hình của Trần Vãn Thăng đưa vẫn còn đang nằm trong túi áo khoác, cô suy nghĩ hết nửa ngày, cuối cùng ném thẳng nó vào thùng rác.
Cô vẫn nên cách xa người tên Trần Vãn Thăng này một chút thì hơn, Tiêu Ái Nguyệt tự cảnh báo cho chính mình.
Hôm nay, công ty không vì đại hội cổ đông mà có gì thay đổi, nhân số của phòng mua hàng đông đảo, viên chức hầu như đều nhận biết được Tiêu Ái Nguyệt, nhìn thấy cô đứng trước cửa phòng, Tạ Ninh Thải là người đầu tiên chạy tới, mặt mũi đầy nịnh nọt, "Tiểu Tiêu, cô tìm Tổng giám đốc Từ sao? Chị ấy đang họp."
"Cái này..." Tiêu Ái Nguyệt giơ canh gà trong tay lên, "Tôi để trong văn phòng của chị ấy được rồi."
"Để tôi, để tôi đi." Tạ Ninh Thải đưa tay nhận hộp giữ ấm, "Cô đừng hiểu lầm, tôi cũng vừa mới nhận thông báo, trong đó nói nếu không phải là nhân viên trực thuộc phòng ban nhưng lại muốn vào văn phòng mua hàng thì phải cần có chữ ký cho phép của người phụ trách."
Đây là quy định khỉ gió gì vậy? Đây là lần đầu tiên Tiêu Ái Nguyệt nghe nói có kiểu thông báo kỳ lạ như vậy, cô khinh thường nói, "Ai nói vậy? Tổng giám đốc Từ có biết không?"
"Cái này... vừa mới xuống tới, tổng giám đốc Từ vẫn còn đang họp." Tạ Ninh Thải gượng cười, "Thư ký của chủ tịch gửi công văn xuống, cô nghĩ còn có thể là ai."
Xem ra tính xấu của Jojo hoàn toàn di truyền từ mẹ, kiểu người như Khang Thụy Lệ mà vẫn có thể phát triển công ty lớn đến vậy, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi. Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi nói, "Ai mà thèm vào, đợi chút nữa tổng giám đốc Từ họp xong thì nhắn chị ấy đến phòng sales tìm tôi nhé, phòng của chúng tôi không có thông báo này, hơn nữa nếu bà ta thật sự có bản lĩnh thì cứ trực tiếp dán lên trán Từ Phóng Tình một tờ thông báo 'người sống chớ đến gần' đi."
Tạ Ninh Thải thấy giọng điệu của người kia giảm xuống không ít liền biết trong lòng đối phương vẫn kiêng dè chỉ dám oán niệm bốn phía, cô vội vàng nhỏ giọng an ủi, "Tiểu Tiêu, cô nói chuyện này với tôi là được rồi, dù sao bà ấy cũng là chủ tịch, cô nên quên đi thôi."
Thế giới này vốn không công bằng mà vẫn có người hết lần này tới lần khác cứ thích chứng tỏ sự tồn tại của mình bằng cách nhắc nhở người khác về sự bất công. Tiêu Ái Nguyệt tự biết EQ của cô hơi thấp, bèn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói, "Tôi về trước."
Tạ Ninh Thải nhẹ nhàng thở ra, "Lát nữa tổng giám đốc Từ trở về, tôi sẽ nói cho chị ấy biết là cô đã tới."
Tiêu Ái Nguyệt mang theo canh gà lên lầu, cảm xúc sa sút không ít, nhưng cũng may hôm nay Vương Tự Phát không có ở đây, nếu không cô chắc chắn sẽ xù lông, cơ mà chuyện buồn nôn hơn còn ở phía sau. Trình Quân Khôn đang ôm một bó hoa trong tay cùng thư ký của Quý Văn Việt nói chuyện phiếm, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đến liền vội vàng chạy tới, "Chị Tiêu đã tới rồi đó sao."
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu vì sao gã còn có mặt mũi gọi mình, qua loa nói, "Ừm."
Sắc mặt Trình Quân Khôn có chút khó coi nhưng gã cũng không nói gì thêm mà chỉ đặt hoa lên bàn của Tiêu Ái Nguyệt rồi nói tiếp, "Hôm qua là tôi không đúng, chị là đại nhân nên đừng để ý đến kẻ tiểu nhân, tôi sai rồi, tôi nhận lỗi, chị ra điều kiện gì tôi cũng sẽ làm theo, được không?"
"Không dám." Tiêu Ái Nguyệt đang giận dữ, nếu là lúc bình thường có thể sẽ ôn tồn, nhưng hôm nay cô đang bực chuyện của Từ Phóng Tình, chỉ hận không thể giết người, "Nào dám nói điều kiện, bây giờ ngay cả nói chuyện với anh mà tôi vẫn còn sợ hãi bản thân có bị bắt cóc nữa hay không đây."
"Ha ha ha." Trình Quân Khôn cười xấu hổ, "Chị Tiêu, hôm qua... hôm qua là tôi sai, nhưng chẳng phải sau đó đổng sự Trần đã phái người đón chị về rồi đấy sao. Anh trai của tôi cũng bị thương, chị nhìn tay tôi bị bẻ cong đây này, tôi mới từ bệnh viện trở về đấy. Chúng ta không đánh nhau thì không quen biết, chị nói giúp tôi vài câu, tha thứ cho tôi lúc này được không?"
Cổ tay phải của gã sưng to chẳng khác gì cái bánh bao, hóa ra tối qua Trần Vãn Thăng đã ra tay, chẳng trách mới sáng sớm Trình Quân Khôn đã đến nhận lỗi, gã biết Trần Vãn Thăng chắc chắn sẽ không gặp gã nên chỉ có thể tìm Tiêu Ái Nguyệt làm người trung gian, "Chị Tiêu, tôi có một khách hàng lớn, đã đàm phán ổn rồi, mấy ngày nữa sẽ ký hợp đồng, tôi đưa đơn hàng này cho chị, chị thấy có được không?"
Tiêu Ái Nguyệt nghe xong liền nổi trận lôi đình, vỗ bàn một cái, mắng, "Tôi giống kẻ thiếu tiền lắm sao? Hôm qua các người chuốc say tôi, nếu không có ai đến ngăn cản thì các người sẽ làm gì? Bây giờ, chỉ có một câu xin lỗi, anh sợ tôi trả đũa nên mới nói đúng không? Trình Quân Khôn, Tiêu Ái Nguyệt tôi không màng thứ gì, ngay cả một câu nhận lỗi thật lòng mà anh cũng không nói ra được, tôi dựa vào cái gì để tha thứ cho anh chứ!"
Trình Quân Khôn lập tức nói, "Chị Tiêu, đúng. . ."
"Tiêu Ái Nguyệt."
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu cắt đứt đối thoại của họ, Trình Quân Khôn ngẩng đầu liền trông thấy giám đốc mua hàng đang đứng ở cửa, ánh mắt bất giác nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt, ngoài miệng lại nói, "Xin chào giám đốc."
Chắc chắn gã không nhớ rõ tên của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt cũng lười để ý đến gã, cô cầm theo canh gà đứng lên chạy tới trước mặt Từ Phóng Tình, "Tình Tình, chị họp xong rồi đó hả?"
Từ Phóng Tình chú ý về phía Trình Quân Khôn ở sau lưng người kia, cô tỉnh táo nhìn chằm chằm mặt gã, ánh mắt thâm thúy tựa như có thể bay ra mũi tên. Trình Quân Khôn bị cô nhìn đến tâm hoảng ý loạn, gã luôn tự khoe là Chu Du thời hiện đại, ở trên thương trường cũng đã gặp không ít quan chức quyền quý, bây giờ lại bị người phụ nữ trước mắt hâm dọa, gã bối rối dời tầm mắt, không muốn đối mặt với Từ Phóng Tình nữa. Gã thầm hít thở sâu một hơi, sau đó ra vẻ trấn tĩnh hỏi thăm, "Chị có chuyện gì không?"
Từ Phóng Tình vô cảm lắc đầu, "Tôi chỉ hiếu kỳ về hình dạng của nhân viên bên phòng sales, hôm nay đã được nhìn thấy, quả thực rất giống người."
"Ha ha ha. " Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không giác ngộ bản thân là nhân viên phòng sales, cô ở bên cạnh cười trộm một tiếng, nhìn thấy mặt Trình Quân Khôn biến thành màu gan heo cũng không đành lòng nhìn thêm, cô đành phải nhìn qua một bên khác nhưng lại ngoài ý muốn trông thấy một người khác cũng đang ở đây.
"Quý... tổng giám đốc Quý."
Không biết Quý Văn Việt đã đến bao lâu, cũng không rõ cô có nghe được lời của Từ Phóng Tình nói hay không. Cô ôm cánh tay đứng sau lưng Từ Phóng Tình rồi nhìn Tiêu Ái Nguyệt rồi nở nụ cười ấm áp như không có việc gì, "Tiểu Tiêu, hôm qua phòng ban tụ họp vui không?"
"Chúng ta có thể nói chuyện không?" Từ Phóng Tình quay đầu lại, biểu lộ nhìn rất bình tĩnh, "Ngay bây giờ."
"Có thể." Quý Văn Việt cười nhạt một tiếng rồi bước vào văn phòng, trước khi đi vẫn không quên nói với Trình Quân Khôn một câu, "Đây là tổng giám đốc Từ của phòng mua hàng, lần sau đừng quên."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro