Chương 103
Lạp Lệ Sa bị nàng ôm vào trong ngực không ngừng vuốt ve, thân thể tê dại rốt cuộc cũng có cảm giác. Chỉ là nhiệt ý ban đầu mang lại thoải mái, đau đớn cảm giác như bị kim đâm, Lạp Lệ Sa khó chịu cau mày, cảm giác tra tấn này khiến cô thấp giọng hừ một tiếng.
Phác Thái Anh ôm lấy người đang run rẩy, nghe cô khó chịu mà hừ nhẹ, nàng vô cùng đau lòng. Nàng quay đầu nhắm mắt lại để kìm nén những giọt nước mắt đang trào ra.
Tay chân Lạp Lệ Sa vẫn còn lạnh, cho nên Phác Thái Anh dùng chân dán sát vào hai chân lạnh giá của Lạp Lệ Sa, sau đó đưa tay Lạp Lệ Sa vào trong áo để sưởi ấm, lạnh đến thấu xương làm Phác Thái Anh không nhịn được tsk một tiếng, run lập cập.
Mặc dù Lạp Lệ Sa run đến không nói nên lời, nhưng cô rất rõ ràng động tĩnh của thế giới bên ngoài, biết người mềm mại ấm áp dán ở trên người mình lúc này chính là Phác Thái Anh. Nghe thấy nàng lạnh đến theo bản năng tsk một tiếng, giãy dụa muốn rút tay chân ra nhưng không thể động đậy, cô run lên bần bật: "Lạ... lạnh."
Phác Thái Anh có chút khẩn trương, ôm cô chặt hơn: "Em ôm chị một lát sẽ không lạnh nữa, nơi nào còn lạnh em xoa cho chị. Chân chị có bị tê không? Ngón tay có khó chịu không, có đau không?"
Nàng cũng đã từng trải qua thời kỳ lạnh cóng vào mùa đông, biết khi bị đông lạnh lại ấm lên sẽ rất khó chịu, nàng kẹp chân Lạp Lệ Sa, xoa bóp các ngón tay và khớp xương của cô. Lạp Lệ Sa còn run rẩy cố gắng thấp giọng nói, "Chị... chị rất lạnh."
"Em biết, lát nữa sẽ không..." Nói đến một nửa Phác Thái Anh mới nhận ra ý tứ của Lạp Lệ Sa là gì, mới nghẹn một chút đột nhiên nước mắt lại tuôn rơi. Nàng dán vào khuôn mặt băng giá của Lạp Lệ Sa, khóc đến cả người run rẩy, nước mắt ấm áp rơi trên mặt của Lạp Lệ Sa.
Vốn dĩ Xa Giai Di đã chuẩn bị nước, nàng bước vào nhìn thấy hai người trên giường, nghe được tiếng khóc kiềm nén của Phác Thái Anh lại lui ra ngoài.
Đêm nay tuyết rơi quá dày, gọi 120 nói đường tuyết trơn, xe chạy không nhanh, ước chừng phải một lúc nữa mới tới nơi. Không biết bây giờ tình hình của Lạp Lệ Sa thế nào, trong lòng nóng như lửa đốt dựa ở bên ngoài, cũng không nhịn được rơi nước mắt, hai người kia cũng quá khổ rồi.
Lạp Lệ Sa cảm giác Phác Thái Anh đang khóc, khóe môi mấp máy: "Đừng khóc."
Phác Thái Anh hít mũi cúi đầu nhìn cô, rồi lại oán giận cắn môi cô: "Em không có khóc, chị hỗn đản, trời lạnh như vậy chị chạy ra ngoài làm gì, không tìm thấy ai cũng không tìm nơi ấm áp, làm chính mình đóng băng thành bộ dạng này." Nói xong nàng vừa hối hận vừa sợ hãi, đều trách nàng chạy ra ngoài uống rượu không có ở nhà, nếu nàng không trở về mà đến nhà Xa Giai Di, vậy Lạp Lệ Sa sẽ... Nghĩ đến đây, trái tim nàng đều run lên.
Tay nàng siết chặt hơn một chút, sợ hãi nói: "Sau này đừng đối xử với bản thân như vậy, chị sắp hù chết em rồi."
Từ từ, thân thể Lạp Lệ Sa bất giác run rẩy đã chậm rãi hạ xuống, lạnh lâu rồi ấm lại khiến cô rất khó chịu, nhưng ít nhất cô cũng cảm nhận được mùi rượu nồng nặc trên người Phác Thái Anh, mày nhíu lại: "Em uống rượu, một thân mùi rượu không thơm chút nào."
Phác Thái Anh vừa khóc vừa cười, mềm mại trừng mắt nhìn Lạp Lệ Sa: "Còn đỡ hơn người nào đó chạy tới trong mưa tuyết mà không mang theo điện thoại, còn đóng băng mình thành tượng điêu khắc."
Lạp Lệ Sa khẽ mở mắt nhìn người đang ôm mình, cũng nở nụ cười, vốn dĩ cô muốn nói với nàng rất nhiều điều, nhưng trước đó dọc theo đường đi cô đều muốn hỏi nàng, tại sao nàng lại đồng ý chia tay với cô, tại sao nàng lại đồng ý rời khỏi Yến Kinh. Nhưng lúc này hai người đang ôm nhau, tuy cảnh tượng có chút thảm nhưng lại khiến lòng cô vui vẻ bình yên đến không ngờ.
Chỉ mới xa nhau hai ba ngày, nhưng hai người đã cảm thấy xa nhau đã lâu, khi nhìn thấy Phác Thái Anh thì mọi nôn nóng cùng oán trách trong lòng đều biến mất.
Về phần tại sao nàng lại uống rượu, Lạp Lệ Sa đã biết rất rõ, cô khẽ cau mày: "Thực xin lỗi."
Phác Thái Anh có chút sững sờ: "Sao lại nói vậy?"
Lông mi của Lạp Lệ Sa run lên: "Ba chị đã làm tổn thương em đúng không?"
Phác Thái Anh ôn nhu nhìn cô, sau đó khẽ cười, hôn lên má cô rốt cuộc đã có chút ấm áp: "Ừm, nhưng khi gặp chị, em cảm thấy không có vấn đề gì cả."
Xa Giai Di ở bên ngoài nghe bên trong thấp giọng nói nhỏ, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, còn có thể tán tỉnh nói là không có vấn đề gì.
Phác Thái Anh gần như đã quên mất sự tồn tại của Xa Giai Di, ôm lấy Lạp Lệ Sa để giữ ấm tay chân, ở bên tai cô thấp giọng giải thích cho cô cái gọi là đồng ý, lẩm bẩm nói lời âu yếm. Lạp Lệ Sa bị đông lạnh một đêm, căn bản hai ngày nay vì tâm tình hạ xuống mà không ăn nhiều, thể lực cũng không chống đỡ được nữa, cô ngủ thϊếp đi trong tiếng nói khẽ mềm nhẹ của Phác Thái Anh.
Xa Giai Di nhìn thời gian, nghe thấy bên ngoài có tiếng xe cấp cứu, nàng lập tức vào phòng: "Thái Anh, xe cấp cứu đến rồi, Lệ Sa thế nào? Muốn đi bệnh viện sao?"
Trong khi mặc quần áo cho Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh cẩn thận kiểm tra cơ thể cô, phát hiện tay chân Lạp Lệ Sa đều bị bỏng lạnh, rửa bằng nước ấm xong mà vẫn có những nơi cảm thấy cứng đờ lạnh lẽo.
Phác Thái Anh mặc quần áo cho Lạp Lệ Sa, cùng Xa Giai Di ôm Lạp Lệ Sa lên xe cứu thương.
Tình hình của Lạp Lệ Sa còn nghiêm trọng hơn Phác Thái Anh nghĩ, khi bác sĩ đo nhiệt độ cho cô trên xe cứu thương chỉ là 35°, sưởi cho cô lâu như vậy cũng chỉ khiến cô hoãn một chút. Đến bệnh viện, sau khi làm kiểm tra áp dụng các biện pháp tương ứng, dặn dò Phác Thái Anh giữ ấm cho cô, lại chú ý đến khả năng sau khi nhiễm lạnh sẽ bị sốt.
Phác Thái Anh cũng rất lo lắng, Lạp Lệ Sa vẫn luôn không thể chống chọi với lạnh, sinh bệnh năm ấy cũng là do bị cảm, sau lần ốm nặng đó, thể chất của cô kém đi rất nhiều, sau khi học đại học cô đi ra nước ngoài mới tốt hơn một chút. Nàng uống rất nhiều rượu, lúc này mới cảm thấy buồn ngủ, vì không cho mình ngủ thϊếp đi, nàng lấy nước lạnh rửa mặt, ngồi bên cạnh giường của Lạp Lệ Sa, nắm tay cô.
Xa Giai Di không nhịn được, kêu nàng nằm bên cạnh giường chợp mắt một lúc nhưng nàng không chịu, tới hai ba giờ sáng, Phác Thái Anh thật sự chịu không nổi mới nằm bên cạnh giường chợp mắt trong chốc lát. Xa Giai Di lấy chăn mang từ nhà đến đắp cho nàng, muốn nàng ngủ một giấc thật ngon.
Chỉ là Phác Thái Anh không ngủ lâu, sau nửa đêm, Lạp Lệ Sa đột nhiên run lên, Phác Thái Anh đang nắm tay cô đột nhiên tỉnh lại.
Nàng mơ hồ mở mắt tỉnh lại, phát hiện Lạp Lệ Sa đang nằm trên giường không ngừng run rẩy, cả người co lại thành một quả bóng, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi.
"Lệ Sa, Lệ Sa, chị đừng làm em sợ." Phác Thái Anh kinh hoảng. Lúc này, toàn thân Lạp Lệ Sa vì run rẩy mà căng chặt, hai mắt nhắm nghiền, vừa run vừa nói mê sảng.
"Lạnh... Thái Anh, lạnh quá."
Phác Thái Anh thò tay vào chăn bông, phát hiện thân thể Lạp Lệ Sa nóng hơn trước rất nhiều, nhưng ngoại trừ bàn tay trái, bàn tay và bàn chân còn lại đều ướt đẫm mồ hôi.
Thấy vậy, Xa Giai Di vội vàng bấm chuông, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Phác Thái Anh, lại tự mình đi tìm bác sĩ. Khi bác sĩ tới, Phác Thái Anh đang ôm Lạp Lệ Sa, quấn chặt chăn bông quanh người cô, sắc mặt đều tái nhợt.
Bác sĩ trực giống như thấy mãi thành quen, hắn dùng ống nghe kiểm tra cho Lạp Lệ Sa, sau đó nhìn vào nhiệt kế mà Phác Thái Anh đã kẹp cho cô, ôn thanh nói: "Đây là bị cảm lạnh, hiện tại nhiệt độ cơ thể là 38,5°, phỏng chừng vẫn còn tăng lên, tôi sẽ kê đơn thuốc hạ sốt, lát nữa sẽ cho cô ấy dùng, tiếp tục bổ sung một ít đường glucose cho cô ấy, sẽ tiêu nhiệt rất nhiều."
Phác Thái Anh cảm ơn, trong mắt tràn đầy ẩn nhẫn đau lòng: "Nhưng chị ấy vẫn luôn nói lạnh, còn run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh."
"Cảm lạnh là do sốt cao, dùng nước ấm lau cho cô ấy hạ nhiệt. Sau đó lại chườm túi đá hạ nhiệt cho cô ấy. Tiểu Triệu, đi lấy túi đá đi. Cách một giờ đo nhiệt độ cơ thể một lần."
Túi đá bệnh viện được bọc bằng một túi nhung, Phác Thái Anh đặt túi đá lên trán Lạp Lệ Sa, lau người cô bằng nước ấm. Quả nhiên đúng như lời bác sĩ nói, thân nhiệt của Lạp Lệ Sa càng ngày càng cao, khi uống hết liều thuốc đầu tiên, không những không giảm xuống mà còn nóng đến 40 độ, hai bộ quần áo trên người cô cũng đã ướt hết rồi.
Phác Thái Anh lại cảm thấy dày vò, Lạp Lệ Sa vẫn luôn nói mê sảng, mặt cũng nóng đến đỏ lên. Có lúc gọi tên nàng, cũng có lúc gọi nàng là Phác tổng, nhưng phần lớn không nghe được cô đang nói cái gì, việc này khiến trái tim Phác Thái Anh đau đớn không thôi.
Xa Giai Di cũng giống như kiến bò trên chảo nóng, nàng không thể làm gì mà chỉ có thể chạy việc vặt giúp thay nước ấm, đến gặp bác sĩ và y tá nghĩ cách. Sau một đêm lăn lộn, cuối cùng nhiệt độ của Lạp Lệ Sa cũng giảm xuống còn 37,5°, mặc dù Phác Thái Anh liên tục cho cô uống nước, nhưng môi cô vẫn khô nứt.
Hai mắt Phác Thái Anh đỏ ngầu, Xa Giai Di cũng mệt mỏi ngồi ở bên cạnh, Phác Thái Anh cúi người dán lên trán Lạp Lệ Sa, cảm giác ấm áp cuối cùng cũng khiến nàng nhẹ nhàng thở ra, nàng đỏ mắt nói: "Lăn lộn người như vậy, rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon."
Nhìn lại Xa Giai Di đang buồn ngủ, nàng vươn tay vỗ về Xa Giai Di: "Ngủ một giấc đi, lần này nhờ có cậu, vất vả rồi."
"Mình không sao, cậu mới vất vả. Lệ Sa bớt sốt rồi, cậu đừng quá lo lắng, bị cảm đến sốt cao như vậy là chuyện bình thường. Đây là bệnh viện, sẽ không có việc gì."
Phác Thái Anh vẫn kêu nàng về trước nghỉ ngơi, vì quần áo. Tối hôm qua quần áo Lạp Lệ Sa mặc theo đều là mồ hôi, vẫn cần mang quần áo để thay, hơn nữa cũng cần Xa Giai Di chạy một chuyến.
Ngồi ở mép giường nhìn Lạp Lệ Sa vẫn đang ngủ say, Phác Thái Anh cầm tay cô, đặt ở bên môi nhẹ nhàng cọ, sau đó cúi đầu chịu đựng chua xót trong mắt.
Đúng lúc này, điện thoại của Phác Thái Anh đột nhiên vang lên, Phác Thái Anh lấy điện thoại trong áo khoác ra, id người gọi trên đó khiến Phác Thái Anh hơi cắn chặt răng.
"Vâng, chú Lạp." Ánh mắt Phác Thái Anh có chút âm trầm, giọng nói cũng không quá ấm áp, bởi vì cả đêm không ngủ nên có chút khô khốc.
"Thái Anh, Lệ Sa có ở cùng với con không?" Ngữ khí của Lạp Thịnh rất hung hăng, tối hôm nay ông thức dậy, suy nghĩ cả đêm vẫn muốn nói chuyện với Lạp Lệ Sa, nhưng gõ cửa rất lâu mà không có ai trả lời. Kết quả là, ông nóng lòng dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, gió lạnh tràn vào phòng, ban công bị mở tung, cửa sổ không đóng, không thấy bóng dáng Lạp Lệ Sa đâu.
Lạp Thịnh vội vàng tìm kiếm, khi tìm thấy tấm trải giường treo trên ban công, Lạp Thịnh sắp ngất đi. Điều ông càng sợ hãi chính là đêm qua tuyết rơi dày đặc, cho nên muộn như vậy có thể Lạp Lệ Sa sẽ không bắt được xe, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao bây giờ. Hai vợ chồng hoảng loạn gọi cho Phác Thái Anh, vừa lo lắng vừa tức giận.
Phác Thái Anh không trả lời ngay, Lạp Thịnh nghe thấy tiếng thở dồn dập cùng nặng nề ở đầu dây bên kia, giống như chủ nhân đang cố gắng kìm nén cơn tức giận.
Phác Thái Anh nắm chặt ngón tay, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, chị ấy đang ở bệnh viện thành phố."
"Con nói cái gì? Lệ Sa đã xảy ra chuyện gì?" Lạp Thịnh vừa nghe tới bệnh viện thì sắc mặt liền trắng bệch, suýt nữa đã bị Tiêu Vân Anh ở một bên đoạt lấy điện thoại.
"Tối hôm qua, tối hôm qua con về thì đã khuya, Lệ Sa không có điện thoại hay chìa khóa..." Giọng nói của Phác Thái Anh có chút nghẹn ngào: "Chị ấy ở bên ngoài đều lạnh cóng, tối qua đến bệnh viện vẫn luôn phát sốt."
Ngực Lạp Thịnh không ngừng phập phồng, Phác Thái Anh bên kia hít một hơi: "Chị ấy vẫn còn bệnh, cho dù hai người có tức giận thế nào, chẳng sợ hai người là ba mẹ của chị ấy, con cũng sẽ không cho phép hai người làm chị ấy không thoải mái."
Lạp Thịnh không nói lời nào, cúp máy nhanh chóng chạy xuống lầu: "Đi bệnh viện thành phố."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro