Chương 5

Thanh Nhã cúi xuống, môi chạm môi Yến như một lời tuyên bố im lặng.
Nụ hôn ban đầu chỉ như chạm nhẹ, nhưng càng kéo dài càng sâu, như vệt lửa bén vào tơ lụa — mềm mại nhưng cháy lan không cách nào dập tắt.

Yến nằm dưới thân mợ hai, hơi thở gấp, từng tiếng thở nhỏ như bị hút vào không khí.

Nhã nghiêng đầu, đôi môi lướt qua gò má, qua sống mũi, xuống đến nơi cổ Yến còn vương hơi nước từ lúc tắm. Mỗi điểm chạm như một dấu ấn, như dải lửa được đặt lên da thịt.

Yến khẽ rụt vai, giọng run run:
— Mợ… chị đừng hôn ở đó…

— Sao? — Nhã thì thầm, môi vẫn ở sát làn da ấm.
— Em… nhột… với… khó thở…
— Vậy thì để chị giúp em thở.

Thanh Nhã trượt tay xuống eo Yến, bàn tay nóng đến mức Yến giật mình.
Nhưng thay vì tránh đi, cô chỉ quàng tay qua cổ Nhã, kéo người kia xuống gần hơn.

Chăn mỏng trượt khỏi vai Yến, để lộ làn da trắng như ngọc dưới ánh đèn dầu, khiến Nhã khẽ nín thở.

— Yến à… — Nhã vuốt nhẹ sống lưng cô, giọng trầm như gió đêm. — Em đẹp đến mức chị muốn giấu em khỏi cả thế gian.

Yến đỏ bừng, quay mặt đi:
— Mợ nói gì cũng quá lời…

— Không. — Nhã nghiêng mặt, chạm môi lên bờ vai Yến. — Chị nói thật.

Những nụ hôn của Nhã không vồ vập, nhưng mang theo sức nặng khiến tim Yến muốn vỡ ra.
Không thô bạo.
Không gấp gáp.
Mà như vẽ từng đường, từng nét, từng hoa văn vô hình lên da cô.

Tay Yến ngập ngừng đặt lên ngực Nhã, cảm nhận hơi ấm của người phụ nữ ấy lan sang bàn tay mình, rồi lan vào tận sâu bên trong.

Nhã bắt lấy bàn tay đó, đan ngón vào nhau, áp lên trái tim mình.

— Nghe không? — Nhã hỏi khẽ.
— Gì vậy chị?
— Tim chị. Nó đập vì em.

Yến nghe xong thì toàn thân mềm nhũn, như sợi tơ bị hơi nóng hong cho đến khi chảy ra.
Nhã cúi xuống, đặt môi lên môi Yến, lần này mạnh hơn — như gió cuốn hết những tấm rèm che mà Yến cố dựng.

Cơ thể hai người quấn vào nhau dưới lớp chăn mỏng.
Không có tiếng kêu lớn.
Chỉ là tiếng thở hòa vào nhau, tiếng chăn khẽ cọ, tiếng gỗ kẽo kẹt nhè nhẹ như nhịp điệu của một bản nhạc luyến ái.

Ánh đèn dầu nhảy múa trên bức tường, phản chiếu hai bóng hình đang quấn riết lấy nhau như hai dòng nước nóng – lạnh vừa gặp, quẩn vào nhau cho đến khi không thể tách rời.

Thanh Nhã thì thầm bên tai Yến, giọng khàn đặc:

— Đêm nay… em là lửa…
— Còn chị là gì? — Yến hỏi trong hơi thở đứt quãng.
— Là người bị lửa thiêu đến không muốn được cứu.

Yến cựa nhẹ dưới thân Nhã, ánh mắt mơ hồ vì hơi ấm và cảm xúc đang dâng cao.
Nhã cúi xuống, chạm trán Yến, để hơi thở hòa làm một.

— Đừng sợ.
— Em… không sợ…
— Vậy thì… để chị yêu em.

Và rồi đêm khép lại bằng một vòng tay chặt, một nụ hôn sâu hơn những nụ hôn trước, và hai bóng hình chìm vào nhau như sương đêm tan vào mặt hồ.

Yến tỉnh dậy bởi ánh nắng sớm rọi vào qua cửa gỗ.
Hơi ấm trên gáy… không phải nắng.
Là cánh tay của Thanh Nhã đang khoanh nhẹ quanh eo cô.

Không gian tĩnh lặng đến mức Yến nghe rõ tiếng chim kêu ngoài hiên, tiếng lá cọ vào mái tranh… và tiếng tim mình vẫn đập nhanh hơn bình thường.

Yến khẽ nhúc nhích.
Cánh tay trên eo lập tức siết lại.

— Nằm yên. — Giọng Thanh Nhã vang lên, trầm, hơi khàn sau giấc ngủ. — Em động là chị tỉnh liền.

Yến đỏ bừng mặt, kéo tấm chăn lên che nửa gương mặt:

— Mợ… dậy lâu chưa?

Nhã mở mắt, nghiêng mặt nhìn cô.
Nụ cười nhẹ hiện ra, đủ khiến Yến cúi mặt xuống gối ngay tức khắc.

— Dậy trước em một chút. Ngắm em ngủ.
— … Mợ kỳ lắm…
— Ừ. Kỳ từ tối qua rồi.

Yến lấy tay che mặt.
Nhã bật cười nhỏ, rồi ngồi dậy, tấm chăn tuột khỏi vai để lộ làn da có vài dấu vết mờ của đêm qua. Thấy Yến đỏ thêm, Nhã cố ý kéo chăn lại như chưa có chuyện gì.

Không khí thoáng chút ngại, chút nhớ, chút ấm lạ.

Nhã rót nước từ ấm đất đưa cho Yến:

— Uống chút cho tỉnh.

— Cảm ơn mợ…
Giọng Yến nhỏ như muỗi kêu.

Nhã nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt dịu hơn mọi ngày.

— Yến.
— Dạ?
— Em vào Nam… thật sự định đi đến tận chiến trường?

Yến siết chặt ly nước trong tay.
Ánh mắt vốn còn ngại ngùng phút trước lập tức trở nên kiên định.

— Dạ đúng. Em phải tìm bác Hiệp.
— Em biết miền Nam lúc này nguy hiểm lắm không?
— Em biết. Nhưng… bác cả mất không thấy xác. Em không tin bác mất mà không ai biết gì. Em phải tìm.

Thanh Nhã trầm ngâm.
Ngón tay cô khẽ chạm vào mu bàn tay Yến, nhẹ như gió thoảng:

— Em đi một mình?

— Dạ. Em đâu thể nhờ cha mẹ cho người đi theo, họ còn muốn giữ em lại ngoài Bắc.

— Họ lo cho em chứ không ngăn em vì ích kỷ.
— Em hiểu… nhưng nếu em không đi, em sẽ ân hận cả đời.

Nhã nhìn cô thật lâu.

Yến không cúi mặt né tránh.
Cô nhìn thẳng, đôi mắt sáng, mạnh mẽ — ánh sáng ấy khiến Nhã vừa tự hào vừa lo lắng.

— Em nói dối trong đêm thì còn được. — Nhã nói khẽ. — Nhưng nhìn ánh mắt sáng thế này… chị biết em sẽ đi thật.

Yến mím môi:

— Mợ… chị giận em sao?

Thanh Nhã lắc đầu.
Rồi cúi xuống, chạm trán Yến:

— Không giận. Chỉ… không muốn em gặp nguy hiểm.
— Em sẽ cẩn thận.
— Em hứa với chị?
— Dạ. Em hứa.

Nhã khẽ vuốt tóc Yến, động tác dịu dàng đến mức trái tim cô gái trẻ mềm ra lần nữa.

— Yến…
— Dạ?
— Nếu em cần người dẫn đường, cần chỗ trú, cần tin tức… cứ nói với chị.
— Nhưng mợ… chị đâu quen biết trong quân sự hay gián điệp…
— Chị quen thương nhân, địa chủ, cả nhà công sứ Pháp ở đây. Tin tức chảy về Nam nhiều lắm. Chỉ cần Yến mở miệng… chị lo được.

Yến ngẩng lên, ngỡ ngàng:

— Mợ… chị giúp em thật sao?

— Giúp. Vì em.
Nhã khẽ mỉm cười:
— Chị đâu phải người vô tình như em nghĩ.

Yến nắm vạt áo của Nhã, siết nhẹ:

— Mợ… em cảm ơn…

— Không cần cảm ơn.
Nhã hôn nhẹ lên trán cô:
— Chị chỉ muốn… sáng hôm nay, em vẫn còn ở cạnh chị. Thế là đủ.

Yến nép vào vai Nhã, im lặng một lúc.

Rồi nói thật nhỏ:

— Vậy… cho em ở cạnh chị đến… trưa được không?

Thanh Nhã siết eo cô, cười khẽ:

— Không chỉ trưa. Cả ngày cũng được, nếu em muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bachhop