Chương 44
Mặc áo thơm thơm, uống trà thơm thơm, 03 cảm nhận được điều tốt của việc làm người. Nàng rất muốn hiện ra một bông hoa, nhưng thân thể con người không phải do dữ liệu tạo thành, không thể nặn ra bông hoa được.
Trên đầu 03 toát ra bong bóng, bong bóng phiêu ra một đóa hoa lớn.
Động tác uống nước của Phượng Quyết khựng lại, nói: “Ta vừa nãy đã muốn hỏi ngươi, ngươi hiện tại đã biến thành người, còn có thể dùng năng lực hệ thống ư?”
03 nói: “Có thể, chỉ là một số công năng cần sửa đổi đường dẫn, viết lại mã số rồi mới sử dụng.”
Ví dụ như dùng dữ liệu để nặn ra que diêm cho chính mình. 03 cảm thấy tứ chi hiện tại dùng rất tốt, không cần phải nặn que diêm nữa. Nàng kéo ba lô ra, lấy trước mặt Phượng Quyết ra một thanh kiếm, một cái ấn đài, cùng với một viên cầu.
Phượng Quyết nâng tiểu hạt châu lên. Tiểu hạt châu đã mất đi linh hồn hệ thống nên đã thành một hạt châu chân chính, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Phượng Quyết đặt tiểu hạt châu xuống, úp trên miệng bát trà, liếc nhìn ấn đài.
Ấn đài là vật 03 đã đổi được khi đánh bại Lôi Thú ở Bí cảnh Sùng Sơn, tên là Xích Nguyệt Huyết Ấn. Ấn đài tổng thể có màu đỏ bừng, trông như được điêu khắc từ một khối Kê Huyết Thạch hoàn mỹ không một chút tạp sắc. Chỗ cầm tay là hình cầu, bao quanh một vòng hư ảnh. Phượng Quyết tập trung nhìn vào, phân biệt ra hư ảnh là năm loại hình thái ánh trăng: trăng non, thượng huyền, trăng tròn, hạ huyền, hối nguyệt.
Xích Nguyệt Ấn đài chỉ mới được 03 dùng qua một lần. Khi ấy tàn nguyệt treo đầu, ánh trăng tựa đao, từng phiến cắt lên thân Lôi Thú. Bị nhốt trong trận ấn, lôi thú rên xiết từng hồi, khổ không nói nổi.
Có thể bao vây và có thể đánh, quả thật là một pháp khí ghê gớm.
Ánh mắt Phượng Quyết cuối cùng dừng lại trên thân kiếm bên cạnh. Nói đến, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thanh kiếm này có kích cỡ bình thường— không, phải nói là kích cỡ phù hợp với cơ thể người, hơn nữa, lại còn có cả vỏ kiếm.
… Trách không được trước kia 03 xuất kiếm luôn có tiếng ra khỏi vỏ, thì ra mỗi lần 03 lấy ra đều đồng bộ thực hiện động tác rút kiếm.
03 thấy Phượng Quyết cầm kiếm, vội vàng nhắc nhở: “Cẩn thận.”
“Không sao.” Phượng Quyết dịu giọng nói, giơ kiếm lên thưởng thức. Chỉ thấy thân kiếm thon dài, màu sắc tựa băng mà không phải băng, ngọc mà cũng không phải ngọc, giống như 03 tự nhiên không tô điểm. Từ thân kiếm đến đuôi kiếm, chỉ có chỗ chuôi kiếm khảm một viên hạt châu màu đỏ tươi đẹp.
Phượng Quyết vừa nắm lấy chuôi kiếm, chỉ cảm thấy khí lạnh lẽo ập tới. Nàng có chút kinh ngạc, chậm rãi rút kiếm.
Băng hàn ra khỏi vỏ.
Thân kiếm gần như trong suốt, từng điểm từng điểm sáng lên, phản chiếu gương mặt Phượng Quyết. Ám văn (hoa văn chìm) ở hai bên mũi kiếm bơi lội theo động tác rút kiếm, phản chiếu một sợi băng mang lạnh lẽo.
Độ ấm trong phòng đột nhiên lạnh xuống.
Phượng Quyết kinh ngạc cảm thán, giơ cao thanh thần binh lạnh lẽo sắc bén trong tay, cảm khái nói: “Chính là nó, đã cứu ta hai lần liên tiếp.”
Đầu 03 nghiêng đi, xuất hiện ở một bên khác thân kiếm. Hai đôi mắt xinh đẹp đối diện nhau qua mũi kiếm. Tóc dài màu bạc 03 rũ xuống, dán vào khuôn mặt nàng đáp trên vai. Đôi mắt nàng chớp chớp, màu bạc nhợt nhạt bên cạnh lông mi bay múa lên xuống.
03 nghiêm túc nói: “Là ta cứu người.”
Phượng Quyết liếc nàng một cái, cầm kiếm đi ra cửa, xuyên qua hoa viên, đi vào đài tập võ.
03 theo sát phía sau.
Đài tập võ tọa lạc trên đỉnh núi trống trải, thiên địa mênh mang, thu hết vào đáy mắt.
Ngoài núi đã là mặt trời lặn, mây tía cuồn cuộn tụ lại, ánh chiều đỏ rực nhuộm cả chân trời, rộng lớn mà hùng vĩ. Sóng nước mênh mông của đại giang cùng núi non trùng điệp thần phục dưới hoàng hôn, hoặc chắp tay, hoặc quỳ lạy. Mặt trời lặn liền phủ thêm màn lụa màu cam cho núi sông hồ hải.
03 bỗng nhiên dừng lại bước chân, với thân thể con người nhìn mặt trời lặn oanh oanh liệt liệt này, đôi mắt trợn to thêm chút.
Nàng nói: “Oa.” Cầm lòng không được rút ra giao diện, vẽ lại mặt trời lặn trên giao diện rồi thu vào rương tư liệu.
Phượng Quyết ngoái đầu nhìn lại, nhìn nàng một cái.
Dưới hoàng hôn, tóc 03 đồng dạng bị mặt trời lặn nhuộm thành màu vàng kim, tựa như kim thủy nóng bỏng, dung nham lưu động. Nàng nhẹ nhàng cười, gọi: “Lăng…”
“3.” Phượng Quyết không cười, lặng lẽ bĩu miệng trong lòng.
Đôi mắt 03 nhìn chằm chằm đám mây, nói: “Ta đây.” Nàng quay đầu đi, nhìn thấy Phượng Quyết đã đứng ở trung ương đài tập võ.
“Ta thử kiếm của ngươi một lần.” Phượng Quyết nói.
Tốt tốt, chỉ cần Ký chủ chú ý an toàn thì tốt rồi.
03 ngoan ngoãn đứng ở ngoài đài tập võ.
Trên đài, Phượng Quyết tập trung tĩnh khí, bắt đầu thế kiếm.
Linh khí trên Tê Hoàng Phong kích động, sôi nổi kéo đến. Trường kiếm thấp minh, linh lực cuồn cuộn không ngừng rót vào thân kiếm. Thân kiếm vốn trong suốt nổi lên màu đỏ nhạt, xẹt qua bầu trời đêm, cùng tỏa sáng với mặt trời lặn, cùng kêu với gió mạnh.
03 nghiêm túc nhìn Phượng Quyết, nàng thấy thân ảnh kia nhẹ như chim yến bay, thoắt ẩn thoắt hiện như kinh hồng điểm nước. Linh kiếm trong tay vẽ ra quang mang lên xuống, phản chiếu làn váy tung bay, đẹp đến ngạt thở — mà cũng nguy hiểm như sương lạnh trên mũi kiếm. Một chiêu rút ra, có thể trong khoảnh khắc đoạt đi sinh mệnh người khác. Một đường kiếm xoay, lại đủ sức quét sạch thiên quân vạn mã. 03 nhìn người cầm kiếm, trong lòng không biết là sợ hãi hay là... hứng thú.
Ngoài núi, một con bạch hạc bay tới, dừng ở phía trên trường đình. Đôi mắt đen to như hạt đậu nhìn chằm chằm chủ nhân ngọn phong này. Nó cảm nhận được một tia lạnh lẽo mỏng manh, đến từ thần binh lợi khí trong tay Phong chủ. Nơi kiếm quang đi đến, đọng lại một tầng băng sương nhàn nhạt.
Không có tuyết rơi, không lạnh không lạnh.
Bạch hạc bước đi duyên dáng trên mái ngói vàng kim, thỉnh thoảng mở cánh, hót vang về phía Phong chủ. Ánh chiều tà giãy giụa trên đường chân trời, bị sắc lam nơi hoàng hôn xé đi tấm khăn che cuối cùng. Trên không, màn đêm phủ xuống — đầy sao rải khắp, sương mang ánh sáng mờ nhuộm cả đại địa.
Kiếm quang bạc nhũ đỏ xẹt qua, dần dần bình ổn. Phượng Quyết thu kiếm, nhắm mắt điều tức.
Hệ thống múa may bong bóng giơ gậy huỳnh quang vẫy vẫy trái, vẫy vẫy phải.
03 trên đỉnh toát ra đầu bong bóng giơ tay lên, vỗ tay bạch bạch.(👏)
“Phượng Quyết, người thật lợi hại.” Nàng chân thành mà khen.
Phượng Quyết hừ nhẹ một tiếng, trường kiếm trong tay vung lên một đóa kiếm hoa rực rỡ. Linh lực còn sót lại theo mũi kiếm rơi ra những đốm sáng lấp lánh.
“Kiếm này có thuộc tính băng hàn, ta cùng linh lực của nó tương khắc. Cho dù ta dùng hết sức, cũng chỉ có thể phát huy ra một phần năm công lực.” Phượng Quyết nói: “Lại đây.”
03 vỗ tay đi qua, từ trong tay Phượng Quyết tiếp nhận kiếm.
Khoảnh khắc chuôi kiếm được 03 nắm trong lòng bàn tay, phát ra tiếng kiếm kêu réo rắt, tựa như đang vui sướng. Tóm lại so với lúc Phượng Quyết cầm kiếm thì kêu lớn tiếng hơn chút. Phượng Quyết nhìn thấy quang cảnh này, khóe miệng cong xuống, khoanh cánh tay, hừ nhẹ.
“Ngươi tới đây.” Nàng nói: “Từ lúc ngươi có được truyền thừa Tiên Tôn Sùng Sơn, ta còn chưa thấy ngươi chân chính sử dụng chiêu thức kiếm bao giờ. Cứ để ta xem ngươi lợi hại đến mức nào.”
Phượng Quyết trêu ghẹo nói: “Không phải phải bảo vệ ta sao?”
Hảo, hảo.
03 gật đầu, muốn học theo Phượng Quyết ném kiếm. Nàng vung tay, thanh kiếm bị quăng lên, đến lúc định chụp lại thì tay đã trống không. Kiếm bổ một vòng trên không, rồi “bang!” — trường kiếm nện xuống đất, bắn tung băng vụn. Biểu tình Phượng Quyết mặt không cảm xúc, trong lòng chỉ muốn hái dấu chấm hỏi bay lơ lửng trên đầu 03 xuống mà treo lên đầu mình.
“Không phải như vậy sao?” 03 cảm thấy nghi hoặc. Nhưng nàng giỏi về học tập, lôi ra giao diện tìm tòi liên quan đến cách chơi kiếm hoa xinh đẹp bằng một tay, giao diện phóng rất lớn lơ lửng trước mặt.
Phượng Quyết: “…”
Biểu tình nàng càng thêm không cảm xúc, nhìn thanh tuyệt thế thần võ kia trong tay 03 bị ném bay lên, rơi xuống, bay lên, rơi xuống.
“Bang.”
“Bang.”
“Bang.”
“…” Phượng Quyết nhìn chằm chằm thanh kiếm lại một lần nữa nện xuống mặt đất, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ kỳ lạ: Xem ngươi còn vui nữa không.
Kiếm không vui, kiếm đang rên rỉ.
03 đang thở dài: “Vận hành con người không giống với hệ thống. Không thể cấy ghép mã kiếm hoa vào cơ thể để sử dụng.”
Phượng Quyết: “… Chơi cái gì kiếm hoa! Chơi kiếm cho ta!”
Tốt, tốt.
03 đã biết.
Nàng nắm lấy kiếm quăng hai cái lên không trung làm bộ quăng kiếm hoa, tay kia giơ lên, lấy ra một đoàn quang từ ba lô.
Là truyền thừa của Sùng Sơn Tiên Tôn.
Khoảnh khắc truyền thừa xuất hiện, kiếm ý kích động khiến biểu tình Phượng Quyết rùng mình, không tự giác buông tay, nghiêm trang mà đứng. Nàng chợt nhận ra truyền thừa vẫn luôn được 03 đặt trong ba lô, thì liền thấy 03 hé miệng, “A ô” nuốt truyền thừa vào trong bụng.
Phượng Quyết: “…???”
Ha a?
Nàng không cần suy nghĩ mà tiến lên, bóp cằm 03, cạn lời đến cực điểm: “Ngươi đang làm cái gì vậy hả?”
03 bị bắt mở miệng to ra, vô tội nhìn ánh mắt nghi ngờ của Phượng Quyết, nói: “Ta ngô ân xem mới ngô ân nhiều.”
Ta trước kia vẫn làm như vậy mà.
Sau khi nói xong nàng chợt nhớ ra, giờ nàng đã là người rồi.
Ai nha!
Trên đầu 03 toát ra bong bóng, bong bóng hệ thống ngượng ngùng mà đỏ mặt. Phượng Quyết bị nàng chọc tức mặt đỏ, chậm rãi buông tay, mặt tối sầm mắt hung dữ.
03 nhìn biểu tình Phượng Quyết, há miệng: “Ha ha ha!”
Cười cười cười, liền biết chiêu này!
Phượng Quyết giơ tay, hung hăng gõ lên đầu 03 một cái. 03 ăn đau, kinh ngạc đến trên mặt xuất hiện ra biểu tình.
“Phượng Quyết! Đau!” 03 xoa xoa cái trán bị đánh, bộ dạng tò mò dường như rất muốn Phượng Quyết gõ thêm vài cái.
“Vô nghĩa!” Phượng Quyết cười lạnh.
“Nếu mà làm truyền thừa đánh mất, ngươi đi đâu để đổi lại một phần tâm pháp kiếm quyết về? Ngươi giờ không còn là tiểu hệ thống có tiền như trước đây nữa!” Phượng Quyết làm 03 nhận thức được nàng hiện tại là một tiểu hệ thống không xu dính túi.
03: “Ực!”
Đúng vậy đúng vậy.
03 lau lau mồ hôi không tồn tại, vỗ vỗ bụng, quay đầu nhìn ra phía sau. Nàng đi dạo một vòng, nhìn tới nhìn lui trên mặt đất, nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may cũng may, ở trong bụng, không có rớt ra ngoài.
Phượng Quyết cảm thấy việc giáo huấn cho 03 làm người này vẫn còn là gánh nặng khó khăn lâu dài. Trong quá trình này, nàng phải cố hết sức không nổi giận, bởi chỉ tự chuốc bực vào mình mà thôi! Niệm hai lần Thanh Tâm Quyết (pháp quyết giúp bình tâm) xong, nàng khẽ khẽ thở dài, nói: ““Ngươi hãy dẫn truyền thừa theo linh mạch dẫn đến thức hải, ngày ngày tu luyện tâm pháp, rèn luyện kiếm quyết.”
Linh mạch?
03 mở ra một bức đồ phân giải mạch lạc nhân thể, tò mò hỏi Phượng Quyết: “Linh mạch ở đâu?”
Do thiết lập tiểu thuyết đến từ tác giả, 03 chỉ có đồ giải phẫu nhân thể thế giới khoa học, không có đồ vận chuyển linh mạch thế giới tu tiên. Phượng Quyết lắc đầu, nắm lấy tay 03. Dùng ngón trỏ và ngón giữa khép lại đặt lên sườn trong cổ tay nàng.
Cái này 03 biết, vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch), của trung y.
03 thành khẩn nói: “Phượng Quyết, ta không có sinh bệnh.”
“… Câm miệng.” Phượng Quyết tức giận nói, cảm thấy nàng quả thực là người khoan dung nhất trên thế giới này. Nàng hừ lạnh nói: “Chờ lát nữa ta thả ra một cổ linh lực tiến vào linh mạch ngươi. Ngươi đem truyền thừa đã nuốt vào bụng dọc theo vị trí linh lực của ta, đưa vào thức hải.”
03 cảm kích nói: “Tốt, Phượng Quyết, cảm ơn người, người thật tốt.”
Người tốt không bị ngươi chọc tức đến chết là may rồi, lời cảm tạ để sau hẵng nói!
Phượng Quyết tức giận nói: “Ta là Cực phẩm Hỏa linh căn. còn ngươi là Băng linh căn hiếm có trong Thủy linh căn. Hai linh căn ta và ngươi tương khắc, linh lực ta truyền vào linh mạch ngươi sẽ khiến ngươi khó chịu. Dù đau đớn, ngươi cũng phải chịu đựng! Nếu ngươi dám làm ta bị thương, ta sẽ hung hăng gõ mười cái lên đầu ngươi!”
Cảm thấy như vậy không quá nghiêm khắc, Phượng Quyết híp mắt, tầm mắt nhìn xuống dưới, nói: “Gõ trên mông ngươi một trăm cái!”
Gõ hung hăng cái loại kia.
03: “Tê!”
Nàng vừa đau vừa sợ, vội che mông, lại đưa tay xoa trán vừa bị gõ, tay vẫn nắm chặt trường kiếm, ném qua ném lại trên không. Tinh quang lấp lánh trên thân kiếm, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hàn khí đập vào mặt làm lòng Phượng Quyết có chút lạnh, khóe miệng giật giật, quát lớn: “Thu thanh kiếm lại cho ta.” Nàng thật sự rất lo lắng khi linh lực tiến vào trong cơ thể 03 sẽ kích thích sự phản cảm của Băng linh căn khiến 03 sẽ theo bản năng chống cự, vung kiếm chọc hai cái trên người nàng.
Hiện tại 03 chính là một cái thân xác có tu vi mà không biết sử dụng.
Nhưng thân xác thực sự nghe lời, vung tay lên, “Bang” một tiếng vứt kiếm trên mặt đất.
Bởi vì đạo cụ thực thể thu vào ba lô hệ thống tương đối phiền toái, liên quan đến thay đổi số hiệu và nhiều vấn đề khác, giờ 03 đã là người biết tùy cơ ứng biến! Nàng giơ ngón cái hướng Phượng Quyết, dùng chính bàn tay vừa ném kiếm.
Phượng Quyết trầm mặc cúi đầu, nhìn thanh pháp khí cực phẩm giá trị vô pháp không thể ước tính nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Với số tích phân 03 bỏ ra, nếu bảo đây là Thần Khí Phượng Quyết cũng chẳng ngạc nhiên.
Cứ như vậy bị tùy ý vứt trên mặt đất.
Phượng Quyết thấp giọng hỏi: “Kiếm này có tên không?”
03 nói: “Nó tên là Cửu Tiêu kiếm.”
Phượng Quyết hỏi: “Bao nhiêu tích phân?”
03 nói: “Không nhiều lắm, ít hơn đổi thân người nhiều, hơn nữa là vật phẩm phù hợp thế giới này, nên chỉ tốn 4890 vạn tích phân.”
4890 vạn.
Chỉ.
Phượng Quyết đột nhiên không muốn hỏi đổi thân người 03 tốn bao nhiêu tích phân nữa. Nàng nắm chặt cổ tay 03, lòng bàn tay dùng sức, hai ngón đặt lên mạch, chậm rãi rót linh lực vào.
“Không cần chống cự… Ta?” Âm cuối Phượng Quyết bay lên, phát ra thanh âm nghi hoặc.
Linh lực màu kim hồng bá đạo nhảy vào linh mạch 03, mang theo sự kiêu ngạo duy ngã độc tôn (chỉ có ta là nhất) trên trời dưới đất. Đây vẫn là linh lực Phượng Quyết đã thu liễm, nhưng khi tiến vào linh mạch, cũng không có gì phát sinh.
Cứ như thể linh mạch 03 không có bất cứ thứ gì vậy.
Phượng Quyết đột nhiên trợn to hai mắt, nghe thấy 03 hiếu kỳ nói: “Nga, nguyên lai đây chính là linh lực của ta a!”
Nàng vừa dứt lời, linh mạch vốn bình tĩnh dâng lên, linh mạch vốn bình tĩnh đột nhiên dâng trào, nhiệt tình vây quanh vị khách kim hồng. Vừa dán sát, vừa bám víu, thậm chí còn đẩy linh lực tiến sâu hơn vào. Một bộ dáng hiếu khách: Ngươi muốn đi đâu? Để ta dẫn đường!
Phượng Quyết kinh ngạc tột độ, thì thầm: “Đây… đây là gì? Ngươi không phải Băng linh căn sao?”
03 nói: “Ta là Băng linh căn?”
Không đúng.
03 lại nói: “Ta không phải sao?”
Phượng Quyết: “…”
Hai người hai mặt nhìn nhau, hàng mi dài Phượng Quyết run lên, đột nhiên nhìn về phía trường kiếm bị tùy ý ném ra kia. Trường kiếm nửa trong suốt nằm trên mặt đất thảm hại như sắp chết, xung quanh kết một tầng băng sương.
Phượng Quyết lại lần nữa: “…”
Nàng đã hiểu.
Trách không được sau khi 03 thành người nàng cảm thụ không đến tu vi 03, giống như nó vẫn là viên hạt châu tròn vo kia. Linh lực 03 thế mà không có bất kỳ thuộc tính nào! Nó không phải băng, không phải hỏa, không phải thủy, không phải bất kỳ một cái nào trong ngũ hành, cũng không có bất kỳ quan hệ nào với những linh căn hiếm thấy kia. Linh lực 03… chính là 03.
Nếu đem Bản Mạng Pháp Khí của nàng giao cho 03 dùng một chút, thì tuyết rơi đầy trời sẽ không phải là tuyết, mà là hỏa!
“A.” Ngực Phượng Quyết phập phồng, chấn động nhìn chằm chằm mặt 03. Linh căn người này, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (từ xưa đến nay chưa từng có, sau này cũng không có), là tồn tại độc nhất trên đời này!
Chấn động rất nhiều, môi đỏ Phượng Quyết run rẩy, trong đầu xuất hiện suy nghĩ linh tinh.
Linh căn vô thuộc tính... Có nghĩa là 03 có thể tu luyện bất kỳ tâm pháp nào trong thiên hạ! Với thiên phú này, dùng toàn bộ thân gia đổi lấy... quả thực đáng giá.
03 nghiêng đầu sang trái, nhìn Phượng Quyết.
03 nghiêng đầu sang phải, nhìn Phượng Quyết.
Phát hiện Phượng Quyết nhìn chằm chằm mình, đồng tử nàng di chuyển theo đầu 03. Mắt 03 sáng lên, nhanh hơn tốc độ lắc đầu hai cái, bất chợt thấy Phượng Quyết giơ tay.
“Đông.”
“An phận chút!” Phượng Quyết hít sâu. Dù thiên phú kinh diễm đến đâu, thiên cổ khó gặp, hiện tại vẫn chỉ là một kẻ ngốc cần gõ đầu.
Kẻ ngốc bị gõ, “Nga!” một tiếng, đứng tĩnh lặng. Khuôn mặt thanh lãnh đạm mạc, ánh mắt dưới hàng mi dài lạnh lùng, bên cạnh mái tóc bạc dưới tinh quang tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Nếu có thi nhân nơi đây, hẳn dùng mỹ văn tuyệt bút ca tụng nàng: thanh như nguyệt, đạm như tuyết, không thể nhìn trộm, không thể mơ ước, mỹ lệ đến...
Hù người.
Phượng Quyết rất muốn che khuất đôi mắt 03. Nàng khẽ khẽ thở dài, nói: “Về sau không được để những người khác suy đoán linh mạch ngươi, biết không?”
“Ân.” 03 nghe lời gật đầu, nói: “Không có những người khác, chỉ có người.”
Phượng Quyết nhấp miệng, rũ mắt nhìn chằm chằm cổ tay nàng, một lần nữa điều động linh lực, chỉ dẫn linh mạch 03 vận hành.
Linh lực màu kim hồng giống một tiểu cá vàng rơi vào trong biển, vui sướng vẫy cái đuôi như khổng tước, đi về phía trước trong biển diện tích rộng lớn bao la. Gió êm sóng lặng, nước biển vây quanh, sóng đẩy đưa, nó thoải mái vẫy đuôi đến trước thức hải.
Cá vàng nhỏ dừng lại bước chân, cung kính nhìn thế giới sâu thẳm hơn biển cả, lòng còn sợ hãi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Phượng Quyết nhìn thấy thức hải người ngoài, lần đầu tiên thấy, chính là thức hải của Nguyên Anh tu sĩ!
Nguyên Anh.
Trong lòng Phượng Quyết dâng lên nhiều loại cảm xúc: hiểu ra, khát khao, kính sợ, hướng tới. Cho dù linh lực xung quanh ôn hòa mà bao vây lấy nó, thức hải vô biên vô hạn bình tĩnh không gợn sóng nhìn nàng, nhưng Phượng Quyết biết, nếu 03 muốn động thủ, khoảnh khắc có thể nghiền nát nàng.
Nhưng 03 vĩnh viễn sẽ không đối với nàng động thủ.
Cảm xúc Phượng Quyết kích động, trên mặt lộ ra ý cười nhu hòa, ngữ khí đồng dạng ôn hòa hỏi 03: “Nhớ kỹ chưa?”
Nhớ kỹ rồi. Lát nữa liền kéo truyền thừa trong bụng vào.
03 nghĩ, thử mà mở rộng thức hải, hỏi Phượng Quyết: “Người muốn vào ngồi không?”
Bên trong thức hải rộng mở, một viên cầu tròn trịa, giống nhau như đúc với hệ thống 03, chậm rãi xoay tròn trong thức hải. Đó là Nguyên Anh của 03.
Phượng Quyết cứng đờ, mặt đột nhiên hồng lên. Linh lực màu kim hồng giống như gặp được thiên địch vậy, hung mãnh lui về phía sau, “vù” một tiếng bị Phượng Quyết thu hồi vào lòng bàn tay. Nàng giống như sờ phải gai nhọn trên tay 03, liên tục lui về phía sau hai bước, bỏ qua cổ tay 03.
Trên đầu 03 hiện dấu chấm hỏi, nàng giơ tay xem cổ tay bóng loáng, chẳng có gì lạ.
“Ngươi, về sau không cho phép nói loại lời này!” Phượng Quyết đỏ mặt, đột nhiên quay người đi. Sự ôn nhu vừa rồi biến mất trong nháy mắt. Nàng phất tay áo nói: “Hạ lưu!”
Khoát!
Ngày đầu tiên làm người, bị mắng hạ lưu!
03 mờ mịt lại ủy khuất, bong bóng hệ thống trên đỉnh đầu ô ô rơi lệ. (😢)
“Vì sao vậy?” Nàng hỏi: “Là chỗ nào hạ lưu vậy?”
Phượng Quyết mặt càng đỏ, hắng giọng, nghiêng đầu: “Không phải hạ lưu.”
Nếu 03 hứa không cho ai dò xét linh mạch ngoài nàng, tự nhiên không xảy ra chuyện linh lực xâm nhập thức hải, thần thức... khụ giao thoa những thứ đó!
Phượng Quyết ho khan, thầm nghĩ mình xem thoại bản quá nhiều.
Nàng hít vào một hơi, thất bại nói: “Bỏ qua!”
03 không thích bỏ qua, không thích không rõ ràng, nàng muốn làm rõ ràng.
Phượng Quyết biết 03 muốn rõ ràng, nhưng không muốn giải thích, ánh mắt xinh đẹp hung ác trừng: “Đó không phải chuyện ngươi hiện tại cần biết! Học kiếm quyết trước đi, linh lực dùng không ra thì bảo vệ ta thế nào!”
Nàng dứt lời, cất bước rời đi, hồng y phiêu đãng trong gió. Đáng tiếc 03 mới làm người, chưa hiểu ý vị “chạy trối chết”, chỉ mờ mịt nhìn bóng lưng Phượng Quyết.
Hạt châu minh châu được khảm xung quanh đài tập võ phóng ra ánh sáng nhợt nhạt, dừng trên đá xanh. Trong dãy núi Lam Ương Cung, khắp nơi đều là ánh sáng sâu cạn không đồng nhất, yên tĩnh trong bóng đêm mênh mang.
Đèn đuốc Lam Ương Thành ngoài núi sáng trưng, ánh nến tựa rồng bơi. Nhân gian so với các Tu sĩ nhìn vào thì xa hoa lộng lẫy, rất có tư thế sáng nay có rượu sáng nay say, ngươi ta không say không về. Ánh sao trên bầu trời cũng né xa ba thước trong sự phồn hoa.
Minh nguyệt chiếu núi sông, chỉ có người trên đá xanh giữa núi đắm chìm trong ánh sao. 03 nhặt lên kiếm, tóc bạc phản chiếu ánh sao. Nàng nhìn bóng dáng Phượng Quyết nổi giận đùng đùng, bong bóng 03 khóc càng hung hơn.(😭)
Chọc Phượng Quyết sinh giận rồi.
03 nghĩ, không phải loại sinh khí ngày thường, là loại thực rất tức giận kia.
Nhưng rốt cuộc là làm sai chỗ nào đây?
03 khó hiểu cúi đầu, nhìn chằm chằm kiếm. Linh mạch nàng tựa hồ còn lưu lại linh lực kim hồng sáng quắc không lâu trước đây, ấm hô hô, rất thoải mái. Truyền thừa bị nuốt vào cũng dưới sự nỗ lực làm việc của linh lực bạc đã được kéo dài tới thức hải, nhét vào Nguyên Anh Cầu Cầu.
Sách cổ chứa đựng kiếm ý chậm rãi lật động một trang, vô cùng nhuần nhuyễn viết kiếm ý, truyền thụ trí tuệ tiền nhân không hề giữ lại.
03 cầm lòng không nhịn được, giơ kiếm nhìn lên trời.
Linh lực mênh mông rót vào kiếm trung, một tiếng kiếm réo rắt, ánh sáng trắng cắt qua không trung, đầy sao ảm đạm thất sắc dưới kiếm quang.
Mọi người nội môn Lam Ương Cung đồng không hẹn mà cùng cảm nhận được cổ kiếm ý tiêu sái kia, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía hướng Tê Hoàng Phong. Trong Nhân Ương Phong, Diêm Thanh Loan lao ra khỏi phòng tĩnh thất, kinh ngạc nhìn về phía Tê Hoàng Phong, không nhịn được nói: “Kiếm khí thật mạnh!”
Chư vị Trưởng lão Phong chủ trong Năm Phong đều chạy ra, cùng các Đệ tử cùng nhau ngửa đầu nhìn không trung.
Ở thiên điện Tư Nghi đang xử lý việc Đại Bỉ, kinh ngạc ngước mắt, đẩy cửa sổ nhìn về phía đỉnh núi Phượng Quyết ở, kinh ngạc nói: “Đây là…”
Phượng Quyết dừng lại bước chân, giang hai tay.
Bông tuyết màu trắng dừng lại trên lòng bàn tay nàng.
Càng nhiều tuyết rào rạt rơi xuống, phủ lên nhân gian.
Thương Sơn mộc tuyết, Lam Ương Cung chìm trong đại tuyết, phi các lưu đài kim ngói phủ bạch sương. Đỉnh núi đình thượng, bạch hạc giương cánh vòng quanh thanh tùng bay một vòng, thuần thục chui vào đình.
Ngoài đình, một người xách theo kiếm chạy vội trong tuyết, chạy tới hướng một người khác.
“Phượng Quyết!”
Tóc bạc 03 bay trong gió, treo lên vài bông hoa tuyết. Ngay cả lông mi dài cũng bị nhuộm thành màu trắng. Nàng vui vẻ nói với người đang dừng lại bước chân: “Phượng Quyết, ta biết dùng rồi!”
Phượng Quyết quay đầu, gật gật đầu, đem một chưởng tâm tuyết vừa tiếp vào lòng bàn tay hứng được ném lên mặt 03. 03 nhắm mắt, cười rộ lên, mở một con mắt.
“Ta thấy được.” Phượng Quyết nói. Không chỉ nàng, mấy nghìn người trong trăm phong này đều cùng thấy được.
03 quan sát biểu tình Phượng Quyết, nói: “Xin người đừng sinh khí.”
“Ta đắp cho người một người tuyết nhé?”
Một người lớn như vậy, nói ra lời đáng yêu như thế, cho dù thật sự sinh khí, cũng phải bị hết giận. Hơn nữa Phượng Quyết không có sinh khí, chỉ là… xấu hổ buồn bực.
Nàng nâng tay lên, câu nhẹ lông mi 03. Bông tuyết treo trên hàng mi dài nàng bay xuống, dừng trên thanh y. Phượng Quyết cong lên khóe miệng, phóng nhẹ thanh âm, nói: “Không tức giận. Chúng ta trở về đi. Ta đã bảo cung nhân chuẩn bị cơm chiều. Ngươi không muốn thử đồ ăn con người sao?”
Quá tốt rồi, Phượng Quyết không tức giận.
03 nhẹ nhàng thở ra, dắt lấy tay Phượng Quyết, vui vẻ nói: “Cảm ơn người, Phượng Quyết.”
Phượng Quyết cười khẽ, hai người đi trở về dọc theo lộ đường trong tuyết, thanh âm theo tuyết rơi xuống.
“Về sau ở bên ngoài, không cần dùng bong bóng của ngươi. Nếu bị người nhìn thấy, sợ không phải cảm thấy ngươi đang tu tập tà thuật sao.” Phượng Quyết nói. 03 hỏi: “Sẽ bị coi là yêu quái sao? Tốt. Bất quá yêu quái như Linh Thi, Thận Nữ loại này hẳn là yêu quái, còn ta là hệ thống.”
“Ta sẽ học dùng mặt.” 03 cong lên khóe miệng: “Ha ha ha!”
“Đúng rồi, 04 là cười như thế này, kho kho kho.”
“Ngốc chết đi được.”
“Ô ô ô…”
Trong thiên điện, Hỏa Nham Giao đang ngủ gật mơ mơ màng màng trở mình, mơ mơ màng màng mà nghĩ: Lại tuyết rơi rồi. Ai nha, tiểu động vật trong núi ngày mai lại không ra rồi. Đáng tiếc... Giao không được ăn.
--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký công việc:
Nỗ lực làm người, làm một hệ thống vẻ vang!
<( ̄︶ ̄)>
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro