Chương 43
Trong căn phòng làm việc tĩnh lặng, Nhạc Tịnh Hi mang theo vẻ mặt lạnh lùng bước vào. Sự mệt mỏi dường như đè nặng trên đôi vai cô, khiến cô khẽ dựa lưng vào chiếc ghế da, một tay đặt lên vầng trán đang nhăn lại. Ký ức về dáng lưng gầy gò của Mộ Y, cùng với vẻ cúi đầu yếu đuối khi nãy, bất chợt ùa về, siết chặt trái tim cô như có ai đó bóp nghẹn.
Ở một nơi khác, trên con phố tấp nập người qua lại, Mộ Y lặng lẽ bước đi. Đôi chân cô vô thức khẽ đá những viên sỏi nhỏ trên đường, tâm trí nặng trĩu với suy nghĩ về thời điểm thích hợp để đến biệt thự tối nay. Ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt, nỗi cô đơn trong lòng Mộ Y càng thêm sâu sắc.
Khi màn đêm buông xuống, Mộ Y vội vã cầm chiếc ô, quyết định đi bộ đến biệt thự. Thường ngày, cô vẫn đi taxi, nhưng ý nghĩ sẽ ở lại đây lâu dài khiến cô muốn tiết kiệm chút ít. Số tiền ít ỏi kiếm được từ việc độc giả mua truyện còn không đủ trang trải cuộc sống và tiền thuê phòng. Khoản tiết kiệm ít ỏi kia, cô vẫn muốn dành dụm cho những dự định tương lai.
Đứng trước cổng biệt thự dưới ánh đèn vàng nhạt, Mộ Y khẽ lướt điện thoại, đọc những bình luận của độc giả. Bất ngờ, một chiếc xe sang trọng dừng lại, và Nhạc Tịnh Hi bước xuống. Gương mặt lạnh như băng, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Mộ Y, giọng nói cô lạnh lùng: "Tại sao cô lại đến đây? Cô muốn gì thì nói đi."
Mộ Y khẽ cất điện thoại vào túi, đôi mắt chăm chú nhìn Nhạc Tịnh Hi, giọng trầm xuống: "Chỉ là... muốn đến nhìn chị một chút." Nói rồi, ánh mắt cô cụp xuống, nhìn vào mặt đường ẩm ướt.
Nhạc Tịnh Hi khẽ nhói lòng khi nhìn thấy vẻ yếu đuối và sợ sệt của Mộ Y. Cô tự nhủ, nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ không thể nào quên được. Nếu Mộ Y cứ mãi mang dáng vẻ đáng thương này trước mặt cô, chắc chắn cô sẽ mềm lòng, lại muốn ôm lấy con người ngốc nghếch này vào lòng che chở. Nhưngcô sợ, cô lại phải tổn thương lần nữa, đồng thời cô cũng sợ bản thân sẽ làm tổn thương Mộ Y nhiều hơn.
"Thấy rồi thì về đi." Nhạc Tịnh Hi lạnh lùng nói rồi quay lưng bước vào trong.
Không chút do dự, Mộ Y vội vàng buông chiếc ô trên tay, chạy theo ôm chầm lấy tấm lưng của Nhạc Tịnh Hi. Hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, giọng cô nghẹn ngào: "Chị đừng giận em nữa được không? Em không nên làm tổn thương chị... Em biết em sai rồi, Tịnh Hi..."
Trong vòng tay ấm áp của Mộ Y, Nhạc Tịnh Hi cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, giọng nói gằn xuống: "Buông ra!" Nói rồi cô gỡ tay Mộ Y ra, hất mạnh, sải bước chân đi vào biệt thự.
Mộ Y khóc nấc lên, nhìn theo bóng lưng Nhạc Tịnh Hi khuất dần sau cánh cửa. Bên trong, Nhạc Tịnh Hi ngồi thẫn thờ trên chiếc sofa, ánh mắt vô hồn nhìn ra cơn mưa lớn đang trút xuống ngoài trời, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng khó tả cho Mộ Y.
Không kìm nén được, cô bước lên lầu, khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình ảnh Mộ Y vẫn đứng đó, dưới màn mưa lạnh lẽo, tiếng khóc nghẹn ngào xé tan màn đêm. Trái tim Nhạc Tịnh Hi thắt lại, một câu hỏi nghẹn ứ trong cổ họng:. Tại sao lại phải như vậy?
Đến khi Mộ Y mệt mỏi lê bước trở về khách sạn trong mưa, Nhạc Tịnh Hi mới lặng lẽ đi vào phòng tắm. Cô ngâm mình trong bồn nước ấm, nhắm mắt để những giọt nước mắt nóng hổi tự do lăn dài. Sau khi tắm xong, cô khoác hờ chiếc áo choàng tắm, nằm xuống giường, nhắm mắt. Khi khẽ nghiêng người nhìn ra cửa sổ, một giọt nước mắt cô độc lại lăn xuống khóe mi.
Trở về khách sạn, Mộ Y tắm rửa thay đồ xong liền nằm xuống giường. Đêm đến, cơ thể cô nóng ran, trằn trọc không ngủ được. Mệt mỏi, cô lê bước đến cửa hàng tiện lợi mua một vỉ thuốc hạ sốt và chai nước. Uống thuốc ngay tại cửa hàng, rồi lại lặng lẽ trở về phòng.
Sáng hôm sau, Mộ Y uể oải thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi vội vã đến cửa hàng tiện lợi ăn tạm một gói mì tôm, sau đó uống thuốc.
Trong khi đó, tại văn phòng Tịnh Anh, Nhạc Tịnh Hi vẫn giữ nguyên vẻ ngoài lạnh lùng quen thuộc. Bộ quần áo đen, áo cổ lọ kín đáo, quần tây đen, đôi giày cao gót đen kiêu hãnh, cùng chiếc vest croptop cá tính, tất cả tạo nên một tổng thể sắc sảo và đầy quyền lực khi cô ngồi trong phòng họp. Hôm nay, cuộc họp quan trọng về việc mở rộng trung tâm thương mại Tịnh Anh được tổ chức.
Trưởng bộ phận marketing say sưa trình bày trên màn hình, Nhạc Tịnh Hi ngồi thẳng lưng trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, im lặng lắng nghe. Cả căn phòng chỉ có tiếng nói đều đều của người thuyết trình.
Sau hơn bốn tiếng căng thẳng, cuộc họp kết thúc. Mọi người nhanh chóng thu dọn tài liệu, trở về bàn làm việc. Riêng Nhạc Tịnh Hi vẫn ngồi yên, ánh mắt khẽ liếc nhìn hình nền điện thoại.
Đứng dậy, cô bước vào văn phòng riêng. Ánh mắt khẽ lướt qua người phụ nữ phiền phức tên Nhiếp Hinh đang ngồi ung dung đọc tạp chí, rồi cô phớt lờ, đi thẳng đến bàn làm việc.
Nhiếp Hinh ngước lên, nở một nụ cười trêu chọc: "Nhạc tổng thật là lạnh lùng mà! Mình đến rủ cậu đi ăn trưa, cậu có muốn đi không?"
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng Nhạc Tịnh Hi lạnh lùng cất lên: "Vào đi."
Cánh cửa mở ra, thư ký bước vào, theo sau là Mộ Y. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần jean xanh ống rộng, vạt áo trước được sơ vin gọn gàng, dưới chân là đôi giày thể thao màu đen.
Ánh mắt Nhạc Tịnh Hi thoáng chút bất ngờ, trong khi Nhiếp Hinh lại tỏ ra vô cùng thích thú quan sát Mộ Y.
Thư ký nhận thấy vẻ mặt lạnh lùng của Nhạc Tịnh Hi, vội vàng giải thích: "Thưa Nhạc tổng, vị cảnh sát này nói có chuyện muốn gặp ngài và đã hẹn trước ạ."
"Cảnh sát? Được rồi, cô ra ngoài đi." Nhạc Tịnh Hi khẽ nhướng mày nói, trong lòng dấy lên một chút tò mò.
Thú vị thật nha, không ngờ cô ấy lại là cảnh sát đấy, Nhiếp Hinh mỉm cười thầm nghĩ.
Sau khi thư ký rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người. Vẻ mặt Nhạc Tịnh Hi vẫn lạnh lùng, đôi mắt chăm chú nhìn Mộ Y. Mộ Y mỉm cười tự tin tiến lại gần bàn làm việc, cất giọng nói đầy bất ngờ: "Chị Tịnh Hi, em muốn làm người yêu của chị."
Vẻ mặt Nhạc Tịnh Hi lộ rõ sự ngạc nhiên, pha lẫn chút lạnh lùng khó hiểu. Cô nghĩ, trò đùa này thật thú vị. Ngay cả bản thân xu hướng tính của mình còn không hiểu rõ, vậy mà con người đầu đất này lại dám đến đây, nói muốn trở thành người yêu của mình.
Nhiếp Hinh chống tay lên cằm, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ khi quan sát phản ứng của Nhạc Tịnh Hi. Nhạc Tịnh Hi khẽ liếc mắt cầu cứu về phía Nhiếp Hinh. Là bạn thân lâu năm, Nhiếp Hinh đương nhiên hiểu rõ ánh mắt đó. Cô lả lơi bước đến bên cạnh Nhạc Tịnh Hi, nhẹ nhàng ngồi lên đùi cô, vòng tay ôm lấy cổ Nhạc Tịnh Hi, khẽ thì thầm vào tai cô: "Phối hợp với mình nhé."
Nhạc Tịnh Hi lạnh lùng nhìn Mộ Y, tay không quên ôm lấy Nhiếp Hinh: ""Quên giới thiệu với Mộ tiểu thư! Đây là bạn gái của tôi. Câu nói vừa rồi coi như tôi chưa nghe thấy. Mời cô về cho, tôi còn phải dỗ dành cô ấy."
"Chị nói dối!" Mộ Y cúi đầu nói rồi bất ngờ lao đến kéo Nhiếp Hinh ra. Lực kéo mạnh khiến Nhiếp Hinh mất thăng bằng ngã xuống, tay va mạnh vào cạnh tủ kính gần đó, máu tươi lập tức chảy ra.
Cơn giận bùng lên, Nhạc Tịnh Hi đẩy mạnh Mộ Y vào bàn làm việc, rồi vội vàng đứng dậy đỡ Nhiếp Hinh. Nhiếp Hinh ôm lấy cánh tay bị thương, cố tình dùng tay bóp mạnh vết thương để máu chảy ra nhiều hơn.
Sau đó, Nhạc Tịnh Hi bước đến, nắm chặt cổ Mộ Y, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Cô muốn chết sao?"
Mộ Y khẽ mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Nhạc Tịnh Hi, thì thầm: "Cảm giác đó... cũng rất tuyệt."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro