CHƯƠNG 59

Chờ Trì Vũ Mặc bước xuống xe, vẫy tay với Trình Tương Tương ra dấu đừng lo, Thẩm Mộc Tịch liền cố gắng lấy lại hình tượng của mình. Cô mỉm cười với Trình Tương Tương, thở dài một cái.

"Đừng thấy em ấy không nói gì mà tưởng là hũ nút. Bây giờ tính khí em ấy to lắm, lúc nói chuyện với tôi thì vừa độc miệng vừa cay nghiệt, lại còn hay làm ngược ý tôi. Đối với tôi thì thường xuyên quát tháo, chẳng xem tôi là sếp lớn gì cả."

Ý Thẩm Mộc Tịch rất rõ: Là nhân viên dám "mở miệng kiêu ngạo" với sếp trước, nên sếp mới hung dữ với nhân viên. Sếp cũng oan uổng lắm chứ.

"..." Trình Tương Tương không để ý lắm đến lời Thẩm Mộc Tịch nói, mà chú ý đến nét mặt của cô ấy hơn. Nàng thầm nghĩ, sao Thẩm lão sư cười lên lại khiến mình hoảng hơn lúc hung dữ nhỉ.

"Hắt xì!" Xe vừa lăn bánh đi, Trì Vũ Mặc liền hắt hơi một cái.

Đêm cuối thu, trời hơi lạnh.

Cô kéo khóa áo khoác lên cao nhất, đội luôn mũ trùm, rồi nhanh chóng gọi xe qua ứng dụng.

Trong lúc chờ xe, cô nhắn tin cho Trình Tương Tương, tránh để nàng hiểu lầm: 【Mộc Tịch tỷ tối nay chủ động cùng tớ đến xem cậu diễn, tớ vốn không định nói với cậu, sợ làm lỡ tiệc mừng công của đoàn kịch. Nhưng Mộc Tịch tỷ lo cho vết thương của cậu, nên chúng tớ mới ra hậu trường.】

【Trì Vũ Mặc: Tương Tương, chúc mừng cậu hoàn thành xuất sắc vai nữ chính đầu tiên! Cậu rất giỏi, tớ cũng rất vui cho cậu! Nhưng chuyện bất ngờ khó mà lường trước, trên sân khấu hay ngoài đời đều phải giữ gìn bản thân thật tốt nhé.】

【Trình Tương Tương: Vũ Mặc, cảm ơn cậu đã đến, cũng cảm ơn bó hoa. Đó là bó hoa đẹp nhất, thích nhất mà tớ nhận được hai ngày nay.】

【Trì Vũ Mặc: Cậu thích là tốt rồi. Mộc Tịch tỷ kỳ thực rất dễ gần, cậu đừng sợ chị ấy.】

【Trình Tương Tương: Ừ, chuyện tối nay tớ cũng rất cảm ơn chị ấy.】

【Trì Vũ Mặc: À, chúc hai người ăn khuya vui vẻ nhé. Ngoài ra, tớ thật sự có việc gấp phải đi, lần sau tụi mình hẹn lại nha.】

【Trình Tương Tương: Được, lần sau hẹn.】

...

Cuộc đời giống như một bức tranh sống động, dù trời nắng hay mưa, đều tràn đầy nét thơ tự nhiên.

Còn tâm trạng thanh tao như gió mát, u buồn như mưa bụi, lại có thể tạo ra một nguồn năng lượng vô hình, thúc đẩy ta hoặc chần chừ, hoặc kiên định bước tới.

Sau một năm trở lại phố Lão Nhai đầy văn hóa, Trì Vũ Mặc đứng trên con đường từng sống bốn năm, lòng ngập tràn cảm xúc.

Một năm qua, tâm hồn cô chán nản, không nơi nương tựa, trôi nổi giữa đời, như thể đang thử thách giới hạn chịu đựng nỗi đau của linh hồn. Có lúc ngạt thở, nhưng vẫn cố sống sót mà vượt qua.

Cô rất muốn hỏi số phận, rốt cuộc phải đẩy cô vào hoàn cảnh nào mới chịu dang tay cứu giúp?

Ngày xưa, nhà cũ là hy vọng của cô, vì có bà nội ở đó. Ngày xưa, nhà cũ cũng là hy vọng của cô, vì có Thời Du Vãn.

Còn hôm nay thì sao? Ngày mai thì sao?

Hy vọng của cô, mẹ của cô, giờ đang ở đâu?

Cửa sổ tầng năm sáng ánh đèn vàng ấm áp. Thời Du Vãn, có thật sự ở trong đó không?

Chiếc đèn lồng treo lên vì Thời Du Vãn, căn phòng có một người phụ nữ tên Thời Du Vãn đang ở, là điều hai năm qua cô nghĩ mà không dám nghĩ tới.

"Mặc tiểu thư."

Chưa kịp bấm số gọi Trương Giai, anh ta đã từ phía sau bước tới.

Trương Giai lên tiếng trước, đưa cho cô món đồ mà Kiều Khả gửi tới: "Thời tổng đang ở trên lầu, có lẽ không mở cửa được. Cô cứ vào thẳng đi."

Đó là chiếc chìa khóa cô Trì Vũ Mặc từng dùng suốt bốn năm.

Chiều nay, sau khi đưa Thời Du Vãn và Thời Diễm về nhà, Trương Giai đã xong việc và nghỉ. Anh nghĩ phải đợi đến sáng mai mới đón Thời tổng và đưa Mặc tiểu thư ra sân bay. Không ngờ vừa qua 9 giờ tối, Thời tổng gọi điện bảo anh đến nhà cũ đón cô ấy, rồi ở lại đó.

Anh là Beta, không ngửi được tin tức tố, nhưng anh thấy được sắc mặt và trạng thái của Thời tổng. Hơn nữa, Kiều Khả từng dặn, mấy ngày này là kỳ phát tình của Thời tổng.

Trước đây, mỗi lần Thời tổng đến căn hộ vượt qua kỳ phát tình, đều có Kiều Khả bên cạnh bảo vệ. Lần này Kiều Khả nghỉ phép để ở bên bạn gái, bảo cô ấy bỏ bạn gái mà đến chăm Thời tổng thì đúng là quá vô lý.

Thế nên anh chỉ có thể canh dưới lầu, không rời nửa bước, luôn để mắt đến cửa sổ tầng năm. Cứ nửa tiếng lại lên lầu đứng ngoài cửa vài phút, lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Sau khi Trì Vũ Mặc liên lạc, đúng lúc Kiều Khả cũng gọi hỏi anh tình hình Thời tổng thế nào. Anh kể chuyện Mặc tiểu thư sẽ đến đưa đồng hồ đeo tay.

Nghe vậy, Kiều Khả một là lo cho Thời tổng, muốn ghé xem sao; hai là muốn cố gắng lần cuối để tác hợp Thời tổng và tiểu Mặc. Cô ấy bèn tranh thủ mang chìa khóa đến, nhỡ đâu Trì Vũ Mặc đồng ý lên lầu thì sao?

Nếu Trì Vũ Mặc lên lầu, Kiều Khả không cần đến nữa, tối nay có thể yên tâm ở bên bạn gái.

Chiếc chìa khóa đó vốn là của Trì Vũ Mặc, Kiều Khả chỉ giữ tạm, cuối cùng cũng phải trả lại cho chủ nhân thật sự.

Trì Vũ Mặc nhận chìa khóa từ tay Trương Giai.

Cô chưa hề phát hiện trong bóng tối, Kiều Khả đang đứng nhìn họ.

"Có ngươi bầu bạn cũng tốt. Thời tổng đang nằm trong phòng, cửa không khóa, sau khi gõ cửa thì cứ trực tiếp vào đi."

Kiều Khả và Trương Giai là những thuộc hạ trung thành nhất mà Thời Du Vãn tin tưởng, nắm giữ nhiều bí mật của nàng, đồng thời cũng luôn túc trực bảo vệ sự an toàn của nàng ngày đêm.

Nhưng sự trung thành của bọn họ chỉ dành cho duy nhất một người – Thời Du Vãn. Cũng chính vì thế, họ gần như mặc định rằng bất cứ ai có thể tự do ra vào nơi an toàn của nàng đều là người tuyệt đối đáng tin.

Trì Vũ Mặc gật đầu, xoay người rời đi.

Trong tay áo của cô vẫn còn chiếc đồng hồ đeo tay mà cô đã mang theo khi chạy đến khách sạn, nhưng lúc này, nó đã không còn cần thiết nữa.

Nhận chìa khóa, cũng đồng nghĩa với việc tiếp nhận trách nhiệm chăm sóc Thời Du Vãn.

Tiếng của Trương Giai vang lên sau lưng Trì Vũ Mặc: "Tôi ở ngay gần đây, có việc thì gọi tôi bất cứ lúc nào."

Trì Vũ Mặc không quay đầu lại, chỉ giơ tay ra hiệu "OK."

Ở Lam Uy, Trì Vũ Mặc thêm Thời Du Vãn và Kiều Khả vào danh sách, chỉ còn lại Trương Giai chưa được thêm.

Thân ảnh cao lớn của Trì Vũ Mặc biến mất sau cánh cửa vòm cũ kỹ, ánh đèn cảm biến bật sáng, Trương Giai cũng quay người rời đi. Chưa được mấy bước, tiếng chuông thông báo từ điện thoại vang lên.

Anh ta mở điện thoại ra, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên chút ý cười khi nhìn thấy lời mời kết bạn từ một cái tên quen thuộc – "Mặc Vũ."

Sau khi xác nhận lời mời, Trương Giai ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm. Trăng sáng, sao thưa.

Kiều Khả cũng nhìn theo ánh đèn trong hành lang vừa sáng lên, sau đó xuất hiện trước mặt Trương Giai, nói lời tạm biệt.

Suốt một năm qua, chỉ có nàng và Trương Giai theo Thời tổng về căn hộ. Cũng chỉ có hai người bọn họ biết rõ, mỗi lần trở lại nơi này, Thời tổng đều chịu đựng bao nhiêu đau khổ.

Không phải chỉ trong kỳ phát tình mới đau đớn.

Mà ngay cả khi không ở kỳ phát tình, cũng chẳng hề dễ chịu.

Hy vọng đêm nay sẽ là một bước ngoặt mới, hy vọng Thời tổng và Mặc tiểu thư không còn phải chịu đựng nữa.

"Dùng cách nửa ép nửa dụ như vậy để kéo Mặc tiểu thư tới, liệu có ổn không?"

"Giai ca, chuyện này đã lặp lại bao nhiêu lần rồi, bây giờ anh mới thấy không ổn sao? Anh chẳng lẽ không nhận ra Mặc tiểu thư thực ra rất thích Thời tổng sao?"

"Nhìn ra được."

"Thế thì đúng rồi. Cho nên, Mặc tiểu thư cũng tự nguyện đến. Hơn nữa, tháng trước, kỳ phát tình của Thời tổng chẳng phải chính là bị Mặc tiểu thư kích thích mới phát tác hay sao? Đầu tháng này, tại Lam Uy..."

Kiều Khả ngừng một chút rồi thở dài: "Nói chung, Thời tổng rất cần Mặc tiểu thư. Còn về việc Mặc tiểu thư sẽ ở lại bao lâu, điều đó phải xem em ấy còn yêu Thời tổng đến mức nào."

Lời nói tuy nhẹ, nhưng lại như một mũi dao đâm thẳng vào lòng người.

Nếu không phải Trì Vũ Mặc có thính lực phi phàm, nàng cũng không thể nghe thấy cuộc đối thoại này giữa Kiều Khả và Trương Giai.

Tháng trước.

Trì Vũ Mặc nhớ lại cái ngày Thời Du Vãn đưa cô ra khỏi biệt thự của Lý Long Phượng. Hình ảnh trong ký ức chỉ dừng lại ở bệnh viện, nhưng sáng hôm sau, cổ tay cô đau nhức...

Vậy nên, đêm hôm đó...

Các nàng đã phát sinh quan h?

Nhưng cô lại chẳng nhớ được chút gì về chuyện đêm đó. Lẽ nào trong cốc nước trái cây mà cô đã uống, ngoài thuốc ngủ ra, còn có cả thuốc kích thích?

Vậy thì... số nợ cô nợ Thời Du Vãn cũng không chỉ dừng lại ở một lần.

Ngc quá.

Thi Du Vãn, người ph n này, rt cuc yêu mình đến mc nào?

"Nếu chỉ ở lại nửa tiếng, vậy còn buổi tối thì sao?"

"Còn có thể làm gì nữa? Anh nói xem? Nếu thật sự như vậy, tôi lại phải nghĩ cách để bồi Thời tổng, chẳng lẽ để Thời tổng một mình chịu đựng sao? Nếu nàng bị thương nữa thì mới thật sự khó xử."

Bị thương?

Trì Vũ Mặc nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.

Cô nhớ đến lần gặp mặt thứ hai sau đêm tiệc từ thiện, Thời Du Vãn đứng trước cửa phòng cô, bị cô dùng chìa khóa cây thông Noel ném trúng tay đến rách da.

Lại nhớ đến lần Thời Du Vãn bay đến Lĩnh Giang, cầu xin cô tha thứ, cuối cùng vì quá kích động mà xé rách vết thương cũ, vết bầm ở chân có lẽ cũng từ đó mà ra.

Còn có, lần bị cảm kia.

Cùng với những vết trầy xước để lại sau mỗi lần quấn quýt trên giường...

Trước cánh cửa chống trộm kiểu cũ, Trì Vũ Mặc cắm chìa khóa vào ổ, xoay một vòng, chỉ nghe thấy tiếng "cạch" giòn tan, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Nhà không có huyền quan.

Phòng khách tối om, ngay khi vừa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt Trì Vũ Mặc là hai đôi dép được đặt ngay ngắn bên cạnh tủ giày.

Một đôi của cô, một đôi của bà nội.

Ánh mắt cô hướng về phía căn phòng ngủ đã từng ở suốt bốn năm. Cánh cửa khép hờ, khe cửa hắt ra ánh sáng vàng ấm áp.

Cùng với ánh sáng đó, mùi tin tức tố của Thời Du Vãn tràn ra, nồng nặc đến mức khiến Trì Vũ Mặc choáng váng.

Sau khi kiểm tra cửa sổ phòng khách, nhà bếp và phòng vệ sinh, Trì Vũ Mặc mới đẩy cửa phòng ngủ.

"Ai?"

Nữ nhân dưới lớp chăn mỏng ló ra nửa khuôn mặt, cảnh giác nhìn về phía cửa.

Nếu là Kiều Khả, chắc chắn nàng ấy sẽ gọi "Thời tổng" trước khi bước vào.

Nhưng Thời Du Vãn không nghe thấy.

Sau khi thấy rõ người vừa đến, trong mắt Thời Du Vãn lóe lên một tia kinh ngạc. Rồi nàng đỏ mặt, lập tức chôn mặt xuống gối, cố gắng chịu đựng cơn khó chịu trong kỳ phát tình, giọng nói khàn khàn:

"Tiểu Mặc... đừng nhìn..."

Chỉ có 1m2 rộng thiết giá trên giường, gối hai bên thả đầy Trì Vũ Mặc đã từng xuyên qua y phục. Đầu giường trên bàn nhỏ, những vật dụng Trì Vũ Mặc từng trả lại Thời Du Vãn đều ngay ngắn đặt ở đó, không hề xê dịch.

Mép bàn còn có thêm ba ống thuốc ức chế đã sử dụng, giống hệt những thứ mà đêm qua cô từng thấy trong túi của Thời Du Vãn.

Chúng đã bị mở ra.

Trì Vũ Mặc thấy lòng đau xót.

Cô đưa tay tắt đèn, lặng lẽ đứng một lát, rồi dựa theo ánh trăng xuyên qua cửa sổ đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, vén mấy lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của Thời Du Vãn ra sau tai.

"Là Kiều Khả hay Trương Giai nói cho em biết?" Giọng nàng trầm xuống, mang theo sự áy náy. 

"Xin lỗi tiểu Mặc, là chị không quản tốt người bên cạnh. Chị sẽ cảnh cáo họ, sau này chưa có sự cho phép của chị, không ai được phép áp đặt suy nghĩ của họ lên em nữa."

Thời Du Vãn cắn môi, cố gắng kìm lại xúc động muốn nắm lấy bàn tay đang lưu luyến bên gương mặt mình. Nàng quật cường nói: "Tiểu Mặc, không cần giúp chị, chị chịu được. Em về khách sạn đi, ngày mai còn phải dậy sớm, nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Cơ thể run rẩy, giọng nói cũng run rẩy, Trì Vũ Mặc làm sao có thể nhẫn tâm?

Lòng bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Alpha mơn trớn gò má nóng bừng của Thời Du Vãn, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.

"Tiểu Mặc..."

Cơ thể Thời Du Vãn run rẩy dữ dội hơn, hai chân trần dưới chăn cũng quấn chặt lại.

Bờ môi lạnh lẽo của Tiểu Alpha phủ xuống, nuốt trọn tiếng rên khàn khàn vì kiềm nén của Thời Du Vãn. Hương dừa thuần khiết theo đó tràn ra, thấm vào tuyến thể bỏng rát sau gáy nàng.

"Ưm, Tiểu Mặc..." Thời Du Vãn ngẩng đầu, cố gắng kéo lại lý trí, đưa tay chống lên vai Trì Vũ Mặc, yếu ớt từ chối sự giúp đỡ từ cô. "Không cần, chị... Chị tự— Ư a..."

Da thịt nơi cổ họng bị Trì Vũ Mặc ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại lướt qua, khiến nàng run lên dữ dội. Ngón tay đang chống lên vai Trì Vũ Mặc dần dần siết chặt, chiếc cổ trắng ngần ngửa ra, đường cong càng thêm duyên dáng.

Hành động ấy lại càng tạo điều kiện cho Tiểu Alpha.

Lòng bàn tay lạnh buốt chậm rãi dán lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Omega, khẽ nghiêng đầu tìm đúng góc độ, để chiếc răng tuyến sắc bén lướt nhẹ qua tuyến thể sau gáy. Trì Vũ Mặc kiên nhẫn dùng đầu răng kéo giãn vùng da nơi ấy, chậm rãi xoa dịu cơn đau đớn vì kỳ phát tình mang lại.

Chỉ đến khi cơ thể Thời Du Vãn không còn run rẩy nữa, nhiệt độ tuyến thể cũng hạ xuống đôi chút, Tiểu Alpha mới hôn nhẹ lên trán nàng, đồng thời rút chiếc gối đang bị nàng ôm chặt trong lòng ra.

Chiếc gối ẩm ướt đến mức chỉ cần bóp nhẹ cũng có thể vắt ra nước. Hơn một năm rồi, vậy mà mùi hương vẫn chưa phai sao?

Bị lấy mất chỗ dựa, Thời Du Vãn xấu hổ cúi đầu: "Chị dùng sữa tắm, dầu gội, nước giặt quần áo... đều có mùi của em."

Giọng nói nhẹ nhàng như đang giải thích, nhưng lại khiến Trì Vũ Mặc bật cười đầy cưng chiều.

Đáng tiếc, cô gái bận rộn tránh né lại không hề nhìn thấy nụ cười ấy.

Trì Vũ Mặc cầm chiếc gối đứng dậy, Thời Du Vãn vội vàng nắm lấy vạt áo cô: "Tiểu Mặc..."

Ba chữ "Ở lại đi" sắp thốt ra, nhưng nếu nói ra, nghĩa là nàng đang cầu xin Trì Vũ Mặc giúp đỡ. Mà một khi giúp lần này, thì giữa họ sẽ không còn ràng buộc nữa.

Không thể nói.

Không thể dứt khoát.

Thời Du Vãn buông lỏng tay, cố gắng lấy lại bình tĩnh: "Cảm ơn em, Tiểu Mặc. Chị ổn rồi."

Ổn rồi sao?

Cũng chỉ là "ổn" trong chốc lát mà thôi.

Không đầy một canh giờ nữa, cơn phát tình lại càng dữ dội hơn.

Trì Vũ Mặc không vạch trần sự cứng cỏi giả tạo ấy. Cô chỉ im lặng, không nói gì, rồi xoay người rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Trên giường, dù cơ thể đã bớt nóng hơn đôi chút, nhưng Thời Du Vãn lại không còn sức đứng dậy đuổi theo.

Huống hồ, dưới lớp chăn, nàng chỉ mặc một chiếc quần lót, ướt đẫm dán sát vào da thịt. Cảnh tượng ấy... chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta không dám tưởng tượng.

Thời Du Vãn xoay người, kéo điện thoại từ dưới lớp quần áo bên cạnh ra, gõ đi gõ lại nhiều lần, cuối cùng mới gửi tin nhắn cho Trì Vũ Mặc:

【 Tiểu Mặc, cảm ơn em đã đến thăm chị. Đừng lo, chị thực sự không sao. 】

Nhưng đợi mãi, bên ngoài không hề có tiếng đóng cửa, mà tin nhắn cũng không nhận được hồi âm.

Khi nàng đang ôm chặt chiếc gối, chìm trong suy nghĩ hỗn loạn cùng hương tin tức tố của Trì Vũ Mặc, cửa phòng lại mở ra lần nữa.

Tiếng bước chân rất nhẹ, gần như không nghe thấy.

Sau đó, người đó đứng ở cuối giường.

Ngay lúc ấy, màn hình điện thoại sáng lên.

【 Trì Vũ Mặc: Bên ngoài tối quá, Thời tổng có thể thu nhận tôi một đêm không? 】

Chỉ một dòng tin nhắn ấy thôi, đã khiến trái tim Thời Du Vãn nhảy lên đầy vui sướng, đó cũng là điều nàng cầu còn không được.

Nàng lập tức đánh chữ 【 Được 】 rồi gửi đi, sau đó bật đèn pin điện thoại lên, đặt xuống đầu giường để "soi đường" cho Tiểu Alpha đang "sợ tối", chờ đợi người kia cùng mình chung giường, cùng nhau say giấc.

Là Tiểu Mặc tự mình muốn ở lại, không phải nàng cầu xin sự giúp đỡ.

Giữa họ... vẫn chưa hề đứt đoạn.

. . . . .

Phòng vệ sinh cùng nhà bếp nằm ở khu vực cửa vào, cách phòng ngủ này xa nhất. Trì Vũ Mặc động tĩnh rất nhẹ nhàng, tốc độ cũng nhanh.

Cô bước ra ngoài, nhân cơ hội vừa rồi lặng lẽ lấy chiếc áo sơ mi đen đặt ở đầu giường. Đây là một trong số rất nhiều chiếc mà Thời Du Vãn đã mua cho cô, trên đó vẫn còn phảng phất mùi hương nhàn nhạt của nước giặt quần áo trong nhà Thời Du Vãn.

Quần áo đã giặt sạch hơn một tuần, mùi nước giặt cũng dần phai nhạt.

Thế nhưng, không chỉ chiếc áo này, mà cả chăn ga, gối đầu, gối ôm trên giường... đâu đâu cũng vương vấn mùi hương ấy, như thể không gì có thể che giấu được tình yêu sâu đậm và nỗi nhớ khôn nguôi của Thời Du Vãn dành cho cô.

Rèm cửa sổ đã bạc màu sau nhiều năm bị nắng gió bào mòn, khả năng che chắn ánh sáng cũng rất kém. Ánh trăng rọi vào càng làm căn phòng thêm sáng rõ.

Trì Vũ Mặc giẫm trên nền gạch lạnh, chậm rãi bước đến chiếc bàn nhỏ bên giường. Khi ở khách sạn cùng Thời Du Vãn, trên bàn cũng luôn có vài chai nước dừa nhập khẩu.

Từ sau tin nhắn "Ừm, được rồi" gửi về, ánh mắt Omega liền luôn dõi theo Alpha trẻ tuổi ấy.

Nhìn Thời Du Vãn từng bước tiến về phía mình, đôi chân thon dài vững chãi, dáng người ẩn hiện dưới lớp sơ mi, trái tim nàng đập mạnh liên hồi. Tuyến thể và cơ thể đều khẽ run lên, ánh mắt lấp lánh khát khao hương dừa ngọt ngào của Tiểu Alpha cùng những cái ôm dịu dàng đầy yêu thương.

Trì Vũ Mặc đứng bên giường một lúc, đến khi Thời Du Vãn hậu tri hậu giác nhận ra, mới vội vàng hoảng loạn lên tiếng giải thích:

"Tiểu Mặc... em đừng nghĩ linh tinh, chị không có... cái đó là..."

Là chính chị dùng.

Năm chữ này, nàng không thể thốt ra được.

Từ trước đến nay, những thứ đó đều do Trì Vũ Mặc mua. Sau khi cô rời đi, Thời Du Vãn cũng chỉ có thể tự mình mua lấy.

Một năm phát tình rối loạn khiến nàng chịu đủ dày vò. Không có tin tức tố của Tiểu Alpha xoa dịu, càng thêm khổ sở.

Vì thế, nàng không thể không dự phòng những thứ ấy. Bao nhiêu đêm mất ngủ, nàng chỉ có thể dựa vào hồi ức về Trì Vũ Mặc để tự xoa dịu bản thân. Nhưng dù làm thế nào cũng chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa, chẳng thể nào thực sự giải tỏa được.

Hôm qua trước khi đến Lĩnh Giang, nàng cũng không chắc Trì Vũ Mặc có đồng ý cùng mình vượt qua kỳ phát tình hay không, nên đành mang theo, để phòng trường hợp cần thiết.

Với Thời Du Vãn, Trì Vũ Mặc là ngoại lệ duy nhất.

Nàng chưa từng yêu cầu Trì Vũ Mặc mỗi lần đều phải dùng đến những thứ này. Nàng tin rằng Trì Vũ Mặc sẽ không làm tổn thương mình, cũng tin Trì Vũ Mặc sẽ không đòi hỏi khi chưa thực hiện thanh tẩy.

Thực ra, Trì Vũ Mặc đã âm thầm nghiên cứu không ít lý thuyết về mối quan hệ giữa Alpha và Omega. Xuất phát từ suy nghĩ về sức khỏe của Omega, cô cũng nhân tiện thử dùng để tạo ra một trải nghiệm khác biệt.

Chiếc hộp mới tinh này, là Thời Du Vãn mở ra sau khi đã tiêm thuốc ức chế. Nhưng đến giờ, nàng vẫn chưa dùng qua một cái nào.

Mép giường lún xuống, Trì Vũ Mặc ngồi xuống, thong thả kéo tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay. Cuốn xong một bên, rồi mới tiếp tục cuốn bên còn lại.

Một động tác vô cùng bình thường, nhưng khi lọt vào mắt Thời Du Vãn lại mang theo sức mê hoặc khó cưỡng. Hàng cúc áo sơ mi, chỉ có hai chiếc ở giữa là được cài hờ, còn lại đều để mở, lộ ra làn da ẩn hiện phía sau.

Mái tóc còn ẩm hơi rũ xuống xương quai xanh, thấm ướt lớp vải sơ mi.

Ở cùng một phòng với Omega đang trong kỳ phát tình, ngủ chung một giường, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Nếu đã như vậy, chi bằng tranh thủ lúc Omega còn tỉnh táo, nhân lúc bản thân vẫn có thể kiểm soát được, giải quyết sớm một chút, ngủ sớm một chút.

"Tiểu Mặc..."

Thời Du Vãn khẽ nâng người, đưa tay quấn lấy tay Trì Vũ Mặc, nhưng Tiểu Alpha lại đè tay nàng xuống gối.

Hơi thở Trì Vũ Mặc tràn ngập không khí, Thời Du Vãn chỉ cảm thấy trái tim như bị gõ trống, ngoan ngoãn nhắm mắt, để mặc Trì Vũ Mặc chiếm đoạt.

Nàng mong chờ một nụ hôn như mật ngọt, nhẹ nhàng rơi xuống mí mắt, thiêu đốt nàng, cũng kéo nàng vào một ngọn lửa rừng rực.

Chiếc váy ngủ duy nhất trên người đã sớm ướt đẫm, bị Tiểu Alpha dễ dàng đẩy xuống. Thời Du Vãn run rẩy kịch liệt, hơi thở ngắt quãng.

Đầu lưỡi mềm mại như một ngọn lửa nhỏ, chậm rãi quét qua từng tấc da thịt, lưu lại hương sen thoang thoảng.

Mỗi nụ hôn, mỗi cái vuốt ve đều như những con sóng nhỏ không ngừng xô đến, cuốn nàng vào vòng xoáy nóng bỏng.

Trong ao sen, từng đóa hoa chậm rãi bung nở, kiều diễm đến cực điểm.

Tiểu Alpha tham lam thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, rồi mới bế Thời Du Vãn đặt lên đùi mình.

Vừa hôn sâu, vừa nghiêng người lấy hai vật nhỏ hình vuông từ mép bàn, nhét vào tay Thời Du Vãn, ngầm ra hiệu cho nàng bước tiếp theo.

Âm thanh xé túi ni lông vang lên, khơi gợi mọi giác quan, khiến nhịp tim cả hai người càng lúc càng rối loạn.

Trì Vũ Mặc hôn dọc theo khóe môi nàng, men theo đường nét tinh tế của tai rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới. Đồng thời, tay phải từ eo lưng dần dần trượt lên.

Bàn tay thô ráp lướt trên làn da trắng mịn, khiến Thời Du Vãn vừa ngứa ngáy, vừa yên tâm, trái tim đập thình thịch, truyền thẳng vào tai Trì Vũ Mặc.

Hai tay nàng quấn lấy gáy Tiểu Alpha, cằm khẽ đặt lên mái tóc mềm mại của người trước mặt. Chầm chậm lấy vật trơn bóng trong suốt ra khỏi túi ni lông, từng cái một...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro