Chương 6: Ngọn hải đăng dẫn lối
Bảy năm sau ngày rời đi trong câm lặng, Minh Khuê trở về Thành phố Y. Chị không trở về căn biệt thự lạnh lẽo, cũng không báo cho bố mẹ một lời. Chiếc máy bay đáp xuống phi trường trong một buổi chiều chạng vạng, khi những ánh đèn neon đầu tiên của thành phố bắt đầu thắp lên, rực rỡ nhưng vô hồn, giống hệt như những vì sao đã bị che lấp trong ký ức của chị.
Thành phố vẫn vậy, vẫn hối hả, xa hoa và lạnh lùng. Nhưng người trở về đã không còn là cô sinh viên y khoa hai mươi ba tuổi với đôi mắt ngập tràn lý tưởng. Minh Khuê của hiện tại, ba mươi tuổi, mang theo một trái tim đã chai sạn qua bão giông và một quyết định điên rồ: chị sẽ bước chân vào giới giải trí.
Với vẻ đẹp trời cho và số tiền tiết kiệm được từ những năm tháng làm thêm ở nước ngoài, cùng sự hậu thuẫn tài chính mà bố mẹ vẫn đều đặn gửi, việc tìm kiếm một công ty quản lý không phải là điều quá khó khăn. Chị chọn cho mình nghệ danh Minara, một cái tên vừa quen vừa lạ, đủ để gợi nhớ về "chị Minee" trong quá khứ, nhưng cũng đủ xa cách để tạo nên một lớp vỏ bọc hoàn hảo.
Minh Khuê của ngày xưa đã chết. Người đứng đây, dưới ánh đèn sân khấu chói lòa, là Minara, cái tên được tạo nên từ khát vọng rực cháy và nỗi đau bị chôn vùi. Nó vừa là ngọn hải đăng chị thắp lên giữa biển đời vô tận, vừa là bức tường thành lạnh lẽo bảo vệ trái tim không cho ai chạm tới.
Ba năm sau.
Trên đỉnh cao danh vọng, Minara là một định nghĩa hoàn hảo cho sự thành công. Dù là một ngôi sao nở muộn ở tuổi ba mươi ba nhưng cái tên của chị là sự bảo chứng cho mọi phòng vé, một tượng đài nhan sắc mà hàng vạn người ngưỡng mộ. Hình ảnh của chị phủ sóng khắp nơi, từ những tấm biển quảng cáo khổng lồ giữa trung tâm thành phố, đến những thước phim điện ảnh đoạt giải, những sân khấu âm nhạc hoành tráng và cả trang bìa của những tạp chí danh giá nhất.
Minara của công chúng là một nữ thần băng giá. Chị sở hữu một vẻ đẹp sắc sảo, kiêu kỳ đến nao lòng. Gương mặt chị nổi bật với sống mũi cao hoàn hảo, đôi mắt sâu thẳm hút hồn như mặt hồ thu không gợn sóng, và khí chất lạnh lùng, xa cách toát ra từ mỗi cử chỉ. Chị ít khi cười, và nếu có, nụ cười ấy cũng chỉ lướt nhẹ trên môi, đẹp đến ngất ngây nhưng lại không chạm tới đáy mắt. Trong công việc, Minara nổi tiếng là người khó tính và có phần oái oăm. Chị đòi hỏi sự hoàn hảo tuyệt đối, từ kịch bản, góc máy cho đến từng nốt nhạc. Bất cứ sai sót nhỏ nào cũng có thể khiến chị im lặng và rời đi, bỏ lại cả ekip trong sự ngơ ngác và sợ hãi.
Nhưng không ai có thể phủ nhận tài năng của Minara. Chị diễn như không diễn, sống trọn vẹn với từng nhân vật, lấy đi nước mắt của hàng triệu khán giả. Giọng hát của chị trầm buồn và da diết, như lời tự sự của một linh hồn mang nhiều vết xước, chạm đến những góc sâu kín nhất trong tâm hồn người nghe. Chị giành được vô số giải thưởng danh giá, sở hữu một cộng đồng người hâm mộ khổng lồ và trung thành. Họ gọi chị là "Nữ Thần Mùa Đông", vừa yêu mến vẻ đẹp và tài năng của chị, vừa e dè trước sự lạnh lùng khó đoán.
Nhưng chỉ có chị mới biết, đằng sau lớp vỏ bọc hoàn hảo ấy là một Minh Khuê đang ngày đêm mục rỗng. Mười năm đã trôi qua kể từ ngày định mệnh ấy. Ba năm sống dưới ánh đèn sân khấu, ba năm phơi bày mình trước hàng triệu con mắt, nhưng tất cả những gì chị nhận lại vẫn chỉ là sự im lặng. Không một tin tức, không một cuộc gọi, không một dấu vết nào của Pyn.
Sự chờ đợi trong vô vọng bào mòn tâm trí chị, khiến vết thương tưởng đã thành sẹo nay lại nhức nhối, rỉ máu. Nỗi đau quá khứ quay trở lại, dữ dội và tàn nhẫn hơn. Nó biến chị thành một con người thất thường. Có những ngày, chị lao vào công việc như một con thiêu thân, không cho phép mình nghỉ ngơi một giây. Nhưng cũng có những đêm, chị ngồi một mình trong căn penthouse sang trọng, nhìn ra thành phố rực rỡ ánh đèn, và cảm thấy một nỗi cô đơn trống rỗng đến cùng cực. Ánh mắt chị, dù trước ống kính hay trong đời thường, luôn vô thức kiếm tìm một điều gì đó, một bóng hình quen thuộc giữa biển người xa lạ.
Người duy nhất có thể chịu đựng được tính cách nắng mưa thất thường của Minara là Nami, cô trợ lý hai mươi tám tuổi. Nami là một cô gái vui vẻ, nhiệt thành và có phần hơi "tăng động". Cô thần tượng Minara từ những ngày đầu chị mới ra mắt và bằng một sự may mắn nào đó đã trở thành trợ lý của thần tượng. Đối với Nami, Minara dù có lạnh lùng, khó chiều đến đâu, vẫn là một người chị đáng kính. Nami đủ tinh tế để cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm ẩn sau đôi mắt của Minara, một nỗi buồn xa xăm, không thuộc về thế giới hào nhoáng này. Nhưng cô chưa bao giờ tò mò hỏi đến. Cô chỉ lặng lẽ ở bên, chuẩn bị cho chị một ly trà gừng ấm khi chị làm việc đến khuya, hay pha một câu chuyện cười nhạt nhẽo để xua đi không khí căng thẳng. Sự hiện diện của Nami, giống như một tia nắng nhỏ bé, không đủ để sưởi ấm cả mùa đông giá lạnh trong lòng Minara, nhưng cũng đủ để nhắc chị rằng, thế giới này vẫn còn có hơi ấm.
Tối hôm đó, sau khi kết thúc một buổi ghi hình muộn, Minara trở về căn hộ của mình. Chị ngồi thẫn thờ đối diện với sự tĩnh lặng đáng sợ của màn đêm. Căn penthouse rộng lớn, được bài trí theo phong cách tối giản với hai gam màu trắng đen, càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo, trống trải.
Chị không bật đèn chính, chỉ để lại ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn bàn trong phòng làm việc. Chị bước đến bên chiếc kệ gỗ, nơi đặt trang trọng một chiếc hộp gỗ mun nhỏ, được chạm khắc tinh xảo. Đôi tay thon dài, trắng muốt của chị khẽ run khi mở nắp hộp. Bên trong, trên lớp lót bằng nhung đen, là một chiếc vòng tay hoa sen, y hệt chiếc vòng chị đã tặng Pyn mười năm về trước.
Chị cầm nó lên, mặt đá lạnh lẽo áp vào lòng bàn tay. Mười năm. Một thập kỷ đằng đẵng trôi qua, đủ để một đứa trẻ lớn lên thành người lớn, đủ để thay đổi cả một thế hệ, nhưng không đủ để xóa đi một ký ức, một bóng hình. Ánh đèn hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của Minara, soi rõ hàng mi dài cong vút đang khẽ run, và giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ lăn dài trên gò má.
"Pyn à," giọng chị thì thầm trong đêm vắng, tan vào hư không: "đã mười năm rồi, liệu em có còn ở nơi nào đó trên thế gian này không?"
Câu hỏi ấy không có lời đáp, chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa sổ, nghe như một tiếng thở dài ai oán. Chị đã là ngọn hải đăng rực rỡ nhất, nhưng con thuyền mà chị chờ đợi, có lẽ đã mãi mãi lạc lối giữa đại dương mênh mông, hoặc tệ hơn, đã chìm sâu dưới đáy biển lạnh lẽo từ rất lâu rồi.
******
Trong khi đó, ở một góc khác của thành phố, trong khuôn viên tĩnh lặng của Bệnh viện Đại học Y Dược, một thiên thần áo trắng đang nhẹ nhàng bước đi trong hành lang.
Hoàng Tâm Nhiên, hai mươi bốn tuổi, là một cái tên không ai trong khoa Nội Tổng Quát không biết đến. Không chỉ vì thành tích học tập xuất chúng, mà còn vì vẻ đẹp thanh khiết tựa sương mai của cô. Pyn của hiện tại đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời. Cô sở hữu một khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn, hài hòa đến từng đường nét. Làn da trắng hồng mịn màng, đôi môi căng mọng tự nhiên không cần son phấn. Nổi bật nhất trên gương mặt ấy là đôi mắt to, đen láy, trong veo như hai vì tinh tú, lúc nào cũng long lanh và ánh lên sự dịu dàng, thông tuệ. Sống mũi cao, thanh thoát và mái tóc đen dài, mượt mà như dòng suối, thường được cô búi gọn gàng sau gáy khi làm việc, để lộ chiếc cổ cao kiêu hãnh. Vẻ đẹp của cô không phải kiểu sắc sảo, lộng lẫy, mà là vẻ đẹp trong trẻo, dịu dàng, khiến người đối diện bất giác cảm thấy bình yên.
Sáu năm kể từ ngày rời khỏi làng quê để lên thành phố học tập, Pyn đã viết nên một câu chuyện trưởng thành đầy nghị lực. Cô thi đỗ vào trường Đại Học Y danh giá với số điểm gần như tuyệt đối. Suốt những năm tháng đại học, cô luôn là sinh viên đứng đầu khoa, năm nào cũng giành được học bổng toàn phần, giúp bố mẹ vơi đi gánh nặng học phí. Cô không chỉ thông minh, mà còn vô cùng chăm chỉ. Bạn bè thường thấy hình ảnh cô hoa khôi nhỏ nhắn ngồi một mình trong thư viện đến tận khuya, hay say sưa thảo luận một ca bệnh khó với các giáo sư.
Lý do Pyn chọn theo ngành y, đến chính cô đôi khi cũng cảm thấy mơ hồ. Cô không còn nhớ gì về những ước mơ thuở nhỏ, về cô giáo tình nguyện mùa hè năm ấy. Ký ức của cô về thời thơ ấu chỉ là những tháng ngày bình yên bên gia đình, cánh đồng và con kênh nhỏ. Quyết định trọng đại của cuộc đời đến từ một buổi trò chuyện với mẹ trước kỳ thi đại học.
Hôm đó, thấy con gái băn khoăn trước ngưỡng cửa tương lai, mẹ cô đã ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay con, và khẽ nói: "Hồi nhỏ con hay mơ ước được làm bác sĩ lắm, Pyn à. Con hay chạy lăng xăng khắp xóm, thấy con gà con vịt nào bị thương là đem về băng bó. Con còn trịnh trọng tuyên bố sau này sẽ chữa bệnh cho mẹ, cho bố, và cho cả làng nữa."
Bà khẽ chỉ tay vào chiếc vòng Pyn vẫn luôn đeo. "Có một lần, một người bạn đã tặng con chiếc vòng này như lời động viên con theo đuổi ước mơ đó. Có lẽ, con và ngành y có một duyên phận nào đó chăng?"
Pyn nhìn chiếc vòng trên tay, một cảm giác thân thuộc lạ kỳ trỗi dậy trong lòng. Cô không nhớ người bạn đó là ai, nhưng những lời mẹ kể, về một cô bé Tâm Nhiên nhân hậu, luôn muốn giúp đỡ mọi người, đã chạm đến trái tim cô. Và thế là cô chọn y khoa, như một sự thôi thúc tự nhiên từ sâu thẳm tâm hồn.
Tính cách tốt bụng, thân thiện và nụ cười ấm áp như nắng mai của Pyn khiến cô được tất cả mọi người yêu mến, từ bạn bè, thầy cô cho đến bệnh nhân. Vẻ đẹp và tài năng của cô đã làm xao xuyến không biết bao nhiêu trái tim. Có anh bạn cùng lớp kiên trì theo đuổi, có vị bác sĩ trẻ tài hoa ngỏ lời, thậm chí có cả con trai của một bệnh nhân giàu có cũng tìm cách làm quen. Nhưng trước tất cả, Pyn chỉ mỉm cười hiền hậu, rồi khéo léo từ chối bằng một lý do muôn thuở: "Em muốn tập trung cho việc học." Dường như trái tim cô có một khoảng trống nào đó, một khoảng trống mà chính cô cũng không hiểu rõ, khiến cô không thể mở lòng với bất kỳ ai.
Hiện tại, Pyn đang là sinh viên năm cuối, trong kỳ thực tập lâm sàng tại bệnh viện. Cô không chọn làm bác sĩ nội trú ngay sau khi tốt nghiệp, mà muốn dành thêm thời gian để trải nghiệm và tích lũy kinh nghiệm ở nhiều chuyên khoa khác nhau. Khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, Pyn như một nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích. Cô đi đến đâu, không khí dường như cũng trở nên nhẹ nhàng, dễ chịu đến đó.
Bệnh nhân từ những cụ già khó tính nhất đến những em bé hay quấy khóc, đều dành cho cô một sự yêu mến đặc biệt. Cô có thể kiên nhẫn ngồi hàng giờ để lắng nghe một cụ bà kể lể về những cơn đau, giải thích cặn kẽ từng loại thuốc cho một bác nông dân chân chất, hay dỗ dành một em bé đang sợ hãi vì tiêm thuốc. Lũ trẻ ở khoa nhi đặc biệt quấn quýt cô. Chúng quên cả đau đớn khi thấy nụ cười của cô, và thường gọi cô bằng một cái tên rất đáng yêu: "chị thiên thần xinh đẹp".
Chiều nay, sau khi hoàn thành ca trực, Pyn đang thu dọn đồ đạc để ra về thì một bé gái khoảng năm tuổi, đang điều trị viêm phổi, chạy lại níu lấy vạt áo cô, đôi mắt to tròn ngấn nước: "Chị thiên thần ơi, ngày mai chị có đến nữa không ạ? Chị kể tiếp cho con nghe chuyện công chúa tóc mây nhé?"
Pyn cúi xuống, dịu dàng xoa đầu cô bé, nụ cười hiền hậu nở trên môi: "Chị có chứ. Bé ngoan ăn hết cháo, uống thuốc đúng giờ thì ngày mai chị sẽ kể cho bé nghe một câu chuyện còn hay hơn nữa, được không?"
Cô bé gật đầu lia lịa, vui vẻ chạy về phòng. Pyn đứng nhìn theo, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, bình yên. Đây chính là niềm hạnh phúc giản dị mà cô tìm thấy mỗi ngày trên con đường mình đã chọn, một con đường mà cô không hề biết rằng, đã được gieo mầm từ một lời hứa, một giấc mơ của mười năm về trước.
Pyn mỉm cười, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đèn hành lang tĩnh mịch. Cô chậm rãi tháo chiếc thẻ sinh viên, xếp gọn tập hồ sơ bệnh án. Chiếc áo blouse trắng, tưởng chừng lạnh lẽo và vô trùng, lại trở nên ấm áp lạ thường khi khoác lên vai cô. Đôi chân Pyn bước đi trên sàn nhà đá hoa cương, tiếng giày khẽ khàng, như một nốt nhạc dịu êm giữa sự tĩnh lặng của khuya muộn. Cô rời khỏi bệnh viện, hít thở không khí đêm mát mẻ của Thành phố.
Cùng lúc đó, tại căn penthouse chọc trời cách đó không xa, Minara vẫn ngồi trong bóng tối. Ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn bàn không đủ xua đi cái lạnh lẽo của không gian. Chị siết chặt chiếc vòng hoa sen trong tay, cảm nhận rõ sự sắc lạnh của mặt đá. Dưới kia, hàng triệu ánh đèn của thành phố vẫn nhấp nháy, vô tình soi rọi một người đang tuyệt vọng tìm kiếm, và một người đang bình yên sống cuộc đời mình. Ánh sáng của Minara là ngọn hải đăng cháy rực trên đỉnh cao, được thắp lên bằng khát vọng và nước mắt; trong khi ánh sáng của Pyn lại là ngọn nến dịu dàng trong đêm, được giữ ấm bằng lòng nhân hậu và sự lãng quên.
Hai luồng sáng, một rực rỡ, một thanh khiết, cùng tồn tại trong một thành phố, ngăn cách bởi những khoảng trống vô hình của ký ức và thời gian. Minara khao khát tìm về cội nguồn bình yên mà không hề biết rằng nguồn bình yên ấy thực sự đang tồn tại song hành cùng cô. Và Pyn, nàng tiên áo trắng, vẫn miệt mài với những mơ ước cao đẹp của hiện tại. Hai người, hai thái cực, nhưng số phận đã bắt đầu dệt nên những sợi dây liên kết vô hình, kéo họ lại gần nhau hơn, ngay trong những khoảnh khắc cô đơn nhất của đêm hè phố thị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro