3.
Hội làng năm ấy mở vào đầu mùa gió nồm, khi khắp cánh đồng lúa vừa gặt xong, mùi rơm khô còn vương trong từng luồng gió, thơm ngai ngái mà thân thương đến lạ. Cả làng từ mấy hôm trước đã rộn ràng dựng cờ, treo phướn, giăng đèn kết hoa. Từ đình làng ra đến bến nước, đâu đâu cũng có tiếng người, tiếng cười, tiếng trống hội thùng thùng vọng ra từ sớm. Người già khoác áo the thâm, đội khăn lượt, bọn trẻ thì chạy đuổi nhau với những chiếc tò he, ông đồ viết câu đối đỏ, cô hàng chè xanh bày mấy chiếc chum gốm đầy khói tỏa. Trên sân đình, mấy cô đào hát đang tập dợt lại điệu "Xuân Nữ", tiếng trống chầu xen lẫn tiếng thanh la, nhịp phách đều đều mà rộn rã.
Trong cảnh náo nhiệt ấy, cô Trà bước xuống từ chiếc võng do hai người phu gánh, theo sau là Lai và Dạng. Cả ba người đều ăn mặc chỉn chu, nhưng chỉ riêng cô Trà khiến người ta phải ngoái nhìn. Cô mặc áo ngũ thân the đen, trong lót áo cánh lụa màu thiên thanh, cổ cao viền chỉ trắng, khép kín nhưng mềm mại. Mái tóc cô búi gọn kiểu vấn khăn nhung, cài trâm ngà chạm đầu phượng, hai bên tóc rủ xuống đôi bông tai bằng vàng y, khẽ đung đưa theo từng bước đi. Trên cổ là chuỗi bạch ngọc nhỏ, sáng ngời dưới ánh nắng sớm, tay trái là chiếc vòng đồng khắc họa tiết sen nở, đơn sơ mà thanh nhã, còn ở tay phải cầm chiếc quạt nan xếp, tà áo dài chạm gót, hễ gió thổi lại lướt khẽ qua mặt đất, như thể chính cô là người lạc bước ra từ tranh lụa. Gương mặt cô Trà tĩnh lặng, chỉ đôi mắt có gì đó sâu thẳm như mặt nước ao thu.
Người trong làng vừa thấy bóng cô đã nhao nhao chào hỏi.
"Dạ Cô Trà tới."
"Năm nào Cô Trà cũng ghé, chắc đình năm nay lại được lộc lớn!"
"Cái vía của cô linh lắm, có cô đến, lễ cúng Trấn Điền năm ngoái được mùa thấy rõ nha."
Dân tình coi cô như người phúc hậu, có điềm lành, hễ cô đến dự hội là năm ấy mùa màng no đủ, không mất mát. Dân làng lễ phép cúi đầu chào, trẻ con ríu rít chạy theo tà áo dài của cô, người lớn nhìn với ánh mắt vừa kính vừa nể. Cô Trà chỉ mỉm cười nhè nhẹ, ánh mắt thăm thẳm, nụ cười không vướng bụi trần, mà sao thoáng qua lại có cái gì đượm buồn, không hiểu nổi.
Hội làng đang rộn, tiếng trống chiêng hòa vào gió, khói nhang nghi ngút quanh bàn tế Hà Bá. Dạng đi bên cạnh, vừa quạt vừa thì thầm:
"Năm nay quan huyện cũ cũng về xem lễ đó cô, nghe đâu trạc ngoài năm mươi, mà tính tình nghiêm lắm, xét xử bao nhiêu án oan của cái làng này."
Cô Trà chỉ khẽ "ừ", rồi dõi mắt về phía rạp quan khách. Ở đó, giữa đám quan viên áo thụng xanh, có ông Đoàn, quan huyện cũ, dáng người cao ráo, râu chòm thưa, ánh mắt lúc nào cũng như lắng đọng ưu phiền. Bên cạnh ông là cậu Đạo quan huyện mới được bổ nhiệm về thay cha. Cậu mặc áo dài tím sậm, cổ tay thắt chặt, nét mặt trầm mặc mà khôi ngô, chỉ có ánh nhìn hơi xa xăm, không hướng vào hội mà như đang trôi về đâu đó.
Cô Trà chưa kịp quay đi thì nghe giọng ông Đoàn trầm khàn:
"Đạo à, con tới tuổi rồi, thôi nghe lời ba mà lo việc nhà cửa. Cô Dung mất lâu rồi, đừng chấp niệm nữa. Con nên cưới vợ, sinh con... cho ba còn được vui tuổi già."
Giọng cậu Đạo cất lên, khàn khàn nhưng dứt khoát:
"Ba, người ta chưa chết. Chưa có xác, chưa phát tang, sao ba lại nói vậy? Dung còn sống, chỉ là lạc đâu đó thôi."
Ông Đoàn thở dài, giọng ông nhỏ lại:
"Con khờ quá, người lạc vào rừng Trầm có ai toàn xác trở về đâu con. Ba nói thật lòng, nếu con thấy được, cô Trà người vừa đẹp vừa nết na, lại có của ăn của để. Ba thấy nó hợp với con lắm. Để Ba qua dạm hỏi, được không con?"
Cô Trà đứng phía sau, nghe từng chữ, sống lưng lạnh dần. Trong thoáng chốc, bàn tay cầm quạt của cô run lên khẽ khàng. Ánh nắng xiên qua tán cau rọi xuống tà áo, làm ánh ngọc trên cổ cô loang loáng như hơi nước.
Giọng cậu Đạo bật lên, đanh thép mà đáp:
"Ngoài Dung ra, con sẽ không cưới ai hết."
Ông Đoàn thoáng chững lại, rồi xoay người, chạm phải ánh nhìn của cô Trà. Cái nhìn ấy khiến ông hơi khựng, nét mặt ông thoáng lúng túng, nửa ngượng, nửa xót xa. Ông gượng cười, nói lảng:
"Ờ... cô Trà đó hả, lâu rồi không gặp. Cô khỏe không? Mấy vụ hương khói đình này cô rành hơn tụi tôi nhiều, phải nhờ cô chỉ dẫn đó nghen."
Rồi ông quay sang kéo con trai:
"Đi con, người ta đang dọn sân khấu hát bội rồi. Coi sớm chứ trễ hết chỗ ngồi."
Cậu Đạo nhìn thoáng qua, ánh mắt chạm nhẹ vào cô Trà, chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng trong đó có điều gì đó chênh chao khó gọi tên.
Gió thổi qua hàng cờ ngũ sắc, bay phần phật. Cô Trà đứng lặng nhìn theo bóng hai cha con khuất dần trong đám đông, hương trầm phảng phất, tiếng nhạc lễ lại dồn dập hơn.
Trời đã ngả về đêm, sương mỏng rơi như tơ, lẫn trong mùi nhang khói và tiếng trống chầu rền rĩ. Cô Trà ngồi trên ghế tre, đôi tay đan vào nhau để trước bụng, mắt lim dim dõi theo sân khấu nhỏ phía trước. Dưới ánh đèn dầu chập chờn, mấy ả đào đang ca đoạn "Xuân Nữ", giọng ngân nga, thổn thức, thỉnh thoảng hòa với tiếng đờn kìm réo rắt mà nao lòng.
Một ả đào đứng giữa sân khấu, ánh đèn hắt lên làm đôi mắt cô ta long lanh như giọt lệ. Mấy câu hò cất lên, chậm rãi, mơn man:
"Ơi a... người đi đò mấy nhịp sông sâu,
Đò qua bến lạ, người đâu còn chờ..."
Tay ả đưa quạt, cổ nghiêng một bên, động tác mềm như nước mà vẫn phảng phất chút đau thương. Tiếng đờn kìm réo rắt, xen lẫn tiếng trống chầu thưa thớt, nghe đến nao lòng. Người làng ngồi quanh, vừa hít hà khen ngợi vừa khẽ thở dài.
"Ừ, con nhỏ hát cũng được đó chớ..."
"Được thì được, mà vẫn không bằng cô Liễu hồi đó..."
Cái tên "Liễu" vừa thoát ra, như một luồng gió lạnh lướt ngang qua vai Cô Trà. Người ta nói, đã bốn năm rồi, làng này vẫn không tìm được ả đào nào có được cái phong thái của Liễu, cái đẹp làm người ta vừa mê vừa sợ. Diễm lệ mà kiêu sa, lạnh lùng mà lại gợi ra thứ ma lực khó gọi tên.
Cô Trà bỗng thấy lòng mình siết lại. Nụ cười trên môi tắt dần, thay vào đó là một cơn nhói sâu tận lòng ngực, như ai siết một sợi dây vô hình quanh tim. Mắt cô mờ đi, tiếng hát, tiếng trống, tiếng người, tất cả tan vào nhau, chỉ còn lại một khoảng tối đang dâng lên, nuốt trọn.
Rồi mọi thứ tối sầm.
Khi mở mắt ra, cô thấy mình đứng giữa rừng Trầm.
Rừng Trầm đêm ấy đặc quánh sương, dày như màn lụa chết phủ trùm lên mọi thứ. Không có ánh trăng, chỉ có hơi ẩm lạnh lẽo luồn qua từng khe lá, mùi đất ẩm và máu tanh quyện lại thành thứ mùi ngọt ngấy, hệt như linh hồn ai đó đang rữa nát mà vẫn cố bám vào trần thế.
Cậu Đạo cứ thế mà đi trong cái mê loạn ấy, chân dẫm lên bùn, mắt nhòe đi vì sương và nước mắt. Mỗi bước đi là một nhát dao cắt vào lòng, một lời khấn thầm gửi đến Thần Phật. Cậu không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết trong đầu vang mãi tiếng gọi của Dung, khẽ, yếu, như hơi thở của cô sắp hóa thành màn sương rừng Trầm.
Và rồi cậu thấy cô.
Thị Dung nằm đó, giữa rừng Trầm, đầu bê bết máu, da trắng nhợt, hơi thở của cô yếu ớt như sợi tơ sắp đứt, đôi môi khẽ mấp máy gọi tên cậu, mắt lờ đờ nhưng vẫn còn ánh sáng, ánh sáng cuối cùng, chập chờn như đốm lửa tàn trước cơn gió dữ.
"Đạo... đừng...cứu em." Tiếng cô khàn đục, run rẩy, bàn tay dính máu chạm vào tay cậu, lạnh như nước giếng khuya "Em không sống ra khỏi rừng Trầm được."
Cậu nghẹn ngào, cổ họng như bị ai bóp nghẹt. "Không, anh sẽ bế em ra, anh tìm thầy lang, anh sẽ cứu em mà Dung."
Dung khẽ mỉm cười, nụ cười méo mó, ướt át, như vừa cười vừa khóc. "Là Liễu... cô ả sai âm binh đến giết Dung... Cô ta là tộc nửa người nửa quỷ... Cô ta lợi dụng em, muốn cưới anh chỉ để moi tung tích sợi chuỗi cổ... cô ta muốn lấy lại phần hồn cuối cùng để trở thành thần..."
Cậu Đạo run lên bần bật. Sương tràn vào phổi, vào mắt, cay xè. "Anh không yêu Liễu, anh sẽ cưới em mà Dung, em ráng chút nha, anh đưa em đi, anh đưa em đi ra khỏi rừng tìm thầy lang."
Dung nhìn cậu, ánh mắt long lanh, nước mắt hòa với máu, nhỏ xuống cổ tay cậu, nóng đến rát da. "Em xin lỗi, em mệt quá, anh Đạo đừng buồn Dung nha."
Rồi cô hộc máu. Mắt mở trừng trừng, phản chiếu khuôn mặt cậu, méo mó, đau đớn, tuyệt vọng đến điên dại. Cậu Đạo ôm lấy thân thể cô, gọi tên cô giữa màn sương lạnh. Tiếng kêu xé toạc không gian, vọng lại từng hồi, như tiếng quỷ gào giữa địa ngục. Đồng tử Cậu Đạo co thắt, ánh mắt sắt lạnh:
"Anh sẽ giết Liễu, anh sẽ giết nó, ở đây lạnh lắm, anh đưa em về nhà."
Cậu vừa đi vừa lẩm nhẩm, như kẻ mất trí, bế xác Dung mà tưởng như cô còn sống. Hơi lạnh của cô ngấm qua da thịt cậu, nhưng cậu không buông, giữa rừng Trầm sương dày, cậu cứ chạy, cứ gọi, cứ khóc. Mỗi tiếng nấc của cậu hòa vào sương, thấm xuống đất, thành mùi ẩm ngọt quái dị.
"Có ai không, cứu Dung đi, làm ơn cứu Dung đi mà, muốn tôi trả cái gì cũng được, làm ơn cứu Dung đi..."
Cậu ôm Dung chạy. Chạy trong vô vọng. Cứ thế, cậu đi suốt một ngày một đêm, mắt đỏ rực, miệng khô khốc, chân lấm đầy máu, như người hành hương tuyệt vọng mong phép màu trong thế giới vốn không còn chỗ cho điều kỳ diệu. Khi ngã xuống, vẫn còn cố ôm chặt thân xác Dung vào ngực, như thể nếu buông ra, cô sẽ tan vào màn sương mãi mãi. Cảnh tượng ấy làm tim cô Trà nhói lên, một thứ thương xót mơ hồ không biết là vì ai.
Và rồi... cô nhận ra có một đôi mắt khác đang dõi theo.
Ẩn sâu trong làn sương phía xa, một dáng người từ từ hiện ra. Từng bước chân chậm rãi, thong dong như dạo chơi giữa hai cõi thực và mộng. Liễu, ả đào mà cô chỉ mới nghe nhắc, nay lần đầu thấy rõ mặt.
Ả đẹp đến đáng sợ. Gương mặt diễm lệ, làn da trắng mờ như ánh trăng phủ sương. Mỗi bước đi của nàng như kéo theo một lớp khói mỏng, uốn lượn quanh gót chân trần. Ánh mắt Liễu kiêu sa, lạnh lùng, mà trong vẻ lạnh ấy lại có nét quyến rũ khó cưỡng, tựa như một đóa Mạn Đà La vừa nở giữa địa ngục.
Mái tóc nàng đen như than, buông xõa tới thắt lưng, rối nhẹ trong sương, đôi khi vướng vào khóe môi đỏ thắm. Áo nàng mặc là loại vải gấm đen thêu chỉ vàng, cổ áo cao, bó nhẹ nơi eo, vạt dài quét đất. Trên cổ, sợi dây chuỗi ngọc bích cũ kỹ ánh lên thứ sắc xanh lạ lùng, thứ màu của sự độc địa, của âm hồn.
Liễu đứng nhìn cậu Đạo hồi lâu, khóe môi khẽ cong.
"Chỉ bằng cậu mà đòi giết được tôi á?" Giọng ả ngân như tiếng đàn lảnh lót, nhưng từng chữ toát ra vẻ khinh miệt đến rợn người.
Nói dứt lời, ả cúi xuống. Ngón tay thon dài khẽ chạm lên má Dung. Cái xác lạnh ngắt mà Liễu vuốt ve lại hóa dịu dàng đến lạ, cái chạm như đang vỗ về một người tình đang ngủ. Cô Trà thoáng thấy ánh nhìn trong mắt Liễu, có gì đó buồn bã, nặng như sắt đá, rồi nhanh chóng bị che đi bởi nụ cười nhạt.
Bất chợt, Liễu ngước mặt lên.
Đôi mắt ả sâu thẳm, sáng rực như hai viên thủy tinh đen, nhìn thẳng vào cô Trà. Đồng tử ả giãn rộng, trống rỗng, vô hồn. Cô Trà giật mình, tim đập dồn dập. Lẽ ra Liễu không thể thấy cô được, đây chỉ là mộng cảnh do Dung tạo ra, là kí ức mà Dung muốn cô thấy, sao Liễu có thể...
Khóe môi Liễu khẽ nhếch, ả nhấc tay lên, vẫy chào một cách nhàn nhã, thản nhiên như đang chào người quen cũ.
Ngay khoảnh khắc đó, hai bóng đen từ phía sau ả bật tới, hai oán linh méo mó, thân thể co quắp, kêu thứ âm tiết gớm ghiếc. Chúng lao thẳng về phía cô Trà, mang theo hơi lạnh rợn người.
Cô Trà nghiến răng, tùy tiện niệm một chú trong miệng. Một tiếng 'roẹt' khô khốc vang lên, rồi cả hai oán linh bị bẻ gãy giữa không trung, thân thể nổ tung thành từng làn khói đen hòa vào sương trắng.
Liễu vẫn đứng đó, không nhúc nhích. Sợi tóc đen của ả lay nhẹ, vạt áo uốn theo chiều gió.
Ả nghiêng đầu, đôi mắt như ánh trăng soi qua mặt hồ tĩnh lặng, khóe môi cong lên trong nụ cười nửa thương hại, nửa khinh bạc. Thân ảnh Liễu cũng dần tan vào làn sương, chỉ còn lại tiếng lụa chạm gió và mùi hương trầm quẩn quanh, dìu dịu mà ám ảnh đến tận xương tủy.
Cô Trà đứng giữa rừng, áo lụa lay nhẹ, mắt dõi vào khoảng không. Một cơn đau chợt xé toạc lồng ngực, dữ dội đến mức cô khuỵu xuống, hai tay ôm bụng, thở hắt ra từng hơi đứt đoạn.
Gió thổi mạnh hơn, gào rú qua tán cây như tiếng người rên xiết. Cảnh vật xung quanh xoay tròn rồi chuyển màu, trước mắt cô chẳng còn là rừng Trầm nữa, mà là một hầm tối sâu thẳm, mùi tanh nồng xộc lên khiến cô muốn nôn. Dưới chân, ánh lửa lờ mờ hắt lên một thân thể đẫm máu không phải là Thị Dung nữa, mà là chính cô, của bốn năm về trước.
Cô Trà run rẩy lùi lại, bàn tay chạm phải vách đá lạnh buốt. Tiếng rên khe khẽ vang lên từ thân xác dưới đất, của chính cô, khi oán linh chậm rãi rút bàn tay đen thẫm ra khỏi bụng, máu phun ra như suối. Cơn đau từ ký ức ấy bỗng truyền ngược về hiện tại, buốt thấu tận tim gan. Cô cảm nhận từng đường gân bị xé, từng mạch máu rách toạc, hơi thở gấp gáp như bị ai bóp nghẹt.
"Đau quá..." Cô thều thào, giọng vỡ vụn. Nhưng không ai đáp lại cô Trà cả.
Thân xác trước kia của cô ngã nhào, đôi mắt vẫn mở trừng trừng. Cô Trà quỳ xuống, đưa tay chạm vào khuôn mặt mình, làn da lạnh như băng, môi tím tái, trong mắt còn đọng lại chút ánh sáng cuối cùng. Một giọt nước mắt rơi, lăn dài xuống má rồi tan vào máu.
Giữa cơn mơ hồ, một bóng người hiện ra, một vị sư, áo nâu sậm, dáng gầy gò. Giọng ông trầm mà xa:
"Khi dòng tộc có người tích đủ phước, tổ tiên sẽ đến đón họ về. Ta đi thôi con."
Cô Trà mấp máy môi, hơi thở yếu dần:
"Nếu... con để hết phước đức của mình cho Hải Bình... thì sao?"
Vị sư nhìn cô, ánh mắt từ bi mà buồn bã:
"Vậy thì con sẽ thành quỷ, vĩnh viễn lang thang nơi hai cõi."
Cô bật cười khẽ, môi rớm máu, mắt long lanh như ánh nước.
"Cho dù có đọa ma... thành quỷ... con cũng không muốn để cho mợ ấy... mất một sợi tóc nào."
Một tiếng "bụp" vang lên, tim cô như vỡ làm đôi. Toàn thân co giật, hơi thở đứt quãng. Khi máu trào lên cổ họng, cô chỉ kịp nhìn thấy bóng vị sư dần nhạt, rồi tan vào hư không.
Cô ngã xuống, tựa lưng vào vách đá lạnh ngắt. Đôi mắt hé mở, nhìn lên trần hầm tối tăm, nơi vài tia sáng lọt qua khe nứt, yếu ớt như sinh mệnh chính mình. Nỗi đau thể xác giờ hòa cùng nỗi đau trong tim, không còn biết cái nào khiến cô đau đớn hơn nữa.
Còn trên mặt đất, giữa gian thờ đỏ lửa, Hải Bình quỳ trước bàn cúng, tay run rẩy khi cầm từng nén nhang. Giọng mợ khàn đi:
"Nam Mô A Di Đà Phật... con chưa từng cầu xin điều gì... chỉ lần này thôi... xin Người giữ lấy cô gái con yêu. Con nguyện đánh đổi tất cả."
Giọng mợ nghẹn lại, nước mắt rơi từng giọt xuống nền gạch, vỡ tan như thuỷ tinh. Người hầu quanh đó lặng lẽ quay đi, ai nấy đều thấy thương mà chẳng dám thốt lời. Hải Bình ngày nào đoan trang, giờ lại quỳ gối khấn vái điên dại như người mất trí.
Lửa trong đèn vụt cháy mạnh rồi tàn dần, khói mỏng bay lên như tiếng thở dài. Nén nhang cuối cùng trong lư hương cũng tắt ngấm. Hồn cô Trà không về. Cùng khoảnh khắc ấy, Hải Bình khụy xuống, nửa phần hồn mợ cũng như theo ngọn lửa kia mà trôi đi tìm người yêu.
"Không... không thể nào..." Hải Bình lắp bắp, bàn tay run lẩy bẩy chạm vào ngọn đèn đã tàn.
"Con sai rồi..." Mợ nức nở "Là tại con ích kỉ, nếu có trừng phạt hãy trừng phạt con, xin đừng mang em ấy đi... con sai rồi..."
Chị dâu bước đến, khẽ đặt tay lên vai chị:
"Mợ để em ấy yên nghỉ đi..."
Nhưng Hải Bình lắc đầu, môi run run:
"Không, em ấy nói sẽ ở bên chị một đời... sao có thể bỏ chị mà đi được..."
Không ai hay, ngay giây phút ấy, linh hồn cô Trà ngồi bên cạnh, lặng lẽ đưa tay vuốt bờ vai đang run rẩy của mợ.
[...]
Cô Trà giật mình mở mắt. Màn sương rừng Trầm tan biến như bóng ma được siêu thoát, chỉ còn gian phòng tĩnh lặng, mùi trầm nhè nhẹ và ánh đèn dầu in bóng lên vách đất. Tim cô đập một nhịp thật mạnh rồi chùng xuống như lưới mắc đáy sông. Không còn vết thương giữa lồng ngực, không còn đau đớn âm ỉ, chỉ một cơn mệt như thể phần hồn vừa đi dạo ở cõi u minh nào đó.
Dạng cúi sát cạnh giường, giọng trong trẻo mà pha chút tò mò trẻ dại:
"Cô mơ gì mà nhắc tên Liễu dữ ạ? Cô mơ thấy cô Liễu hả? Cô Liễu có đẹp không cô?"
Trà nhíu mày, đưa hai ngón tay ấn nhẹ vào thái dương, nhắm mắt dưỡng thần. Hơi thở kéo dài, mảnh và lạnh như khói sương.
"Ừ, đẹp."
Chỉ hai tiếng, nhẹ như tơ, mà đủ khiến căn phòng trầm xuống, im phăng phắc.
Lúc mở mắt ra lần nữa... cô Trà mới thấy có người thứ ba trong phòng.
Hải Bình đứng cạnh cột gỗ, im lặng như bóng trăng lạc vào màn đêm.
Mợ mặc bộ ngũ thân lam trầm, trên tóc là trâm phượng mảnh, búi cao gọn gàng, vài sợi lòa xoà ôm lấy gò má. Làn da trắng như sứ nung, ánh mắt dài, đuôi mắt hơi hất lên tạo thành vẻ đẹp sắc lạnh, kiêu hãnh, mà bí ẩn. Sống lưng mợ thẳng tắp, điềm đạm, sắc mặt tĩnh lặng nhưng ánh mắt lại sâu hoắm, ẩn một ngọn lửa tức giận khó cất lời.
Hải Bình nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
"Đẹp đến nhường nào vậy cô Trà ?"
Dạng giật mình, luống cuống toan phân bua, nhưng cô Trà chỉ hơi nhướng mắt. Ánh nhìn điềm nhiên đến lạ, khiến người khác chẳng biết cô đang nghĩ gì.
"Dạng" Cô nói, giọng chậm rãi " Xuống bếp hâm lại ấm trà giúp cô."
Dạng hiểu cô Trà đang đuổi khéo, nên đành cúi đầu dạ thưa, rồi rời đi. Cánh cửa khép lại, để lại khoảng không giữa hai người, yên tĩnh, chỉ còn tiếng ve sớm và hơi trầm thoang thoảng.
Hải Bình thong thả tiến gần, ngồi xuống cạnh bàn, đầu hơi nghiêng. Mợ tự rót trà cho mình, động tác uyển chuyển, như thể xem cô Trà như không khí.
Cô Trà vẫn ngồi dựa gối, ngón tay thon dài vuốt nhẹ dải tóc rơi nơi vai, mắt khẽ khép. "Mợ đến từ bao giờ thế."
Hải Bình không đáp ngay. Mợ tiến hai bước, đứng gần đến nỗi cô Trà ngửi thấy hương trên áo mợ phảng phất xen mùi trầm trong phòng, thơm mát nhưng sâu như nước giếng khuya.
"Đủ lâu để nghe cô Trà gọi tên Liễu năm lần bảy lượt. Sao, nhỏ đó đẹp lắm hả."
Cô Trà hơi nhướng mi, môi cong thành nụ cười nhẹ như khói nhang:
"Đẹp."
Phòng chỉ còn ánh đèn vàng rọi nghiêng, hắt lên những đường cong mơ hồ nơi gò má và đôi môi vừa khẽ run. Hải Bình đứng gần đến mức hơi thở mợ như lướt qua cổ Cô Trà, mang mùi hoa cam dịu, mà lại nồng đến khó thoát.
Ngón tay mợ trượt lên, kẹp nhẹ lấy cằm cô Trà, buộc cô ngẩng mặt đối diện. Giọng mợ trầm, ấm, mà cứng rắn như mũi dao lướt qua mặt nước:
"Em đừng có làm tôi điên lên."
Rồi khóe môi mợ khẽ nhếch. Một nụ cười chậm, vừa trêu vừa như dỗ dành. Mợ để ngón tay trượt dọc theo viền môi Cô Trà, mơn man như thử nếm lấy từng hơi thở run rẩy. Đôi mắt nửa khép nửa mở, hàng mi cong bóng loáng dưới ánh đèn, mợ thì thầm, từng chữ rơi ra như mật:
"Laurence."
Tên ấy... như một nhát dao mảnh, bén, cắt ngang cơn mơ hồ trong tâm trí. Cô Trà chết lặng, máu trong người như ngừng chảy.
Cái tên ấy đã từng là hạnh phúc đầu đời nhưng bây giờ nó chỉ gợi lên một phần ký ức bị giật tung ra khỏi nơi chôn giấu, trần trụi, đau rát, trong những năm tháng cô giấu tận đáy lòng, giữa xứ người xa lạ.
Người kia cúi xuống, ánh đèn dầu chao lên, soi nửa gương mặt vừa dịu dàng, vừa tàn nhẫn. Một nụ hôn đặt lên cổ, nhẹ như khói, nhưng lại khiến toàn thân cô Trà run rẩy. Mọi thứ quanh dường như chao nghiêng, cả hơi thở, cả ánh đèn, cả lớp vải mỏng phập phồng trên vai.
Bàn tay mợ chạm lên gò má cô Trà, ngón tay lướt qua như cánh ve khẽ rung trên mặt nước.
Cô Trà cảm thấy tim mình lỡ một nhịp. Cơ thể vốn đã mỏi mệt, nay lại mềm đi như tơ lụa bị gió hong. Hơi thở của người ấy phủ gần bên tai, ấm và nặng, khiến cô rối bời, chẳng còn biết mình là ai, đang tỉnh hay mê.
Ngón tay mợ lần nữa khẽ nâng cằm cô Trà, lực đạo vừa đủ để buộc cô phải ngẩng lên. Nụ cười ấy, chậm rãi mà thấu tận lòng. Không biết là trêu ghẹo hay dỗ dành, nhưng chỉ cần một cái nhìn, cô Trà thấy mọi phòng tuyến mình dựng bấy lâu đều sụp đổ.
Không khí giữa hai người mỏng đi. Cô nghe rõ tiếng tim mình đập xen giữa hơi thở của đối phương. Mỗi tiếng đều mang theo cơn choáng váng dìu dặt. Cơ thể mỏi rời, không đủ sức lùi lại, cũng chẳng đủ lý trí để rời đi.
Bờ vai cô run khẽ khi Hải Bình kéo sát hơn, hơi thở quẩn quanh giữa hai người như khói hương đêm cúng. Mợ ngồi lên người cô Trà, không nặng nề xác thịt mà như một nghi lễ, thiêng liêng, chiếm lĩnh. Hai đùi trong chạm vào bụng cô Trà, bao lấy cô.
Hơi thở hai người quấn lấy nhau, nóng rồi lạnh, rối bời rồi miên man như khói trầm bay trong buồng kín.
Mí mắt Hải Bình khép hờ. Đôi môi mợ hé ra một chút, để mời gọi, buông lơi, thở ra một tiếng dài thỏa mãn như kẻ đang nếm hạnh phúc mong manh sau hằng hà đau đớn chỉ riêng mình mợ biết.
Một tiếng thở khẽ nữa từ sâu trong cổ họng mợ vang lên, ngón tay Hải Bình đặt lên vai cô Trà, từng khớp run khẽ. Hải Bình rướn người, trượt má hôn dọc cổ cô Trà, cằm khẽ run, rồi ép trán mình vào hõm vai đó, nơi mợ từng chôn tất cả tiếng nức mở mà không ai hay biết.
Mợ lại cúi xuống, hai tay ôm chặt cổ cô Trà, ngón tay run run như cào tìm đường sống, rồi áp môi vào cổ cô, không hôn, chỉ dụi mặt vào, như con mèo nhỏ tìm mùi thân thuộc:
"Sao em nói em không cần mợ nữa."
Giọng mợ khản đặc, nghe như tiếng nức nở từ sâu trong cổ họng, vừa giận vừa sợ Cô Trà bỏ mợ đi mất.
Cô Trà ngửa đầu, hơi thở chạm vào tai mợ, im lặng đến tàn nhẫn. Bàn tay đặt trên đùi Hải Bình, giữ chặt, như trấn an, như giam cầm.
"Không phải mợ đã có chồng mới rồi sao?"
Hải Bình cười khẽ, khóe môi run, nụ cười mệt mỏi nhưng không giấu nổi ý cười. Mợ lại mút nhẹ lên cổ cô Trà, hơi thở rối loạn:
"Trong nhà Hội đồng... họ gọi em là gì?"
Cô Trà chớp mắt, chậm rãi nhớ lại.
"Cô Cả."
"Còn giờ người làng họ gọi mợ là gì?"
"Mợ Cả."
Hải Bình ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đến rực sáng trong làn khói mịt mờ:
"Thế chẳng phải em đã thừa nhận... mợ đã gả cho em rồi sao?"
Cô Trà im lặng, mí mắt khẽ run. Và trong khoảng lặng đó, mọi thứ dường như tan chảy như rượu, như khói, như tình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro