Chương 1

Giang Hải, thành phố mang tiếng với những vụ án bí ẩn chẳng ai hay, lạ lùng thay đây lại là nơi tụ hội của những con người mà người ta bảo là vô năng. Thế nhưng, chính nơi tưởng chừng bình lặng ấy lại thường xuyên dậy sóng bởi đủ thứ chuyện, từ cỏn con đến phức tạp. Về đêm, Giang Hải chìm trong một câu nói ám ảnh, "khi bóng tối nuốt dần ánh sáng, lòng người cũng nhuốm màu đen kịt".

Nửa đêm đã điểm, cả thành phố say giấc nồng. Chẳng ai hay biết, trên con đường tối om, chỉ le lói vài vệt sáng yếu ớt của trăng, một bóng hình con gái thoăn thoắt di chuyển. Bộ đồ đen từ đầu đến chân, áo thun đen, quần túi hộp đen, đôi giày tác chiến đen, ôm sát lấy thân hình cô. Mái tóc dài ngang vai cột hờ hững khẽ lay động theo từng nhịp chân.

Cô nhẹ nhàng như một cơn gió lướt trên nóc những chiếc ô tô đậu san sát trong bãi xe gần khu chung cư cao cấp. Thân thủ nhanh nhẹn, dứt khoát, cô tận dụng đà, bật nhảy một cú lộn người điêu luyện qua bức tường cao sừng sững. Tiếp đất nhẹ nhàng, ngoài vài vệt bụi bám trên quần áo, cô hoàn toàn không hề hấn gì.

Cô cúi xuống phủi phủi lớp bụi đất, tiếng "bạch bạch" vang lên khe khẽ trong đêm tĩnh mịch. Dừng lại, đôi mắt cô lạnh băng, không một gợn cảm xúc, hướng thẳng về phía tên trộm đang run rẩy, mồ hôi nhễ nhại dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo.

Giọng Mộ Y lạnh nhạt như băng, hờ hững vang lên: "Bò lại đây và nói cho tôi nghe lý do. Tại sao cậu lại đi trộm cắp? Nào, bò đến đây."

Tên trộm ấy là một cậu sinh viên năm nhất của Đại học Giang Anh, nơi tập trung con cái của những gia đình quyền quý, danh gia vọng tộc. Cậu ta sinh ra trong một gia đình bình thường, học lực cũng chẳng mấy nổi trội. Chỉ vì cái sĩ diện hảo huyền, cậu ta đã nhẫn tâm bán đi đứa em gái của mình cho một gia đình giàu có. Nhờ đó, cậu ta có được tấm vé vào cánh cổng Đại học Giang Anh. Nhưng sự bất cẩn đã khiến cậu ta không đọc kỹ hợp đồng. Nó chỉ bao gồm việc chi trả học phí trong suốt những năm học, ngoài ra không có bất kỳ khoản hỗ trợ nào khác.

Cái tính sĩ diện hảo huyền lại trỗi dậy mạnh mẽ. Cậu ta không muốn bạn bè biết được sự thật về gia cảnh của mình. Thế nên, đêm khuya thanh vắng, cậu ta mò đến các bãi đậu xe, lén lút tháo trộm linh kiện ô tô mang đi bán kiếm tiền.

Đêm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ có một điều nằm ngoài dự tính của cậu ta: sự xuất hiện bất ngờ của Mộ Y.

Mộ Y vừa tan tầm muộn, trên đường trở về nhà, vô tình bắt gặp cảnh tượng một tên trộm đang cạy gương chiếu hậu của một chiếc siêu xe. Sự thờ ơ vốn có của cô bỗng dưng tan biến. Dạo gần đây, những vụ trộm vặt liên tục xảy ra, mà người báo án toàn là những kẻ lắm tiền nhiều của. Điều này khiến cấp trên của cô không ngừng thúc giục, gây ra không ít phiền toái cho Mộ Y.

Tên trộm đã sợ hãi đến mức chân tay rụng rời, không còn chút sức lực nào để đứng vững. Nhưng cái sĩ diện vẫn cố níu kéo hắn. Hắn gồng mình đứng thẳng, cố tỏ ra vẻ mặt bất cần, thách thức.

Giọng hắn giận dữ, cố gắng lấn át sự run rẩy trong từng câu chữ: "Cô...cô đừng có mà nhiều chuyện! Tôi cho cô ba giây, nếu không biến đi, đừng trách tôi!"

Đêm nay trăng thanh gió mát, Mộ Y ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh, ánh mắt dường như chẳng mảy may để tâm đến thái độ hung hăng và những lời lẽ giận dữ của tên trộm.

Giọng Mộ Di vẫn lạnh như băng, ánh mắt vẫn dán chặt vào vầng trăng bạc. Nhưng đồng thời, từ sau lưng, cô rút ra một khẩu súng lục đen bóng, lạnh lùng nhắm thẳng vào hắn: "Tôi cho cậu ba giây để bò đến đây và nói cho tôi biết."

Ban đầu, thấy Mộ Y là phụ nữ, tên trộm còn cố gắng tỏ ra không sợ hãi. Nhưng khi nhìn thấy khẩu súng lạnh lẽo trên tay cô, chút bản lĩnh ít ỏi ban nãy cũng tan biến như bọt biển. Hắn ngoan ngoãn nhích người qua.

Mộ Y liếc mắt nhìn hắn, tay đã thu súng về giấu sau lưng: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Không phân biệt được bò và đi sao?"

Lòng tên trộm oán hận Mộ Y thấu xương, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống, bò lết qua trước mặt cô.

Mộ Ythong thả đút hai tay vào túi chiếc áo khoác jean đen, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống kẻ đang quỳ rạp như một con thú bốn chân trước mặt.

Giọng cô vẫn không chút cảm xúc: "Nói tôi nghe xem nào...lý do là gì? Và tại sao?"

Giọng hắn run rẩy, ánh mắt căm phẫn nhìn xuống đất: "Cô... cô tha cho tôi lần này, lần sau...không...không bao giờ có lần sau...tôi hứa...được không?"

Mộ Y ngồi xổm xuống, thò tay vào túi áo khoác của hắn, lấy ra một chiếc ví da màu nâu cũ kỹ.

Cô cầm chứng minh thư của hắn lên, xem xét kỹ lưỡng cả hai mặt, rồi cất vào túi áo khoác của mình. Chiếc ví tiền của hắn, cô thẳng tay vứt xuống đất, lạnh lùng nói: "Cái này tôi giữ. Cút đi."

Nói rồi, Mộ Y bước đến bức tường, đặt hai tay lên bệ tường, dùng sức bật nhảy lên trên.

Tên trộm bên này cũng đã đứng dậy, nhưng hắn chỉ đứng im như trời trồng nhìn theo bóng dáng cô, không dám đuổi theo. Vừa nãy, khi Mộ Y đến gần, cái áp lực vô hình tỏa ra từ người cô đã khiến hắn rùng mình. Hắn không biết cô là ai, nhưng linh cảm mách bảo hắn rằng cô có một thân phận đặc biệt, tốt nhất là không nên dây vào.

Hắn lầm bầm, chân đá vào một hòn đá nhỏ dưới chân: "Mẹ nó, đúng là xui xẻo! Ngày mai lại phải đi làm lại cái chứng minh thư khác, phiền phức thật!"

Mộ Y chẳng có thân phận đặc biệt nào cả. Chỉ là khi cô nghiêm túc, một thứ áp lực vô hình tự khắc bao trùm lấy cô, gương mặt cũng trở nên lạnh lẽo hơn vài phần. Điều này, ngoài người ngoài ra, bản thân cô chẳng hề hay biết, mà cô cũng chẳng bao giờ để tâm đến.

Mộ Y không trở về căn nhà tồi tàn của mình mà rẽ thẳng đến cửa hàng tiện lợi gần đó. Cô mua vội vài món đồ ăn nhanh, thanh toán rồi mới trở về.

Lúc này đã hơn ba giờ sáng. Cô lấy chiếc chìa khóa cũ kỹ từ túi quần, tra vào ổ khóa đã han gỉ. Cánh cửa gỗ ọp ẹp được cô đẩy nhẹ vào trong. Bên trong căn nhà dán đầy những tờ báo cũ kỹ, dưới chân tường, lớp sơn đã bong tróc loang lổ.

Căn nhà đơn giản đến mức chẳng có nổi một phòng riêng. Ngay cạnh cửa ra vào là một gian bếp nhỏ xíu, đối diện là nhà vệ sinh chật hẹp. Bên cạnh là một chiếc tủ quần áo màu gỗ đã cũ. Sát bên tủ là chiếc giường đơn vừa đủ cho một người nằm. Đối diện giường là một chiếc bàn làm việc, nhưng trên mặt bàn, ngoài chiếc máy tính xách tay và con chuột đã bạc màu, chẳng có gì khác.

Căn nhà này được cô mua bằng số tiền ít ỏi mà ba mẹ để lại trước khi qua đời. Khi cô lên đại học, ba mẹ cô không may gặp phải tai nạn giao thông và ra đi mãi mãi. Số tiền tiết kiệm của họ được giao lại cho cô. Căn nhà thuê ở dưới quê cũng đã được cô trả lại. Sau nỗi đau mất mát quá lớn, cô đã cố gắng vực dậy tinh thần, tiếp tục hoàn thành ước nguyện theo đuổi con đường đại học của ba mẹ. Cô thương ba mẹ vô cùng, và ba mẹ cũng vậy. Vì không muốn con gái phải vất vả, vì tương lai của cô, họ đã cố gắng làm việc cật lực để tích góp tiền cho cô ăn học.

Cô mua lại căn nhà tồi tàn này với một cái giá rẻ mạt. Số tiền còn lại, cô dùng để đóng học phí và trang trải cuộc sống.

Cô đặt vội gói đồ ăn lên kệ bếp, mở cánh cửa tủ lạnh cũ kỹ, lấy ra một chai nước khoáng, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Ném chiếc vỏ chai rỗng vào sọt rác dưới bếp, cô đi đến tủ quần áo. Mở cửa tủ, bên trong toàn là áo thun đen trơn, những chiếc quần tây đen, quần jean ống rộng đen, quần túi hộp đen, và vài chiếc áo khoác sơ mi caro đen dành cho những ngày hè oi ả. Cô đưa tay lấy ra một chiếc áo thun đen đơn giản và một chiếc quần jean đen đã sờn.

Bước vào nhà tắm, bên trong chỉ là những vật dụng tối giản. Mộ Y đánh răng rửa mặt rồi cởi bỏ bộ đồ đen đã bám đầy bụi đất. Làn da trắng nhợt nhạt của cô hiện ra, cùng với đó là vô số những vết sẹo lớn nhỏ chằng chịt từ trước ra sau lưng. Vết sẹo lớn nhất là một đường dài cắt xéo ngang lưng, bắt đầu từ trên vai và kéo dài xuống gần rốn.

Cô đứng thẳng dưới vòi sen, mở mạnh nước, để dòng nước lạnh lẽo xối xả trút xuống cơ thể, trút bỏ đi mọi mệt mỏi của một ngày dài.

Tắm xong, đã hơn nửa tiếng trôi qua. Cô ra khỏi phòng tắm, đến bên giường cầm điện thoại lên xem giờ. Trong đầu cô tính toán, chỉ còn khoảng ba tiếng để nghỉ ngơi. Cô cắm sạc điện thoại, đặt hờ hững dưới sàn nhà rồi nằm xuống giường.

Bình thường, khi thức, con người ta thường cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm. Nhưng khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, thời gian dường như lại lướt đi vội vã. Mộ Y cũng không ngoại lệ. Tiếng chuông báo thức inh ỏi từ chiếc điện thoại vang lên khắp căn nhà nhỏ vào lúc bảy giờ sáng.

Mộ Y cúi người lấy điện thoại, tắt báo thức, rồi rời giường đi vào nhà vệ sinh. Một lát sau, cô từ nhà vệ sinh bước ra, đến bên giường khoác chiếc áo khoác mỏng vào người. Cô mở tủ lạnh, lấy ra hai chiếc bánh mì sandwich ăn vội, rồi ngồi bệt xuống sàn, xỏ đôi giày tác chiến quen thuộc vào chân, và bước ra khỏi nhà.

Sáng sớm tại đồn cảnh sát, tiếng bước chân vội vã qua lại tạo nên một bầu không khí ồn ào. Mộ Y đã thay bộ đồng phục cảnh sát chỉnh tề, bước ra bàn làm việc của mình. Cô không nói chuyện với ai, và cũng chẳng ai chủ động bắt chuyện với cô, ngoại trừ một cậu sinh viên thực tập bên đội pháp y.

Cô ngồi dựa lưng vào ghế, chân gác lên mặt bàn, tay cầm chiếc chứng minh thư của cậu sinh viên đêm qua, xem đi xem lại một cách hờ hững, rồi liếc mắt sang Vũ Bình, người đồng nghiệp cùng đội điều tra với cô.

Mộ Y hời hợt gọi tên đồng nghiệp: "Này, Vũ Bình."

Vũ Bình nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại nhìn. Vẻ mặt cậu ta lộ rõ sự khó chịu với tác phong có phần bất cần của Mộ Y.

Giọng điệu cậu ta mang theo chút ghét bỏ: "Việc gì?"

Mộ Y khẽ cười, rồi ném chiếc chứng minh thư về phía Vũ Bình. Lời nói cô lạnh lùng, không chút cảm xúc, nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười nhạt: "Kẻ trộm xe."

Vũ Bình nhanh tay chụp lấy chiếc chứng minh thư, xem xét kỹ lưỡng. Nghe cô nhắc đến trộm xe, cậu ta lập tức hiểu ra. Vũ Bình nghi hoặc nhìn Mộ Y, hỏi: "Sao cô có cái này? Làm sao cô biết người này trộm xe?"

Giọng Mộ Y vẫn hờ hững: "Thay vì hỏi tôi thì bây giờ đi bắt hắn đi. Vừa bắt được kẻ trộm, vừa có câu trả lời cho hai câu hỏi vừa rồi của anh. Một công đôi việc, chẳng phải có ích hơn sao?"

Vũ Bình tỏ ra chán ghét thái độ không hợp tác của Mộ Y, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, hỏi: "Vậy còn cô? Không đi bắt người sao? Đừng quên cô là một đội với chúng tôi."

Mộ Y nhún vai, giọng điệu thản nhiên: ""Không đi. Anh biết đấy, tôi không có năng lực. Việc nhỏ giao tôi, đôi khi còn làm không xong, còn việc lớn cho tôi đi cùng, nhỡ tôi làm hỏng việc thì các anh cũng gặp phiền phức, đúng không nào?"

Cô không hề ngại ngùng hay khó chịu khi tự hạ thấp mình. Việc này đối với cô chẳng quan trọng, cô cũng chẳng mấy quan tâm đến thành tích của đội hay của cả cục cảnh sát.

Vũ Bình tức giận khẳng định: "Không có tiền đồ!"

Mộ Y cười nhạt: "Đúng rồi! Vậy nên chúc mọi người truy bắt thành công."

Những người xung quanh cũng không mấy bất ngờ với thái độ hời hợt và dáng vẻ cà lơ phất phơ của Mộ Y. Họ đã quá quen thuộc với điều này. Nhưng sâu trong lòng họ vẫn luôn có một thắc mắc rằng tại sao một người "vô năng" như Mộ Y lại không bị sa thải?

Cấp trên vốn không sa thải cô, không phải vì cô có năng lực xuất chúng hay một gia thế khủng khiếp nào cả. Đơn giản chỉ vì ở thành phố Giang Hải này, hầu hết các bậc phụ huynh đều hướng con cái theo đuổi những con đường khác. Số ít chọn ngành cảnh sát đầy rủi ro lại càng hiếm hoi. Nếu chỉ vì không có năng lực mà sa thải Mộ Y, thì đội điều tra lại phải vất vả tìm kiếm người khác để bù vào khoảng trống. Mà cấp trên vẫn tin rằng Mộ Y là người có năng lực, chỉ là chưa đến thời điểm để cô phát huy. Nhưng cái vẻ ngoài thờ ơ, bất cần của cô thì quả thật khiến ai nấy trong cục cũng phải ngán ngẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro