Chương 16: Nhớ mong chị

Tiếng gà gáy lanh lảnh từ sân nhà hàng xóm xé tan màn sương sớm còn đang giăng mắc trên những mái nhà, đánh thức một ngày mới nơi miền quê yên ả. Pyn khẽ cựa mình, cảm giác đầu tiên là một luồng hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy cơ thể. Cô hé mắt, và hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là gương mặt thanh tú của Minara đang say ngủ, gần đến mức cô có thể đếm được từng sợi mi dài cong vút của chị. Cánh tay chị vẫn vòng qua eo cô, một cái ôm chiếm hữu nhưng lại dịu dàng đến lạ. Hơi thở đều đều của chị phả nhẹ lên trán cô, mang theo mùi hương quyến rũ đặc trưng, một mùi hương đã trở nên thân thuộc đến mức khiến trái tim Pyn bất giác lỗi nhịp.

Gò má cô nóng bừng. Cả đêm qua, cô đã ngủ ngon lành trong vòng tay này, một giấc ngủ sâu và bình yên đến mức cô không hề hay biết. Pyn nhẹ nhàng, cẩn thận gỡ cánh tay đang ôm chặt mình ra, cố gắng không làm chị thức giấc. Nhưng khi cô vừa nhổm người dậy, một giọng nói ngái ngủ, trầm ấm đã vang lên từ phía sau, mang theo chút nũng nịu của người vừa tỉnh giấc.

"Chào buổi sáng, em định đi đâu sớm vậy?"

Pyn giật mình, quay lại đã thấy Minara mở mắt, đôi mắt sâu thẳm sau một đêm ngon giấc lại càng thêm trong veo và cuốn hút. Chị không hề có ý định ngồi dậy, mà còn lười biếng vươn vai, tấm chăn lụa mỏng trễ xuống, để lộ bờ vai trần trắng ngần và xương quai xanh quyến rũ dưới ánh nắng ban mai. Pyn vội vàng quay mặt đi, lắp bắp: "Chào buổi sáng... chị. Em... em định ra vườn hái ít rau để mẹ chuẩn bị bữa sáng."

"Vậy sao?" Minara nhướn mày, một ý nghĩ tinh nghịch chợt lóe lên. "Chờ chị với. Chị cũng muốn xem vườn rau buổi sớm ở nông thôn trông như thế nào."

Nói là làm, chỉ mười phút sau, siêu sao Minara đã xuất hiện ở sân sau trong một bộ đồ thể thao thoải mái nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng. Pyn đưa cho chị một chiếc rổ tre nhỏ và dẫn chị ra khu vườn xanh mướt sau nhà. Sương sớm vẫn còn đọng long lanh trên những phiến lá cải xanh non, những trái mướp hương lủng lẳng trên giàn, và mùi đất ẩm, mùi rau dại thoang thoảng trong không khí, tạo nên một bức tranh buổi sớm đầy sức sống.

Pyn chỉ cho Minara cách phân biệt rau dền, rau mồng tơi; cách hái những ngọn rau lang ngon nhất. "Chị xem này, mình chỉ ngắt phần đọt non này thôi, về luộc chấm mắm kho là nhức nách!" Cô vừa nói vừa thoăn thoắt làm mẫu, đôi tay nhỏ nhắn, nhanh nhẹn.

Minara cũng bắt chước làm theo, nhưng những ngón tay vốn chỉ quen cầm kịch bản, cầm micro, giờ đây lại trở nên lóng ngóng lạ thường. Chị ngắt nhầm cả lá già, làm gãy cả thân cây. "Pyn ơi, sao cái cây này nó không nghe lời chị gì cả!" chị ngơ ngác, tay giơ lên một cành rau dền bị ngắt cụt lủn.

Pyn bật cười khúc khích trước dáng vẻ "tiểu thư học việc" của chị. "Chị phải nhẹ tay thôi. Chị cứ làm mạnh tay như vậy, rau nó sợ, nó không cho chị hái đâu."

"Nó còn biết sợ nữa à?" Minara bĩu môi, nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười. Chị vờ cúi xuống thật gần một luống rau cải, thì thầm: "Này mấy em cải, ngoan ngoãn cho chị hái nhé, không thì chị méc bác sĩ Pyn bây giờ."

Trò trẻ con của chị khiến Pyn không nhịn được cười, một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Minara ngẩn người nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, ngọt ngào. Khung cảnh này, khoảnh khắc này, yên bình đến mức chị chỉ muốn nó kéo dài mãi thôi.

Sau buổi hái rau, hai người trở vào nhà với chiếc rổ đầy ắp rau tươi. Pyn lăng xăng phụ mẹ chuẩn bị bữa sáng, trong khi Minara tò mò đứng bên cạnh, quan sát từng động tác của cô. Thấy Pyn thoăn thoắt thái cà pháo để làm món chấm, chị không kìm được mà hỏi: "Pyn, em làm mấy việc này thuần thục quá. Hồi nhỏ chắc em hay phụ mẹ lắm hả?"

Pyn mỉm cười, ánh mắt ánh lên chút hoài niệm. "Dạ, hồi nhỏ em hay quanh quẩn trong bếp với mẹ. Mẹ bảo con gái phải biết nấu nướng, sau này còn chăm sóc gia đình. Với lại, em thích cái cảm giác cả nhà quây quần bên mâm cơm, vừa ăn vừa trò chuyện. Nó... ấm áp lắm."

Minara lặng lẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Chị bỗng cảm thấy một chút ghen tị với sự giản dị, chân thật của gia đình Pyn. Ở thế giới của chị, những bữa cơm gia đình như thế này gần như là một điều xa xỉ. Chị bất giác đưa tay chạm nhẹ vào mép bàn, như muốn níu giữ khoảnh khắc này lâu hơn một chút.

Bữa sáng giản dị với bát canh rau tập tàng vừa hái, đĩa cá rô đồng kho tộ thơm phức và bát cà pháo giòn tan. Minara ăn một cách ngon lành, khác hẳn với vẻ kén chọn thường ngày. Không khí gia đình ấm cúng, tiếng cười nói rộn rã khiến món ăn dân dã cũng trở nên mỹ vị. Trong lúc ăn, bố Pyn kể lại những câu chuyện ngày xưa, khi Pyn còn nhỏ, hay lén trốn ra đồng bắt châu chấu, bị mẹ mắng nhưng vẫn cười toe toét. Pyn đỏ mặt, huých vai bố: "Bố kể gì kỳ vậy! Con lớn rồi mà!" Minara mỉm cười, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến, như thể đang ghi nhớ từng chi tiết nhỏ về tuổi thơ của cô.

"Cháu thấy không, Tâm Nhiên nhà bác hồi nhỏ nghịch lắm!" mẹ Pyn tiếp lời, giọng đầy yêu thương. "Có lần nó trèo cây mít, rớt xuống, may mà không sao. Làm bác sợ muốn chết!"

"Thật vậy ạ?" Minara nhướn mày, quay sang Pyn với ánh mắt trêu chọc. "Bác sĩ của chị mà nghịch ngợm thế sao? Chị tưởng em lúc nào cũng ngoan ngoãn chứ!"

Pyn bĩu môi, cố che đi sự ngượng ngùng. "Chị đừng nghe bố mẹ em kể. Toàn chuyện từ thời mẫu giáo thôi mà!"

Không khí bữa ăn rộn ràng hơn bao giờ hết, những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng đầy ắp tình cảm khiến Minara cảm thấy như được trở về một mái ấm thực sự. Chị lặng lẽ nhìn Pyn, người con gái đang cười rạng rỡ bên cạnh, và trong lòng thầm nghĩ: "Nếu có thể, chị muốn mãi mãi ở lại nơi này, cùng em."

Đang lúc câu chuyện rôm rả, chiếc điện thoại của Minara đột ngột reo lên. Nhìn thấy cái tên "Nami" đang nhấp nháy, chị khẽ nhíu mày. Chắc hẳn phải có chuyện gì quan trọng thì cô trợ lý mới gọi vào giờ này.

"Chị nghe đây."

"Chị ơi! Chết rồi! Có chuyện lớn rồi ạ!" Giọng Nami ở đầu dây bên kia hốt hoảng như sắp có động đất. "Bà chủ... mẹ chị... bà ấy về nước rồi ạ! Bà ấy vừa gọi cho em, hỏi tại sao chị lại dọn về biệt thự mà không báo, còn hỏi cô gái ở cùng chị là ai nữa! Bà ấy đang trên đường đến biệt thự, và muốn chị có mặt ở nhà ngay lập tức!"

Chiếc đũa trên tay Minara khựng lại. Mẹ chị? Bà Trần Kim Khánh? Người phụ nữ quyền lực ấy sao lại đột ngột trở về? Theo lịch trình chị biết, phải còn gần sáu tháng nữa bà mới kết thúc chuyến công tác dài hạn ở Australia.

Không khí vui vẻ trên bàn ăn bỗng chốc chùng xuống trước sắc mặt biến đổi của Minara. Pyn lo lắng hỏi: "Chị, có chuyện gì vậy ạ?"

Minara đặt điện thoại xuống, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Không có gì đâu em. Chỉ là... mẹ chị vừa về nước, có chút việc gấp cần chị về giải quyết." Chị quay sang bố mẹ Pyn, áy náy nói: "Thật xin lỗi hai bác, kế hoạch của cháu có chút thay đổi. Chắc cháu phải về thành phố ngay bây giờ. Cảm ơn hai bác đã cho cháu ở lại. Bữa cơm hôm nay thật sự rất ngon ạ!"

Dù rất tiếc nuối, nhưng gia đình Pyn cũng hiểu chuyện. Họ vội vàng giục Minara thu dọn đồ đạc. Pyn tiễn chị ra tận xe, trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng khó tả. "Chị đi cẩn thận nhé. Giải quyết xong việc rồi... chị nhớ nghỉ ngơi đầy đủ."

Minara nhìn sâu vào đôi mắt trong veo đang phảng phất nét lưu luyến của cô, lòng không nỡ rời đi. Chị vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mai vương trên trán cô. "Ừ. Em ở lại hoàn thành tốt công việc. Xong việc chị sẽ gọi cho em." Một cái chạm nhẹ, một lời hứa hẹn, đủ để khiến trái tim Pyn xao xuyến cả ngày dài.

******

Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, nhưng tâm trí Minara lại nặng trĩu. Trở lại biệt thự, chị thấy một chiếc xe Bentley màu đen sang trọng đã đỗ sẵn ở sân. Bước vào phòng khách, một người phụ nữ trạc ngũ tuần, vận một bộ váy lụa màu xanh rêu của nhà mốt Chanel, tóc búi cao gọn gàng, đang tao nhã ngồi trên sofa nhấp trà. Dù đã ở tuổi năm mươi bảy, thời gian dường như chỉ làm tăng thêm vẻ quý phái, sắc sảo cho bà. Đó chính là bà Trần Kim Khánh, mẹ của chị, một nữ doanh nhân thành đạt, người có thể khiến đối tác kinh doanh phải kiêng dè chỉ bằng một cái nhướn mày.

"Mẹ." Minara cất tiếng chào, giọng đều đều không cảm xúc.

Bà Kim Khánh đặt tách trà xuống, ngước đôi mắt sắc bén, giống hệt con gái, nhìn chị. "Về rồi đấy à? Ba năm không gặp, con gái của mẹ giờ đã là một đại minh tinh rồi. Xem ra cuộc sống tự do tự tại rất hợp với con." Giọng bà không có vẻ gì là trách móc, chỉ là một sự nhận xét lạnh lùng.

"Con vẫn vậy. Mẹ về nước sao không báo trước con một tiếng ạ?"

"Một chuyến công tác đột xuất." Bà Kim Khánh đi thẳng vào vấn đề. "Mẹ nghe nói con đã dọn về đây ở? Còn đưa cả một cô gái về sống cùng. Chuyện này là sao, Minh Khuê?"

Minara ngồi xuống đối diện, rót cho mình một tách trà, động tác tao nhã không kém gì mẹ mình. "Cô ấy là Tâm Nhiên, trợ lý sức khỏe riêng của con. Sức khỏe con dạo này không tốt, cần có người theo dõi 24/7." Chị trả lời một cách hoàn hảo, không một kẽ hở, không để lộ bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.

Bà Kim Khánh nheo mắt, đánh giá con gái. Bà quá hiểu đứa con này. Càng tỏ ra bình thản, lại càng chứng tỏ có điều khuất tất. "Trợ lý sức khỏe? Tập đoàn nhà họ Dương đủ điều kiện để mời những chuyên gia hàng đầu, tại sao con lại phải dùng một cô sinh viên thực tập? Minh Khuê, con đừng quên con là ai. Con không chỉ là một ngôi sao, con còn là trưởng nữ của nhà họ Dương. Mọi hành động của con đều ảnh hưởng đến hình ảnh của gia tộc."

"Con chưa bao giờ quên." Minara nhẹ nhàng đáp, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa một sự kiên định không thể lay chuyển. "Nhưng con cũng đã nói với bố mẹ nhiều lần rồi. Về việc thừa kế, con không hứng thú. Con sẽ để lại toàn bộ cho Vân Khanh. Dù sao em ấy đã có kinh nghiệm làm việc nhiều năm cùng Minh An, chắc chắn sẽ phù hợp hơn một nghệ sĩ như con."

Nhắc đến Dương Vân Khanh, cô em gái kém Minara bốn tuổi, ánh mắt bà Kim Khánh dịu lại một chút, nhưng rồi lại thở dài. "Vân Khanh còn trẻ, vẫn cần thời gian để trưởng thành. Nhưng mẹ hiểu tính con, ép con cũng chẳng ích gì." Bà dừng lại, giọng trở nên nghiêm nghị hơn. "Chỉ là, Minh Khuê, mẹ không muốn thấy con tự làm khó mình. Cô gái Tâm Nhiên đó... mẹ muốn gặp. Để mẹ tự đánh giá xem cô ta có thực sự đáng tin hay chỉ là một kẻ lợi dụng danh tiếng của con."

Minara khẽ siết chặt tách trà trong tay, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản. "Mẹ cứ yên tâm. Tâm Nhiên không phải người như vậy. Khi nào có dịp, con sẽ giới thiệu cô ấy với mẹ."

Bà Kim Khánh không đáp, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ. Cuộc nói chuyện kết thúc trong không khí có phần căng thẳng. Bà Kim Khánh mệt mỏi đứng dậy, đi lên phòng nghỉ. Nhưng sự hoài nghi trong lòng bà vẫn chưa tan. Mối quan hệ giữa con gái bà và cô trợ lý kia, chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Bà rút điện thoại, gửi một tin nhắn ngắn gọn cho một người giúp việc thân tín trong nhà: "Từ giờ hãy để ý đến cô Tâm Nhiên. Có chuyện gì bất thường, lập tức báo cho tôi."

******

Những ngày còn lại của chuyến tình nguyện, Pyn cảm thấy trống vắng một cách lạ lùng. Không có Minara ở bên, mọi thứ dường như trở nên nhạt nhẽo. Cô vẫn tận tâm với công việc, vẫn mỉm cười dịu dàng với bệnh nhân, nhưng trong những khoảnh khắc nghỉ ngơi, hình ảnh của chị lại bất chợt hiện về. Cô nhớ nụ cười tinh nghịch của chị khi lóng ngóng hái rau, nhớ vòng tay ấm áp của chị đêm hôm trước, nhớ mùi hương quyến rũ vương trên mái tóc chị. Cô nhớ cả khoảnh khắc chị đứng giữa đám đông ở thị trấn, dù bị vây kín nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, và cách chị nắm tay cô thật chặt, như thể cô là điểm tựa duy nhất giữa cơn bão người hâm mộ. Cô bật cười vu vơ khi nghĩ về Minara hay nhăn nhó đòi uống nước cam, và cả việc cô phải nhắc chị đội mũ khi ra ngoài trời nắng. Cô nhận ra, thói quen chăm sóc Minara đã ăn sâu vào tiềm thức, và giờ đây, sự thiếu vắng ấy tạo ra một khoảng trống khó lấp đầy.

Cảm xúc này là gì? Không chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ một ngôi sao, cũng không phải là tình cảm dành cho một người chủ. Nó là một sự quan tâm, lo lắng sâu sắc, một nỗi nhớ nhung khi chị vắng mặt. Pyn bất giác đưa tay lên chạm vào môi mình, nơi cảm giác về muỗng cháo chị đút vẫn còn phảng phất. Tim cô lại đập nhanh.

Tối đó, sau khi kết thúc ngày làm việc cuối cùng, Pyn nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình, trằn trọc không ngủ được. Cô cầm điện thoại lên, do dự không biết có nên nhắn tin hỏi thăm chị không. Đúng lúc đó, màn hình điện thoại sáng lên. Là tin nhắn từ Minara.

[Minara]: Em ngủ chưa?

Trái tim Pyn như reo lên vui sướng. Cô vội vàng nhắn lại.

[Pyn]: Em chưa. Chị đã giải quyết xong việc chưa? Mẹ chị... có làm khó chị không?

[Minara]: Một chút. Nhưng không sao, chị xử lý được. Chỉ là... không có em ở đây, tự nhiên thấy nhà trống trải quá. Không có ai cằn nhằn, bắt chị ăn đúng giờ, uống đủ nước cả.

Pyn bật cười, một nụ cười ngọt ngào hiện rõ trên môi.

[Pyn]: Ai bảo chị hay làm nũng làm gì. Em đi rồi không có ai chiều chị nữa đâu nhé!

[Minara]: Huhu, bác sĩ bỏ rơi bệnh nhân rồi. Không có em bên cạnh, chị thấy lạc lõng quá!

[Pyn]: Chị đừng có mà giả bộ đáng thương. Mai em về rồi. Chị đã ăn tối chưa đấy?

[Minara]: Chị chưa. Không có cháo hạt sen của bác sĩ Pyn, chị nuốt không trôi! Hay em về nấu cho chị đi, bác sĩ ơi!!

[Pyn]: Chị đúng là không ai chiều nổi mà! Thôi được, mai em về sẽ nấu một nồi cháo thật to cho chị, chịu chưa?!

[Minara]: Thật không? Bác sĩ nói là phải giữ lời đấy nhé! Chị đợi em đó. Mà này, hôm nay ở đó có gì vui không? Kể chị nghe đi, chị nhớ giọng em rồi.

Pyn mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô bắt đầu gửi một đoạn tin nhắn thoại kể về những bệnh nhân cô gặp hôm nay, về một bà cụ cứ nắm tay cô cảm ơn mãi vì được phát thuốc miễn phí, về lũ trẻ con trong xóm chạy theo xin kẹo, và cả cách cô suýt làm đổ khay dụng cụ y tế vì mải nhìn trời chiều. Minara ở đầu bên kia nhắn lại những câu trêu chọc, xen lẫn những lời quan tâm dịu dàng.

[Minara]: Nghe em kể mà chị cứ tưởng mình đang ở đó. Em đúng là thiên thần áo trắng của mọi người, làm gì cũng đáng yêu. Nhưng mà, cẩn thận cái khay dụng cụ lần sau nhé, không là chị phải đích thân đến giữ cho em đấy!

[Pyn]: Chị chỉ giỏi trêu em thôi! Chị ở nhà có thật sự ổn không? Em lo chị không quen với mấy việc ở nhà đâu.

[Minara]: Có gì mà không quen, nhà của chị mà, chỉ là thiếu em thôi, nên hơi chán. Chị đang ngồi trên sofa, nhìn căn phòng mà cứ nghĩ đến em. Em mau về đi, nếu không chị sẽ bay ngay xuống đó bắt em về!

Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn, với những lời trêu chọc ngọt ngào, những câu hỏi han quan tâm chân thành. Pyn cảm thấy khoảng cách địa lý như được xóa nhòa. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt phụng phịu đáng yêu của Minara khi nhắn những dòng tin kia, ánh mắt long lanh với nụ cười tinh nghịch mà chị chỉ dành riêng cho cô.

Cuối cùng, khi đồng hồ đã điểm gần nửa đêm.

[Minara]: Thôi khuya rồi, em ngủ đi, mai còn phải về sớm. Ngủ ngon nhé, nhớ em lắm, Pyn của chị!

Pyn nhìn tin nhắn, trái tim tan chảy vì sự ngọt ngào ấy. Cô mỉm cười, hạnh phúc gõ từng chữ.

[Pyn]: Chị cũng ngủ ngon ạ. Mai gặp chị!

__________________________

P/s: Trong chương này có xuất hiện hai nhân vật bên tiểu thuyết "Tịch Nhiên" đó ah, các nàng có nhận ra hem?
Mọi người like ủng hộ tinh thần Tinh Xán với nhen !!! Cảm ơn mọi người nhìu <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro