Chương 138: Phiên ngoại - Kiếp trước (14)

Nhìn cốc trà trong bức ảnh, còn có ngón tay thon dài xinh đẹp bên cạnh, Lạp Lệ Sa không giấu được ngọt ngào giữa hai hàng lông mày.

Mặc dù Phác Thái Anh và cô không có chính thức ở bên nhau, nhưng quan hệ giữa hai người không khác gì một cặp tình nhân, ngoại trừ không có hành vi quá thân mật, những lời thăm hỏi cùng săn sóc mỗi ngày cũng không thiếu.

Trong ngôi nhà Phác Thái Anh sống một mình đều có đồ dùng như dép lê, cốc trà của Lạp Lệ Sa đều hầu là đồ đôi, đương nhiên là Lạp Lệ Sa trộm chọn, Phác Thái Anh cũng không để ý, đều đặt đồ đôi ở cùng với nhau.

Lạp Lệ Sa có chút ngứa ngáy, đã gửi tin nhắn qua: "Vị trà thế nào?"

Phác Thái Anh liếc nhìn trà cùng tiểu thư ký đang sắp xếp tài liệu ở một bên, khóe môi hơi cong lên: "Rất ngon."

Lạp Lệ Sa mím môi dưới, có chút u oán. Nhưng chẳng mấy chốc vị chua đã tan thành đường.

"Trà rất ngon, nếu đúng người pha trà thì còn ngon hơn."

Lạp Lệ Sa bị nàng trêu chọc đến đỏ mặt, lại cảm thấy xấu hổ vì nàng đã đoán trúng tiểu tâm tư của mình nhanh như vậy, đương nhiên trong lòng cô cũng có loại hạnh phúc khó tả, sao nàng lại biết được.

Phác Thái Anh thấy bạn gái nhỏ của mình không trả lời, nhưng nghĩ đến rất có khả năng cô sẽ có phản ứng, tâm tình nàng rất vui vẻ. Mãi đến khi phục hồi tinh thần mới hậu tri hậu giác mình đã dùng bạn gái định nghĩa Lạp Lệ Sa, mặt có chút nóng, nhưng cảm thấy cảm giác cũng không tệ.

Hôm nay nàng tương đối bận, sau cuộc họp buổi sáng, nàng đọc văn kiện liên quan, sau đó cùng phó giám đốc kiểm tra dây chuyền sản xuất của công ty để nắm rõ tình hình sản xuất trong phân xưởng. Vì Tôn Nhã đi vắng, thư ký mới vẫn không biết thói quen của Phác Thái Anh, cũng không biết mình cần gọi cơm cho Phác Thái Anh, khi Phác Thái Anh nhớ tới cũng đã qua giờ cơm.

Nhưng đó không phải là vấn đề lớn, buổi trưa không ăn cơm Lạp Lệ Sa lại không biết, biết được hẳn là sẽ cằn nhằn.

Bất quá nàng vừa quay trở lại văn phòng, nhận được một cuộc gọi, là cơm hộp, nàng kêu tiểu thư ký lấy đồ, nàng còn nghĩ là Tôn Nhã đặt. Nàng vừa mở đồ ăn ra, nhìn bữa trưa phong phú bên trong, nàng lại có chút hoài nghi, khổ qua xào, cà chua hầm thịt bò, còn có một phần nhỏ cá phi lê.

Hai món sau đều là món nàng thích ăn, nhưng nàng không thích khổ qua cho lắm, Tôn Nhã căn bản không gọi món đó, chỉ có... Nghĩ đến khổ qua vô tình được nhắc đến trong đoạn chat ngày hôm đó, Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói mùa này ăn khổ qua là tốt nhất, kêu nàng ăn thử.

Vậy cái này không phải Tôn Nhã đặt, là Lạp Lệ Sa sao? Phác Thái Anh ăn cơm, sau đó gắp mấy miếng cà chua và cá, cuối cùng mới gắp khổ qua, ăn vào có chút đắng, nhưng sau khi nhai thì rất ngon, vị mặn mang theo chút chút vị đắng nhàn nhạt thực sự rất ngon miệng.

Phác Thái Anh không thích lãng phí thức ăn, huống chi là Lạp Lệ Sa đặc biệt chuẩn bị cho nàng, hơn nữa hẳn là ý tứ của Lạp Lệ Sa, lượng ăn của nàng không nhiều lắm, cũng giống như lượng cơm hộp, Phác Thái Anh vừa vặn ăn hết.

Tiểu thư ký nhận được cuộc gọi của Tôn Nhã mới phát hiện mình đã quên gọi đồ ăn, nghĩ mình thất trách làm Phác Thái Anh gọi cơm hộp, nơm nớp lo sợ đi vào xin lỗi.

Phác Thái Anh sẽ không trách cô vì chuyện vặt vãnh này, hơn nữa kết quả cũng không tệ lắm, ăn xong nàng nghỉ ngơi một tiếng, sau một buổi sáng bận rộn, nàng quyết định cho mình nghỉ ngơi một chút.

Trở lại phòng nghỉ, nàng mở WeChat gửi một tin nhắn cho người săn sóc đáng yêu: "Buổi trưa quên để thư ký mới gọi cơm."

Bên kia nhanh chóng trả lời: "Em còn chưa ăn cơm sao? Không nhận được cơm hộp sao?"

Phác Thái Anh câu môi cười trộm: "Cơm hộp gì?"

Lúc này Lạp Lệ Sa cũng không thèm hỏi tại sao không nhận được cơm hộp: "Vậy em chưa ăn cơm sao, đã muộn rồi, em mau nhờ thư ký mua cho em đi."

Nhưng lần này đáp lại Lạp Lệ Sa không phải tin nhắn thoại, mà là một bức ảnh, một hộp cơm đã được ăn sạch.

"Không biết ai xấu xa như vậy, để em ăn rất nhiều khổ qua."

Lạp Lệ Sa nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười: "Sao em cứ thích trêu chọc chị vậy. Khổ qua rất tốt, thanh nhiệt giải nóng, kiện tỳ khai vị, ăn một chút rất tốt cho sức khỏe của em. Còn có, để bồi thường vì cho em ăn khổ qua, món cá chị có cho bọn họ bỏ thêm chút cay."

Trong lòng Phác Thái Anh bị cào ngứa, cảm giác không nói nên lời, tóm lại là không tệ lắm. Theo lý thuyết nếu đối tượng quá nhỏ kia cảm giác như đang nuôi một đứa trẻ, chính mình không nên lo lắng cho cô như lão mụ tử sao? Sao Lạp Lệ Sa lại như lão mụ tử của nàng vậy.

"Ăn khổ qua không phải nên cho kẹo sao? Ăn cay không tính."

Lạp Lệ Sa cùng nàng nói chuyện phiếm rất vui vẻ, những chuyện phiền lòng nàng gặp trong công ty cũng tan biến, cô khẽ cười gửi tin nhắn thoại: "Em muốn kẹo gì?"

Phác Thái Anh chỉ muốn trêu chọc cô: "Muốn ngọt, chị cũng rất ngọt."

Nghe xong, Lạp Lệ Sa nhìn điện thoại vài giây rồi che mặt vùi xuống bàn, không phải ngại cô nhỏ sao? Đột nhiên làm càn trêu chọc cô như vậy là muốn làm gì?

Bên kia thật lâu không trả lời cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Phác Thái Anh, nàng cân nhắc một hồi, sau đó nói: "Tối nay có rảnh không?"

Lạp Lệ Sa thực sự có chút nhớ nàng, đang nghĩ xem có nên hẹn nàng hay không, không nghĩ tới nàng đột nhiên hỏi, vội vàng trả lời: "Có."

"Buổi tối em đón chị, chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Sau khi hẹn Lạp Lệ Sa xong, Phác Thái Anh gọi cho Tôn Nhã: "Tôi kêu cô mua vé sao rồi?"

Tôn Nhã nhìn thấy cuộc gọi của nàng còn có chút khẩn trương, nhưng vừa nghe cô có chút trần mặc. Tuy Phác tổng phẩm vị cao nhã cũng không phải loại doanh nhân chỉ có hơi tiền, nhưng trong công việc rất ít khi để ý đến những chuyện này, huống chi là nhờ cô đi mua vé, quan trọng nhất còn là hai vé.

Nói với nàng đã cho người gửi vé lại, hẳn là đã tới rồi, Tôn Nhã nói thầm trong lòng, quả nhiên lúc trước vừa nhìn thấy Lạp Lệ Sa đã cảm thấy có cái gì không đúng, hiện tại nhìn thấy cao lãnh chi hoa không ai dám chạm vào lại chủ động hái hoa đặt ở trong tay người.

Hôm nay Lạp Lệ Sa rất bận, tựa hồ đều là đang chống lại cô, ban đầu họ tiếp quản những việc lớn lại đây xin chỉ thị, hoàn toàn xem cô như kẻ ngốc.

Lạp Lệ Sa muốn nhanh chóng thích ứng trong đó, cho nên cũng không để Tiêu Vân Anh tạo thuận lợi cho cô, những người này nhìn Lạp Lệ Sa một mình kháng cự, liền có chút khi dễ cô, đặc biệt là Thôi Nhuận đầy bụng bất mãn lại không dám thể hiện trước mặt Tiêu Vân Anh, đều ngầm công kích trên đầu Lạp Lệ Sa.

Nhìn thấy những việc đáng lẽ những người bên dưới phải xử lý lại xuất hiện trên bàn làm việc của cô, vẻ mặt của Lạp Lệ Sa bỗng trở nên lạnh lùng. Cô khác hẳn với phong cách lãnh khốc cùng uy áp của Phác Thái Anh, phần lớn thời điểm khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, nhưng hiện tại cô đã thu liễm ôn hòa trong mắt, khóe mắt lạnh lẽo dày đặc, rũ mắt xuống lộ ra nghiêm nghị cùng khí thế, cực kỳ giống Phác Thái Anh.

Hai người đối diện vốn dĩ đang âm thầm chế giễu bỗng nhiên trong lòng chợt chấn động, giống như Tiểu Lạp tổng đã hoàn toàn thay đổi.

Lạp Lệ Sa ném văn kiện trong tay đến trước mặt hai người họ: "Các người cho rằng loại chuyện này còn cần tôi giải quyết sao?"

Trưởng phòng tiếp thị vẫn còn biện hộ: "Lạp tổng, chúng tôi chỉ là đảm bảo vạn nhất, dựa vào năng lực của Lạp tổng sẽ có thể giải quyết, hơn nữa còn thỏa đáng hơn chúng tôi."

"Nếu loại chuyện này đều cần tôi đảm bảo vạn nhất, tôi nghĩ vị trí trưởng phòng tiếp thị có thể thay người đúng chứ? Ông không cần giải thích, chỉ cần nói cho tôi biết, đây là chức nghiệp của chính ông, nếu giám đốc Lưu cảm thấy năng lực không đủ, tôi sẽ suy xét tuyển người mới." Cô ngắt lời Lưu Mẫn Quân, lạnh lùng nói.

Trên trán Lưu Mẫn Quân đổ đầy mồ hôi lạnh: "Lạp tổng thứ lỗi, ý tôi không phải như vậy, tôi đã lập kế hoạch, chỉ cần ngài xem qua một chút là được rồi, tôi chỉ muốn chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể để Lạp tổng hài lòng. Là tôi hồ đồ, về sau nhất định sẽ chú ý."

"Bởi vì ông hồ đồ mới làm chậm trễ công việc hôm nay, tôi nghĩ ông không cần giao mấy thứ này cho tôi, tôi chỉ cần kết quả cuối cùng."

Cô khai hỏa toàn bộ khí thế, áp bách nhìn hai người bọn họ, Lưu Mẫn Quân chỉ có thể tái mặt lui về phía sau, thoạt nhìn có chút xám xịt.

Khi Lưu Mẫn Quân rời đi, Lạp Lệ Sa mới nhẹ nhàng thở ra, kỳ thực cô không muốn nghiêm khắc như vậy, nhưng bọn họ quá chậm trễ thời gian, Phác Thái Anh muốn đón cô tan tầm, nếu cô không như vậy cũng thật quá mệt.

Nếu Lưu Mẫn Quân biết mình bị mắng như vậy là vì đã trì hoãn cô hẹn hò với bạn gái, chắc chắn sẽ tức ói máu mất.

Bởi vì Phác Thái Anh đã thỏa thuận với Lạp Lệ Sa, cho nên hôm nay nàng cố ý tan tầm đúng giờ, lái xe thẳng đến Thiên Thịnh.

Sau khi Lạp Lệ Sa lên xe, cô lặng lẽ nhìn Phác Thái Anh, câu khóe môi cười: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Phác Thái Anh xoay người thắt dây an toàn: "Hôm nay là ngày đầu tiên chị chính thức trở về Thiên Thịnh, muốn chúc mừng một chút, em đưa chị đi ăn đồ Nhật."

Hai mắt Lạp Lệ Sa sáng lên, dọc đường hai người không giao tiếp nhiều, nhưng giữa hai người trong xe có một loại ấm áp khó tả.

Ngồi trong nhà hàng, Phác Thái Anh bắt đầu hỏi Lạp Lệ Sa tình huống ngày đầu tiên đi làm. Phác Thái Anh cẩn thận lắng nghe Lạp Lệ Sa nói cuộc xung đột với Lưu Mẫn Quân lúc chiều, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

Ăn được một nửa, Phác Thái Anh ngước mắt lên nhìn Lạp Lệ Sa, cô vừa chấm nước sốt vừa ăn, vô tình dính lên khóe môi một chút, Lạp Lệ Sa đang định lấy khăn giấy, nhưng Phác Thái Anh đã đưa tay ra lau cho cô.

Mặt Lạp Lệ Sa đỏ bừng, nhưng Phác Thái Anh lại chống má như không có chuyện gì xảy ra: "Hôm nay chị săn sóc gọi cơm cho em, có muốn khen thưởng cái gì không?"

Lạp Lệ Sa nhướng mày cười: "Không phải trách chị cho quá nhiều khổ qua, tìm chị muốn kẹo...." Nhưng chưa kịp nói xong, lại nghĩ đến lời trêu chọc của Phác Thái Anh, đột nhiên dừng lại.

Phác Thái Anh cúi đầu cười khẽ, sau đó nghiêm túc nói: "Khen thưởng là phải cho, kẹo cũng muốn." Nàng lấy trong túi ra hai tấm vé, đặt trước mặt Lạp Lệ Sa.

"Em nhớ chị đã nói chị rất thích dàn nhạc Philharmonic. Lần này Philharmonic của Pháp có vở kịch ở thành phố Trường Thanh. Em đã nhờ Tôn Nhã mua hai vé, không biết chị có nguyện ý đi cùng em không?"

Lạp Lệ Sa sững sờ hồi lâu, cuối cùng cũng không kìm được kinh hỉ trên mặt, đưa tay cầm lấy tấm vé xem đi xem lại: "Em... sao em lại tốt như vậy, chị chắc chắn nguyện ý, cảm ơn em Thái Anh."

Cô nhìn đi nhìn lại tấm vé: "Chị cũng không để ý chuyện này, em không nói thì chị đã bỏ lỡ."

Phác Thái Anh không nói gì, chỉ cười nhìn cô, ăn xong hai người không về ngay mà vai sóng vai trên con phố rực rỡ ánh đèn, trên con phố dài nơi sáng tối giao nhau, hai người nhàn nhã cùng đi về phía trước.

Lạp Lệ Sa nhìn theo bóng hai người đổ trên phố, đôi khi bị những người xung quanh che lại. Cô thường thường ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Phác Thái Anh, vẻ thanh lãnh của nàng càng lúc càng hiện rõ trong ánh đèn, nhưng trong mắt Lạp Lệ Sa lại nhìn ra ánh mắt của nàng có ôn hòa hiếm thấy.

Cảm giác an tĩnh cùng thanh bình giữa hai người người hoàn toàn trái ngược với náo nhiệt xung quanh, nghĩ đến cảnh nàng đến đưa mình đi ăn cơm, đưa cho mình một vé xem ca kịch, Lạp Lệ Sa không nhịn được lặng lẽ đưa tay ra.

Trong gió đêm cùng đèn đường, cô chậm rãi đến gần bàn tay đang buông thõng ở một bên của Phác Thái Anh, nhưng nhịp tim đập rất nhanh khiến cô không dám tới gần. Nhìn bóng trên mặt đất, tay hai người đã giao vào nhau, Lạp Lệ Sa ngơ ngác nhìn cái bóng, đồng thời đưa tay ra cách Phác Thái Anh không gần không xa.

Ánh mắt Phác Thái Anh trầm xuống, sau đó đột nhiên ngừng bước chân, nhìn Lạp Lệ Sa đang xuất thần.

Lạp Lệ Sa trực tiếp đưa tay tới lòng bàn tay của Phác Thái Anh.

Cô run rẩy đưa tay, nhưng lại đụng phải bàn tay vốn đã khép chặt của Phác Thái Anh, cảm giác mềm mại mát lạnh vừa vặn dán chặt, Lạp Lệ Sa không tự chủ được đi theo bước chân của nàng. Giây tiếp theo, bàn tay Phác Thái Anh chậm rãi xoay chuyển, ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua ngón tay cô, sau đó nắm chặt, mười ngón đan xen.

Tim Lạp Lệ Sa đập thình thịch, khi ngẩng đầu lên, khóe môi Phác Thái Anh đã lộ ra ý cười: "Lệ Sa, chúng ta chính thức ở bên nhau đi."

Lạp Lệ Sa cảm thấy trái tim mình cũng bị nàng nắm ở trong lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro