CHƯƠNG 145 + 146
CHƯƠNG 145: RỜI KHỎI
Đến tối Mạnh Niệm Sanh mới biết được tin Tiêu Ái Nguyệt mất tích. Cam Ninh Ninh nóng ruột đi loanh quanh trong phòng như kiến bò trên chảo nóng, "Mạnh Niệm Sanh, làm sao bây giờ? Chị ấy còn đang bệnh đó, sốt hỏng đầu óc thì biết làm sao?"
Mạnh Niệm Sanh đặt quà mua từ phương xa trên tủ đầu giường, "Ninh Ninh, chị Tiêu không phải là con nít, cậu không cần phải lo lắng, cậu ăn cơm tối chưa? Có muốn ra ngoài ăn với tôi không?"
Cam Ninh Ninh đã học y nhiều năm nên vẫn có trách nhiệm của một bác sĩ, cô ảo não sờ đầu tự ai tự oán, "Tôi bất cẩn bỏ quên chị ấy, chị ấy cũng là bệnh nhân mà."
"Chúng ta đi ăn cơm trước đi." So với sự hoang mang lo sợ của Cam Ninh Ninh, Mạnh Niệm Sanh có vẻ rất bình tĩnh. Cô tinh mắt để ý không có hộp đựng thức ăn trong thùng rác liền suy đoán Cam Ninh Ninh vẫn chưa ăn tối, nhân tiện nói, "Khi nào chị ấy muốn liên lạc với cậu thì tự nhiên sẽ liên lạc thôi."
Tuy là nói không sai nhưng Cam Ninh Ninh vẫn không yên lòng, "Để tôi gọi điện cho chị Tình Tình hỏi một chút."
Mạnh Niệm Sanh im lặng đứng một bên nhìn người kia gọi điện thoại cho Từ Phóng Tình. Cuộc gọi này gọi đi gọi lại hết ba lần mà đối phương vẫn không nghe máy, Mạnh Niệm Sanh bèn đi qua gỡ điện thoại trên tai Cam Ninh Ninh xuống, "Cơm nước xong xuôi rồi nói tiếp."
***
Lúc này, nhà nhà đều bật đèn sáng trưng, Tiêu Ái Nguyệt vừa đáp xuống thành phố H, cô đi đến khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, trong tay kéo theo vali. Cô yên lặng nhìn quang cảnh quen thuộc, thường thì sau khi con người bị tổn thương sẽ lựa chọn trở về bên cạnh người thân nhất của mình để chữa lành, không chỉ là tìm kiếm sự an ủi mà còn để tìm lại cảm giác an toàn đã lâu không thấy.
Trước khi trở về gặp mẹ, Tiêu Ái Nguyệt gọi cho em trai bằng điện thoại công cộng vốn đã bị vứt bỏ nhiều năm bên đường, cô phủi một ít bụi dính trên điện thoại, ra vẻ thoải mái nói, "Đồng chí Tiêu Hiếu Nam, chúc mừng em đã thi lên đại học."
"Chị!" Nghe ra giọng của chị gái, Tiêu Hiếu Nam ở đầu dây bên kia vô cùng hưng phấn, "Sao hôm nay lại gọi cho em? Chị biết em thi đậu rồi sao? Em đang họp lớp với mấy đứa bạn nè. Chị sao vậy, nhớ em hả?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Tiêu Ái Nguyệt nói chuyện rất nhanh, một mặt là lo lắng Tiêu Hiếu Nam sẽ nhận ra cô đang bất thường, một mặt cũng là bởi vì trên người cô đang lạnh đến phát run, "Nhớ em và mẹ, gần đây mẹ có khỏe không?"
"Rất tốt, sau khi chị và chị Từ đi, bà ấy rất vui vẻ." Có lẽ Tiêu Hiếu Nam đang đánh bài, thỉnh thoảng nghe được từ trong loa truyền đến tiếng chửi thề. Lúc còn trẻ, Tiêu Ái Nguyệt cũng đánh bài thâu đêm giống như vậy, nhớ tới bài bạc, cô lại liên tưởng đến Từ Phóng Tình, tâm tình trong nháy mắt trùng xuống, ngay cả lời nói của Tiêu Hiếu Nam cũng chỉ nghe lọt vài câu, "Cậu muốn giới thiệu đối tượng cho chị, mẹ nói chị có đối tượng ở Thượng Hải rồi, điều kiện đặc biệt tốt, nhưng cậu không tin, mẹ đang đau đầu không biết làm thế nào giới thiệu chị Từ với họ, à đúng rồi, chị Từ có ở đó không? Để em nói với chị ấy vài câu."
"A, chị ấy có ở đây, đang bận." Nghe Tiêu Hiếu Nam hỏi, Tiêu Ái Nguyệt phản xạ nói dối, "Chị không sao, tại nhớ em thôi, à, chắc sau này chị sẽ bận lắm, không có thời gian liên lạc với em và mẹ, em nói với mẹ giúp chị nha. Em phải chăm sóc mẹ cho thật tốt và phải biết tự chiếu cố bản thân, cố gắng sau này làm một người hữu dụng, không bị người khác xem thường."
"Chị sao vậy?" Tiêu Hiếu Nam đã hiểu cô không bình thường, trong điện thoại an tĩnh mấy giây, có lẽ gã đã chạy tới chỗ yên tĩnh khác để tâm tình kỹ hơn với Tiêu Ái Nguyệt, gã thở hổn hển lo lắng hỏi thăm, "Chị không vui sao? Chị có chuyện gì đều có thể nói cho em nghe, em có thể giúp chị chia sẻ."
Nhưng Tiêu Ái Nguyệt không muốn nói, "Chị không sao, Tiểu Nam, chăm sóc mẹ cho tốt vào, có việc gì thì cứ tìm chị, tạm biệt."
"Chị, chị..."
"Tút tút tút" gọi lại nhưng đầu kia vẫn cúp máy, Tiêu Hiếu Nam cầm điện thoại trăm mối vẫn không có cách giải, lúc này gã mới phát hiện điện thoại gọi đến là số trong vùng, chẳng lẽ chị ấy đã trở về? Dù sao thì Tiêu Hiếu Nam ra đời chưa lâu, cách đối nhân xử thế vẫn còn kém, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho phải, gã không nghĩ sẽ để mẹ Tiêu biết vì sợ bà sẽ lo lắng. Gã gọi điện lại lần nữa nhưng máy vẫn báo bận, ngay cả điện thoại di động của Tiêu Ái Nguyệt cũng gọi không được nên đành phải tự chủ trương gọi cho Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình bắt điện thoại của gã rất nhanh, đây là số gã mới mua sau khi thi xong. Từ Phóng Tình vốn không có lưu số nên lúc cô bắt máy hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là gã cho đến khi gã mở miệng nói chuyện. Tiêu Hiếu Nam cảm giác được đầu dây bên kia loáng thoáng có chút thất vọng, cũng không biết có phải là ảo giác hay không. Hai người không nói gì nhiều, Từ Phóng Tình nghe xong gã miêu tả đầu đuôi sự tình cũng không nói thêm lời thừa thãi, chỉ bảo gã không cần lo lắng, Tiêu Ái Nguyệt không có việc gì.
Điện thoại cúp sau khi bạn học trong phòng gọi tên gã. Tiêu Hiếu Nam phát giác lúc gã đang gọi cho Từ Phóng Tình thì có một tin nhắn được gửi đến, là tin của Tiêu Ái Nguyệt gửi ba phút trước, cô nói cô dùng hệ thống biến đổi số trên mạng để trêu gã và bảo gã về nhà sớm, đừng chơi quá muộn.
Không có việc gì thì tốt, Tiêu Hiếu Nam yên tâm cất điện thoại, sau đó hấp tấp chạy về bàn đánh bài.
Không có chỗ để quay đầu, Tiêu Ái Nguyệt đã phá hỏng con đường cuối cùng mình có thể đi, bất kể là đối với Từ Phóng Tình hay mẹ, gặp nhau chi bằng hoài niệm. Cô ngồi trên giường đơn trong khách sạn, tay cầm điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ trống trên phần soạn thảo nội dung tin nhắn, cả người đờ đẫn hơn nửa ngày.
Tình Tình, em nhớ chị, chúng ta quay lại đi!
Soạn ra mười chữ ngắn ngủi, ngón tay cô dừng lại trên nút gửi đi đã qua nửa giờ. Tiêu Ái Nguyệt mơ màng ngẩng đầu nhìn bản thân tiều tụy đến phát ớn của mình trong gương, con người vốn chưa tới phút cuối vẫn chưa chịu từ bỏ, khó trách Từ Phóng Tình lại nói 'chờ em tỉnh táo, chúng ta sẽ bàn lại'. Cô hiểu rõ Tiêu Ái Nguyệt, cô biết Tiêu Ái Nguyệt yêu cô đến mất đi bản thân, cô hiểu Tiêu Ái Nguyệt không thể rời khỏi mình, cô đã sớm vô thanh vô tức xâm chiếm toàn bộ thế giới của Tiêu Ái Nguyệt, đến cuối cùng khiến Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể thỏa hiệp.
Từ Phóng Tình là một trong số ít những người xem tình yêu như sự nghiệp để tính toán, còn có lão bà Khang Thụy Lệ kia nữa, chỗ khác biệt chính là Từ Phóng Tình hận Khang Thụy Lệ nhưng Tiêu Ái Nguyệt không hận Từ Phóng Tình. Ngoại trừ có đoạn tình cảm biến thái với Khang Thụy Lệ ra, Tiêu Ái Nguyệt đại khái là tình đầu của Từ Phóng Tình. Cô cũng biết rõ trạng thái tình cảm của mình phát triển tốt hơn nhiều so với dĩ vãng, nhưng Tiêu Ái Nguyệt cứ mãi khoan nhượng làm cô bất tri bất giác biến thành một Khang Thụy Lệ khác, để lòng tham chiếm hữu vô tận và dục vọng khống chế dần ăn mòn đời sống tình cảm của hai người, có lẽ tất cả là bởi vì Tiêu Ái Nguyệt quá mềm yếu.
Nhưng trong chuyện tình cảm thật sự có thể nói ai đúng ai sai sao? Tóm lại, nếu không hòa hợp thì cần gì phải bắt đầu lại lần nữa, rời khỏi Từ Phóng Tình chưa tới 24 tiếng, Tiêu Ái Nguyệt giống như đã bỏ được thuốc phiện, cái gì cũng suy nghĩ thấu đáo.
Điện thoại là của Từ Phóng Tình tặng, tất cả quần áo trong vali cũng đều do chị ấy mua. Một con chim điểu nghèo túng lâu năm như Tiêu Ái Nguyệt được gầy dựng thành bộ dáng tinh anh mà chị ấy muốn. Tiêu Ái Nguyệt có thể ném điện thoại và bỏ lại hành lý, nhưng có thể vứt bỏ bản thân sao?
Cô đứng trên sân thượng khách sạn nhìn thấy rõ toàn cảnh của thành phố H, chỉ cần nhảy xuống dưới sẽ kết thúc được mọi thứ. Dưới lầu, ngựa xe như nước, con người ở trong trời đất vốn nhỏ bé như vậy. Cả khuôn mặt Tiêu Ái Nguyệt đỏ bừng, sốt cao làm cho toàn bộ ý thức của cô mơ hồ, trong đầu hoàn toàn bị gương mặt lạnh lùng xua đuổi của Từ Phóng Tình chiếm giữ.
"Từ Phóng Tình, Từ Phóng Tình, Tình Tình. . ." Đã nói không gọi tên thân mật của người kia nữa rồi mà. Tiêu Ái Nguyệt đặt mông ngồi trên lan can, nửa người lơ lửng giữa không trung trên tầng hai mươi, "Đừng rời xa em."
Nếu Từ Phóng Tình ở đây, chị ấy sẽ nói gì? Có lẽ sẽ nói như thế này 'Tiêu Ái Nguyệt, đừng giả bộ yếu đuối với tôi, em có bản lĩnh thì cứ nhảy xuống đi, xã hội này không cần bệnh trùng mềm yếu vô năng như em đâu.'
Chị ấy sẽ nói như vậy, Tiêu Ái Nguyệt yên lặng nở nụ cười, cô nghĩ Từ Phóng Tình hẳn sẽ lập tức bắt đầu tình yêu mới, nhiều người thích chị ấy đến vậy mà. Chị ấy cứ chọn người phụ nữ thông minh nhất, không giống kẻ dốt nát và vô năng giống như cô, nhưng dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà người rời đi là Tiêu Ái Nguyệt?
Chẳng lẽ bởi vì nhu nhược? Từ Phóng Tình vô tình như vậy, vì sao người trả giá đắt lại là bản thân mình? Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt dâng lên nỗi oán hận, cô run rẩy đứng lên, bắt đầu dùng cả tay chân bò trở về.
***
Chiều hôm sau, Cam Ninh Ninh mới gọi điện được cho Từ Phóng Tình, có lẽ đối phương bị làm phiền nên sau khi hẹn thời gian gặp mặt xong liền cúp máy.
Mạnh Niệm Sanh đứng ở một bên lạnh lẽo châm chọc, "Cậu chưa từng gọi điện thoại cho tôi nhiều như thế."
"Chị Tiêu vẫn không chịu liên lạc với tôi." Cam Ninh Ninh mất ngủ cả đêm, lo lắng nói, "Tôi muốn hỏi chị Tình Tình thế nào rồi."
"Cậu có thể hỏi qua điện thoại mà." Mạnh Niệm Sanh lấy ra một chồng văn kiện trong túi mang tới lúc sáng, "Cậu muốn giúp chị Tiêu của cậu báo thù, tôi có thể giúp cậu."
"Tại sao lại báo thù?" Cam Ninh Ninh không hiểu, "Chị Tình Tình đem chị Tiêu đi giết sao?"
Mạnh Niệm Sanh cưng chiều sờ đầu cô, chỉ cười, không nói.
Dường như đoán được Mạnh Niệm Sanh cũng tới, Từ Phóng Tình đặt bàn không nhỏ, có thể ngồi bốn người, nhưng yên vị bên trong chỉ có một mình cô.
Cam Ninh Ninh thấy được người kia ở cửa ra vào, vẫn là dáng vẻ tỉnh táo và khắc chế kia, cô phất phất tay, nhiệt tình kêu lên, "Chị Tình Tình."
Từ Phóng Tình khẽ ngẩng đầu đẩy đẩy chiếc kính mắt gọng đen trên sống mũi, bình tĩnh gật đầu, "Ngồi đi."
Lời khách sáo và không qua loa khiến sự nhiệt tình của Cam Ninh Ninh phút chốc liền biến mất một nửa. Cô kéo cánh tay của Mạnh Niệm Sanh, cười híp mắt ngồi đối diện Từ Phóng Tình, "Chị Tình Tình, gần đây chị bận lắm đúng không? Tôi không khi nào gọi điện thoại cho chị được."
Chuyện cần nói thì không nói, chuyện không cần hỏi lại nói ra miệng, người ta chính là không muốn bắt điện thoại của cô, vậy mà cũng hỏi. Chỉ tại cô thích Từ Phóng Tình, người tâm tư đơn giản nào nghĩ được nhiều. Mạnh Niệm Sanh đưa hai ly sữa đậu nành của nhân viên bứng đến, ngầm hiểu hỏi Từ Phóng Tình, "Chị vẫn khỏe chứ?"
"Tôi trông giống người không khỏe lắm sao?" Từ Phóng Tình mỉm cười hỏi lại, "Cô vẫn ổn chứ?"
"Có đổng sự Trần trợ giúp, tôi đương nhiên vẫn ổn."
Khóe miệng Từ Phóng Tình cong lên, cười như không cười nhìn người kia, "Cô là người đầu tiên tôi nhìn lọt mắt, hóa ra là tôi cũng có lúc hoa mắt."
"Cho nên chị mới mang thêm kính sao?" Mạnh Niệm Sanh không hề nhân nhượng, không chút luống cuống đọ sức, "Tôi rất thưởng thức chị, đổng sự Trần cũng thế."
Từ Phóng Tình khoanh tay lại, "Vậy phiền cô nói lại với cô ta là tôi rất không ưa cô ta."
Cam Ninh Ninh nghe không hiểu hai người kia đang nói gì, cô bưng lên sữa đậu nành trên bàn uống hai ngụm lớn, "Chị Tình Tình, chị Tiêu đi đâu rồi? Chị ấy có trở về không? Tôi cũng không tìm được chị ấy, hôm đó chị ấy sốt rất cao, không biết bây giờ đã đỡ hay chưa?"
Lúc này Từ Phóng Tình mới dời sự chú ý lên người Cam Ninh Ninh, vô cảm trả lời, "Em ấy về nhà."
"A, vậy a." Cam Ninh Ninh bừng tỉnh, "Có phải là không có tín hiệu không? Tôi về quê cũng rất hay bị mất sóng, khó trách gọi điện thoại không được."
"Lừa mình dối người sẽ tốt hơn một chút sao?" Mạnh Niệm Sanh nhảy ra giội nước lạnh, "Tổng giám đốc Từ, với hiểu biết của tôi đối với chị, chị không phải là một người giỏi ngụy trang, chơi chán rồi cứ việc nói thẳng, không ai muốn xem chuyện cười của chị đâu."
Cam Ninh Ninh kinh ngạc nhìn Mạnh Niệm Sanh, trên mặt biểu lộ sự kỳ quái, "Mạnh Niệm Sanh, sao cậu lại nói chuyện với chị Tình Tình như thế?"
Giỏi ngụy trang, lõi đời, không ai tinh thông tâm kế hơn Mạnh Niệm Sanh. Từ Phóng Tình không có tâm tình cùng người kia nói chuyện, cô cầm túi trên ghế vừa muốn đứng lên thì Mạnh Niệm Sanh đã cấp tốc rút văn kiện mang tới ném ra tới trước mặt cô, "Bây giờ chúng ta là đối tác, tổng giám đốc Từ, nán lại nói chuyện một chút đi."
Cửa hàng thú cưng 'Tình Thiên Đinh Ninh', pháp nhân là Mạnh Niệm Sanh, cổ đông là Từ Phóng Tình, Cam Ninh Ninh.
Từ Phóng Tình cầm hợp đồng trầm mặc mấy giây, cô hít thở sâu một hơi, trên gương mặt bình tĩnh hiện ra vẻ đìu hiu, "Tôi chưa từng ký hợp đồng với cô."
"Chị Tiêu nói cái này là của chị, là quà chị ấy tặng cho chị. Lúc đầu dự định ngày khánh thành sẽ đưa chị qua cắt băng, quá đáng tiếc." Mạnh Niệm Sanh quay đầu cười với Cam Ninh Ninh, "Ninh Ninh, chẳng phải chị Tiêu đã nói cửa hàng thú cưng là ước mơ của chị Tình Tình của cậu sao? Chị Tiêu giúp chị ấy thực hiện nó bởi vì chị Tiêu yêu chị ấy, cậu còn nhớ không?"
Cam Ninh Ninh há hốc mồm, còn chưa lên tiếng thì Mạnh Niệm Sanh đã đứng lên, "Đi thôi, để chị Tình Tình của cậu tỉnh táo lại một chút."
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Mạnh Niệm Sanh đi đến bên cạnh xe lại phát hiện Cam Ninh Ninh không hề đi theo mình, quay lại tìm thì thấy người kia vẫn còn đứng ở trước cửa. Thuận theo ánh mắt của Cam Ninh Ninh nhìn lại liền trông thấy Từ Phóng Tình vẫn còn đang ngồi trên cái ghế dài kia chưa đi, mắt kính đã được gỡ xuống, chị ấy dùng tay trái che mắt lại, không ngừng xoa xoa giữa lông mày, thoạt nhìn không quá dễ chịu.
"Đi thôi." Mạnh Niệm Sanh đột nhiên lên tiếng hù dọa, Cam Ninh Ninh quay đầu lại, biểu cảm rất khó coi, "Mạnh Niệm Sanh, tôi bắt đầu ghét cậu rồi, cậu vốn không phải báo thù cho chị Tiêu, nếu chị Tiêu nhìn thấy chị Tình Tình như vầy, chị ấy nhất định sẽ rất khổ sở."
Hai người đưa lưng về phía cửa, không để ý Từ Phóng Tình đã ra tới. Cô cầm theo túi, nhìn thấy hai người Cam Mạnh đang đứng ở bên ngoài bèn cố ý đi qua trả lại bản sao hợp đồng cho Cam Ninh Ninh, "Hợp đồng này không hợp pháp, ai ký hợp đồng thì đi tìm người đó."
Cam Ninh Ninh muốn nói lại thôi, "Nhưng tôi không tìm thấy chị ấy."
"Vậy hai người tới tìm tôi làm gì?" Từ Phóng Tình cười lạnh, "Tôi là mẹ của em ấy sao? Tìm không thấy thì báo cảnh sát đi. Tiêu Ái Nguyệt đã nói khí phách như vậy thì đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Từ Phóng Tình tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà không thể sống nổi, đừng quá đề cao bản thân. Hôm nay, hai người diễn tuồng này ở trước mặt tôi là muốn tôi năn nỉ em ấy sao? Sau này, hai người đừng tìm tôi nữa, tôi không cần bạn, chuyện liên quan đến Tiêu Ái Nguyệt đến đây dừng lại, cách xa cuộc sống của tôi ra một chút."
Lần đầu tiên Cam Ninh Ninh nhìn thấy Từ Phóng Tình phát cáu ở trước mặt người ngoài, dọa cô sợ đến ngây ngẩn cả người, "Chị Tình Tình. . ."
"Đừng gọi tôi Tình Tình." Từ Phóng Tình lạnh giọng quát lớn, "Vui lòng gọi tôi là Từ tiểu thư."
***
CHƯƠNG 146: TIÊU ÁI NGUYỆT
Lần đầu tiên Cam Ninh Ninh thấy được Từ Phóng Tình bạo tính cũng không bị dọa nhiều lắm, bất quá lại làm cho cô nhớ tới một chuyện khác, càng nghĩ càng trầm mặc, Mạnh Niệm Sanh còn tưởng cô bị sao liền kéo cô vào nhà hàng Nhật ăn món cô thích nhất.
Về điểm này, Mạnh Niệm Sanh đặc biệt tốt, Cam Ninh Ninh đút sushi vào miệng, mơ hồ khen, "Mỗi lần cậu dẫn tôi đi ăn đều là món tôi thích ăn."
"Cậu ăn từ từ thôi, không đủ thì gọi thêm, không ai giành với cậu đâu." Thiếu nữ có gương mặt đẹp lại mang theo trái tim mẹ hiền. Mạnh Niệm Sanh chùi khóe miệng dính miếng cá của cô, "Gặp chị Tình Tình của cậu rồi, tâm tình thế nào?"
"Đúng rồi." Được người kia nhắc nhở, Cam Ninh Ninh nhớ tới chuyện khiến cô hoang mang, "Nếu không gọi điện thoại được thì làm sao chị Tình Tình biết chị Tiêu đã về nhà rồi?"
Mạnh Niệm Sanh nhất thời nghẹn lời, không ngờ cậu ấy cứ canh cánh chuyện này mãi trong lòng, "Vậy tôi giúp cậu điều tra một chút được không? Cậu đừng lo lắng, chị Tiêu của cậu không phải là loại người hay nghĩ quẩn."
"Được." Cam Ninh Ninh gật đầu, cố chấp nói, "Chị Tiêu hùn vốn mở tiệm với chúng ta, chúng ta không thể thừa dịp chị ấy vắng mặt mà khai trương được."
Điều tra rất nhanh đã có tin tức, Mạnh Niệm Sanh cúp điện thoại, gõ cửa phòng tắm nhìn thấy Cam Ninh Ninh đang tắm cho hai con mèo, ánh mắt dịu dàng, "Ninh Ninh, tôi nhờ người ta điều tra được chị Tiêu vừa về quê rồi hôm sau liền đi Bắc Kinh."
"Bắc Kinh?" Cam Ninh Ninh ngẩng đầu, trên mặt dính bọt xà bông trắng xóa, "Chị ấy đến Bắc Kinh làm gì? Chúng ta đều ở Thượng Hải, đi xa như vậy, chị ấy không muốn trở về sao? Vậy chị Tình Tình có biết không? Mạnh Niệm Sanh, chúng ta có nên nói cho chị Tình Tình không?"
Mạnh Niệm Sanh uyển chuyển nhắc nhở, "Cậu quên lời chị ấy đã nói rồi sao? Chị ấy không muốn chúng ta quấy rầy. Ninh Ninh, quên đi thôi, chị ấy và chúng ta không chung đường."
Cam Ninh Ninh hé miệng muốn giải thích cho Từ Phóng Tình vài câu, nghĩ đến chuyện ban chiều cũng không biết nên mở miệng thế nào, cô cúi đầu sờ đầu Ngốc Nguyệt thở dài thườn thượt, "Hai người đó đang yên đang lành, tại sao phải cãi nhau chứ?"
Chỉ cần có chút tiền, ở xã hội khoa học kỹ thuật phát triển này, điều tra chỗ ở của một người rất đơn giản, không cần đề cập đến người phụ nữ như Từ Phóng Tình có thân thể đáng giá hơn ngàn vàng, nhưng nếu cô đã không muốn quan tâm thì chẳng có ai ép được.
Mạnh Niệm Sanh cũng không rõ Từ Phóng Tình đến cùng có bao nhiêu vốn liếng, nếu lúc trước công ty của chị ấy được đưa ra thị trường thành công thì có lẽ bây giờ còn có thể tìm được chút đầu mối. Hiện tại, gia nghiệp và tính tình của Từ Phóng Tình tùy thời biến hóa khó lường, cô không muốn Cam Ninh Ninh quá thân thiết với Từ Phóng Tình, một phần là bởi vì sức ảnh hưởng của Từ Phóng Tình, một phần khác là bởi vì Trần Vãn Thăng đã cảnh cáo cô.
Mạnh Niệm Sanh ít nhiều gì cũng biết được quá khứ của Từ Phóng Tình, đĩa ghi hình suýt bị Cam Ninh Ninh tóm được vẫn đang còn ở nhà. Mạnh Niệm Sanh không rõ tại sao bản thân lại muốn giữ nó, sau khi tiếp xúc với Từ Phóng Tình nhiều lần, cô bỗng nhiên ý thức được mình đang bảo vệ bí mật cho Từ Phóng Tình, một bí mật tràn đầy dục tình.
Nhưng tại sao cô phải là người giữ bí mật? Cũng may Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa xem qua CD ghi hình kia. Mạnh Niệm Sanh cầm đĩa đi đến cửa trước rồi bỏ vào trong túi chuyển phát nhanh, sau đó gửi trở về cho một người phụ nữ tên Khang Thụy Lệ.
Mọi chuyện đã phát triển như thế, Mạnh Niệm Sanh cũng không ngại trà trộn vào trong loạn cục để chơi hai đầu. Lễ đính hôn của con gái Khang Thụy Lệ đến rất nhanh, một khi đã gửi chuyển phát nhanh đi, Mạnh Niệm Sanh rất muốn nhìn thử xem Từ Phóng Tình rốt cuộc có xuất hiện ở yến hội nhà họ Khang hay không.
Nhưng sự tình thường phát triển ngoài dự liệu, giữa trưa ngày thứ năm, Mạnh Niệm Sanh nhận được thông báo của Trần Vãn Thăng nói tiệc đính hôn của nhà họ Khang đã bị hủy bỏ.
Một bữa tiệc cưới của gia đình với mô hình kinh doanh lại bắt đầu và kết thúc một cách qua loa như thế, Mạnh Niệm Sanh thực sự nghĩ không ra lý do. Xe của Trần Vãn Thăng đã dừng ở dưới lầu đón cô đến thăm Khang Thụy Lệ vì bệnh nặng mà hủy bỏ yến hội.
Căn nhà của họ Khang được thiết kế rất phổ thông, gã đàn ông mở cửa chính là con rể của nhà họ Khang. Gã mỏi mệt đón các cô vào rồi quay người kéo cửa phòng ra, còn bản thân gã ngược lại chạy ra ngoài.
Trong phòng có ba người, ngoại trừ hai mẹ con nhà họ Khang ra thì còn có một gã đàn ông trung niên. Nghe được tiếng đẩy cửa, Jojo ngẩng đầu tức thì trông thấy Trần Vãn Thăng, đôi mắt của cô rực sáng như gặp được cứu tinh, "Chị Thăng đã đến rồi, chị mau khuyên mẹ của tôi đi, bà ấy bệnh đến hồ đồ rồi, muốn đem tiền của tôi cho người ngoài."
Thì ra gã trung niên là luật sư. Khang Thụy Lệ không để ý đến con gái đang lải nhải, bà mở to đôi mắt vô thần, ý thức rõ ràng lập nên một phần di chúc.
Mạnh Niệm Sanh ở bên cạnh nghe rõ rành rành, bất động sản và cổ phần đứng tên bà ta đều để lại cho JoJo, nhưng mấy công ty có vốn riêng sẽ để lại toàn bộ cho một người phụ nữ khác, tất cả mọi người ở đây đều biết người phụ nữ này. Trần Vãn Thăng thong dong tự tại ngồi một bên xem náo nhiệt, còn thuận tay kéo Mạnh Niệm Sanh tới.
Khang Thụy Lệ không đuổi họ đi, bà giao phó xong hậu sự rồi khẽ ho khan vài tiếng, sau đó giơ tay ra lệnh cho gã kia, "Ra ngoài đi, phác thảo một phần hợp đồng rồi đưa cho tôi xem, sau đó ký tên."
"Được rồi, đổng sự Khang."
"Con không phục!" Jojo nhịn nửa ngày, sắc mặt tối đen nổi khùng lên, ngay cả mẹ ruột cũng mặc kệ, "Tại sao phải cho Từ Phóng Tình? Phụ nữ của mẹ còn quan trọng hơn con gái ruột sao? Cô ta không cần mẹ nữa rồi mà mẹ còn. . ."
"Khụ khụ khụ, con lại thất lễ, khụ." Dẫu sao thì Khang Thụy Lệ cũng là bà chủ lớn đã trải qua mưa gió, bà sẽ không để mất mặt trước mặt người ngoài giống con gái, "Ra ngoài rót chén trà cho Vãn Thăng và Tiểu Mạnh đi."
Nhìn điệu bộ không coi Trần Vãn Thăng ra gì của hai mẹ con kia, chắc hẳn quan hệ của ba người rất thân thiết. Sau khi Jojo buộc phải rời khỏi, Trần Vãn Thăng mới ngồi xuống chỗ trước đó Jojo vừa ngồi, cô nắm chặt tay Khang Thụy Lệ, "Thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ? Còn trẻ như vậy đã ngã bệnh rồi, không giống chị chút nào."
"Để cô cười nhạo tôi rồi sao?" Khang Thụy Lệ chống nửa người chậm rãi ngồi dậy khỏi giường một cách bất tiện, sau khi cố gắng ngồi xuống, trên mặt bà nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, "Tiểu Mạnh ngồi đi, đều là người một nhà cả, đừng câu nệ như vậy."
"Đổng sự Khang không sao chứ?" Thông qua sự giới thiệu của Trần Vãn Thăng, Mạnh Niệm Sanh thành công kết giao với những kẻ có thế lực ở Thượng Hải. Cô tỉ mỉ quan sát trong lỗ mũi của Khang Thụy Lệ có cắm ống nối khí quản bèn lo lắng hỏi thăm, "Trước đó vài ngày vẫn còn khỏe mạnh mà, bệnh này hẳn sẽ không có gì nghiêm trọng chứ ạ?"
"Ta chỉ sợ sẽ không chịu đựng nổi nữa." Khang Thụy Lệ vừa nói chuyện vừa thở hổn hển, bà kéo tay của Trần Vãn Thăng khẩn cầu, "Giúp tôi tìm người đó trở về, tôi có một số việc muốn nói..., nếu tôi chết xuống dưới kia sẽ không thể nào nhắm mắt, tìm người đó... tôi muốn nói sự thật về nguyên nhân cái chết của ba..."
"Cô ta sẽ không trở về đâu, chẳng phải chị đã đi tìm cô ta rồi sao?" Nói đến đây, Trần Vãn Thăng liếc qua Mạnh Niệm Sanh đang đứng bên cạnh, ánh mắt ý vị thâm trường đó khiến Mạnh Niệm Sanh sửng sốt một chút, cô còn chưa kịp phản ứng thì Trần Vãn Thăng đã xoay mặt lại nhìn Khang Thụy Lệ, "Dù có nhốt tình nhân ở trong lồng cũng có thể bay đi mất, tôi làm sao giúp chị nữa đây? Nên giúp gì cũng đều đã giúp rồi, cũng đâu thể ép cô ta đến gặp chị? Chúng ta là thương nhân quang minh chính đại, hơn nữa chị cũng không biết sau lưng cô ra có ai khác hỗ trợ. Cô ta đã không muốn gặp chị, cũng không tiếp điện thoại của chị, tôi còn có thể làm gì được?"
"Hít, hít, hít." Khang Thụy Lệ không trả lời được liền nắm chặt chăn mền dưới thân, run rẩy nhấn cái nút trên tủ đầu giường.
Tiếng hít thở nặng nề từ trên giường truyền đến, Mạnh Niệm Sanh nhìn thấy cả người Khang Thụy Lệ run lên, Trần Vãn Thăng bèn nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài cửa, "Jojo gọi xe cứu thương đi, mẹ của em không ổn rồi."
"Khoan đi đã." Mạnh Niệm Sanh bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để theo đuôi Trần Vãn Thanh rời đi, cô bị Khang Thụy Lệ kéo lại với vẻ mặt hốt hoảng, "Bảo người đó tới gặp tôi, nếu không đến nhất định sẽ hối hận, tôi sai rồi, tôi muốn nói xin lỗi."
Khang Thụy Lệ bị bác sĩ tư khẩn cấp tiêm một mũi. Sau khi Trần Vãn Thăng xác nhận tình trạng của đối phương xong liền đưa Mạnh Niệm Sanh đang nặng nề tâm sự trở về xe, "Bệnh của chị ấy đã mắc từ sớm, lúc chị ấy còn trẻ sống trong thế giới ngầm có dùng một chút chất cấm. Về sau, chị ấy quen biết với ba của Jojo vốn là một gã 'con nhà giàu' nghèo túng, chị ấy đã giúp anh ta tranh giành được gia sản nhưng lại không thắng nổi 'kẻ thứ ba'. Người đàn ông đó đã trộm tiền rồi mang phụ nữ cao chạy xa bay, bây giờ 'tiểu tình nhân' của chị ấy lại như thế. Chị ấy vốn đã cơ khổ rồi lại còn không nỡ để 'tiểu tình nhân' ở bên ngoài chịu khổ. Hiện tại, chị ấy đã sắp chết cũng chẳng có ai quay về liếc nhìn lấy một cái." Cô nói xong lại nhìn Mạnh Niệm Sanh đang trầm tư, "Chẳng phải em và Tiểu Từ là bạn sao? Người này có tính tình quái dị, tôi quen biết chị Khang lâu như vậy rồi mà ngay cả tên gọi của cô ta ở Thượng Hải cũng chưa từng nghe qua. Nghe nói dáng vẻ lúc nào cũng không dính khói lửa nhân gian nhỉ? Lần trước Lão Quý có dẫn cô ta đến gặp tôi, tôi vẫn nhớ rõ biểu cảm của cô ta rất lạnh lùng, còn giả bộ như không quen biết tôi, tính cách lạnh lùng như vậy nên cũng chẳng có bạn bè gì. Nếu em và cô ta có quen biết thì cứ đem chi tiết chuyện hôm nay nói hết cho cô ta nghe thử, tránh cho sau này Lão Khang đi rồi, ngay cả người để hận cũng không có."
Mắt thấy mọi chuyện xảy ra hôm nay, xét về tình về lý thì Khang Thụy Lệ không có ảnh hưởng gì đối với Từ Phóng Tình. Mạnh Niệm Sanh đoán Từ Phóng Tình cũng không muốn để ý đến bà ta, "Được rồi, để tôi trở về tìm chị ấy tâm sự."
Trần Vãn Thăng gật đầu hài lòng, "Tôi rất thích điểm này của em, hành động nhanh nhẹn."
Mạnh Niệm Sanh chỉ có thể gượng cười, sau khi về đến nhà, cô ôm suy nghĩ Từ Phóng Tình sẽ không bắt máy gọi một cú điện thoại cho đối phương, đầu dây bên kia reo thật lâu cũng chẳng có ai nghe. Suy đoán của Mạnh Niệm Sanh đã linh nghiệm, cô vừa định cúp máy liền nghe được trong loa vang lên một tiếng, "Tìm tôi có chuyện gì?"
Ngữ khí lạnh lẽo nghe chẳng khác gì quỷ sai đến từ Địa Ngục. Mạnh Niệm Sanh ổn định cảm xúc, nhu hòa nói, "Người đó muốn gặp chị."
Bên kia đầu dây yên lặng một hồi lâu, lâu đến mức Mạnh Niệm Sanh tưởng đối phương đã dập máy. Cô dời mắt nhìn lại màn hình, chợt nghe đối phương nổi giận ngập trời, "Tưởng muốn gặp tôi thì tôi phải gặp sao? Mặt mũi Tiêu Ái Nguyệt lớn lắm mà, còn muốn tôi đến đón sao? Cô nói cho người đó biết, nếu muốn trở về thì trở về ngay đi, hôm nay không về thì sau này cũng đừng về."
Mạnh Niệm Sanh, ". . ."
"Chị hiểu lầm rồi, người tôi nói là Khang Thụy Lệ, đổng sự Khang."
". . ."
Trong điện thoại lại trầm mặc lần nữa. Mạnh Niệm Sanh tiếp tục nói, "Bà ấy bị bệnh, chắc hẳn chị cũng nghe chuyện nhà họ Khang hủy bỏ lễ đính hôn rồi. Bà ấy bệnh không nhẹ, hôm nay tôi đã đến thăm, bà ấy nói muốn gặp chị có chút chuyện của ba chị muốn nói cho chị biết. Bà ấy rất áy náy, bác sĩ cũng nói tình huống của bà ấy rất nguy hiểm... alo, alo, alo, Từ tiểu thư vẫn còn ở đó chứ?"
"Tít" "Tít" "Tít", đối phương bất tri bất giác cúp điện thoại. Mạnh Niệm Sanh cũng không biết chị ấy nghe lọt tai được nhiều hay ít, cô bất đắc dĩ cất điện thoại rồi mở cửa phòng ngủ ra, sau đó nhẹ nhàng chui vào lòng Cam Ninh Ninh. Cam Ninh Ninh chép miệng trở mình, ngược lại ôm cô chặt hơn.
Một giấc ngủ không mấy an ổn, Cam Ninh Ninh mơ mơ màng màng cảm giác có một bóng đen cứ dập dềnh trong phòng, cô nửa mê nửa tỉnh nghĩ đến chuyện ma ở đại học y, bỗng nhiên thanh tỉnh lại, "Ai vậy!"
"Cạch" một tiếng, đèn sáng, quả thật có bóng đen đứng ở trước cửa sổ, bóng đen kia không phải ai khác mà chính là Mạnh Niệm Sanh. Cô quay đầu, quần áo đơn bạc, thần sắc mê mang, "Ninh Ninh, hình như tôi đã làm sai chuyện gì rồi."
Bác sĩ đến cấp tốc kia, còn có ánh mắt giảo hoạt của Trần Vãn Thăng và đôi tay có lực của Khang Thụy Lệ không thể nào là sức của một bệnh nhân? Mạnh Niệm Sanh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cô lục quần áo mặc vội lên người muốn trở lại nơi hôm nay để tìm hiểu thực hư.
Cam Ninh Ninh nhìn người nọ vừa mặc quần áo, vừa gọi điện thoại cho Từ Phóng Tình, bất an hỏi, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì. Mạnh Niệm Sanh không biết nên trả lời thế nào, "Ninh Ninh, tôi ra ngoài một chuyến, cậu tiếp tục gọi điện thoại cho chị ấy nha. Nếu chị ấy đã trở về thì lập tức gọi cho tôi ngay."
Bên ngoài đang đổ mưa, rất giống với thời tiết hôm đó Tiêu Ái Nguyệt đến nhà cô. Cam Ninh Ninh ở chung cư có diện tích nhỏ, vật dụng cũng không đầy đủ, ngay cả tài sản riêng cũng không có, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất Mạnh Niệm Sanh muốn cô dọn nhà.
Mưa tầm tã không có dấu hiệu tạnh, Mạnh Niệm Sanh lái xe vô cùng cẩn thận, tuy nói hai giờ sáng sẽ không có ai xuất hiện nhưng cô vẫn nhớ dưới chúng cư có vài kẻ lang thang đang ở. Cô mở đèn pha dành cho tầm nhìn xa để dò đường, quả thật trông thấy được một bóng người đang đứng yên không nhúc nhích ở trên đường.
Chờ chút, nếu đó là kẻ lang thang thì người ngủ ở bãi đậu xe là ai?
Xe chạy với tốc độ rùa bò, dưới màn mưa thật dày, Mạnh Niệm Sanh thấy được gương mặt quạnh quẽ của một người phụ nữ.
Toàn thân người đó ướt đẫm, lúc ngẩng đầu, lớp trang điểm trên mặt đã sớm bị rửa trôi đi hết, bộ dáng chật vật lần đầu tiên xuất hiện khiến người ta hết sức chua xót. Không biết chị ấy đã đứng ở chỗ này bao lâu, nghe được tiếng kèn liền vô cảm quay đầu nhìn về xe của Mạnh Niệm Sanh, trầm mặc không nói.
Mạnh Niệm Sanh cầm dù che mưa bước xuống xe, còn chưa kịp tới gần liền nghe đối phương lên tiếng hỏi, "Tại sao các người lại bán đứng tôi?"
Thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Giọng của chị ấy rất nhỏ, rất yếu. Mạnh Niệm Sanh cầm dù che mưa, tay run run, "Thật xin lỗi, tôi cũng không ngờ có thể như vậy, thật xin lỗi, tổng giám đốc Từ, lần này là tôi sai rồi."
Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn mặt Mạnh Niệm Sanh chằm chặp, cô khẽ nâng tay phải lên, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra nó đang chảy máu, cô dùng tay phải lau tầm mắt, không biết là đang lau nước mưa hay nước gì khác, "Là người đó bảo cô làm như vậy sao?"
"Phải." Mạnh Niệm Sanh đã phát hiện ra người kia bị thương, cô im lặng đi về trước mấy bước, đỡ lấy cánh tay của Từ Phóng Tình, "Tôi đưa chị đến bệnh viện trước."
"Tiêu Ái Nguyệt." Giống như đang nói một mình, Từ Phóng Tình không để ý đến sự quan tâm của đối phương, cô vô lực rũ tay xuống rồi nở một nụ cười khó hiểu, vừa quyết liệt lại vừa tươi đẹp, vừa làm say lòng người lại vừa khiến người ta đau lòng, "Em giỏi lắm."
Faye: Câu cuối cùng "ngươi rất tốt", nguyên văn là "ngươi ngận hảo", hảo nghĩa là giỏi hoặc tốt, ở đây theo mình có 2 nghĩa, 1 có thể là Tình Tình hiểu lầm Tiểu Nguyệt liên quan chuyện cuộn phim, 2 là Tình Tình khen thật vì Tiểu Nguyệt biết chuyện lâu rồi nhưng vẫn xem như không có gì xảy ra. Đợi xem mấy chương sau xem sự thật thế nào nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro