Chương 41

03 trở lại Thế giới nhiệm vụ.

Khoảnh khắc mở mắt, nó phát hiện bốn phía vẫn còn tuyết rơi. Những quả cầu tuyết mà nó nặn trước khi về hệ thống giới đã vây quanh nó thành một vòng. 03 chào hỏi mọi người xong bay lên trên, phát hiện xung quanh người mình phủ lên một lớp bảo vệ. Chung quanh được ngụy trang thành một tiểu viện tinh xảo: căn phòng nhỏ mà Phượng Quyết mua trước khi bế quan nằm ngay chính giữa. Xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa có thể nhìn thấy búp bê sứ Linh Linh đang cười tủm tỉm trong phòng.

Trong viện trồng đầy hoa và cây, nhưng hoa là đá quý, cây là phỉ thúy, cá trong hồ đều ánh vàng rực rỡ, đầu trồi lên mặt nước đội một nhúm bông tuyết.

“Đẹp không?” Giọng nói lười biếng truyền đến từ trong phòng. Một bàn tay trắng như tuyết khẽ vén màn lụa. Nữ nhân ấy chậm rãi bước ra, đối diện với ánh nhìn tròn xoe của 03, khóe môi khẽ cong — phong hoa vẫn như cũ.

“Phượng Quyết, người xuất quan rồi.” 03 nói. Nó kéo ra giao diện nhân vật, so sánh với Phượng Quyết, ngoài quần áo trang sức không giống nhau ra, Phượng Quyết so với trước khi bế quan... không hề có một chút thay đổi nào.

Bong bóng của 03 toát ra một biểu cảm tự hỏi, hệ thống mở ra sổ tay tâng bốc của mình, bắt đầu ca ngợi Phượng Quyết. “Con người nói, một ngày không thấy như cách ba thu, 549 năm không thấy, người vẫn như cũ như hoa như ngọc, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh cầu…”

Bởi vì đã từng trải qua ở Sùng Sơn Tiên Cung, lần này những lời tâng bốc càng thêm phong phú, thơ từ ca phú cứ thế tuôn ra.

Phượng Quyết khoanh tay, nhìn quả cầu bạc trong tuyết rũ hai cọng que diêm, giọng nói lạnh lẽo tựa băng vụn vui mừng niệm: “Sáng trong nếu thái dương thăng ánh bình minh, chước nếu hoa sen xuất lục sóng ①.”

03 là một quả cầu am hiểu kim cổ, nói mãi không dứt, thậm chí còn có thể dành thời gian giơ một chiếc chén nhỏ không biết lấy từ đâu ra lên uống một ngụm.

Khóe miệng Phượng Quyết đè xuống rồi lại đè xuống, cuối cùng vẫn nhịn không được, giương tay vung lên. Kết giới che chở tiểu viện tử tan đi, bông tuyết từ từ rơi xuống hạt cuối cùng.

“Được, thưởng.” Phượng Quyết bỏ hai quả ngọc thạch vào nhẫn trữ vật thuộc về 03.

03 nhẹ nhàng thở ra.

Dưới sự nỗ lực của nó, tình cảm giữa nó và Phượng Quyết không hề giảm bớt vì thời gian, thật sự là quá tốt!

Trên đầu hệ thống toát ra những bông hoa nhỏ.

Vậy là có thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.

03 kéo ra giao diện nhiệm vụ, vừa định thỉnh Phượng Quyết xem qua, thì lúc này Phượng Quyết bỗng nhiên làm động tác “chờ một lát”.

Nàng hướng ra phía ngoài đi đến.

03 vội vàng bay lên, “vù” một tiếng chui vào trong vạt áo từ cổ áo của Phượng Quyết. Bước chân Phượng Quyết dừng lại, trong lòng mặc niệm: Đây là một quả cầu, đây là một quả cầu!

Nàng mặt đen đi ra khỏi phòng ngủ.

Một vị cung nhân ngoài cửa, hành lễ với Phượng Quyết nói: “Khởi bẩm Cung chủ, Tư Nghi trưởng lão truyền tin đến Tê Hoàng điện, thỉnh Cung chủ dời bước đến chính điện, vì việc Ngũ Châu Đại Bỉ.”

Phượng Quyết nói:

“Hảo.”

Cung nhân lui ra, trong Tê Hoàng cung không còn ai, Phượng Quyết mới bắt 03 từ cổ áo ra, một người một cầu đối diện, 03 toát ra dấu chấm hỏi.

Làm sao vậy?

“Ngươi…” Phượng Quyết đè xuống ý nghĩ muốn gõ quả cầu này, nhíu mày, nói với 03 chính sự: “Việc Ngũ Châu Đại Bỉ vô cùng quan trọng, Phong chủ và Trưởng lão các phong đều sẽ có mặt. Ngoại trừ Tư Nghi, tu vi của những người này đều cao hơn ta, lại là bậc tinh anh, ngươi tuyệt đối không thể bại lộ, thành thành thật thật làm một hạt châu, nghe hiểu không?”

Sau khi có thực thể, 03 có một ưu điểm là lực lượng vận hành của nó khác biệt với thế giới này. Chỉ cần nó không chủ động bại lộ, tu vi có cao đến mấy cũng không thể nhận thấy được linh lực của nó.

Nghe hiểu.

03 thu hồi que diêm và vòng mắt, biến thành một hạt châu nhìn vừa xinh đẹp lại bạc lấp lánh. Phượng Quyết lấy ra một hạt châu thế thân so sánh với bản thể 03, phát hiện vẫn là 03 đẹp mắt hơn.

“Nói cho rõ, tuyệt đối không thể bị phát hiện.” Phượng Quyết dặn dò lần nữa, nắm hai viên hạt châu bay đến chính điện Tê Hoàng phong.

Cửa sổ của đại điện rộng mở nguy nga, tùy tiện nhìn ra đều là phong cảnh tuyệt đẹp.

Mấy ngày Phượng Quyết bế quan, bên ngoài Tê Hoàng phong đã là sơn thanh thủy lục, muôn hồng nghìn túy. Quỳnh lâu ngọc vũ đặt mình trong thanh sơn tú thủy là giấc mộng thế gian không thể vọng đến, nhưng lại không biết tu sĩ trong quỳnh lâu ngọc vũ cũng đang nhìn xa bầu trời cao, đo đạc giấc mộng hoàng lương khấu hỏi tiên môn (giấc mộng lớn gõ cửa tiên giới) thành hiện thực.

Phượng Quyết dừng lại ở tòa cao trong đại điện, rũ mắt nhìn xuống mọi người trong điện.

Lam Ương Cung có Đức, Nghĩa, Lễ, Nhân, Tín cùng Tê Hoàng sáu phong, tổng cộng năm vị Phong chủ, mười lăm vị Trưởng lão. Trừ vị Trưởng lão có tu vi cao nhất vẫn luôn bế quan, còn lại mười chín người đều có mặt trong điện, hành lễ với Phượng Quyết.

“Không cần đa lễ.” Phượng Quyết tùy ý nâng tay, ngồi xuống, nói: “Ta từ Sùng Sơn Tiên Cung trở về bế quan đến nay, chưa từng gặp qua chư vị, hơn một năm qua đã vất vả chư vị quản lý sự vụ trong Cung.”

“Cung chủ nói quá lời, vốn là nội việc do chúng ta chia nhau quản lý.” Giữa mọi người, một nữ tử khuôn mặt hiền hậu mặc áo lam cười nói: “Chỉ là Cung chủ người ở Sùng Sơn Bí Cảnh, dùng sức lực của bản thân giết Lôi Điểu, đánh lui Hỏa Nham Giao, thật sự khiến chúng ta mở rộng tầm mắt!”

Vị nữ tử này là Lễ Ương Phong Phong chủ. Nàng nói xong, Nghĩa Ương Phong Phong chủ bên cạnh cũng cười nói: “Không sai. Chỉ là đáng tiếc Cung chủ người có dũng có mưu như thế, lại không được cơ duyên Sùng Sơn Tiên Cung lựa chọn, có thể thấy cơ duyên này cũng không có mắt. Thiên địa rộng lớn, còn có vô số cơ duyên chờ người đi lấy.”

Phượng Quyết cười trong lời an ủi của Nghĩa Ương Phong Phong chủ, nói: “Không sao, việc này ta vẫn chưa để trong lòng. Chuyến đi này Bản cung thu hoạch không ít, Linh Đan Lôi Điểu thì giữ lại, còn lại da thịt huyết cốt cùng linh vật thảo dược Bản cung không dùng được, sẽ đặt vào Minh Sự đường. Đệ tử các phong nếu có nhu cầu, dùng công tích đi lĩnh.”

“Trừ những thứ này ra, Bản cung ở Sùng Sơn Tiên Cung, còn đoạt được một quả Linh Tâm.”

Lời Phượng Quyết nhẹ nhàng bâng quơ lại dấy lên sóng to gió lớn trong tai chư vị Phong chủ Trưởng lão. Mọi người vừa mừng vừa sợ, có người nói: “Linh Tâm khả ngộ bất khả cầu (có thể gặp nhưng không thể cầu), Cung chủ đây là lại đoạt được một linh mạch cho Lam Ương Cung rồi!”

“Cung chủ có vận may tốt này, Lam Ương Cung ta nhất định thiên cổ hưng thịnh.”

Lời khen ngợi như ca, khóe miệng Phượng Quyết cong lên, bàn chân dưới vạt váy nhẹ nhàng đung đưa.

Lúc này, Lễ Ương Phong Phong chủ lại mở miệng, nói: “Cung chủ, Ngũ Châu Đại Bỉ sắp mở ra, lúc người bế quan, Lam Ương Cung đã nhận được tin truyền từ Văn Đạo Học Cung. Ngũ Châu Đại Bỉ lần này, người báo danh là đệ tử tu vi Trúc Cơ kỳ không quá 50 tuổi, đệ tử Kim Đan kỳ không quá 100 tuổi, đệ tử Nguyên Anh kỳ không quá 300 tuổi, Tu sĩ Hóa Thần kỳ trở lên không yêu cầu tuổi tác.”

“Phóng mắt khắp Thần Châu, Hóa Thần kỳ đã là cường giả một phương, hầu hết đều là chủ nhân của các môn phái, chắc chẳng có mấy người chịu ra mặt. Nhưng Kim Đan và Nguyên Anh kỳ thì nhiều vô kể. Đại bỉ tuy cấm vượt cấp giao đấu, song vẫn luôn kịch liệt vô cùng. Cung chủ, không bằng mang theo Linh Tâm châu này, phòng khi bất trắc.”

“Không sai, Cung chủ. Ngũ Châu Đại Bỉ khắc nghiệt, chỉ tuyển chọn ưu tú nhất. Nếu Lam Ương Cung trên dưới chỉ có một người có thể trúng cử, ắt là Cung chủ ngài. Xin Cung chủ bảo trọng bản thân nhiều hơn.” Một vị Trưởng lão khác cũng nói.

Trên mặt Tư Nghi lộ ra thần sắc tán đồng, nói: “Cung chủ, vòng tỷ thí thứ nhất không cần lo lắng. Nếu người không thể thông qua, Đông Châu này cũng không ai có thể qua Đại Bỉ này. Nhưng sau khi rời khỏi Sùng Sơn Bí Cảnh, chuyện chúng ta bị Nhiếp Tú của Ngọc Đỉnh Tông chặn thuyền uy hiếp vẫn còn rõ ràng trước mắt. Hắn tuổi tác không quá 300, lại là Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ghi hận trong lòng đối với người, đối với Lam Ương Cung. Hắn tất nhiên sẽ tìm mọi cách xuống tay với người.”

“Ngọc Đỉnh Tông a…”

Tín Ương Phong Phong chủ thở dài, nói: “Trong Ngũ Châu, Trung Châu là hưng thịnh nhất, nhân tài đông đúc, linh vật nhiều vô kể. Vòng Đại Bỉ thứ nhất, các Châu khác mỗi Châu chỉ tuyển 500 người, nhưng Trung Châu một Châu tuyển ngàn người! Ngọc Đỉnh Tông trấn giữ một vùng phồn hoa như thế, danh tiếng hiển hách, có thể thấy được thực lực bất phàm. Nhưng đệ tử ta từng du ngoạn giao thiệp với họ, ai nấy đều nói cảm nhận vô cùng tệ. Tông chủ Ngọc Đỉnh Tông là kẻ có thù tất báo, tính tình hiểm độc, danh tiếng của hắn cũng tai tiếng y như môn phái.”

Nhắc tới Nhiếp Tú và Ngọc Đỉnh Tông, ánh mắt Phượng Quyết lạnh lùng, vuốt ve hạt châu trong tay. 03 lén lút nhìn Phượng Quyết.

Nhiệm vụ: [ Phòng bị Ngọc Đỉnh Tông Nhiếp Tú, bảo hộ Phượng Quyết. ]

Có nhận hay không?

Nhận.

“Mặc kệ là Nhiếp Tú hay Ngọc Đỉnh Tông, cứ để hắn tìm đến, Bản cung có gì phải sợ!” Phượng Quyết lạnh lùng nói: “Sợ chính là bọn hắn không dám tới!”

Đối mặt với Cung chủ cường thế như thế, mọi người trong lòng vừa lo vừa mừng, chỉ có thể khuyên nàng bảo vệ tốt bản thân.

Trong lời khuyên của mọi người, Phượng Quyết thu hồi Linh Tâm. Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, hỏi Tư Nghi: “Lịch trình Đại Bỉ đã có chưa?”

Tư Nghi liền nói: “Bẩm Cung chủ, vòng thứ nhất Ngũ Châu Đại Bỉ sẽ mở ra sau mười ngày. Đông Châu lần này do Lam Ương Cung chủ trì, người của Văn Đạo Học Cung sẽ đến giám sát. Từ Đông Châu sẽ tuyển ra năm trăm người, sau đó tiến đến Trung Châu tham gia vòng thứ hai.”

Phóng mắt khắp Đông Châu, hiện nay e rằng chỉ có Lam Ương Cung mới đủ tư cách và thực lực để gánh vác đại hội quy mô như thế.

Nói đến vòng tỷ thí thứ nhất, không khí trong chính điện đột nhiên thay đổi.

Tín Ương Phong Phong chủ cười cười, nói: “Mối thù với Ngọc Đỉnh Tông phải đến đợt thứ hai mới đụng tới, nhưng vòng thứ nhất thì sao?” Trên mặt nàng nụ cười vô cùng hiền lành, nói: “Sau khi Lão Cung chủ ly thế, luôn có vài đồ vật chướng mắt quấy phá khiến người ta không được yên ổn. Nay vừa khéo là một dịp tốt—”

Trướng cần phải tính, mới có thể bình yên.

(ngụ ý: muốn dẹp yên thì phải để sóng nổi lên đã – muốn yên, phải trước hết khuấy động mà tính toán cho rõ ràng)

Nàng nhìn quanh bốn phía, trên mặt các vị Phong chủ Trưởng lão lộ ra ý cười tương đồng. 03 lẳng lặng nghĩ: Thật nhiều Tư Nghi!

Tư Nghi chân chính ôn nhu nói: “Chư vị yên tâm, ta đều nhớ kỹ cả rồi.”

Mọi người: “Ha ha ha.”

Phượng Quyết cũng cười, giữa đôi lông mày toát ra kiêu ngạo khí phách.

Nàng đứng dậy, cười nói: “Ngũ Châu Đại Bỉ nếu tuyển ở Lam Ương Cung, đệ tử Lam Ương Cung ta nhất định không thể thua kém người ngoài. Các vị không cần tiếc bảo vật, cứ để các đệ tử được yêu thích liều mạng một phen, cho thiên hạ thấy uy thế và phong thái của Lam Ương Cung!”

Mọi người gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Sau khi bàn bạc xong chuyện liên quan đến đại bỉ cùng chính sự trong cung, Phượng Quyết khẽ gật đầu, đứng dậy rời đi.

Đợi nàng rời đi, Lễ Ương Phong Phong chủ cười rộ lên, nói với Tư Nghi: “Ta đã quá tuổi tham gia đại bỉ, không thể đặt chân đến Văn Đạo Học Cung nữa. Nhưng ngươi và đệ tử kia của ngươi đều trẻ trung tài giỏi — không bằng theo Cung chủ, cùng người đi một chuyến đến Học Cung mà hỏi cho rõ.”

Tư Nghi giọng nhẹ nhàng nói: “Mượn lời tốt lành của Phong chủ.”

Lễ Ương Phong Phong chủ tươi cười hòa ái, nhìn về phía Nhân Ương Phong Phong chủ Diêm Thanh Loan — người vốn dĩ xưa nay luôn khí thế bức người, nói năng quyết đoán, nay lại phá lệ trầm lặng, ngồi yên không hé răng. Dĩ vãng Cung có chuyện đại sự quan trọng, người này đều đứng trước mặt mọi người, nói một không hai. Hôm nay lại như người câm ngậm miệng. Lễ Ương Phong Phong chủ chớp mắt, cảm thấy người một nhà với nhau không gọi là tính sổ, gọi là giao lưu. Vì thế nàng cười tủm tỉm nói với Diêm Thanh Loan: “Dưới trướng Diêm Phong chủ người tài ba nhiều như lông trâu, lần này cũng có thể ở Đại Bỉ phô diễn tài năng!”

Khóe miệng Diêm Thanh Loan lạnh lùng nhếch lên, lộ ra một nụ cười đáp lại.

Các Phong chủ khác thường ngày chịu nhiều thiệt thòi dưới tay nàng, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này, vội vàng hỏi: “Diêm Phong chủ lần này phái những đệ tử nào tham gia Đại Bỉ?”

“Ta nhớ rõ dưới trướng Diêm Phong chủ có một đệ tử, tuổi còn nhỏ thiên phú cao, được Diêm Phong chủ yêu thích nhất. Lần này nhất định có thể ở Đại Bỉ tỏa sáng rực rỡ!”

Mọi người: “Ha ha ha!”

Tư Nghi nhếch khóe miệng.

Diêm Thanh Loan cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn mọi người một cái.

Nội môn Lam Ương Cung, còn có ai không biết Cố Vũ Thanh bị Tư Nghi phạt đi quét chuồng bò. Cố Vũ Thanh chỉ làm nửa ngày đã tìm đến Nhân Ương Phong khóc lóc kể lể. Nàng vừa định mềm lòng, thì Quản sự Điện hầu thú tới bắt Cố Vũ Thanh còn đem theo ngọc bài Tư Nghi, tựa hồ sớm đã dự đoán được tình huống này. Diêm Thanh Loan đành phải ngạnh hạ tâm địa (cứng lòng) để Quản sự mang Cố Vũ Thanh đi, chỉ hy vọng nàng có thể làm việc tốt, nhận phạt ba năm sau quay lại tu luyện.

Dù sao cũng là đứa trẻ một tay nuôi lớn, giận quá mắng quá vẫn là đau lòng.

Nhưng giờ đây, bị những phong chủ vốn thường ngày bị nàng đè ép chế giễu, Diêm Thanh Loan chỉ cảm thấy lòng mình tan thành mây khói. Những lời nói khéo léo kia như từng nhát roi mềm quất lên mặt, từng chút từng chút khiến nàng tức nghẹn, may mà chẳng ai nhắc đến lời đồn rằng nàng phải đối mặt với Lão Cung chủ dưới Cửu Tuyền.

Nén giận thật lâu, cuối cùng nàng không nói một câu, sải bước rời đi. Nhìn bóng lưng nàng phẫn nộ mà oai hùng, những phong chủ từng bị nàng chèn ép mấy năm nay đều giãn mày hả dạ, đồng loạt bật cười: “Ha ha ha!”

-----

03 từ lòng bàn tay Phượng Quyết bay ra, dừng lại trên vai nàng.

Phượng Quyết chậm rãi bước đi trên những bậc đá xanh của sơn đạo, mắt khẽ rủ nhìn hoa văn dưới chân. Vạt váy nàng lướt qua cỏ cây hai bên, kéo theo một làn sương mỏng như tuyết phủ.

03 xoay một nửa vòng, nhìn về phía sau nàng.

Đại điện Tê Hoàng phong nguy nga, theo hướng nhìn của các nàng như ốc sên đang kiên nhẫn bò về phía trước.

Tựa như một đường ranh giới vô hình, ngăn đôi hạ cùng đông, chia cách rõ ràng đến lạ.

Tuyết mang theo chút kiếm khí của hệ thống nào đó, ẩn mình trong kết giới, dưới cái nhìn kiên cường của bạch hạc vẫn không chịu khuất phục, ngày qua ngày mà phiêu diêu rơi xuống, phủ thành một mảnh bạc phơ mênh mang. Từ khi Phượng Quyết xuất quan đến bây giờ, chỉ còn con đường núi được cung nhân quét sạch, còn lại là rừng cây, cỏ dại — nếu không nhờ linh khí nồng đậm nuôi dưỡng, e rằng đã sớm chết lặng trong tuyết.

Trên đường núi có tiếng bước chân Phượng Quyết, có tiếng bội ngọc bên hông nàng lay động đánh vào nhau trong suốt, có tiếng châu ngọc của trâm cài tóc lay động giữa tóc mai.

Lả tả... lạp lạp...

Ngọc châu đung đưa, rơi nhẹ trên mái tóc.

03 nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ vào mặt Phượng Quyết, trên cầu bay ra chữ ảo.

[Hảo cảm Ký chủ +1]

“Trước kia, mẫu thân thường xuyên dẫn ta đi trên con đường này.”

Phượng Quyết đang cúi đầu đi đường bỗng nhiên nói. Môi đỏ răng trắng, giữa môi phun ra khí trắng nhàn nhạt. Nàng nghiêng đầu nhìn quả cầu hệ thống trên vai, giơ tay so một độ cao, tiếp tục nói: “Lúc đó ta còn chưa tu hành, cái đầu còn chưa cao bằng con hạc trên núi. Mẫu thân nắm tay ta, đi từ trên núi xuống chân núi, rồi lại đi từ chân núi lên núi.”

Que diêm của 03 rũ xuống, nghiêm túc lắng nghe.

“Mẫu thân hỏi ta, leo núi mệt không?”

Phượng Quyết nói: “Ta nói mệt.”

Phượng Quyết ngừng chút rồi nói tiếp: “Có một lần ta leo núi mệt đến bệnh, mẫu thân tự tay đút thuốc cho ta uống. Nước thuốc đen nhánh khó có thể nuốt vào. Mẫu thân hỏi ta khổ hay không khổ, ta khóc lóc nói khổ.” Tựa hồ nghĩ đến chính mình khi còn bé, Phượng Quyết không nhịn được cười rộ lên.

Tiếng cười dừng lại trên tuyết.

03 không biết vì sao Phượng Quyết đột nhiên nhắc đến chuyện cũ, nhưng nó nghe rất chăm chú, vòng mắt buồn cười thẳng tắp nhìn chằm chằm Phượng Quyết.

Phượng Quyết cười xong, nhìn về phía núi rừng phủ tuyết.

Núi xa xanh như bức họa cuộn tròn, nơi gần lại mênh mông vắng lặng. Phong cảnh khác nhau như trời với đất đặt cùng một chỗ, lại cũng tao nhã thú vị.

Phượng Quyết nhìn tuyết nói: “Đợi ta khóc xong, mẫu thân nói cho ta, đường tu tiên còn mệt hơn leo núi, còn khổ hơn nước thuốc. Hỏi ta mỗi ngày mệt như vậy, khóc như vậy, còn muốn tu luyện làm thần tiên không?”

“Ta nói muốn.”

Phượng Quyết bật cười, giọng nói lười biếng thêm vài phần tươi đẹp, dịu dàng nói: “Ta nói với mẫu thân, nếu ta làm thần tiên, có thể phi thiên độn địa (bay lên trời xuống dưới đất) không gì là làm không được, không bao giờ sợ leo núi, cũng sẽ không mệt đến mức phải uống thuốc.”

“Mẫu thân nghe xong cười lớn, rồi bắt đầu truyền tâm pháp cho ta.”

Phượng Quyết nói: “Năm đó ta 6 tuổi.”

03 ngây ngẩn.

6 tuổi, mẫu thân Phượng Quyết là 6 tuổi qua đời.

Phượng Quyết hoạt động bước chân trở lại, giọng nói bình tĩnh.

“Lúc mới gặp, ngươi hỏi ta còn có trưởng bối không, muốn xin trưởng bối rời núi đến đính hôn cho ta. Kỳ thật ta chỉ có mẫu thân. Nãi nãi ta, và Lão Cung chủ Lam Ương Cung, đã qua đời từ mấy trăm năm trước. Nàng cách mấy trăm năm vì ta đã định ra hôn ước, ngươi cũng biết vì sao?” Phượng Quyết nghiêng đầu, cười hỏi 03.

“03 không biết.”

Phượng Quyết: “Bởi vì Bạch Phong Huy nói không sai, tâm pháp mẫu thân truyền cho ta quả thật có khuyết điểm. Nếu không thể bổ sung đầy đủ tâm pháp, tu luyện tiếp cuối cùng chỉ có một con đường.”

Chết.

Vòng mắt của 03 rụt lại, không nhịn được giơ tay, ấn lên gương mặt Phượng Quyết: “Xin Ký chủ không cần chết.” Nó mở cửa hàng ra, hỏi: “Phượng Quyết, tâm pháp người tu luyện tên là gì?”

Phượng Quyết ôn nhu nói: “《 Phượng Hoàng Quyết 》

03 nhanh chóng tìm kiếm trong cửa hàng, vô số tâm pháp liên quan đến phượng hoàng xuất hiện, biến thành từng cái tiểu giao diện lơ lửng trước mặt Phượng Quyết. Phượng Quyết lần lượt nhìn qua, cười bất đắc dĩ nói: “Không có.”

“Ta đã từng nghĩ, ngươi vạn năng như thế, liệu có thể vì ta biến ra nửa bản tâm pháp còn lại không. Quả nhiên ảo tưởng chung quy cũng là ảo tưởng, có thể thấy Thiên Đạo đã chú định, có một số việc không thể tùy ý sửa đổi.”

03 không bỏ cuộc, kiên trì reset, đổi từ khóa tìm kiếm.

Phượng Quyết đưa tay, hái Hệ thống đang bận rộn xuống khỏi vai, nâng trong lòng bàn tay.

“Tạm thời dừng lại đi, trước hết nghe ta nói hết đã, ngươi không phải vẫn luôn muốn nghe sao?” Phượng Quyết nói.

Que diêm của 03 đang múa may dừng lại, ngoan ngoãn rũ xuống. Giao diện ảo che kín toàn bộ núi rừng trong nháy mắt được nó thu hồi.

“Nói đến đâu rồi… À đúng rồi, chuyện hôn ước.” Phượng Quyết nói: “《 Phượng Hoàng Quyết 》 là cơ duyên mà nãi nãi ta đoạt được. Nàng tự biết rõ tâm pháp có khuyết điểm, nhưng vẫn kiên trì tu luyện, cho rằng cuối cùng có thể tìm được nửa kia của tâm pháp. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người…”

Phượng Quyết ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, cất bước tiếp tục tiến về phía trước, ôn thanh nói: “Tiên duyên vỡ mộng, nàng dùng bí pháp sinh ra mẫu thân ta, kinh doanh Lam Ương Cung, bồi dưỡng mẫu thân, cũng định ra hôn ước của ta và Tiết Bất Phàm trước khi chết. Mẫu thân lúc đó không có ý trung nhân.”

“Bây giờ nghĩ lại, đó cũng là một tấm lòng yêu con của nàng. 03, tâm pháp 《 Phượng Hoàng Quyết 》 vốn bá đạo, đối với linh căn và tâm pháp của tu sĩ song linh căn cực kì kén chọn đến cực điểm, muốn tìm một người vừa hợp căn vừa hợp tâm — hiếm như lông phượng sừng lân. Nãi nãi không truyền thụ 《 Phượng Hoàng Quyết 》 cho mẫu thân, còn vì nàng mà lập ra hôn ước, là kỳ vọng mẫu thân không cần đi vào con đường tương đồng với nàng. Đáng tiếc sau này Cửu Thiên giáo nổi loạn, vì cứu thế, mẫu thân ta đã dứt khoát lựa chọn tu hành 《 Phượng Hoàng Quyết 》, lấy tiên duyên đổi lấy thiên hạ trời yên biển lặng.”

Trong lòng 03 dâng lên đủ loại cảm xúc. Nó sờ sờ thân thể của mình, giọng nói thanh lãnh chậm rãi nói: “Mẫu thân người là một người đáng kính nể.”

Phượng Quyết cười kiêu ngạo, nói: “Không tồi.”

Nhắc đến mẫu thân, giọng nàng tràn đầy tôn kính và hoài niệm, ôn nhu nói: “Năm đó đại chiến, mẫu thân ta bị trọng thương chưa lành, lấy một viên tử thai phượng hoàng (bào thai phượng hoàng) làm dẫn, dùng bí pháp tương đồng khiến ta ra đời.”

Phượng Quyết nâng cánh tay cho 03 xem. Dưới làn da trắng nõn mềm mại kia, trong mạch máu xanh lơ vẫn chảy xuôi huyết mạch phượng hoàng.

Bong bóng trên đỉnh đầu 03 “Bang kỉ” nện lên đầu, nó nói: “Huyết mạch phượng hoàng, 《 Phượng Hoàng Quyết 》, nghe tới liền rất xứng.”

Phượng Quyết nhìn chằm chằm cánh tay, chậm rãi nói: “Không sai, đáng thương thay lòng cha mẹ thiên hạ, mẫu thân ta đi lên con đường tương đồng với mẫu thân nàng. Nàng ngăn không được cái chết, lại không muốn ta cũng đi lên con đường này. Nàng đã sưu tầm các phương pháp tu luyện khác cho ta, nhưng ta không muốn từ bỏ 《 Phượng Hoàng Quyết 》

Ngữ khí Phượng Quyết dần trở nên nặng nề, tựa hồ nhìn thấy tương lai của nàng, cũng phảng phất nhìn thấy con đường khác biệt.

Ba người tổ tôn các nàng bị nhốt dưới tâm pháp này. Nàng muốn tìm kiếm được nửa kia của tâm pháp, an ủi linh hồn của hai vị thân nhân trên trời, nàng muốn chứng minh người Phượng gia tuyệt đối sẽ không bị vây khốn tại con đường này!

Tê Hoàng điện đã gần ngay trước mắt, bạch hạc bay lên, cánh vỗ khẽ khuấy tuyết trắng, lướt theo đường dài màu xanh lơ, bay cao lên trời.

Mây trắng từ từ trôi, Phượng Quyết nhìn xa núi.

“Nãi nãi yêu con sâu sắc, không đành lòng nhìn thấy mẫu thân chịu chết, nên lấy một hôn ước vây nàng, lại lưu lại rất nhiều đường sống mới có ta. Mẫu thân yêu ta, không muốn ta đi lên con đường tương đồng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn buông tay mặc ta lựa chọn.”

“Ta từ nhỏ thông minh sớm, sinh ra ở Lam Ương Cung, tinh thông Lam Ương Cung, bên người có hiền tài vô số. Ta có thiên phú quyết tuyệt, lại có tâm pháp thích hợp nhất, ta sao có thể từ bỏ?” Phượng Quyết nắm chặt nắm tay, hai tròng mắt dưới hàng mi dài kiên định. Nàng gằn từng chữ: “Ta là Phượng Quyết, tu luyện tâm pháp《 Phượng Hoàng Quyết 》. Tâm nguyện đời này của ta là tìm được hết《 Phượng Hoàng Quyết 》, thành tựu Đại Đạo (đạt tới cảnh giới cao nhất), đây là tâm nguyện của tổ tôn ba đời chúng ta. 《 Phượng Hoàng Quyết 》 tu luyện không thể nghịch đạo, cho dù ta có sửa tu đạo khác đi nữa chăng,《 Phượng Hoàng Quyết 》 vẫn vững cắm rễ trong Linh Hải của ta.”

“Nếu muốn bước trên tiên lộ, đại đạo phải viên mãn. Không có 《Phượng Hoàng Quyết》, ta sẽ giống hai vị trưởng bối trước, hao tổn thọ mệnh, dầu đến khi đèn tắt, cũng phải chết.” Phượng Quyết vung tay áo, mang theo 03 đi đến một thiên điện của Tê Hoàng điện. Nàng đẩy cửa sổ ra, để 03 nhìn bức họa treo trên tường trong phòng.

Nữ tử trong bức họa tuyệt mỹ thoát tục, hai tròng mắt tươi đẹp, sán lạn không khác gì Phượng Quyết hiện tại.

Phượng Quyết hơi mỉm cười với bức họa mẫu thân, nói nhỏ: “Ta muốn trở thành nàng, lại không muốn giống nàng.”

“Ta dù có oanh oanh liệt liệt mà chết đi, cũng không cam lòng vô vọng mà sống.”

Đã là phượng hoàng, tự nên làm người trong thiên hạ này phải cúi đầu!

Phượng Quyết kiệt ngạo cười, vung tay áo đóng cửa sổ, hóa thành lưu quang bay trở về phòng ngủ, hạ xuống giường.

Nhiệm vụ: [ Nghe Phượng Quyết giảng những chuyện quá khứ ]

Trạng thái: [Đã hoàn thành].

Dòng chữ trên giao diện trôi nổi xám xuống. 03 bay trước Phượng Quyết, nói: “Phượng Quyết, ta giúp người tìm, chúng ta cùng nhau tìm.”

Giao diện sáng lên dòng chữ mới. 03 in đậm nhiệm vụ [ Tìm kiếm 《 Phượng Hoàng Quyết 》], đặt ở vị trí cao nhất, bắt mắt nhất.

Phượng Quyết dựa vào đệm giường, ngón tay trắng ngần chống gương mặt, đôi mắt mỉm cười nhìn về phía 03.

Hệ thống màu bạc nghiêm túc nói: “Không chỉ giúp người tìm 《 Phượng Hoàng Quyết 》, ta còn sẽ bảo hộ người. Mặc kệ là Nhiếp Tú hay Nhiếp ưu Nhiếp kém gì gì đó, đều sẽ không thể thương tổn người.”

Ánh mắt Phượng Quyết lướt qua chuỗi nhiệm vụ trên giao diện hệ thống. Nàng biết 03 là hệ thống nói được làm được. Nàng đã không còn bất kỳ bí mật nào với 03 ——

Chuyện tâm pháp nàng vẫn luôn giấu trong lòng. Thân là Cung chủ Lam Ương Cung, nàng không hề yếu thế, không muốn bất cứ ai cho rằng nàng yếu ớt, chưa từng kể chuyện cũ với ai. Nhưng hiện tại nàng lại nói nhiều như vậy với 03… Sự thân mật như thế khiến nàng nảy sinh nửa phần nghịch ngợm. Phượng Quyết cong khóe miệng, cố ý hỏi 03: “Ngươi muốn bảo hộ ta như thế nào?”

Không đợi 03 lấy tiểu kiếm ra, Phượng Quyết nói: “Ngươi là một tiểu hạt châu, ta cũng không dám để ngươi bị người ngoài nhìn thấy. Ngươi cũng thấy rồi, bên ngoài nhiều kẻ xấu như vậy, kêu gào không phải tộc ta, tất có dị tâm.”

“Cũng may là hiện tại chúng ta đã cùng trải qua nhiều chuyện.” Tựa hồ nhớ tới cảnh tượng lúc mới gặp, Phượng Quyết nâng tay chạm vào tuyết trắng trên da, trên mặt lộ ra một nụ cười mơ hồ như không cười. Nàng nói tiếp: “Nếu là lúc mới gặp nhau, một khối bạc nhìn thấy được sờ không được lại nói với ta không nơi nào không thể bảo hộ ta, ta chỉ biết hoài nghi có người giả thần giả quỷ, dùng một vài thủ đoạn phi phàm ra vẻ, không dám lấy nhan sắc thật gặp ta, kêu ta làm sao tin tưởng?”

“Nhưng hiện tại thì…” Phượng Quyết nhìn hạt châu nhìn thấy được sờ được, rụt rè nâng cằm, lời chưa nói ra lại thấy trên đỉnh đầu 03 hiện lên bong bóng.

Phượng Quyết dừng lại, chờ 03 hiện biểu cảm.

Bong bóng hiện lên là chỗ trống, bay lượn hồi lâu, chậm rãi rơi xuống.

Lại chậm rãi hiện lên, cuối cùng biến mất.

03 trầm mặc, giọng nói so với ngày xưa muốn nhẹ hơn, nó nói: “Phượng Quyết, người đã nói, nếu ta là hình thái này, không thể gặp người, sẽ dẫn đến phát sự tình.” Tơ vàng kíp nổ xâu kim, kết hợp với thảm chu thêu bách hoa, trải trên gạch ngọc dưới ngói đỏ, ánh lên vẻ đẹp lấp lánh trước mắt.

Hệ thống màu bạc dừng ở trung tâm màu son.

Ánh mắt Phượng Quyết dừng lại trên sập, mặc cho 03 rơi xuống. Môi đỏ nhếch lên, giọng chậm rãi: “Ta lo lắng cho ngươi——”

Nàng nói líu lo giữa bạch quang.

Bạch sắc quang mang lập lòe, khiến người ta không thể nhìn thẳng. Phượng Quyết kinh ngạc nghiêng đầu. Đợi quang mang tiêu tán, nàng cau mày quay lại, đồng tử đột nhiên co rút.

Trong cung điện, trên nền son đỏ, hạt châu bạc đột nhiên biến mất, thay thế là một mỹ nhân tóc bạc, trần trụi, bạch ngọc không tì vết.

Mãn đường châu ngọc tỏa quang, chiếu rọi mọi thứ trong ánh trắng tinh khiết.

Phượng Quyết dựa vào đệm giường đột nhiên đứng dậy, nhìn nữ tử ngây thơ nhìn lại, đáy mắt bỗng nhiên sáng lên ánh quang, giọng nói nghẹn lại.

Giọng nói thanh lãnh cuối cùng có một thể xác xứng đôi, linh hồn 03 bình tĩnh mở miệng, gọi: “Phượng Quyết.”

“Như vậy... có thể bảo hộ người rồi?”

​--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

【 Ngộ Phượng Cuốn 】 kết thúc.

① 《 Lạc Thần phú 》 của Tào Thực.

​--------------------------------------
Lời nói nhỏ nho:

OMG~~~~~~ THÀNH NGƯỜI RỒI
*Gào hét trong đêm trong im lặng*
(⁠ノ⁠◕⁠ヮ⁠◕⁠)⁠ノ⁠*⁠.⁠✧

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro