Chương 11

Cả ba người xuống xe, ánh mắt hướng về tòa nhà cũ nát trước mặt. Vũ Bình và Mộ Y bước đi thong thả, trong khi Nhạc Tịnh Hi sải bước nhanh hơn, dẫn đầu đến căn phòng của nạn nhân.

Vũ Bình khẽ đẩy cánh cửa mục nát. Cánh cửa kêu cót két, hé mở, một luồng khí lạnh lẽo cùng mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Anh nhăn mặt, đưa tay áo lên che miệng, giọng khó chịu: "Cái mùi gì vậy nè?"

Mộ Y thờ ơ liếc nhìn xung quanh, đáp: "Mùi đồ ăn hôi thiu bốc ra từ căn bếp chăng?"

Nhạc Tịnh Hi im lặng bật đèn UV, bước vào nhà vệ sinh. Ánh đèn tím rọi khắp không gian ẩm thấp, cô cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách. Mộ Y cũng theo sau vào phòng ngủ, ánh đèn UV quét qua chiếc giường đơn sơ và tủ quần áo cũ kỹ.

Nhạc Tịnh Hi tỉ mỉ xem xét cửa sổ, rồi cúi xuống mở nắp két nước bồn cầu, không phát hiện điều gì bất thường. Cô đậy nắp lại, chuyển sang bồn rửa mặt. Vẻ mặt lạnh lùng, cô khẽ nhấc cằm, ánh mắt dừng lại ở chiếc cốc đựng bàn chải. Cô lấy ra bốn chiếc bàn chải đánh răng, cẩn thận bỏ vào túi đựng trong hộp dụng cụ.

Tiếp theo, cô soi đèn xuống cống thoát nước, ngồi xổm xuống, dùng kẹp gắp lên một chùm tóc đen dài, nhẹ nhàng bỏ vào túi. Suốt quá trình, khuôn mặt cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt. Sau khi kiểm tra xong nhà vệ sinh, cô đi ra phòng ngủ.

Bên trong phòng ngủ, ngoài chiếc giường và tủ quần áo, không có gì đáng chú ý. Nhạc Tịnh Hi mở cánh tủ, một mùi mồ hôi khó chịu xộc ra. Mắt cô khẽ liếc xuống phía dưới, phát hiện một quyển sổ nhỏ. Cô ngồi xổm xuống, mở sổ ra xem. Bên trong ghi chép chi tiết các khoản chi tiêu sinh hoạt hằng ngày. Lật giở hết cuốn sổ, không thấy điều gì bất thường, cô đóng lại và đặt về vị trí cũ.

Mộ Y khẽ vén tấm chăn mỏng trên giường. Bên dưới chỉ là tấm ván gỗ cũ kỹ. Cô khom người, soi đèn xuống gầm giường. Từ phía sau, cô rút ra một cây gậy ba khúc, động tác nhanh gọn bật mạnh cây gậy ra, rồi dùng nó kéo các vật thể lạ dưới gầm giường ra. Cầm trên tay một chiếc bao cao su đã qua sử dụng, vẻ mặt cô đăm chiêu, đôi mày khẽ nhíu lại.

Đúng lúc này, Nhạc Tịnh Hi bước vào, ánh mắt khẽ dừng lại ở chiếc bao cao su trên tay Mộ Y. Cô tiến đến gần, giọng dịu dàng hỏi: "Đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?"

Mộ Y ngước mắt nhìn Nhạc Tịnh Hi, rồi lại nhìn xuống chiếc bao cao su, giọng trầm ngâm: "Tôi đang nghĩ, người đàn ông đó có yếu sinh lý không? Cô nhìn đi, tinh dịch rất ít." Nói rồi, cô đưa chiếc bao cao su cho Nhạc Tịnh Hi.

Nhạc Tịnh Hi nhận lấy, đưa lên trước mắt nhìn thoáng qua, rồi lạnh lùng ném xuống sàn nhà. Ánh mắt cô hờ hững nhìn Mộ Y, giọng nhàn nhạt: "Không hẳn, xuất tinh ít còn dựa vào nhiều yếu tố như chế độ sinh hoạt ăn uống, bệnh lý hoặc căng thẳng."

Mộ Y đứng thẳng người, nhìn Nhạc Tịnh Hi với một nụ cười nhẹ: "Cô không đem về giám định chứng cứ sao?"

Nhạc Tịnh Hi khẽ lắc đầu, giọng hờ hững: "Không, tinh trùng đã chết, vân tay trên bao cũng không còn, chỉ là vô dụng thừa thải."

Mộ Y đưa bàn tay ra trước mặt Nhạc Tịnh Hi, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ: "Nhạc đại pháp y định bao giờ sẽ gửi tôi một ngàn tiền phòng?"

Nhạc Tịnh Hi xoay người, giọng điệu bình đạm: "Trở về cục."

Hôm nay mình vậy mà bị người khác đòi tiền, thú vị thật, cô thầm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười kín đáo.

Mộ Y khẽ bật cười, trong lòng thầm nhủ. Tự nhiên tháng này tài khoản mình lại có thêm một ngàn. Có nên xin nghỉ phép một ngày để đi mua sắm không nhỉ?

Cả hai người đi ra, thấy Vũ Bình đang đứng bấm điện thoại. Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng mặt lên, nở một nụ cười tươi: "Có phát hiện gì không?"

Nhạc Tịnh Hi vừa đi vừa âm trầm đáp: "Không có, về thôi,"

Trả lời nhanh gọn rồi cô đeo hộp dụng cụ lên vai và bước ra ngoài. Mộ Y và Vũ Bình cũng theo sau. Cánh cửa nhà đóng lại, từ phía xa, một bóng đen đang lặng lẽ quan sát ba người.

Nhạc Tịnh Hi đột ngột dừng bước. Mộ Y mải mê cúi đầu đếm bước chân, không để ý, đụng mạnh đầu vào lưng cô. Theo phản xạ, Mộ Y vòng tay ôm lấy Nhạc Tịnh Hi. Sau đó, cô buông tay, vòng ra phía trước, đối diện Nhạc Tịnh Hi, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Vũ Bình cũng ngạc nhiên, chờ đợi câu trả lời.

Nhạc Tịnh Hi khẽ ném hộp dụng cụ xuống đất, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía lối ra còn lại, giọng nói trầm xuống: "Hung thủ đã đến đây, không...đúng hơn là đang ở đây?"

Bất ngờ xoay người, Nhạc Tịnh Hi nhanh chóng chạy về phía đó.

Mộ Y vừa đuổi theo vừa gọi: "Nè! Cô làm sao vậy, đợi tôi với!"

Vũ Bình cũng vội vã chạy theo sau.

Nhạc Tịnh Hi chạy đến cầu thang, dừng lại nhìn xuống. Lúc này, Mộ Y và Vũ Bình cũng vừa tới.

Mộ Y chống nạnh, thở dốc: "Cô ăn cái gì mà chạy nhanh dữ vậy?"

Vũ Bình nhìn Nhạc Tịnh Hi, vẻ mặt thắc mắc: "Nhạc pháp y, có chuyện gì vậy? Lời vừa rồi của cô là có ý gì?"

Nhạc Tịnh Hi khẽ mỉm cười, rồi đưa ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng: "Không có gì, trở về thôi."

Cả hai người gật đầu. Cả ba quay trở lại chỗ hộp dụng cụ. Mộ Y khom người nhặt hộp lên. Khi đứng thẳng dậy, cô cúi đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Tại sao bây giờ mình có cảm giác như đang có người theo dõi? Không, cảm giác này đã thoáng xuất hiện từ lúc bước vào cửa rồi.

Nhạc Tịnh Hi vỗ nhẹ vào vai Mộ Y, giọng nói dịu dàng: "Đi thôi." Nói rồi, cô cầm lấy hộp dụng cụ từ tay Mộ Y rồi đeo lên vai. Mộ Y ngẩng đầu nhìn cô, rồi cả ba cùng nhau ra xe.

Vũ Bình lái xe ra khỏi tòa nhà, nhìn vào gương chiếu hậu hỏi: "Nhạc pháp y, cô có thể nói cho chúng tôi hiểu là chuyện gì không?"

Nhạc Tịnh Hi nhìn ra cửa sổ, giọng nhàn nhạt: "Anh không thấy sao? Từ lúc bắt đầu điều tra cửa đã bị khóa, trong phòng không có dấu vết ẩu đả hay một vết máu. Điều đó cho thấy rằng nạn nhân đã đến nhà hung thủ hoặc một nơi nào đó mà hung thủ đề nghị. Vậy thì tại sao lúc nãy chúng ta đến cửa lại không bị khóa? Khi nãy lúc trở ra, tôi có cảm giác có ai đó đang theo dõi chúng ta."

Mộ Y dựa đầu vào cửa kính, mắt nhìn Nhạc Tịnh Hi, đồng tình: "Tôi cũng có cảm giác đó."

Vũ Bình mắt vẫn nhìn đường, khẽ cười: "Không phải chứ? Hai người chắc suy nghĩ nhiều rồi."

Nhạc Tịnh Hi lắc đầu: "Không đâu. Khi đứng từ trên cầu thang nhìn xuống, tôi có thấy cái bóng của phần đầu cùng tiếng thở của kẻ đang sợ hãi lẫn trốn."

Đột nhiên, Mộ Y đưa tay về phía cửa xe, lòng bàn tay áp sát vào kính. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía xa, một tia ý cười lóe lên trong đáy mắt, khóe môi cong lên thành một đường nguy hiểm.

Nhạc Tịnh Hi bất ngờ với hành động của Mộ Y, cô ngồi thẳng lưng, ánh mắt dán chặt vào một bên mặt của Mộ Y. Một bên cơ thể Mộ Y gần như dựa sát vào người cô.

Mộ Y quay trở lại vị trí, nhìn Nhạc Tịnh Hi cười bí ẩn.

Vũ Bình nhìn hành động kỳ lạ của Mộ Y, định hỏi nhưng rồi lại thôi.

---------

Tác giả: Mộ Y làm nhiều cái không thể hiểu được!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro