Chương 105
Sau khi đút Lạp Lệ Sa ăn xong, thấy cô có chút mơ màng sắp ngủ, Phác Thái Anh không nói chuyện với cô mà để cô nghỉ ngơi.
Thấy cô rất nhanh đã ngủ say, hai người đang ngồi ở phòng bệng, nhất thời bầu không khí có chút ngượng ngùng.
"Hôm nay con không đi làm sao?" Tiêu Vân Anh thấp giọng nói, phá vỡ sự nặng nề của căn phòng.
"Con đã xin nghỉ phép rồi, không sao ạ." Phác Thái Anh ôn thanh đáp, sau khi nói xong cả hai lâm vào trầm mặc.
Tiêu Vân Anh nhìn nàng, sau đó nhìn Lạp Lệ Sa đang ngủ trên giường, thở dài: "Thái Anh, dì biết hai đứa đều là hài tử ngoan, vừa mới nhìn thấy con chăm sóc con bé, người làm mẹ như dì cũng cảm thấy hổ thẹn. Nhưng đối với loại tình cảm này chúng ta rất khó chấp nhận, cho nên ngay từ đầu dì không biết nên giải quyết thế nào. Ba con bé quá nóng vội, nếu xúc phạm đến con, con cũng đừng trách chúng ta. Tối qua dì cũng đã cùng ba con bé suy nghĩ một đêm, dì không muốn cường ngạnh mà tách hai đứa ra, nhưng cũng xin hai đứa thông cảm một chút, tạm thời bình tĩnh lại, để thời gian từ từ kiểm chứng."
Phác Thái Anh có chút kinh ngạc, thần sắc Tiêu Vân Anh bất lực: "Con có biết tại sao dì không kịch liệt như ba của con bé không?"
Phác Thái Anh lắc lắc đầu, Tiêu Vân Anh nhìn Lạp Lệ Sa: "Ba con bé rất yêu con bé, nhưng nam nhân luôn thô bạo, ông ấy hiểu Lệ Sa nhưng hiểu không đủ. Con bé rất quật cường, từ nhỏ chính là như vậy, thích cái gì cũng luôn kiên trì tới cùng. Khi lên sơ trung, càng ngày càng phản nghịch, dì khuyên con bé bao nhiêu lần cũng không chịu cúi đầu. Tuy con bé đột nhiên hiểu chuyện, nhưng càng hiểu chuyện cũng có nghĩa là con bé càng biết mình muốn cái gì. Trước đó dì từng thử đi ngăn cản, có lẽ... con bé còn trẻ nên không hiểu hậu quả của loại tình cảm này, vừa rồi dì cùng ba con bé ở bên ngoài nhìn hai đứa..."
Bà cười khổ: "Dì phải thừa nhận, đây là đầu tiên dì nhìn thấy con bé cười vui vẻ nhất, từ sơ trung con bé chưa từng cười với chúng ta như vậy."
Thanh âm của Tiêu Vân Anh có chút nghẹn ngào: "Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều trưởng thành của con bé, cho nên tận đáy lòng dì không muốn con bé chịu khổ. Nhưng Thái Anh à, điều này không có nghĩa là dì ủng hộ hai đứa, mà là nếu hai đứa có bất kỳ tia không xác định, dì sẽ tận lực tách hai đứa ra."
Bà nói có chút khó khăn, quay đầu lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phác Thái Anh, chậm rãi nói: "Nhưng con cũng đừng quá lạc quan, ba con bé còn cố chấp cũng cổ hủ hơn dì, dì sẽ không ngăn cản nhưng cũng sẽ không khuyên ông ấy chấp nhận."
"Cảm ơn dì Tiêu." Lời cảm ơn này chứa đựng mười phần cảm kích cùng chân thành.
Một lúc sau, Lạp Thịnh cũng quay lại, ông không nói một lời chỉ lặng lẽ đứng trước giường của Lạp Lệ Sa, Tiêu Vân Anh nhìn ông: "Ông về công ty trước đi, ở đây tôi sẽ lo liệu, được không?"
Lạp Thịnh khẽ cau mày, liếc nhìn Phác Thái Anh rồi lại gật đầu: "Được."
Sau khi Lạp Thịnh rời đi, Tiêu Vân Anh lại nói với Phác Thái Anh: "Hẳn là Lệ Sa sẽ không sao, con về đi, nếu không ba con hỏi tới sẽ trách móc con."
Phác Thái Anh lắc đầu: "Không sao, con hiểu."
Lạp Lệ Sa ngủ một giấc rất trầm, ngủ cho tới giữa trưa, cô bắt đầu ho liên tục, Phác Thái Anh tưởng cô đã tỉnh, nhưng phát hiện trong lúc ngủ cô vẫn còn ho. Phác Thái Anh cảm thấy có cái gì không đúng, lại thấy mặt cô đỏ bừng, đưa tay sờ sờ, sắc mặt hơi đổi, lại sốt rồi.
Nàng nhanh chóng đo nhiệt độ cho cô, hiển thị 39,8°, khiến nàng lại cau mày.
"Sao vậy, lại sốt sao?" Tiêu Vân Anh cũng có chút khẩn trương.
"Dạ." Phác Thái Anh bấm chuông, thông báo nhiệt độ gần 40° cho y tá.
Bác sĩ bên đó qua xem xét nhưng cũng không để ý lắm, rốt cuộc bị cảm sẽ tái sốt nên kê đơn thuốc hạ sốt cho cô đúng giờ, đồng thời tiêm thuốc hạ sốt cho cô.
Lạp Lệ Sa ho đến khó chịu, nhưng cuối cùng cũng tỉnh dậy, Phác Thái Anh thay túi đá để hạ nhiệt cho cô: "Có phải rất khó chịu không?"
Mắt Lạp Lệ Sa trở nên nóng rực, đầu nặng trĩu cùng choáng váng, ho ngực đều đau, cũng lười biếng không muốn nói chuyện, nắm lấy tay Phác Thái Anh áp lên mắt mình.
Phác Thái Anh còn nhớ cô rất nhạy cảm với nhiệt, hai mắt nóng như lửa đốt, cho nên nàng nhanh chóng cầm lấy túi đá che mắt cô: "Đừng nhúc nhích, em hạ nhiệt cho chị."
Lông mi Lạp Lệ Sa chớp động, khóe miệng cong cong: "Ừm."
Buổi trưa, vì sốt, Lạp Lệ Sa chỉ ăn vài ngụm cháo, không thể ăn thêm được nữa, cô nhắm mắt tiếp tục thở nặng nhọc. Trước đó ho khan bắt đầu ho ra đờm, tùy tình hình uống thuốc cũng không đỡ, đo nhiệt độ mấy lần vẫn là 40° không giảm xuống.
Cuối cùng, Phác Thái Anh trực tiếp yêu cầu bác sĩ kiểm tra cho Lạp Lệ Sa. Một lúc sau, bác sĩ đến, Phác Thái Anh cố chịu đựng lo lắng: "Bác sĩ, chị ấy lại sốt nặng, ho không ngừng. Buổi sáng ho vài lần, hiện tại ngủ ho càng nặng hơn."
"Có đờm không?" Bác sĩ đem ống nghe đặt vào lòng bàn tay, ủ ấm rồi đặt lên người Lạp Lệ Sa, thản nhiên hỏi.
"Trước đó ho khan, nhưng buổi chiều ho ra rất nhiều đờm."
Bác sĩ đứng thẳng người dặn dò y tá bên cạnh: "Chờ lát nữa tôi sẽ kiểm tra định kỳ máu của cô ấy." Nói xong lại nói với Phác Thái Anh, "Nên chụp X-quang phổi, lát nữa có thể hẹn trước."
"Bác sĩ, chị ấy thế nào?"
Nam bác sĩ đẩy kính xuống, hơi cau mày: "Tôi đã kiểm tra cho cô ấy, không phải là cảm lạnh thông thường, có lẽ cảm lạnh đã gây ra viêm phổi, có phải thể chất của cô ấy không tốt không?" Nguyên bản cho rằng còn trẻ, tuy bị cảm nhưng có thể nhanh chóng hồi phục, nhưng hiện tại xem ra thân thể tương đối suy nhược.
"Mấy năm trước chị ấy bị bệnh một lần, sau khi khỏi bệnh thường xuyên bị cảm và đau đầu, nhưng sau khi lên đại học thì đỡ hơn. Chỉ là mấy ngày nay ăn không ngon, cơ thể có chút suy nhược." Phác Thái Anh nghe hô hấp nặng nề của cô, vô cùng đau lòng, sao cô luôn sinh bệnh như vậy.
"Hai người đừng lo lắng, chờ có kết quả chụp tôi sẽ xem một chút. Trước tiên tôi sẽ cho cô ấy uống thuốc, cụ thể chờ có kết quả tôi lại điều chỉnh, nhất định đảm bảo uống đủ nước."
Đến cuối cùng có kết quả, chuẩn đoán chính xác là viêm phổi cấp tính do cảm lạnh, người ta nói ban đầu là sau khi quan sát có thể xuất viện, cuối cùng lại trực tiếp nhập viện.
Mặc dù Lạp Lệ Sa bị sốt đến khó chịu, cơ thể nóng lạnh một lúc, sốt nặng liền cả người run rẩy, nhưng cô không hề mơ hồ mà rất tỉnh táo, thấy cả ngày nay Tiêu Vân Anh và Phác Thái Anh vẫn chưa nghỉ ngơi, trên mặt cũng không có một tia ý cười. Cô nén cơn ho, cười nói: "Không phải nói thỉnh thoảng phát sốt kỳ thực rất tốt sao, có thể tăng cường sức đề kháng, hai người đừng mặt ủ mày ê."
Tiêu Vân Anh nghe cô nói vậy càng khó chịu hơn: "Cũng không phải sốt như vậy a, đều đã truyền dịch, sao lại không lui xuống."
Lạp Thịnh nhận được tin cũng vội vàng quay lại bệnh viện, nhìn mặt Lạp Lệ Sa sốt đến đỏ bừng, cũng nôn nóng không thôi: "Tôi đi hỏi bác sĩ."
Phác Thái Anh đối với bệnh viêm phổi không xa lạ gì, nàng biết đây không phải là bệnh nặng, nếu được điều trị đúng trình độ y tế hiện tại sẽ không có vấn đề gì. Nhưng Lạp Lệ Sa liên tục sốt cao còn ớn lạnh khiến trái tim Phác Thái Anh cũng nóng như lửa đốt.
Nàng đã chăm sóc Lạp Lệ Sa suốt đêm qua, ban ngày nàng không có nghỉ ngơi, khuôn mặt khó coi cùng hốc hác đi rất nhiều. Lạp Lệ Sa không nhịn thêm được nữa, nhất quyết bắt nàng đi ngủ.
Khi sắc mặt của Lạp Lệ Sa trầm xuống, Phác Thái Anh chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường đơn ở một bên nghỉ ngơi, nhưng tiếng ho khan kìm nén của Lạp Lệ Sa khiến nàng lăn lộn cùng khó chịu, đến cuối cùng chịu không nổi mới mở mắt, lại không ngờ chờ nàng tỉnh lại là cả căn phòng hoảng loạn.
Đến tối Lạp Lệ Sa càng ho hơn, uống thuốc xong lại tiếp tục chườm đá, sau đó Phác Thái Anh ngủ thì cô cũng an ổn ngủ, nhưng đến nửa đêm, Tiêu Vân Anh đo nhiệt độ cho Lạp Lệ Sa thì thấy không đúng lắm, nhịp thở gấp gáp đến mức giống như sắp tắt thở, bật đèn lên thì thấy sắc mặt tái nhợt lại xanh xao, bà vội bấm chuông gọi bác sĩ.
Khi Phác Thái Anh tỉnh dậy, hai chân yếu ớt, vội chạy đến liên tục gọi tên Lạp Lệ Sa, nhưng Lạp Lệ Sa không đáp lại. Trong vòng chưa đầy một phút, các bác sĩ và y tá đã vây quanh giường của Lạp Lệ Sa, nhìn họ kết nối cô với máy theo dõi điện tâm đồ cùng mặt nạ dưỡng khí, cả người Phác Thái Anh đều phát run.
Có quá nhiều người, nàng bị nhân viên y tế bận rộn đẩy ra phía sau, nàng chỉ có thể nhìn thấy bàn tay của Lạp Lệ Sa rũ ở bên giường.
Da cô rất trắng, cho nên ngón tay trắng nõn hiện rõ trong bóng tối, bàn tay hơi mở ra, cử động theo bác sĩ kiểm tra, thoạt nhìn không có sức sống. Phác Thái Anh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng ngã xuống đất, nàng thật sự không hiểu nổi, chẳng phải vừa mới nói chỉ là viêm phổi do cảm lạnh thôi sao, mấy tiếng trước còn trầm mặt bắt nàng nghỉ ngơi, như thế nào đảo mắt liền biến thành như vậy.
Tiêu Vân Anh gần như ngã quỵ, gục xuống bên giường, kêu tên của Lạp Lệ Sa. Ở đằng kia bận rộn đã lâu, thấy bộ dáng hai người trời sập đất nứt, bác sĩ đi tới, xua xua tay: "Hai người đừng hoảng sợ, bình tĩnh trước, ra ngoài chờ đi."
Phác Thái Anh ở bên ngoài ngơ ngác, sau đó hung hăng nhéo mình, đau đớn rất rõ ràng, giờ phút này nàng chỉ mong đây là ác mộng, mới có một ngày mà thôi, tại sao Lạp Lệ Sa lại biến thành như vậy.
Không biết mất bao lâu, Phác Thái Anh mới lấy lại tinh thần trong tiếng kêu của Lạp Thịnh, lúc này mới phát hiện tay nàng run đến không thể kiểm soát.
Sau khi sơ cứu, Lạp Lệ Sa được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, nơi cô cần được các nhân viên y tế theo dõi chặt chẽ. Vị bác sĩ cũng hết sức lo lắng, cau mày nói: "Tôi hiếm khi gặp phải một bệnh nhân nhỏ tuổi mà tình trạng bệnh phát triển nhanh như vậy, may mà phát hiện kịp thời, cô ấy vẫn phải truyền dịch, bù nước kịp thời. Nhưng loại tình huống này vẫn rất nguy hiểm, viêm phổi cấp tính nhiễm trùng gây sốc dẫn tới hôn mê, cần tiếp tục theo dõi, nếu có chuyện gì sẽ đúng lúc liên hệ với gia đình, mong người nhà bình tĩnh".
Nhìn Lạp Lệ Sa bị đẩy vào ICU, Tiêu Vân Anh khóc thảm thiết: "A Thịnh, tại sao lại như vậy, không phải con bé chỉ bị cảm lạnh thôi sao? Ban ngày còn nói chuyện với chúng ta, sao đột nhiên lại nghiêm trọng như vậy."
Hai mắt Lạp Thịnh cũng đỏ bừng, ôm Tiêu Vân Anh không nói nên lời, nhìn thấy Phác Thái Anh thất hồn lạc phách, ông không nhịn được rồi khàn giọng nói: "Không sao đâu, hai người đừng dọa chính mình, con bé sẽ không sao đâu, chỉ là... chỉ là bệnh nhẹ thôi, sẽ không sao đâu. Tôi cũng bị viêm phổi, không sao cả, không sao cả."
Phác Thái Anh ngồi xổm xuống góc tường, cúi đầu nức nở, dùng sức vỗ đầu mình: "Con không nên ngủ, con không nên ngủ."
Lạp Thịnh vội vàng ngăn nàng lại: "Không thể trách con, con đã chăm sóc Lệ Sa rất vất vả rồi, Lệ Sa sẽ không sao đâu."
Phác Thái Anh dựa vào cửa ICU, gắt gao cắn chặt răng. Cả ba không dám nhắm mắt lại, vì sợ nghe được tin tức không tốt.
Kỳ thực, tình trạng của Lạp Lệ Sa lúc đó chỉ có chút nghiêm trọng, diễn biến sau đó đã vượt quá sự mong đợi của bác sĩ, mọi dấu hiệu đều ổn định, không có chiều hướng xấu đi, chỉ là khó thở, phải thở oxy. Sau khi kiểm tra và xác nhận các dấu hiệu thể chất của Lạp Lệ Sa đã ổn định, cô đã được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng cần chuyên gia kiểm tra. Hơn nữa dưới an bài của Lạp Thịnh, hầu như không thiếu bác sĩ và y tá trong phòng bệnh.
Khi Lạp Lệ Sa đã ngủ, cơn sốt vẫn chưa hạ, Lạp Thịnh và Tiêu Vân Anh không chịu đưng được nữa nên đã thông báo cho dì Hoàng đến chăm sóc cho Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh canh chừng Lạp Lệ Sa không chịu nghỉ ngơi, trước khi tắt điện thoại nàng đã gọi điện cho Trần Quảng Mạc và Tôn Nhã. Sau đó mặc cho ai gọi điện nhắn tin cũng không trả lời, nàng chỉ ngồi trước giường bệnh của Lạp Lệ Sa. Nhưng chỉ trong hai ngày, cả người nàng dường như thay đổi hẳn, dì Hoàng càng nhìn càng khổ sở.
Nhưng tình trạng của Lạp Lệ Sa còn đáng lo hơn, tình huống đã được kiểm soát ổn định nhưng Lạp Lệ Sa vẫn không tỉnh lại. Bệnh viện đã tham khảo ý kiến của các chuyên gia nhiều lần, kiểm tra rất nhiều lần lớn nhỏ, cuối cùng cơn sốt cao cũng hạ xuống, kiểm soát được tình trạng nhiễm trùng, nhưng không thể nói chính xác nguyên do.
Nhưng Lạp Lệ Sa không biết điều đó, lúc này cô giống như đang ở trong một giấc mơ, nhìn một nữ nhân đang nằm trên giường bệnh, nói chính xác là cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro