Chương 23 - 24
Có chút điều chỉnh: thiếp thất của Kỳ Triều Yến là khôn trạch nam tính, sửa lại cách gọi Kỳ Hạo Vũ với Tần Hoạt là phụ thân
Chương 23
Đêm khuya.
Màn đêm dày đặc, từng đám mây đen vô tình che lấp ánh trăng, chỉ còn vài ngôi sao lấp lánh nơi chân trời, nhưng cũng chẳng đáng kể.
Tướng quân phủ rộng lớn chìm trong tĩnh lặng, từng căn phòng đèn đã tắt, mọi người đều đã yên giấc.
Tần thị cũng vậy, nhưng giữa giấc ngủ say bị đánh thức bởi tiếng cửa bị đẩy mạnh.
Ông ta giật mình ngồi dậy, liếc nhìn bóng người cao lớn tiến vào, hoảng hốt hỏi: "Ai? Ngươi muốn gì?"
"Phụ thân," Kỳ Hạo Vũ khẽ cười, dừng bước, quay sang ngồi xuống bàn, "Ngoài con ra còn ai nữa?"
"Là Vũ nhi à, đêm khuya thế này con đến làm gì? Phụ thân tưởng tiện nhân ở Phương Lan viện đến hại ta!"
Tần Hoạt thở phào nhẹ nhõm, khoác áo ra khỏi giường, nhưng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc pha lẫn hương phấn trên người con, không khỏi nhíu mày, "Vũ nhi, con lại đến chỗ đó rồi sao? Con biết đấy, tướng quân không thích con đến nơi ấy, nếu bị phát hiện..."
"Ha, Kỳ Triều Yến bắt được thám tử Nam Man, việc cần xử lý nhiều vô kể, chắc mười ngày nửa tháng không về, lấy đâu thời gian quản con?"
Kỳ Hạo Vũ cười lạnh, vẻ mặt không ổn, Tần thị đóng cửa lại, hỏi khẽ: "Vũ nhi, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết Kỳ Triều Yến điên cái gì, hôm nay đột nhiên bảo con đến quân Bình Tây nương nhờ bằng hữu của bà ta, dù có bằng hữu bà ta chiếu cố, sao bằng ở đây con như cá gặp nước?"
Tần Hoạt mò mẫm thắp đèn, nhìn rõ khuôn mặt con trai âm trầm đầy sát khí, thận trọng nói: "Có phải bà ấy muốn con đi rèn luyện không?"
"Tuyệt đối không! Bà ta chắc chắn đề phòng con, nhiều tướng lĩnh trong quân khen ngợi con, thuộc hạ cũng tín phục, bà ta sợ con đe dọa địa vị của bà ta nên mới nghĩ cách điều con đi."
"Không phải đâu, Vũ nhi tuy dũng mãnh thiên tài, nhưng đại tướng quân cũng là anh hùng hiếm có trăm năm, năm xưa chỉ dẫn ngàn người đã phá vây, đoạt lại mười ba thành từ tay Nam Man, địa vị trong Kỳ gia quân của bà ta không phải con có thể vượt qua trong chốc lát, phụ thân đoán là vì cái đồ bỏ đi kia..."
Tần Hoạt chưa nói hết, đã bị Kỳ Hạo Vũ cười lạnh ngắt lời, "Đồ bỏ đi không đáng lo, phụ thân không biết nó sắp bị gả đi sao? Lại còn gả cho một kẻ mù! Thật đáng cười."
"Thật sao?"
Tần Hoạt không tin lắm, dù biết người ở Phương Lan viện không muốn con gái vô dụng nhập ngũ, nhưng cách tránh chiến trường nhiều vô kể, có cần phải gả con đi không?
Lại còn gả cho kẻ mù...
"Còn giả sao được? Hôm nay mới định, Lý Kim Hoa làm mối, lão bà này đã vội vàng đến nịnh con rồi, tối nay đến Hồng Ngọc quán chính là tiền của nàng ta đưa."
Lão mối Lý Kim Hoa vốn vô lợi không dậy sớm, chủ động thân thiết, chẳng phải là nghĩ sau khi đồ bỏ đi gả đi, con sẽ là chủ nhân tương lai của tướng quân phủ sao?
Kỳ Hạo Vũ cười khinh bỉ, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, "Phụ thân, vì đại kế của chúng ta, phụ thân phải nghĩ cách giữ con lại, con vất vả mới đứng vững trong quân, nếu đi thì công toi rồi."
Việc này không tiện con từ chối, nếu con mở lời, không kể Kỳ Triều Yến sẽ mắng, còn có thể hủy hình tượng tốt đẹp bao năm trước mặt bà ta, khiến bà ta nghi ngờ, vậy thì đáng tiếc quá.
Tần Hoạt trầm tư, không lên tiếng ngay, Kỳ Hạo Vũ đợi một lúc, sắc mặt không vui, "Phụ thân, biên giới Tây Việt cách đây ngàn dặm, lẽ nào phụ thân nỡ lòng ngày ngày không gặp con?"
"Phụ thân đương nhiên không nỡ," Tần Hoạt ra vẻ khó xử, "Chỉ là mấy hôm trước tiện nhân Phương Lan viện lại cãi nhau với tướng quân, theo thông lệ, mỗi lần nàng gây chuyện, đại tướng quân sẽ ba năm tháng không bước chân vào sân này..."
Ông chưa nói hết, đã bị Kỳ Hạo Vũ bực dọc ngắt lời, "Phụ thân không biết nghĩ cách sao? Con sẽ trì hoãn vài ngày, đợi Kỳ Triều Yến về, phụ nhân tìm cách gặp, nhất định phải thuyết phục bà ta để con ở lại."
Nói xong, Kỳ Hạo Vũ đứng dậy định đi, Tần Hoạt chợt nghĩ ra cách, vui mừng gọi con lại, "Vũ nhi, phụ thân mong có cháu đã lâu, tiểu thiếp của con có thai rồi, đứa bé đến đúng lúc, không thì lấy lý do này?"
Ông tự giải thích: "Đại tướng quân luôn áy náy với tiện nhân Phương Lan viện, nếu con nói lo cho mẫu tử họ muốn ở lại chăm sóc, bà ta nhất định đồng ý."
"Con không muốn!" Kỳ Hạo Vũ tức giận, hận nói: "Thân phận ả là gì mà dám sinh con đầu lòng của con?"
"Tiện nhân giả tạo này, không phải lúc nào cũng ghét con giở mặt sao? Không ngờ con nói đùa, ả lại tin thật."
Kỳ Hạo Vũ như kẻ điên, bỗng cười lạnh lẽo, "Đứa bé này không thể giữ, nữ nhi nhà thợ săn sao xứng làm phu nhân của con? Con không ngờ ả dám sinh con cho con, chỉ là phụ thân thúc giục khiến nên con mới giữ ả lại, hiện tại đi tìm ả chỉ thêm phiền phức."
Tần Hoạt hiếm khi phản đối con, lần này lại kiên quyết khác thường, "Vũ nhi, giữ đứa bé đi, con không nhỏ nữa, nên có con nối dõi, sau này cưới thê tử quyền quý rồi giết ả cũng chưa muộn..."
...
Hôm sau, Kỳ Ấu An lại dậy sớm.
Nàng theo thói quen luyện võ trong sân, luyện hơn một canh giờ, gia nhân lục tục dậy làm việc, nàng mới về phòng.
Mồ hôi nhễ nhại, nàng tắm nước lạnh, thay quần áo sạch sẽ đến Phương Lan viện thỉnh an nương.
Kiếp trước nàng chưa từng thỉnh an lần nào, kiếp này cũng là lần đầu.
Nghe nàng đến, người hầu của Ninh Phương kinh ngạc, bản thân Ninh Phương bị đánh thức càng tức cười, dụi mắt ngái ngủ nói với Triệu mụ mụ: "Không có chuyện gì nó tự dưng đến, sáng sớm thế này, chắc là thúc ta mời thầy bói tính ngày cưới."
Triệu mụ mụ hiểu ý, "Lão nô sai người đi mời ngay."
"Ừ."
Ninh Phương lại nằm xuống, giọng điệu đầy chán ghét: "Bảo nó cút đi, nói với nó sau này không việc đừng sáng sớm đến quấy rầy ta, làm phiền giấc mộng."
Kỳ Ấu An ở ngoài nghe rõ lời nương, không biết nói gì, nàng thực sự chỉ đơn thuần đến thỉnh an bày tỏ hiếu thuận, bù đắp thiếu sót kiếp trước, không để nương nuôi con gái uổng công nữa.
Nhưng hình ảnh nàng không việc không tìm nương đã ăn sâu, Triệu mụ mụ cũng nghĩ như Ninh Phương, từ phòng trong ra truyền lại nguyên văn lời bà.
"..."
Nghiệp thỉnh an, chết yểu từ đây...
Kỳ Ấu An bị đuổi ra vội vàng ăn vài miếng, bảo Nhị Cẩu dắt ngựa ra, nàng muốn đi tìm Tống tỷ tỷ.
Một đêm không gặp, nhớ vô cùng.
Hai nhà cách nhau không xa, Kỳ Ấu An vẫn phi ngựa như bay, bụi cuốn sau lưng gần như không thấy bóng nàng.
Ngựa của nàng tên Hắc Lộ, dáng đẹp cao lớn, phi nước đại nhanh như gió, tựa chim bằng cất cánh, bộ lông đen bóng dưới ánh mặt trời lấp lánh, rất đẹp.
Hắc Lộ là chiến mã Kỳ Triều Yến tinh tuyển, mấy năm trước tặng Kỳ Ấu An làm sinh nhật.
Kỳ Ấu An rất thích, thường trộm cỏ thượng hạng từ máng ngựa mẹ cho Hắc Lộ ăn, khiến nó béo múp.
Hắc Lộ cũng là đồ háu ăn, Kỳ Ấu An cho ăn vài lần, nhanh chóng thân thiết, một người một ngựa cấu kết, không ít lần phá hoại ngựa quý của Kỳ Triều Yến.
Có thời gian, vì việc tốt của đứa con gái bất hiếu, ngựa của Kỳ Triều Yến đều gầy đi...
Chỉ một khắc, ngựa hí vang, dừng gấp trước cửa y quán.
Mấy ngày nay Tống Trạch Lan bắt đầu khám bệnh, nên cửa luôn mở.
Kỳ Ấu An nhìn vào trong, không thấy Tống tỷ tỷ ở đại đường, đoán nàng đang nghỉ sau bình phong.
Nàng vui vẻ vỗ đầu Hắc Lộ, nhảy xuống, "Ngươi ngoan ngoãn đợi ta, về cho ngươi ăn ngon."
Hắc Lộ vẫy đuôi, không thèm nhìn, quay đầu tìm đồ ăn.
Kỳ Ấu An buộc nó dưới gốc cây, định vào trong.
Bước chân nhẹ nhàng, nhưng khi bước vào đại đường, toàn thân cứng đờ.
Nàng không ngờ lại thấy Kỳ Hạo Vũ ở đây.
Nhìn hắn cười cười từ sau bình phong đi ra, Kỳ Ấu An cảm thấy mình sắp điên!
Thì ra kiếp trước nàng bị bưng bít, tưởng Tống Trạch Lan và Kỳ Hạo Vũ không quen biết, không ngờ hai người đã quen nhau từ lâu.
Nghĩa là, chỉ có nàng mới thấy họ thành hôn đột ngột sao?
Kỳ Ấu An đột nhiên cảm thấy kiếp trước mình sống như trò hề, muốn cười, nhưng không cười nổi.
"Đại tỷ?"
Kỳ Hạo Vũ như mới thấy nàng đứng cứng ở cửa, cười ôn hòa, "Đại tỷ, để tạt qua thăm Tống cô nương, Tống cô nương là cô nương tốt..."
"Cút!"
Kỳ Ấu An lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt đen như mực tràn đầy sát ý, Kỳ Hạo Vũ nói thêm vài câu, nàng thực sự sẽ không nhịn được giết hắn!
Một kẻ đạo đức giả trọn vẹn, lưu luyến chốn hoa lệ cưỡng ép Khôn Trạch, hắn có tư cách gì được Tống Trạch Lan để mắt?
Ánh mắt nàng quá hung ác lạnh lùng, chỉ có kẻ giết người máu lạnh mới khiến người ta khiếp sợ như vậy, rợn tóc gáy.
Đối mặt ánh mắt ấy, Kỳ Hạo Vũ đồng tử co rút, đầu óc trống rỗng, "Đại tỷ..."
Sao ánh mắt này lại xuất hiện trên kẻ vô dụng?
Nếu trước đây nàng giấu diếm... đích nữ duy nhất cần giấu diếm sao?
Kỳ Hạo Vũ nghi ngờ mình nghĩ quá, chắc chắn là đồ bỏ đi quá thích kẻ mù nên mới thế, càng tốt, đợi kẻ mù thành người của mình, không phải khiến nó điên sao?
"An An?" Tống Trạch Lan nghe tình hình không ổn, mò mẫm đi ra.
Nàng là người Kỳ Ấu An để trong tim, nàng không muốn nổi giận với nàng, nhưng nhịn hoài, trong lòng vẫn tức, "Tống Trạch Lan đừng quên thân phận hiện tại của mình, sau này tránh xa hắn ra, nàng là người của ta!"
"...Ta biết," Tống Trạch Lan nụ cười tắt lịm, sững sờ một lúc mới chậm rãi nói: "An An, đừng giận, ta đoán nàng hiểu lầm rồi. Vị Kỳ công tử này đến tìm ta chữa bệnh, ta với hắn không có quan hệ gì."
Dù nàng có nói dối hay không, chỉ cần nàng chịu giải thích, đều khiến Kỳ Ấu An dễ chịu hơn.
Sắc mặt Kỳ Ấu An vừa dịu xuống, đã thấy Kỳ Hạo Vũ lo lắng đứng chắn trước Tống Trạch Lan, lập tức không vui.
"Đại tỷ, đừng mắng Tống cô nương nữa, là lỗi của đệ, đệ chỉ bất nhẫn nên đến thăm Tống cô nương, Tống cô nương mù đã đủ khổ rồi, đại tỷ buông tha cho nàng ấy đi. Hôn nhân không phải trò đùa, đại tỷ sao có thể vì nhất thời hứng thú mà hủy cả đời Tống cô nương?"
Kỳ Hạo Vũ tưởng tốt, nhưng câu nào cũng vu oan Kỳ Ấu An, khiến Tống Trạch Lan nhíu mày, lúc nãy trong này hắn đã cố ý nhắc đại tỷ ngỗ nghịch phụ bạc khiến người ta thấy không ổn.
Không biết... phá hôn sự của họ có lợi gì cho hắn?
Nàng chưa mở lời, Kỳ Ấu An đã không nhịn được.
Kỳ Ấu An nghe không nổi lời này, nhất là từ miệng Kỳ Hạo Vũ - kẻ cưới Tống Trạch Lan kiếp trước!
Ánh mắt lạnh lẽo liếc xuống dưới hạ bộ Kỳ Hạo Vũ, Kỳ Ấu An không có vẻ đùa, "Gả cho ta là hủy cả đời, gả cho ngươi thì không sao? Dựa vào ngươi là Càn nguyên? Nếu một ngày ngươi đi đường bị thiến thì sao?"
"Đại tỷ, ngươi... sao có thể độc ác thế?"
Kỳ Hạo Vũ vô thức lùi hai bước, nhanh chóng lại làm bộ đau lòng, "Đại tỷ, đệ là nhi tử Càn Nguyên duy nhất của mẫu thân, dù tỷ ghen tị cũng không thể khiến mẫu thân tuyệt tự chứ?"
"Tống cô nương, nàng nhất định phải làm chứng cho ta, việc này ta phải báo với mẫu thân, đại tỷ thật quá đáng..."
Hắn quay người định kéo Tống Trạch Lan than thở, nhưng tay chưa chạm, đã bị Kỳ Ấu An ném ngay một nén bạc trúng sau gáy, đau đến nỗi rên lên, đưa tay sờ, lòng bàn tay dính máu.
Hắn sững sờ, đồ bỏ đi này dám đánh hắn?
Kỳ Ấu An lạnh lùng nhìn biểu hiện không tin của hắn, từng bước tiến lại, "Ngươi muốn nói gì với mẫu thân? Nói ngươi trước mặt ta xúc phạm người của ta?"
Tống Trạch Lan mù, không thấy Kỳ Hạo Vũ với tay, cũng không thấy Kỳ Ấu An đánh người.
Chỉ nghe tiếng vật cứng rơi, không hiểu chuyện gì, nhưng chút hoang mang trong lòng nhanh chóng lắng xuống, nàng thận trọng nói: "Kỳ công tử, nếu ngài nói với đại tướng quân, xin cho ta cùng đi, ta cũng có vài lời muốn nói."
"An An chỉ nhất thời nóng giận nói bậy thôi, còn ngài, rõ ràng biết ta với đại tỷ ngài đã đính hôn, ta cũng chưa từng nói không muốn thành hôn, vậy mà ngài lại cố ý nói lời gây hiểu lầm khiến An An tức giận, thật khó hiểu..."
Chương 24
Màu đỏ chói mắt từ kẽ tay chảy xuống từng giọt, đầu óc Kỳ Hạo Vũ đã không còn tỉnh táo.
Nhưng nghe lời Tống Trạch Lan, hắn vẫn lắc đầu cố chấp biện minh: "Tống cô nương, ta... Ta chỉ vì tốt cho cô nương, sao nàng có thể nghi ngờ ta có ý đồ xấu?"
"Ta chỉ bất nhẫn thấy nàng rơi vào miệng hổ nên mới đắc tội với đại tỷ. Nếu cô nương không nhận tình, coi như ta chưa nói gì. Xin cáo từ."
Hắn chắp tay, ôm lấy sau gáy bước đi, bước chân không vững, đi đứng loạng choạng, trông như sắp ngã.
Kỳ Ấu An cũng không muốn hắn ngất tại đây, nên không ngăn cản, để hắn rời khỏi y quán.
Nhưng không ngờ sau khi Kỳ Hạo Vũ đi, Tống Trạch Lan cũng đuổi khách: "Chốc nữa có bệnh nhân đến, An An cũng về trước đi."
Giọng nàng vẫn nhẹ nhàng như thường, nhưng mặt không chút tươi cười, khiến Kỳ Ấu An bất an: "Tống tỷ tỷ, có phải hắn nói xấu ta trước mặt nàng không?"
Tống Trạch Lan không xác nhận cũng không phủ nhận, mày thanh tú khẽ cúi, từ từ quay lưng đi về phía bình phong. Kỳ Ấu An vội chạy tới đỡ nàng, ấm ức: "Tống tỷ tỷ, hắn nói gì? Nàng đừng tin lời hắn, hắn không phải người tốt. Nhìn bề ngoài phong lưu tiêu sái, nhưng sau lưng thường xuyên lui tới chốn phong hoa, chẳng biết giữ mình."
"...Hắn cũng nói thế về nàng," Tống Trạch Lan vốn không định đáp, nhưng không nhịn được mỉm cười, "xung quanh đầy Càn Nguyên quân, quan hệ không rõ ràng, với Khôn Trạch mù như ta chỉ là nhất thời hứng thú."
"Vu khống! Đây chắc chắn là vu khống!"
Nghe vậy, Kỳ Ấu An tức giận mắng Kỳ Hạo Vũ là tiểu nhân: "Tên này chuyên gieo rắc chia rẽ nói bậy, Tống tỷ tỷ đừng tin lời hắn. Ta không hề có quan hệ không rõ ràng với Triệu Tiểu Ô bọn họ. Bọn họ ngốc nghếch, ai thèm để mắt!"
Mấy ngày nay, Kỳ Ấu An hầu như ngày nào cũng ở đây, làm sao nàng dễ dàng tin lời một kẻ ngoài như Kỳ Hạo Vũ?
Chỉ là lời trách móc lúc nãy không thể dễ dàng bỏ qua.
Nụ cười trên môi nhạt dần, Tống Trạch Lan đẩy Kỳ Ấu An ra, tự mình mò mẫm đến bàn ngồi xuống: "An An có thể tin lời hắn, sao ta lại không thể tin hắn?"
Trên bàn, một tờ giấy trắng mực đen nằm yên, nét chữ thanh tú gọn gàng còn chưa khô, rõ ràng vừa mới viết xong.
Kỳ Hạo Vũ quả thật lấy cớ chữa bệnh mà đến.
Kỳ Ấu An nhìn thấy ngay, lại nghe câu hỏi ngược nhạt nhẽo này, xấu hổ không dám lên tiếng.
"Nếu An An cảm thấy ta lẳng lơ không biết giữ mình, hủy hôn ước là được."
Ngay cả Tống Trạch Lan cũng không nhận ra, nói xong câu này trong lòng nàng cũng trống rỗng.
Tay vô thức cầm chén trà nhấp một ngụm nhỏ, hương hoa nhẹ theo hơi ấm trôi xuống cổ họng, mới như lấp đầy chút trống trải.
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại như quả tạ nặng đè lên tim Kỳ Ấu An.
Nàng sững sờ, không ngờ chỉ vì chuyện nhỏ mà Tống Trạch Lan muốn hủy hôn.
Tỉnh táo lại, giọng nàng run run: "Không hủy, chết cũng không hủy. Tống tỷ tỷ, em... Ta không có ý đó, ta không tin lời hắn, chỉ là sợ..."
Sợ gì?
Kỳ Ấu An không thể nói ra, nàng tuyệt đối không để Tống Trạch Lan biết kiếp trước nàng lấy Kỳ Hạo Vũ chứ không phải mình.
Không ai biết, lúc nhìn thấy Kỳ Hạo Vũ từ sau bình phong đi ra, nàng như rơi vào hố băng, tưởng rằng kiếp này lại phải mất đi...
Thoáng chốc mơ hồ, Kỳ Ấu An gượng cười: "Tống tỷ tỷ, ta biết lỗi rồi, nàng tha thứ cho ta lần này nhé?"
"...Thật sự không hủy sao?"
Tống Trạch Lan nghi ngờ mình nghe nhầm, dường như lại nghe thấy tiếng khóc trong giọng tiểu tướng quân, thở dài đầy bất lực: "An An, là lương y, ta không tránh khỏi tiếp xúc với người khác, sau này chắc chắn còn xảy ra chuyện tương tự, cứ như hôm nay ồn ào mãi cũng không ổn."
"Ta xin lỗi, Tống tỷ tỷ, ta thề sau này sẽ không tái phạm." Kỳ Ấu An đau lòng, "Dù sao hôn ước này tuyệt đối không hủy."
"An An, nàng vẫn không hiểu sao?" Tống Trạch Lan lắc đầu, "Ta không cần lời xin lỗi, chỉ muốn nói rằng đã quyết định thành hôn, nên tin tưởng và bao dung lẫn nhau hơn."
"Ta không biết nàng gọi ta là Tống tỷ tỷ, rốt cuộc có bao nhiêu tôn trọng. Không nghe giải thích đã đành, còn không kiêng nể gì trách mắng ta trước mặt người ngoài..."
Khi xe ngựa dừng trước y quán, Kỳ Ấu An đang nắm tay Tống Trạch Lan bắt nàng đánh mình để nguôi giận. Vị Khôn Trạch quân ôn nhu nhất quyết không chịu, bị nàng quấy rầy đến đỏ mặt, nghe động tĩnh bên ngoài như trút được gánh nặng: "An An, bệnh nhân ta chờ đã đến, nàng ra ngoài trước được không?"
Nghĩ đến vị khách hôm nay cũng là Càn Nguyên quân, để tránh sóng gió, nàng đành nhịn xấu hổ dặn dò Kỳ Ấu An: "An An, đừng quên đã hứa với ta, không được nghịch ngợm nữa, không thôi ta thật sự đánh đấy."
Kỳ Ấu An nhìn Tống tỷ tỷ mặt đỏ như hoa đào dù xấu hổ tột độ vẫn cố tỏ ra bình thản, khóe miệng không nhịn được nhếch lên: "Vâng, nghe lời thê tử của ta."
Chưa kịp buông tay, vị Khôn Trạch quân như bị bỏng vội vàng giật ra: "...Mau ra ngoài đi."
Kỳ Ấu An suýt bật cười, Tống tỷ tỷ của nàng đáng yêu quá.
"Vậy ta đợi ngoài này, có việc gì gọi ta ngay nhé."
Kỳ Ấu An nhịn cười bước ra, một thanh niên gầy gò xanh xao cũng được hai người đỡ đi vào. Ánh mắt tò mò của hắn dừng trên người Kỳ Ấu An. Tâm trạng tốt, lại có ý đồ riêng, nàng chủ động mở lời: "Vào đi, thê tử của ta đang đợi bên trong rồi."
Lời vừa dứt, mặt người kia lập tức biến sắc, nhìn nàng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu rồi đi vào.
"Công tử, sao trên đất có máu?"
"Không biết..."
Tống Trạch Lan từ sau bình phong đi ra, mặt còn ửng hồng, nhưng thần sắc đã trở lại bình thản: "Vừa có bệnh nhân bị thương, chưa kịp dọn dẹp."
Nhưng trong lòng không được bình tĩnh như vậy, nghĩ đến Kỳ Ấu An nóng nảy đánh người, thầm than thở. Người này quá bồng bột, nếu bị đại tướng quân trách phạt thì sao?
Người kia nhìn Tống Trạch Lan gật đầu, lại liếc nhìn Kỳ Ấu An đang rời đi, nụ cười hiện trên gương mặt xanh xao: "Thì ra tiểu y thánh thích nữ hài xinh xắn, tại hạ cứ tưởng tiên sinh một lòng nghiên cứu y thuật sẽ không động lòng trần."
Tống Trạch Lan tỉnh táo lại, coi như không nghe thấy nửa đầu, khẽ cười: "Sở công tử khen quá, ta chỉ là lang y quê mùa thôi."
"Tiên sinh đừng tự ti, thất bại một lần không là gì, ngài vẫn xứng danh y thánh. Huống chi theo tại hạ, nếu ngài ra tay còn phải trả giá đắt như vậy, người khác chữa, Triệu tiểu thư chắc chắn không qua khỏi."
Sở Tử Xuyên thân thể suy nhược, gắng nói hết câu đã thấy ngực nặng khó thở, như toàn thân bị rút hết sức lực, đành dựa vào người hầu tạm nghỉ.
Tiếng thở không đều của hắn lọt vào tai Tống Trạch Lan, nàng vội mời vào trong: "Trong này có giường, nếu công tử không chê, có thể tạm nghỉ."
Sở Tử Xuyên gật đầu, được đỡ vào trong.
Tống Trạch Lan theo sau, không nói thêm gì.
Nàng biết thầy thuốc Sở Tử Xuyên mời chưa đến, dù nàng sẵn sàng châm cứu giảm đau cũng sẽ bị từ chối.
Hôm qua vị này đã đến, nàng xem qua tình trạng, tuy khó nhưng có thể chữa khỏi, sau này điều dưỡng sẽ bình phục như người thường.
Nhưng đối phương không tin tưởng người mù, lấy cớ không muốn phiền nàng, đề nghị mời thêm một lương y phụ trợ.
Nàng tự tin vào y thuật của mình, nhưng cẩn thận cũng không sao, nên đồng ý.
Sở Tử Xuyên nằm một lúc mới đỡ, đuổi người hầu ra ngoài, tựa vào giường: "Vương đại phu sẽ đến sau, tại hạ định đến trước bàn chuyện hôm qua, nhưng giờ thì không cần."
"Ừm, ta đã đính ước rồi."
Tống Trạch Lan khẽ cười, nhưng trong mắt không chút vui.
Dù là Triệu Văn Uyên khóc lóc xin làm thiếp, hay Sở Tử Xuyên lịch sự nói cưới nàng, trong xương đều toát lên vẻ kiêu ngạo khinh thường, khiến người ta khó chịu.
Đúng là mắt nàng không nhìn thấy, nhưng những người này quá tự phụ, sao có thể cho rằng nàng mù phải dựa vào họ?
"Nhanh thế?"
Hôm qua hắn đến chưa nghe tin này, Sở Tử Xuyên kinh ngạc, sững sờ một lúc mới nói: "Chữ duyên quả nhiên diệu kỳ, sớm một bước muộn một bước, không bằng đúng lúc."
Hắn nghỉ một chút, lại tiếp: "Như vậy cũng tốt, cô nương kia tuy chưa phân hóa, nhưng tại hạ nhìn ra, nàng ấy chân tình với tiên sinh, chắc sau này sẽ một lòng đối đãi."
"Không phân hóa cũng không sao," Tống Trạch Lan lắc đầu, lại mỉm cười, "Ít nhất không bị kỳ mưa móc quấy rầy."
Sở Tử Xuyên không hoàn toàn đồng tình, những phiền toái nhỏ này so với lợi ích của Càn Nguyên không đáng kể.
Nếu không phải phân hóa thành Càn Nguyên thể chất tăng cường, độc tố trong người hắn đã khiến mồ chôn cỏ mọc um tùm.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ phiền phức Khôn Trạch mang lại cho người trước mặt, khéo léo chuyển đề tài: "Tình cảm hai người thật tốt, một người sợ thiên hạ không biết nàng là thê tử mình, một người bảo vệ như bảo vệ hài tử ruột thịt, nói chuyện cũng không cho phép nói xấu..."
Lời Kỳ Ấu An nói ngoài cửa Tống Trạch Lan cũng nghe thấy, vẻ xấu hổ vừa tan lại hiện lên.
Đang định phản bác, người ngoài kia lại cố ý hô to "thê tử ơi", khiến nàng chỉ muốn chui xuống đất, không dám gặp ai nữa.
"Ông lão Vương nói đến giúp nàng, có cần vào không?"
Kỳ Ấu An đang lau vết máu trong đại đường, thấy Vương đại phu đến liền chặn lại.
Vì quen biết lão từ nhỏ, không ít lần nhờ chữa bệnh, nàng nghi ngờ ông ta đến gây khó dễ cho Tống tỷ tỷ.
Trước kia gặp còn gọi nội tổ phụ, giờ lại cảnh giác nhìn chằm chằm. May lão tính tình ôn hòa, không những không giận, lại kiên nhẫn chờ nàng hỏi ý kiến bên trong, mới cười chắp tay: "Chúc mừng tiểu tướng quân tìm được lương duyên, không biết đã chọn ngày lành chưa? Lão phu nếu rảnh nhất định đến uống rượu mừng."
"..."
Câu này trúng tim đen Kỳ Ấu An, nét mặt lập tức hòa ái, niềm vui hiện trên mày: "Chưa, nhưng cũng sắp rồi, nhất định mời lão đến."
Vương đại phu vuốt râu gật đầu, nghe trong phòng mời vào, vừa bước thì bị Kỳ Ấu An kéo lại: "Lão Vương, thê tử ta không cho ta vào, ông giúp ta để ý, đừng để tên kia động chạm thê tử ta."
Sợ Tống Trạch Lan nghe thấy lại nghĩ mình nghịch ngợm, nàng nói rất nhỏ. Vương lão phải áp sát nghe mấy lần mới hiểu, nhìn nàng cười ha hả: "Lão phu biết rồi, tiểu tướng quân yên tâm."
Vương đại phu vào trong, Kỳ Ấu An tiếp tục lau vết máu. Máu rơi không nhiều, lát đã sạch.
Ngoài đường có lẽ cũng có, nhưng nàng không quan tâm. Nàng biết rõ, khả năng tự hồi phục của Càn Nguyên rất mạnh, chút máu đó giữa đường đông người không đáng kể.
Nhưng Kỳ Hạo Vũ bị thương chắc chắn thu hút chú ý...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro