Chương 27 - 28

Chương 27


Dân phong Đông Khải phóng khoáng, chỉ cần hai bên ưng ý nhau, dù chưa thành hôn mà kết đôi cũng không ai dám bàn tán sau lưng. 

Mà càn nguyên quân cùng khôn trạch quân đều có kỳ mưa móc, chịu ảnh hưởng tín hương của nhau, việc hai người xa lạ tự nguyện cùng nhau trải qua kỳ mưa móc cũng là chuyện thường tình. 

Hơn nữa, uống thuốc ức chế kỳ mưa móc cực kỳ hại thân, trong mắt càn nguyên quân và khôn trạch quân, đính ước cùng thành thân không khác biệt, phần lớn sau khi đính ước đã sống chung một nhà, giúp nhau vượt qua kỳ mưa móc. 

Vì vậy Kỳ Ấu An gọi Tống Trạch Lan là thê tử mà không bị phản đối. Tương tự, nụ hôn trộm đường đột này, Tống Trạch Lan dù xấu hổ nhưng cũng không giận. 

Đúng lúc Tống Trạch Lan quay người định về, Kỳ Ấu An lại chạy ù tới, mặt mày tái mét: "Tống tỷ tỷ..." 

"Nàng... sao lại quay về?" Tống Trạch Lan hơi ngạc nhiên, khóe môi không tự chủ nhếch lên, nàng không nhắc tới chuyện vừa xảy ra, chỉ nói: "An An không cần lo cho ta, ta tự về được." 

Đôi mắt đẹp kia rõ ràng không ánh sáng, nhưng khi nhìn lại khiến Kỳ Ấu An có ảo giác... ánh mắt ấy rất dịu dàng, không chút trách móc. 

Thế là Kỳ Ấu An lại lên mặt, như không có chuyện gì lại nắm tay Tống Trạch Lan: "Thê tử, đường đêm không an toàn, để ta đưa nàng về..." 

Tướng quân phủ. 

Tần thị trong Phương Lan viện khóc lóc tố cáo Kỳ Ấu An hãm hại con trai mình. Kỳ Triều Yến không có nhà, trong Phương Lan viện chẳng ai thương hại hắn, đừng nói an ủi, đến một chén trà cũng không có. 

Cái ghế dưới mông còn là hắn tự mang tới. 

Ninh Phương vốn nổi tiếng bênh con, dù nghe lời hắn ý nói con gái mình sai, cũng không có ý đứng ra bênh Kỳ Hạo Vũ, chỉ mặt lạnh nghe hắn khóc, thỉnh thoảng "ừ" một tiếng, hoặc "ồ" một cái, ngoài ra không thèm nói thêm lời nào. 

Bà sống hơn ba mươi năm, sắp bốn mươi tuổi, chưa từng có ngày nào tiết kiệm lời như hôm nay. 

Tần thị diễn kịch một mình gần nửa canh giờ, cuối cùng chỉ nhận được sự thờ ơ, tức giận bỏ đi. 

Hắn vừa đi, Ninh Phương thở phào nhẹ nhõm: "Phiền chết đi được, làm phiền ta ngủ." 

Bà đứng dậy vào phòng trong thay quần áo, chợt như nghĩ ra điều gì, cười lạnh: "Tiểu thỏ tinh này có tiến bộ đấy, đập đầu người không sợ đánh chết sao? Đây là càn nguyên quân duy nhất của tướng quân phủ, may là tên bội bạc kia đi sớm, không thì hôm nay trận đòn này khó thoát." 

Vương ma ma cũng cười: "Đại tiểu thư nhà ta có phúc, ngài xem, đại tướng quân hôm nay cũng không về mà." 

Triệu mụ mụ lại tỏ vẻ bất mãn: "Theo lão nô thấy, Tần thị tiện nhân này rõ ràng nhắm vào đại tướng quân, nhị công tử sáng đã về phủ, hắn đợi đến giờ mới đến tố cáo, không biết giấu diếm ý gì?" 

"Tranh sủng?" 

Ninh Phương nhíu mày suy nghĩ giây lát, mặt mày chán ghét: "Mặc hắn, thiếu tướng quân thành đại tướng quân, đại tướng quân sắp thành lão tướng quân rồi, đều già nua cả rồi, còn tranh sủng cái gì nữa?" 

"Ôi, phu nhân không thể nghĩ vậy, Tần thị kia rõ ràng là kẻ tham vọng, hắn tranh sủng chẳng phải muốn trở thành chủ nhân tướng quân phủ sao? Nếu phu nhân buông tha, không chừng ngày nào đó sẽ dựa vào ân sủng của đại tướng quân mà đè đầu cưỡi cổ phu nhân." 

Triệu mụ mụ khuyên nhủ khổ khẩu, nhưng gặp phải Ninh Phương vô tâm vô phế. 

Trong phòng không ai cười to hơn bà: "Ngươi cũng đề cao hắn quá, bản phu nhân chờ hai mươi năm, đợi đến khi Kỳ Triều Yến già nua, cũng không thấy hắn làm nên chuyện gì." 

"..." 

Triệu mụ mụ lập tức câm miệng, hình như phu nhân nói cũng có lý? 

Tần thị tiện nhân dù có dịu dàng chu đáo thế nào, đại tướng quân cũng chỉ thích hứng cái mông lạnh của phu nhân mà thôi. 

"Nàng vẫn chưa về sao?" 

Ninh Phương ngáp một cái, vừa dụi mắt vừa nói: "Mai bảo nó đến gặp ta một chút, để ta thu dọn đống hỗn độn này, cũng không biết báo trước cho ta. Ta đâu phải thần tiên, đuổi Tần thị rồi, còn tùy tiện đuổi Kỳ Triều Yến được sao?" 

"Phu nhân yên tâm ngủ đi, ngày mai lão nô nhất định chặn đại tiểu thư lại trước khi nàng ra khỏi cửa..." 

Triệu mụ mụ biết Kỳ Ấu An thích sáng sớm đã chạy đến y quán, nên vừa nghe gà gáy, trời chưa sáng đã vội dậy chạy đến Bình An viện. 

Suýt chút nữa, chuyện Kỳ Ấu An lén luyện võ đã bị bà phát hiện. 

Tiểu tướng quân nhanh nhẹn cầm hồng anh thương, một mạch chạy về phòng ngủ, vội vàng cởi áo ngoài lên giường. 

Đợi Triệu mụ mụ gọi năm sáu lần ngoài cửa, nàng mới giả vờ ngái ngủ ra mở cửa. 

Triệu mụ mụ cười hiền: "Đại tiểu thư, phu nhân bảo tiểu thư dùng  cơm xong đừng vội ra ngoài, đến chỗ bà ấy một chút." 

"... Vâng." 

Kỳ Ấu An đoán được nương tìm mình làm gì, ngoan ngoãn gật đầu: "Triệu mụ mụ ,còn việc gì nữa không? Không có thì con ngủ tiếp." 

"Ngủ đi ngủ đi, trời còn sớm." 

Triệu mụ mụ đi rồi, Kỳ Ấu An tiếp tục luyện võ, vẫn kết thúc trước khi gia nhân thức dậy. 

Nàng toát đầy mồ hôi, về tắm nước lạnh thay quần áo sạch, định nghỉ một lát rồi sang chỗ nương ăn cơm, không ngờ vừa ngồi xuống Lý Tuyết Sinh đã đến. 

Kỳ Ấu An chưa phân hóa, dáng người tuy cao hơn đa số khôn trạch quân, nhưng so với Lý Tuyết Sinh đã phân hóa thành càn nguyên quân thì vẫn thấp hơn. 

Lý Tuyết Sinh mặc quần áo của nàng, quả thực hơi ngắn, đến mắt cá chân cũng không che được, khiến Kỳ Ấu An buồn cười: "Tuyết Sinh tạm mặc đỡ đi, lát nữa có thể cùng Nhị Cẩu đến cửa hàng may chọn vài bộ vừa vặn, có hắn đi cùng, không ai dám bắt nạt ngươi đâu." 

"Đa tạ tiểu tướng quân." 

Lý Tuyết Sinh vẫn còn e dè, nói xong liền im lặng như khúc gỗ đứng ở cửa. 

Một càn nguyên quân sao lại nhút nhát thế? Phí hoài cái dáng cao lớn... 

Kỳ Ấu An rất băn khoăn, trước kia người này tuy không phải đánh khắp quân trường vô địch, nhưng cũng rất giỏi đánh nhau, ít ai dám trêu chọc, sao giờ lại không đánh nổi mấy tên vô lại? 

Trời mới biết, hôm qua Kỳ Ấu An biết được mấy tên ăn mày nhiều lần muốn làm nhục nàng đã kinh ngạc thế nào... 

Ở công đường Kỳ Ấu An không tiện hỏi, giờ cũng không tiện hỏi, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Lý Tuyết Sinh. 

Im lặng một lúc, Kỳ Ấu An thấy thời gian cũng không còn sớm, liền nói: "Ta sang chỗ nương ta ăn cơm, ngươi có đi không? Không đi thì để Nhị Cẩu mang cơm đến phòng ngươi." 

Lý Tuyết Sinh sững lại, vội lùi sang một bên: "Ta... ta đợi ngài trong phòng." 

"Không cần đợi ta, từ nay tướng quân phủ là nhà của ngươi, cứ yên tâm ở lại." Kỳ Ấu An nghĩ một chút, lại nói: "Nhị Cẩu cũng giao cho ngươi, để hắn sau này hầu hạ ngươi." 

"... Ngài nghiêm túc đấy ư?" Lý Tuyết Sinh không dám tin vào tai mình, "Ngài thật sự muốn kết bạn với ta?" 

Kỳ Ấu An nghiêm mặt: "Kỳ mỗ không đùa." 

"..." 

Lý Tuyết Sinh hoang mang, vẫn không dám tin chỉ qua một đêm, mình từ kẻ ăn mày trở thành bằng hữu của đại tiểu thư tướng quân phủ... 

Chuyện tốt từ trời rơi xuống này với Lý Tuyết Sinh vốn đa nghi, quả thực khó lòng yên tâm chấp nhận ngay. Kỳ Ấu An cũng không nói thêm gì, vỗ vai nàng rồi đi ra. 

Đến Phương Lan viện, Ninh Phương vừa thức dậy, đang trang điểm trước gương, tấm gương đồng không rõ lắm nhưng vẫn phản chiếu bóng Kỳ Ấu An. 

Bà ngẩng mắt, nửa cười nửa không nhìn người trong gương: "Ấu An, nghe nói hôm qua con mang về một càn nguyên quân mồ côi không nơi nương tựa?" 

"Triệu mụ mụ chỉ có một nữ nhi đã lấy phu quân xa, bên cạnh không người chăm sóc, có ý nhận càn nguyên kia làm con nuôi, sao con không dẫn người đó đến cho bà ấy xem? Được Triệu mụ mụ nhận làm con nuôi là phúc lớn đấy, bà ấy tích cóp nhiều tiền lắm, đang lo không biết tiêu vào đâu. Mua ruộng đất nhà cửa cho tiểu ăn mày kia, rồi cưới thê tử..." 

Bà chưa nói xong, Kỳ Ấu An đã ôm cổ bà từ phía sau: "Nương, đừng bày trò nữa, Tuyết Sinh là bằng hữu của con, không phải ăn mày." 

Kỳ Ấu An đột nhiên xuất hiện đẩy nha hoànđang chải đầu cho Ninh Phương sang một bên,  nha hoàn kia cũng quen rồi, lẳng lặng lùi lại phía sau. 

"Ngươi lại lừa nương, bằng hữu gì? Bằng hữu một lần gặp mặt? Trong đám bằng hữu của ngươi làm gì có nàng, người ta trông ngoan ngoãn hiểu chuyện lắm, đâu như ngươi? Chỉ biết gây rắc rối cho ta." 

Nhắc đến 'gây rắc rối', Ninh Phương kéo tay nàng ra, lạnh giọng: "Quỳ xuống, bao giờ nương hết giận mới được đứng dậy." 

"..." 

Thấy nũng nịu không ăn thua, Kỳ Ấu An ấm ức quỳ xuống bên gương: "Nương đừng trách con, là Kỳ Hạo Vũ tiểu nhân kia chạy đến chỗ thê tử con nói xấu con, trước mặt con còn định dùng tay bẩn chạm vào thê tử con, con không nhịn được mới đánh hắn." 

Nha hoàn thấy chỗ trống định bước lên tiếp tục chải đầu cho Ninh Phương, nhưng bị gương mặt lạnh lùng của chủ mẫu trong gương hù dọa, suýt rơi lược. 

"Kỳ Ấu An!" Ninh Phương tức giận đến đau gan, đứng dậy tát nàng một cái, "Con có phải đồ ngốc không? Đồ khốn kia làm chuyện trắng trợn như vậy còn dám để Tần thị đến tố cáo, con không có nương sao?" 

Ninh Phương vốn tính nóng nảy, nói nói lại giơ tay định tát tiếp, Kỳ Ấu An ôm mặt yếu ớt gọi "nương", bộ dạng tội nghiệp khiến bà không nỡ đánh. 

Nhưng cơn giận trong lòng bà không cách nào nguôi ngoai: "Tần thị tiện nhân này thật quá đáng, môn hôn sự này đã đủ oan ức con ta rồi, còn dám phá đám sau lưng, thật đê tiện!" 

Ninh Phương nghiến răng nghiến lợi, tóc tai bù xù định đi tìm Tần thị tính sổ. 

Kỳ Ấu An cùng Triệu mụ mụ và đám người kéo bà ngồi lại trước bàn trang điểm: "Nương à, người bình tĩnh, con cũng đã đánh Kỳ Hạo Vũ rồi, coi như hòa." 

Ninh Phương vẫn mặt lạnh, giữa lông mày đầy tức giận: "Kỳ Triều Yến đồ khốn! Tức chết ta rồi! Về nhất định phải dạy dỗ nàng!" 

"Hả?" Kỳ Ấu An ngơ ngác một lát, không phải nên mắng nàng sao? Sao đột nhiên lại mắng mẫu thân rồi?

Nàng nhìn ra cửa, đang nghĩ không biết có phải mẫu thân mình về rồi không, Vương ma ma khẽ nói bên tai: "Ý phu nhân là nếu đại tướng quân không nạp thiếp, thì đã không có chuyện phiền phức này." 

Kỳ Ấu An nghĩ một chút, suýt không nhịn được cười: "... Đúng!"


Chương 28


Hôm qua thầy bói đến phủ, xem bát tự của Kỳ Ấu An và Tống Trạch Lan xong liền kêu lên rằng hai người họ là thiên tác chi hợp, mệnh trời định sẵn sẽ bên nhau dài lâu. 

Ngày lành tháng tốt để thành hôn cũng đã viết ra giấy giao cho Ninh Phương. 

Ngày tốt gần nhất là giữa tháng sáu, sau đó phải sang năm mới có. 

Ninh Phương hiểu rõ tâm tư con gái mình, mấy ngày tốt năm sau căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc. 

Sau khi nguôi giận, bà liền bảo với Kỳ Ấu An. 

Hiện tại đã qua nửa tháng ba, cách tháng sáu không còn xa. 

Kỳ Ấu An bấm ngón tay tính toán, cười ngốc nghếch, vội vàng ăn mấy miếng cơm rồi chạy đi tìm Tống Trạch Lan. 

Ninh Phương nhìn bóng lưng vội vã của con, khẽ cười, gọi Triệu mụ mụ đến trước mặt: "Tên ăn mày kia chắc không theo Ấu An ra ngoài, ngươi đến Bình An viện xem thử, nếu phù hợp thì nhận làm con nuôi đi. Nếu không phải kẻ vong ân bội nghĩa, bản phu nhân sẽ nhờ đại tướng quân gia ân, đưa nó vào quân đội rèn luyện." 

Bà tin rằng nếu tên ăn mày này cũng được Kỳ Triều Yến đích thân dạy dỗ, sau này chưa chắc thua kém Kỳ Hạo Vũ. 

Triệu mụ mụ hiểu ý bà: "Lão nô nhất định sẽ dạy nó trung thành với phu nhân, trung thành với đại tiểu thư." 

Ninh Phương gật đầu: "Đi đi." 

Triệu mụ mụ đi rồi, Ninh Phương lại sai Vương ma ma: "Ngươi đi bảo Tần thị chuyện hôm qua ta đã biết rồi, nếu còn lần sau bản phu nhân sẽ tự làm chủ hôn sự cho con trai hắn, trực tiếp đem lễ vật đến Lâm gia tiêu cục, cưới một con muỗi độc về cho con trai hắn." 

Lâm gia tiêu cục chính là nhà Lâm Thanh Thanh, Lâm Thanh Thanh là đại tỷ, phía dưới còn một đứa em gái tên Lâm Hồng Hồng, đen nhẻm lại lực lưỡng, không có chút dáng vẻ nào của khôn trạch quân. 

Ai ở Hựu Ninh thành ba năm tháng đều biết nàng ta có vấn đề về đầu óc, thường kéo người khác nói càn nguyên quân nào đó say mê mình, nhưng lại tỏ vẻ khinh thường người ta, không phải đang bám đuôi theo mấy càn nguyên quân, thì là đang bị mấy càn nguyên quân bắt nạt, thỉnh thoảng còn thấy nàng ta vật lộn với mấy càn nguyên quân, trông vừa đáng thương vừa đáng ghét. 

Vì vậy lời của Ninh Phương nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng cũng không còn cách nào khác, đổi thành khôn trạch quân khác sợ cũng không đè nổi cái tâm hèn hạ của tên khốn kia. 

Nghe vậy, Vương ma ma bật cười: "Diệu kế đây, lão nô đi truyền lời ngay." 

Ninh Phương cũng cảm thấy ý mình không tồi, bà mới là chính thất phu nhân của Kỳ Triều Yến, không nắm hôn sự của tên khốn kia đã là may, tên khốn kia dám phá hôn sự của con gái bà, đúng là tự tìm đường chết! 

... 

Hôm nay Sở Tử Xuyên không tới, cũng không có bệnh nhân khác, Tống Trạch Lan sớm nấu trà hoa, ở hậu viện đợi Kỳ Ấu An. 

Tống mẫu đi chợ mua rau chưa về, chỉ có hai con nhạn no nê đang quấn cổ ngủ bên nhau làm bạn với nàng. 

Cũng không cảm thấy cô đơn. 

Không lâu sau Kỳ Ấu An đã tới. 

"Tống tỷ tỷ..." 

Kỳ Ấu An gọi nàng từ lúc bước vào y quán, đến tận hậu viện, nhìn thấy nàng ngồi dưới gốc cây, nàng mới khẽ cười: "An An, lại đây ngồi đi." 

Nụ cười ôn nhu nhàn nhạt nở trên khóe môi, Kỳ Ấu An nhìn thấy liền thấy lòng vui sướng, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, nhưng lại giả vờ phàn nàn ngồi xuống bên cạnh nàng: "Tống tỷ tỷ, nàng cố tình không thèm trả lời ta đúng không? Ta không tin nàng không nghe thấy ta gọi." 

"Thật sự không nghe thấy." 

Tống Trạch Lan nghiêm túc nói xong, tự mình đã không nhịn được cười: "Ngốc tử..." 

Nàng nghe thấy rồi, ngay từ tiếng "Tống tỷ tỷ" đầu tiên. 

Ban đầu không đáp lại là vì khoảng cách xa, sau đó là vì từng tiếng từng tiếng như đứa trẻ đòi mẹ, nghe thấy đã thấy bám dính, khiến nàng ngại ngùng không muốn đáp lại... 

Ánh xuân tươi sáng, gió xuân thổi qua mặt cũng dịu dàng ấm áp, Kỳ Ấu An đưa tay giúp nàng vuốt lại tóc mai bên tai: "Thê tử của ngốc tử à, ngày thành hôn đã chọn xong rồi, giữa tháng sáu, thê tử của ngốc tử đã chuẩn bị sẵn sàng cưới kẻ ngốc này chưa?" 

Nàng một mực gọi ngốc tử, ngược lại khiến Tống Trạch Lan vốn định trêu chọc nàng đầy bất lực: "An An..." 

Kỳ Ấu An cười he hé không nói, nâng ly trà hoa nàng chuẩn bị cho mình lên nhẹ nhàng ngửi. 

Hai người yên lặng một lúc, Tống Trạch Lan từ từ đưa tay về phía ấm trà, định rót thêm trà cho Kỳ Ấu An. 

Kỳ Ấu An phát hiện ý định của nàng, vội vàng cầm ấm trà lên trước: "Để ta tự làm là được." 

"Ừm." 

Tống Trạch Lan khẽ gật đầu, hỏi như vô tình: "An An, sau tháng sáu còn có ngày nào không?" 

Nàng không muốn thành thân sớm như vậy, ngày đính ước cũng đã từng nói lời tương tự... nhưng bị Kỳ Ấu An cự tuyệt, không có chút thương lượng nào. 

Biết rõ tâm ý đối phương nhưng lại nói ra lời đối phương không muốn nghe, Tống Trạch Lan có chút hư hư thực thực, lông mi dài rậm khẽ run, trong giọng nói ẩn chứa sự cẩn thận mà ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra. 

Dù Kỳ Ấu An vạn phần không vui, thấy thế cũng không khỏi dịu giọng: "Không có, thầy bói nói bát tự của hai ta đặc biệt, chỉ có một ngày lành tháng tốt này." 

Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng ý niệm muốn thành thân sớm vẫn rất kiên định. 

"..." 

Lời nói này nghe rõ ràng là lừa gạt, nhưng lại khiến Tống Trạch Lan không thể vạch trần, nàng đã nhìn rõ tâm tư của người này, là thứ nàng không cách nào lay chuyển: "... Ừm, vậy thì định vào ngày đó đi. Mẫu thân đi chợ mua rau rồi, lát nữa bà về ta sẽ bảo với bà..." 

Nhưng Tống mẫu chưa kịp về, Triệu Tiểu Ô đã tới tìm Kỳ Âud An. 

Nàng ta rón rén đi qua đại đường, đến hậu viện, bước chân tuy nhẹ nhưng không qua được đôi tai thính nhạy của Tống Trạch Lan, cũng không lừa được Kỳ Ấu An có võ công. 

Kỳ Ấu An vừa đỡ Tống Trạch Lan đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài xem tình hình. 

Ánh mắt liếc thấy Triệu Tiểu Ô đi vào, nàng không kịp suy nghĩ nhiều, liền kéo Tống Trạch Lan vào lòng mình, ánh mắt cảnh giác: "Triệu Tiểu Ô, ngươi lại muốn làm gì? Cút ngay!" 

Nếu Triệu Tiểu Ô nghe lời bảo cút là cút, vậy thì nàng ta không phải là Triệu Tiểu Ô rồi. 

Nàng ta có chút tiếc nuối nhìn vào lòng Kỳ Ấu An, cười he hé, dày mặt tiếp tục tiến lên: "Lão đại à, ngươi đừng hiểu lầm, ta từ tướng quân phủ tới, họ nói ngươi ở đây nên ta mới tới..." 

Kỳ Ấu An: "..." 

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tống Trạch Lan còn chưa hiểu chuyện gì, bất ngờ bị nàng ấn vào lòng. 

Toàn thân bị hơi thở và nhiệt độ của một nữ tử khác bao bọc, gương mặt trắng như ngọc lập tức đỏ bừng, nàng nén sự xấu hổ, đưa tay chống lên ngực Kỳ Ấu An: "An An, nàng buông ta ra đi..." 

"Không buông!" 

Tống Trạch Lan không nói thì thôi, nói ra lại khiến Kỳ Ấu An ôm chặt hơn. 

Một tay ôm chặt eo nàng, tay kia ấn lên sau đầu, khiến nàng ngẩng đầu khó khăn, huống chi là quay đầu. 

"Tống tỷ tỷ đừng để nàng ta nhìn thấy nàng, nàng ta là lão sắc quỷ." 

Kỳ Ấu An hạ giọng, nhưng Triệu Tiểu Ô đã đến trước mặt: "Lão đại, ngươi... ngươi nói lão sắc quỷ là ai?" 

Nàng ta chỉ vào mình, vẻ mặt khó tin lại thương tâm: "Ta là lão sắc quỷ? Lão đại ngươi còn tốt mặt nói ta, ngươi không háo sắc sao? Hồi tân nương vừa tới, ngươi vừa ôm mông kêu đau, vừa nghiến răng trèo tường ngắm tân nương, mấy tỷ muội còn ở dưới làm bậc đỡ chân cho ngươi..." 

Nhớ lại cái lưng bị giẫm đau mấy ngày, Triệu Tiểu Ô giả vờ lau nước mắt, lại bắt đầu tố cáo Kỳ Âud An vong ân bội nghĩa, có thê tử quên bạn. 

Kỳ Ấu An muốn giết người cũng có, cười lạnh: "Triệu Tiểu Ô, ta muốn tuyệt giao với ngươi!" 

Đây là thê tử nàng khó khăn lắm mới lừa được, trải qua hai kiếp mới toại nguyện, nếu bị Triệu Tiểu Ô phá đám, nàng tuyệt đối không tha cho nàng ta! 

Nhưng không ngờ, Tống Trạch Lan lại hiểu lầm nàng vì cái 'giấc mộng' kia mà vội vã muốn gặp mình, không những không cảm thấy nàng háo sắc, ngược lại trong lòng còn có chút xúc động, nhẹ giọng hỏi: "An An, nàng thật sự trèo tường à?" 

Giọng nàng vốn dịu dàng, Kỳ Ấu An không nghe ra, tưởng nàng bắt đầu hạch tội, mặt mày vô vọng: "Trèo rồi, nhưng không thành công." 

Trước khi trọng sinh võ công nàng kém cỏi, vừa trèo lên tường đã bị mẹ nàng chỉ huy người kéo xuống. Nếu thời gian trọng sinh sớm hơn vài ngày, với thân thủ hiện tại, ước chừng đã thành công. 

Người trong lòng khẽ "ừ": "An An, nàng buông ta ra đi, giữa ban ngày ban mặt, ôm ấp trước mặt người ngoài thành thói quen gì?" 

Làm lang y, lại vì tuổi còn trẻ, Tống Trạch Lan chưa từng mặc trang phục sặc sỡ, cũng không đùa giỡn như bạn cùng lứa, để bệnh nhân tin tưởng nàng luôn giữ tư thái đoan chính, bị Kỳ Ấu An ôm như vậy... nỗi xấu hổ qua đi nàng liền nhận ra không ổn. 

"Thê tử..." 

Kỳ Ấu An giả vờ thương cảm gọi nàng, giọng điệu đầy miễn cưỡng: "Không muốn buông..." 

"An An, nàng không phải quên lời hôm qua rồi sao? Đừng nghịch ngợm..." 

Hai người nói nhỏ, nhưng lại như không có ai khác, chỉ vì Triệu Tiểu Ô đứng quá gần. 

Nàng ta lặng lẽ đảo mắt, cũng không giả vờ thương cảm nữa, dù giả bộ thế nào cũng không ai để ý. 

"Được rồi được rồi, nói xong chuyện chính ta sẽ đi." 

Triệu Tiểu Ô ho khan: "Lão đại, chuyện Chu Hồng Hạnh ngươi chưa nói với tướng quân chứ? Chuyện này đừng nhúng tay nữa, mẹ nó, hôm qua ta gặp nàng ta rồi, giờ nàng ta nhất quyết không nhận mình bị ép, còn cầu xin ta đừng gây phiền phức cho phu quân nàng ta..." 

Kỳ Ấu An nghe xong nhíu mày: "Triệu Tiểu Ô, ngươi nói thế nào với nàng ta? Không nói ta có thể nhờ nương trả lại công bằng cho nàng ta sao? Nếu nàng ta không muốn truy cứu, cũng có thể bồi thường thêm." 

Ví dụ... làm chính thất phu nhân của Kỳ Hạo Vũ? 

Phải biết, lời hứa của Kỳ Hạo Vũ có thực hiện được hay không còn khó nói, nhưng việc đại tướng quân gật đầu thì tuyệt đối không thay đổi... 

Triệu Tiểu Ô bĩu môi: "Chắc chắn nói rồi, ta có ngu đâu." 

"... Nàng ta có thai rồi sao?" 

Kỳ Ấu An cảm thấy khả năng này rất lớn, Chu Hồng Hạnh hẳn là có thai, nang ta nghĩ có thể mẫu bằng tử quý, trở thành chính thất phu nhân, nên không muốn đem chuyện này nói với đại tướng quân. 

Nghĩ như vậy cũng không sai, bởi một khi mẫu thân nàng chính trực nghiêm minh biết được, Kỳ Hạo Vũ thế nào cũng không thoát khỏi trừng phạt. Theo lòng dạ tiểu nhân của hắn, tất sẽ trút giận lên Chu Hồng Hạnh... 

"Chuyện này ta biết thế nào được?" 

Đôi mắt nhỏ của Triệu Tiểu Ô đảo qua đảo lại, dừng trên người Tống Trạch Lan, cười không ra vẻ gì: "Hay ta trói nàng ta tới đây, nhờ tân nương xem giúp? Tân nương không phải lang y sao? Chắc chắn chẩn đoán ra." 

Nàng ta vẫn không bỏ cuộc, vẫn muốn nhìn mặt Tống Trạch Lan. 

Kỳ Ấu An biết ý đồ của nàng ta, mắt lạnh nhìn sang: "Không cần, đây là chuyện của nàng ta, nàng ta không muốn chúng ta nhúng tay thì thôi, sau này ta sẽ không quản nữa." 

"Không có chuyện gì khác thì cút ngay đi." 

Nàng lại đuổi Triệu Tiểu Ô đi, không vì gì khác, nếu không buông thê tử ra sợ thật sự sẽ giận... 

Hôm sau, Triệu Tiểu Ô lại tới. 

Không ai ngờ nàng ta lại kiên trì như vậy, vốn là kẻ lười ngủ nhưng hôm nay chỉ đến muộn hơn Kỳ Ấu An một khắc. 

Nhưng đến sớm cũng chẳng phải chuyện tốt. 

Hôm qua nàng ta đi rồi, Kỳ Ấu An bị thê tử hờ hững một lúc, món nợ này đương nhiên tính lên đầu nàng ta. 

Lúc này Tống Trạch Lan còn ở hậu viện chưa ra, đại đường chỉ có Kỳ Ấu An, nàng hoàn toàn không kiêng dè, cười gằn tiến về phía Triệu Tiểu Ô: "Được đấy Triệu Tiểu Ô, ngươi dám đến nữa." 

Nàng bẻ ngón tay kêu răng rắc, rõ ràng là chuẩn bị đánh người, tội nghiệp Triệu Tiểu Ô vừa bước vào cửa, lại phải rút chân về: " Lão đại, lần này ta thật sự có chuyện..." 

Kỳ Ấu An mặt lạnh ngắt ngắt lời: "Đừng gọi ta là lão đại. Nói ta háo sắc trước mặt thê tử ta, Triệu Tiểu Ô, ngươi có não không?" 

"Ai bảo ngươi nói ta là lão sắc quỷ..." 

Triệu Tiểu Ô cũng uất ức không thôi: "Ta còn trẻ, thê tử còn chưa cưới nữa." 

Kỳ Ấu An đáp lại bằng nụ cười lạnh: "Ngươi vốn là lão sắc quỷ!" 

Hôm qua đã là lần thứ hai nàng bắt gặp tên này lén lút đến ngắm thê tử mình, hôm nay nếu không đánh gãy chân tên này, sau này sao có thể ngoan ngoãn? 

Triệu Tiểu Ô cũng lanh lẹ, thấy không tránh được, trong nguy hiểm nảy sinh trí tuệ, cũng không chạy ra ngoài nữa. 

Nàng ta thẳng tiến vào trong, vừa chạy vừa hét: "Tẩu tử cứu mạng, lão đại muốn đánh ta..." 

"..." 

Kỳ Ấu An thật sự không ngờ nàng ta lại trơ trẽn như vậy, muốn giết người cũng có, chỉ muốn tát cho một cái, không thì bịt miệng cũng được. 

Triệu Tiểu Ô chạy, nàng đuổi, trong lúc đuổi còn đá nàng ta mấy cái, nhưng cũng không khiến nàng ta im miệng, còn để nàng ta chạy thoát vào hậu viện. 

Triệu Tiểu Ô vốn là người hơi láu cá, Kỳ Ấu An càng giận dữ, nàng ta càng hét to... 

Tống Trạch Lan chưa ăn xong bữa sáng, nghe động tĩnh bỏ đũa ra xem tình hình, không may đụng mặt Triệu Tiểu Ô. 

Mắt nàng không nhìn thấy, nhưng Triệu Tiểu Ô lập tức mắt sáng lên, ôm chặt cánh tay nàng: " Tẩu tẩu, cứu ta..." 

"..." 

Tống Trạch Lan cảm thấy không ổn, sau lưng bỗng dưng nổi da gà, vội giãy giụa: "Triệu tiểu thư, có gì nói rõ, đừng kéo lôi ta như vậy..." 

Để An An cái đứa hẹp hòi kia nhìn thấy, sợ rằng chính mình cũng phải chịu liên lụy... 

Nhưng Triệu Tiểu Ô ôm chặt, nàng chưa kịp giải thoát cánh tay, Kỳ Ấu An đã đuổi tới. 

Trong tay nàng cầm cây chổi lấy từ đại đường, nhìn thấy cảnh này lập tức đỏ mắt: "Triệu Tiểu Ô! Buông tay ra!" 

Lúc này Kỳ Ấu An mới thật sự nổi giận, mặt lạnh đứng im, nhìn thẳng nàng ta: "Ta đếm đến ba..." 

Giọng nàng lạnh như băng, Triệu Tiểu Ô "vút" buông tay, nhưng miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đùa một chút thôi mà, cần gì phóng đại thế." 

Triệu Tiểu Ô cảm thấy lão đại của mình giờ như con chó dữ giữ đồ ăn, nhìn ai cũng như kẻ cướp thê tử, người qua đường nhìn thêm cái cũng bị nàng xông lên cắn xé, nhưng nàng ta không dám nói ra. 

"An An..." 

Tống Trạch Lan nhẹ gọi, đôi mắt mờ ảo nhìn lại, Kỳ Ấu An lập tức bình tĩnh. 

Còn có chút sợ hãi, nàng sợ Tống Trạch Lan lại cho rằng mình nghịch ngợm... bài học hôm trước nàng nhớ như in, nàng không muốn nghe thấy hai chữ "thoái hôn" từ miệng Tống Trạch Lan nữa. 

Kỳ Ấu An lập tức vứt chổi, chạy đến đỡ nàng, khuôn mặt băng giá lúc nãy giờ cười vạn phần nịnh nọt: "Tống tỷ tỷ, nàng tiếp tục dùng bữa đi, đừng quan tâm bọn ta, ta với Triệu Tiểu Ô đùa giỡn thôi." 

Triệu Tiểu Ô cũng không phải ngốc thật, chơi tiếp đại ca tuyệt đối sẽ khiến cô ta khóc không thành tiếng, nên cũng rất hợp tác: "Đúng đúng, tẩu tẩu cứ ăn đi, ta với lão đại vốn thích đùa như vậy, đừng quan tâm." 

Hai người đã nói vậy, Tống Trạch Lan đương nhiên không truy cứu, khẽ gật đầu: "Triệu tiểu thư tìm An An có việc gì sao?" 

"Nàng ta tìm ta làm gì chứ? Chẳng qua rủ đi chơi, ta không đi đâu." 

Kỳ Ấu An đỡ Tống Trạch Lan ngồi xuống, ân cần đưa đũa vào tay nàng: "Thê tư nàng ăn từ từ, bát đĩa để ta rửa." 

"..." 

Triệu Tiểu Ô trố mắt há hốc, lão đạicủa mình bị Tống đại phu cho uống thuốc mê sao? Còn rửa bát nữa... 

"Lão đại, ngươi biết rửa sao?" 

Nghe thấy giọng điệu khinh thường, Kỳ Ấu An suýt nữa lại cười lạnh. 

Sao không biết? Năm năm ở tây bắc quân, nàng giặt giũ nấu ăn dọn giường gấp chăn cái gì cũng thông thạo! 

Kỳ Ấu An không thèm để ý, nàng ta lại đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn sang mặt Tống Trạch Lan, lần này hoàn toàn nhìn thấy dung mạo của Tống đại phu. 

Quả thật là một khôn trạch quân rất đẹp rất ôn nhu, nhưng cũng không đến mức khiến lão đại mê muội như vậy chứ? 

Mới có mấy ngày, đối với người ta thì trăm phương nghìn kế chiều chuộng, đối với mình thì đánh đá, đau lòng quá. 

"Mấy tỷ muội hẹn ngươi mai ra ngoài thành chơi, giờ cũ địa điểm cũ tập hợp." 

Triệu Tiểu Ô bĩu môi, chỉnh lại áo quần bị Kỳ Ấu An đuổi làm rối, chuẩn bị đi. 

Nhưng không ngờ lại bị lão đại cự tuyệt. 

Kỳ Ấu An gọi nàng ta lại, thần sắc hiếm thấy nghiêm túc: "Ta không đi, sau này cũng đừng gọi ta nữa, ta sắp thành thân rồi, thành thân xong phải sống tốt với thê tử của ta." 

Đã là người trọng sinh, sao có thể như kiếp trước chỉ nghĩ đến chơi? Nàng đâu phải kẻ không có tim. 

Tống Trạch Lan gật đầu, nàng cũng cho rằng thành thân xong nên sống tốt, chỉ là không ngờ tiểu tướng quân ham chơi trong lời tướng quân phu nhân lại nói được lời như vậy... nàng vốn tưởng sau khi thành hôn còn phải khuyên bảo nhiều... 

Thê tử hài lòng, Kỳ Ấu An cũng không nhịn được nhếch môi, tiếp tục nói: "Sau này các ngươi cũng đừng gọi ta là lão đại nữa, kẻo đem ta hư hỏng theo." 

Triệu Tiểu Ô sững sờ, không biết nói gì nữa: " Lão đại, ngươi... ngươi không bình thường rồi..." 

Phải biết, trước đây ra ngoài thành đều do lão địa dẫn đầu, núi Nam có giặc cướp cũng dám đi, ngăn không được, sao giờ đột nhiên như biến thành người khác? 

Chắc chắn có vấn đề! 

Triệu Tiểu Ô cảm thấy chuyện lớn như vậy phải báo với mấy tỷ muội khác ngay! 

Lập tức! Ngay lúc này! Không thể chậm trễ! 

Nàng ta vội vã bỏ đi. 

Kỳ Ấu An: "..." 

... 

Triệu Tiểu Ô đi rồi, không còn ai đến nữa. 

Hai người lại như hôm qua uống trà hoa, đọc sách thuốc, thỉnh thoảng đứng lên cho hai con nhạn ăn, quan hệ vô cùng hòa hợp. 

Ngay cả Tống mẫu cũng không muốn quấy rầy, từ chợ về liền lao vào bếp bận rộn. 

Bà nấu thuốc cho Tống Trạch Lan trước, nấu xong thuốc lại nấu cơm, ăn xong cơm vội về phòng nghỉ trưa, cửa phòng đóng chặt, cố ý tránh mặt như vậy... 

Ngược lại khiến hai người đều có chút ngại ngùng. 

Tống Trạch Lan còn đỡ, chỉ là hơi xấu hổ, đành giả ngốc. 

Nhưng Kỳ Ấu An sợ Tống mẫu mãi trong phòng ngột ngạt, vốn định trời tối mới về, nhưng chưa đến giờ Ngọ đã cáo từ về. 

Trên đường về nổi gió, gió thổi vào người hơi lạnh. 

Nhưng Kỳ Ấu An không để ý, hớn hở đến Phương Lan viện. 

Ninh Phương còn đang ngủ trưa, nàng đợi khoảng một khắc, mới đợi được mẹ tỉnh dậy. 

Dù là con ruột, Ninh Phương cũng không thể đầu bù tóc rối ra gặp, đơn giản rửa mặt xong mới thong thả bước ra. 

Cơn buồn ngủ chưa tan hết, bà ngáp ngắn ngáp dài ngồi xuống cạnh Kỳ Ấu An, liếc nhìn đã thấy hết niềm vui của con: "Vui thế, Lan Nhi đồng ý thành hôn tháng sáu rồi?" 

Kỳ Ấu An gật đầu, cười như con cáo gian: "Nương, phần còn lại giao cho nương." 

"Không thì sao?" 

Ninh Phương lặng lẽ đảo mắt, hai mẫu tử nhà họ Tống một người yếu đuối, một người mù mắt, chỉ có thể để bà vất vả lo liệu hôn sự. 

Kỳ Ấu An vội vàng lắc đầu, ân cần đến đấm lưng cho mẹ: "Cảm ơn nương." 

Lực đấm vừa phải, đúng mức thoải mái. 

Ninh Phương rất hài lòng, khoan khoái nhắm mắt, cười nói: "Tên khốn kia chắc không dám phá nữa đâu. Nếu còn lần sau, con cứ nói thẳng với nương." 

"Kỳ Hạo Vũ?" Kỳ Ấu An có chút kinh ngạc, cũng có chút cảm động: "Nương, nương dạy dỗ hắn rồi sao?"

Phụ thán của Kỳ Hạo Vũ là Tần thị phiền phức lắm, dù chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng gây chuyện, không phải khóc lóc trước mặt mẫu thân nàng, thì là đến Phương Lan viện gào khóc, ngày thường nương nàng không thèm để ý hắn. 

Nếu hôm nay vì mình mà dạy dỗ Kỳ Hạo Vũ, không thể tránh khỏi bị Tần thị làm đau đầu. 

Nghĩ đến đây, tay nàng lại di chuyển đến hai bên thái dương nương nhẹ nhàng xoa bóp, thoải mái đến mức Ninh Phương không khỏi quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy tán thưởng: "Nương bảo Vương ma ma nói với Tần thị, con trai hắn còn dám phá đám sau lưng, sẽ đem muội muội của đám bạn phá phách của con là Lâm Hồng Hồng chỉ hôn cho hắn." 

"Nương..." 

Kỳ Du An không nhịn được giơ ngón tay cái: "Nương, nương giỏi thật!" 

Dù nghe có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng hiệu quả chắc chắn rất tốt, đối phó với tên giả nhân giả nghĩa Kỳ Hạo Vũ thừa sức. 

"Đương nhiên rồi," Ninh Phương ưỡn ngực, mặt mày chán ghét, nhưng giọng điệu lại đầy kiêu hãnh: "Làm chính thất phu nhân của Kỳ Triều Yến, cũng chỉ có chút lợi ích này." 

Kỳ Ấu An không nhịn được bật cười. 

Thế là ánh mắt chán ghét của Ninh Phương lại đổ lên người nàng: "Tiểu thỏ tinh, không biết cười cho đứng đắn à? Có biết mình là nữ tử không?"

----

Editor: sao ngày càng biểu hiện sự thê nô vậy trời

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro