Chương 21
Phác Thái Anh muốn đi học sớm, dậy rất sớm, nàng không yên tâm Lạp Lệ Sa, lặng lẽ tiến vào phòng ngủ. Mới vừa tới gần đã nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề cùng không thoải mái của cô, trái tim lập tức thắt lại.
Thậm chí không quan tâm đến việc làm ấm tay đã chạm vào mặt Lạp Lệ Sa, nhiệt độ trong tay nóng đến mức khiến Phác Thái Anh sợ hãi, vội vàng bật đèn lên. Ánh đèn rất nhu hòa, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn nhíu chặt mày.
Cả khuôn mặt đỏ bừng, khi Phác Thái Anh đưa tay dán lên trán liền tiến về phía trước tìm một chút mát lạnh. Phác Thái Anh có chút khẩn trương, nhanh chóng tìm nhiệt kế, đặt ở dưới chăn bông. Chăn bông cũng đầy nhiệt ý, khi nhiệt kế được kẹp vào người cô, Phác Thái Anh liền chạy nhanh đánh thức Phác Yên.
Phác Yên vội vàng đứng dậy xem xét, nói: "Đến bệnh viện đi, nóng quá. Trước tiên dùng nước ấm lau trán cùng lòng bàn tay, như vậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
Phòng khám hẳn là còn chưa mở cửa, khi lấy nhiệt kế ra nhìn, nhiệt độ là 41 độ C, Phác Thái Anh lập tức gọi 120.
Phác Thái Anh cũng hoảng sợ, sau khi gọi 120, nàng cùng Phác Yên vội vàng vắt khăn lau mặt và cổ cho Lạp Lệ Sa. Bởi vì sốt cao, Lạp Lệ Sa ra một thân mồ hôi, lúc này chăn bông bị kéo nhẹ, mồ hôi trên người đã được lau sạch, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt đỏ hoe của Phác Thái Anh.
"Không đi học sao?" Cô khàn giọng nói, giọng mũi đặc quánh, mơ hồ không rõ.
Nước mắt của Phác Thái Anh gần như trào ra, nàng nhíu mày chịu đựng đau lòng cùng lo lắng: "Cậu sốt 41 độ C còn quản tôi có đi học hay không, sốt đến ngốc rồi sao."
Phác Yên đã mặc áo khoác xong, nhìn cô đã tỉnh táo liền cầm áo khoác đi qua: "Quan trọng là đi khám trước, con sốt rất nặng. Ba mẹ con..."
"Không sao, Dì Phác không cần thông báo cho bọn họ." Lạp Lệ Sa miễn cưỡng ngồi dậy ngăn Phác Yên lại.
Phác Yên do dự, nhưng vẫn nghe cô nói. Đã rất lâu Lạp Lệ Sa mới trải qua cảm giác bệnh đến lợi hại như vậy, lúc này cô chỉ cảm thấy nhức đầu nóng trán, đặc biệt là mắt rất khó chịu. Cả người mềm như bông, ngay cả mặc áo khoác cũng cảm thấy khó thở.
Phác Yên thấy cô không có khí lực liền mặc áo khoác cho cô: "Bệnh này quá nghiêm trọng, là tối qua dì sơ suất, nên mua một ít thuốc hạ sốt mới phải."
Lạp Lệ Sa lắc đầu, một cảm giác buồn nôn ập đến khiến cô dừng động tác, khi cô lấy lại tinh thần thì Phác Yên đã ngồi xổm trước mặt cô, nói: "Dì Phác cõng con xuống lầu."
Lạp Lệ Sa vội vàng cự tuyệt: "Không sao đâu dì, con tự đi là được rồi, chỉ có một khoảng cách mà thôi. Thân thể của dì không tốt, không thể để dì cõng được."
Giọng cô trầm thấp yếu ớt, sau vài động tác tựa hồ rất mệt, vẫn luôn thở ra thành tiếng, khiến Phác Thái Anh cảm thấy trong lòng quặn thắt đến khó chịu.
Bệnh viện cách đây không xa, nơi này đã ẩn ẩn nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, Phác Thái Anh không nói lời nào, kéo Phác Yên lên, sau đó ngồi xổm xuống thuận tay ôm eo Lạp Lệ Sa, để cô dựa trên lưng mình.
Vốn dĩ Lạp Lệ Sa không còn bao nhiêu khí lực, cơn sốt cao khiến cô có chút mơ hồ, bị nàng dứt khoát kéo liền mềm mại dán lên. Sau đó Phác Thái Anh gầy yếu trước mặt cô đã câu hai tay vào chân cô, đứng dậy cõng cô trên lưng.
Trong lòng cô cả kinh đưa tay ôm lấy cổ Phác Thái Anh, sau đó nghe nàng nói: "Đừng sợ, ôm chặt tôi, tôi có thể đi, sẽ không làm rơi cậu."
Phác Yên nhìn con gái mím môi cõng người, lại nhanh chóng cầm áo khoác chạy theo.
Từ phòng ngủ đến cửa thang máy chỉ có mười mấy mét, tuy Lạp Lệ Sa không nặng, nhưng bản thân Phác Thái Anh gầy yếu, cõng đi vẫn là có chút khó khăn. Mà nàng cũng sợ Lạp Lệ Sa ngã, hai tay gắt gao nắm lấy, Lạp Lệ Sa đang nằm trên lưng nàng, qua lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, nhưng hai tay ôm cổ nàng cùng gương mặt dán vào đầu vai nàng đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, làm trong lòng Phác Thái Anh khó chịu đến lợi hại.
Khi vào thang máy Phác Thái Anh cũng không đặt Lạp Lệ Sa xuống, khi nhìn thấy xe cấp cứu chạy tới trước cổng tiểu khu, tâm Phác Thái Anh mới thả lỏng.
Trong trí nhớ của nàng, nàng chưa từng thấy người nào sốt quá 40 độ, trước đó trong lòng rất hoảng sợ, khi lên xe cấp cứu, bác sĩ lập tức kiểm tra cho Lạp Lệ Sa mới yên tâm.
Khi đến bệnh viện, trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân phát sốt, bởi vì tình trạng của Lạp Lệ Sa không tốt, Phác Yên đưa Lạp Lệ Sa vào phòng khám, Phác Thái Anh thì đi đăng ký.
Sau khi bận việc một ngày, bác sĩ kê rất nhiều thuốc, Phác Thái Anh sợ Phác Yên mệt nên đều là nàng chạy lên chạy xuống.
Vì sốt quá nặng, bác sĩ kê hai loại thuốc diazepam, phải tiêm. Vốn dĩ Lạp Lệ Sa đang mơ mơ màng màng, dựa vào trên người Phác Thái Anh, nhìn thấy ống tiêm trong khay y tá cầm, tim cô đột nhiên co rụt lại.
Cô miễn cưỡng ngẩng đầu, vùi vào trong ngực của Phác Thái Anh, thấp giọng hừ một tiếng: "Có thể không tiêm không?"
Lạp Lệ Sa đang phát sốt có chút mơ hồ, hiếm thấy lộ ra cỗ nhu nhược mềm mại, nghe cô nói giống như có chút làm nũng, tâm Phác Thái Anh đều mềm, nhẹ giọng hống cô: "Cậu bị sốt nghiêm trọng, tôi hỏi đó là thuốc tiêm hạ sốt, tiêm mới có thể mau khỏi. Cậu đừng sợ, chúng ta không nhìn sẽ xong ngay, không đau."
Lạp Lệ Sa nhíu mày, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Cậu hống tôi, trước kia tôi đã tiêm vài lần, còn đau hơn cả truyền dịch." nói xong cô lại nằm xuống, Phác Thái Anh cắn môi, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười nhàn nhạt, bộ dáng này của Lạp Lệ Sa vừa chọc người lại vừa đáng yêu.
Nữ y tá nhìn hai cô gái nhỏ cũng không nhịn được muốn cười: "Lớn như vậy còn sợ đau a, có chút đau, nhưng vẫn chỉ có một chút mà thôi, kéo quần xuống."
Lạp Lệ Sa nghe thấy đột nhiên cả kinh, đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều, sững sờ nhìn Phác Thái Anh, sau đó quay đầu nhìn y tá đang cầm ống tiêm, nhắm mắt mở miệng nói: "Thái Anh... cậu, cậu ra ngoài trước đi."
Cô thật sự không có cách nào dưới mí mắt của Phác Thái Anh bị người lột quần... tiêm a! Cô 28 tuổi... à không, 30 tuổi mặt già này thật sự không thể mất mặt.
Mặt Phác Thái Anh ửng đỏ, sau đó vẫn đi ra ngoài. Tiêm xong, sắc mặt Lạp Lệ Sa đều là kinh hoàng, Phác Yên trả phí xong nhìn thấy cô như vậy liền sửng sốt: "Lệ Sa làm sao vậy?"
Lạp Lệ Sa lắc lắc đầu, cô chỉ bị đau ở đâu đó mà thôi.
Cuối cùng là truyền dịch, mắt Lạp Lệ Sa rất khó chịu, khi sốt đôi mắt phản ứng rất lớn, lúc này cảm giác chóng mặt buồn nôn, đôi mắt vẫn rất không thoải mái.
Phác Thái Anh chú ý tới cô vẫn luôn lấy tay che mắt, cúi đầu nhìn xuống, hai mắt của Lạp Lệ Sa đều đỏ.
Phác Yên hỏi bác sĩ, bác sĩ chỉ nói Lạp Lệ Sa bị sốt phản ứng rất lớn, cho nên rất khó chịu, chỉ có thể chờ nhiệt độ hạ xuống.
Phác Thái Anh nhờ Phác Yên trông coi Lạp Lệ Sa, sau đó ra ngoài một chuyến, mua một túi đồ trở về thì đã bảy giờ rưỡi. Nàng đưa bánh bao đã mua cho Phác Yên: "Mẹ, hôm nay mẹ còn phải đi làm, con sẽ xin nghỉ ở đây bồi Lệ Sa, mẹ về trước đi".
Công việc của Phác Yên là Lạp Thịnh cấp, hai mẹ con đều cảm thấy không nên tùy tiện nghỉ, nhưng Phác Yên không yên tâm: "Lệ Sa còn đang sốt, chỉ có con thì làm sao được."
Lạp Lệ Sa nghe vậy liền mở mắt ra: "Con không sao đâu dì, bác sĩ cũng nói là cảm mạo, chúng ta đều đang ở bệnh viện. Con chỉ bị sốt thôi, sau khi truyền dịch xong rất nhanh sẽ hạ sốt."
Khuyên nửa ngày Phác Yên mới lưu luyến rời đi, lại không ngừng dặn dò, "Hạ sốt thì nói cho mẹ một tiếng, có chuyện gì thì gọi cho mẹ ngay."
Phác Thái Anh nhìn mẹ nàng rời đi, kêu Lạp Lệ Sa dựa vào mình rồi xé túi gì đó. Lạp Lệ Sa thực sự không rất khó chịu, nhắm mắt không nhìn mà thấp giọng hỏi nàng: "Cậu mua cái gì vậy?"
Nói xong cô cảm thấy trán lạnh toát, theo bản năng mở mắt ra liền nhìn thấy Phác Thái Anh nghiêm túc dán thứ gì đó vào trán cô, lông mi dài rõ ràng có thể đếm được.
Cô rũ mắt xuống nhìn, Phác Thái Anh mua miếng dán hạ sốt, nhìn bảo bảo mũm mĩm phim hoạt hình trên bao bì, Lạp Lệ Sa hừ một tiếng: "Dùng cho bảo bảo."
Phác Thái Anh nhìn cô chằm chằm vào túi nói câu này, không khỏi bật cười, tay có chút lạnh che mắt Lạp Lệ Sa: "Không sao, đều có thể dùng, dán vào sẽ thoải mái hơn."
Bàn tay mềm mại lạnh lẽo đáp xuống đôi mắt nóng bỏng, Lạp Lệ Sa thoải mái đến nhịn không được cọ cọ vào, lẩm bẩm nói: "Sao cậu lại săn sóc như vậy?"
Phác Thái Anh đỏ mặt, nhưng vẫn mím chặt môi khẽ nâng vai lên để Lạp Lệ Sa ngủ thoải mái hơn.
Mặc dù Lạp Lệ Sa đang bị sốt, tay truyền dịch cũng lạnh như băng, Phác Thái Anh sợ cô lạnh nên một tay che mắt cô, tay còn lại cẩn thận ủ ấm tay phải của cô.
Người dựa vào nàng không bao lâu đã mang hô hấp nặng nhọc ngủ thϊếp đi.
Y tá tới thay thuốc cẩn thận nhìn nàng, không khỏi thở dài: "Cảm tình của hai chị em tốt như vậy, săn sóc như vậy cũng chỉ thấy mẹ đối với bảo bảo."
Phác Thái Anh nghĩ đến vừa rồi Lạp Lệ Sa lẩm bẩm nói dùng cho bảo bảo, nhịn không được bật cười, Lạp Lệ Sa đang phát sốt giống như đã mất đi vẻ điềm đạm của người trưởng thành trước đó, cuối cùng mang theo một chút trẻ con, à không, không phải chỉ là trẻ con.
Sau khi dán miếng hạ sốt được một lúc, trong ba bình truyền dịch chỉ còn lại bình màu vàng, nàng nhờ y tá cho mượn nhiệt kế, cẩn thận đo cho Lạp Lệ Sa thì thấy nhiệt độ đã giảm xuống còn 36,5 °C.
Nàng tháo miếng dán hạ sốt ra, Lạp Lệ Sa mơ mơ màng màng tỉnh lại, "Truyền xong rồi sao?"
Cố định tay phải không cho cô động đậy, Phác Thái Anh nhẹ giọng nói: "Còn một chút nữa thôi, cậu thấy khá hơn chưa?"
Lạp Lệ Sa chớp chớp mắt: "Không còn buồn nôn, cũng không còn nóng, chỉ là không có chút sức lực."
"Sau khi phát sốt sẽ là như vậy." Phác Thái Anh cảm thấy có chút đau lòng, nhưng lại không có cách nào chia sẻ với cô.
"Buổi sáng chưa ăn gì, cậu đói bụng không?"
Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ, lại nhớ tới cháo cá tối hôm qua, nhưng mà...
"Cậu ăn chưa?"
Phác Thái Anh sững sờ, "Tôi không đói."
"Cậu không đói, khẳng định tôi cũng sẽ không đói." Lạp Lệ Sa đáp, sau đó lại không nhịn được: "Tôi muốn ăn cháo cá." .
"Phụt", bả vai dựa vào có chút run rẩy, lại có tiếng cười trầm thấp.
Tai Lạp Lệ Sa có chút đỏ lên, lớn như vậy còn đòi ăn với tiểu cô nương, thật không ra thể thống gì.
"Được, chờ cậu tiêm xong, bác sĩ nói không sao, tôi liền trở về nấu cho cậu ăn."
Lăn lộn cả buổi sáng, kết quả xét nghiệm của Lạp Lệ Sa mới được đưa ra. Chính là sốt siêu vi, không phải cúm, bác sĩ dặn dò phải truyền dịch hàng ngày, nếu không có thể sẽ lặp lại.
Về đến nhà, Lạp Lệ Sa đã ra một thân mồ hôi phải đi tắm, Phác Thái Anh không còn cách nào khác đành mở máy sưởi, chờ ấm lên mới để Lạp Lệ Sa vào tắm.
Đẩy cửa đi ra, nhìn vẻ mặt Phác Thái Anh khẩn trương canh giữ ở cửa phòng tắm, Lạp Lệ Sa có chút buồn cười: "Tôi không có việc gì, cậu đừng khẩn trương như vậy. Cậu làm chút đồ ăn đi, bận cả buổi sáng khẳng định đã đói bụng rồi."
Phác Thái Anh giúp cô sấy tóc: "Không sao, tôi không đói, cậu thay đồ ngủ rồi nằm nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu cháo, ăn xong sẽ cho cậu uống thuốc."
Lại một trận bận rộn, cuối cùng Lạp Lệ Sa cũng ăn hết cháo, nhưng đại khái còn khó chịu hơn hôm qua nên cô không ăn nhiều. Chờ cô uống thuốc xong nghỉ ngơi Phác Thái Anh mới qua loa lấp đầy bụng.
Bác sĩ nói có thể Lạp Lệ Sa còn sẽ bị sốt, chú ý kiểm tra nhiệt độ cơ thể, nếu vẫn còn quá cao lại đi bệnh viện.
Phác Thái Anh ngồi trong phòng khách làm bài tập, thỉnh thoảng vào kiểm tra Lạp Lệ Sa. Hôm đó Lạp Lệ Sa vẫn còn sốt, tinh thần kém, ăn không vô, Phác Thái Anh đau lòng muốn chết nhưng không thể làm gì.
Vốn dĩ Lạp Lệ Sa lo lắng Phác Thái Anh chăm sóc cho cô sẽ ảnh hưởng đến việc học, nhưng may mắn là vì học sinh bệnh quá nhiều nên nhà trường cho tự học, sau đó đơn giản là cho nghỉ một tuần.
Một tuần này Lạp Lệ Sa cũng rất vất vả, luôn chóng mặt buồn nôn, ăn uống cũng không ngon miệng. Cô bệnh quá lâu, cũng không thể giấu Lạp Thịnh, Tiêu Vân Anh cũng đến chăm sóc mấy ngày. Vốn dĩ Tiêu Vân Anh có chút oán trách mấy người Phác Thái Anh đã gạt mình, nhưng khi vội vã đến đây, nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang nằm nghỉ ngơi, bên cạnh còn có đủ loại cháo và đồ ăn kèm.
Mặc dù thoạt nhìn tinh thần của Lạp Lệ Sa có vẻ không tốt, nhưng căn phòng được dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng, quần áo của cô vừa mới lại sạch sẽ, hiển nhiên là được chiếu cố rất tốt.
Khi nhìn thấy bà đến, Phác Thái Anh có chút khẩn trương, chào hỏi một tiếng liền đứng sang một bên không biết nói gì.
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?" Lạp Lệ Sa muốn ngồi dậy nhưng lại có chút lao lực, hiện tại mỗi ngày cô thống khổ nhất chính là chóng mặt, phải nhắm mắt nằm cố định, nếu không sẽ choáng váng.
Vốn dĩ Phác Thái Anh rất câu nệ, thấy cô định đứng dậy, nàng vội vàng cúi người đỡ cô, kê gối sau lưng cô điều chỉnh tư thế, thấy Tiêu Vân Anh đang nhìn, nàng vội vàng giải thích: "Lệ Sa chóng mặt."
Tiêu Vân Anh nhìn nàng, khẽ cười: "Cảm ơn con đã chăm sóc Lệ Sa." Nói xong, bà ngồi ở bên giường sờ trán con gái: "Con còn nói, bệnh nặng như vậy mà không nói cho chúng ta biết, còn vất vả tiểu cô nương như Thái Anh chăm sóc con."
Lạp Lệ Sa biết ba mẹ mình có thể sẽ có chút oán trách, nhẹ giọng nói: "Chỉ là cảm mạo mà thôi, ngoại trừ sốt với đau đầu cũng không có vấn đề gì lớn, cho nên con không cho dì Phác cùng Thái Anh nói cho mẹ biết. Chính là vất vả Dì Phác cùng Thái Anh chăm sóc con nhiều ngày như vậy."
"Không có, là cậu sinh bệnh vất vả."
Lời này lộ ra cỗ ngờ nghệch, Tiêu Vân Anh nghe được liền bật cười: "Hai người các con a, chuyện này còn khách sáo như vậy."
Tiêu Vân Anh ở lại hai ngày, bà cũng biết hai mẹ con Phác Yên chăm sóc Lạp Lệ Sa rất tốt, nguyên bản ba phần oán trách lại trở thành thập phần cảm kích, sau đó Lạp Lệ Sa thúc giục mới rời đi.
Trước khi đi, bà đặc biệt cảm ơn Phác Yên, mặc dù Lạp gia đã giúp đỡ mẹ con Phác Yên rất nhiều, nhưng Tiêu Vân Anh cũng không coi Phác Yên chăm sóc Lạp Lệ Sa là chuyện đương nhiên, loại thái độ này làm Phác Yên rất cảm động.
Bệnh tình của Lạp Lệ Sa cũng hồi phục sau kỳ nghỉ phép, nhưng một khi bị bệnh, thể trạng của cô trở nên kém hơn rất nhiều, cũng bắt đầu trở nên sợ lạnh. Điều này khiến Phác Thái Anh vẫn luôn canh cánh trong lòng, bắt đầu cân nhắc bồi bổ thân thể cô, bồi bổ Lạp Lệ Sa đã gầy rất nhiều trở về có da có thịt.
Đợt cúm này Lạp Lệ Sa không đến lớp mười ngày, đương nhiên cũng rất buồn chán, mười ngày ngủ trên giường hết bảy tám ngày, cũng may đến khi đi học, ngoại trừ có chút nghẹt mũi thì cơn chóng mặt đã rất ổn, rốt cuộc cũng làm Phác Thái Anh hận không thể trông coi cô cả ngày được yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro