Chương 26

​Hỏa Nham Giao trung thành tận tâm, làm việc tận chức tận trách, đã hái xuống tất cả ngọc linh quả trên cây, không sót một quả. Những quả ngọc linh tràn đầy linh khí được xếp thành núi nhỏ. Linh Thi treo mình trên cây, vừa lòng vẫy vẫy cái đuôi.

​Ăn no rồi thì làm việc mới hảo hảo.

​Phượng Quyết thu phần lớn số quả vào nhẫn trữ vật, chỉ để lại một ít. Nàng ngước mắt kiêu căng nhìn về phía Thu Song Song, ý bảo cô gái thu chỗ quả còn lại.

​Thu Song Song cảm kích hành lễ. Nàng thầm nghĩ Phượng cung chủ tuy khó ở chung nhưng nói giữ lời, nỗi lo sợ bị Phượng Quyết bỏ rơi giữa đường đã vơi đi phần nào.

​Ký chủ đối xử với Thu Song Song vẫn không tệ.

​03 vừa bay vòng quanh Phượng Quyết vừa trầm tư. Phượng Quyết thiếu kiên nhẫn nhìn chằm chằm nó.

​Lại muốn nói gì đây?

​03 chắp tay sau lưng, nói: “Lời chúng ta đã ước định vẫn còn hiệu lực chứ?”

​Việc tìm kiếm đạo lữ cho ký chủ ở thế giới này là chuyện Phượng Quyết đã đích thân đồng ý với nó. Nhưng vì thái độ vừa rồi của Phượng Quyết có phần cường ngạnh, 03 muốn xác nhận lại lần nữa.

​Phượng Quyết khẽ hừ lạnh một tiếng.

​Vậy là giữ lời rồi.

​03 lại bay vòng quanh Phượng Quyết, nói: “Biểu hiện của ký chủ giống hệt những người trẻ tuổi kháng cự xem mắt, miệng đồng ý nhưng trong lòng lại không tán thành.”

​Trước đây nó từng phục vụ ký chủ trong một truyện hiện đại, đã gặp tình huống ký chủ ngại mặt mũi người giới thiệu mà buộc phải đồng ý, nhưng sau đó thì không có sau đó.

​Mí mắt Phượng Quyết giật giật, thầm nghĩ chuyện này cũng có thể bị cái vật nhỏ như ngươi nhìn ra sao. Nàng kiên quyết phủ nhận: “Ta kháng cự là Thu Song Song người này. Chúng ta trước đây đã nói thế nào?”

​03 ngước mắt to nhìn nàng, nói: “Cường giả.”

​“Ta hiểu rồi, là lỗi của ta.” 03 chủ động thừa nhận sai lầm, quay người nhìn về phía Thu Song Song đang phải xách váy đi vì vạt váy hơi dài. Hệ thống bong bóng khẽ thở dài.

​Thí chủ, ngươi quả thực không có duyên phận với nàng.

​Thu Song Song hắt xì hơi một cái, nghi hoặc nhìn mặt trời lớn treo trên bầu trời.

​Hai người một giao đi xuyên qua núi rừng. Thu Song Song tuy kiều khí hay khóc, nhưng tu vi là thật, đoạn đường này không làm nàng mệt mỏi.

​Các nàng đi trong rừng được vài ngày, ngoài việc tìm thấy một ít linh thực linh quả ra thì không gặp phải những cá thể lớn như trước nữa. Phượng Quyết thầm nghĩ có lẽ là do uy áp của linh thú trong khu vực này chưa tan biến, nên chỉ có thể không ngừng tiến sâu hơn để tìm kiếm cơ duyên.

​Nhưng mục tiêu cuối cùng của nàng, vẫn là tòa cung điện lơ lửng trên mây ở phía xa kia.

​Bí cảnh Sùng Sơn mở ra tổng cộng sáu tháng.

​Buổi chiều ngày hôm đó, hai người một giao nghỉ ngơi bên hồ. Phượng Quyết khoanh tay ngẩng đầu nhìn về phía xa, không khỏi nhíu mày.

​“Rõ ràng đã đi được một tháng, tại sao cảm giác vẫn xa xôi như vậy? Chẳng lẽ tòa cung điện kia chỉ là ảo cảnh, hay là nó cũng đang di chuyển?” Phượng Quyết khẽ nói.

​Thu Song Song đang ở bên hồ tìm kiếm những viên đá xinh đẹp để xây nhà. Nghe vậy, nàng cẩn thận ngẩng đầu nhìn Phượng Quyết.

​Qua thời gian tiếp xúc, nàng đã không còn sợ Hỏa Nham Giao nữa, thậm chí còn cùng Phượng Quyết cưỡi trên lưng nó để đi đường. Nhưng đối với Phượng Quyết, nàng vẫn còn tâm lý sợ hãi. Có lẽ vì mạng sống đang nằm trong tay Phượng Quyết, và tính cách của Phượng Quyết lại không phải người dễ chịu, nên nàng thường xuyên tỏ vẻ lấy lòng.

​“Phượng cung chủ, người muốn đi Sùng Sơn Tiên Cung sao?” Thu Song Song lấy hết can đảm hỏi.

​Phượng Quyết nhướn mày, quay người nhìn Thu Song Song, hỏi: “Sùng Sơn Tiên Cung?”

​Thu Song Song gật đầu, nói: “Khi cha mẹ và các đệ tử muốn đến bí cảnh đã nói chuyện, ta đã lén nghe được. Nghe nói Bí cảnh Sùng Sơn từng là động phủ không gian của Sùng Sơn Tiên Tôn đại năng từ mấy vạn năm trước. Sau khi Tiên Tôn phi thăng, không gian này lưu truyền lại hậu thế, trở thành bí cảnh mở ra trăm năm một lần. Theo lẽ thường, những bí cảnh mở ra liên tục như vậy chỉ sẽ hàng giai (giảm cấp), việc thăng giai là cực kỳ hiếm thấy.”

​Nàng nói, chu môi phồng má, buồn bực nói: “Trong Thu Thủy Các có ghi chép chuyện của Sùng Sơn Tiên Tôn trong một bản sách lẻ. Bản sách nói Sùng Sơn Tiên Cung không chỉ có vô số bảo vật mà Tiên Tôn để lại trước khi thành tiên, mà còn có cả truyền thừa của Tiên Tôn nữa! Cho nên ta mới nghĩ đến!”

​Nhưng vừa vào đã suýt mất mạng rồi.

​“Sùng Sơn Tiên Cung không phải lần nào cũng xuất hiện, lần gần nhất mở ra cũng là chuyện của ngàn năm trước rồi. Lần bí cảnh thăng giai này rất có thể có liên quan đến Tiên Cung!”

​Thu Song Song nói rồi cắn môi, vô cùng đáng thương nhìn về phía Phượng Quyết, cầu xin: “Chuyện Tiên Cung và truyền thừa chỉ có đệ tử Thu Thủy Các biết. Bọn họ nhất định sẽ đi đến đó. Nếu Phượng cung chủ muốn đi Tiên Cung, nhất định phải mang theo ta!”

​Phượng Quyết ừ một tiếng đồng ý. Nàng đã nói muốn đưa Thu Song Song đến tay các đệ tử Thu Thủy Các thì nhất định sẽ làm. Nhưng sau khi xác nhận giá trị của tòa cung điện lơ lửng trên mây kia, Phượng Quyết động tâm rất nhiều. Trong đầu nàng bỗng dưng thoáng qua một khuôn mặt xấu xí.

​“…” Khóe miệng nàng run rẩy, xua tay áo như đuổi ruồi quét sạch suy nghĩ. Nàng chợt nhận ra 03 không nhảy ra nhắc nhở nàng tranh giành cơ duyên với Tiết Bất Phàm.

​Nhưng mà — khoảng thời gian này 03 dường như có chút an tĩnh?

​Phượng Quyết chần chừ quay đầu lại, thấy 03 đang nép mình trên một cành cây, chen chúc với lá cây, như thể chen vào lá cây thì nó có thể biến thành màu xanh lục vậy.

​“Ngươi đang làm gì?” Phượng Quyết truyền âm hỏi.

​Đôi mắt to tròn của 03 chớp chớp, bình tĩnh nói: “Ta đang ngẩn người.”

​Không có nhiệm vụ để làm, cũng không có chỗ nào giúp được ký chủ, ngoài việc rà soát bổ sung bản đồ thì chỉ có thể phát ngốc thôi.

​Phượng Quyết: “…”

​“Ngươi thích phát ngốc sao?”

​Đó là kỹ năng có độ thành thạo cao nhất của nó ngoài việc chấp hành nhiệm vụ.

​03 rời khỏi những người bạn lá cây, bay đến trước mặt Phượng Quyết, hỏi: “Ký chủ có cần ta làm chuyện gì không? Xin hãy nói cho ta.”

​Phượng Quyết không nói, nhìn khối vật nhỏ đang phát sáng lấp lánh này. Một lúc lâu sau, nàng khẽ nói: “Ngày hôm đó, ngươi dường như có chút trầm tư?”

​Ngày đó?

​03 nghiêng đầu, dấu hỏi trên đầu biến thành dấu than màu vàng kim.

​Nga!

​Ngày đó.

​03 xoay một vòng chậm rãi, thành thật nói: “Phản ứng của ký chủ hôm đó có chút mãnh liệt, ta cũng nhờ thế mà tỉnh lại.”

​“Ta hình như đã trở thành vai người giới thiệu đáng ghét, cứ thúc giục chuyện hôn nhân trong cốt truyện."

​“Nhưng ta không có trầm tư. Ta sẽ cải tiến phương án hành động, chỉnh hợp kế hoạch, điều chỉnh mục tiêu, linh hoạt ứng biến. Trong mọi tình huống, ta sẽ lấy nhiệm vụ của ký chủ làm tiền đề, kiên trì quán triệt và chứng thực từng bước, chủ động xuất kích, tích cực tiến tới. Chỉ để thay đổi vận mệnh trong nguyên tác, và vì hạnh phúc của ký chủ mà không ngừng nỗ lực!” 03 giơ que diêm lên, dùng giọng nói lạnh lùng, ôn hòa mà kiên định nói.

​Phượng Quyết im lặng.

​Tuy rằng… phần lớn không hiểu, nhưng đoạn lời này còn nhiều hơn tất cả những lời 03 nói mấy ngày nay cộng lại. Phượng Quyết am hiểu sâu sắc nguyên tắc đối đãi cấp dưới phải uy nghiêm và nhân từ song hành. Nàng an ủi nói: “Hảo.”

​Nàng cũng sẽ linh hoạt ứng biến, cố gắng ôn hòa từ chối 03. Xem ra các ký chủ trước đây của vật nhỏ này đối xử với nó rất dịu dàng.

​Ngày đó nàng quả thật có chút hung dữ.

​Phượng Quyết tự kiểm điểm trong lòng ba giây, liếc nhìn Thu Song Song đang ngồi dưới đất chơi đá rất vui vẻ. Trong mắt nàng thoáng qua một tia ghét bỏ. Nàng hung là hung, nhưng ai bảo 03 muốn tác hợp nàng với cô nàng tùy hứng chỉ biết gào khóc ầm ĩ này. Cần thiết phải cho 03 biết, nàng thật sự không hề có hứng thú với loại người làm ồn tai như vậy!

​“Ta còn có một chuyện muốn nói với ngươi.” Phượng Quyết truyền âm với nó.

​03 lơ lửng phía trước, tỏ vẻ đang chăm chú lắng nghe.

​“Ta hôm đó ngữ khí nặng lời, nhưng ta cần phải giải thích với ngươi một chút. Trừ phi Tiết Bất Phàm — không chỉ hắn, Tiết Bất Phàm cũng vậy, Thu Song Song cũng thế — trừ phi bọn họ chắn đường ta, hoặc làm chuyện tội ác tày trời, ta mới ra tay với họ.”

“Cho dù sau này Tiết Bất Phàm có đối đầu ta đến mức không đội trời chung, thì hiện tại hắn chưa từng thật sự đắc tội với ta, lại còn có tình nghĩa của trưởng bối để lại, ta sẽ không giết hắn.” Giọng điệu Phượng Quyết dần nghiêm túc, mắt sáng nhìn 03, khẽ nói: “Ta học đạo từ mẫu thân, tu chính đạo, đi chính đồ, cả đời quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm! Cho dù hành sự kiêu ngạo, cũng không thẹn với lòng!”

Phượng Quyết nhấn mạnh: “Đây là Đạo tu tiên của ta, không thay đổi bất diệt.”

​Ánh nắng chói chang từ khe hở cành cây chiếu xuống, khoác lên người nàng một tầng tươi đẹp. 03 nhìn khuôn mặt Phượng Quyết, chu sa giữa chân mày nàng như ngọn lửa bùng cháy trong nắng, sáng rực rỡ trong mắt nàng.

​03 theo bản năng ghi lại lời Phượng Quyết nói. Sau khi hoàn hồn, nó nhìn những dòng chữ trên giao diện, yên tĩnh thu lại giao diện, nói: “Ta đã biết.”

​Cho nên lúc trước, khi Tư Nghi hoài nghi Phượng Quyết sinh ra tâm ma, Phượng Quyết chỉ cười mà qua. Một người tu đạo có tâm tính kiên định như nàng, sẽ không dễ dàng sinh ra tâm ma.

​Trước đây Phượng Quyết tranh giành Hỏa Nham Giao với Tiết Bất Phàm, muốn Tiết Mộng Đào, cũng là đường đường chính chính mở miệng, đưa ra điều kiện để hắn cân nhắc. Mặc kệ nàng hành xử kiêu ngạo thế nào, Tiết Bất Phàm nghĩ gì, chung quy vẫn phù hợp với cái gọi là quang minh lỗi lạc trong miệng nàng.

“Ta từng lập kế hoạch cho ký chủ đi theo con đường phản diện, xem ra giờ phải hủy bỏ rồi.” 03 nói.

​Phượng Quyết cong môi cười khẽ, chậm rãi đi về phía trước. Một người và một hệ thống dạo bước, đắm mình trong ánh nắng buổi chiều.

​“Cũng chưa hẳn. Trong mắt người khác, có lẽ chúng ta chính là vai ác; kẻ không ưa ngươi thì tất nhiên chẳng thấy ngươi tốt đẹp gì. Hơn nữa, đã là vai ác thì nhà ai lại tự nhận mình là vai ác chứ? Linh San, ngươi thật cổ hủ.”

​Quả cầu hệ thống màu bạc bay lượn, viết viết vẽ vẽ vào sổ, thừa nhận sai lầm: “Đúng, ta quá công thức hóa, thể thức hóa. Nhưng ký chủ có biết không? Bản thân ta được tạo thành từ vô số chương trình. Việc chương trình hóa trong tình cảm có thể tha thứ.”

​Phượng Quyết ngẩn người.

​03 đang quan sát biểu cảm của Phượng Quyết, giơ que diêm khoa tay múa chân, nói: “Đây là một câu chuyện cười.”

​Phượng Quyết: “Ha a?”

​Càng ngốc hơn.

​Vậy cười một cái đi?

​Người phụ nữ xinh đẹp nhếch khóe môi: “Ha hả.”

​Lạnh hơn cả tiếng cười lạnh thường ngày.

​03 an tĩnh nói: “Ký chủ, tiếng cười của người cũng có chút công thức hóa trong đó.”

​“Câm miệng, ta đã rất cho ngươi mặt mũi rồi!”

​“Vậy ta nói thêm một câu chuyện cười nữa nhé. Ta tìm một chút… Hình như ta chưa tải xuống dữ liệu về chuyện cười. Xin lỗi.” 03 giơ que diêm, tạm biệt.

​Phượng Quyết lại xì cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngốc quá.”

​Trong giọng nói lại không có bao nhiêu ghét bỏ.

​03 cười kiểu mẫu: “Ha ha!”

​Nó nói: “Tu sĩ đều có Đạo trong lòng mình. Nghĩ như vậy, chỉ cần kiên định không đổi, cho dù tàn sát cả thế giới, chỉ cần phù hợp với đạo nghĩa trong lòng tu sĩ đó, đối với hắn mà nói chính là chính đạo.”

​Phượng Quyết gật đầu.

​“Vậy điều chúng ta — những hệ thống — nói là không trái với quy tắc…”

​Một người và một hệ thống vừa trò chuyện vừa đi tới. Phía sau các nàng, Thu Song Song đi lùi lại một chút, nhìn bước chân nhẹ nhàng của Phượng Quyết, nhận thấy Phượng cung chủ lúc này tâm trạng không tệ, có lẽ là vui vì biết được tin tức về Sùng Sơn Tiên Cung.

​Thu Song Song khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình lại gần thêm một bước đến việc sống sót rời khỏi Bí cảnh Sùng Sơn. Nàng không nhịn được quay đầu lại, nói với Hỏa Nham Giao: “Này, ngươi tên là Linh Thi đúng không? Chủ nhân ngươi ngày thường luôn đi một mình như vậy sao?”

​Linh Thi quay đầu lớn lại, nhìn Thu Song Song.

​“Ê, tu vi ngươi cao hơn ta, sao lại không nói được vậy?” Thu Song Song hỏi.

​Ngươi nói nhiều quá! Đầu Linh Thi đột nhiên quay lại, tăng tốc độ, lập tức bỏ Thu Song Song ở phía sau.

​“Này! Ngươi chờ ta với! Ta đi mệt rồi, ngươi có thể chở ta một đoạn không? Ta có thể trả linh thạch cho ngươi! Hay là ngươi thích thứ khác, thú đan chẳng hạn?” Thu Song Song hô.

​Tốc độ của Linh Thi chậm lại, nhấc mí mắt lên, rất có phong thái thường ngày của Phượng Quyết, kiêu ngạo quay đầu nhìn lại.

​Trả bao nhiêu?

​Thu Song Song cười hì hì chạy tới ôm lấy đầu đuôi nó, hào phóng nói: “Ra ngoài sẽ cho ngươi! Ngươi đến Thu Thủy Các, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu, ngươi chở ta đi!”

​Thiết! Lại còn lừa đảo hơn cả chủ nhân cũ của nó. Sao ngươi không nói chờ ngươi phi thăng thành tiên rồi lấy long tiên tiên đan trên trời cho nó đi! Đuôi Linh Thi vung lên, quyết định trừ chủ nhân ra không thể tin tưởng bất kỳ nhân loại nào nữa.

​Bị Linh Thi hất ra, Thu Song Song “Ai da” một tiếng, chân dẫm vào vạt váy ngã vào bụi cỏ bên cạnh. Trúc Cơ tu sĩ da thịt như sắt như thép, đừng nói ngã một cái, từ vách núi ngã xuống cũng không chết được. Linh Thi vốn không để tâm, bỗng nhiên nghe thấy Thu Song Song kêu thảm thiết: “A a đây là cái gì! Thật ghê tởm!”

​Phượng Quyết đang đi tuốt đàng trước mặt sắc mặt biến đổi, chớp mắt đi đến nơi có linh lực dao động. Chỉ thấy nửa người Thu Song Song bị một loại thực vật kỳ quái quấn lấy. Loài thực vật đó phun ra thứ chất lỏng giống như bùn đen, nuốt chửng Thu Song Song từng chút một. Hỏa Nham Giao quấn lấy cánh tay nàng, cố sức kéo nàng ra khỏi “bùn đen”.

​“Cứu mạng! Ta sắp bị đứt ra rồi!” Thu Song Song đau đến nước mắt rơi lã chã, sợ hãi nhìn về phía Phượng Quyết.

​Cung chủ cứu mạng!

​“Linh lực thật mạnh!” Phượng Quyết nói, lập tức phóng ra ngọn lửa.

​Ánh lửa kim hồng bay về phía nàng. Thu Song Song nhắm mắt kêu lớn, chỉ cảm thấy xung quanh một mảnh nóng rực. Cơ thể nàng đột nhiên nhẹ bẫng, rơi xuống đất.

​Đợi đến khi hơi nóng rút đi, Thu Song Song hoảng hốt mở mắt. Chỉ thấy bùn đen cùng với loài thực vật kia đều bị lửa thiêu rụi hoàn toàn, y phục của nàng không dính một vết. Nhưng cái cảm giác dính dớp, nhớp nháp vẫn còn sót lại trên da. Thu Song Song chán ghét vung tay, muốn rũ bỏ cảm giác đó.

​03: “Di?”

​Phượng Quyết đang xem xét tình huống xung quanh, tìm kiếm vị trí của nguồn linh lực đột nhiên biến mất, lập tức nhìn về phía 03.

​“Ký chủ, trên tay Thu Song Song có thêm một chiếc nhẫn.” 03 nói.

​Nó có thói quen rà quét, lập tức phát hiện sự khác biệt của Thu Song Song so với trước.

​Phượng Quyết lập tức nhìn về phía tay Thu Song Song. Chỉ thấy một chiếc tố giới màu đen đeo ở ngón giữa nàng. Chiếc nhẫn đang bị Thu Song Song ném tới ném lui. Chú ý thấy ánh mắt Phượng Quyết, Thu Song Song nhìn về phía tay, kinh ngạc nói: “Nhẫn ở đâu ra vậy?”

​Xấu muốn chết!

​Nàng tức giận muốn tháo chiếc nhẫn ra, nhưng lại phát hiện chiếc nhẫn như bị dán chặt, ghim chặt vào đốt ngón tay nàng. Thấy nàng dùng linh lực để tháo nhẫn, Phượng Quyết còn chưa kịp thốt ra câu “Đừng nhúc nhích”, chiếc nhẫn đột nhiên bùng lên ánh sáng.

​“A!!”

​Sức kéo vặn vẹo ập tới, Thu Song Song không nhịn được thét lên.

​“Không ổn, người chế tạo chiếc nhẫn này tu vi ở trên ta!” Phượng Quyết lạnh lùng nói, chịu đựng nguy cơ màng tai rách nát, chế trụ cổ tay Thu Song Song, rót linh lực kim hồng vào.

​Chiếc nhẫn vừa chạm vào linh lực của Phượng Quyết, linh quang đang vận chuyển đột nhiên khựng lại, rồi đột ngột buông lỏng bay ra khỏi đầu ngón tay Thu Song Song. Nó giống như một con hổ đói khát bay về phía Phượng Quyết, linh lực đã ngưng trệ lại bắt đầu dao động.

​Ánh mắt Phượng Quyết thay đổi, chiếc nhẫn này thế mà lại là phù truyền tống!

​Nàng giơ tay, toàn bộ linh lực trong thức hải hội tụ nơi lòng bàn tay, rồi bay thẳng đến chiếc nhẫn, chạm vào nó.

​“Phanh!”

​Trong rừng bỗng cuộn lên hắc hồng hỏa diễm, như những cơn lốc xoáy bốc cháy dữ dội, mênh mông cuồn cuộn quét khắp bốn phương tám hướng. Không khí chấn động ngày càng dữ dội, mặt đất rung chuyển. Lỗ hổng mà Phượng Quyết vừa đánh vỡ trên chiếc nhẫn đột nhiên mở rộng, hóa thành một vòng xoáy đen, ầm ầm áp xuống những người dưới mặt đất.

Bị vòng xoáy cuốn lấy, Phượng Quyết và Thu Song Song đột nhiên biến mất, ngay cả Hỏa Nham Giao cũng bị nuốt chửng. 03 lơ lửng giữa không trung, cứng đờ, một cảm xúc chưa từng có từ trước đến nay bất ngờ ập tới.

​【 Cảnh cáo, khoảng cách ký chủ…】

​Khung thoại vừa hiện lên, bong bóng 03 kinh hoàng đuổi theo linh lực dư lại của ký chủ. Cảnh tượng trước mắt 03 thay đổi, bị bóng tối bao phủ.

​“Ký chủ?” 03 khẽ gọi.

​Trong bóng đêm bỗng nhiên sáng lên một ngọn lửa, chiếu rọi khuôn mặt băng giá của Phượng Quyết.

​Bong bóng hệ thống lập tức thở phào nhẹ nhõm, biến thành quả bóng bay hơi mềm nhũn bay xuống. 03 lau lau mồ hôi lạnh không tồn tại. May quá, suýt nữa thì bị trừ tích phân.

​Lúc này nó mới bấm mở rà quét.

​Lúc này 03 mới phát hiện, ngoài Phượng Quyết, Thu Song Song và Linh Thi, nơi này còn có một người khác.

​Phượng Quyết cũng phát hiện ra.

​Xung quanh nàng hiện lên vài đoàn ngọn lửa, chiếu vào những bức tường đá màu đen. Một lão giả thân hình câu lũ, khuôn mặt xấu xí đứng bên cạnh ánh lửa, thần sắc phức tạp.

​Thu Song Song đang ngã trên mặt đất, định rơi nước mắt, mừng rỡ ngồi dậy, hét lớn với lão giả: “Ân nhân!”

​“Thu tiểu thư…” Giọng nói khàn khàn của lão giả đáp lại. Ông ta nuốt nước bọt, cổ họng hoạt động, thân thể trông càng thêm câu lũ, khẽ nói: “Phượng cung chủ.”

​“Tiết Bất Phàm.” Phượng Quyết cười lạnh, thậm chí có chút nghiến răng nghiến lợi.

​Cái tên linh quỷ nên nhường cho hắn. Tiết Bất Phàm nên gọi là Tiết là quỷ! Âm hồn không tan!

​Nghe thấy tên Tiết Bất Phàm, Hỏa Nham Giao trợn tròn mắt, lập tức thu nhỏ cơ thể quấn lấy chân Phượng Quyết, giả vờ là vật trang sức trên chân nàng.

​Giữa một loạt những người — và giao — với biểu cảm phong phú, một khối hệ thống lấp lánh, sáng bạc bay đến trước Phượng Quyết, trong luồng lửa kim hồng kia, hòa quyện cùng ngọn lửa. Nó cố ý sáng lên, làm ánh sáng bạc và ánh sáng kim hồng giao hoà dung hợp, quang mang liên tiếp không ngừng.

​Giọng nói thanh lãnh, bình tĩnh lại một lần nữa tự giới thiệu.

​Còn có ta.

​“03.”

​--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

​Nhật ký công việc:

​Giảng văn minh, hiểu lễ phép, là quy tắc bắt buộc của các hệ thống. (⁠ ̄⁠ヘ⁠ ̄)

​Phúc đáp ý kiến của Chủ hệ thống: Ha ha!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro