Chương 68: End
5 tháng sau
Ký ức về quãng thời gian giam cầm tựa như một vết sẹo âm ỉ, khó lòng diễn tả trọn vẹn. Chốn lao tù chẳng ai mong muốn, nhưng đối với Mộ Y, những tháng ngày ấy lại lắng đọng thành những bài học lặng lẽ, những điều nhỏ nhặt vun đắp cho sự trưởng thành. Tính cách cô cũng trở nên trầm tĩnh, an nhiên hơn.
Nguyên do cô đặt chân vào nơi này chỉ vì một hành động vô tình gây tổn thương đến cháu gái Cung gia. Rồi sau đó... chẳng còn sau đó nữa. Kể từ ngày cánh cổng trại giam khép lại, người kia chưa từng một lần xuất hiện. Có lẽ duyên phận đã cạn, hoặc nỗi hận ý vẫn còn âm ỉ trong lòng người ấy. Không ai dám chắc.
Trước cổng trại giam, Mộ Y khẽ nhếch khóe môi, hai tay thong thả đút sâu vào túi quần, ánh mắt bình thản ngước nhìn bầu trời xanh. Một lát sau, cô chậm rãi cất bước rời đi.
Đến trạm xe buýt, ngón tay thon dài của Mộ Y rút ra từ túi chiếc vé xe cũ kỹ, thanh toán xong, cô tìm đến hàng ghế cuối cùng, lặng lẽ ngồi xuống. Gương mặt thanh tú cùng đôi mắt đã không còn vẻ bất cần, trẻ con ngày trước, thay vào đó là sự điềm tĩnh lạ thường, ánh nhìn xa xăm hướng về khung cửa sổ.
Những chuyện đã qua, đối với Mộ Y, vừa tốt đẹp lại vừa khắc nghiệt.
Người tưởng chừng sẽ cùng cô đi hết cuộc đời, hóa ra chỉ là người đồng hành trên một đoạn đường. Thế sự quả thật vô thường. Mộ Y khẽ thở dài, ánh mắt mơ màng nhìn ra khung cửa sổ, tâm trí miên man về những chuyện đã cũ. Chuyện đã xảy ra, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, quy luật ấy chẳng thể đổi thay.
Sau ba tiếng đồng hồ trên xe.
Chiếc xe buýt cuối cùng dừng bánh tại trạm Giang Hải. Mộ Y khoan thai bước xuống, ánh mắt chậm rãi lướt qua cảnh vật quen thuộc của thành phố mà cô đã rời xa một thời gian. Mọi thứ vẫn tĩnh lặng như ngày cô đi, chỉ có người đứng ngắm cảnh vật là đã đổi khác.
Sau một thoáng nhìn quanh, Mộ Y thả bộ về nhà. Quãng đường từ trạm xe buýt không quá xa, ngược lại, cô cảm thấy sự tĩnh lặng này thật dễ chịu.
Bàn tay Mộ Y khẽ khom xuống, nhặt lên chiếc chìa khóa có phần hoen gỉ dưới tấm thảm chùi chân. Tiếng "cạch" khe khẽ vang lên, cánh cửa từ từ mở ra. Bên trong vẫn nguyên vẹn như xưa, không có gì thay đổi, ngoại trừ chủ nhân của nó.
Mộ Y thả mình xuống chiếc giường quen thuộc, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong ký ức của cô, hình ảnh Nhạc Tịnh Hi vẫn vẹn nguyên như một nốt chu sa đỏ thắm. Đã năm tháng trôi qua, không biết người ấy có khỏe không, Mộ Y lặng lẽ nghĩ, ánh mắt hướng lên trần nhà tĩnh lặng.
Chỉ nằm nghỉ ngơi một lát, Mộ Y đến tủ quần áo, chọn cho mình bộ trang phục giản dị như trước đây. Bước vào phòng tắm, ánh mắt cô dừng lại nơi hình ảnh phản chiếu trong gương. Khuôn mặt non nớt ngày nào đã nhường chỗ cho những đường nét kiên nghị. Mộ Y khẽ thở dài, trút bỏ quần áo, đứng dưới làn nước mát lạnh, cảm giác thư thái dần lan tỏa.
Nửa tiếng sau, Mộ Y ngồi xuống bậc thềm trước cửa nhà, xỏ đôi giày đã cũ vào chân rồi nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài. Chiếc túi đeo chéo màu đen quen thuộc vắt ngang vai, Mộ Y một lần nữa hướng về phía bến xe.
Cô không có ý định nán lại Giang Hải lâu, bởi ở Tây Hải còn có những dự định đang chờ cô thực hiện.
Vẫn là vị trí cuối cùng của dãy ghế, một bóng dáng cô độc tựa lưng vào thành, ánh mắt kiên định hướng ra khung cửa sổ, chiếc mũ lưỡi trai sẫm màu che khuất đi nửa khuôn mặt.
Quyết định chuyển đến Tây Hải sinh sống nảy sinh một cách bất ngờ trong những ngày cô chịu án phạt. Cuộc đời Mộ Y cho đến nay cũng đã trải qua không ít thăng trầm, từ nhân viên phục vụ, nhân viên giao hàng, cảnh sát cho đến giảng viên.
Trải qua năm tháng "huấn luyện" khắc nghiệt trong tù, cô thực sự thấu hiểu được ý nghĩa của cuộc sống. Làm điều mình muốn, tự do tự tại mới là sống, còn việc kiếm tiền chỉ là để duy trì sự sống. Nếu học được cách cân bằng hai yếu tố này, chắc chắn trước khi rời khỏi thế gian cũng không phải hối tiếc.
Mộ Y không hình dung được cuộc sống ở Tây Hải sẽ ra sao, nhưng một khi đã quyết định, cô sẽ bước tới. Lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì, đến đâu hay đến đó. "Người tính không bằng trời tính", câu nói ấy đôi khi lại là chân lý.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại sau ba tiếng lăn bánh, Mộ Y nhẹ nhàng đeo túi xách xuống xe. Thành phố Tây Hải rộng lớn hiện ra trước mắt, Mộ Y tin rằng cô sẽ tìm được một nơi để an cư. Trước đây, cô luôn sống ở nhà Nhạc Tịnh Hi, giờ đây mỗi người một ngả, Mộ Y phải bắt đầu lại từ việc thuê một mái nhà cho riêng mình.
Không muốn mất thời gian đi bộ, trên đường tìm kiếm nhà trọ, Mộ Y ghé vào một cửa hàng xe đạp. Sau một hồi ngắm nghía, cô chọn được một chiếc xe đạp fixed gear màu đen, kiểu dáng thể thao mạnh mẽ.
Mộ Y thanh toán tiền, không nói thêm lời nào, dắt xe ra rồi nhanh chóng leo lên, tiếp tục hành trình tìm kiếm nơi ở.
Sau vài tiếng đạp xe quanh thành phố, Mộ Y cuối cùng cũng tìm được một phòng trọ vừa ý trong một khu chung cư dành cho công nhân viên. Sau khi hỏi han về giá cả, cô quyết định thuê một căn phòng với giá khá rẻ. Ở một thành phố lớn như Tây Hải, tìm được một nơi ở như vậy quả là một may mắn đối với Mộ Y.
Đứng trước cửa phòng, Mộ Y tra chìa khóa vào ổ rồi mở cửa. Căn phòng đã có sẵn giường ngủ, nhà vệ sinh và bếp nhỏ. Mộ Y chỉ cần sắm sửa thêm một vài vật dụng cần thiết là có thể bắt đầu cuộc sống mới tại đây.
Nhưng hiện tại, việc cấp bách nhất là lấp đầy chiếc bụng đói. Từ khi ra tù đến giờ đã hơn tám tiếng, thời gian cũng đã là năm giờ chiều. Cả một ngày dài không ăn uống khiến cơ thể cô bắt đầu lên tiếng.
Khom người đạp xe, chiếc xe băng băng lướt trên đường, Mộ Y dừng lại trước một cửa hàng hamburger. Mua cho mình một chiếc bánh, cô không vội ăn ngay mà treo chiếc túi giấy lơ lửng trên tay lái, rồi tiếp tục đạp xe đến công viên gần đó.
Dựng xe vào lề đường, Mộ Y cầm hờ hững chiếc bánh, tìm đến một chiếc ghế đá vắng người ngồi xuống. Ánh hoàng hôn bắt đầu buông xuống, nhuộm một màu cam nhạt lên cảnh vật. Mộ Y cúi đầu cắn một miếng bánh hamburger. Cách ăn uống của cô đã thay đổi, không hẳn là tao nhã hơn, nhưng so với trước đây đã chậm rãi và từ tốn hơn nhiều.
Ăn xong chiếc bánh, Mộ Y chợt nhớ ra mình đã quên mua nước uống. Cô ném chiếc túi giấy vào thùng rác gần đó, rồi lại leo lên xe tiếp tục hành trình. Việc đạp xe không hề khiến cô mệt mỏi, ngược lại, cô cảm thấy đầu óc thư thái hơn.
Chiếc xe bất ngờ dừng lại trước một máy bán nước tự động bên đường. Mộ Y dừng xe, đưa tờ tiền vào máy rồi khom người lấy ra một chai nước khoáng. Cô quay người về phía chiếc xe, đứng tựa vào yên xe ngửa đầu uống nước. Bất chợt, ánh mắt cô khựng lại, dừng nơi tòa nhà đối diện.
Một người phụ nữ cao gầy, khoác trên mình bộ đồ công sở sang trọng, mái tóc búi cao gọn gàng, đang đứng đối diện nhìn về phía Mộ Y.
Nhạc Tịnh Hi, lâu rồi không gặp, Mộ Y thầm nghĩ, một thoáng bâng khuâng xẹt qua đáy mắt.
Ở phía bên kia đường, Nhạc Tịnh Hi vừa tan làm. Cô chỉ mới trở lại công việc sau năm tháng dài đằng đẵng sống trong bệnh viện. Sự mất mát người thân, sự lạnh nhạt từ người mình yều, sự hãm hại từ chính người thân, bản thân lại trải qua một cuộc phẫu thuật do vết thương tự gây ra, sau đó là một quá trình điều trị tim kéo dài.
Trong suốt quãng thời gian đó, tinh thần Nhạc Tịnh Hi đã suy sụp đến mức báo động. Cũng may mắn thay, ông trời chỉ cướp đi một Cung Anh Nhan.
Nhạc Tịnh Hi lặng lẽ nhìn chăm chăm về phía người đối diện, trong đầu không nghĩ ngợi gì nhiều, bàn tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt lạnh lẽo, ẩn chứa một nỗi hận ý sâu sắc hướng về Mộ Y.
Mộ Y chỉ khẽ cúi đầu, nở một nụ cười nhạt thoáng buồn rồi lướt ánh mắt qua hình dáng Nhạc Tịnh Hi, nhẹ nhàng leo lên xe đạp, hướng về phía trước. Nhạc Tịnh Hi nhìn thấy một Mộ Y vẫn đang sống tốt, vẫn còn tâm trạng đạp xe thong dong như vậy mà không một lần nhớ đến cô, điều đó không khỏi khiến ngọn lửa tức giận trong lòng bùng lên dữ dội.
Nhưng trải qua những biến cố sinh tử, khả năng nhẫn nhịn và kiềm chế của cô đã đạt đến một mức độ cao hơn. Ánh mắt Nhạc Tịnh Hi vẫn dõi theo bóng lưng Mộ Y khuất dần, sau đó cô khẽ thở dài một tiếng rồi xoay người ra xe trở về nhà.
Không gặp thì thôi, nhưng một khi gặp lại, những ký ức xưa cũ lại trỗi dậy, khiến con người ta khó lòng quên lãng.
Hình ảnh Nhạc Tịnh Hi trưởng thành và lạnh lùng cứ liên tục hiện ra trong tâm trí Mộ Y.
Nhìn thấy Nhạc Tịnh Hi vẫn còn sống, vẫn có thể đi làm như vậy, Mộ Y cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Dù sao cũng từng là những kỷ niệm đẹp, không việc gì phải vì những ký ức đau buồn mà phủ nhận đi những khoảnh khắc tươi đẹp ấy.
Mộ Y dựng xe vào sân rồi thong thả đi bộ lên tầng hai. Thời tiết mùa hè oi ả khiến cơ thể cô lấm tấm mồ hôi sau một quãng đường dài đạp xe. Không chần chừ, Mộ Y mở túi xách lấy bộ quần áo đơn giản rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Mộ Y nằm dài trên giường, gối đầu lên chiếc túi xách mềm mại. Cầm điện thoại trên tay, cô lướt vào trang mua sắm trực tuyến, ngón tay thoăn thoắt ấn chọn những vật dụng cần thiết cho cuộc sống mới.
Tiếp theo đó là một việc quan trọng, cũng là lý do chính khiến cô đến Tây Hải sinh sống. Mộ Y ấn vào một dãy số quen thuộc trong danh bạ. Lần này, cô đặt cược vào sự phân minh giữa công và tư của người kia. Nếu không, cô sẽ hủy hợp tác và tìm một đối tác khác.
Gần ba tiếng chuông reo, đầu dây bên kia cuối cùng cũng có người nhấc máy.
Mộ Y nằm yên trên giường, ánh mắt hướng lên trần nhà, giọng điệu bình thản cất lên: "Chị Nhiếp Hinh, đã lâu không gặp!"
Nhiếp Hinh đang ngồi tại nhà Nhạc Tịnh Hi, nghe thấy giọng nói trầm ổn của Mộ Y, liền đưa mắt nhìn sang người bạn đang thờ ơ dựa lưng vào ghế, tay khẽ lắc ly rượu, vẻ mặt có chút u ám. Nhiếp Hinh khẽ thở dài rồi đáp lại: "Mộ Y, lâu rồi không gặp!"
Hai tiếng "Mộ Y" lọt vào tai Nhạc Tịnh Hi, chiếc ly rượu đang khẽ lay động bỗng khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá hướng về phía Nhiếp Hinh.
Nhiếp Hinh bất giác cảm thấy một tầng mồ hôi lạnh rịn trên trán. Phải thừa nhận rằng người bạn này của cô đã thay đổi hoàn toàn sau sự việc năm đó. Trước đây, Nhạc Tịnh Hi dịu dàng với cô, có lẽ không bằng Mộ Y nhưng vẫn hơn hẳn những người khác. Nhưng kể từ sau biến cố, cô đối xử với mọi người đều lạnh nhạt, bình thản đến đáng sợ. Khí chất cũng trở nên xa cách hơn nhiều so với trước kia.
Cô đã cố gắng giải thích rằng Mộ Y chỉ là nạn nhân bị người khác hãm hại, giữa họ không có gì xảy ra ngoài một đêm ngủ chung vô tình. Nhưng Nhạc Tịnh Hi dường như không quan tâm đến điều đó, cô chỉ tập trung vào việc Mộ Y đã không nhớ đến cô khi cô đang điều trị bệnh.
Nỗi tức giận vẫn còn đó, chỉ là không có Mộ Y ở bên cạnh nên Nhạc Tịnh Hi không bộc lộ ra.
Nhưng Nhiếp Hinh là bạn thân của cô, luôn nghĩ rằng không thể không nghĩ Nhạc Tịnh Hi vẫn còn hận việc Mộ Y đã ngủ với người khác hay do một lí do nào khác.
Mà Nhiếp Hinh nào hay biết, Nhạc Tịnh Hi giận Mộ Y như vậy vì trong suốt thời gian cô nằm viện, Mộ Y đã không một lần đến thăm cô, dù chỉ một lần cũng không có.
Cái ngày Mộ Y quỳ xuống cầu xin niềm tin từ Nhạc Tịnh Hi, Nhạc Tịnh Hi đã không thể chịu đựng nổi. Cơn đau tim khi đó cứ liên tục hành hạ, mãi đến khi uống thuốc và vào phòng tắm cắn răng chịu đựng, cô mới cảm thấy đỡ hơn.
Nhìn thấy Mộ Y chảy máu đầm đìa, lòng Nhạc Tịnh Hi quặn thắt, cảm giác như có ai đó cầm dao đâm thẳng vào tim mình. Nhưng đám tang của Cung Anh Nhan cần có cô, cô định sẽ cho người đi tìm Mộ Y, nhưng không hiểu sao người của cô lại không tìm thấy. Mãi đến 2 ngày sau Mộ Y lại bất ngờ xuất hiện. Rồi kể từ đó Mộ Y nhưng biến mất khỏi thế gian. Dù cô đã cho người tìm kiếm nhưng vẫn không thấy tung tích. Gặn hỏi Cung Anh Hinh nhiều lần thì bà đều chỉ nói không biết.
Hiện tại, nghe thấy hai tiếng "Mộ Y", sự tức giận âm ỉ trong lòng Nhạc Tịnh Hi bùng phát. Ánh mắt lạnh lẽo của cô khiến Nhiếp Hinh không khỏi rùng mình.
Nhiếp Hinh vội vàng bật loa ngoài, để Nhạc Tịnh Hi có thể nghe rõ cuộc trò chuyện. Giọng điệu cô dịu dàng hỏi: "Tiểu Y, có chuyện gì sao?"
Mộ Y không hề hay biết cuộc trò chuyện đang được Nhạc Tịnh Hi lắng nghe, nên vẫn thong thả đáp: "Chuyện hợp tác vẽ truyện tranh trước đây, chị vẫn còn làm chứ?"
Nhiếp Hinh khẽ mỉm cười, liếc nhìn Nhạc Tịnh Hi. Thấy khuôn mặt lạnh băng của bạn mình, Nhiếp Hinh quyết định mặc kệ. Dù sao đây cũng là chuyện làm ăn, cô nhàn nhạt nói: "Tất cả bản thảo đã hoàn thành, khi nào rảnh em đến trường gặp chị, chị đưa USB."
Mộ Y không lộ ra chút biểu cảm vui mừng nào, chỉ bình thản nói: "Cảm ơn chị, ngày mai em đến lấy."
Đúng lúc này, Nhạc Tịnh Hi cầm lấy điện thoại, tắt loa ngoài rồi áp lên tai, giọng lạnh lùng cất lên: "Mộ tiểu thư, vẫn sống tốt chứ?"
Mộ Y thoáng chút bất ngờ, trong lòng khẽ nhói lên, nhưng chỉ là một thoáng qua. Cô cất giọng trầm buồn: "Cũng còn tốt!"
Nhạc Tịnh Hi nhớ lại dáng vẻ gầy gò, cánh tay đầy những vết sẹo của Mộ Y chiều hôm ấy, rồi nghe câu trả lời vừa rồi, một cơn đau âm ỉ lan tỏa trong lòng cô. Bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Mộ Y, không có lời gì để nói với tôi sao?"
Mộ Y khẽ khựng lại suy nghĩ, nhưng rồi cũng nhanh chóng đáp lại một cách nhàn nhạt: "Lời tôi nói, chị tin sao?"
Nhớ lại những tháng ngày trước, ngay cái ngày cô quỳ lạy cầu xin Nhạc Tịnh Hi tin vào lời giải thích của mình, không hiểu sao đến bây giờ chỉ cần nhớ lại, lòng cô vẫn cảm thấy một nỗi đau nhói buốt.
Nhạc Tịnh Hi ngước đầu nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng hỏi: "Mộ Y, mấy tháng nay em đã ở đâu?"
Mộ Y khẽ cười nhạt một tiếng rồi thản nhiên đáp: "Ở tù!"
Nhạc Tịnh Hi giật mình, ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Nhiếp Hinh. Nhiếp Hinh nhún vai, tỏ vẻ không biết. Giọng nói Nhạc Tịnh Hi có phần đau đớn: "Tại sao lại ở tù?"
Mộ Y nhớ lại khoảnh khắc bị Cung Anh Nhan phạt một trăm roi mây vì làm Nhạc Tịnh Hi tổn thương, rồi sau đó bị đưa vào tù vì đã qua đêm với người khác. Lý do cô phải ngồi tù thật nực cười. Chẳng phải Cung Anh Nhan là dì của chị ấy sao? Hơn nữa, trong suốt thời gian đó, chị ấy không hề đến thăm cô. Bây giờ lại hỏi như thể một người hoàn toàn không biết chuyện gì. Rốt cuộc trong năm tháng qua, chị ấy đã trải qua những chuyện gì? Sau lần bị thương ở lễ tang, chị ấy đã đi đâu? Mộ Y thầm nghĩ.
Mộ Y thoát ra khỏi dòng hồi ức, rồi nhàn nhạt nói: "Bị dì Hinh phạt!"
Mộ Y vốn định chôn chặt bí mật này, thấu hiểu rằng trong câu chuyện rối ren ấy, chẳng ai vô can. Vạch trần chỉ thêm xát muối vào vết thương lòng, nhưng nếu cứ im lặng, chẳng phải kẻ chủ mưu sẽ đắc ý với chiến thắng nhơ nhuốc sao?
Hơn ai hết, Nhạc Tịnh Hi là người chịu nhiều tổn thương nhất, nghiệt ngã thay, người phụ nữ ấy lại là "nốt chu sa" không thể xóa nhòa trong tim Mộ Y. Mộ Y có thể gánh chịu mọi đắng cay, nhưng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn người mình yêu thương phải khổ sở vì mưu hèn kế bẩn của kẻ khác.
May mắn thay, trước khi Cung Anh Hinh bị đưa vào trại giam, bà ta đã hé lộ danh tính kẻ đứng sau tất cả. Nếu không, sau khi mãn hạn tù, Mộ Y chắc chắn sẽ vận dụng mọi kiến thức về tâm lý tội phạm để truy lùng gã, và rồi dùng những phương pháp tàn độc mà bọn sát nhân thường dùng để trả thù.
Còn chuyện Nhạc Tịnh Hi năm xưa dứt tình đoạn nghĩa với Mộ Y bằng cách tự hủy hoại bản thân, thời điểm ấy, Mộ Y đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, đau đớn, xót xa, thậm chí cả oán hận. Nhưng sau khi lãnh trọn một trăm roi mây, cô đã thấu hiểu được nỗi khổ tâm mà Nhạc Tịnh Hi phải gánh chịu. Khi sự thấu hiểu lan tỏa, mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng Mộ Y cũng tan biến, thay vào đó là sự chấp nhận hình phạt một cách cam tâm. Chính sự trừng phạt ấy đã giúp Mộ Y ngộ ra nhiều điều sâu sắc.
Trong căn biệt thự tĩnh lặng, Nhạc Tịnh Hi khẽ nhíu mày, giọng nói nghẹn lại vì đau lòng: "Em đang ở đâu?"
Mộ Y vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có, thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng: "Muốn gặp tôi sao?"
Khuôn mặt Nhạc Tịnh Hi giãn ra, một nụ cười yếu ớt nở trên môi: "Muốn!"
Dù đã tắt loa ngoài, Nhiếp Hinh vẫn vô tình nghe được cuộc trò chuyện. Cô bất giác đặt mình vào hoàn cảnh của Mộ Y, tự hỏi lòng: liệu mình có thể dễ dàng tha thứ cho Tần Y không? Chắc chắn là không, ít nhất cũng phải dày vò người kia một thời gian mới nguôi ngoai.
Mộ Y dứt cuộc gọi, lặng lẽ đứng dậy. Qua giọng nói khàn khàn của Nhạc Tịnh Hi, cô đoán người kia đã uống không ít rượu. Một quyết định nhanh chóng được đưa ra, Mộ Y sẽ đến gặp Nhạc Tịnh Hi.
Không cần trang điểm cầu kỳ, bởi họ đã quá hiểu rõ nhau. Mộ Y khom người, nhẹ nhàng đạp xe về phía biệt thự.
Nhạc Tịnh Hi dõi theo màn hình điện thoại vụt tắt, trong lòng không hề khó chịu, ngược lại còn nở một nụ cười nhàn nhạt. Sống cùng nhau đủ lâu, giữa họ đã hình thành một sự thấu hiểu kỳ diệu, không cần lời nói cũng hiểu ý nhau.
Nhiếp Hinh cầm lại điện thoại từ tay Nhạc Tịnh Hi, nhìn người bạn đã bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày, cô mỉm cười trêu chọc: "Sao nào? Hết hận em ấy rồi à, Nhạc đại tiểu thư?"
Nhạc Tịnh Hi nâng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, giọng điệu thờ ơ: "Mình vốn không hận em ấy! Chỉ là... tức giận vì em ấy không đến chăm sóc mình khi mình ốm!"
Nhiếp Hinh nhướng mày, nhìn bạn với ánh mắt kỳ lạ, thầm nghĩ: ai đời lại tự làm mình bị thương để cắt đứt với người ta, rồi lại mong người ta đến bên cạnh? Đầu óc cậu ấy nghĩ gì mà khác người đến vậy? Chẳng lẽ ở chung với Mộ Y lâu quá cũng bị lây cái lối suy nghĩ quái gở đó?
Nhạc Tịnh Hi hờ hững liếc nhìn Nhiếp Hinh, hỏi: "Mình không được phép giận sao?"
Nhiếp Hinh cầm ly rượu lên uống một ngụm, giọng điệu hòa nhã: "Được được được! Bây giờ thì tốt rồi, đi một vòng rồi lại trở về bên nhau, chúc mừng cậu."
Nói rồi, Nhiếp Hinh lấy chiếc USB trong túi xách ra đưa cho Nhạc Tịnh Hi, không quên kèm theo một lời trêu ghẹo: "Đừng dễ dàng vứt bỏ niềm tin của mình dành cho cô ấy, nếu không mất đi rồi khó lòng tìm lại được."
Dứt lời, Nhiếp Hinh đứng dậy ra về.
Nhạc Tịnh Hi quay người nhìn theo bóng lưng Nhiếp Hinh, thầm nghĩ. Cái người luôn tỏ ra trẻ con đôi khi lại có những suy nghĩ chín chắn hơn cả một người luôn cố gắng tỏ ra trưởng thành nhỉ!"
Không lâu sau, cánh cửa biệt thự khẽ mở, Mộ Y bước vào, trên vầng trán lấm tấm mồ hôi vì đạp xe. Nhạc Tịnh Hi khẽ run rẩy quay người đối diện với Mộ Y. Mộ Y lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt, dáng vẻ gầy gò, sắc mặt có phần nhợt nhạt hơn trước. Mộ Y khẽ đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đang chực trào, rồi dang rộng vòng tay, mỉm cười dịu dàng: "Lại đây."
Nhạc Tịnh Hi cúi đầu, bờ vai run rẩy, nước mắt hạnh phúc trào ra không ngừng. Cô chầm chậm bước đến trước mặt Mộ Y, nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô vào lòng. Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên: "Xin lỗi! Xin lỗi Mộ Y."
Mộ Y cảm động, đôi mắt ngấn lệ, đưa tay xoa nhẹ tấm lưng gầy của Nhạc Tịnh Hi, giọng trêu chọc: "Vậy nên em đến đây là để phạt chị! Chị có chấp nhận chịu phạt không?"
Cơ thể Nhạc Tịnh Hi run lên, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng: "Có! Chị có!"
Mộ Y nhẹ nhàng đẩy Nhạc Tịnh Hi ra, rồi dịu dàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, giọng nói ấm áp: "Ngoan! Khóc em đau lòng!"
Nghe được lời ấy, Nhạc Tịnh Hi oà khóc nức nở, không ngờ sau bao nhiêu chuyện mình đã gây ra cho Mộ Y, cô vẫn dễ dàng tha thứ cho mình như vậy. Trong lòng Nhạc Tịnh Hi trào dâng một niềm hạnh phúc vô bờ.
Mộ Y nhìn người phụ nữ đã bước sang tuổi ba mươi mốt, vẻ ngoài chín chắn trưởng thành nhưng giờ phút này lại như một đứa trẻ đứng trước mặt cô khóc nấc lên.
Mộ Y khẽ mỉm cười, đưa tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên má Nhạc Tịnh Hi, giọng trêu chọc đầy yêu thương: "Sao lại như con nít vậy nhỉ! Đáng yêu thật."
Nói rồi, Mộ Y hơi nhón chân, đặt lên đôi môi còn vương nước mắt của Nhạc Tịnh Hi một nụ hôn dịu dàng. Nhạc Tịnh Hi cúi đầu, kéo Mộ Y vào lòng, nồng nhiệt đáp trả nụ hôn ấy.
Còn duyên thì dù đi đâu cũng sẽ trở về bên nhau. Trải qua bao tổn thương, nhưng trong tim vẫn còn vương vấn, vẫn muốn ở cạnh nhau, vậy thì đừng bỏ lỡ nhau, đời người ngắn ngủi lắm.
-----------
Tác giả: Sau đó cả 2 ở cạnh nhau cho tới già, nhưng Mộ Y là người đi trước cách 5 tháng sau đó Nhạc Tịnh Hi cũng đi theo Mộ Y.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro