Chương 29 - 30
Chương 29
Từ Phương Lan viện trở về, Kỳ Ấu An đi thẳng vào phòng nghỉ ngơi.
Gần tối, nàng mới bước ra.
Nhị Cẩu không biết đã đợi nàng bao lâu ngoài cửa, mặt mày ủ rũ.
Thấy nàng xuất hiện, vẻ oán hận trên người hắn càng tăng vọt.
Hắn vỗ mông đứng dậy, chặn đường Kỳ Ấu An, "Đại tiểu thư, ngài thật tàn nhẫn, không nói một lời đem Nhị Cẩu cho người khác. Nhị Cẩu theo ngài bao năm, dù không có công cũng có khổ, ngài nói bỏ là bỏ, phu nhân khi giải tán người hầu còn cho vài lạng bạc lộ phí..."
Trước đây Kỳ Ấu An mang hắn theo là để trèo tường, chui hang chó, đánh nhau... dắt theo khôn trạch quân yếu đuối hoặc nữ tử chưa phân hóa bất tiện, nhưng hiện tại với thân thủ của nàng, những việc này không cần ai giúp nữa. Mang Nhị Cẩu theo chỉ thêm phiền phức.
Hơn nữa, vài tháng nữa nàng sẽ thành thân, thê tử và bá mẫu đều là khôn trạch quân, bên cạnh mang theo nam nhân thật không thích hợp.
Tất nhiên, quan trọng nhất là nàng sợ thê tử ghen.
Vì vậy, Nhị Cẩu uất ức than thở hồi lâu, Kỳ Ấu An vẫn không động lòng, thậm chí giả vờ trầm ngâm: "Ngươi còn muốn bạc? Không biết chim hết cung tàng, thỏ chết chó săn bị giết sao..."
Nhị Cẩu mù chữ, nghe xong ánh mắt nhìn nàng lập tức thay đổi, quay đầu bỏ chạy, "Đại tiểu thư, ngài... ngài không thể giết nô tài, thôi thì nô tài không đòi bồi thường nữa, sau này sẽ hầu hạ Triệu tiểu thư chu đáo."
Kỳ Ấu An đang vui, nghe câu sau lại nhíu mày, "Triệu tiểu thư nào? Ta không bảo ngươi theo Tuyết Sinh sao?"
Nhưng Nhị Cẩu không nghe thấy, chạy qua hành lang rẽ trái rẽ phải vào phòng Lý Tuyết Sinh.
Còn tùy tiện đóng cửa lại.
Lý Tuyết Sinh đang thử quần áo Triệu mụ mụ tặng, thấy hắn hoảng hốt chạy vào, đôi mắt đào hoa lấp lánh hiện lên chút tò mò, nhưng không lên tiếng.
Triệu mụ mụ cười khẽ, "Nhị Cẩu, hoảng loạn làm gì? Chẳng lẽ gặp ma?"
"Đại tiểu thư muốn nấu ta..."
Nhị Cẩu thở hổn hển, mặt mày sợ hãi, sớm biết thế không đòi thêm bạc làm gì.
Dù hắn rất thích tiền, nhưng mạng không còn thì lấy tiền làm gì?
"Nấu ngươi?"
Triệu mụ mụ suýt tưởng mình nghe nhầm, "Nhị Cẩu, nếu còn nói bậy ta sẽ xé miệng ngươi! Đại tiểu thư đối đãi ngươi không bạc, ngươi dám vu khống nàng, đúng là mỡ lợn che mắt tạo nghiệp."
Nhị Cẩu cũng nghi ngờ, đại tiểu thư nhà hắn không giống loại tàn bạo, nhưng... hắn không nghe nhầm, "Đại tiểu thư nói câu... câu chó săn bị giết, chẳng phải là muốn nấu ta sao?"
Ba người không ai biết chữ, im lặng hồi lâu, Lý Tuyết Sinh cẩn thận lên tiếng: "Nương, đại tiểu thư ý nói nuôi chó sao? Nàng muốn ăn thịt chó?"
"À... đúng!" Triệu mụ mụ sững lại, nhìn Lý Tuyết Sinh càng thêm ưu ái, "Tuyết Sinh thông minh lắm, đại tiểu thư chính là ý này."
( Editor: An An nói gà, ba người này hiểu vịt :))))
Bà lại trách móc Nhị Cẩu, "Xem ngươi kéo ta vào hố."
Nhị Cẩu gãi đầu, không tin lắm, "Đại tiểu thư bình thường muốn ăn thịt chó làm gì?"
Hắn cảm thấy đại tiểu thư thật sự muốn nấu hắn, bởi đại tiểu thư rõ nhất hắn toan tính gì.
"Đại tiểu thư muốn ăn thì ăn, cần ngươi quản?"
Triệu mụ mụ trừng mắt, nhưng có chút lo lắng, nhà nuôi chó đa phần để giữ nhà, mười ngày nửa tháng không gặp được người bán chó, biết tìm đâu ra thịt chó cho đại tiểu thư?
Bà lo một lúc, sai Nhị Cẩu: "Nhị Cẩu, sáng mai ngươi ra chợ xem, gặp người bán chó thì mua về nhà bếp."
"Mụ mụ, đại tiểu thư thật muốn ăn thịt chó sao?"
Nhị Cẩu thầm thở phào, cười khành khạch: "Việc này giao cho ta, tối nay ta sẽ kiếm chó cho đại tiểu thư."
"Nhanh thế?" Triệu mụ mụ có chút vui, "Ngươi biết nhà nào bán chó?"
Bà chỉnh lại cổ áo cho Lý Tuyết Sinh, định theo Nhị Cẩu đi xem.
"Mua làm gì? Tốn tiền, trong phủ không có sẵn sao?" Nhị Cẩu nhe răng cười, hạ giọng thần bí: "Tối nay đợi Lục Tử ngủ say ta sẽ trộm con Hoàng Hoàng của hắn ra, chặt đầu lột da đưa vào nhà bếp, xem hắn có nhận ra không."
Trong phủ ai chẳng biết Lục Tử yêu quý chó của mình, thường chia thức ăn cho Hoàng Hoàng một nửa, xem như bạn thân.
Nếu trộm chó của hắn, không chừng hắn sẽ liều mạng với Nhị Cẩu.
"... Ngươi đúng là đầy mưu mô," Triệu mụ mụ không biết nên khen hay chê, vẫy tay: "Thôi thôi, việc này ngươi đừng lo, ngày mai ta sẽ sai người ra chợ hỏi..."
Bà chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ: "Tuyết Sinh, ngươi có ở trong không?"
Nhị Cẩu đang dựa lưng vào cửa, nghe thấy hoảng hốt, nhưng chỉ một lát, hắn chạy đến trước mặt Lý Tuyết Sinh: "Trời ơi, đại tiểu thư đến rồi, ngươi mau tìm việc cho ta làm, không thể để đại tiểu thư nghĩ ta không hầu hạ ngươi chu đáo đi."
"..."
Lý Tuyết Sinh do dự một chút, đưa ấm trà trên bàn cho hắn: "Phiền huynh pha giúp ta ấm nước nóng..."
Triệu mụ mụ ra mở cửa, Kỳ Ấu An nhìn thấy bà liền nhớ lời nương của nàng sáng nay.
Lại nghĩ đến 'Triệu tiểu thư' trong miệng Nhị Cẩu, nàng thầm kêu không ổn, Triệu mụ mụ dù tốt nhưng việc này phải Tuyết Sinh tự nguyện.
Hơn nữa trong lòng nàng cũng có ý nghĩ... nàng muốn nương thuyết phục mẫu thân nhận Lý Tuyết Sinh làm con nuôi, muốn Tuyết Sinh làm muội muội để sau này chăm sóc.
Kiếp này Kỳ Ấu An dù chỉ tiếp xúc với nàng hai ngày, nhưng cũng thấy được Lý Tuyết Sinh sống rất khổ, kiếp trước không gặp nàng sớm thế, sợ cũng ăn không ít khổ nhục...
Nàng vô thức nhìn vào trong, Lý Tuyết Sinh đối diện ánh mắt nàng mỉm cười e thẹn, trông không giống bị oan ức.
Kỳ Ấu An yên tâm chút, liền nói với Triệu mụ mụ: "Triệu mụ mụ, sáng nay ta bận việc khác, chưa kịp nói rõ chuyện Tuyết Sinh với nương..."
"Ôi dào, đại tiểu thư đừng bận tâm. Thân thế Tuyết Sinh nó đã kể với lão nô rồi, đứa trẻ này khiến người ta đau lòng quá."
Triệu mụ mụ ánh mắt đau lòng đến trước mặt Lý Tuyết Sinh, vuốt tóc nàng, gương mặt nhăn nheo hiền từ: "Tuyết Sinh à, sau này con là con gái ruột của ta, ta là người thân của con, sau này ta có miếng ăn, sẽ không để con gái ta đói."
Lý Tuyết Sinh gật đầu, ngoan ngoãn gọi: "Nương..."
Lý Tuyết Sinh thật không giống càn nguyên quân, da trắng mịn dáng vẻ kiều mị, đôi mắt đào hoa tựa say không say, ngay cả Triệu Văn Hiền đạo mạo cũng từng nói với Kỳ Ấu An, nói nàng mê hoặc hơn bất kỳ khôn trạch quân nào nàng từng gặp, bộ dạng này sinh ra trên người nàng thật lãng phí.
Bây giờ nàng mới mười lăm mười sáu tuổi, rửa sạch bùn đất, nét mặt tuy còn non nớt nhưng cũng cực kỳ kiều diễm, dựa vào Triệu mụ mụ già nua, giống hệt con gái út được cưng chiều không biết gì của bà.
Hai mẫu tử mới nhận này trông rất hòa hợp, Kỳ Ấu An thấy vậy cũng không nói gì nữa: "Triệu mụ mụ, người với nương thân như tỷ muội, sau này Tuyết Sinh cũng là muội muội của ta."
Triệu mụ mụ nghe xong cười không ngậm miệng, dắt Tuyết Sinh cùng cảm tạ Kỳ Ấu An.
Nói chuyện một lúc, Triệu mụ mụ phải về hầu phu nhân dùng cơm tối, nên đi trước.
Kỳ Ấu An đuổi Nhị Cẩu ra, vẫn không nhịn được hỏi: "Tuyết Sinh, ngươi thật lòng muốn làm con gái Triệu mụ mụ sao?"
"Ừ, nương đối xử với ta rất tốt," Lý Tuyết Sinh không chút do dự gật đầu, đôi mắt trong veo phản chiếu nụ cười mãn nguyện, "Ta từ nhỏ không có nương, bà nhặt ta nói nương của ta khó sinh trong tuyết rồi qua đời. Bà nói nương của ta nhất định là người rất dịu dàng, nếu còn sống sẽ đối xử tốt với ta, sẽ búi tóc đẹp cho ta, may quần áo xinh cho ta..."
Nàng thần sắc mơ hồ, dừng một chút mới tiếp tục: "Ta chưa từng gặp nương, nhưng cảm thấy mụ mụ rất giống nương, rất thích bà."
Kỳ Ấu An nhìn mái tóc gọn gàng và bộ quần áo mới trên người nàng, trong lòng hiểu ra.
"Vậy thì tốt. Triệu mụ mụ có nữ nhi hai năm trước lấy chồng xa, giờ bên cạnh không có ai cũng cô đơn, ngươi ở cùng bà đúng lúc."
"Nương bảo ta theo họ Triệu, sau này là con gái ruột, ta nhất định sẽ hiếu thuận với bà."
Kỳ Ấu An "ừ" một tiếng, định đi, nhưng nghe Lý Tuyết Sinh cảm ơn, rất thành khẩn: "Tiểu tướng quân, cảm ơn ngài."
"Cảm ơn gì, gọi tỷ cũng được, hoặc Ấu An cũng được."
Không như Kỳ Ấu An tùy hứng, Lý Tuyết Sinh lắc đầu, vẫn còn e dè: "Thật ra, như vậy trong lòng ta mới yên ổn..."
Nàng chỉ là kẻ ăn mày, sao xứng làm bằng hữu với đại tiểu thư tướng quân phủ? Người cao cao tại thượng như vậy ngưỡng mộ đã đủ.
"..."
Nghe câu này, Kỳ Ấu An lại tức cười, tên này vẫn không tin mình...
Thời gian sẽ chứng minh tất cả, Kỳ Ấu An không khuyên nữa, đến chỗ Ninh Phương ăn cơm.
Bình An viện cũng có nhà bếp chuẩn bị cơm tối, Kỳ Ấu An vốn định cùng Triệu Tuyết Sinh dùng bữa, nhưng vì lời nàng ấy mà cũng nhớ nương.
Ninh Phương tuy không phải một nương thân dịu dàng hiền thục, nhưng sự quan tâm dành cho Kỳ Ấu An không kém ai, hơn xa Kỳ Triều Yến ít nói lạnh lùng.
Kỳ Ấu An rất quấn nương, nhưng Ninh Phương không muốn để ý nàng.
Ninh Phương đang tức giận vì biết Kỳ Triều Yến đến chỗ Tần thị, đừng nói ăn cơm, bà đã no vì giận rồi.
Bà chỉ muốn nấu Kỳ Triều Yến cái đồ đa tâm kia cho chó ăn, cho lợn cũng được.
Đáng lẽ đã đến giờ dọn cơm, nhưng không một động tĩnh.
Người trong phòng đều bị đuổi ra, chỉ mình bà mặt lạnh, người phát lạnh.
Triệu mụ mụ không muốn Kỳ Ấu An dính vào, nên cũng không nói với nàng mâu thuẫn giữa đại tướng quân và phu nhân.
Nàng chỉ có thể nhìn sắc mặt nương đoán mò: "Nương, có phải mẫu thân làm nương tức giận không?"
"Bà ta đến chỗ Tần thị rồi," Ninh Phương giọng bình thản, nhưng toát lên sự căm phẫn, "Sợ rằng nghe Tần thị thổi gió bên gối, lại về trách mắng hai mẫu tử ta."
Bà nói xong, ánh mắt lạnh lẽo liếc Kỳ Ấu An: "Hai mẫu tử ta một người muốn gả con trai cưng nhà người ta cho mụ dữ, một người đánh con trai cưng nhà người ta, ngươi nói Kỳ đại tướng quân biết được sẽ để hai ta yên sao?"
Kỳ Triều Yến vốn độc đoán, trong mắt bà Kỳ Ấu An chỉ biết gây rắc rối, nên nàng cũng không định giải thích: "Nương, con đã chuẩn bị tinh thần bị đánh, nương nói ý đó là của con, dù sao mẫu thân cũng không đánh chết con."
"Để con chịu tội?" Ninh Phương nghe xong giận tiêu tan một nửa, véo mặt nàng: "Làm nương để con gái chịu tội? Nương của ngươi còn mặt mũi nào nữa?"
Ninh Phương lúc này cũng nói thật: "Nương không có sợ Kỳ Triều Yến cái đồ khốn đó, nương chỉ tức, trước kia đều là Tần thị ngăn bà ta, hôm nay đúng là, vừa về phủ đã chạy vào sân Tần thị..."
Lời chưa dứt, bóng dáng Kỳ Triều Yến đã xuất hiện ở cửa, ánh nến trong phòng kéo dài bóng bà, nhưng không nhìn rõ biểu cảm.
Nhưng bộ dạng đó, Ninh Phương đoán cũng biết bà không có sắc mặt tốt, cười lạnh, quay đi.
Kỳ Ấu An mới phát hiện mẫu thân về, quay đầu nhìn, đối diện ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Triều Yến.
Câu đầu tiên bà nói là: "Kỳ Ấu An, quỳ xuống."
Kỳ Ấu An lập tức hiểu Kỳ Hạo Vũ tố cáo.
Nàng bĩu môi, chuẩn bị quỳ, nhưng bị nương ấn vai.
Ninh Phương không nhìn bà, chỉ chằm chằm Kỳ Triều Yến: "Ngươi quỳ!"
Kỳ Triều Yến mặt đen lại: "Tại sao ta quỳ? Bản tướng đang dạy con, nàng đừng xen vào."
"Ngươi không phân biệt phải trái không quỳ ai quỳ? Ấu An có tội gì? Nương thấy con đánh rất hay ," Ninh Phương ánh mắt châm chọc: "Tên khốn kia chẳng lẽ không nói với Kỳ đại tướng quân hắn bị đánh ở đâu sao?"
"Đương nhiên nói rồi, nhưng đây không phải lý do Kỳ Ấu An động thủ."
Kỳ Triều Yến hơi nhíu mày, không định nghe lời, nhưng vừa định ngồi, một bình hoa thanh hoa tốt liền bay tới, may mà bà né kịp.
Nhưng tiếng vỡ của đồ sứ sau lưng vẫn khiến bà hoảng hốt, giọng lạnh đến rợn người: "Ninh Phương! Nàng... Nàng đúng là không thể lý giải!"
"Ngươi quỳ không quỳ? Không quỳ thì hoà li."
Ninh Phương thậm chí không nhúc nhích mí mắt, lúc nãy bà biết Kỳ Triều Yến hai ba ngày không về, vừa về đã đến chỗ Tần thị, càng nghĩ càng tức, đầy bụng tức giận đợi Kỳ Triều Yến về trút giận.
"Không quỳ! Ninh Phương nàng đừng tưởng bản tướng chiều nàng là nàng muốn làm gì thì làm, hôn sự của Kỳ Ấu An và Kỳ Hạo Vũ phải do bản tướng quyết định, nàng nói không tính."
Kỳ Triều Yến ngồi xuống, sắc mặt vẫn không tốt: "Một đứa cưới mù, một đứa cưới ngốc, nàng quản lý nội viện như thế này sao?"
Ninh Phương: "Không hài lòng thì hoà li!"
"Mẫu thân, đó là ý của con, không liên quan nương."
Kỳ Ấu An bên cạnh lên tiếng yếu ớt: "Mẫu thân muốn đánh thì đánh, dù sao con cũng không sai, là Kỳ Hạo Vũ tự tiện đến trước mặt thê tử con nói xấu con."
"Kỳ đại tướng quân mắt mù tim cũng đui, nói lắm làm gì?"
Ninh Phương không khách khí, Kỳ Triều Yến không để ý lời châm chọc, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại: "Thật sao? Kỳ Hạo Vũ không phải đi khám bệnh sao?"
"..."
Lời Kỳ Hạo Vũ nói bà tin sái cổ, lời nàng nói bà lại nghi ngờ, Kỳ Ấu An cũng không muốn giải thích nhiều, lập tức quỳ xuống thề: "Nếu sai, con chết không toàn thây."
Kỳ Triều Yến mặt lại đen, nhìn chằm chằm tay nàng giơ lên, hồi lâu mới thần sắc phức tạp: "... Biết rồi, đứng dậy đi."
Kỳ Ấ An có chút kinh ngạc, cho đứng dậy rồi sao? Không đánh nàng nữa?
Nhưng chỉ sững sờ một chút, Ninh Phương đã đỡ nàng dậy: "Còn không đứng dậy, mẫu thân hiếm khi tốt bụng, để lâu lại đổi ý."
"..."
Kỳ Triều Yến hít sâu, im lặng.
Lại thấy đại tướng quân bị nương làm bẽ mặt, Kỳ Ấu An không nhịn được nhếch môi: "Cảm ơn nương."
Kỳ Triều Yến lạnh lùng liếc nàng: "Là bản tướng cho ngươi đứng dậy."
"Ấu An vốn không nên quỳ, ngươi không phân biệt trắng đen phạt nó, tên khốn kia thì sao? Hắn phá đám sau lưng bắt nạt Ấu An cứ thế thôi sao?"
Ninh Phương tức giận nói.
Kỳ Triều Yến gật đầu, sắc mặt dịu xuống: "Nó cũng đánh người rồi, việc này đương nhiên thôi. Chỉ là Kỳ Ấu An tính nóng vội dễ bị lợi dụng, sau này phải sửa."
"Kỳ Triều Yến! Ngươi đừng nói nhảm! Ta chỉ hỏi ngươi có làm chủ cho con của ngươi không?"
Ninh Phương vừa bình tĩnh, nghe xong lại nổi giận: "Môn hôn sự này chưa đủ oan ức Ấu An sao? Ít nhất cũng là một mẫu thân, đồ vô tình nhà ngươi không thấy con của ta tốt sao?"
"Tên khốn kia tâm địa độc ác như vậy, sau này ngươi không còn, hắn sao để mẫu tử ta sống yên ổn?"
"..."
Bị thê tử chống nạnh chỉ vào mũi mắng, lại trước mặt con gái, Kỳ Triều Yến nhíu mày có thể giết ruồi, mặt xấu xí hồi lâu mới nói: "Biết rồi, làm chủ cho nó."
Thái độ ít lời này càng khiến Ninh Phương tức giận.
Ninh Phương ánh mắt sát khí nhìn bà hồi lâu, mới gọi Triệu mụ mụ vào: "Dọn cơm đi, kẻo chết đói đại tướng quân..."
Chương 30
Gió bên ngoài càng thổi càng mạnh, dần rơi vài hạt mưa.
Đợi Kỳ Ấu An ăn xong chuẩn bị về, mưa nhỏ đã thành mưa như trút nước.
Đêm mưa càng thêm tối đen, đen kịt, dường như ánh sáng cũng không xuyên qua được.
Đèn lồng dưới mái hiên bị gió thổi lảo đảo, dù chưa tắt nhưng ánh sáng yếu ớt trông rất thảm hại.
Nếu không phải Kỳ Triều Yến về, Ninh Phương sao cũng không để Kỳ Ấu An dầm mưa về.
Bà khoác áo dày cho Kỳ Ấu An, lại tìm ô sai người đưa nàng về, dù vậy khi về đến viện, người nàng vẫn ướt sũng.
Đặc biệt là ống quần, ướt nhẹp, có thể vắt ra mấy cân nước.
May là người hầu đã chuẩn bị nước nóng, Kỳ Ấu An không khó chịu lâu, tìm quần áo ngủ sạch đi tắm.
Ninh Phương cũng không rảnh, sau khi nàng đi bà sai nhà bếp nấu canh gừng, khi nàng tắm xong canh đã xong.
Kỳ Ấu An bịt mũi uống canh gừng, bụng ấm áp, chuẩn bị lên giường ngủ.
Đột nhiên nhớ đến đôi nhạn ở hậu viện nhà thê tử đang dầm mưa, nếu để chúng dầm mưa một đêm, sợ không chết cũng thập tử nhất sinh.
Đây là vật may mắn tượng trưng kết tóc dài lâu của nàng và Tống Trạch Lan, sao có thể không quan tâm?
Kỳ Ấu An vội vàng mặc quần áo, tìm áo tơi khoác lên người, trèo tường ra khỏi phủ, một mạch chạy đến y quán.
Thường giờ này mọi người đã ngủ, trời mưa tối sớm, lại không có việc gì làm, để tiết kiệm dầu họ ngủ sớm hơn.
Hôm nay nếu không dùng cơm muộn, Kỳ Ấu An cũng đã ngủ từ lâu.
Nhìn y quán tối om không ánh đèn, nàng đoán thê tử và Tống mẫu cũng đã ngủ, do dự một lúc vẫn quyết định trèo tường.
Tường ướt lạnh và trơn, Kỳ Ấu An trượt tay mấy lần mới trèo lên, vừa định nhảy xuống thì thấy bóng người cầm ô trong sân, đang cúi xuống đất tìm kiếm gì đó, dáng người mảnh khảnh, dường như là thê tử nàng.
Trong tiếng mưa ồn ào, Tống Trạch Lan mơ hồ nghe thấy động tĩnh, nghĩ đến tên vô lại Kỳ Ấu An nói hôm qua, không khỏi cảnh giác: "Ai?"
Kỳ Ấu An nhìn quanh, không thấy người thứ hai trong sân, vội hạ giọng: "Thê tử ,là ta..."
"An An?"
Tống Trạch Lan sững lại, chậm rãi đi về phía nguồn âm thanh: "Mưa to thế, nàng đến làm gì?"
Kỳ Ấu An từ trên tường nhảy xuống, vài bước đến trước mặt nàng: "Ta lo hai con nhạn bị mưa chết, đến dời chỗ che mưa cho chúng."
"Ta vừa dời chúng vào đại đường, giờ định lấy bát thức ăn vào."
Tống Trạch Lan khẽ mím môi, có chút ngại ngùng, dù nàng tự lực cánh sinh, nhưng cuối cùng vẫn là người mù, cái bát nhỏ có lẽ bị mưa cuốn đi, nàng tìm hồi lâu không thấy.
Lúc nãy cởi dây dưới gốc cây cũng vất vả, dù che ô, nửa người nàng vẫn ướt sũng, áo lót trắng dính sát vào người, trông rất gầy.
Ban ngày mặc nhiều, Kỳ Ấu An chưa thấy nàng gầy thế, đau lòng không thôi, thê tử của nàng sợ từ kinh đô đến đây đã chịu không ít khổ cực.
Tống Trạch Lan không biết có người đang quyết tâm nuôi nàng béo, chỉ quan tâm: "An An, hay nàng đừng về, mưa to lại khuya, một mình nữ tử trên đường không an toàn."
Ở đây chỉ có hai phòng ngủ, nhưng có thể tạm ngủ trên giường nhỏ trong đại đường, Kỳ Ấu An vui vẻ đồng ý: "Thê tử, ta đưa nàng về phòng trước."
Cái bát nàng nhìn thấy ngay, lát nữa đi ngủ mang theo là được.
"Cùng đi, an trí chúng trước," Tống Trạch Lan khẽ lắc đầu, đưa ô về phía nàng: "Trong phòng ta có quần áo sạch, nếu không ngại nàng có thể thay đồ của ta."
"!!!"
Chuyến đi này không uổng! Kỳ Ấu An rất phấn khích, suýt hét lên, nhưng giả vờ bình tĩnh nắm tay thê tử, ổn định đáp: "Ừm."
Tay hai người đều hơi lạnh, nhưng có hơi ấm trong lòng.
Không cần Tống Trạch Lan nói, Kỳ Ấu An chủ động nhặt bát, cùng nàng đến đại đường.
Tống Trạch Lan ngủ sớm, bị tiếng nhạn và mưa đánh thức, nên khi nàng ra ngoài hai con nhạn đã dầm mưa một lúc.
Lúc này chúng đang vỗ cánh rũ nước, trông vừa thương vừa buồn cười.
"Khi trời tạnh ta sẽ làm cho chúng cái lều che mưa."
Kỳ Ấu An cười đặt bát trước mặt chúng, thêm nước, thóc thì không thêm nữa, phải ra hậu viện lấy, nàng không muốn chạy thêm.
Tống Trạch Lan đứng bên đợi, nghe vậy cũng khẽ cười: "Ừm, nếu nàng không ngại ta là gánh nặng, lúc đó ta sẽ phụ nàng."
"Ta sao dám ngại chứ?" Kỳ Ấu An cười ngốc nghếch: "Thê tử, lúc đó nàng ngồi đó là được, chuyện nhỏ không cần phiền nàng, ta tự làm được."
Chỉ cần Tống Trạch Lan ngồi bên cạnh, nàng sẽ có động lực.
Tống Trạch Lan mặt ửng hồng, quay người trước: "Đừng nói nữa, mau về thay quần áo ướt, kẻo cảm."
Sự quan tâm của thê tử khiến Kỳ Du Ấu rất thích, nàng không khỏi lâng lâng: "Vâng, thê tử đại nhân."
Giọng to quá, Tống Trạch Lan giật mình tim đập thình thịch, tỉnh lại đã ngại: "... An An, khẽ thôi, mẫu thân ngủ rồi."
Kỳ Ấ An lập tức im miệng, không thể đánh thức Tống mẫu, nếu không cho nàng ở lại thì toi.
Nàng vội vàng cởi áo tơi nhẹ nhàng đặt xuống đất, rồi đến lấy ô từ tay Tống Trạch Lan, hạ giọng: "Thê tử, ta sẽ rất khẽ, không làm Tống bá mẫu thức giấc."
"Ừm..."
Hai người cùng che một ô, bước chậm, qua trước phòng Tống mẫu, Kỳ Ấ An còn nín thở, may là trong phòng không động tĩnh.
Đến phòng Tống Trạch Lan, bên trong không đèn, cũng không có nến đèn dầu, vào trong Kỳ Ấu An như mù, không nhìn thấy gì.
Nàng đứng sững, không biết đi đâu, may là người bên cạnh nhận ra tình cảnh khó xử, ngón tay mát lạnh nắm lấy tay nàng, mảnh mai nhưng có cảm giác an tâm lạ kỳ: "An An, nàng lên giường trước, lát ta đưa quần áo cho nàng."
Trước mắt tối đen, mở to mắt cũng không thấy, Kỳ Ấu An dù muốn ra vẻ mạnh mẽ cũng không có khả năng, ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Giọng nàng mềm mại trong trẻo, như đám mây trên trời.
Tống Trạch Lan trong đầu không khỏi vẽ ra hình ảnh tiểu tướng quân ngoan ngoãn đáng yêu, lòng mềm lại: "An An, nàng thường ngủ phía trong hay ngoài?"
"Hả?"
Trong chớp mắt, Kỳ Ấu An cảm thấy không thể suy nghĩ, máu trong người như sôi sục dồn lên đầu, mặt đỏ bừng, cổ họng khô rát: "Ngủ... chung giường?"
Tống tỷ tỷ không bảo nàng ngủ đại đường... mà ngủ cùng phòng cùng giường với nàng?
"Ừm, tạm một đêm thôi, không có chỗ khác."
Tống Trạch Lan giọng điềm đạm, như thường lệ ôn nhu hòa ái.
Nhưng nội tâm nàng không bình tĩnh như bề ngoài, tai ngọc đã nhuốm màu hồng nhạt.
Hôm nay là ngày đầu kỳ mưa móc của nàng, dù uống thuốc ức chế tình nhiệt, nhưng giữ người qua đêm không phải lựa chọn sáng suốt, nhất là người này còn luôn miệng nói là 'thê tử trong mộng' đã sinh hai con gái cho nàng, nếu động chân động tay...
Tống Trạch Lan không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể an ủi bản thân người này chưa phân hóa...
Kỳ Ấu An muốn đồng ý ngay, nhưng lại sợ thê tử nghĩ mình táo bạo, hơi kiềm chế một chút: "Thê tử à, như vậy có tốt không? Hay ta ngồi trên bàn một đêm vậy."
"... Không sao."
Nghe giọng nàng không giấu nổi vui sướng, Tống Trạch Lan buồn cười, nếu thật sự để nàng ngồi bàn một đêm, trong lòng không biết ấm ức thế nào.
Như sợ nàng đổi ý, tiểu tướng quân trả lời rất nhanh: "Vậy ta ngủ phía ngoài, nàng nếu dậy đêm ta cũng sẽ đi cùng."
Giọng nũng nịu ngọt ngào bên tai khiến Tống Trạch Lan vô thức siết chặt tay nàng, rồi đột nhiên buông ra: "Ừm, ta đi lấy quần áo."
Kỳ Ấu An lại không muốn rời xa nàng dù một giây, nắm vạt áo nàng từ phía sau, từng bước theo nàng đến tủ quần áo.
Quần áo Tống Trạch Lan đều phân loại rõ ràng, nàng nhanh chóng lấy ra bộ trung y đưa cho Kỳ Ấu An: "An An, nàng có thể thay trên giường, buông rèm là được."
Nàng ra ngoài vội, bộ áo lót mỏng ướt hơn cả Kỳ Âud An, lúc nãy nắm vạt áo nàng đã phát hiện.
"Thê tử, nàng thay trước đi, ta sẽ không nhìn trộm."
"Nàng thay trước..."
Tống Trạch Lan chưa nói xong, đã bị Kỳ Ấu An vô lại đe dọa: "Nghe lời ta, không ta sẽ thay giúp nàng."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro