Chương 66

Cô khẽ mở cửa xe, bác tài đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Một thoáng cúi đầu chào lịch sự, cô nhẹ nhàng ngồi vào trong. Chờ khi bác tài yên vị, cô cất giọng thản nhiên: "Đến nhà hàng Hàn thị giúp cháu."

Bác tài gật đầu đáp "được", rồi nhẹ nhàng đạp ga, chiếc xe từ từ lăn bánh.

Tại văn phòng, Nhạc Tịnh Hi gần như đã hoàn tất công việc, chỉ còn lại hai bản hợp đồng cuối cùng. Nhạc Tịnh Thần đã đi công tác ở Úc, không thể hỗ trợ cô. Nhạc Tịnh Hi hoàn toàn tập trung vào công việc, đến nỗi không còn để tâm đến bất cứ điều gì khác, kể cả Mộ Y, người luôn chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô.

Mộ Y bước chân vào nhà hàng, tiến đến quầy lễ tân, giọng nói nhẹ nhàng hỏi về vị trí phòng số 11. Nhận được chỉ dẫn, cô thong thả bước về phía căn phòng.

Khẽ đẩy cửa bước vào, Mộ Y nhận ra Cung Anh Nhan đã ngồi đợi. Cô nhanh chóng tiến đến, hơi cúi người chào: "Cháu chào dì, dì Nhan."

Cung Anh Nhan khẽ mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn Mộ Y: "Tiểu Y, ngồi đi con. Dì thật vui khi con có thời gian dành cho dì."

Mộ Y thoáng ngạc nhiên trước câu nói, nhưng nhìn nụ cười tươi tắn của người phụ nữ trước mặt, cô không nghĩ nhiều, ngồi xuống ghế và cất giọng nhàn nhạt: "Dì Nhan, dì có chuyện gì sao?"

Cung Anh Nhan khựng lại một chút, nhưng rồi cũng mỉm cười hiền hậu: "Không có gì đâu con. Các con dì đứa nào cũng bận rộn công việc kinh doanh, có con nhớ đến dì, dì thật sự rất vui. Nào, ăn đi con, toàn là món ngon cả, con ăn nhiều vào."

Mộ Y mỉm cười gật đầu, cầm đôi đũa lên, gắp một con tôm đặt vào chén của mình. Cô cẩn thận bóc vỏ tôm, rồi nhẹ nhàng đặt vào chén của Cung Anh Nhan, dịu dàng nói: "Dì Nhan cũng ăn nhiều vào ạ!"

Bà mỉm cười tao nhã gắp con tôm lên ăn. Lát sau, Mộ Y đã bóc xong phần tôm trong đĩa.

Cung Anh Nhan hài lòng mỉm cười, đã lâu rồi bà mới được người khác bóc tôm cho. Lòng bà không khỏi xúc động, bà gắp thêm một con tôm, từ tốn cắn một miếng nhỏ. Rồi bà nhìn Mộ Y, với sự tinh tế của mình, hơn nữa lại là phụ nữ, bà nhanh chóng nhận ra điều gì đó. Bà đặt đôi đũa xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Y con có việc bận sao?"

Mộ Y thành thật gật đầu. Dì Nhan thật sự rất tốt với cô, nhưng bữa tiệc tối nay rất quan trọng, không thể đến muộn vì còn có các cấp lãnh đạo. Trước đây ở cục cảnh sát, cô có thể tùy hứng, nhưng giờ cô đã 24 tuổi, tính cách cũng chín chắn hơn. Việc để người khác chờ đợi khiến cô cảm thấy áy náy.

Mộ Y chớp nhẹ đôi mắt, ánh nhìn long lanh, khẽ giọng ngại ngùng: "Dì Nhan, cháu xin lỗi, đêm nay cháu có việc bận ạ. Khi khác con lại đến bồi dì nhé."

Cung Anh Nhan hiểu ý, khẽ gật đầu mỉm cười: "Được thôi con, khi nào rảnh lại đến bồi dì nhé."

Mộ Y mỉm cười gật đầu, đứng dậy khom người cúi chào Cung Anh Nhan rồi vội vã bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình Cung Anh Nhan, bà có chút buồn bã cầm ly rượu vang lên, nhấp một ngụm.

Đến phòng tiệc rộng lớn và lộng lẫy, Mộ Y hướng mắt về phía khán phòng. Hiệu trưởng vừa dứt lời cảm ơn mọi người và bước xuống.

Mọi người trong phòng mỉm cười vỗ tay, hân hoan chúc mừng thành tích của trường. Mộ Y chưa hiểu rõ chuyện gì nhưng vẫn giơ tay vỗ theo, trên môi nở một nụ cười xã giao.

Trong phòng tiệc tràn ngập sự náo nhiệt, tiếng ly chạm nhau "keng keng" rộn rã. Đúng lúc này, một nữ đồng nghiệp trong bộ đầm bó sát quyến rũ, uyển chuyển cầm ly rượu tiến đến. Cô ấy nhìn Mộ Y, nhẹ giọng mời: "Mộ lão sư, có thể cùng tôi uống một ly rượu chứ?"

Mộ Y vốn định từ chối, nhưng nhìn nữ đồng nghiệp cùng khoa vui vẻ tận hưởng buổi tiệc, cô không muốn làm mất hứng của người khác, liền mỉm cười đưa tay nhận lấy ly rượu. Một tiếng cụng ly nhẹ nhàng vang lên.

Cả hai ngửa cổ uống cạn. Nữ đồng nghiệp nhìn Mộ Y, mỉm cười khen ngợi: "Tửu lượng của Mộ lão sư thật tốt."

Mộ Y khẽ cười đáp: "Vẫn không thể so sánh với Hàn lão sư."

Hàn Ngôn mỉm cười, định cầm chai rót thêm một ly nữa thì Hà lão sư đến, nhìn Mộ Y nói: "Mộ lão sư cũng uống với tôi một ly nhé."

Có lẽ vì tính tình ôn hòa và thân thiện, Mộ Y được mọi người trong khoa yêu quý.

Mộ Y mỉm cười, nhiệt tình cầm lấy ly rượu và uống cạn. Trong lúc đó, ánh mắt Hàn Ngôn vô thức trở nên sắc lạnh như mắt hổ rình mồi.

Buổi tiệc cứ thế tiếp diễn. Đến 10 giờ tối, Mộ Y quên bẵng lời dặn của Nhạc Tịnh Hi, uống đến say mềm, hoàn toàn mất ý thức. Hà lão sư đỡ lấy cô, ánh mắt cô đã trở nên mơ màng, đầu óc choáng váng vì hơi men. Đến đứng cô còn không vững, chỉ mơ hồ nghĩ trong đầu, đêm nay có lẽ nên ở lại đây một đêm, tránh để Tịnh Hi tức giận, ngày mai về giải thích sau cũng được.

Tại biệt thự, Nhạc Tịnh Hi vẫn ngồi trong phòng khách, sốt ruột nhìn đồng hồ trên điện thoại. Chiếc điện thoại đặt trên tay không rời một giây. Đã hơn 10 giờ nhưng Mộ Y vẫn chưa về. Cô gọi điện thoại thì chỉ nghe thấy tiếng tút tút lạnh lẽo, nỗi lo lắng và tức giận trào dâng trong lòng.

Cô định bấm lại số của Mộ Y thì một cuộc gọi lạ xuất hiện trên màn hình. Không biết người bên kia nói gì mà chiếc điện thoại Nhạc Tịnh Hi đang cầm chặt rơi xuống sàn nhà. Cô vội vàng đứng bật dậy, xoay người chạy nhanh ra xe.

Ngồi trên xe, gương mặt Nhạc Tịnh Hi trắng bệch như tờ giấy. Cô cắn chặt môi, cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà hàng Hàn thị. Cô vội vã chạy đến hiện trường vụ án. Mở cửa bước vào, Nhạc Tịnh Hi thẫn thờ đi đến trước mặt nạn nhân, mặc kệ hình tượng, mặc kệ những ánh mắt đang đổ dồn về phía cô. Nhạc Tịnh Hi khuỵu gối quỳ xuống trước mặt nạn nhân.

Nước mắt bi thương trào ra, tiếng khóc nghẹn ngào vì đau đớn. Cô đưa tay ôm người phụ nữ đang nằm bất động dưới sàn vào lòng, khuôn mặt áp sát vào khuôn mặt nạn nhân, nước mắt từng hàng từng hàng chảy xuống khuôn mặt nhợt nhạt của cô, thấm ướt gương mặt người phụ nữ.

Một nam cảnh sát vội vàng ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Nhạc tổng, xin cô kìm nén đau thương. Bây giờ tôi cần cô đồng ý một vài chuyện."

Nhạc Tịnh Hi vẫn ôm chặt người phụ nữ trong lòng, ánh mắt bơ phờ, giọng đứt quãng: "Nói đi."

Vị cảnh sát gật đầu, giọng nghiêm nghị: "Phía pháp y qua khám nghiệm sơ bộ, nghi ngờ nạn nhân chết do ngộ độc rượu. Bên phía pháp y muốn khám nghiệm tử thi để tìm ra thành phần độc tố, không biết Nhạc tổng có đồng ý không?"

Nhạc Tịnh Hi nhẹ nhàng đặt nạn nhân xuống, rồi đứng dậy, giọng kiên quyết: "Chuyện này tôi sẽ làm."

Đúng lúc này, điện thoại vang lên một tin nhắn. Nhạc Tịnh Hi vội vàng mở ra xem, trong điện thoại là hàng ngang sáu chữ: "Cô ấy thật sự rất ngon."

Ánh mắt Nhạc Tịnh Hi đang từ bi thương trở nên lạnh lẽo như lưỡi dao, khuôn mặt băng giá. Không chút chần chừ, cô vội vàng gọi điện cho Hàn Yên Vi. Đầu dây bên kia là giọng nói lả lơi. Nhạc Tịnh Hi nghiến răng nói: "Dì Yên Vi, Mộ Y đang ở khách sạn của người. Điều tra giúp con, cô ấy đang ở phòng nào."

Nói xong, cô tắt máy, rồi gọi cho Cung Anh Hinh. Đầu dây bên kia cũng vừa thức giấc vì cuộc điện thoại. Thấy cháu gái gọi đến giờ này, trong lòng bà dấy lên nỗi bất an, vội hỏi: "Tiểu Hi, có chuyện gì sao?"

Nhạc Tịnh Hi run rẩy, nghĩ đến những lời sắp sửa nói ra, cô không thể kiềm chế được, vừa nghẹn ngào để nước mắt rơi, vừa run rẩy nói: "Dì Hinh... mẹ... mẹ con... mất rồi... ở nhà hàng Hàn thị..."

Cung Anh Nhan nghe xong, bàng hoàng trước lời nói của Nhạc Tịnh Hi. Bà vội vàng xuống giường, không màng đến Hàn Yên Vi mà vội vã lái xe đến Hàn thị. Hàn Yên Vi vẫn chưa biết chuyện gì, vội vàng chạy theo. Đây là lần đầu tiên Hàn Yên Vi nhìn thấy một Cung Anh Nhan mất bình tĩnh đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro