Chương 125: Phiên ngoại - Kiếp trước (1)
Phác Thái Anh ngồi ở trong văn phòng có chút thất thần, buổi sáng nàng vừa mới họp xong, đã an bài xong công việc trong tay nên có chút nhàn rỗi, lại không tự chủ được nghĩ đến Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa đã hôn mê gần 20 ngày, trước đó nàng đến thăm cô thì đã tỉnh dậy một cách thần kỳ.
Nghĩ đến đây nàng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó. Sau khi Tiêu Vân Anh rời đi, nàng nhìn Lạp Lệ Sa đang hôn mê, thấp giọng nói với cô mấy câu, nhưng sau đó màn hình đột nhiên phát ra tiếng chuông báo động.
Trong lòng nàng nhảy dựng, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nhịp tim đột nhiên ngừng đập, vẻ mặt của cô lúc đó cũng thay đổi, nàng bước đến bên giường bấm chuông. Sau khi thông báo cho bác sĩ, tim cô rất cao nên nàng chạy nhanh gọi tên của Lạp Lệ Sa.
Khi thân thể nàng căng chặt nhìn chằm chằm vào Lạp Lệ Sa, điện tâm đồ đột nhiên bắt đầu dao động trở lại, Phác Thái Anh còn chưa kịp phản ứng thì bác sĩ đã lao vào.
Sau đó... giống như một bộ phim truyền hình, khi bác sĩ kiểm tra thì Lạp Lệ Sa mở mắt ra.
Phác Thái Anh vẫn nhớ rõ lúc Lạp Lệ Sa mở mắt, nhìn các bác sĩ y tá rồi nhìn về phía mình, ánh mắt kia sạch sẽ đến quá mức, cảm xúc bên trong hầu như đều lộ ra, tò mò, kinh ngạc, sau đó nhanh chóng quay đi.
Nghĩ đến lời nói của bác sĩ, Phác Thái Anh dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn làm việc, bởi vì chấn thương làm mất trí nhớ không rõ nguyên nhân, cho nên ký ức dừng lại ở năm 2008. Năm 2008, vậy Lạp Lệ Sa mới học năm thứ ba cấp 2, hiện tại cô có nhớ mình có một đồng học tên là Phác Thái Anh hay không.
Nàng nghĩ có chút xuất thần, thậm chí còn không nghe thấy tiếng gõ cửa của Tôn Nhã. Mãi cho đến khi Tôn Nhã bước đến gần gọi nàng thì nàng mới định thần lại.
"Làm sao vậy, có chuyện gì?" Phác Thái Anh lấy lại tinh thần, thu hồi suy nghĩ, nhàn nhạt nhấc mắt hỏi.
Tôn Nhã mím môi, thận trọng nói: "Thôi tổng nhờ tôi giao văn kiện này cho ngài. Phác tổng, ngài có tâm sự gì sao?"
Việc xuất thần trong văn phòng là điều gần như không có khả năng đối với Phác Thái Anh luôn khắc nghiệt với công việc. Khí tràng của Phác Thái Anh rất kinh người, từ khi lên làm tổng giám đốc, nhân viên của công ty chưa từng nhìn thấy nàng cười, thậm chí cũng chưa từng nhìn thấy nụ cười công thức hóa, cho nên trong mắt nhân viên cấp dưới, Phác Thái Anh thực sự rất đáng sợ, mỗi lần vào văn phòng của nàng đều là hãi hùng khϊếp vía.
Nhưng là người được Phác Thái Anh đề bạt đi lên, Tôn Nhã đã ở bên cạnh Phác Thái Anh khi nàng vừa mới tiến vào làm việc, cũng hiểu rất rõ Phác Thái Anh. Không ai biết được gánh nặng trên người Phác tổng thoạt nhìn quyết đoán không thể tiếp cận này làm người đau lòng đến mức nào. Cho nên trong công việc, cô không chỉ là cấp dưới mà còn là người quan tâm và tin tưởng Phác Thái Anh nhất.
Phác Thái Anh ngẩn ra một chút, sau đó như không có việc gì nói: "Không có gì, đưa đồ cho tôi."
Tôn Nhã có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa văn kiện cho nàng: "Phác tổng, chủ tịch vẫn gây áp lực cho ngài sao?"
Nghe xong lời này, Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, trong lòng có chút ấm áp, không nhanh không chậm nói: "Hiện tại ông ta chỉ là miệng cọp gan hổ mà thôi, cho dù có gây áp lực cho tôi, ông ta cũng không thể thay đổi sự thật là tôi đã hợp tác với Lạp gia."
"Nhưng hiện tại tổng tài Thiên Thịnh vẫn đang nằm viện, tiểu Lạp tổng kia cũng đang hôn mê trong bệnh viện, Thiên Thịnh về cơ bản đều là ngài hỗ trợ ở phía sau, hợp tác này thật sự là tốn công vô ích. Mặc khác một số giám đốc đều là bị chủ tịch kích động, cũng có ý kiến với ngài." Tôn Nhã không hiểu nổi tại sao Phác Thái Anh luôn xem xét thời thế cùng hiểu rõ quyền lợi lại muốn làm như vậy.
Phác Thái Anh nhướng mày nhìn cô: "Đúng vậy, tôi biết rõ. Cô không cần lo lắng cho tôi, bởi vì Lạp Lệ Sa đã tỉnh rồi. Hiện tại tiếng nói của Thiên Thịnh vẫn nằm trong tay Tiêu Vân Anh, ngoại trừ bà ấy không có thời gian để quản lý Thiên Thịnh, mặc khác vẫn có thể quyết định, giai đoạn thứ ba của dự án có thể khởi công."
Trong lòng Tôn Nhã có khúc mắc, lại lén lút liếc nhìn Phác Thái Anh, khi nói Lạp Lệ Sa đã tỉnh lại, giọng nói của Phác Thái Anh rõ ràng là dừng một chút, việc này không khỏi khiến Tôn Nhã chú ý.
Cô ẩn ẩn cảm thấy Phác Thái Anh đối với Lạp Lệ Sa có chút khác biệt, trong trí nhớ của cô, Phác Thái Anh thực sự từng có giao thoa với Lạp Lệ Sa, đương nhiên lúc đó Lạp Lệ Sa còn chưa phải là tiểu Lạp tổng.
Sau đó cô phát ngốc trước bàn làm việc của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn cô, gõ bàn nói: "Còn có chuyện gì sao? Sao còn phát ngốc ở đó?"
Tôn Nhã định thần lại, ngượng ngùng cười cười: "Không có việc gì, Phác tổng có cần tôi pha cà phê cho ngài không?"
"Ừm, đi đi."
Tôn Nhã bưng ly chuẩn bị ra ngoài, Phác Thái Anh do dự rồi nói: "Buổi chiều tôi có việc nên sẽ rời công ty trước, nhớ gửi phần văn kiện này cho giám đốc Dương của bộ phận mở rộng, có việc gì thì gọi cho tôi."
Mặc dù rất ngạc nhiên vì Phác Thái Anh sẽ về sớm, nhưng Tôn Nhã rất thông minh nên không hỏi nhiều: "Được."
Buổi chiều, Phác Thái Anh nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy thu dọn đồ đạc. Nàng đeo túi ở tay trái, khoác áo khoác ở tay phải bước ra khỏi văn phòng.
Khi ngồi trên xe, Phác Thái Anh chống tay phải lên vô lăng nhìn thẳng về phía trước, nhưng nàng chỉ dừng nửa phút, cuối cùng thắt dây an toàn, trực tiếp lái xe đến bệnh viện thành phố.
Sau khi vào bệnh viện, nàng đi thang máy lên tầng 6. Khi cửa thang máy mở ra, nàng liền nhìn thấy Tiêu Vân Anh từ trong phòng bệnh đi ra. Phòng bệnh ở tầng này cơ bản là phòng đơn, những người ở đây đều là những người có địa vị cao cho nên không ồn ào hỗn loạn như những khu phòng bệnh bình thường.
Nhìn thấy Phác Thái Anh một thân thanh lãnh, Tiêu Vân Anh áp xuống cảm xúc trong mắt cố nặn ra một nụ cười: "Phác tổng, sao ngài lại tới đây? Tới thăm Lệ Sa sao?"
Phác Thái Anh lễ phép gật đầu: "Vâng, Lệ Sa thế nào rồi, bác sĩ còn nói gì nữa không?"
Nhắc đến chuyện này, mắt Tiêu Vân Anh hơi đỏ lên: "Con bé không sao, nhưng, nhưng không thể nhớ những gì đã xảy ra trong những năm qua. Bác sĩ nói không có kết quả xét nghiệm nên không biết khi nào mới có thể khôi phục."
Phác Thái Anh khẽ cau mày, sau đó ánh mắt từ Tiêu Vân Anh đáp xuống cửa phòng bị mở ra một khe hở, vừa lúc đụng phải Lạp Lệ Sa đang lén lút nhìn động tĩnh bên ngoài.
Đôi mắt kia thực sự lộ ra thanh thuần cùng non nớt của một cô gái hơn mười tuổi, nhưng lại cũng không phải sự ngây thơ của tuổi mới lớn. Khi nhìn Tiêu Vân Anh, ánh mắt cô có chút âm trầm, mang theo lo lắng cùng bất đắc dĩ. Chỉ đối diện một lần, Phác Thái Anh đã xác định cô không phải là Lạp Lệ Sa trước kia.
Nhưng mà đột nhiên không kịp đề phòng lại đối diện với ánh mắt âm trầm dò xét của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa sững sờ một lúc, sau đó vừa xấu hổ vừa hoảng sợ. Cô nhanh chóng rụt đầu lại, cánh cửa cũng bị đóng lại.
Phác Thái Anh nhìn thấy bộ dạng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, bộ dạng này có lẽ là chưa từng xuất hiện trên người Lạp Lệ Sa. Mà Lạp Lệ Sa mười lăm tuổi trong trí nhớ của nàng, đến bây giờ nàng không những còn nhớ mà nhớ rất rõ khi cô đứng trước mặt mình như thanh trúc sau cơn mưa, quát lớn những nữ sinh đã bắt nạt mình, còn có bộ dáng mỉm cười ấm áp của cô đối với mình lúc đó.
Tiêu Vân Anh nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, hơi sững sờ quay đầu lại, Phác Thái Anh thấy vậy nói: "Vô luận như thế nào, cô ấy có thể tỉnh lại đã là kết quả tốt."
Tiêu Vân Anh đương nhiên rõ ràng, nhưng nhìn thấy Lạp Lệ Sa hôm nay, nghĩ đến tao ngộ của Lạp gia, nhất thời bà cảm thấy có chút khó chịu.
"Tôi đi gặp cô ấy." Phác Thái Anh đi tới cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa: "Tôi có thể vào không?"
Giọng nói của nàng lộ ra một cỗ mát lạnh, hơn nữa tính cách còn lạnh lùng, khi nói có chút băng lạnh trầm thấp.
Khi Lạp Lệ Sa đứng ở cửa nghe thấy giọng nói của nàng, cô có chút khẩn trương, hiện tại đối với cô thì Phác Thái Anh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, vừa tò mò lại có chút sợ hãi.
Nguyên nhân của việc này có chút phức tạp, cô nhớ lúc đó mình đang ở trong lớp, nhưng đột nhiên thế giới quay cuồng, sau đó liền không có tri giác. Nhưng khi cô tỉnh lại, cô cũng không phải là cô nữa.
Cô giống như một linh hồn phiêu đãng, luôn luôn ở trong hư vô, nhưng phần lớn là cô hầu như không cảm thấy được, cũng không biết thời gian trôi qua. Mà cô chân chính hiểu được chuyện gì đã xảy ra, là lần đó Lạp Lệ Sa xảy ra chuyện đã chiếm giữ cơ thể mình. Cô nhìn thấy linh hồn của Lạp Lệ Sa, còn có cơ thể vốn thuộc về đối phương, cũng chính là Lạp Lệ Sa 29 tuổi hiện tại.
Cô không nhận ra sự tồn tại của mình, nhưng chính mình lại nhìn thấy rõ ràng tâm cảnh của Lạp Lệ Sa kia, thậm chí còn hiểu đại khái tình huống của người ở cả hai bên.
Cô cũng đã rối rắm rất lâu, nhưng cô chỉ biết bất lực cùng lo lắng, ở tuổi này, cô không thể gánh vác cuộc sống của Lạp Lệ Sa gần 30 tuổi. Hơn nữa khi cô có ý thức lắng nghe những gì mẹ mình nói những chuyện hơn mười năm qua, cô biết rất rõ những trách nhiệm mà Lạp Lệ Sa này cần phải gánh vác.
Nhưng Lạp Lệ Sa bên kia đã trải qua hơn mười năm cuộc đời, có một người cô yêu sâu đậm, cô bảo vệ tốt gia đình mà lẽ ra đã bị phá vỡ thành mảnh nhỏ, cũng không đối nghịch với cha giống như chính mình lúc trước.
Nhưng cô vẫn sợ, vì thế cho đến khi cô nghe thấy tiếng Phác Thái Anh khóc đến tê tâm liệt phế, gọi tên của Lạp Lệ Sa, cuối cùng cô đã mang trái tim ấm áp đẩy Lạp Lệ Sa trở lại.
Tuy cô mới mười lăm tuổi những cũng hiểu mình không thể mặc kệ cha mẹ bên này, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Điều không thể tưởng tượng nhất đối với cô chính là Phác Thái Anh bên này, cô vẫn luôn không biết cô gái luôn cúi đầu không nói chuyện trong lớp tên là gì. Khi biết nàng là Phác Thái Anh, cô cảm thấy cả người mình đều bị điên đảo.
Mặc dù lúc đó cô không biết tên của Phác Thái Anh, nhưng cô vẫn nhớ đến một đồng học trầm mặc ít lời vẫn luôn bị bắt nạt, bởi vì nàng bị bắt nạt nên cô thay nàng đứng lên.
Nhưng cô thật sự không thể ngờ sau hơn mười năm, nàng lại trở thành một vị Phác tổng khí tràng cường đại làm người không dám nhìn thẳng như vậy.
Điều không thể ngờ nhất là cô ở thế giới khác cư nhiên... cư nhiên thích Phác Thái Anh, cô cùng một nữ nhân ở bên nhau? Mà hiện tại cô mới mười lăm tuổi, đối mặt với Phác Thái Anh đã hai mươi tám tuổi, cô thật sự có chút không kham nổi.
Cô thực sự cảm thấy vui mừng vì Lạp Lệ Sa trong thời không này không cùng Phác Thái Anh ở bên nhau, nếu không cô sẽ phát điên mất. Lần đầu tiên nhìn thấy Phác Thái Anh, cô thực sự kinh diễm, hoàn toàn khác với những gì cô nhìn thấy dưới góc nhìn của Thượng đế, sau đó cô tưởng tượng mình cùng một nữ nhân như vậy yêu đương, đột nhiên nổi hết cả da gà, còn có một cảm giác xấu hổ nồng đậm.
Lúc này người kia đang ở bên ngoài, giọng nói dễ nghe khó tả, mặt Lạp Lệ Sa có chút ửng hồng, nhỏ giọng nói câu "có thể", lại cảm thấy phản ứng của mình quá chậm nên vội vàng chạy tới mở cửa, vừa lúc Phác Thái Anh cũng vặn cửa đi vào.
Hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa mặt đối mặt rất gần, Lạp Lệ Sa còn nhìn thấy rõ lông mi của nàng, mở to mắt nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng vì khẩn trương nên cô vướng chân, trực tiếp ngã về phía sau.
Phác Thái Anh sửng sốt, nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay cô, bởi vì quá đột ngột, cũng vì tránh cho Lạp Lệ Sa bị ngã mà Phác Thái Anh ra sức rất lớn. Lạp Lệ Sa bị vướng chân kêu lên một tiếng ngắn ngủi rồi trực tiếp nhào vào vòng tay của Phác Thái Anh, môi cũng dán lên mặt của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro