CHƯƠNG 23
Trái tim Trì Vũ Mặc như bị đâm thủng trăm ngàn lỗ.
Thời Du Vãn thực sự đã thay đổi mật mã, để cô qua đêm với người khác ư?
Là vị tổng giám cao quý của tập đoàn Thời Phong đá văng một người tình đã chán ngấy, rồi dùng danh nghĩa trợ lý để đưa một người mới vào căn hộ nhỏ này sao?
"Thay đổi?"
Trì Vũ Mặc lẩm bẩm, nhìn người đang cúi đầu thay giày ở cửa với ánh mắt thất thần, "Vậy đây là cách chị bồi thường em sao? Đuổi em đi rồi, chị có thể yên tâm thoải mái thay đổi cả người tình thật sao?"
Thời Du Vãn đang thay giày bỗng khựng lại, ngực đau nhói đến khó thở, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.
Một lần nữa mang vào đôi giày cao gót, Thời Du Vãn với dáng người thẳng tắp, dùng tư cách của kẻ nắm quyền lực, cho phép cô nhân tình nhỏ bé này không cần phải trả lời chắc chắn.
Nàng quay lưng lại, nắm chặt tay nắm cửa.
Cảnh tượng dứt khoát ấy là lần đầu tiên Trì Vũ Mặc cảm nhận tận da thịt sự lạnh lùng vô tình của Thời Du Vãn.
Như một dòng sông ngầm chảy sâu dưới lòng đất, dù trôi qua nơi đâu cũng không bị làm tan chảy, luôn giữ được sự bình tĩnh và lạnh lẽo của mình, đến đi tự nhiên, tiến thoái như thường.
Cô nhắm mắt lại, cổ họng khó khăn chuyển động: "Trong thế giới của chị, em chỉ xứng đáng trốn trong bóng tối thôi sao? Nếu giọng nói của em nghe khác với bây giờ, nếu... em chỉ là em thôi, liệu khi đó ở cửa đồn cảnh sát chị có cho Kiều Khả đưa ra tấm danh thiếp đó không?"
Trì Vũ Mặc khóc lóc tố cáo, Thời Du Vãn không nghe rõ lắm, nhưng vài từ khóa quan trọng nàng đã nghe được.
Bóng tối.
Nếu như.
Không có nếu như.
Nhưng nếu như quả thật như vậy, nàng vẫn sẽ đưa cho cô ấy tấm danh thiếp.
Nàng không phải Tiểu Mặc Lương nhân, thế giới của nàng biến đổi không ngừng, ngàn cân treo sợi tóc, khắp nơi đều là cạm bẫy, khắp nơi đều ẩn chứa nguy hiểm.
Tiểu Mặc nên có một cuộc đời tươi sáng. Chứ không phải theo nàng, bị giam cầm trong bóng tối.
Hai năm không ba tháng, nàng đã dạy cho Tiểu Mặc tất cả những gì có thể, đã cho Tiểu Mặc thấy tất cả những gì có thể.
Sau khi bước vào xã hội, con đường phía trước nên đi như thế nào, tại ngã ba đường nên chọn ra sao, trong cuộc đời phải đối mặt với những lựa chọn giữ hay bỏ, tụ hay tán còn nhiều lắm, nỗi đau và tiếc nuối đều là không thể tránh khỏi.
Đây cũng là bài học quan trọng nàng muốn dạy cho Tiểu Mặc.
Bước ra khỏi phòng, Thời Du Vãn nín thở đứng lặng hồi lâu trước cánh cửa đóng chặt.
Nàng không sợ Tiểu Mặc trong cơn nóng giận sẽ đập phá đồ đạc trong phòng, kể cả cây đàn piano nhập khẩu trị giá 100.000 vừa chuyển đến vào đêm qua, nàng chỉ sợ Tiểu Mặc sẽ trong trạng thái tâm trạng bất ổn chạy ra ngoài đuổi theo tìm nàng, sợ Tiểu Mặc sẽ bị thương.
May mắn là Tiểu Mặc không quá cực đoan, chỉ đang đau lòng tuyệt vọng thôi, vẫn có thể là người đáng tin cậy và yên tâm với nàng.
Thang máy nhanh chóng đưa nàng xuống tầng hầm. Thời Du Vãn vừa soạn tin nhắn gửi cho Doãn Mạn: "Mạn Mạn, tôi giúp cậu."
Nghe tiếng giày cao gót, thấy Thời Du Vãn xuống lầu vào giờ này, Trương Giai thấy hơi lạ.
Hôm nay Kiều Khả lái xe công ty đưa Thời Du Vãn đến, rồi nghỉ làm luôn.
Vì không biết Thời Du Vãn và Trì Vũ Mặc định về Ngân Châu hay ngủ lại đây, Trương Giai đợi trong xe, định chờ đến 12 giờ rồi đi tìm khách sạn ngủ.
Anh xuống xe mở cửa sau cho Thời Du Vãn: "Thời tổng đi đâu ạ?"
"Về nhà cũ."
"Vâng."
Xe khởi động, Trương Giai liếc nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển - 21:30, trước khi đạp ga anh nói thêm: "Thời tổng, pháo hoa ở quảng trường sắp bắt đầu rồi."
Nếu muốn hủy thì vẫn kịp.
Ban công căn hộ đối diện hướng quảng trường thể thao.
Đáng lẽ giờ này, họ nên dựa vào nhau trên ban công, cùng ngắm màn pháo hoa lãng mạn chưa đặt tên.
Nhưng...
Thời Du Vãn nghiêng đầu, nhìn về phía cửa thang máy vắng tanh, chậm rãi thở dài: "Đi thôi."
Không cần hủy.
Nàng thầm nói thêm trong lòng - Tiểu Mặc, chúc mừng tốt nghiệp, sinh nhật vui vẻ.
...
Giá như cuộc đời chỉ là một vở kịch thì tốt biết mấy?
Mình sẽ là một diễn viên chuyên nghiệp, khoác lên mình bộ trang phục, đeo mặt nạ vào.
Không cần biết mình đóng vai gì, không quan tâm có nhiều buồn ít vui, cứ diễn hết mình theo kịch bản, nên cười thì cười, nên khóc thì khóc.
Từ hoa nở đến tàn, từ sinh ra đến già chết, trải qua bốn mùa, hợp tan ly hợp, chìm đắm trong mê say, diễn hết mọi cung bậc cảm xúc.
Khi tỉnh giấc mộng lớn, lại thong dong tự tại đối mặt với đời, thanh thản với chính mình.
Nhưng mình vừa là người diễn kịch, vừa là người trong kịch.
Đeo mặt nạ lâu ngày, nhập vai quá sâu, lớp phấn son dày đặc che lấp đi vẻ thuần khiết ban đầu, gần như không còn nhận ra bản thân thật sự, miễn cưỡng biến vở kịch giả thành thật.
Đèn sân khấu tắt dần, màn kịch kết thúc, chỉ còn mình ta vẫn dừng lại trong vở diễn chưa hết, một mình nếm trải mọi nỗi đau.
Bên ngoài phòng, từng đợt pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm.
Âm thanh vang dội, ánh sáng rực rỡ như ở ngay trước mắt.
Căn hộ trống trải này chính là sân khấu kết thúc cho màn pháo hoa này. Khai mạc long trọng, kết thúc lặng lẽ.
Diễn viên ngồi một mình suốt đêm, không chợp mắt.
Trời hửng sáng, ánh bình minh xuyên qua tầng mây, vẽ nên tia nắng đầu tiên nơi chân trời bằng những sắc màu rực rỡ, dịu dàng mà ấm áp.
Còn diễn viên, một lần nữa không mệt mỏi đeo lên chiếc mặt nạ yêu thích nhất.
Trì Vũ Mặc rời khỏi căn hộ không chút lưu luyến, bắt taxi về thành phố Ngân Châu, thẳng đến bệnh viện tư của bác sĩ Từ.
Cô là "khách hàng" cấp cao nhất, chỉ cần một dấu vân tay là được toàn bộ nhân viên y tế nhiệt tình đón tiếp, không cần hẹn trước vẫn có thể gặp viện trưởng.
Từ Nguyện tối qua làm ca phẫu thuật, quá muộn và mệt nên không về nhà.
Tưởng ngủ thêm được một lúc khi ở lại bệnh viện, nào ngờ mới hơn 7 giờ đã bị đánh thức.
Rửa mặt qua loa xong đến phòng hội chẩn, thấy Trì Vũ Mặc mặt buồn rầu ngồi trên ghế, mũ và khẩu trang đã cởi ra đặt trên khay trà.
"Không phải tối 30 mới đến sao? Hôm nay đến sớm thế, có chuyện gì à?"
Mỗi tháng vào tối ngày cuối cùng lúc 7 giờ, Trì Vũ Mặc đều đến bệnh viện báo danh và kiểm tra sức khỏe định kỳ, chỉ mất nửa tiếng.
Sức khỏe Trì Vũ Mặc rất tốt, đáng lẽ không cần đi mỗi tháng, nhưng Thời Du Vãn đã trả phí trọn năm cho cô, không đi thì phí, hơn nữa cô Alpha nhỏ cũng vui vẻ đến.
"Bác sĩ Từ, bệnh tâm lý, bác có thể chữa không?"
"???"
Trì Vũ Mặc cười: "Trong tim mọc một bông hoa, có thể cắt bỏ không?"
Từ Nguyện nghi ngờ tai mình, cô Alpha ngây thơ này sao lại nói chuyện buồn cười thế?
"Bệnh tâm lý và tâm thần tôi đều không chữa được." Từ Nguyện chỉ ra cửa sổ, "Ra cổng rẽ hướng tây 6km có một bệnh viện hạng ba, cô đến đó hỏi thử xem."
"Bác sĩ Từ nghiêm túc quá, một câu đùa cũng không chịu nói à?" Trì Vũ Mặc đứng dậy đến ngồi xuống ghế cạnh bàn làm việc.
"Đúng, tôi nghiêm túc cứng nhắc quá."
Từ Nguyện cũng ngồi vào ghế của mình, "Vậy hôm nay cô Mặc đến để giải trí cho tôi à?"
"Đến khám bệnh."
Trì Vũ Mặc lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, "Hai ngày nữa có việc bận nên đến sớm."
Cô xoay người để Từ Nguyện nhìn thấy tuyến thể, tay phải vén tóc sang một bên: "Tuyến thể hơi khó chịu, phiền bác sĩ Từ xem giúp."
Khám cho Trì Vũ Mặc hai năm nay, đây là lần đầu nghe cô nói tuyến thể khó chịu.
Lòng y như Phật, Từ Nguyện tập trung hoàn toàn, đẩy kính gọng bạc, đeo găng tay y tế.
"Đây là triệu chứng của kỳ phát tình. Để phòng ngừa có bệnh khác, lấy máu xét nghiệm nhé, xem là bị kích thích hay tự phát."
Bị kích thích cũng chia ba loại.
Một là bị Omega đang phát tình kích thích, hai là do thuốc kích thích, ba là do bệnh lý kích thích.
Từ Nguyện vừa lấy máu vừa nói: "Kỳ phát tình của Alpha có dài có ngắn, cô là cấp S+, ngắn nhất một tuần, dài nhất có thể kéo dài một tháng. Trong thời gian đó không phải ngày nào cũng cần Omega an ủi, Alpha tự chủ tốt như cô, nhịn một chút, hoặc dùng miếng dán ức chế, thuốc ức chế, là có thể vượt qua phần lớn thời gian. Tuy nhiên, vì sức khỏe, những ngày nồng độ tin tức tố lên cao nhất, tốt nhất nên kết hợp với Omega có độ phù hợp cao mà cô thích."
Những điều này là kiến thức cơ bản, Trì Vũ Mặc cũng nắm rõ.
Miễn là không phải do bệnh lý kích thích, Alpha một năm hai lần kỳ phát tình cũng không phải chuyện lớn. Cô không đề cập đặc biệt với Từ Nguyện rằng đây là lần phát tình thứ hai trong năm nay.
"Vâng, chị ấy sẽ giúp tôi."
Bất ngờ bị nhét một miệng đầy thức ăn cho chó.
Biết Trì Vũ Mặc và Thời Du Vãn là người yêu, Từ Nguyện ăn miếng thức ăn chó này không oan cũng chẳng lạ.
Cô chỉ hơn Thời Du Vãn vài tuổi, cũng là Omega.
15 năm trước, cô quen Thời Du Vãn khi du học nước ngoài, lúc đó hai người chỉ gặp nhau ở trường, cô đã giúp Thời Du Vãn giải quyết một lần phát tình bất ngờ.
Thời Du Vãn về nước trước cô.
Sau đó 5 năm họ không liên lạc.
Từ Nguyện học xong bác sĩ về nước làm việc ở một bệnh viện hạng ba được vài năm, đúng năm Thời Du Vãn tiếp quản tập đoàn Thời Phong, Thời Du Vãn tìm cô, hỏi cô có chí hướng và tự tin xây dựng một nền tảng hoàn toàn mới để thực hiện lý tưởng của mình không.
Đúng vậy.
Người đầu tư bệnh viện tư này chính là Thời Du Vãn, không phải tập đoàn Thời Phong.
Sau khi gửi máu đi xét nghiệm, Từ Nguyện lấy ra một ống tiêm mới: "Vẫn cần lấy dịch tuyến của cô."
"Một ống đủ không?"
Từ Nguyện hơi ngạc nhiên, phản ứng một lúc mới nói: "Được rồi."
"Vâng."
Từ tháng thứ hai Trì Vũ Mặc ở cùng Thời Du Vãn, Từ Nguyện đã lấy cớ nghiên cứu tin tức tố của Alpha cấp S+ hiếm gặp để nhờ cô giúp đỡ, liên tục một năm lấy tin tức tố nồng độ cao, tức dịch tuyến của cô.
Cô không hiểu y học, trong một năm chỉ hỏi một lần sau khi Từ Nguyện nói không cần lấy nữa - bác sĩ Từ đã nghiên cứu ra kết luận gì chưa?
Từ Nguyện nghiêm mặt trả lời - kết luận là xác suất di truyền gen cấp S+ của cô cao hơn trung bình. Nói cách khác, cô là một cái bánh bao ngon vô địch.
Nhưng cô thơm ngon thì có ích gì?
Chỉ cần Thời Du Vãn vẫy tay, trên đời này Alpha cấp S để Thời Du Vãn chọn lựa nhiều vô kể, Alpha cấp S+ cũng chắc không ít.
Gia thế hiển hách, học thức uyên bác, xuất thân cao quý, thông minh hơn người... cô không có cái nào.
Ra khỏi bệnh viện, Trì Vũ Mặc đứng bên đường nhìn quanh, như một chú chó con lạc đường, mất phương hướng.
Tình hình tối qua không nằm trong dự tính của cô, không những không có được câu trả lời mong muốn, mà còn làm tan vỡ một buổi tối đáng lẽ rất lãng mạn.
Chính cô đã không để ý đến ý muốn của Thời Du Vãn trước, làm chuyện khiến Thời Du Vãn tức giận.
Thời Du Vãn bảo cô dẫn người về qua đêm, bảo cô đổi mật mã, chắc chắn đều là nói một đằng làm một nẻo.
Đó là sinh nhật của cô mà, Thời Du Vãn đã chuẩn bị bất ngờ cho sinh nhật cô từ một năm trước, nhưng cô lại biến bất ngờ thành biến cố, Thời Du Vãn tức giận vì thế cũng là chuyện bình thường.
Trì Vũ Mặc rơi vào trạng thái tự trách sâu sắc và hối hận.
Tối qua không nên tùy hứng.
Hai năm mấy chục lần đều như thế, sao không thể cứ vậy thêm một lần nữa?
Dưới ánh nắng gay gắt, Trì Vũ Mặc đi taxi qua những con phố nhộn nhịp trong thành phố, đến thăm lại tất cả những nơi cô và Thời Du Vãn đã từng đến cùng nhau.
—— Tiểu Mặc, nhà hàng này bít tết ngon lắm, chị bảo Kiều Khả đặt phòng riêng, em ăn xong rồi xuống lầu đợi với Trương Giai nhé.
—— Tiểu Mặc, thường ngày môi chị có mùi rượu gì không?
—— Tiểu Mặc, vai em ướt hết rồi.
—— Tiểu Mặc, người say rượu hơi thất thố kia là Cục trưởng Cục Du lịch đấy, lần sau gặp đừng nói vô lễ như hôm nay nữa.
—— Tiểu Mặc, em mặc lễ phục chắc chắn đẹp hơn cả người phát ngôn được chọn tối nay.
—— Tiểu Mặc, thích nơi này không? Không nặng nề trang trọng như nhà cũ.
—— Tiểu Mặc, lúc nãy trong phòng tiệc sao em cứ nhìn chằm chằm con gái 3 tuổi của Tổng Lý vậy?
—— Tiểu Mặc, đi học lái xe đi. Để lần sau Trương Giai xin nghỉ ốm, chị cũng có thêm lựa chọn an toàn đáng tin.
Cô thiếu đi 10 năm ký ức so với người khác.
Mà trong 12 năm ký ức cô nhớ được, nhiều nhất là về bà, kế đến là Thời Du Vãn.
Tương lai còn dài, chỉ hai năm sao đủ?
Cô muốn thu lại những gai nhọn phòng vệ của mình, làm lại cô nhân tình nhỏ biết cách lấy lòng Thời Du Vãn nhất, rồi tìm thời cơ thích hợp, hỏi Thời Du Vãn một câu về tâm ý thật sự.
Xin lỗi đáng lẽ phải là bước đầu tiên.
Ngày nào thích hợp nhỉ?
Đợi cuối tuần đi, đợi chị hết giận, cô sẽ đến trước mặt nhận lỗi.
...
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, đèn đuốc khắp ngõ ngách, hòa quyện, chiếu sáng từng góc phố.
Trì Vũ Mặc ngồi trên taxi về nhà, tự mãn hồi tưởng từng chút một với Thời Du Vãn, vì mỗi dấu chân và mỗi ký ức chung của họ đều quý giá vô cùng.
Kiều Khả gọi điện đến, nói nhanh hơn cả người nghe máy: "Tiểu Mặc, em không ở nhà à?"
"Hả? Không, đang trên đường về." Kiều Khả lại đi tìm cô sao?
"À, còn bao lâu nữa? Chị đang đợi em dưới lầu."
Sáng nay vừa thức dậy, Kiều Khả đã thấy tin nhắn Trương Giai gửi từ sáng sớm: "Tối qua Mặc tiểu thư đến khu nhà ở lúc 9 giờ, Thời tổng rời đi lúc 9 giờ rưỡi, sắc mặt không tốt lắm. Pháo hoa vẫn được bắn đúng giờ theo ý Thời tổng."
Trong thành phố không được tùy tiện bắn pháo hoa, việc làm hồ sơ cho pháo hoa ở quảng trường là do Kiều Khả làm. Thời Du Vãn bảo cô làm bí mật, không muốn cho Trì Vũ Mặc biết pháo hoa cũng là một phần quà sinh nhật.
Nhưng Kiều Khả vừa ăn dưa vừa đẩy thuyền, gần đây thật sự bị hai người họ ngược đến tơi tả.
Trước đây cô định đợi hai người chủ chốt làm lành rồi mới lén nói cho Trì Vũ Mặc biết màn pháo hoa kéo dài nửa tiếng đêm sinh nhật là do Thời tổng bắn cho cô, để giúp sếp mình kiếm thêm điểm cảm động từ cô nhân tình nhỏ.
Không ngờ lần này không chỉ kế hoạch lãng mạn của sếp bị phá hỏng, kế hoạch nhỏ của cô cũng thất bại, còn tạo ra một vụ bê bối động trời!
Sếp giận dữ khiến cô trợ lý nhỏ run sợ trong lòng, còn phải lén lút giúp sếp đi dỗ dành cô nhân tình nhỏ.
"Còn khoảng 20 phút nữa." Trì Vũ Mặc nhìn màn hình điều khiển phía trước, lo lắng hỏi, "Chị Kiều Khả tối nay đến tìm em, là chị ấy..."
"Không phải." Kiều Khả vội phủ nhận, "Hôm qua sinh nhật em, chị chưa kịp chúc mừng, nên hôm nay tan làm định đến..."
Điện thoại đột nhiên kêu một tiếng nhỏ, giọng Kiều Khả im bặt.
Trì Vũ Mặc nhìn qua, thấy điện thoại hết pin, tự động tắt nguồn.
Hôm qua ra cửa còn 75% pin, cầm cự đến giờ mới hết cũng không dễ.
Cô thấy tài xế có dây sạc giống điện thoại mình: "Chú ơi, cho cháu mượn sạc pin một lúc được không ạ?"
"Được chứ, đây." Tài xế vui vẻ đưa dây sạc cho hành khách phía sau.
"Cảm ơn chú."
Nói cảm ơn xong, Trì Vũ Mặc cắm dây sạc vào, đợi một phút rồi bật máy lại.
Hệ thống vừa chạy, liên tiếp rung mấy lần, mở ra xem, toàn là tin nhắn Kiều Khả gửi đến.
Trong giao tiếp hàng ngày, cô là người bị động. Không có chuyện gì nói, cô tuyệt đối không chủ động liên lạc với bạn học. Bạn học tìm cô, cô cũng chỉ nói có việc.
Chuyện trò vui vẻ, cô lại không làm được.
Bạn học cùng lớp 4 năm, đều hiểu tính cô, dần dần người muốn kết bạn với cô đều có đầu không đuôi.
Trong WeChat cô, đoạn chat dài nhất, một là Trình Tương Tương, hai là Kiều Khả.
Kiều Khả phần lớn là nghe lệnh làm việc.
Lấy "Chính sự" làm đầu, mới hàn huyên với cô vài câu, rất hiếm khi vô cớ tìm cô tán gẫu.
Nhìn những tin nhắn không liên quan "chính sự" trong khung chat, Trì Vũ Mặc không khỏi suy nghĩ lung tung.
Thời Du Vãn có nói gì với Kiều Khả không?
Nói họ "cãi nhau"?
Nói sau này không cần cô làm người yêu nữa?
Kiều Khả lo cô nghĩ không thông, nên tìm cớ an ủi cô sao?
Chưa nghĩ ra phải trả lời gì, cô thoát khỏi khung chat với Kiều Khả, thì thấy những tin nhắn trong nhóm chat cô đã ẩn cứ liên tục bắn ra.
Chói mắt, một tin nhắn có chữ "Tập đoàn Thời Phong" nhanh chóng lướt qua màn hình.
Cô nhấn vào.
"Trước có Tập đoàn Thời Phong kết thông gia với Tập đoàn Thẩm thị, giờ lại có Tập đoàn Thời Phong sắp thông gia với Tân Doãn Thanh, xem ra Thời Phong đang tham vọng mở rộng bước chân từ Tân Hoài ra cả nước rồi."
"Các cậu nói xem, đám cưới Thời Du Vãn và Doãn Mạn có vượt qua đám cưới năm đó của Thẩm Mộc Niên và Thời Du Nhiên không?"
"Khổ công mười mấy năm, bạn thân thành người yêu, tôi cũng không biết nên nói ai 'số tốt' nữa."
"Đám cưới hào môn đều là đám cưới thế kỷ cả!"
"Mới chỉ có tin sắp đính hôn thôi, sao các cậu nhanh thế đã bàn đến đám cưới thế kỷ khi bát tự còn chưa đụng vào?"
Những tin nhắn như sấm sét giáng xuống từ trên trời, ầm ầm nổ vang trong đầu Trì Vũ Mặc.
Tay cô run không kiểm soát được, tuyến thể sau gáy cũng bắt đầu quấy rối, khi tin tức tố sắp vượt qua giới hạn, cô hoảng loạn lấy thuốc ức chế liều cao từ túi nilon ra.
Một mũi không đủ, thì tiêm hai mũi.
Thuốc ức chế và miếng dán ức chế đều do Từ Nguyện đưa cho cô, để phòng bất trắc. Không ngờ chưa đầy một ngày đã phải dùng đến.
Sau vài phút, Trì Vũ Mặc nhặt điện thoại rơi xuống đất lên, mở mạng xã hội thấy hot search bùng nổ: #Thời Du Vãn, Doãn Mạn bạn thân thành người yêu sắp đính hôn.
Thời Du Vãn, Tiêu Dịch và Doãn Mạn, rốt cuộc ai mới là người thay thế cô?
Cô cười tự giễu, rồi lập tức bấm một dãy số thuộc lòng.
Điện thoại vừa đổ chuông đã được bắt máy.
"Chị ở đâu?"
"Nhà cũ."
"Em đến tìm chị."
Trì Vũ Mặc vội cúp máy, rồi tắt nguồn ngay, sợ Thời Du Vãn nói "Không được đến".
Đổi địa chỉ cần chỉ đường lại, Trì Vũ Mặc bảo taxi chạy thẳng đến nhà cũ.
Xe dừng cách nhà cũ 1km, cô xuống xe, chạy trong đêm tối mịt mùng, để trái tim hồi sinh, để máu sôi trào lên.
"Tiểu Mặc đến rồi, Đại tiểu thư đang đợi cô trên lầu."
Lúc này Trần Hàm vẫn chưa biết chuyện liên quan đến Đại tiểu thư đang gây sóng gió trên mạng, nghe Thời Du Vãn nói Tiểu Mặc sắp đến, dì ấy vẫn chuẩn bị khăn ấm như thường lệ, đưa cho Trì Vũ Mặc lau tay mặt khi vào nhà.
Trì Vũ Mặc thở hổn hển nhận khăn lau, mồ hôi đầy mặt đỏ bừng, ngược lại che giấu được vẻ chật vật.
"Sao tự chạy đến vậy? Gọi điện để dì đón con là được mà." Bà đã đợi nửa tiếng mà không thấy Trì Vũ Mặc gọi điện.
Trì Vũ Mặc thay giày, lau mặt, vò tóc lung tung: "Dì Hàm, con lên lầu đây."
Mỗi bước chân trên cầu thang gỗ sẫm màu đều nặng nề như đạp lên chính trái tim mình, treo lơ lửng giữa trời, không chỗ bám víu, lảo đảo.
Cửa phòng ngủ tầng 3 hé mở.
Trì Vũ Mặc giơ tay, nắm chặt năm ngón tay rồi mới buông ra.
Đẩy nhẹ, khép lại.
Thời Du Vãn ngồi trên ghế bên cửa sổ, đang xem gì đó trên iPad.
Khi Trì Vũ Mặc vào, nàng đặt máy xuống đùi.
"Chị," Trì Vũ Mặc đứng ở cửa, không dám tiến thêm, "Chị sắp đính hôn thật sao?"
Có lẽ do bấu chặt lòng bàn tay quá mạnh, nỗi đau trên da thịt tạm thời lấn át nỗi đau trong lòng.
Giọng cô lạ thường bình thản, như không gợn sóng.
"Đúng vậy." Thời Du Vãn đáp dứt khoát, "Hơn nữa, không chỉ là đính hôn."
Không chỉ đính hôn...
Không chỉ.
Vậy là gì? Là kết hôn sao?
Cơn run không kiểm soát trên xe lại bùng phát, cơ thể Trì Vũ Mặc bị ảnh hưởng, giọng nói cũng khó tránh khỏi run rẩy.
"Không phải không thể kết hôn sao?"
Mùi tin tức tố Alpha nồng nặc ùa đến, mang theo chút tính chất công kích, khiến Thời Du Vãn choáng váng một lúc.
Nàng nắm lấy tay vịn, đôi mày thanh tú nhíu chặt, mang vài phần uy nghiêm quát lớn: "Tiểu Mặc, thu hồi tin tức tố của cô, đừng để tôi phải gọi người đuổi cô ra ngoài."
Trì Vũ Mặc chịu oan ức lớn cũng không kìm nén được cảm xúc bùng nổ.
Cô bước dài lại gần, quỳ xuống bên chân Thời Du Vãn, dang rộng hai tay ôm chặt lấy người, nước mắt tuôn rơi như mưa.
"Thời Du Vãn, tại sao lại như vậy? Chị tại sao lại như vậy? Có phải em đã làm sai điều gì không? Em không thể sửa được sao?"
"Em sẽ không còn tùy hứng nữa, cũng không còn thức khuya nữa, sẽ nghe lời chị, làm mọi thứ chị bảo, chị cho em cái gì em sẽ muốn cái đó, em sẽ không vi phạm bất kỳ ý nguyện nào của chị nữa, chúng ta, chúng ta có thể tốt đẹp như trước không?"
"Chị ơi, nói đi, nói rõ ràng đi, chị nói được, được không?"
Bất kể cô có phải là thế thân hay không, miễn là còn có thể ở bên Thời Du Vãn, miễn là còn có thể ôm hôn nàng, dù là thế thân thì có sao?
Thời Du Vãn đã cho cô quá nhiều tín hiệu "yêu thương", khiến cô ấp ủ hy vọng về "chân tình" sâu kín với Thời Du Vãn, dù chỉ một chút, cô cũng sẽ nâng niu như báu vật.
Vì vậy cô chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ chia tay với Thời Du Vãn chỉ vì không vượt qua được cái ngưỡng "tình nhân thế thân".
Nhưng kết hôn thì khác.
Kết hôn, Thời Du Vãn sẽ là vợ của người khác, có nghĩa vụ hôn nhân với người khác.
Khi đó, Thời Du Vãn bị đánh dấu vĩnh viễn, sẽ không còn khả năng bị cô đánh dấu tạm thời, cũng không thể là Omega của cô nữa.
Cô và Thời Du Vãn, cũng sẽ chẳng còn liên quan.
"Tại sao chị không nói?" Trì Vũ Mặc ngẩng đầu, nhìn Thời Du Vãn qua làn nước mắt mờ mịt, "Chị, chị có chê em không?"
"Thân thể em khỏe mạnh, cấp độ gen cũng cao, chị không phải, không phải rất thích tin tức tố của em sao?"
"Còn có ngày đó, ngày đó chị thấy ở cổng trường, em và cô bạn kia thực sự chỉ là bạn học bình thường, em không cố ý đi gần cô ấy để chọc giận chị."
"Chị, em yêu chị, em sẽ không thích người khác, cũng sẽ không qua đêm với ai khác, chị đừng giận nữa được không?"
"Chị ơi, em chỉ có mình chị, đừng không cần em. Chị bảo em theo đuổi lý tưởng, em nghe lời chị. Nhưng em mới vào đoàn kịch tỉnh, chưa vào viện kịch thủ đô, vẫn chưa, chưa trở thành ngôi sao bên cạnh mặt trăng... Chị đã, không cần em nữa sao?"
"Em biết, nhà em không có thế lực, không tiền không quyền, em chẳng giúp được gì cho chị, thậm chí còn không rõ mình sinh ra thế nào, nhưng em, nhưng em..." Trì Vũ Mặc khóc không thành tiếng.
"Tiểu Mặc." Trì Vũ Mặc khóc đến nước mắt giàn giụa, khiến Thời Du Vãn mềm lòng.
Nàng cúi người ngăn lại đôi môi đang tự ti kia, lần đầu tiên nếm trải vị đắng ngoài vị ngọt trên người tiểu Alpha của mình.
Nước mắt đắng chát lan tỏa giữa môi hai người, Thời Du Vãn đưa tay lên vuốt ve cổ Trì Vũ Mặc, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
"Nếu chị nói, chị và Doãn Mạn chỉ là mối quan hệ thông gia thương mại hữu danh vô thực thì sao? Chị sẽ không có quan hệ thân mật vượt quá tình bạn với cô ấy, cũng sẽ không để cô ấy đánh dấu chị."
Nghe những lời đó, Trì Vũ Mặc như người chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng. Cô vùng vẫy nổi lên mặt nước, thở hổn hển.
Ánh nến hy vọng chập chờn trong gió, nhảy lên rồi tắt ngúm, bất định.
Trì Vũ Mặc mừng rỡ như điên vì tia hy vọng vừa lóe lên. Cô chống tay vịn, đuổi theo môi Thời Du Vãn, đặt người xuống ghế nằm và hôn sâu.
Có bài học từ tối qua, tay cô không dám vượt quá giới hạn nửa bước.
Mùi hương không mang tính công kích, ngọt ngào như sương sớm, như sen thơm trong suối núi, quyến rũ Alpha và Omega cùng chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
"Chị ơi, chị cũng yêu em phải không?"
"Chị ơi, đừng đuổi em đi, để em ở bên cạnh chị."
"Chị, muốn không?"
Môi Trì Vũ Mặc đòi hỏi nước bọt trong miệng Thời Du Vãn, lướt qua khóe môi, dái tai, dừng lại trên tuyến thể yếu ớt của nàng.
Thời Du Vãn không kìm được rên lên.
Chiếc iPad trên đùi không biết từ lúc nào đã trượt xuống, dây buộc áo tắm cũng đã tung ra.
Làm sao có thể không muốn chứ?
Nàng nghiêng đầu, cắn chặt cánh tay Trì Vũ Mặc: "Ừm, Tiểu Mặc, chậm một chút."
Được cho phép, Trì Vũ Mặc há miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn, nhưng trước khi đánh dấu vẫn cẩn thận hỏi: "Nhất định phải thông gia sao?"
Tập đoàn Thời Phong lẽ nào chưa đủ mạnh sao?
Chẳng lẽ phải nhờ vào việc mình kém hơn người khác thì doanh nghiệp mới mở mới có thể thành công sao?
Đầu tháng ở nhà cũ, nàng rõ ràng nghe Thời Du Nhiên nói với Thời Du Vãn rằng nhà họ không can thiệp vào việc chọn bạn đời của Thời Du Vãn, cũng không cần Thời Du Vãn đi thông gia với ai.
"Doãn Mạn là bạn thân mười mấy năm của chị, cô ấy cần cuộc hôn nhân này. Và cuộc hôn nhân này cũng có lợi mà không hại gì cho tập đoàn Thời Phong."
Răng nanh lộn xộn cọ xát nhẹ vào làn da sưng đau, thể hiện sự bất mãn của tiểu Alpha với câu trả lời này: "Nhưng chị ơi, em không muốn chị trở thành vợ của người khác, dù chỉ trên danh nghĩa."
Theo âm cuối, răng nanh đâm vào da thịt. Nhưng Thời Du Vãn lại như đêm qua, lần thứ hai lạnh lùng tách ra.
Trì Vũ Mặc không phòng bị, bị Thời Du Vãn đột ngột trở nên lạnh lùng đẩy ra.
"Tiểu Mặc, cái gì khiến em trở nên làm càn như vậy? Khiến em cảm thấy chị, tổng giám tập đoàn Thời Phong, có thể tùy ý để người khác định đoạt?"
Lòng bàn tay trắng nõn đặt lên ngực Trì Vũ Mặc, Thời Du Vãn dùng hết sức lực còn lại trên người đẩy Trì Vũ Mặc ra khỏi cơ thể mình, thắt chặt dây lưng rồi đứng dậy.
Vừa đi vừa nói: "Việc thông gia đã định, ở lại hay rời đi, em tự chọn."
Thời Du Vãn đứng trước tủ đầu giường, cúi người lấy từ ngăn kéo dưới cùng một ống thuốc ức chế liều cao.
Sau đó ngay trước mặt Trì Vũ Mặc, nàng chậm rãi tiêm vào gáy.
Đây không phải kỳ phát tình, nhưng tin tức tố của Trì Vũ Mặc vừa mê hoặc vừa kích thích nàng, một mũi là đủ.
Từ khi vừa chào đời, nàng đã mang trên mình nhiều kỳ vọng, gánh vác sứ mệnh kế thừa Thời Phong.
Sứ mệnh ấy cao hơn tất cả mọi thứ trong cuộc đời nàng.
Nàng là một thương nhân đầy mùi tiền, nhưng cũng là một thương nhân chưa từng mất đi nhân tính, luôn tuân thủ nguyên tắc hy sinh càng ít càng tốt.
Vì vậy, nàng nghiêm khắc giữ lễ nghi, rèn giũa bản thân, tu dưỡng tính tình, không để lộ bất kỳ dấu vết nào.
Mãi cho đến khi bị Trì Vũ Mặc đưa vào biển dục vọng. Phóng túng trong niềm sung sướng khó tả, nàng không thể tự kiềm chế bản thân.
Ngay từ đầu, nàng đã nghĩ rằng sẽ đợi Trì Vũ Mặc có sự nghiệp riêng, tích lũy thêm kinh nghiệm xã hội, nhận ra sự tàn khốc của hiện thực, rồi mới để cô ấy tự quyết định có nên tiếp tục đi theo bên mình hay không.
Không ồn ào, không náo động, chỉ âm thầm theo sát.
Nhưng giờ đây, cô đã đẩy Tiểu Mặc vào điểm mấu chốt của đạo đức.
Ép Tiểu Mặc phải đưa ra lựa chọn.
Có một số việc, cuối cùng cũng phải đến. Thay vì kéo dài sự xoắn xuýt và chịu đựng mọi đau khổ, chi bằng hãy quyết đoán khi cần thiết.
Hơn nữa, trong sâu thẳm trái tim, nàng cũng không muốn Tiểu Mặc vì mình mà từ bỏ ánh sáng.
Mùi hương thanh nhã của sen dần tan biến, như một con ruồi không đầu loạn xạ, khiến chính Trì Vũ Mặc cũng cảm thấy buồn nôn.
Khóc cũng đã khóc, cầu xin cũng đã cầu xin.
Cô tựa vai vào tường, đầu gối quỳ xuống, giày xéo lên tôn nghiêm còn sót lại của mình, đổi lấy sự vứt bỏ như một đôi giày rách.
Đúng vậy, không có cô, Thời Du Vãn vẫn còn thuốc ức chế, vẫn còn một người tình khác.
Một người tình sẵn sàng làm tiểu tam cho Thời Du Vãn.
Thời Du Vãn xưa nay chưa bao giờ là người không thể thiếu cô, chỉ là cô đã nhầm lẫn giữa sự bố thí và thương hại với "tình yêu chân thật".
Thời Du Vãn không khác gì người khác.
Đối với cô, Thời Du Vãn chỉ đang chơi trò chơi của một chủ nhân giàu có với chim hoàng yến, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Một con chim hoàng yến bị chủ nhân vứt bỏ, còn mặt mũi nào mà không rời đi?
Vì danh dự của Thời Du Vãn, Trì Vũ Mặc không chất vấn nàng thích Alpha hay Omega, cũng không hỏi bản thân mình có phải là thế thân của ai đó, bởi vì so với việc Thời Du Vãn muốn kết hôn với người khác, việc mình là thế thân hay đồ chơi đều không còn quan trọng nữa.
Cô có thể chấp nhận mình là thế thân, là người tình, nhưng không thể chấp nhận việc trở thành tiểu tam vô đạo đức, cùng vợ hợp pháp của người khác trên giường.
Bởi vì như vậy, giữa họ sẽ mãi mãi tồn tại thêm một người —— người vợ hợp pháp của Thời Du Vãn.
Thậm chí, sự quấn quýt của họ cũng không còn được gọi là —— làm tình.
Mà sẽ được gọi là —— ngoại tình.
Nghĩ đến đây, Trì Vũ Mặc bật cười đắng chát. Cuối cùng, một tia ảo tưởng cũng tan thành mây khói.
Trong lúc hai người giằng co trong phòng, Trần Hàm đến gõ cửa nhắc nhở:
"Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đã trở về. Cô ấy vừa vào sân."
Bình thường gặp tình huống như vậy, Trì Vũ Mặc sẽ tự giác trốn trong phòng, nhưng hôm nay cô không muốn tránh mặt nữa.
Thời Du Vãn chưa kịp mở miệng, Trì Vũ Mặc đã vỗ nhẹ lên quần áo, không nói lời từ biệt nào, bước thẳng ra cửa và đi xuống tầng dưới.
So với cô, Trần Hàm đã xuống tầng trước đó vài bước, đứng chờ sẵn ở cửa.
Không lâu sau khi Trì Vũ Mặc rời đi, cô nhận được cuộc gọi từ Kiều Khả, hỏi xem cô đã đến nhà cũ chưa, đồng thời cũng thông báo cho cô về việc Thời tổng muốn đính hôn với Doãn tiểu thư.
Trong lúc đó, cô cũng cảm thấy trăm mối lo lắng.
Thời Du Nhiên vào nhà nhanh hơn Trì Vũ Mặc rời đi. Vừa thay xong dép và bước vào phòng khách, đã thấy một cô gái cao gầy với vẻ đẹp tuyệt trần, khuôn mặt lạnh lùng tiến về phía mình.
Cô gái bước nhanh, lướt qua người cô. Nhanh đến mức Thời Du Nhiên không kịp nhìn rõ ngũ quan của cô ấy, chỉ cảm nhận được khí chất cao ngạo, không phải người tầm thường.
"Thời Du Nhiên." Thời Du Vãn cũng đi xuống tầng, "Đang mang thai mà cứ tối tối chạy khắp nơi như vậy."
Ánh mắt cô dõi theo bóng lưng của cô gái, rồi quay lại nhìn Thời Du Vãn, cười hớn hở nói: "Người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái. Chị đây, cây sắt già hơn ba mươi năm cuối cùng cũng nở hoa rồi, chẳng lẽ em không đến chúc mừng sao?"
Cô và mẹ không quan tâm lý do Thời Du Vãn đột nhiên muốn kết hôn, cũng không để ý đối tượng kết hôn của chị ấy là ai. Miễn là Thời Du Vãn tự chọn, là một Alpha cấp S có ngoại hình ưa nhìn, phẩm hạnh đoan chính, và có thể cùng Thời Du Vãn sinh con là được.
Tất nhiên, nếu Alpha đó càng xuất sắc thì càng tốt.
Cửa lớn vẫn còn mở, gió lạnh lùa vào, xua tan hết mùi hương trên người Trì Vũ Mặc.
Cô thay giày xong, bước ra ngoài, và không quên đóng cửa lại.
Khi rời đi, cô cũng không mang theo mũ và khẩu trang đặt trên kệ.
Nghe tiếng đóng cửa, Thời Du Vãn tỉnh táo ngồi xuống ghế sofa:
"Dì Hàm, phiền dì tự mình đi tiễn một chuyến nhé."
"Vâng, Đại tiểu thư."
Trần Hàm cũng rất lo lắng cho Trì Vũ Mặc, nghe lời dặn dò liền vội vàng cầm chìa khóa xe đuổi theo.
Thời Du Nhiên lắc đầu, ngồi xuống đối diện Thời Du Vãn, thở dài:
"Giỏi lắm đấy chị, mặc kệ người khác, đối với tiểu tình nhân mà nhẫn tâm tuyệt tình như vậy."
Thời Du Vãn liếc nhìn cô một cái.
"Đừng nhìn em như vậy, em nói sai sao? Chỉ cần ngửi thấy mùi hương đan xen giữa hai người, ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra."
Thời Du Nhiên giả vờ thở dài, đập chân xuống đất.
"Một Alpha trẻ trung, khỏe mạnh, lại bị chị làm cho tan nát đến mức tinh thần suy sụp, không còn chút sức lực nào."
Ấn tượng của cô về tiểu tình nhân đó là một vẻ đẹp kinh diễm, còn hơn cả Doãn Mạn.
"Là vì đã chán tiểu Alpha nên muốn đổi khẩu vị? Hay là Doãn Mạn nắm được điểm yếu gì của chị, ép chị phải kết hôn? Nói một chút đi?"
Thời Du Nhiên nhìn Thời Du Vãn với ánh mắt sâu xa, đối với người chị này, cô vừa kính trọng vừa e dè, nhưng cũng rất yêu thương.
Nhưng Thời Du Vãn, người đang đau lòng thấu xương, không còn tâm lực để bàn luận chuyện này. Cô bình thản, nhưng thực ra chỉ đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
"Ngày giỗ của mẹ sắp đến rồi."
Thời Du Vãn đột nhiên nhắc đến người mẹ đã khuất, khiến Thời Du Nhiên có chút bối rối.
Cô biết Thời Du Vãn yêu thương mẹ nhất, nhưng họ chưa bao giờ dùng mẹ để ép cô phải bàn chuyện kết hôn hay gả bán gì cả.
"Em chưa quên."
Trạng thái trống rỗng và sâu thẳm trong đôi mắt của chị khiến Thời Du Nhiên cảm thấy e ngại. Cô đứng dậy, đi vòng sang phía đối diện và ngồi xuống bên cạnh Thời Du Vãn.
"Chị, chị..."
"Du Nhiên, em biết không?" Thời Du Vãn dựa vào vai em gái, để lộ ra vẻ yếu đuối hiếm thấy.
"Chị luôn rất ngưỡng mộ em, ngưỡng mộ em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, không cần quan tâm đến ai. Chị cũng ngưỡng mộ em và Mộc Niên, hai người như một cặp trời sinh, cùng nhau vui vẻ hạnh phúc."
Nỗi "đau khổ" của chị với vai trò tổng giám Thời Phong, Thời Du Nhiên không phải hoàn toàn không biết. Nhưng trước đây Thời Du Vãn luôn tỏ ra mạnh mẽ, sao giờ đây lại...
Chỉ hơn nửa tháng không gặp, trên người chị đã xuất hiện quá nhiều tâm trạng tiêu cực.
Đau thương, yếu đuối, bất lực, và cả sự cô độc.
Cô đưa tay nắm lấy tay Thời Du Vãn, dùng vòng tay gia đình để an ủi chị. Thân thể mỏng manh của chị như thể chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể tan biến.
"Chị, trách nhiệm thì không có lựa chọn, nhưng tình cảm thì có. Hãy chọn người chị thích đi, dù là ai, em cũng sẽ ủng hộ chị."
...
Rời khỏi nhà cũ, Trì Vũ Mặc một mình lang thang trong đêm, như một linh hồn không nơi nương tựa.
Cô chạy, chạy thật nhanh, nhưng dù chạy nhanh đến đâu, cô cũng không thể đuổi kịp vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.
Trần Hàm lái xe đuổi theo, bấm còi liên tục.
Cô làm ngơ.
Trần Hàm không dám đến quá gần, sợ xe sẽ đụng vào cô. Bà chỉ có thể hạ cửa kính xuống, gọi lớn từ phía sau:
"Tiểu Mặc! Tiểu Mặc, lên xe đi, dì đưa con về."
"Tiểu Mặc, đường quá xa, con không thể chạy về được đâu, nghe lời dì đi."
"Tiểu Mặc, dù con không nghe lời dì, thì cũng nghĩ đến bà nội con đi!"
"Bà nội đang nhìn con từ trên trời, con cứ liều mạng như vậy, bà nhìn thấy không đau lòng sao? Con muốn bà ngủ yên sao?"
Trì Vũ Mặc cuối cùng cũng dừng lại.
Cô ngồi xổm bên vệ đường, ôm lấy đầu gối và khóc nức nở.
Tiếng khóc như mưa rào, trong chốc lát lấn át mọi âm thanh xung quanh. Thân thể cô run rẩy, từng giọt nước mắt kể lên nỗi đau và bi thương trong lòng, xé nát trái tim cô.
Cô chẳng còn gì cả.
Thời Du Vãn, người từng là bến đỗ che chở cho cô, giờ đã không còn là nơi cô có thể trở về.
Cô chỉ là một con chó hoang không nhà, sao dám mơ tưởng đến những thứ cao sang xa vời?
Trần Hàm dừng xe bên đường, bước xuống và ôm lấy Trì Vũ Mặc vào lòng: "Con là một đứa trẻ tốt, cuộc đời còn dài lắm..."
"Dì Hàm di, đừng nói nữa, đừng nói nữa..."
"Được, dì không nói gì nữa. Khóc đi, khóc lên là tốt rồi."
Con đường dài nào rồi cũng có điểm kết thúc.
Xe lái vào khu Lão Nhai, dừng lại trước căn nhà cũ. Trì Vũ Mặc với khuôn mặt trắng bệch, cố nén nỗi đau trong người, bước xuống xe.
"Cảm ơn dì Hàm." Không muốn để dì Hàm nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của mình, cô không quay đầu lại.
Trần Hàm cũng bước xuống xe, gọi cô lại: "Tiểu Mặc!"
Cô chạy được mười mấy bước rồi dừng lại. Cả hai đều hiểu, sau đêm nay, có lẽ họ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau.
Trì Vũ Mặc dừng lại vài giây, quay người chạy lại ôm lấy Trần Hàm:
"Dì Hàm, dì phải giữ gìn sức khỏe."
"Ừm, con cũng vậy, phải cố gắng." Trần Hàm ôm lấy cô, môi run run, đôi mắt ngấn lệ.
"Đừng quên lời con đã nói, khi sự nghiệp thành công, con sẽ mời dì đến xem con diễn. Tiểu Mặc, dì sẽ luôn chờ lời mời của con, chờ xem con tỏa sáng trên sân khấu kịch nghệ thủ đô."
Giọt nước mắt rơi xuống, kích động dây đàn cảm xúc, vang lên khúc nhạc ly biệt.
Cuối cùng, cũng đến lúc phải chia tay.
Những thứ không thuộc về mình, dù có cưỡng cầu cũng không giữ được. Hà cớ gì phải tự làm khổ mình?
"Dì Hàm, những đồ dùng của con trong căn nhà cũ, đều không phải của con, con cũng không muốn lấy nữa, mọi người cứ xử lý đi."
Lời hứa son sắt ngày nào, giờ đây, Trì Vũ Mặc không còn có thể đáp ứng được nữa.
Sân khấu kịch nghệ thủ đô là một giấc mộng xa vời.
Thời Du Vãn là đôi cánh của cô.
Nhờ vào đôi cánh đó, cô đã từng bốc đồng, đầy tự tin, nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ vươn tới tầm cao mới.
Nhưng giờ đây, không còn đôi cánh ấy, có lẽ cả đời này cô cũng không thể bước ra khỏi đoàn kịch tỉnh.
Có lẽ, cô sẽ rời xa Ngân Châu, đến một nơi không còn thấy, không còn nghe về Thời Du Vãn, sống một cuộc đời bình thường, giản dị.
Có lẽ, cuộc đời cô nhất định phải bước đi một mình, không cần lo lắng về sự sinh tồn, không cần quan tâm thời gian trôi qua nhanh hay chậm, không cần để ý đến những cuộc gặp gỡ hay chia ly.
Bởi vì người đầu tiên cô gặp và người cuối cùng cô nói lời tạm biệt, đều sẽ chỉ là mây khói phù du.
Hai ngày liên tiếp chịu đựng những cú sốc dồn dập, Trì Vũ Mặc cả người đều kiệt sức.
Lên lầu vào nhà, cô ôm tấm ảnh của bà nội, nằm vật ra giường, lòng như tro tàn, nhìn chằm chằm lên trần nhà cũ kỹ. Tầm mắt từ rõ ràng trở nên mơ hồ, rồi lại từ mơ hồ trở về rõ ràng.
Thời Du Vãn, giữa cô và Tiêu Dịch, đã chọn Tiêu Dịch. Giữa cô và Doãn Mạn, đã chọn Doãn Mạn.
Vậy lần sau thì sao?
Nếu có xung đột giữa cô và gia đình, Thời Du Vãn chắc chắn sẽ không chọn cô.
Thực ra, dù là với ai, Thời Du Vãn cũng sẽ không chọn cô.
Trong thế giới cao ngạo của Thời Du Vãn, cô mãi mãi chỉ là kẻ phải trốn trong bóng tối, không xứng được nói đến chữ "yêu".
Tiêu Dịch đã nói đúng, đã đến lúc cô rời khỏi sân khấu.
Trì Vũ Mặc bật khóc, đôi tay run rẩy, gõ từng chữ một trên màn hình, soạn tin nhắn:
【Làm tình nhân của Thời tổng trong hai năm, tôi rất vinh hạnh. Nhưng tôi, sẽ không làm người thứ ba.】
【Thời Du Vãn, chúng ta kết thúc ở đây thôi. Tôi chọn rời đi.】
Tác giả có lời muốn nói:
Đề cừ một bài Bgm—— 《Độc lưu nhân gian chiếu không ra》.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro