CHƯƠNG 7
Âm thanh vừa vang lên, Trì Vũ Mặc liền biết đối phương là ai. Trên đời này sẽ tràn ngập phẫn hận chất vấn cô vấn đề như vậy, ngoại trừ Tiêu Dịch, sẽ không có người thứ hai.
Trì Vũ Mặc không phủ nhận.
Cô thậm chí ngay cả miệng cũng chẳng muốn mở, trực tiếp cúp điện thoại, còn thiết lập tắt âm.
Nàng nghĩ rằng Tiêu Dịch chắc chắn sẽ tức giận đến mức phát điên, nhưng ngoài dự đoán, Tiêu Dịch lại không hề tiếp tục gọi điện thoại quấy rầy cô nữa.
Đang buồn bực thì, một chiếc xe màu đen dừng lại, theo tiếng còi vang lên, Trì Vũ Mặc nhìn thấy ở ghế lái xe có dì Hàm đang hướng về mình vẫy tay.
Xe chính là chiếc bị cô va hỏng tuần trước, đã sửa xong.
"Dì Hàm, làm phiền dì tự mình tới đón." Trì Vũ Mặc như thường ngày ngồi vào ghế phía sau.
Ghế phía sau, so với ghế phụ mà nói là càng bí mật.
"Có gì phiền toái đâu chứ? Đều đã quen như vậy, Mặc tiểu thư không cần khách sáo với tôi, cứ tự nhiên là được." Trần Hàm quay đầu lại cười nói.
Trì Vũ Mặc tính cách thuần lương nội liễm, trong sinh hoạt không có một điểm thói hư tật xấu nào, càng không ỷ vào Thời Du Vãn sủng ái mà đối với bọn họ làm mưa làm gió.
Trần Hàm từ tận đáy lòng yêu thích Trì Vũ Mặc, cô gái nhỏ nghe lời, ngoan ngoãn này đã che chở cho Đại tiểu thư rất nhiều, đồng thời cũng âm thầm vì cô sốt ruột, không biết cô có thể vượt qua được chông gai, chính thức trở thành nữ chủ nhân tiếp theo của nhà họ Thời hay không.
"Đại tiểu thư có nói khi nào thì cô ấy có thể trở về không?"
"Đại tiểu thư dặn chúng ta chuẩn bị đồ ăn trước, nói là sẽ nhanh chóng trở về, muộn nhất là không quá tám giờ."
Thời Du Vãn công việc bề bộn, so với việc thỉnh thoảng lại nhắn tin hỏi han Thời Du Vãn, Trì Vũ Mặc quen với việc nghe ngóng lịch trình của nàng ấy từ người khác hơn, để tránh bị Thời Du Vãn chê "phiền".
Cô và Thời Du Vãn chênh lệch về thân phận, địa vị và tuổi tác quá lớn, cô rất sợ mình quá dựa dẫm, sẽ bị Thời Du Vãn coi là một đứa trẻ phiền phức cần dỗ dành.
Tiêu Dịch có thể là một đứa trẻ tùy hứng làm nũng với Thời Du Vãn, nhưng cô thì không thể.
Cách trang trại không xa, Trì Vũ Mặc liếc nhìn điện thoại di động.
Có hai tin nhắn mới.
Một là tin nhắn thông báo chính thức được gửi từ đoàn kịch tỉnh, một là tin nhắn được gửi từ số lạ kia.
【Cô không nói sao? Được, vậy tôi sẽ đến gặp trực tiếp Thời Du Vãn.】
Trì Vũ Mặc vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Tiêu Dịch. Cô và Tiêu Dịch tổng cộng chỉ gặp nhau hai lần, mỗi lần gặp đều rất ầm ĩ.
Hai năm trước, cũng chính là năm bà nội vừa qua đời, khi cô chưa đầy 20 tuổi, cô làm việc bán thời gian tại quán bar để kiếm tiền trả nợ, mà Tiêu Dịch, người vừa tròn 16 tuổi và phân hóa thành Alpha cấp S, đến quán bar để chúc mừng cùng bạn bè.
Trì Vũ Mặc lấy lý do người chưa thành niên không được vào quán bar, không cho họ mở phòng riêng, còn khuyên nhóm người Tiêu Dịch rời đi.
Tiêu Dịch mất mặt, nhất quyết muốn mời rượu, mọi người lời qua tiếng lại xảy ra xung đột, từ cãi vã nhỏ đến làm lớn chuyện, cuối cùng bị đưa đến đồn cảnh sát.
Hai Alpha cấp S đánh nhau, gây ra hỗn loạn và thiệt hại có thể tưởng tượng được.
Trì Vũ Mặc và Tiêu Dịch là người chịu trách nhiệm chính.
Người đến đón Tiêu Dịch là Kiều Khả.
Sau khi nộp phạt cho cả hai người và viết bản tường trình, Kiều Khả đưa Tiêu Dịch rời đi.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Trì Vũ Mặc căm ghét bản thân mình mất kiểm soát, tự trách mình ngồi ở ven đường khóc rống.
Một nữ nhân đi tới, đưa cho cô khăn giấy —— "Cô bị thương có nặng không? Có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra không?"
—— Cô là ai?
—— Tôi là dì của Tiêu Dịch.
Đó là lần đầu tiên Trì Vũ Mặc nhìn thấy Thời Du Vãn. Từ góc độ ngưỡng mộ.
Nữ nhân ấy mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt được may đo tinh xảo, tóc búi gọn gàng sau gáy, nghiêm cẩn nhưng mang theo một chút phóng khoáng khó phát hiện.
Nữ nhân thanh nhã, môi hồng răng trắng, một khuôn mặt được chạm trổ tinh xảo sáng như ánh trăng.
Đêm đó trăng rất tròn và sáng.
Đêm đó người ấy rất đoan trang và cũng rất dịu dàng, như nữ thần ánh trăng.
Nghe nói nữ nhân ấy là người giám hộ của đối phương, Trì Vũ Mặc vội vàng xin lỗi, nói rằng do người thân trong nhà qua đời, tâm tình bị ảnh hưởng nên không kiềm chế được cảm xúc.
Cô từ mười mấy tuổi đã tuân theo kỳ vọng của bà nội luyện tập tán đả*, cả về tuổi tác, vóc dáng và sức lực đều hơn Tiêu Dịch, nếu không phải cô thấy Tiêu Dịch còn nhỏ mà hạ thủ lưu tình, Tiêu Dịch lúc này chỉ sợ là đã nằm viện rồi.
"Tán đả" (散打) thường được hiểu là một môn võ thuật tự do, cho phép sử dụng nhiều kỹ thuật khác nhau như đấm, đá, vật, khóa... để chiến đấu. Nó không bị giới hạn bởi các quy tắc khắt khe như một số môn võ khác, mà tập trung vào tính hiệu quả và thực chiến.
Nữ nhân đưa tay kéo Trì Vũ Mặc đứng lên.
Lặng lẽ nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó hỏi —— "Vì sao phải đi quán bar làm việc? Cô còn trẻ, nên còn đang đi học chứ? Những nơi như vậy rất nguy hiểm."
Nghe cô thuận miệng nói một câu "Có rất nhiều nợ muốn trả" xong, nữ nhân liền tiếp lời —— "Tôi có thể giúp cô tìm một công việc bán thời gian để trang trải."
Đánh nhau gây sự là do cô mà ra, cái quán bar kia, cô chắc chắn là không thể quay lại làm nữa.
Nữ nhân đưa tới danh thiếp cho trợ lý, để trợ lý đưa danh thiếp cho cô—— "Cô hãy về suy nghĩ lại, nghĩ kỹ rồi thì liên lạc lại bất cứ lúc nào."
Trì Vũ Mặc nhận lấy danh thiếp, lễ phép nói lời "Cảm ơn".
Cô mất đi tất cả ký ức trước mười tuổi, và tất cả ký ức sau mười tuổi, đều chỉ còn cô và bà nội.
Mười năm qua, Trì Vũ Mặc cùng bà nội phiêu bạt không nơi nương tựa, cô học ở đâu, bà nội liền thuê phòng ở đó, dựa vào việc trông trẻ để duy trì cuộc sống.
Hai bà cháu thường xuyên trải qua sương gió, đối với ưu phiền nhưng không tính toán chi li.
Cô cũng mong chờ dù trải qua bao nhiêu mưa gió, bà nội có thể bình an vô sự, sống lâu trăm tuổi là tốt.
Nhưng tin dữ bà nội mắc bệnh ung thư ập đến, khiến cô không kịp ứng phó, như núi sông nứt toác, thế giới trở nên hoang vu. Trong một đêm, người bà từng tràn đầy sức sống, dưới ánh trăng dịu dàng, tóc đã bạc trắng, đi lại như cây khô.
Bà nội giấu diếm bệnh tình với cô hơn một năm, vào năm lớp 12 cô bận rộn với việc học, dù biết mình bệnh tình như thế nào, bà nội vẫn luôn rộng lượng như thường, nói với cô, học tập và làm người đều phải giữ lòng yên tĩnh, nội tâm sảng khoái, mới có thể tránh được mọi hỗn loạn.
Canh giữ ở giường bệnh của bà nội, cô thường xuyên nghĩ, nếu như không có cô, đứa con ghẻ này, bà nội hẳn là một người xem quán phong vân, am hiểu thế sự, một bà lão hiền từ ở trấn nhỏ, sống những ngày tháng an ổn tự tại, buồn vui thong dong.
Cô mất đi những ký ức ở một trấn nhỏ không tên nào đó, mười năm mà bà nội kể cho cô nghe, nhưng đối với tên tuổi cha mẹ "đã mất" của mình và địa danh thì im lặng không đề cập tới.
Cô cũng từng tò mò muốn tìm hiểu, lừa bà nội là đi tìm hiểu trên giấy chứng nhận hộ tịch thân phận của hai người.
Ngôi nhà cũ không còn tồn tại nữa, đã phá dỡ thành nhà máy. Cô đi khắp nơi tìm kiếm, đường phố khác hẳn với những gì bà nội miêu tả về trấn nhỏ. Vất vả hỏi han những người tốt bụng, nhưng không thu hoạch được gì.
Có lẽ là ý trời.
Sau lần đó, cô tôn trọng nỗi khổ tâm sâu kín trong lòng bà nội, thả xuống tâm tư tìm kiếm thân thế của mình.
Sau khi bà nội qua đời, cô trở thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Chủ nhà trọ kiêng kỵ việc có người già mất trong phòng của họ, nên đã yêu cầu Trì Vũ Mặc dọn đi và thông báo muốn bán căn nhà.
Căn nhà cũ đó là nơi cuối cùng cô còn liên hệ với bà nội, Trì Vũ Mặc không muốn mất đi bà nội, không muốn bà nội biến mất khỏi cuộc đời cô không một dấu vết. Thế là cô cắn răng, van xin chủ nhà trọ bán căn nhà lại cho mình.
Chủ nhà trọ thấy cô đáng thương, cũng động lòng, nói có thể bán căn nhà với giá 60 vạn.
Nhưng cô hoàn toàn không có khả năng chi trả số tiền đó.
Trong suốt hai năm bà nội mắc bệnh và điều trị, đều nhờ vào sự quyên góp từ các tổ chức từ thiện, và cô vẫn còn thiếu bệnh viện một khoản nợ không nhỏ.
Cô quỳ trước di ảnh bà nội khóc suốt một đêm, khóc cho sự bất lực của chính mình, cũng khóc cho số phận thăng trầm của mình và bà nội.
Để có thể giữ lại căn nhà cũ đó, cô đành gạt bỏ lòng tự trọng ít ỏi còn lại, liên hệ với trợ lý của Thời Du Vãn.
So với việc tiếp nhận sự "thương hại" và "bố thí" từ Trình Tương Tương và những người bạn học cũ, cô thà tìm đến người xa lạ để được "tính toán rõ ràng" giúp đỡ hơn.
Thời Du Vãn hẹn cô gặp mặt, tại một nhà hàng sang trọng mới mở, trong một phòng ăn riêng.
Trước khi đi vào vấn đề chính, Thời Du Vãn hỏi cô—— "Có thể hỏi một chút, vết sẹo trên cổ tay phải của cô là do đâu mà có không?"
Vài ngày sau trận ẩu đả, những vết thương trên mặt Trì Vũ Mặc gần như đã lành hẳn, đột nhiên bị hỏi về vết sẹo cũ, cô thất thần sờ vào chỗ sẹo không hề có ấn tượng gì.
Đáp —— "Không nhớ rõ, chỉ nghe bà nội nói lúc tôi chín tuổi không cẩn thận bị nến nóng làm bỏng."
Thấy Thời Du Vãn không có phản ứng gì, cô lại tha thiết nói —— "Tôi không nói dối, cũng không có ý định lừa gạt tiền bạc, tôi thật sự đã quên chuyện hồi bé, và cũng thật sự chỉ muốn giữ lại căn nhà có liên quan đến bà nội. Thời tổng, tôi trên đời này đã không còn người thân nào khác, nếu cô không tin, có thể đến bệnh viện nơi bà nội tôi từng ở để điều tra, đến trường học nơi tôi từng học để xác minh..."
—— "Cô đừng vội, tôi không có ý không tin cô."
Trước khi gọi điện thoại cho Thời Du Vãn, Trì Vũ Mặc đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc nhắc lại vết sẹo này.
Khi kể lại những chuyện buồn cũ này với Thời Du Vãn trong điện thoại, cô vẫn có thể tự kiềm chế được, nhưng không hiểu vì sao cứ đến chỗ Thời Du Vãn là cô lại không thể kìm nén được nỗi bi thương trong lòng.
Món ăn còn chưa được dọn lên, nhà hàng xảy ra sự cố, trong phòng khách có một Omega cấp S bất ngờ tiến vào kỳ phát tình, dụ dỗ các Alpha ở đây tỏa ra tin tức tố.
—— "Thời tổng, bên ngoài có phóng viên. Chắc là có người trong nhà hàng tiết lộ hành tung của cô."
Trợ lý đến để đưa Thời Du Vãn rời đi, cửa vừa mở ra, tin tức tố nồng nặc và hỗn tạp của các cấp bậc Alpha ập vào mặt.
Kiều Khả là một Omega cấp A, trước khi vào đã tiêm thuốc ức chế, và cũng mang theo ba ống thuốc ức chế tăng cường hiệu lực cho Thời Du Vãn, nhưng thuốc ức chế cần ít nhất một phút mới có tác dụng.
Thời Du Vãn kiêng khem nhiều năm, đối với thuốc ức chế gần như đã miễn dịch.
Thuốc ức chế thông thường của Omega chỉ cần tiêm vào tay là được, nhưng Thời Du Vãn nhất định phải tiêm vào sau gáy mới có tác dụng.
Nhìn thấy sắc mặt thống khổ của Thời Du Vãn, gần như là theo bản năng, Trì Vũ Mặc phóng ra tin tức tố cấp S+ để áp chế các Alpha bên ngoài.
Kiều Khả giúp Thời Du Vãn tiêm xong ba ống thuốc ức chế, lo lắng đến đổ mồ hôi đầm đìa —— Sao anh Giai còn chưa lên đến?
Trì Vũ Mặc đi tới đối diện, thăm dò hỏi —— "Thời tổng, tôi ôm cô ra ngoài được không?"
Khoảng cách của hai người kéo gần lại, hương sen và hương dừa dịu nhẹ lập tức quấn lấy nhau, như hai người yêu lâu ngày không gặp, khó mà rời xa.
Được hương tin tức tố an ủi, Thời Du Vãn nắm lấy Trì Vũ Mặc, hít sâu vài lần rồi gật đầu nói —— "Được."
Sau đó, Trì Vũ Mặc cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên người Thời Du Vãn, rồi ôm lấy thân thể mềm nhũn của nàng, dìu xuống lầu. Trên đường đi, những người xa lạ hiếu kỳ vây lại nhìn, nhưng đều bị Trương Giai chặn lại, không để họ cản đường.
Trên đường đi, nhịp tim của Trì Vũ Mặc đều không bình thường, đập nhanh đến lạ thường.
Hương tin tức tố trên người cô vô tình khuấy động mùi sen thanh khiết của Thời Du Vãn, khiến hương thơm vốn nhạt nay lại trở nên đậm đà hơn, quấn quýt không rời.
Tương tự, tin tức tố Omega cấp S của Thời Du Vãn cũng khiến tuyến thể của Trì Vũ Mặc rục rịch, mang đến cho Trì Vũ Mặc nỗi kinh hoàng chưa từng có về việc mất kiểm soát.
Lên xe, Trì Vũ Mặc lập tức hỏi Kiều Khả xin thuốc ức chế, lo lắng mình bị động tiến vào thời kỳ mẫn cảm, sẽ bất lợi cho Thời Du Vãn.
Trong gara có người ngửi thấy tin tức tố Omega cấp S và Alpha cấp S+, nghĩ đến tìm hiểu hư thực, vừa tiến đến liền bị Trì Vũ Mặc đứng bên cạnh xe quát lớn và vung nắm đấm đuổi đi.
Ngày hôm sau, nhà hàng mới mở cửa đã đóng cửa.
Mà công việc kiếm tiền ngoài giờ của Trì Vũ Mặc cuối cùng lại trở thành làm vệ sĩ riêng cho Thời Du Vãn. Thông thường, ca làm việc của cô là vào buổi chiều hoặc buổi tối, chỉ cần Thời Du Vãn gọi, cô lập tức có mặt.
Tính theo từng đợt, mỗi lần là một vạn.
Mức thù lao cao ngất ngưởng này khiến Trì Vũ Mặc choáng váng. Kiều Khả và Trương Giai đã phải nói với cô rằng, với một người có mức lương năm trăm vạn như Thời tổng, con số ấy chẳng đáng là bao. Khi đó, cô mới nhận ra rằng, dù cùng là làm công, nhưng sự chênh lệch vẫn có thể xa vời vợi.
Thời Du Vãn giúp cô mua lại căn nhà cũ kia làm "quà sinh nhật" tuổi 20, và cũng định ra hợp đồng trả nợ, bất kể tiền lãi được khấu trừ từ phí vệ sĩ của cô, còn thần thông quảng đại mà chuyển hộ khẩu của cô đến đây.
Về sau, trong một lần Thời Du Vãn đến kỳ phát tình, hai người ý loạn tình mê mà phát sinh quan hệ tiến xa hơn một bước. Vệ sĩ thăng cấp thành tiểu tình nhân.
—— Tiểu Mặc, sau này đừng gọi Thời tổng nữa.
—— Vậy gọi là gì?
—— Gọi là chị.
—— Chị ơi
—— Ừ.
—— Chị ơi, em không làm đau chị chứ?
—— Không có.
—— Chị ơi, em... còn muốn...
Có thuốc ức chế tươi mới hiệu quả cao hơn, Thời Du Vãn cũng hiếm khi dùng lại thuốc ức chế nhân tạo tổng hợp nhạt nhẽo vô vị kia.
Trì Vũ Mặc vui vẻ đảm nhiệm vai trò thuốc ức chế hình người của Thời Du Vãn, và cũng vui vẻ tuân theo quy tắc mà Thời Du Vãn đề ra, giữ vững bổn phận, tuyệt không vi phạm.
Tuy nhiên, Thời Du Vãn lại có ý định biến mỗi lần hoan ái trong kỳ phát tình thành một phần trong công việc của cô. Điều này khiến cô cảm thấy đau khổ, giận dữ và xấu hổ, đã làm ầm lên với Thời Du Vãn.
Thời Du Vãn thỏa hiệp nói sẽ không tính công, cô mới lại vui vẻ, và cũng không gọi là Thời tổng nữa, tiếp tục gọi nàng là chị.
Sau hai tháng làm tiểu tình nhân, Tiêu Dịch tìm đến trường học đánh nhau với cô.
Mà Trì Vũ Mặc không đánh trả, bởi vì cô biết Thời Du Vãn rất quan tâm Tiêu Dịch, để ý đến Tiêu Dịch, cô không thể làm tổn thương Tiêu Dịch.
Cô đành nhẫn nhịn chuyện này.
Nhưng hình ảnh và video về cô bị Alpha tấn công mà không thể phản kháng ở trường học đã bị người khác đăng lên mạng, còn bị gắn thẻ #bạo lực học đường, gây ra sự chú ý và xôn xao trong dư luận.
Kiều Khả nhìn thấy liền báo cáo cho Thời Du Vãn, và cũng nhanh chóng gỡ bỏ những hình ảnh và video trên mạng.
Trì Vũ Mặc và Tiêu Dịch đều bị Thời Du Vãn gọi đến biệt thự, Thời Du Vãn với vẻ mặt và giọng nói nghiêm túc yêu cầu Tiêu Dịch xin lỗi cô, cảnh cáo Tiêu Dịch nên biết chừng mực.
Lời giải thích của Thời Du Vãn với Tiêu Dịch là —— "Tiêu Dịch, hai lần này nếu không phải Trì Vũ Mặc nhường con, con cho rằng với chút võ mèo cào của con có thể thắng được cao thủ tán đả lục đoạn như cô ấy sao? Nghe đây, Trì Vũ Mặc hiện tại có quan hệ thuê mướn với dì, ân oán giữa hai người chấm dứt ở đây. Dì không hy vọng bất kỳ ai bên ngoài biết Trì Vũ Mặc là vệ sĩ riêng của dì, đây là vì sự an toàn của dì."
Cũng chính ngày hôm đó, Trì Vũ Mặc từ ánh mắt Tiêu Dịch nhìn Thời Du Vãn xác định được nguyên nhân Tiêu Dịch xông đến trường học đánh mình, không phải vì Tiêu Dịch muốn tái đấu, mà là coi cô... như tình địch.
Sau khi đưa Tiêu Dịch đi, Thời Du Vãn vuốt ve mặt cô và hỏi —— Sao lại ngốc như vậy? Còn đau không? Vì sao không đánh trả?
—— Cô ấy là người chị để ý.
—— Ngốc ạ.
Thời Du Vãn lần đầu tiên chủ động hôn cô, hơn nữa là dưới ánh đèn.
Một thời gian rất dài sau, trên mạng lan truyền tin đồn Thời Du Vãn lại nuôi một tiểu tình nhân mới.
Sau khi xem qua các loại tin đồn vô căn cứ, Trì Vũ Mặc mới biết, thì ra người mẹ Omega của Thời Du Vãn cũng mới mất hơn một năm.
Ngày giỗ, ngay sau sinh nhật nàng một tuần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro