Chương 18: Chỉ muốn cưng chiều em
Tháng mười hai gõ cửa thành phố bằng những cơn gió mùa đông bắc se lạnh, mang theo chút hanh hao của tiết trời cuối năm. Nhưng trong tòa biệt thự trắng muốt nép mình giữa khu vườn yên tĩnh, dường như có một mùa xuân ấm áp đang âm thầm lan tỏa. Mối quan hệ giữa Minara và Pyn, sau những bối rối ban đầu đã bước sang một giai đoạn mới, gắn bó và thân mật hơn. Pyn đã dần quen với sự hiện diện thường trực của Minara trong cuộc sống, quen với ánh mắt dịu dàng chị dành cho cô, quen cả những cử chỉ quan tâm đôi khi có phần chiếm hữu nhưng lại khiến trái tim cô ấm áp lạ thường.
Cơ hội tham dự hội thảo chuyên ngành về thần kinh học tái tạo ở Singapore mà Salin từng đề cập đến một cách đầy ẩn ý, giờ đây lại được Minara biến thành hiện thực. Chị thông báo với Pyn rằng, thật "trùng hợp", chị cũng có một lịch trình làm việc tại Singapore đúng vào thời điểm diễn ra hội thảo - một buổi tiệc VIP tri ân của một thương hiệu trang sức cao cấp mà chị đang làm đại sứ.
"Vậy là chúng ta có thể kết hợp cả hai việc," Minara nói, giọng điệu thản nhiên như thể mọi chuyện chỉ là sự ngẫu nhiên. "Em đi dự hội thảo để nâng cao kiến thức chuyên môn, còn chị thì hoàn thành công việc của mình. Nami cũng sẽ đi cùng chị để hỗ trợ. Chúng ta coi như có một chuyến công tác kết hợp nghỉ ngơi ngắn ngày."
Pyn không giấu được niềm vui sướng và cả chút hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô được ra nước ngoài, lại còn được tham dự một hội thảo khoa học quốc tế tầm cỡ. "Thật ạ? Em... em được đi Singapore sao?" Đôi mắt trong veo của cô long lanh niềm háo hức.
Minara mỉm cười, đưa tay véo nhẹ má cô. "Đương nhiên rồi. Chị đã nói sẽ tài trợ cho em mà. Vé máy bay hạng thương gia, khách sạn năm sao, mọi thứ đã sẵn sàng. Em chỉ việc chuẩn bị tinh thần để học hỏi và tận hưởng thôi."
Chuyến bay đêm đưa họ đến với đảo quốc sư tử khi bình minh vừa ló dạng. Pyn lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác ngồi trên khoang hạng thương gia, với không gian riêng tư được ngăn cách tinh tế, ghế ngồi êm ái có thể ngả thành giường phẳng chỉ bằng một nút bấm, và sự phục vụ chu đáo đến từng chi tiết nhỏ nhất. Cô có chút bỡ ngỡ, lóng ngóng không biết nên bắt đầu khám phá từ đâu. Màn hình cá nhân trước mặt hiển thị vô số lựa chọn giải trí, tai nghe chống ồn được đặt gọn gàng, và cả một thực đơn đồ ăn, thức uống phong phú như nhà hàng năm sao.
Minara ngồi bên cạnh, quan sát vẻ mặt tò mò xen lẫn rụt rè của cô gái nhỏ, lòng không khỏi dâng lên cảm giác yêu chiều. Chị kiên nhẫn chỉ dẫn cho cô từng chút một, từ cách điều chỉnh độ ngả của ghế sao cho thoải mái nhất, cách chọn một bộ phim lãng mạn nhẹ nhàng trên màn hình cảm ứng, đến việc gợi ý những món tráng miệng đặc biệt chỉ có trên chuyến bay này. Ánh mắt chị dịu dàng, giọng nói trầm ấm, không hề có chút vẻ khó chịu hay coi thường nào trước sự bỡ ngỡ của Pyn.
"Em cứ thử món Panna Cotta dâu tây này xem, rất ngon." Chị nói, khẽ đặt tay lên mu bàn tay cô khi cô đang loay hoay với chiếc điều khiển. "Nếu không thích xem phim, em có thể nghe nhạc hoặc đọc sách. Hoặc đơn giản là ngả ghế ra ngủ một giấc, đến nơi chị sẽ gọi."
Cái nắm tay nhẹ nhàng và sự ân cần của chị khiến Pyn khẽ ngượng ngùng, nhưng cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Cô chọn một bộ phim hoạt hình cũ, đeo tai nghe vào, nhưng tâm trí lại không thể tập trung hoàn toàn. Sự hiện diện ấm áp của người bên cạnh, mùi hương nước hoa thanh khiết thoang thoảng, và cả cảm giác được chăm sóc đặc biệt này khiến trái tim cô rung rinh. Trong suốt chuyến bay, cô không ngủ được nhiều, phần vì háo hức, phần vì những cảm xúc mới lạ đang len lỏi. Cô thi thoảng lại lén nhìn sang Minara, thấy chị đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hàng mi dài cong vút đổ bóng xuống gò má thanh tú. Dưới ánh đèn dịu nhẹ của khoang máy bay, trông chị thật bình yên, thật khác biệt với hình ảnh nữ thần băng giá trên màn ảnh. Một cảm giác yêu thương mềm mại, như một sợi tơ mỏng manh, khẽ len lỏi vào sâu trong tim Pyn.
Sân bay Changi chào đón họ bằng sự hiện đại, sạch sẽ và choáng ngợp với những khu vườn xanh mướt ngay trong nhà ga. Minara, với kinh nghiệm đi lại nhiều nơi, đã lo liệu mọi thủ tục nhập cảnh và lấy hành lý một cách nhanh chóng, trong khi Pyn vẫn còn đang ngơ ngác ngắm nhìn xung quanh. Chị thuê một chiếc xe limousine sang trọng đưa họ về khách sạn năm sao nằm ngay vịnh Marina, một biểu tượng kiến trúc độc đáo của Singapore, nơi có bể bơi vô cực nổi tiếng nhìn ra toàn cảnh thành phố từ tầng thượng.
Đứng trong căn phòng suite sang trọng ở tầng cao, nhìn ra khung cảnh vịnh lung linh ánh đèn qua khung cửa kính lớn từ trần đến sàn, Pyn cảm thấy mình như đang lạc vào một giấc mơ cổ tích. Mọi thứ quá xa hoa, quá lộng lẫy so với thế giới bình dị của cô.
"Đẹp quá chị ơi! Em chưa bao giờ thấy nơi nào đẹp như thế này!" Cô reo lên khe khẽ, đôi mắt sáng rực như hai vì sao nhỏ, áp sát vào ô cửa kính.
Minara đứng phía sau, lặng lẽ ngắm nhìn bóng hình nhỏ nhắn của cô phản chiếu trên ô cửa kính, lòng ngập tràn hạnh phúc. Nụ cười và ánh mắt lấp lánh này, chị nguyện dùng cả thế giới để đổi lấy. Chị mỉm cười. "Nếu em thích, sau này chúng ta sẽ còn đi nhiều nơi đẹp hơn thế này nữa."
Vì hội thảo của Pyn và buổi tiệc của Minara đều diễn ra vào ngày mai, nên cả hai quyết định dành trọn ngày hôm nay để khám phá Singapore. Nami, sau khi sắp xếp xong hành lý và xác nhận lại lịch trình công việc chi tiết cho Minara, đã nhanh chóng cáo lui với lý do "cần đi khảo sát trước địa điểm tổ chức tiệc", để lại không gian riêng tư tuyệt đối cho hai người.
Điểm đến đầu tiên không đâu khác chính là Orchard Road , thiên đường mua sắm sầm uất bậc nhất Châu Á với san sát những trung tâm thương mại lộng lẫy. Minara, như một người dẫn đường sành sỏi và đầy hào phóng, nắm tay Pyn kéo vào hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác. Chị không chỉ chọn đồ cho mình, mà còn liên tục chọn đồ cho Pyn, ánh mắt tinh tường lướt nhanh qua các bộ sưu tập mới nhất.
"Em thử chiếc váy lụa màu kem này đi, chất liệu mềm mại, kiểu dáng đơn giản nhưng thanh lịch, rất hợp với vẻ dịu dàng của em."
"Đôi giày cao gót nâu này tuy hơi cao nhưng gót vuông dễ đi, kiểu lại rất tôn chân. Em mang đi dự hội thảo là đẹp nhất, vừa chuyên nghiệp vừa không quá cứng nhắc."
"Chiếc vòng cổ bạch kim mảnh mai với mặt đá sapphire nhỏ này sẽ làm tôn lên chiếc cổ cao thanh tú của em. Đeo cùng chiếc váy kem kia thì hoàn hảo."
Pyn ban đầu còn rụt rè, liên tục lắc đầu từ chối vì biết giá trị của những món đồ này không hề nhỏ. Nhưng trước sự "áp đảo" đầy ngọt ngào của Minara, cô đành phải miễn cưỡng bước vào phòng thử đồ. Mỗi lần Pyn bước ra trong một bộ cánh mới, ánh mắt Minara lại sáng lên đầy vẻ hài lòng và không che giấu niềm tự hào. Chị ngắm Pyn xoay một vòng, rồi gật gù: "Đẹp lắm! Chị phải thường xuyên dẫn em đi mua đồ hơn mới được."
Chị không tiếc tay quẹt chiếc thẻ đen quyền lực, mua cho cô đủ thứ, từ quần áo dạo phố, trang phục dự hội thảo, giày dép, túi xách đến trang sức tinh xảo và cả những chai nước hoa phiên bản giới hạn với mùi hương thanh khiết, nhẹ nhàng mà chị biết chắc cô sẽ thích.
"Chị ơi, nhiều quá rồi ạ! Mấy bộ này chắc bằng cả năm lương làm thêm của em cộng lại mất. Em... em không dám nhận đâu. Đồ ở đây đắt quá!" Pyn ái ngại nói khi thấy Minara lại chọn thêm một chiếc đầm dạ hội màu xanh biển lấp lánh kim sa, kiểu dáng vô cùng quyến rũ.
Minara chỉ cười, đưa thẻ cho nhân viên bán hàng đang đứng đợi với vẻ mặt ngưỡng mộ. "Không sao cả. Coi như là quà chị tặng em vì đã chăm sóc chị chu đáo suốt thời gian qua. Với lại... thẻ đã quẹt rồi, em có muốn trả lại cũng không được đâu." Chị nháy mắt tinh nghịch, rồi khoác tay kéo cô đi trước khi cô kịp phản đối thêm. Pyn chỉ biết thở dài, bước theo chị mà lòng vừa cảm kích lại vừa áy náy. Chị ấy... thật sự quá chiều chuộng cô rồi. Liệu cô có xứng đáng với sự đối đãi này không?
Buổi chiều, sau khi gửi đồ về khách sạn, cả hai bắt taxi đến đảo Sentosa . Bỏ lại những bộ cánh hàng hiệu, họ thay trang phục thoải mái hơn. Không còn là siêu sao và trợ lý, họ giống như hai người bạn thân, hay đúng hơn là một cặp tình nhân đang tận hưởng kỳ nghỉ ngọt ngào. Họ cùng nhau dạo chơi trên bãi biển Siloso cát trắng mịn, để chân trần nô đùa với những con sóng nhỏ vỗ bờ. Minara cởi bỏ đôi giày thể thao đắt tiền, xắn cao ống quần jeans, để chân trần chạy trên cát, mái tóc đen dài được gió biển thổi tung bay. Chị cười nói vui vẻ, hồn nhiên như một cô gái trẻ lần đầu được đi biển, khác hẳn vẻ lạnh lùng, xa cách thường ngày. Pyn cũng bị cuốn theo bầu không khí tự do, phóng khoáng ấy. Cô chạy nhảy trên bờ biển, thi thoảng lại nghịch ngợm té nước vào người Minara, rồi cười khúc khích khi thấy chị nhăn mặt kêu ca.
Họ cùng nhau đi cáp treo lên đỉnh núi Faber , ngắm nhìn toàn cảnh hòn đảo xanh mướt, những khu nghỉ dưỡng sang trọng và bến cảng tấp nập phía xa từ trên cao. Khi cabin cáp treo lơ lửng giữa không trung, Pyn có chút sợ độ cao, mặt hơi tái đi, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy thành ghế. Minara không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay cô, siết nhẹ. Hơi ấm từ lòng bàn tay chị truyền sang, vững chãi và đáng tin cậy, khiến nỗi sợ hãi của Pyn dần tan biến. Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng và nụ cười trấn an của chị. Khoảnh khắc ấy, trái tim cô lại một lần nữa rung động.
Hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả bầu trời và mặt biển bao la. Hai người ngồi cạnh nhau trên bờ cát, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời đỏ rực như một quả cầu lửa từ từ lặn xuống phía chân trời, để lại những vệt sáng cuối cùng trên mặt nước lấp lánh. Khoảnh khắc giao thoa giữa ngày và đêm ấy thật yên bình, thật lãng mạn. Pyn bất giác tựa đầu lên vai Minara rồi nhắm mắt lại, một cử chỉ vô thức nhưng lại vô cùng tự nhiên, như thể cô đã làm điều đó hàng trăm lần.
"Singapore đẹp thật chị nhỉ? Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được đến một nơi như thế này." Pyn thì thầm, giọng nói mang theo chút mơ màng.
"Ừm," Minara đáp khẽ, mắt vẫn nhìn về phía biển xa, nơi những ánh đèn đầu tiên của thành phố bắt đầu le lói. Bàn tay chị đã nhẹ nhàng vòng qua eo Pyn từ lúc nào, kéo cô lại gần để cô có thể tựa vào lòng chị vững chãi hơn. "Nhưng có em ở đây, cảnh mới thực sự đẹp." Lời nói tâm tình ngọt ngào ấy khiến Pyn xấu hổ vùi mặt vào vai chị, nhưng lại không hề có ý định rời đi. Gió biển khẽ thổi, mang theo vị mặn nồng và cả những rung động tinh tế len lỏi vào tim hai người.
******
Ngày hôm sau, Pyn có mặt tại trung tâm hội nghị quốc tế từ rất sớm. Cô mặc chiếc váy công sở màu kem thanh lịch mà Minara đã chọn, kết hợp với đôi giày gót vuông màu nâu vừa vặn, mái tóc búi cao gọn gàng, trông vừa chuyên nghiệp lại vừa xinh đẹp rạng ngời. Vừa bước vào sảnh lớn đã chật ních các chuyên gia, bác sĩ từ khắp nơi trên thế giới, cô đã gặp Salin.
"Pyn! Em đến rồi à?" Salin bước tới, nụ cười rạng rỡ thường trực, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy sự thay đổi của Pyn. "Trời ơi, hôm nay em đẹp quá! Bộ váy này rất hợp với em."
"Em chào chị Salin." Pyn mỉm cười đáp lại, có chút không tự nhiên khi nhận được lời khen.
"Em đến đây bằng gì vậy? Chị đợi em mãi để vào cùng." Salin hỏi, ánh mắt lướt nhanh qua trang phục chỉn chu của Pyn, không bỏ sót cả chiếc vòng cổ bạch kim mảnh mai lấp lánh trên chiếc cổ cao thanh tú của cô.
"Dạ, em đi taxi đến ạ. Em sang đây cùng chị Minara, nhưng...hôm nay chị ấy có việc bận nên không đi cùng em được." Pyn hơi ngập ngừng, cố tình nói tránh đi. Cô không muốn Salin lại có cớ để nói những lời không hay về Minara.
Nụ cười trên môi Salin thoáng chút hài lòng khi nghe thấy Minara không đi cùng. "Ồ, ra vậy. Chắc cô ấy bận rộn với thế giới hào nhoáng của mình rồi." Cô ta nhanh chóng che giấu sự đắc ý, khoác tay Pyn một cách thân mật. "Thôi, chúng ta vào trong đi. Hội thảo sắp bắt đầu rồi. Hôm nay có bài thuyết trình của Giáo sư Tanaka người Nhật về ứng dụng tế bào gốc trong điều trị Parkinson đấy, rất đáng nghe. Chị đã giữ chỗ tốt cho chúng ta rồi." Cô ta kéo Pyn đi, vừa đi vừa nhiệt tình giới thiệu về các gian hàng trưng bày công nghệ y tế mới nhất, về những gương mặt giáo sư, bác sĩ nổi tiếng trong ngành, hoàn toàn chiếm lấy sự chú ý của cô, không để cô có cơ hội nghĩ ngợi gì khác.
******
Tối hôm đó, tại phòng đại tiệc sang trọng bậc nhất của một khách sạn danh tiếng, buổi tiệc VIP kỷ niệm mười năm thành lập của thương hiệu trang sức cao cấp L'Amour diễn ra vô cùng hoành tráng và xa hoa. Minara, với tư cách đại sứ toàn cầu duy nhất tại châu Á, nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Chị diện chiếc đầm dạ hội màu tím nhạt quý phái mà chị đã cùng Pyn chọn hôm trước, thiết kế cúp ngực táo bạo khoe trọn bờ vai trần quyến rũ và vòng một đầy đặn, gợi cảm. Mái tóc đen được các chuyên gia tạo kiểu cầu kỳ, búi cao sang trọng, đính thêm vài chiếc trâm cài tóc hình ngôi sao bằng kim cương lấp lánh. Bộ trang sức kim cương tinh xảo thuộc bộ sưu tập mới nhất của L'Amour càng làm tôn lên vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy và khí chất nữ hoàng của chị. Mỗi bước đi, mỗi nụ cười xã giao của chị đều thu hút mọi ống kính máy ảnh và ánh nhìn ngưỡng mộ, trầm trồ từ các khách mời danh giá.
Giữa rừng khách mời gồm các doanh nhân, chính trị gia và những ngôi sao quốc tế, Minara bất ngờ chạm mặt một gương mặt quen thuộc nhưng không hề mong muốn - Thiên Di, hay còn được biết đến với nghệ danh Thi Di. Cô diễn viên trẻ này nổi lên trong khoảng hai năm gần đây như một hiện tượng, được báo chí ưu ái gọi là "tiểu Minara" nhờ vẻ ngoài có phần hao hao và phong cách diễn xuất cũng học hỏi ít nhiều từ chị. Tuy nhiên, giới trong nghề đều biết, đằng sau vẻ ngoài ngọt ngào, ngây thơ tựa thiên thần ấy lại là một cô gái đầy tham vọng, tâm cơ và không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được vị trí cao hơn trong làng giải trí đầy cạnh tranh. Thi Di luôn coi Minara là cái bóng quá lớn, là đối thủ số một cần phải hạ bệ bằng mọi giá.
"Chào chị Minara, thật trùng hợp lại gặp chị ở đây. Chị vẫn luôn xinh đẹp và tỏa sáng như vậy." Thi Di bước tới, tay cầm ly sâm panh, nở một nụ cười tươi rói tựa hoa nhưng ánh mắt lại đầy vẻ dò xét và ganh tị. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, cắt xẻ táo bạo, cố tình chọn màu sắc nổi bật và thiết kế gợi cảm để không bị lu mờ trước khí chất thanh lịch, sang trọng của Minara.
"Chào em, Thi Di." Minara đáp lại bằng một nụ cười xã giao không thể hoàn hảo hơn, nâng nhẹ ly rượu vang đỏ của mình lên như một lời chào. "Xem ra em cũng rất được L'Amour ưu ái khi mời đến sự kiện quan trọng này."
"Đâu dám so với chị ạ." Thi Di cười giả lả, giọng ngọt như mía lùi. "Em chỉ là đàn em, may mắn được thương hiệu để mắt tới thôi, còn phải học hỏi chị nhiều lắm. À, dạo này em thấy chị có vẻ ít xuất hiện hơn nhỉ? Có phải chị đang bận rộn với dự án phim mới nào không, hay là... có niềm vui riêng nào khác?" Lời nói tưởng như hỏi han vu vơ nhưng lại đầy ẩn ý thăm dò, cố gắng khơi gợi thông tin về đời tư của Minara. Thi Di biết rõ, với một ngôi sao kín tiếng như Minara, đời tư chính là điểm yếu chí mạng.
Minara nhướn mày, bình thản nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt trang điểm kỹ lưỡng của Thi Di. Chị thừa hiểu ý đồ của cô gái trẻ này. "Cảm ơn em đã quan tâm. Công việc của chị vẫn tiến triển tốt. Chỉ là dạo này chị muốn dành nhiều thời gian hơn cho bản thân và những người mình trân trọng thôi." Chị đáp lại một cách bình thản, kín kẽ, không để lộ bất kỳ sơ hở nào cho đối phương nắm bắt.
Cuộc nói chuyện xã giao đầy toan tính nhanh chóng kết thúc khi có những khách mời khác tiến đến chào hỏi Minara. Nhưng sự khó chịu và đố kỵ trong lòng Thi Di thì ngày càng dâng cao. Cô ta không cam tâm khi mình, dù đã cố gắng tạo dáng, cười nói, thu hút sự chú ý đến đâu, vẫn chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt bên cạnh hào quang quá đỗi rực rỡ của Minara. Ánh mắt mọi người, ống kính máy ảnh, sự ưu ái của ban tổ chức, tất cả đều đổ dồn về phía Minara. Cô ta mãi mãi chỉ là "tiểu Minara", một cái bóng, một bản sao của Minara mà thôi. Một ý nghĩ đen tối, độc địa lóe lên trong đầu Thi Di. Nếu không thể vượt qua bằng tài năng hay sự chú ý chính thống, vậy thì phải dùng cách bẩn thỉu hơn - Scandal. Chỉ có scandal mới có thể kéo nữ thần băng giá kia xuống khỏi bệ thờ.
Kết thúc buổi tiệc, khi Minara cùng Nami lịch sự chào tạm biệt các khách mời và lên chiếc xe riêng đang đợi sẵn để trở về khách sạn thì Thi Di đã nhanh chóng rút điện thoại, bấm số gọi cho một tay săn ảnh khét tiếng mà cô ta vẫn thường bí mật hợp tác. "Alo, theo dõi ngay chiếc xe vừa rời khỏi khách sạn P, biển số XXXX. Đó là xe của Minara. Bám theo đến khách sạn cô ta ở, chụp lại tất cả những gì có thể. Đặc biệt chú ý xem có ai đáng ngờ ra vào phòng cô ta không. Tôi muốn có thông tin độc quyền, đủ sức gây bão. Tiền bạc không thành vấn đề."
Sáng hôm sau, Minara, Pyn và Nami thực hiện thủ tục trả phòng để chuẩn bị ra sân bay về nước. Minara, dù đeo kính râm hàng hiệu và khẩu trang che gần hết khuôn mặt, vẫn toát lên khí chất ngôi sao không thể lẫn vào đâu được với bộ trang phục sân bay đơn giản mà tinh tế. Chị đứng cạnh Pyn, người đang có chút lúng túng với chiếc vali khá nặng chứa đầy những món đồ hàng hiệu mới mua. Không một chút do dự, Minara vươn tay đỡ lấy chiếc vali từ tay cô, một hành động ga lăng đầy tự nhiên. Rồi chị nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, khẽ nghiêng người thì thầm điều gì đó vào tai cô khiến Pyn bật cười, khẽ đẩy cô về phía cửa ra. "Đi thôi em, sắp đến giờ bay rồi."
Pyn ngượng ngùng gật đầu, má hơi ửng hồng, để mặc chị dìu đi qua sảnh lớn đông người. Nami đi phía sau, kéo theo hành lý của mình và Minara, mỉm cười tủm tỉm nhìn hai bóng dáng thân mật phía trước.
Từ một góc khuất gần quầy bar trong sảnh, nơi có thể quan sát rõ khu vực lễ tân và cửa ra vào, ống kính máy ảnh tele với lớp ngụy trang kín đáo đã lia tới, không bỏ sót bất kỳ khoảnh khắc nào. Bàn tay Minara đặt trên vai Pyn đầy quan tâm, ánh mắt dịu dàng ẩn sau cặp kính râm khi chị thì thầm vào tai cô, và cả sự ngượng ngùng, e lệ nhưng không hề phản kháng của Pyn khi dựa nhẹ vào người chị. Những hình ảnh, dù chỉ là những cử chỉ nhẹ nhàng thoáng qua, nhưng khi được chụp lại từ một góc độ nhạy cảm và đặt trong một bối cảnh mờ ám, lại hoàn toàn có thể bị bóp méo, diễn giải thành bằng chứng cho một mối quan hệ "bất thường", thậm chí là "cấm kỵ".
Tay săn ảnh mỉm cười đắc ý, kiểm tra lại những tấm hình vừa chụp được. Hắn biết, đây chính là thứ mà Thi Di đang cần. Hắn nhanh chóng gửi những tấm hình "nóng hổi" nhất qua email bảo mật cho Thi Di, kèm theo một dòng tin nhắn ngắn gọn: "Hàng nóng đây. Đảm bảo đủ sức công phá dư luận. Chờ tin tốt của cô."
Chiếc xe limousine chở Minara và Pyn lao nhanh về phía sân bay Changi, bỏ lại sau lưng thành phố Singapore hoa lệ với những kỷ niệm ngọt ngào và cả những âm mưu đen tối đang bắt đầu giăng lưới. Cả hai, đang chìm đắm trong dư vị của chuyến đi ngắn ngủi, không hề hay biết rằng, những khoảnh khắc riêng tư, những cử chỉ yêu thương của họ đã bị ghi lại, đe dọa nhấn chìm không chỉ sự nghiệp đang ở đỉnh cao của Minara, mà còn cả mối tình vừa chớm nở, còn chưa kịp gọi tên của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro