Chương 33: Từ Hoàng hậu trên giường tỉnh lại
Vân Chu loạng choạng, dựa vào thành bồn tắm rồi ngủ thiếp đi. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng lên.
Nước tắm vốn đã ấm, thêm một chén rượu vào bụng, cả người nàng toát ra vẻ trong sáng xen chút hồng hào, nhìn càng thêm mỏng manh.
Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn Vân Chu đang ngủ, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác khó gọi tên, vừa lạ lẫm vừa không tự nhiên.
Nàng uống nốt chỗ rượu còn lại, mà Vân Chu bên cạnh vì không còn điểm tựa, vô thức ngả sang người nàng.
Một cung nữ nhỏ bé mà dám dựa vào Hoàng hậu để ngủ, cũng to gan thật.
"Chỉ có thế mà cũng say." Hoàng hậu vừa đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, vừa không nhịn được buông lời chê trách.
Nàng chưa từng gặp ai tửu lượng kém đến vậy. Nghĩ tới chuyện trước kia Vân Chu còn bảo muốn thử rượu mạnh Tây Bắc, Hoàng hậu chỉ thấy buồn cười.
E rằng loại rượu ấy nàng còn chưa kịp chạm môi đã gục mất rồi.
Một ly rượu trái cây thôi mà ngủ say đến thế.
Hoàng hậu nghĩ vậy, lại không kìm được để ý đến cảm giác trong tay.
Vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại, khác hẳn với bản thân nàng.
Lại có phần giống ấn tượng hằng ngày về Vân Chu: mềm mại, dịu dàng, dường như chẳng bao giờ nổi giận.
Ngồi trong nước mãi cũng không có ý nghĩa gì, Hoàng hậu do dự một lúc rồi đưa tay bế Vân Chu lên bờ.
Ban đầu nàng định gọi cung nữ tới thay quần áo cho Vân Chu, rồi đưa nàng về phòng. Nhưng khi thấy dáng vẻ ngủ ngoan ngoãn, an yên kia, trong lòng Hoàng hậu bỗng dâng lên một ý nghĩ khó hiểu.
Nàng không muốn để ai khác nhìn thấy bộ dạng này của Vân Chu.
Ngày thường chỉ cần có người hầu thay áo cho mình thôi, Vân Chu đã đỏ mặt đến mức xấu hổ. Nếu để cung nữ khác nhìn thấy, nàng tỉnh lại chẳng biết phải chôn mặt vào đâu.
Sau khi nghĩ ngợi, Hoàng hậu liền cúi người bế nàng lên bờ.
Đặt Vân Chu xuống giường nệm, ánh mắt nàng lướt qua, vô thức dừng lại ở thân hình nhỏ nhắn, nơi bụng phẳng lặng.
"Ăn suốt ngày không ít, sao chẳng thấy lớn thêm chút nào." Hoàng hậu khẽ lẩm bẩm, rồi đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ kia.
Khuôn mặt trái xoan tinh xảo, ngũ quan thanh tú, nhìn thoáng qua đã thấy rõ là mỹ nhân.
Không lạ khi ngày đầu Hoàng đế gặp nàng đã sinh lòng sắc dục. Trong cung nhiều phi tần, cũng có người phải dè chừng nàng.
Vân Chu không phải loại mỹ nhân rực rỡ kiêu sa, mà mang vẻ đẹp dịu dàng, thấm đẫm khí chất văn nhã.
Ánh mắt Hoàng hậu khẽ lướt dọc người nàng. Từ vô tâm lúc đầu, dần dần lại cảm thấy khát khô khó tả.
Trước nay, nàng chưa từng có suy nghĩ như vậy, cũng chẳng bao giờ nhìn ai đến mức không tự chủ mà quan tâm.
Hoàng hậu bất giác thấy xấu hổ, vội lấy khăn tắm bên cạnh lau khô người mình, rồi khoác áo trong.
Còn Vân Chu, nàng cũng không muốn để cung nữ khác thay đồ cho nàng, nhưng bảo chính mình làm thì lại thấy khó xử.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng hậu đành qua loa lau người cho Vân Chu, lấy thêm một chiếc khăn tắm khác quấn quanh nàng, rồi bế về phòng ngủ.
Cung nhân trực đêm thấy Hoàng hậu bế Vân Chu đi ra thì thoáng ngạc nhiên.
"Ra ngoài." Hoàng hậu lạnh giọng, cảm nhận rõ ánh mắt kinh ngạc kia.
Đám cung nhân vội vàng rời khỏi, không dám thở mạnh.
Trong cung, việc nữ tử nương tựa nhau để tìm chút ấm áp cũng chẳng phải chuyện lạ. Nhưng Hoàng hậu lại ra dáng như mê sắc đẹp, quả thật khiến người khó tin.
Mấy năm vào cung, ngoài Ninh Quân ra, Hoàng hậu chưa từng thân cận với ai, đến mùa đông cũng không dùng cung nhân hầu ấm giường.
Ngày hôm sau, khi Vân Chu tỉnh lại, chỉ cảm thấy chăn đệm hôm nay đặc biệt ấm áp, mềm mại khác thường.
Nàng dụi đầu, cọ cọ rồi lẩm bẩm vài tiếng như thói quen trước khi rời giường.
"Không đúng... quá lạ... sao giường, sao chăn lại mềm thế này?"
Dù đã tỉnh, đầu óc nàng vẫn chưa thật sự sáng, mí mắt nặng trĩu, mở ra khó khăn.
Nàng ngáp một cái, lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ ta đã về rồi? Mọi chuyện trước đó... đều là mơ sao?"
Hoàng hậu cũng đã tỉnh, nghe thấy Vân Chu nói vậy thì chỉ biết lặng người, không nói nên lời.
Ai mở mắt ra nhìn cảnh vật quanh mình cũng sẽ biết ngay đó không phải mơ.
"Không thể nào..." Vân Chu mở choàng mắt, thấy cảnh tượng trước mặt liền ngẩn ngơ.
Phong cảnh cổ kính này... rõ ràng không phải phòng của nàng.
Toàn thân nàng chợt bừng tỉnh.
Không tự giác quay đầu, nàng thấy ngay bên cạnh mình – Hoàng hậu đang nằm nghiêng, với dáng vẻ lười nhác, nhàn nhã nhìn nàng.
"Tỉnh từ khi nào vậy?" – Hoàng hậu không nhịn được hỏi.
Đầu óc Vân Chu trống rỗng. Chuyện gì đây? Sao nàng lại nằm trên giường của Hoàng hậu?
Chỉ một thoáng sau, ký ức ùa về – đây đúng là tẩm cung của Hoàng hậu, còn là chiếc giường rộng hai trượng kia!
Đêm qua, Hoàng hậu bảo nàng hầu hạ tắm rửa, rồi hỏi nàng có muốn uống rượu không.
Nàng nhớ mình chỉ uống một ly rượu trái cây, khẳng định là không uống nhiều.
Sau đó thì... sau đó thế nào, nàng không nhớ nữa. Chỉ mang máng rằng sau khi uống xong có chút choáng váng.
Giờ đầu nàng ong ong.
Một chén rượu thôi, sao lại thành ra nằm trên giường Hoàng hậu thế này?
Chẳng lẽ tửu hậu loạn tính?
Không hợp lý a! Người uống say đến mức ấy, thường là mềm nhũn, làm gì còn dục vọng. Nói theo y học cũng không thể thông được.
Vân Chu nghĩ tới nghĩ lui, lấy hết can đảm khẽ vén chăn nhìn xuống.
Trời đất ơi... không mặc gì cả!
Một mảnh trống trơn!
Nàng muốn chui xuống đất chết quách đi cho rồi. Nàng rõ ràng đã say đến mức ấy, sao lại bò lên giường Hoàng hậu?
Càng nghĩ càng không hiểu nổi.
Hoàng hậu chỉ nằm đó, ngắm trò hề của nàng, không nói, không giải thích, chỉ mỉm cười nhìn sắc mặt nàng đổi tới đổi lui.
Không biết làm sao, Vân Chu ngẩng lên nhìn Hoàng hậu, mong tìm được chút đáp án hay chân tướng.
"Nương nương... tối qua ta uống say rồi sao?" – nàng cẩn thận dò hỏi.
"Ừ, ngươi uống say." – Hoàng hậu lười nhác ngồi dậy, còn liếc nàng một cái, ánh mắt nửa trêu chọc:
"Ngươi là thị nữ của bổn cung, lẽ ra phải hầu hạ bản cung mới đúng. Ngược lại, cuối cùng lại khiến bổn cung phải hầu hạ ngươi."
Vân Chu nghe mà trong lòng rối loạn, "hầu hạ" kia... rốt cuộc ý là gì?
Nghĩ mãi không thông!
"Nếu đã tỉnh thì mau dậy đi." – Hoàng hậu vươn vai, đứng dậy.
"Chẳng lẽ ngươi định ngồi lì mãi, chờ bổn cung mặc quần áo giúp sao?" – giọng nàng lạnh lùng.
"Không dám!" – Vân Chu vội bật dậy.
Vừa ngồi lên liền bị luồng khí lạnh đông cứng run rẩy, mới chợt nhớ ra mình quả thật chẳng có gì che thân.
Tay nàng ôm chăn chặt cứng, cuộn lại như bánh tráng cuốn.
"Nương nương... ta..." – giọng run run.
Hoàng hậu nghiêng mắt nhìn, cười như không cười:
"Ngươi làm sao?"
"Không... không có quần áo..."
Nói xong, vành tai nàng đỏ rực, gương mặt cắm chặt vào chăn, như muốn chôn cả người đi cho rồi.
Thật sự mất mặt quá!
Hoàng hậu nhìn nàng ngượng ngùng như thế, vốn định giải thích, nhưng chợt nghĩ lại – thôi không nói. Đùa nàng thế này, tựa hồ còn thú vị hơn.
Theo lời Ôn Tri Miểu từng than thở, hai người này vốn tuổi cũng chẳng nhỏ, vậy mà sao vẫn ngây ngô đến vậy? Hoàng hậu thật sự không lý giải nổi.
Cuối cùng, nàng chỉ tiện tay ném bộ quần áo ở đầu giường cho Vân Chu:
"Tự mặc đi, chẳng lẽ còn muốn bản cung mặc giúp?"
Vân Chu ôm chặt quần áo, co rút trong chăn, chỉ ước Hoàng hậu đừng mở miệng thêm lời nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro