Chương 3: Tro tàn

Tháng bảy len lỏi về trên những con đường đất quen thuộc, mang theo cái nắng hanh hao và gay gắt hơn. Mùa hè dường như đã đi qua nửa chặng đường, để lại sau lưng những ký ức trong trẻo và gieo vào lòng người những mầm non tình cảm đang lặng lẽ lớn dần. Đối với Min, mỗi ngày trôi qua ở xóm nhỏ này tựa như một nốt nhạc trong trẻo trong bản giao hưởng cuộc đời, một giai điệu mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ được lắng nghe.

Buổi học hôm ấy vẫn diễn ra như thường lệ trong không gian đơn sơ mà ấm áp của ngôi trường làng. Nắng trưa xuyên qua tán bàng già, rải những đốm sáng lấp lánh xuống sân đất, nhảy múa trên mái tóc của lũ trẻ đang ê a đọc bài. Giọng đọc non nớt, trong veo của chúng hòa cùng tiếng ve râm ran ngoài kia, tạo nên một âm thanh của sự sống, bình yên và đầy hy vọng.

Min đứng trên bục giảng, đôi mắt dịu dàng lướt qua từng gương mặt thân thương. Cô giảng về vòng tuần hoàn của nước, dùng những ví dụ gần gũi nhất: từ giọt sương đọng trên lá lúa ban mai, đến đám mây trắng lững lờ trôi trên đỉnh núi xa, rồi hóa thành cơn mưa tưới mát cho cánh đồng. Lũ trẻ tròn xoe mắt lắng nghe, trí tưởng tượng của chúng bay cao, bay xa cùng những câu chuyện của cô giáo.

Trong góc bàn đầu, Pyn vẫn ngồi đó, chăm chú như mọi khi. Con vịt bông được đặt ngay ngắn bên cạnh, tựa một người bạn đồng hành cần mẫn. Ánh mắt cô bé không chỉ đơn thuần là sự tiếp thu kiến thức, mà còn ánh lên niềm ngưỡng mộ và tin yêu tuyệt đối. Mỗi khi Min nhìn xuống, cô đều bắt gặp ánh nhìn ấy, một ánh nhìn trong vắt như dòng suối, khiến tim cô bất giác mềm lại. Tình cảm dành cho Pyn, đối với Min, đã không còn là sự quý mến đơn thuần nữa, nó đã trở thành một sợi dây gắn kết vô hình, một sự bảo bọc, một nỗi niềm dịu dàng không thể gọi tên.

Buổi học kết thúc, lũ trẻ ùa ra sân như bầy chim vỡ tổ, tiếng cười nói ríu rít làm xao động cả một góc trời. Nhưng Pyn không về ngay. Cô bé nán lại, lúi húi giúp Min thu dọn sách vở, lau tấm bảng đen đã cũ. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy của Pyn luôn khiến Min cảm thấy ấm lòng.

Khi trong lớp chỉ còn lại hai người, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng. Gió từ cánh đồng thổi vào, mang theo hương lúa chín thơm dìu dịu. Pyn kéo một chiếc ghế tre, ngồi xuống đối diện Min, đôi tay nhỏ bé mân mê vạt áo.

"Chị Minee này," Pyn ngập ngừng, đôi má ửng hồng dưới ánh nắng trưa hè:

"Hôm trước chị tặng em chiếc vòng tay, em thích lắm!"

Min mỉm cười, đưa tay vén lọn tóc mai vương trên trán Pyn. "Em thích là chị vui rồi."

"Em cũng... em cũng muốn tặng quà cho chị," Pyn lí nhí, giọng nhỏ dần, ánh mắt nhìn xuống mặt đất. "Nhưng em không biết sinh nhật chị là ngày nào. Để em còn chuẩn bị."

Câu hỏi ngây thơ của cô bé khiến Min khựng lại một chút. Sinh nhật. Hai từ ấy đối với cô thật xa lạ. Đã bao nhiêu năm rồi, ngày sinh của cô chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác trong căn biệt thự rộng lớn mà lạnh lẽo.

Những bữa tiệc sinh nhật xa hoa nhưng trống rỗng, không có tiếng cười nói chân thành, chỉ có những món quà đắt tiền được gửi đến từ những đối tác kinh doanh của bố mẹ. Cô chưa bao giờ cảm nhận được ý nghĩa thực sự của ngày đặc biệt ấy.

"Sinh nhật chị qua rồi." Min đáp nhẹ, cố giấu đi một thoáng bâng khuâng trong đáy mắt.

Pyn ngẩng lên, đôi mắt ánh lên vẻ tiếc nuối. "Qua rồi ạ? Tiếc quá... Vậy năm sau chị phải nói cho em biết sớm nhé. Em sẽ để dành tiền mua cho chị một món quà thật đẹp."

Trái tim Min như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô xoa đầu cô bé, lòng dâng lên một cảm xúc ngọt ngào. "Chị không cần quà đâu. Pyn ngoan ngoãn, học giỏi là món quà lớn nhất đối với chị rồi." Cô khẽ nói thêm, như một lời thì thầm với chính mình: "Chị chỉ là một Kim Ngưu thích sự bình yên thôi."

Pyn ngước lên, đôi mắt long lanh như hai viên ngọc đen, chứa đựng sự tò mò không giấu giếm. "Chị Minee, vậy Kim Ngưu có phải là ngôi sao sáng nhất trên trời không? Em muốn được nhìn thấy nó!" Giọng cô bé trong trẻo, đầy háo hức, như thể cả vũ trụ bao la chỉ là một câu chuyện cổ tích mà chị Minee đang kể. Min bật cười, một âm thanh nhẹ nhàng hòa vào tiếng gió lùa qua khung cửa sổ, mang theo hương lúa chín thơm ngát từ cánh đồng xa.

"Kim Ngưu không phải là một ngôi sao, Pyn à." Min đáp, giọng dịu dàng như đang ru em bé vào giấc mơ. Cô kéo ghế ngồi gần hơn, đôi tay khẽ đặt lên bàn, chỉ vào khoảng không như thể vẽ nên bầu trời đêm. "Nó là một chòm sao, một nhóm những ngôi sao ghép lại thành một hình thù đặc biệt. Nếu em nhìn lên trời vào ban đêm, em sẽ thấy nó giống như một chú bò lớn, kiên cường và hiền lành. Người ta bảo những người thuộc cung Kim Ngưu như chị thường yêu những điều giản dị, như cánh đồng lúa này, hay tiếng cười của tụi em."

Pyn nghiêng đầu, môi khẽ hé mở, như đang cố hình dung chú bò lấp lánh trên bầu trời. "Vậy chị Minee giống chú bò đó hả? Chị có bao giờ nhìn lên trời và tìm chòm sao của mình chưa?" Cô bé chống cằm, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ xen lẫn tò mò. Câu hỏi ngây thơ ấy khiến Min khựng lại, một thoáng ký ức xa xôi ùa về. Cô nhớ những đêm dài trong căn biệt thự lạnh lẽo ở thành phố, nơi ánh đèn neon sáng rực đã che lấp đi những vì sao. Khi ấy, cô chưa từng nghĩ đến việc ngước nhìn bầu trời, chưa từng tìm kiếm chòm sao của mình. Nhưng ở đây, giữa xóm nhỏ này, nơi bầu trời đêm trong vắt và lấp lánh, cô bắt đầu cảm nhận được sự kết nối với những điều tưởng chừng xa xôi ấy.

"Chị chưa tìm thấy nó đâu." Min mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Pyn.

"Nhưng chị nghĩ, nếu có Pyn cùng tìm, chắc chắn chị sẽ thấy nó sớm thôi. Tối nay, em ra sân với chị nhé? Chị sẽ chỉ cho em cách tìm Kim Ngưu, và cả những chòm sao khác nữa."

Mắt Pyn sáng rực, cô bé gật đầu lia lịa, đôi tay nhỏ bé siết chặt con vịt bông như để kìm nén niềm vui. "Dạ, em muốn lắm! Em sẽ mang theo con vịt bông, để nó cũng được nhìn sao với em!" Pyn cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai, khiến trái tim Min ấm áp lạ thường. Cô nhìn cô bé, lòng dâng lên một cảm giác khó tả; một sự gắn bó sâu sắc, như thể Pyn không chỉ là học trò, mà còn là một phần không thể thiếu trong thế giới của cô.

Gió chiều thổi nhẹ, làm lay động những lọn tóc mai trên trán Pyn. Min đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ấy, giọng cô trầm xuống, dịu dàng như một lời hứa: "Pyn này, em là món quà quý giá nhất với chị. Chỉ cần em luôn cười như thế này, chị đã thấy cả bầu trời sao rồi." Pyn đỏ mặt, cúi đầu lí nhí: "Em cũng muốn chị Minee luôn vui ạ."

Không gian tĩnh lặng bao trùm, chỉ còn tiếng lá bàng xào xạc ngoài sân và tiếng ve kêu râm ran từ xa. Min cảm nhận được sự bình yên hiếm hoi, một khoảnh khắc mà cô muốn giữ mãi trong tim. Nhưng khoảnh khắc ấy, như một bản nhạc đẹp đẽ, đột nhiên bị xé toạc bởi một âm thanh kinh hoàng.

Một tiếng "ẦM" vang lên, rung chuyển cả không gian. Mặt đất dưới chân họ chao đảo, như thể cả thế giới đang sụp đổ. Min chỉ kịp nghe tiếng thét khe khẽ của Pyn trước khi một luồng áp lực khủng khiếp hất cô ngã nhào về phía trước. Đầu cô đập mạnh vào góc bàn, cơn đau buốt như xé toạc hộp sọ. Trước mắt cô, mọi thứ nhòe đi, hóa thành một màn trắng xóa, kèm theo tiếng rít ghê rợn kéo dài trong tai. Cô cố chống tay đứng dậy, nhưng cơ thể nặng nề như bị đè bởi một tảng đá vô hình.

Khói bụi mịt mù bao trùm căn phòng. Những mảnh ngói vỡ, những thanh gỗ gãy vụn rơi lả tả xung quanh. Một mùi khí gas nồng nặc xộc vào mũi, khiến lồng ngực Min đau rát như bị lửa đốt. Cô ho sặc sụa, mắt cay xè, nhưng ý nghĩ duy nhất trong đầu là Pyn. "Pyn! PYN!" Cô gào lên, giọng khản đặc, gần như bị nhấn chìm bởi tiếng gầm gừ của những mảnh vỡ tiếp tục sụp xuống.

Qua màn khói dày đặc, Min nhìn thấy một đốm lửa lóe lên từ gian bếp nhỏ cũ kỹ của trường. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra, liếm vào những mảnh gỗ khô, bùng lên thành một bức tường lửa hung dữ. Nhiệt độ tăng vọt, không khí trở nên ngột ngạt, khó thở. Min loạng choạng đứng dậy, bất chấp những mảnh vụn sắc nhọn cứa vào tay chân. Cô nghe thấy tiếng la hét hoảng loạn của lũ trẻ còn kẹt lại đâu đó, tiếng kêu cứu yếu ớt lẫn trong tiếng gỗ cháy răng rắc.

"Chạy ra ngoài! Mau lên!" Min hét, cố chỉ đường cho vài đứa trẻ đang bò lổm ngổm qua khoảng trống nơi bức tường đã sập. Nhưng mắt cô vẫn điên cuồng quét khắp căn phòng, tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của Pyn.

"PYN! EM Ở ĐÂU?"

Một tiếng gọi yếu ớt vang lên, như một tia sáng xuyên qua màn đêm:

"Chị Minee... em ở đây..."

Tim Min như ngừng đập. Cô quay phắt lại, nhìn thấy Pyn nằm dưới một cây xà nhà lớn đã đổ sập. Một chiếc bàn gỗ lật úp đè lên chân cô bé, khiến em không thể nhúc nhích. Khuôn mặt Pyn lấm lem bụi đất, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Min, một tia hy vọng lóe lên trong ánh nhìn ấy. Con vịt bông vẫn được cô bé ôm chặt, giờ đây cũng lấm lem, như một nhân chứng thầm lặng cho nỗi kinh hoàng.

"Pyn! Chị đến ngay đây!" Min lao tới, bất chấp những mảnh vụn sắc nhọn đâm vào da thịt, bất chấp sức nóng từ ngọn lửa đang lan đến gần. Cô quỳ xuống, dùng hết sức mình để nâng chiếc bàn gỗ lên, nhưng nó nặng như một tảng đá. Đôi tay cô run rẩy, máu từ những vết cắt rỉ ra, thấm đỏ cả nền đất. "Cố lên, Pyn! Rút chân ra đi em!" Cô gào lên, nước mắt hòa cùng bụi đất chảy dài trên má.

Pyn khóc thét, cơ thể nhỏ bé run lên vì đau. "Em... em không rút được... Chị Minee, em sợ lắm..." Giọng cô bé lạc đi, yếu ớt như ngọn nến sắp tắt. Ngọn lửa đã bén vào đống sách vở cũ ở góc lớp, bốc lên ngùn ngụt, sức nóng hầm hập phả vào mặt họ. Min cảm nhận được thời gian đang trôi qua từng giây, như một lưỡi dao sắc lạnh kề vào cổ.

"Đừng sợ, chị ở đây! Chị sẽ không bỏ em!" Min nghiến răng, dồn toàn bộ sức lực vào đôi tay. Máu từ vết thương trên đầu chảy xuống, làm nhòe đi tầm nhìn, nhưng hình ảnh Pyn đang gặp nguy hiểm vẫn rõ nét hơn bao giờ hết. Cô không thể để mất cô bé, không thể để nụ cười ấy, ánh mắt ấy tan biến.

Đột nhiên, từ bên ngoài, tiếng la hét của người lớn vọng đến. Dân làng đã phát hiện ra vụ nổ, tiếng bước chân rầm rập, tiếng gọi nhau í ới. "Có người đến cứu rồi, Pyn! Cố lên, chúng ta sắp được ra ngoài!" Min nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để trấn an cô bé, nhưng trong lòng cô, nỗi sợ hãi đang gào thét. Cô nhìn Pyn, cố nở một nụ cười dù môi run rẩy, còn Pyn đáp lại bằng ánh mắt tin cậy tuyệt đối.

Nhưng rồi, một âm thanh rắc rắc kinh hoàng vang lên từ trên cao. Min ngước nhìn, trái tim như ngừng đập. Phần mái nhà còn lại, vốn đã lung lay, giờ đang oằn mình dưới sức nóng và sức nặng. Những mảnh ngói vỡ rơi lả tả, báo hiệu một thảm họa sắp ập đến.

"CẨN THẬN!" Min hét lên, giọng khản đặc, lạc đi trong làn khói dày đặc. Bản năng thôi thúc cô lao tới, dùng thân mình che chắn cho Pyn, như thể cô có thể dùng chính cơ thể mình để chống lại định mệnh tàn khốc. Nhưng tất cả đã quá muộn. Một mảng mái nhà khổng lồ, cùng những thanh xà gỗ cháy dở, đổ sập xuống trong tiếng gầm rú kinh hoàng, như tiếng gào thét của một cơn ác mộng nuốt chửng mọi hy vọng. Bụi đất bốc lên mù mịt, hòa lẫn với khói đen và sức nóng bỏng rát từ ngọn lửa đang lan rộng. Trong khoảnh khắc ấy, Min chỉ kịp nghe tiếng gọi cuối cùng của Pyn, "Chị Minee!", trong trẻo, hoảng hốt, và tuyệt vọng, trước khi âm thanh ấy bị nhấn chìm bởi tiếng đổ nát kinh hoàng.

Một lực cực mạnh đánh vào lưng Min, hất cô văng ra xa. Cô ngã sõng soài trên nền đất, đầu va mạnh vào một mảnh bê tông sắc nhọn. Cơn đau lan khắp cơ thể, như thể từng xương cốt bị nghiền nát, nhưng nó chẳng là gì so với nỗi đau xé lòng đang cào xé trong tim. Máu từ vết thương trên đầu chảy xuống, hòa cùng bụi đất, làm mờ đi tầm nhìn. Qua màn khói mịt mù, cô cố bò tới nơi Pyn vừa nằm, nhưng trước mắt chỉ còn một đống gạch đá ngổn ngang, những thanh gỗ cháy đen và ngọn lửa hung tợn đang nuốt chửng mọi thứ. Không còn khoảng trống, không còn dấu vết của cô bé nhỏ bé với con vịt bông lấm lem ôm chặt trong tay.

"PYN!" Min gào lên, giọng không còn giống tiếng người, mà là một âm thanh thảm thiết, hòa quyện giữa nỗi đau tột cùng, sự bất lực và nỗi kinh hoàng không thể diễn tả. Cô dùng đôi tay trần cào bới đống đổ nát, móng tay gãy nát, những đầu ngón tay rỉ máu đỏ thẫm, nhưng cô không cảm thấy đau. Chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: phải tìm thấy Pyn, phải đưa cô bé ra khỏi nơi này. "Pyn ơi, trả lời chị đi... Đừng im lặng mà..." Cô nức nở, nước mắt hòa lẫn với máu và bụi đất, chảy thành những vệt dài trên khuôn mặt lấm lem. Mỗi nhát cào là một lời cầu xin, một tia hy vọng mong manh rằng Pyn vẫn còn sống, rằng phép màu nào đó sẽ trả lại cô bé cho cô.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, tiếng nổ lụp bụp vang lên khi những mảnh gỗ khô bị thiêu rụi. Sức nóng phả vào mặt Min, khiến da cô rát bỏng, lồng ngực đau rát vì hít phải khói. Nhưng cô không dừng lại. Xung quanh, tiếng la hét của dân làng vọng đến, tiếng bước chân rầm rập, tiếng gọi tên cô lẫn trong tiếng kêu cứu của những đứa trẻ khác còn mắc kẹt. "Cô Minh Khuê! Ra ngoài đi, nguy hiểm lắm!" Một giọng nói khàn khàn từ xa, có lẽ là của chú Ba, người gác cổng trường. Nhưng Min không nghe thấy gì cả, cô không muốn nghe. Trong thế giới của cô lúc này, chỉ còn lại đống đổ nát lạnh lẽo và tiếng gọi "Chị Minee" vang vọng không ngừng, như một nhát dao cứa sâu vào tâm hồn.

Cô nhớ lại ánh mắt lấp lánh của Pyn khi hỏi về chòm sao Kim Ngưu, nụ cười rạng rỡ khi cô bé hứa sẽ tặng quà sinh nhật vào năm sau. Giấc mơ trở thành bác sĩ, lời hứa chữa bệnh cho mẹ, cho dân làng; tất cả còn dang dở, giờ đây bị chôn vùi dưới đống gạch đá vô tri. "Tại sao... tại sao lại là em?" Min lẩm bẩm, giọng run rẩy như chất vấn bầu trời đỏ rực phía trên, nơi khói đen cuộn lên như một lời nguyền độc ác. Cô nghĩ về những buổi chiều yên bình, khi Pyn ngồi bên cô, mân mê con vịt bông, kể về những ước mơ giản dị. Tất cả giờ chỉ còn là tro tàn, như thể cả thế giới của cô bé đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

Sức lực dần cạn kiệt, đôi tay Min run rẩy, máu thấm đỏ cả lớp bụi đất. Cô ngã khuỵu xuống, hơi thở yếu ớt hòa trong tiếng ho khan vì khói. Một bàn tay rắn chắc nắm lấy vai cô, kéo cô ra khỏi đống đổ nát. "Cô Khuê, không được! Phải ra ngoài ngay!" Là chú Ba, khuôn mặt ông lấm lem muội than, ánh mắt đầy lo lắng. Min vùng vẫy, cố bò lại về phía đống gạch, nhưng cơ thể cô không còn chút sức nào. "Pyn... Pyn vẫn ở đó..." Cô thều thào, nước mắt chảy dài, nhưng chú Ba giữ chặt cô, kéo cô ra khỏi vùng nguy hiểm.

Hình ảnh cuối cùng Min nhìn thấy là ngọn lửa đỏ rực đang nuốt chửng ngôi trường, nuốt chửng cả nụ cười trong trẻo, ánh mắt đen láy và những lời hứa dang dở của Pyn. Bầu trời chiều qua làn khói đen kịt mang một màu đỏ như máu, như thể cả thế giới đang nhỏ lệ cho nỗi mất mát không thể bù đắp. Trong cõi mịt mùng của cơn mê sảng, tâm trí Min chỉ còn lại một điều duy nhất:

Tiếng gọi "Chị Minee".

Nó sẽ vĩnh viễn là một vết sẹo không bao giờ lành trong trái tim cô, một lời nhắc nhở đau đớn về khoảnh khắc cô đã không thể nào bảo vệ được người mình thương yêu.

-----------------------
P/s: hy vọng các nàng ủng hộ truyện mới hen, truyện này có bà con với truyện Tịch Nhiên á, thả sao + bình luận cho mị có động lực nghen, love u❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro