Lạp Lệ Sa cắn ngón tay, theo động tác lâu dài nhẹ nhàng chậm chạp của Phác Thái Anh, thấp thấp rêи ɾỉ. Hôm nay Phác Thái Anh phá lệ nhẫn nại, từng chút từng chút nhẹ nhàng đi sâu vào, mỗi một lần nàng đi vào Lạp Lệ Sa đều cuộn ngón chân, khi nàng chậm rãi rời khỏi lại buông ra. Lặp lại như vậy vài lần, cô thật sự chịu không nổi nữa, dán chặt vào Phác Thái Anh ôm lấy nàng khó nhịn nói: "Em... em đừng ân... đừng giày vò chị nữa."
Phác Thái Anh thấy cô chịu không nổi, cúi đầu hôn cô, ôn nhu dỗ dành: "Được, em không nháo nữa, chị ôm chặt em đi."
Lạp Lệ Sa hơi nâng eo, ôm chặt Phác Thái Anh, sau đó bắt đầu có tiết tấu đi sâu vào, Lạp Lệ Sa vẫn cắn ngón tay, nuốt thanh âm vào trong miệng, chỉ có xoang mũi mang theo chút rên nhẹ nhu mị.
Nhưng về sau không khí càng nặng nề, động tác của Phác Thái Anh từ lâu dài đến dồn dập, từng chút từng chút làm Lạp Lệ Sa không thể né tránh. Cô ngẩng cổ lên, hoàn toàn từ bỏ rụt rè, tùy ý Phác Thái Anh đòi lấy, rêи ɾỉ khe khẽ trong miệng cũng càng ngày càng lớn.
Phác Thái Anh thích bộ dáng vũ mị động tình này của cô muốn mệnh, cúi đầu nhìn chằm chằm biểu tình của cô, không ngừng kích thích nơi mẫn cảm của cô. Đã lâu hai người không có làm chuyện này, Lạp Lệ Sa có chút không chịu nổi, rất nhanh cả người đều căng thẳng, Phác Thái Anh ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô, môi không ngừng hôn tai cô.
Lạp Lệ Sa thất thần nhìn trần nhà, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần nhìn Phác Thái Anh, giọng nói có chút mất tiếng: "Hôm nay em có chút không đúng?"
Phác Thái Anh ngẩng đầu rồi ngồi dậy, nghiêng người nhìn cô: "Không đúng chỗ nào?"
"Em... em đều sẽ lăn lộn chị." Lạp Lệ Sa nói rất nghiêm túc, rõ ràng thân thể vẫn còn cảm giác, cả người còn đầy mồ hôi, cảm giác vui sướng tràn trề vừa rồi lại làm người muốn ngừng mà không ngừng được, tất cả đều là do cô gái thoạt nhìn thanh lãnh gầy yếu này ban cho.
Phác Thái Anh vén tóc đẹp của mình, lại nhẹ nhàng xoay người chống ở bên người cô, cúi đầu nhìn cô cười nói: "Phải không, xem ra Tiểu Lạp tổng chưa quá thích ứng, vậy... lại làm một lần nữa, có lẽ sẽ tốt lên."
Lạp Lệ Sa cả kinh, Phác Thái Anh đã chen vào giữa hai chân cô, sau đó chậm rãi áp eo xuống, hai người dính sát vào nhau. Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt ý từ dưới thân trực tiếp quét qua toàn thân, cảm giác ướt nóng cùng nóng bỏng quả thực làm cả người cô như sắp hòa tan.
Loại cảm giác thẹn thùng cùng kích thích này làm mặt cô đỏ lên, cô thở gấp ôm Phác Thái Anh thấp giọng kêu lên: "Thái Anh, chị..." Mặt Phác Thái Anh cũng bị màu đỏ che kín, hô hấp nặng nề, lẩm bẩm nói: "Chị nói chị có nhiều lý thuyết hơn em, em đây... em đây chỉ có thể thực hành nhiều chút."
Nàng hôn Lạp Lệ Sa, đồng thời che lại ánh mắt kia làm nàng cảm thấy thẹn, vòng eo chậm rãi di chuyển, hai người gần như không khống chế được mà run lên một chút.
Đến cuối cùng hai người hoàn toàn lên đỉnh, không ngừng thở dốc cùng ức chế than nhẹ, hai người phảng phất giống như hai đóa hoa lăn lộn lại dây dưa cho đến khi không còn sức lực. Kim đồng hồ lặng lẽ điểm 0 giờ, Lạp Lệ Sa chôn ở trong ngực Phác Thái Anh chỉ cảm thấy eo đau chân mỏi, sau một lúc lâu mới hoãn thần lại.
Tuy hai người thích loại cảm giác giao phó lẫn nhau, nhưng trước nay đều là tương đối khắc chế, cũng chỉ có khi hai người tách ra mới có thể phóng túng, lần này xem ra có chút khác thường.
Sau một lúc lâu, Lạp Lệ Sa mới quay đầu nhìn Phác Thái Anh, con ngươi màu đen của đối phương lóe lên ánh sáng nhỏ vụn, tựa hồ cũng không vì trận phóng túng này mà cảm thấy thẹn thùng, thậm chí còn rất vui vẻ.
Lạp Lệ Sa cảm thấy chính mình bị áp quá mức, có chút bực bội, thò lại gần nhẹ nhàng cắn môi nàng một cái: "Em thật là càng ngày càng lớn mật."
Mặt Phác Thái Anh ửng đỏ, vẫn híp mắt nói: "Chị không thích sao?"
Lạp Lệ Sa giữ chặt chăn khóa hai người lại với nhau, chỉ là không có lại làm gì, mà là hung hăng cù lét Phác Thái Anh một phen. Náo loạn một lát, hai người lại đi tắm, sau lại ôm nhau ngủ say.
Nháo đến quá muộn làm hai người dậy trễ, sau khi Phác Thái Anh nhìn điện thoại liền bừng tỉnh chạy nhanh mặc quần áo, Lạp Lệ Sa mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy nàng vội vàng mặc quần áo cũng tỉnh táo lại: "Em gấp như vậy làm gì?"
Tai Phác Thái Anh đỏ lên, "Muộn rồi, chú dì đều đã rời giường, em còn ngủ rất kỳ cục."
Lạp Lệ Sa cũng không trêu chọc nàng, đứng dậy cũng chuẩn bị rời giường, khi hai người rửa mặt xong xuống lầu, Lạp Thịnh và Tiêu Vân Anh đều đã ăn mặc chỉnh tề ăn sáng ở dưới lầu. Dì Hoàng cũng ở một bên chờ, nhìn thấy hai người khoan thai tới muộn đều ngẩng đầu nhìn, hơn nữa ánh mắt cũng có chút một lời khó nói hết.
Trên mặt Lạp Lệ Sa kỳ thực không lộ ra dấu vết gì, nhìn bọn họ: "Ba, mẹ, dì Hoàng, sớm."
Lạp Thịnh nhìn cô và Phác Thái Anh một cái: "Người trẻ tuổi phải ngủ sớm dậy sớm."
Sau khi ăn cơm xong, Lạp Thịnh nhìn Phác Thái Anh: "Thái Anh, con đã từ chức với Khổng Ích Tường, tuy thái độ con rất kiên quyết, nhưng dựa theo tính cách của ông ta và Lão thái thái, tuyệt đối sẽ không dễ thỏa hiệp như vậy, cho nên con có tính toán gì không?"
Lạp Lệ Sa nghe xong cũng hơi nhíu mày nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nhìn cô trấn an: "Chuyện này đã không thể cứu vãn, rời khỏi Cảnh Thái, con vẫn có tính toán của riêng mình, chuyện này không cần phải lo lắng. Chuyện duy nhất tương đối cần giải quyết chính là Khổng Ích Tường vì bức con trở về mà sẽ không từ thủ đoạn, mà đối với người Chu gia, con rời đi bọn họ sẽ không nhúng tay, nhưng bỏ đá xuống giếng chỉ sợ không ổn."
Thần sắc Lạp Lệ Sa ngưng trọng: "Chị cũng lo lắng, Khổng Ích Tường không phải là người nhân từ biết nương tay, lúc trước trăm phương ngàn kế tìm Thái Anh trở về, lại đối với dì Phác vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chỉ sợ em không về là không thể. Hiện tại bồi dưỡng em nhiều năm như vậy, không có khả năng ông ta sẽ buông tay, hơn nữa cho dù em không trở về, Chu Tư Cầm cũng không cho phép em nhấc lên quan hệ với Thiên Thịnh."
"Khổng Ích Tường lại lợi hại, có thể xuống tay đơn giản là một ít việc từ em ở Cảnh Thái, cho nên Thái Anh em cần phải lưu ý phương diện này nhiều một chút." Không chiếm được, cũng sẽ trăm phương ngàn kế hủy diệt, đây là hiểu biết qua giao tiếp với Khổng Ích Tường mấy năm nay.
Lạp Lệ Sa đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi Phác Thái Anh: "Bọn họ có yêu cầu em về nhà không?"
Phác Thái Anh có chút sửng sốt, gật gật đầu: "Trước đó Khổng Ích Tường có gọi điện thoại, nói là vô luận thế nào đều phải trở về giáp mặt nói rõ ràng."
"Ừm, chị biết rồi."
"Chị sẽ cùng em đi từ chức."
"Thái Anh từ chức vốn dĩ là chuyện mẫn cảm, con đi cùng chỉ sợ là làm Khổng Ích Tường càng thêm nghi ngờ." Lạp Thịnh nghe xong, nói.
"Con sẽ chú ý đúng mực." Lạp Lệ Sa không phải hài tử, các loại hỗn loạn trong giới không có chuyện gì mà cô chưa nghe qua. Khổng gia chấp nhất Phác Thái Anh như vậy, ngoại trừ nhìn trúng năng lực của nàng, mà quan trọng là càng sợ huyết mạch của Khổng gia trên người nàng, cho nên càng phải lưu ý.
Tuy đã nộp đơn từ chức, theo lý thuyết Phác Thái Anh còn phải tiếp tục đi làm, hơn nữa tiến hành tương ứng với giao tiếp, nhưng bởi vì là tình huống đặc biệt, Phác Thái Anh đã nghỉ làm rất lâu. Kéo dài tới hiện tại, Phác Thái Anh cũng chuẩn bị tự mình xử lý, nhanh chóng chấm dứt sớm một chút.
Lạp Lệ Sa vẫn không yên tâm: "Em có thể trở về xử lý công việc, nhưng không được về nhà cũ. Nếu ông ta khi dễ em ở công ty, chị còn có thể chạy qua, mà nếu ở nhà chị sẽ không yên lòng, nghe hiểu không?"
"Em hiểu rồi, lại nói em về Khổng gia làm gì, em còn muốn cùng chị ở bên nhau."
Nghe nàng trả lời, Lạp Lệ Sa mới yên tâm để nàng đi. Trở lại công ty, Phác Thái Anh đi thang máy chuyên dụng lên tầng 18, dọc theo đường đi thường có người thấp giọng thì thầm. Kỳ thực Phác Thái Anh cũng rất rõ ràng, tuy nàng từ chức vẫn là bảo mật, nhưng bí mật được nhiều người biết rất khó giữ, khẳng định là có tiếng gió lộ ra ngoài.
Thân là tổng giám đốc của Cảnh Thái, lúc này từ chức quả thật là không thề tưởng tượng, cho nên nàng nghỉ hơn nửa tháng lại xuất hiện lần nữa liền nhấc lên gợn sóng.
Rất nhanh tin tức nàng về công ty truyền tới tai Khổng Ích Tường, nhanh chóng kêu Thiệu Binh tới gõ cửa, kêu Phác Thái Anh tới văn phòng chủ tịch.
Phác Thái Anh phân phó cho tôn nhã thu thập bàn lại liền ra khỏi văn phòng, trên đường gặp Chu Văn Kỳ, khi nhìn thấy nàng, trên mặt Chu Văn Kỳ lộ ra ý cười dạt dào, nhướng mày hỏi: "Không phải nói từ chức sao? Hơn nửa tháng không đi làm, sao giờ hồi tâm chuyển ý rồi? Luyến tiếc chức vị tổng giám đốc Cảnh Thái sao?"
Phác Thái Anh lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Đã lâu như vậy, cô cô của cô còn chưa dạy cô học thông minh sao? Loại khiêu khích này ngoại trừ lộ ra vẻ cô không cam lòng cùng vô dụng, còn có ý nghĩa gì? Không từ chức, tôi còn là tổng giám đốc, cô có tính toán hay ý tứ gì sao? Tôi từ chức, cái chức vị làm tôi chướng mắt này cũng không thể là của cô, cho nên cô thích loại kết quả nào?"
"Phác Thái Anh, cô, cô đừng có quá đáng!" Chu Văn Kỳ tức giận đến mặt đều đỏ lên. Chỉ vào Phác Thái Anh oán giận cắn răng nói.
"A, cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, hơn nữa như vậy là quá đáng sao? Quả nhiên là cha nào con nấy, ba cô ngu xuẩn, cô càng ngu xuẩn hơn ông ta, đáng tiếc là ca ca cô có vài phần đầu óc cũng sống sờ sờ lại bị hai người kéo chết. Chủ tịch tìm tôi, không có việc gì thì tránh ra."
Chu Văn Kỳ ở phía sau nhìn nàng không nhanh không chậm rời đi, ngực kịch liệt phập phồng, nghĩ đến trước đó Khổng gia bùng nổ khắc khẩu, tức giận trong mắt hóa thành cười lạnh: "Xem cô còn có thể cười bao lâu, huyết mạch của Khổng gia thì sao, ngoại trừ huyết mạch, bọn họ còn cần cô cái gì đâu?"
"Vào đi." Nghe tiếng gõ cửa, Khổng Ích Tường trực tiếp nói, ra hiệu cho Thiệu Binh đi ra ngoài, nhìn Phác Thái Anh, hắn trầm Mặc thật lâu mới nói: "Hiện tại trở về là hồi tâm chuyển ý sao?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Tôi đã nói rất rõ ràng, mấy năm nay ngôi nhà kia cũng không xem tôi là người nhà, tôi cũng không dung nhập được. Mà tôi cũng không muốn dung nhập, tôi rất hiểu rõ những chuyện ông đã làm với mẹ tôi, để tôi ngoan ngoãn nghe lời, ép bà ấy rời đi không liên lạc với tôi. Nhưng là ông cướp đi tình thương của mẹ từ tay tôi, cũng không trả lại tình thương của cha cho tôi, tôi sống cuộc sống này quá đủ rồi, bà nội thích người Chu gia, có lẽ để lại cho người Chu gia mới là điều bà ấy muốn, ông buông tha cho tôi đi."
Sắc mặt Khổng Ích Tường trầm xuống: "Nói huơu nói vượn! Đây là Khổng gia tôi cực khổ gây dựng nên, sao có thể cho Chu gia. Phác Thái Anh, tôi đã dung túng cô nhiều năm như vậy, cô không muốn về nhà, tôi đồng ý, nhưng cô không đổi họ tôi cũng đồng ý. Cô và lão thái thái không thân cận, bà ấy luôn nói cô lục thân không nhận, tôi đều không trách mắng cô, cô báo đáp tôi như vậy sao?"
Phác Thái Anh trào phúng một tiếng, "Tôi chỉ từ chức thôi, sẽ không làm gì Cảnh Thái. Quan hệ của tôi và Lệ Sa rất tốt, cùng bản thân Cảnh Thái không có bất cứ quan hệ gì, khi mẹ con tôi đi ở giao lộ, là chị ấy đã giúp tôi chứ không phải ông, ba à. Mà người đem tôi từ giúp đỡ của Lệ Sa hạnh phúc kinh doanh đẩy đến vực sâu mới chính là ông."
Mặt Khổng Ích Tường tái đi: "Vực sâu? Cho cô cơm ăn áo mặc, tiếp quản một công ty lớn, dạy cô thành thạo ở trên thương trường, vậy là vực sâu sao?"
Phác Thái Anh im lặng nhìn hắn, "Rất buồn cười phải không? Ông nghĩ tại sao tôi lại từ bỏ Cảnh Thái, quả thực tôi rất cảm kích cuộc sống của mấy năm qua, làm tôi đủ theo đuổi những thứ tôi muốn, nhưng Cảnh Thái và Khổng gia cũng chỉ cho tôi trói buộc. Ông không cần nhiều lời, giao tiếp công ty tôi sẽ làm tốt, tôi cũng sẽ không gia nhập Thiên Thịnh, nhưng chuyện này tuyệt đối sẽ không đổi ý."
"Phác Thái Anh, cô là con của tôi! Này không phải muốn đoạn tuyệt là đoạn tuyệt, tôi nói tôi có thể nâng cô lên, tôi cũng có thể hủy hoại cô!"
"A, vậy sao? Ông có thể thử, rốt cuộc là ông hủy hoại tôi hay là tôi hủy hoại Cảnh Thái." Phác Thái Anh quay đầu nhìn hắn, cười lạnh.
"Cô, hỗn chướng!" Khổng Ích Tường không thể nén cơn giận, trực tiếp cầm tách trà ném đi, Phác Thái Anh nhẹ nhàng tránh đi, tách trà bị ném lên tường bể nát, Phác Thái Anh nhìn mu bàn tay, giống như không có chuyện gì đóng cửa rời đi.
Tôn Nhã rất lâu không thấy nàng, khi thấy Phác Thái Anh liền vui mừng khôn xiết, nhìn trái phải không thấy ai, cô có chút lo lắng nói: "Tiểu Lạp tổng khỏe không?"
"Ừm, khỏe, hôm qua mới xuất viện."
Nhìn Phác Thái Anh tuy gầy nhưng tinh thần không tồi, cô cũng yên tâm, chỉ nghĩ đến đồn đãi của công ty: "Phác tổng, ngài thật sự chuẩn bị từ chức sao?"
"Đúng vậy, tôi đã nộp đơn xin từ chức rồi." Phác Thái Anh khẽ cười nói.
Tôn Nhã vui mừng khôn xiết: "Tôi đây cũng chuẩn bị đi, nơi này có quá nhiều người âm dương quái khí, đã sớm cần phải đi. Chỉ là, Khổng tổng có đồng ý không?"
Phác Thái Anh dừng động tác, "Ông ta sẽ đồng ý." Nàng đã rõ ràng thủ đoạn của Khổng Ích Tường, nàng dám đi một bước này cũng là có đối sách, còn lại bất quá là giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, chỉ cần Lạp Lệ Sa sống tốt, cái gì nàng cũng không lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro