CHƯƠNG 9
Thời Du Vãn có rất nhiều bất động sản đến mức không thể đếm hết, Trì Vũ Mặc chỉ từng đến ba nơi, bao gồm nhà cũ, biệt thự riêng của Thời Du Vãn và một căn hộ lớn ở nội thành.
Nơi cô lui tới nhiều nhất chính là căn nhà cũ này.
Khi màn đêm buông xuống, Trì Vũ Mặc nằm trên giường đơn trằn trọc khó ngủ, cứ cách vài phút lại xem điện thoại một lần.
Hai tiếng trước, dù không có khẩu vị gì, cô vẫn cố gắng cùng dì Hàm cười nói ăn hết nửa bàn thức ăn.
Sợ cô bỏ bữa, trước khi lên lầu dì Hàm còn đuổi theo đưa cho cô một gói thuốc hỗ trợ tiêu hóa.
Cô đã cố gắng chờ đợi rất lâu.
Đầu tiên là vừa đọc sách vừa chờ, đọc mệt thì vừa chơi game vừa chờ, cứ thế chờ đợi, chờ đến khi điện thoại hết pin, chờ đến khi mí mắt cũng không mở ra được, nhưng vẫn không đợi được Thời Du Vãn trở về.
Sau nửa đêm, trong cơn mơ màng, phía sau lưng có cảm giác mát lạnh ập đến, là một cánh tay mang theo hơi lạnh khoác lên người cô ấm áp.
Ba giờ sáng, Thời Du Vãn sau khi trở về đã tắm nước ấm ở phòng bên cạnh mới vào phòng ngủ.
Khoảnh khắc ôm lấy Trì Vũ Mặc, những muộn phiền trong lòng nàng tan biến hết.
"Chị..."
"Ừm, chị đã về rồi."
Cứ tưởng Trì Vũ Mặc bị mình đánh thức, nhưng thực tế, sau khi vô thức gọi nàng một tiếng "chị", người tình nhỏ bé đã ngủ say.
Hai tiếng rưỡi thời gian ngủ, nếu chỉ có một mình Thời Du Vãn, có lẽ sẽ không quen ngủ như vậy, vì đến lúc quá điểm, cơ thể nàng sẽ tự nhiên tỉnh lại.
Nhưng tối nay có Trì Vũ Mặc ở bên cạnh, sáng sớm Trì Vũ Mặc sẽ đánh thức nàng, giống như một chiếc chuông báo thức vậy.
Thời Du Vãn vừa mới cầm lấy di động bên gối, Trì Vũ Mặc liền vươn mình chui vào lòng nàng, khàn khàn gọi: "Chị ơi."
Phản ứng khác thường của cơ thể khiến Thời Du Vãn rối loạn hô hấp, nàng một tay tắt chuông báo, một tay xoa xoa cái đầu xù xì trong ngực, dùng giọng nói ấm áp dịu dàng mà chỉ có Trì Vũ Mặc từng nghe dỗ dành: "Còn sớm, em ngủ tiếp đi, tôi phải đi tỉnh ngoài công tác mấy ngày."
Nghe được Thời Du Vãn nói muốn đi công tác, Trì Vũ Mặc tỉnh táo hơn một chút, vịn vai Thời Du Vãn, ngẩng đầu hôn lên cằm nàng.
"Tối qua chị có phải là giận rồi không?"
"Không có."
Trì Vũ Mặc ấm ức nói: "Nhưng chị đã lâu lắm không cho em đi theo làm đuôi nhỏ."
Nửa năm đầu, số lần Thời Du Vãn để Trì Vũ Mặc làm cận vệ trung bình mỗi tháng có hai, ba lần, cả trong tỉnh lẫn ngoài tỉnh cô đều đi theo. Nhưng năm nay...
Tính ra mỗi tháng không đủ một lần.
Không nhận được hồi đáp, Trì Vũ Mặc buồn bã nhắm mắt miễn cưỡng nghiêng người sang một bên: "Công việc quan trọng, chị đừng bỏ lỡ thời gian, em ngủ thêm một lát nữa."
Cảm giác sức nặng trên người rời đi, Thời Du Vãn nhưng chưa vì vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm.
Đèn ngủ sáng lên, nàng nhìn thấy, sợi dây chuyền tối qua nàng tự tay đeo cho Trì Vũ Mặc đã bị tháo xuống bỏ lại hộp trang sức, mà hộp đang ở bên kia tủ đầu giường.
Nàng ngồi dậy, quên đi một loại bất an nào đó trong lòng, đưa tay xoa mái tóc dài của Trì Vũ Mặc, ôn nhu hỏi: "Tiểu Mặc, sinh nhật sắp đến rồi, muốn quà gì?"
Trì Vũ Mặc mở mắt ra, trong mắt có thêm khao khát: "Chị có thể đến xem em biểu diễn tốt nghiệp chính là món quà em rất muốn và thích nhất."
"Chị ơi, chị sẽ đến, đúng không?"
Cô kỳ thực không tham lam, không cầu xin danh phận, nhưng cũng hy vọng Thời Du Vãn có thể rõ ràng cùng cuộc sống của nàng có một ít liên quan, mà không phải mỗi lần gặp gỡ đều chỉ vì làm tình giải tỏa ham muốn, giống như giao hợp để giảm bớt phát tình kỳ.
Biểu diễn tốt nghiệp là vào ngày 22 tháng 6, lễ tốt nghiệp là ngày 23 tháng 6, sinh nhật cô là ngày 27 tháng 6.
Tháng trước, Trì Vũ Mặc đã nói với Thời Du Vãn thời gian biểu diễn, ngày đó Thời Du Vãn trả lời chính là —— đến lúc đó tận lực.
Lần này, Thời Du Vãn nói vẫn là: "Được, chị sẽ tận lực sắp xếp thời gian đi."
Trì Vũ Mặc cảm thấy có chút thất vọng, nhưng cô không thể không ép buộc bản thân lý giải cho Thời Du Vãn. Cô hiểu rằng Thời Du Vãn ngồi ở vị trí cao, luôn bận rộn với hàng trăm công việc, và cô phải suy nghĩ cho đại cục.
Sau khi Thời Du Vãn rửa mặt, trang điểm xong và rời phòng, Trì Vũ Mặc ngồi dựa vào ghế, mắt vô hồn nhìn vào hộp trang sức.
Vào sinh nhật năm ngoái, lúc ấy tình cảm của Trì Vũ Mặc đối với Thời Du Vãn vẫn chưa đủ sâu, cô chỉ muốn chiếm đoạt Thời Du Vãn . Thời Du Vãn không hỏi cô muốn gì, chỉ đơn giản đưa cho cô một chiếc điện thoại mới và một chiếc máy vi tính mới.
Đó là những món đồ rất thực tế, Trì Vũ Mặc đón nhận mà không nói gì.
Vì phải trả nợ, Trì Vũ Mặc đã nhờ Thời Du Vãn chi trả chi phí làm vệ sĩ. Tuy nhiên, cô cũng không thực sự tính toán rõ ràng chuyện đó. Tiền lương và việc trả nợ của cô được Kiều Khả xử lý cùng một lúc.
Cô chỉ mỗi tháng muốn hai ngàn tệ tiền sinh hoạt phí, Kiều Khả hàng tháng sẽ cố định thời gian chuyển vào thẻ của cô, còn lại toàn bộ trả nợ.
Cho nên cô cũng không rõ ràng, cho đến ngày nay còn nợ Thời Du Vãn bao nhiêu?
Xe chạy ra khỏi nhà trong chốc lát, Kiều Khả thấy Thời Du Vãn không có dặn dò gì, liền chuẩn bị chợp mắt ngủ bù.
Nàng quen biết Tiêu Dịch thời gian dài hơn Trì Vũ Mặc, Thời Du Vãn "nuôi" Tiêu Dịch sáu năm, nàng đã theo "chăm sóc" Tiêu Dịch sáu năm.
Nhìn chung, Tiêu Dịch là một người khiến người ta bớt lo, không có làm ra chuyện gì hỗn loạn.
Sáu năm qua hai lần kỳ lạ nhất, chính là cùng Trì Vũ Mặc động thủ, triệt để lật đổ hình tượng "khiêm tốn" dĩ vãng.
Kiều Khả không nhịn được ngáp một cái, miệng còn chưa khép lại, liền nghe Thời Du Vãn mở miệng nói chuyện: "Giúp tôi sắp xếp lịch trình từ tối ngày 22 đến trưa ngày 23 đều trống . Có một số việc tôi có thể quên, nhưng cô thì không được quên."
"Được rồi, Thời tổng."
Kiều Khả đương nhiên biết khoảng thời gian kia để trống là để làm gì, bảo đảm nói: "Chuyện của Mặc tiểu thư, tôi đã ghi nhớ trong sổ tay và lịch nhắc nhở trên di động, hai lớp bảo hiểm, không quên được đâu."
"Còn nữa, sau khi đến bên đó, dành thời gian liên hệ Tiểu Mặc, nếu cuối tuần em ấy không có việc gì, thì mua vé máy bay cho Tiểu Mặc."
Tuần trước nàng đã làm tổn thương tâm tình của Tiểu Mặc, tối hôm qua và sáng nay, có lẽ cũng vậy.
Chuyện trong tháng này, vốn dĩ đều là chuyện vui, sao nàng cứ muốn để Tiểu Mặc buồn lòng chứ?
Coi như sớm tặng cho Tiểu Mặc một chuyến du lịch tốt nghiệp đi.
...
Trong nhà, Trì Vũ Mặc sau khi rời giường đã sạc điện cho di động, đem sách trả về thư phòng, liền đi xuống phòng tập thể hình vận động.
Chờ cô lên lầu, trời đã sáng hẳn.
Trở về phòng tắm rửa nhanh, lại đi nhà ăn, ăn điểm tâm, đột nhiên cảm thấy cuộc đời vô vị.
"Mặc Tiểu thư ?"
Khi cô đang ngẩn người thất thần trên bàn ăn thì Trần Hàm đi tới gọi cô.
"Dì Hàm," Trì Vũ Mặc phục hồi tinh thần lại, dọn xong bát đũa đứng dậy, "Con ăn xong rồi, lát nữa sẽ trở về, phiền dì sắp xếp tài xế đưa con ra ngoài."
"Đại tiểu thư không có ở nhà, con cũng có thể ở lại đây mà. Gần đây có không ít trang trại, khu nghỉ dưỡng ven biển, sân golf... hoặc là con muốn đi nơi khác giải sầu, trong thành phố, ta đều có thể sắp xếp. Nếu con muốn đi ra ngoài, đã nói với Kiều Khả rồi, năng lực làm việc của cô ấy cao, so với ta nhanh nhẹn hơn..."
Lời của Trần Hàm khiến Trì Vũ Mặc thay đổi sắc mặt, cô đi đến nhẹ ôm Trần Hàm, tựa vào vai bà: "dì Hàm, cảm ơn dì. Thực ra có một câu nói từ đáy lòng mà con luôn không dám nói ra, sợ mạo phạm dì."
"Ngốc nghếch, lời từ đáy lòng chính là lời thật lòng, sao lại mạo phạm chứ?" Trần Hàm cũng giơ tay vỗ lưng cô.
"Dì rất giống bà nội con. Con chỉ có một người thân là bà nội."
"Tiểu Mặc à, ta vốn có thể làm bà nội của con rồi, coi ta là bà nội cũng chẳng sao." Trần Hàm cười nói. Bà đã gần sáu mươi, còn Trì Vũ Mặc thì mới hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Nếu như đứng ngoài mà nhìn, không phải là có thể gọi bà một tiếng "bà nội" sao?
Ở nhà là thuận theo vai vế của Thời Du Vãn, Trì Vũ Mặc mới gọi bà một tiếng "Dì Hàm".
Lần đầu gặp gỡ, Trì Vũ Mặc hai mươi tuổi, lúc ấy bà liền từ trên người cô nhìn thấy sự trưởng thành vượt xa các bạn cùng lứa tuổi.
Sự tự hạn chế, tự giác, tự tin và tự kiềm chế này, đều không phải là điều có thể đạt được chỉ trong một sớm một chiều. Điều đó cho thấy cách thức giáo dục từ gia đình, sự chăm chút và trách nhiệm mà các trưởng bối đã dành cho cô là vô cùng tỉ mỉ và cẩn trọng.
"Không cần con nói, ta cũng có thể kết luận bà nội của con là một người nhân ái rộng lượng, cực kỳ tốt, bằng không cũng không giáo dục ra một đứa cháu gái ngoan như vậy, tài mạo xuất chúng như vậy. Tiểu Mặc à, bà nội ở trên trời, chắc chắn vì con mà cảm thấy kiêu ngạo."
"Vâng, con sẽ không phụ lòng công ơn nuôi dưỡng của bà nội." Trì Vũ Mặc hít hít mũi đứng thẳng người, cao hơn Trần Hàm một cái đầu.
Cô phấn chấn, ánh mắt kiên nghị, ngữ khí kiên định: "Chờ sự nghiệp của con đi vào quỹ đạo, sau này cũng mời dì đến xem con biểu diễn."
Trần Hàm vui mừng cười đáp: "Được a, vậy ta an vị chờ thư mời của Trì tiểu thư."
Trì tiểu thư. Mà không phải Mặc tiểu thư.
Cùng Dì Hàm trò chuyện xong vài câu từ đáy lòng, Trì Vũ Mặc vui vẻ hơn nhiều.
Đi lên lầu cầm lấy dây chuyền, chụp ảnh tìm kiếm cái nhãn hiệu kia, lại không tìm được trên mạng loại giống y hệt.
Chỉ là sự khác biệt giữa dây chuyền làm từ thạch bầu dục và trân châu rơi, giá trị cao nhất cũng không vượt quá năm con số, hầu hết đều nằm trong khả năng tiếp nhận của cô. Dù sao, món đồ này chỉ là thứ mang về nhà cũ với bốn bức tường, cô chẳng sợ nó bị "lãng phí" hay gặp phải vận xui..
Chín giờ rưỡi sáng, vừa trở lại phòng nhỏ, còn chưa ngồi ấm chỗ trên ghế, Trì Vũ Mặc liền nhận được ba tin nhắn đầy trào phúng và khiêu khích của Tiêu Dịch.
【 Biết dì ấy tối hôm qua đã trả lời tôi thế nào không? 】
【 Dì ấy nói, không muốn kết hôn cũng không muốn thân thể bị gò bó trong cái gọi là kỳ Omega của tuổi thiếu niên, đương nhiên, cũng sẽ có tình nhân. Bởi vì tình nhân, so với thuốc ức chế, có lẽ sẽ hiệu quả hơn nhiều.】
【 Trì Vũ Mặc, cô biết dì ấy vào thời điểm nào, dì ấy ba mươi ba tuổi. Cô không ngại đoán xem, cô là tình nhân thứ mấy của dì ấy sau khi trưởng thành? Tiện đường cũng đoán xem, cô có phải là người cuối cùng hay không? 】
Mới lắng xuống tâm tình, tự dưng bị quấy nhiễu. Trì Vũ Mặc đầy bụng phẫn uất và buồn phiền không có chỗ giải quyết.
May mà tin nhắn của Kiều Khả cho cô an ủi rất lớn, đúng lúc kéo cô ra khỏi vực sâu khổ ải:
【 Mặc tiểu thư cuối tuần có sắp xếp gì không? 】
................
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro