Chương 45

​Chỉ còn chín ngày nữa là đến vòng tỷ thí Đông Châu của Năm Châu Đại Bỉ. Gánh vác sự kiện lớn này, trên dưới Lam Ương Cung vô cùng bận rộn. Minh Sự Đường ngày đêm người ra người vào, thật là náo nhiệt.

​Cố Vũ Thanh mệt mỏi từ Hầu Thú Điện đi ra, níu mày phẫn hận trừng mắt nhìn đại điện phía sau.

​Khoảng thời gian này, Quản sự Hầu Thú Điện lấy cớ “không thể làm mất thể diện Lam Ương Cung” mà bắt các đệ tử Hầu Thú Điện dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ chuồng thú nội ngoại môn, từ trên xuống dưới, trong ra ngoài, không được phép có một hạt bụi. Thậm chí những linh sủng kia cũng phải được chăm sóc sạch sẽ: lau da lông, mài chân, kéo các khí cụ ra rửa đến mức không dính một hạt bụi.

​Việc này đâu phải là hầu hạ linh sủng? Quả thực là hầu hạ tổ tông! Hơn nữa, Cố Vũ Thanh cảm thấy Quản sự cố ý gây khó dễ cho nàng để lấy lòng Tư Nghi, ngày ngày phái nàng đi chăm sóc những linh sủng hôi thối và khó chiều nhất, hại nàng mỗi ngày đều ngửi mùi xú uế!

​Trong lòng Cố Vũ Thanh vừa uất ức vừa khó chịu, còn ẩn giấu một ngọn lửa giận khó có thể dập tắt. Nàng che mặt đi về phía khu nghỉ ngơi của cung nhân, sợ đụng phải các đệ tử quen biết bị châm biếm. Mỗi khi lúc này là lúc nàng hận nhất, hận linh sủng, hận Quản sự Hầu Thú Điện, hận Tư Nghi đã sai nàng đến đây, thậm chí còn hận cả Diêm Thanh Loan đã bỏ mặc, đuổi nàng ra ngoài.

​Nàng đối với hành vi của mình trong Sùng Sơn Bí Cảnh vẫn không có nửa phần hối cải.

​Nàng mắng thầm suốt một đoạn đường. Khi gần đến phòng cung nhân, nàng bỗng nghe thấy tiếng ồn ào, lòng giật mình, còn tưởng rằng lại có đệ tử ngoại phong cố ý chạy đến xem nàng khó coi. Nàng vội vàng dừng chân trốn sau một thân cây, lén lút nhìn ra ngoài.

​Hai cung nhân mặc y phục màu xám giống nàng nói nói cười cười đi qua bên cạnh thân cây. Một cung nhân che miệng nói: “Thật là danh bất hư truyền, ngày xưa ta chỉ lo việc tưới nước quét nhà ở Nghĩa Ương Phong, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn.”

​Một cung nhân khác cười hì hì nói: “Cũng không biết vì sao hắn phải tới nơi này, bất quá hắn quả nhiên như ta nghe được, hào hoa phong nhã, ôn nhuận như ngọc. Cũng không biết khi nào chúng ta có thể được điều khỏi Hầu Thú Điện, được chọn vào các chính phong làm đệ tử, lại được gần gũi những người xuất sắc này hơn một chút.”

​“Ai mà chẳng nói thế, nhưng cũng phải cẩn thận hành sự, đừng để thân phận đệ tử thân truyền tốt đẹp bị bỏ phí, mà chịu phạt xuống làm việc cùng bọn ta.”

​“Ha ha ha……”

​Tiếng nói chuyện đi xa. Khuôn mặt Cố Vũ Thanh sau thân cây xanh mét, oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng hai đệ tử kia, ghi nhớ đặc điểm của họ, lại ghi hận thêm một bút trong lòng, chờ ngày sau thanh toán!

​Bất quá, “Vừa rồi nghe bọn họ nói hào hoa phong nhã, ôn nhuận như ngọc…” Cố Vũ Thanh lẩm bẩm hai từ này, sắc mặt vui vẻ hẳn lên, cũng không bận tâm che mặt nữa, chạy thẳng một mạch từ sau thân cây ra. Rẽ qua khúc cua, quả nhiên nàng thấy một bạch y công tử đứng cách đó không xa, khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ đường đường.

​Dung mạo hắn không phải là xuất sắc nhất mà Cố Vũ Thanh từng thấy, nhưng nhất cử nhất động của hắn lại là nhân vật tao nhã và đứng đắn nhất mà nàng từng gặp, không giống kiếm khách mà lại giống một người đọc sách.

​Đôi mắt Cố Vũ Thanh lập tức sáng lên, nàng chạy nhanh qua đó, hô: “Ôn sư huynh!”

​Nam tử áo trắng đứng dưới tàng cây nhìn lại, đầu tiên lộ ra một chút giật mình, sau đó nở nụ cười ôn hòa. Cố Vũ Thanh thấy vẻ mặt giật mình của hắn, giống như bị lửa thiêu đốt, nhớ tới thân phận hiện tại của mình, đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn bộ y phục màu xám trên người.

​“……” Cố Vũ Thanh trong lòng uất ức cùng hận ý dâng lên, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

​Ôn Xuân Sinh đi tới, kêu một tiếng Cố sư muội, từ trong tay áo lấy ra một khối khăn tay, đưa cho Cố Vũ Thanh, nói: “Yên lành như vậy sao vừa thấy ta liền khóc?”

​Cố Vũ Thanh chỉ cảm thấy mất mặt. Nỗi hận với Tư Nghi, nỗi oán với Diêm Thanh Loan tích tụ trong lòng, sóng biển dường như từng tầng từng tầng dâng tới. Nàng giận từ tâm sinh, đột nhiên vươn tay đánh vào tay Ôn Xuân Sinh, đánh bay chiếc khăn tay kia. Nàng khóc nức nở nói: “Không cần ngươi quản!”

​“Bang.”

​Khăn trắng rơi trên mặt đất.

​Đêm qua tuyết rơi hồi lâu, sau khi được dọn dẹp thì chất thành đống hai bên đường, nhuốm màu bùn đất, một mảng đen một mảng trắng, dơ dáy mặc người giẫm đạp.

​Ôn Xuân Sinh thở dài, cúi lưng nhặt khăn tay lên. Hắn phủi phủi bụi bẩn trên khăn, khẽ nói: “Xin lỗi, Cố sư muội, ta đã đến chậm trễ.” Một câu này khiến Cố Vũ Thanh nhào vào lòng Ôn Xuân Sinh gào khóc.

​Ôn Xuân Sinh khựng lại, cúi đầu nhìn Cố Vũ Thanh đang xám xịt, vỗ vỗ vai nàng, cười đẩy nàng ra, tiếp tục ôn nhu nói: “Ngươi trước giờ mạnh mẽ, chưa bao giờ chịu để người khác nhìn thấy bộ dạng ủy khuất này của ngươi. Đi theo ta, chúng ta đi đến chỗ vắng người, ngươi hãy kể cho ta nghe cẩn thận mọi chuyện sau khi ta bế quan.”

​Cố Vũ Thanh chỉ cảm thấy Ôn Xuân Sinh thật đứng đắn, nén nước mắt đi theo hắn đến một nơi hẻo lánh. Ôn Xuân Sinh giơ tay thiết lập kết giới.

​Hắn hỏi: “Ngươi đã chọc giận Diêm Phong chủ?”

​Cố Vũ Thanh nghe hắn hỏi như vậy, phẫn nộ dậm chân, cười lạnh nói: “Ở Sùng Sơn Bí Cảnh, ta bất quá chỉ hoài nghi hai câu về hành tung của Cung chủ, liền bị Tư Nghi đâm lén sau lưng, lấy danh nghĩa bất kính Cung chủ mà phạt ta xuống đây. Sư huynh ngươi không biết ta đã sống những ngày tháng như thế nào trong nửa năm qua! Ngày ngày quét chuồng bò, quét chuồng chim, chăm sóc những linh sủng…”

​Nàng đột nhiên mím môi, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Xuân Sinh, tức giận phất tay áo, oán giận nói: “Đều là những chuyện cực kỳ dơ bẩn, nói ra làm bẩn tai Sư huynh!”

​Ôn Xuân Sinh nhíu mày, nghi hoặc nói: “Diêm Phong chủ luôn luôn yêu thương ngươi, tại sao lại để ngươi lưu lạc đến mức này?”

​“A, người ta đều nói tai vạ đến nơi ai nấy bay, cái gì mà yêu thương với không yêu thương, ta thấy nàng ta cũng chỉ là nói ngoài miệng, vì muốn bo bo giữ mình thôi!”

​Cố Vũ Thanh nghiến răng nghiến lợi, kể lại những lời Diêm Thanh Loan đã mắng nàng ngày đó cho Ôn Xuân Sinh nghe. Trong mắt nàng tràn ngập oán độc, nắm một chiếc lá cây trong tay xé rách, lạnh lùng nói: “Nàng ta đã từng oán giận với ta những lời chê bai các Phong chủ khác, ta đều nghe vào tai, ghi tạc trong lòng. Nàng nếu cảm thấy không công bằng, Nhân Ương Phong lại vui vẻ phồn thịnh, là đứng đầu năm phong, ta thay nàng ta tính toán, muốn làm nàng ta dẫn chúng ta ra ngoài tự lập môn phái, chẳng phải là biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay ư?”

​“Nếu nàng ta cố chấp muốn ở lại chỗ này, bị một hoàng mao nha đầu (cô gái trẻ người non dạ) đè lên đầu, lúc trước vì sao phải nói với ta nhiều điều không phải của người khác như vậy? Ta thay nàng ta nghĩ còn sai rồi sao?”

​Thậm chí còn vì lời châm ngòi của Tư Nghi mà ném nàng xuống làm những việc của hạ nhân!

​“Sư huynh, ngươi xem!” Cố Vũ Thanh giơ hai tay lên, chỉ thấy hai cổ tay nàng đều mang Khóa Linh Hoàn, áp chế tu vi của nàng ở Luyện Khí kỳ, không thể ngự kiếm. Mỗi ngày nàng chỉ có thể đi bằng hai chân, còn phải chịu cười nhạo của các đệ tử khác mà không cách nào phản kháng.

​Ôn Xuân Sinh nhìn gông xiềng trên cổ tay nàng, thở dài, không hùa theo lời Cố Vũ Thanh, hỏi: “Tư Trưởng lão có nói phạt ngươi bao lâu không?”

​Cố Vũ Thanh buồn bã nói: “Ba năm, ta còn phải quét dọn dơ bẩn cho những linh sủng kia hai năm rưỡi nữa!”

​Ôn Xuân Sinh lắc đầu, nói với Cố Vũ Thanh: “Ngày đó ta cũng nghe được cuộc đối thoại giữa ngươi và Tư Trưởng lão, quả thật có chút không ổn.”

​Cố Vũ Thanh nghe hắn cũng nói mình có lỗi, sắc mặt hơi cứng lại, lại nghe Ôn Xuân Sinh nói: “Diêm Phong chủ thu ngươi làm đệ tử, ngươi không còn phải chịu khổ, có thể nói là cẩm y ngọc thực lớn lên, cho nên mới dưỡng thành tính cách ngay thẳng này của ngươi, chỉ là ngươi nghĩ sao nói vậy, có gì nói nấy thôi.”

​Sắc mặt nàng mới hảo lên, hờn dỗi trừng mắt nhìn Ôn Xuân Sinh, khẽ nói: “Đến cả ngươi cũng không giúp ta.”

​Ôn Xuân Sinh cười khẽ, vươn tay vỗ vỗ đầu nàng, nói: “Nếu ta không giúp ngươi, cũng sẽ không xuất quan liền trực tiếp đến tìm ngươi. Ngươi có biết Năm Châu Đại Bỉ sắp bắt đầu rồi không?”

Nàng rõ lắm chứ!

​Cố Vũ Thanh nhớ đến chuyện Năm Châu Đại Bỉ lại càng giận thêm giận. Chính vì cái Đại Bỉ rách nát này, nàng ngày ngày phải chải lông cho những linh sủng kia, kết quả lông linh sủng còn sạch sẽ hơn mặt nàng, cái này gọi là đạo lý gì!

​Thấy nàng chỉ sinh khí, Ôn Xuân Sinh nhíu mày, không nhịn được nói: “Vũ Thanh, đừng nên rối rắm chuyện linh thú nữa. Năm Châu Đại Bỉ sắp tới, sẽ chọn lựa đệ tử nhập Văn Đạo Học Cung tu hành. Văn Đạo Học Cung là nơi tu sĩ thiên hạ hướng tới, bên trong có Đại Năng tu sĩ giảng đạo, còn có vô số truyền thừa do tiền nhân lưu lại. Nếu có thể tiến vào Văn Đạo Học Cung, có thể nói là nửa bước bước vào tiên môn không sai.”

​“Thiên phú ngươi ưu tú như vậy, mới 26 tuổi đã là Trúc Cơ trung kỳ, nhìn khắp Đông Châu có bao nhiêu người có được thiên phú như ngươi? Ngươi không đi cầu Diêm Phong chủ cho ngươi tham gia Đại Bỉ, chẳng lẽ muốn ở nơi này uổng phí ba năm sao?”

​Ôn Xuân Sinh ngước mắt, nhìn quanh bốn phía.

​Lam Ương Cung tựa vào núi mà xây, khắp nơi rừng cây xanh tốt, cỏ thơm um tùm. Trận tuyết kỳ dị đêm qua phủ trên màu xanh biếc, cuộc sống lại có một điều thú vị khác. Ôn Xuân Sinh nhìn cảnh tuyết, dừng một chút, cúi đầu nói với Cố Vũ Thanh đang nhìn chằm chằm hắn: “Tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, ngay cả cái Lam Ương Cung nhỏ bé này, cũng muốn chen vỡ đầu đi lên trên. Ai cũng muốn giành được tài nguyên tốt hơn, ngồi lên vị trí cao hơn. Cung nhân ở Lam Ương Cung là đệ tử cấp thấp nhất, giành được đồ vật cũng là ít nhất. Ngươi làm sao có thể cam tâm lãng phí ba năm ở đây? Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bất quá chỉ có hai trăm năm thọ mệnh.”

​Hắn thở dài nặng nề, tiếc hận thời gian Cố Vũ Thanh mất đi, khẽ nói: “Ta năm nay vừa tròn 36 tuổi, Trúc Cơ hậu kỳ, tự nhận là thiên phú không tồi, muốn ở Đại Bỉ trở nên nổi bật, đi Văn Đạo Học Cung nâng cao một bước. Vũ Thanh, ta hy vọng có thể gặp lại ngươi ở Văn Đạo Học Cung.”

​Ôn Xuân Sinh dứt lời, nắm lấy tay Cố Vũ Thanh, nhét chiếc khăn vẫn luôn cầm chặt trong tay vào lòng bàn tay nàng.

​“Ngươi hãy nghĩ kỹ đi.”

​Ôn Xuân Sinh xoay người rời đi, bóng dáng biến mất trong màu xanh biếc. Cố Vũ Thanh nhìn chằm chằm chiếc khăn tay, đôi mắt dần mở lớn. Nàng nắm chặt khăn tay, đột nhiên xoay người, chạy thẳng về Nhân Ương Phong.

​Tư Nghi đuổi đi đợt đệ tử thứ ba đến hỏi nàng về chuyện tuyết rơi, rồi rời khỏi Minh Sự Đường, đi dọc theo đường núi xuống dưới.

​Rừng trúc Minh Sự Phong thành từng mảng, theo gió lay động phát ra tiếng “ào ào”, tuyết trắng cũng theo đó rơi xuống. Không khí tràn ngập mùi lá trúc mang theo cái lạnh mỏng manh của tuyết. Chim mỏi bay qua phía trên rừng trúc, phát ra tiếng ríu rít.

​Tư Nghi cười khẽ, bước chân khẽ quẹo. Đêm qua tuyết rơi, nàng đã truyền tin hỏi Phượng Quyết, chỉ nhận được bốn chữ “Không có việc gì” lười biếng. Tư Nghi cũng không hỏi nhiều nữa, tính toán đi xem đệ tử nàng hôm nay tu hành thế nào, có cần nàng vị Sư phụ này giải đáp nghi hoặc không.

​Nhưng khi đi được một đoạn, nhìn thấy không ít đệ tử cười cười hành lễ với một nam tử áo trắng, Tư Nghi dừng bước, nhớ ra người này.

​Ôn Xuân Sinh không ngờ sẽ gặp Tư Nghi trên đường núi, vội vàng hành lễ, nói: “Bái kiến Tư Trưởng lão.”

​“Ta nhớ rõ ngươi, trước Sùng Sơn Tiên Cung chúng ta từng gặp qua. Ngươi là đệ tử Đức Ương Phong.” Tư Nghi ôn nhu nói: “Đức Ương Phong có một vị Phong chủ, hai vị Trưởng lão. Sư phụ ngươi là ai?”

​Ôn Xuân Sinh cúi đầu, khiêm tốn nói: “May mắn được Triệu Trưởng lão nhìn trúng, thu ta làm đệ tử.”

​Tư Nghi không lâu trước đây vừa xem qua danh sách các phong báo lên tham gia Năm Châu Đại Bỉ, thử hỏi: “Ngươi là Ôn Xuân Sinh?”

​Ôn Xuân Sinh vội vàng nói: “Đúng là đệ tử.”

​Tư Nghi gật đầu, nhìn Ôn Xuân Sinh nho nhã lễ độ, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, cười nói: “Trong cung ít có người mặc bạch y. Y phục của ngươi quả thật làm cảnh tuyết này càng thêm tuyệt sắc.”

​Ba vị Cung chủ Lam Ương Cung một mạch truyền nối nhau đều yêu sâu sắc màu đỏ. Y phục đệ tử Lam Ương Cung cũng là màu đỏ. Các đệ tử tiến vào Lam Ương Cung thay đổi một cách vô tri vô giác mà yêu thích màu đỏ, ngày thường đa số mặc đệ tử phục. Cũng chính vì vậy, Ôn Xuân Sinh một thân bạch y mới bị Tư Nghi chú ý tới.

​Ôn Xuân Sinh ngượng ngùng nói: “Đệ tử phục của vãn bối bị rách khi ở Sùng Sơn Bí Cảnh. Sau khi trở về vẫn luôn bế quan, đang chuẩn bị đi Chức Nữ Phường trong thành mua sắm bộ đồ mới.”

​“Thì ra là thế.” Tư Nghi cười nói: “Ta không quấy rầy ngươi nữa, cứ đi đi. Đợi đến Đại Bỉ, ta sẽ đánh giá phong thái của ngươi.”

​“Vâng, đa tạ Tư Trưởng lão.” Ôn Xuân Sinh hướng Tư Nghi hành lễ. Hắn đứng dậy, nghĩ nghĩ, cười hỏi: “Đệ tử mạo muội, xin hỏi Tư Trưởng lão một việc. Hôm nay đệ tử xuất quan phát hiện đồng môn đều đang đàm luận về trận đại tuyết đêm qua, mới biết hiện giờ đã vào hè, không biết tuyết này từ đâu mà đến?”

​Tư Nghi cười ôn hòa, nói: “Chỉ là Cung chủ thêm một chút thú vị cho Đông Châu Đại Bỉ mà thôi.”

​Ôn Xuân Sinh bừng tỉnh đại ngộ, lại lần nữa hành lễ, vội vàng hạ sơn đi.

​Tư Nghi nhìn theo hắn rời đi, thấy sắc trời đêm đen sắp tới, thu lại ý định tản bộ, lấy ra một kiện pháp khí phi hành, trực tiếp bay về phía Sườn Phong Tê Hoàng Phong. Tòa Sườn Phong này trước kia chỉ có một mình nàng ở, hiện tại có thêm một người khác. Tư Nghi đáp xuống ngoài Võ Tập Đài, nhìn thấy Tiết Mộng Đào mặc phấn sam vẫn còn đang luyện kiếm, y phục bị mồ hôi làm ướt đẫm nhưng vẫn chưa dừng lại.

​“Mộng Đào.” Tư Nghi khẽ gọi.

​Tiết Mộng Đào giật mình, mới phát hiện trời đã tối đen. Nàng vội vàng thu hồi trường kiếm, lau mồ hôi trên trán rồi đi tới, đứng cách Tư Nghi hai bước hành lễ, “Sư phụ, người đã trở lại.”

​Tư Nghi vẫy tay với nàng, kêu nàng đến gần, cười nói: “Trước kia vi sư luyện công cũng đổ mồ hôi đầy người, có gì mà ngại, lại đây.” Tiết Mộng Đào ngượng ngùng rủ tay xuống, chậm rãi đi qua.

​Hai người sóng vai quay về. Tư Nghi kể lại chuyện thú vị cho Tiết Mộng Đào nghe. Đề tài tự nhiên không rời vòng tỷ thí thứ nhất. Tư Nghi liền nhắc đến Ôn Xuân Sinh, nàng nói: “Vị đệ tử này thiên phú không tồi, tính cách ổn trọng, trông có vẻ là người tâm tư kín đáo, phỏng chừng có thể trổ hết tài năng ở vòng Đại Bỉ đầu tiên.”

​Khóe miệng Tiết Mộng Đào mím lại, bất an nhìn về phía Tư Nghi. Tư Nghi nghiêng đầu nhìn nàng, cười rộ lên: “Con nha, là quá mức ổn trọng. Cũng phải, con vào cung chưa đầy một năm, ngày thường ít giao lưu với các đệ tử khác, còn chưa học được tinh túy của đệ tử Lam Ương Cung chúng ta.”

​“Nói đến ta trên người Ôn Xuân Sinh chưa từng thấy cái tinh túy kia, chẳng lẽ là hắn từ nhỏ lớn lên trong cung, tu luyện đến cùng cảnh giới với ta?” Tư Nghi lẩm bẩm lầu bầu.

Tinh túy? Cảnh giới Sư phụ?

​Tiết Mộng Đào không hiểu ý này, tính toán ngày khác hỏi thăm bạn hữu trong cung mà nàng kết giao khi ở Bí Cảnh.

​Bóng đêm bao phủ đại địa, Lam Ương Thành đèn đuốc sáng trưng.

​Ôn Xuân Sinh chỉnh lại y phục, bước ra đại môn Chức Nữ Phường giữa nụ cười tươi tắn của nữ tu phía sau. Hắn quay người hướng về nữ tu hành lễ, nói: “Vậy ta hai ngày sau sẽ đến lấy, làm phiền sư muội.”

​Nữ tu đáp lễ, cười nói: “Sư huynh khách khí, ta bán ngươi mua, có gì mà làm phiền. Chỉ là tình nghĩa đồng môn nên bán rẻ một chút tiền lời thôi.”

​Ôn Xuân Sinh cười một tiếng, đứng dậy. Khoảnh khắc xoay người, hắn nhìn thấy hai bóng người một đen một đỏ dắt tay đi tới, không coi ai ra gì mà đi qua bên cạnh hắn.

​Khoảnh khắc sát vai đó, nữ tử áo đỏ gần hắn hơn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại. Mũ có rèm rủ xuống che đi dung mạo nàng, nhưng không ngăn được tầm mắt sắc bén.

​Ôn Xuân Sinh không biết vì sao trong lòng giật mình, chắp tay hành lễ. Khi đứng thẳng người dậy, hai vị nữ tử kia đã đi vào cửa, không hề có ý định để ý đến hắn.

​“Kỳ quái.”

​Ôn Xuân Sinh nhìn chằm chằm Chức Nữ Phường một hồi lâu, chần chừ rồi rời đi.

​Một đen một đỏ tự nhiên là hai người Hệ thống 03 và Phượng Quyết từ Tê Hoàng Phong xuống.

​Phượng Quyết cho rằng, muốn 03 học làm người, liền phải đi đến nơi đông người. Người ở đâu đông? Tất nhiên là Lam Ương Thành!

​Sau khi tin tức Năm Châu Đại Bỉ truyền ra, tu sĩ Đông Châu sôi nổi khởi hành đến Lam Ương Thành. Còn chín ngày nữa mới đến vòng Đại Bỉ đầu tiên, trong thành đã kín người hết chỗ, phòng trọ thiên kim khó cầu. Nhà phàm nhân ngoại thành cũng ở đầy tu sĩ.

​Trong thành ngoài thành, linh thạch tính bằng linh thạch, bạc tính bằng bạc. Ai nấy đều có một tương lai tốt đẹp.

​Phượng Quyết vừa vào cửa, hỏi: “Người vừa rồi là ai?”

​Nữ tu tiếp khách nở một nụ cười lễ phép. Miệng vừa mở, một khối lệnh bài bay tới ngay mặt. Nữ tu đỡ lấy lệnh bài, biểu tình thay đổi, cung kính cúi đầu, nói: “Là đệ tử Đức Ương Phong Ôn Xuân Sinh.”

Thì ra là đệ tử trong môn.

​Lông mày Phượng Quyết giấu dưới mũ có rèm nhăn lại, vừa định mở miệng, một cái đầu đột nhiên thò qua, hai chiếc mũ có rèm đụng vào nhau.

​Trong không khí, có tiếng chuông nhỏ vang lên, thanh thúy dễ nghe.

​03: “Ai da!”

​Vội vàng đỡ lấy mũ.

​“Ngu xuẩn chết đi được,” Phượng Quyết ghét bỏ nói, cất bước đi lên lầu. 03 che mũ đi theo sau, giải thích: “Ta không phải cố ý đụng người, chỉ là cái mũ này hơi lớn, ta chưa từng đội mũ lớn như vậy.”

Chỉ đội qua mũ hướng dẫn du lịch nho nhỏ.

Hơn nữa là đội lúc còn là Cầu.

​Phượng Quyết đi vào phòng riêng, tháo mũ có rèm tùy tay ném sang một bên, đi đến sau cái bàn ngồi xuống. 03 học theo, tháo mũ, đặt vào tay nữ tu đang đưa tới, lễ phép nói: “Cảm ơn.”

​Nữ tu đầu tiên bị khuôn mặt 03 làm kinh ngạc, đôi mắt trừng lớn, theo bản năng nở nụ cười xán lạn, ôn nhu nói: “Đây là việc bổn phận của ta.”

​Nếu là việc bổn phận nói, 03 tháo cả kiếm đeo sau lưng, đặt vào tay nữ tu.

​“Cảm ơn.”

​Nữ tu cười càng thêm xán lạn, trong cổ họng phát ra âm thanh kỳ quái.

​Phượng Quyết thờ ơ lạnh nhạt, cười nhạo một tiếng. Tin tức Cung chủ thân đến nháy mắt truyền khắp Chức Nữ Phường. Quản sự vội vàng phái người mua linh quả tươi mới, điểm tâm, gọi món ăn ngon nhất của tửu lầu, bưng trà nóng mang lên bàn.

​03 ngồi thẳng tắp. Mỗi khi nữ tu dọn đồ ăn lên, buông một mâm đồ vật, nó đều phải nói một tiếng cảm ơn.

​Phượng Quyết: “Câm miệng, ngươi thật ồn ào.”

​03 nhìn về phía Phượng Quyết. Bởi vì không thể sử dụng bong bóng, nàng cố gắng nhăn mày để biểu đạt cảm xúc. Phượng Quyết thấy thế, cố ý cười nói: “Không hiểu.”

Ai, làm người thật khó.

​03 rũ xuống lông mi, tay đặt trên đùi nâng lên một chút. Ở góc khuất mà người khác không thấy, ngón cái và ngón trỏ duỗi thẳng so thành một khoanh tròn. Trên khoanh tròn hiện lên giao diện trong suốt.

[Ủ rũ cụp đuôi]

​Khóe miệng Phượng Quyết cong lên, nhận lấy trà nóng Quản sự dâng, chậm rãi nói: “Tiếp tục nỗ lực.”

​Quản sự tinh thần chấn động, cung cung kính kính nói: “Vâng!”

Chậc.

​Phượng Quyết nhíu mày, vẫy tay bảo người chờ đều đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Quản sự. Chờ phòng đã thanh tĩnh, nàng nói với Quản sự: “Làm y phục cho nàng ấy.”

​Tầm mắt Quản sự theo ngón tay Phượng Quyết nhìn tới, dừng lại trên nữ tử tóc bạc. Trên dưới Lam Ương Cung không ai không biết Cung chủ mạo mỹ thoát tục. Hôm nay không ngờ lại được nhìn thấy người thứ hai tuyệt sắc, lại còn là vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt so với Cung chủ, không khỏi cảm xúc dâng trào.

​Vẻ kinh diễm trong mắt nàng chưa rút đi, lại nghe Phượng Quyết nói: “Làm theo quy cách y phục của ta.”

​Ánh mắt Quản sự khẽ động, kinh diễm hóa thành cung kính, cúi đầu nói: “Vâng ạ.”

Có thể được Cung chủ tự mình dẫn đến làm y phục, thân phận vị cô nương này nhất định không phải nhỏ!

​Phượng Quyết phân phó: “Pháp y cũng làm cùng.”

​Quản sự: “Vâng!”

​“Cả trang sức.”

​“Vâng ạ.”

​“Phát quan, giày vớ.” Phượng Quyết uống trà, chậm rãi nói: “Nga, còn có áo lót.”

​Quản sự đã hiểu, chính là muốn từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều mua sắm đầy đủ hết.

​“Tất cả vật liệu phải là tốt nhất.” Phượng Quyết dứt lời. 03 đang ngồi ngoan ngoãn bỗng nhiên mở miệng: “Đúng vậy, ta có tiền.”

​Nàng cúi đầu.

​Quản sự cũng cúi đầu, hai người cùng nhìn về phía tay Phượng Quyết đang đặt trên bàn – nhẫn ở ngón áp út.

Tiền của khách nhân ở trong nhẫn trữ vật của Cung chủ, hay là có ý tứ khác? Quản sự nghĩ trăm lần cũng không ra.

​Phượng Quyết: “…… Khụ.”

​Nàng nuốt nước trà xuống, đặt chung trà lên bàn, lười biếng nói: “Đúng rồi, nên đưa nhẫn cho ngươi.” Dứt lời, Phượng Quyết tháo nhẫn xuống, ném về phía 03.

​03 mở lòng bàn tay, tiếp được nhẫn. Ngón tay nhéo nhẫn đối diện với ánh nến xem xét. Đá quý trên nhẫn chiết xạ ra ánh sáng, rực rỡ lấp lánh.

Đẹp.

​“Về sau ta sẽ dùng cái này.” 03 vui vẻ nói, hướng Phượng Quyết thỉnh giáo: “Ta muốn đeo ở ngón tay nào đây?”

​Phượng Quyết nói: “Tùy ngươi.”

​03 giơ bàn tay ra.

​Năm ngón tay thon dài trắng nõn tựa như được điêu khắc từ ngọc thạch tốt nhất. 03 nhéo nhẫn so đo, có chút do dự. Phượng Quyết đang chống cằm không kiên nhẫn, vươn tay nắm lấy cổ tay 03, đeo nhẫn cho nàng ở ngón áp út.

​Cùng vị trí Phượng Quyết nguyên lai đeo, 03 cảm thấy rất không tồi, nói lời cảm ơn với Phượng Quyết.

​Quản sự đứng đứng thẳng nghiêm trang liếc nhìn quanh quất, trong lòng tấm tắc khen. Cung chủ rất ít xuất hiện trong thành. Ngày xưa chỉ nghe nói Tư Trưởng lão là phụ tá đắc lực của Cung chủ, nhưng vị cô nương này lại từ đâu mà đến? Trông có vẻ quan hệ còn chặt chẽ hơn cả Tư Nghi và Cung chủ!

​Cô nương chặt chẽ kia thưởng thức nhẫn xong, từ trong tay áo móc móc, lấy ra một tờ giấy. Quản sự vội vàng tiếp nhận, chỉ thấy trên đó bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo viết những chữ kỳ kỳ quái quái.

​03 nói với Quản sự: “Đây là số liệu kích cỡ thân thể của ta, thỉnh làm y phục cho ta dựa theo kích cỡ này, cảm ơn ngươi.”

Số liệu thân thể là do Chủ Hệ thống cung cấp, tất nhiên sẽ không sai.

​Phượng Quyết chớp mắt, nhớ tới đêm qua khi nàng tắm gội, 03 cách bình phong hỏi nàng có thể dùng chút giấy bút không. Nghĩ đến đó là lúc nó viết, nàng vươn tay. Quản sự vội vàng coi như lệnh vua mồ hôi đầy đầu kính cẩn trình tờ giấy cho Cung chủ.

​Cung chủ vừa thấy, hảo một bức bản vẽ đẹp tràn đầy sự nỗ lực, thật là khiến người xem vò đầu bứt tai, mờ mịt cực kỳ!

​Lần đầu tiên viết đồ vật bị Phượng Quyết nhìn chằm chằm như vậy, 03 cúi đầu, phun ra hai chữ: “Xấu hổ.”

Không thể dùng bong bóng để biểu đạt ý tưởng trước mặt người ngoài, chỉ có thể dùng ngôn ngữ!

​Phượng Quyết khó có thể miêu tả, siết chặt tác phẩm tràn đầy mực đen, lẩm bẩm: “Ngươi xác thật nên xấu hổ.”

Chữ viết của đứa trẻ ba tuổi trong thành cũng chỉ đến như vậy thôi. Nhưng Phượng Quyết nghĩ lại, 03 thì có thể như thế nào được? Nàng làm người cũng chưa đầy hai ngày mà! Nghĩ như vậy, thế mà vẫn là 03 tốt hơn.

​Phượng Cung chủ tràn đầy quan tâm mà trả lại tờ giấy cho 03, dặn dò: “Thu lại đi, đây là dấu vết trưởng thành của ngươi.”

​03 tràn đầy nghi vấn, nghe lời mà thu lại bản vẽ đẹp được Phượng Quyết nhận định là “một bước tiến nhanh trong việc làm người”.

​Quản sự che miệng cười khẽ, cảm thấy vị Cung chủ ngày thường cao không thể với tới giờ phút này phá lệ thân thiết. Nàng khẽ nói: “Cung chủ, vậy ta cho thợ may qua đây lượng thể cho vị tiểu thư này.”

​Phượng Quyết lười nhác lên tiếng.

​Chờ Quản sự vừa rời đi, 03 nhẹ nhàng thở ra.

​“Căng thẳng!” Nàng nói: “Ta có bị lộ tẩy không?”

​Nàng sờ sờ mặt.

​Đây vẫn là lần đầu tiên nàng cùng Phượng Quyết ra ngoài xã giao, gặp người ngoài. Hệ thống quá căng thẳng!

​Ánh mắt Phượng Quyết nhìn chằm chằm tới, vòng quanh khuôn mặt vô biểu tình của nàng nhìn nửa nén hương, chậm rãi nói: “Không có, rất tốt.”

​“Tiếp tục kiên trì!”

​03 nắm quyền, lắc lư hai cái, cổ vũ: “Cố lên!”

​Phượng Quyết nghẹn cười, thấy đôi mắt 03 dừng trên bàn, gật gật đầu.

​Đôi mắt 03 lập tức sáng lên, cầm lấy đũa. Phượng Quyết trong lòng nghĩ, động tác này có thể so với cầm kiếm nhanh nhẹn hơn.

​So với trà sữa tiểu điểm tâm của Hệ thống giới, vẫn là đồ ăn con người có hương vị phong phú hơn, lại còn không tốn tích phân! 03 hôm nay đã ăn năm bữa cơm!

​Trách không được nói dân coi ăn uống là trời, trách không được Linh Thi có thể ăn như vậy. 03 đã hiểu được đại đạo lý nhân sinh. Má nàng tắc đến phồng phồng, hai tròng mắt sáng ngời, thắng luôn ngọn đèn dầu trong thành.

​Nhìn bộ dạng 03 ăn, Phượng Quyết không nhịn được cầm lấy đũa. Nàng đã ăn qua vô số sơn hào hải vị, đồ ăn được đóng gói từ tửu lầu lớn nhất trong thành cũng chỉ đến như vậy, nhưng vì người ngồi cùng bàn, Phượng Quyết cảm thấy bữa cơm này ăn lên rất có tư vị.

​Thợ may trong phường không biết vì sao còn chưa tới. 03 nếm qua hết thảy món ăn, thành thật nói: “Ta cảm thấy cơm nhà của người ngon hơn.”

​“Xuy.” Phượng Quyết cười rộ lên, nói: “Trở về bảo người làm cho ngươi bữa thứ sáu.”

​03 nghiêng đầu, hỏi: “Làm xong y phục liền phải trở về sao? Ta muốn đi dạo trong thành một chút, được không? Phượng Quyết, ta xin người bồi ta đi dạo trong thành nha.”

Thật là một hảo hài tử có lễ phép.

​Phượng Quyết chống cằm, nhẹ nhàng nói: “Hảo.”

​03 thở phì phò, vội vàng nói: “Sau khi trở về làm bữa thứ bảy đi. Lúc đi dạo phố có thể mua đồ ăn. Ta xin người, ta có tiền.”

​Nàng quơ quơ bàn tay đeo nhẫn.

​Phượng Quyết bỗng nhiên cúi đầu, che mặt, nghẹn một lát, lại ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Ân, có thể.”

Thật tốt quá.

​03 hạnh phúc vỗ vỗ tay, cảm thấy Phượng Quyết đối với nàng thật tốt quá!

​“A!” 03 lại nghĩ đến một chuyện, nàng hỏi Phượng Quyết: “Vừa rồi ở cửa Chức Nữ Phường, người vì sao lại dừng lại xem vị nam nhân mặc quần áo trắng kia?”

​Phượng Quyết nhướng mày, hỏi lại 03: “Chỉ là xem một cái, không được sao?”

Như vậy sao?

​03 nghiêng tai nghe ngóng, ngoài phòng không có tiếng bước chân. Nàng trước đối với Phượng Quyết cười, sau đó lặng lẽ móc ra một tấm bảng.

​Một khối giao diện tràn đầy tên, khiến Phượng Quyết quen thuộc.

​Sau bao ngày, ký ức phủ bụi măng mọc sau cơn mưa trào ra. Biểu tình Phượng Quyết cứng đờ, nhớ tới ước định của 03 với nàng.

​Phượng Quyết: “……”

​Nhìn tên mấy vị tuyệt thế mỹ nhân trên giao diện, 03 buồn rầu nói: “Ta phương hướng sai rồi?”

​“Không, là ta hẹp hòi, nên không phân biệt nam nữ, cùng nhau ra tay!” 03 nhận sai.

​Phượng Quyết: “…………”

​“Vì hạnh phúc của người, ta sẽ đi thu thập tư liệu của hắn. Người còn hỏi tên của hắn, Đức Ương Phong Ôn Xuân Sinh.” 03 kinh ngạc nói: “Nguyên lai Phượng Quyết là người chủ động như vậy!”

​Giao diện bức họa Ôn Xuân Sinh sau khi được hệ thống quét lơ lửng trước mặt Phượng Quyết.

​Phượng Quyết nhắm mắt, giận dữ nói: “Mau thu cái thứ này lại cho ta!”

​Nàng nếu không giải thích nữa, thật sợ 03 sẽ dựa theo mạch não của mình đi tiếp! Phượng Quyết lập tức nói: “Ta chỉ là cảm nhận được một loại cảm giác kỳ quái trên người hắn.”

​Phượng Quyết nhíu mày, khẽ nói hồi tưởng: “Một loại khiến ta… Giống như đã từng quen biết. Nhưng vì sao giống như đã từng quen biết, ta không thể nói rõ.”

​“A!” Bong bóng của 03 nói: “Kinh ngạc!”

​“Chẳng lẽ là tâm động?”

Phượng Quyết phương diện tình cảm trống rỗng, khả năng không biết tâm động là cái gì nha! 03 vội vàng kiểm tra biểu hiện tâm động. Tiểu giao diện vừa bay ra, độ ấm trong phòng đột nhiên dâng lên.

​Chỉ thấy Bản Mạng Pháp Khí của Phượng Cung chủ không biết từ khi nào đã xuất hiện, dừng trên sàn nhà. Ánh lửa kim hồng trên roi dài nhảy múa, chiếu khuôn mặt Phượng Quyết ra màu đỏ.

​“03, ngươi biết thứ gì hồng hơn lửa không?” Giọng Phượng Quyết rất nhẹ, chủ động giải đáp cho 03: “Là huyết của con người.”

A!

​Sát khí!

​03 sợ tới mức lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng. Giao diện lơ lửng trên không trung bùm bùm vỡ ra, ào ào rơi xuống, tiêu tán trong không khí.

​“Ân... cấp...” 03 che miệng lại.

Câm miệng.

​Nhìn thấy Phượng Quyết thu Bản Mạng Pháp Khí lại, 03 mới chậm rãi thở phì phò. 03 nâng chung trà lên, phồng má dâng cho Phượng Quyết.

​Xin Phượng Quyết uống trà.

​Phượng Quyết sắc mặt lạnh lùng uống trà, hừ lạnh.

​03 vội vàng đứng dậy, đi đến phía sau Phượng Quyết, đấm bóp lưng cho nàng.

​Phượng Quyết tiếp tục hừ lạnh, nói: “Ngươi về sau nói với ta chút lời đáng tin cậy, nếu không ta sẽ tịch thu linh thạch của ngươi, không cho ngươi ăn cơm!” Thậm chí còn có khả năng đánh Hệ thống!

Thật là quá tàn khốc!

​03 phát ra tiếng “Ô ô”, nói: “Tốt, ta sẽ sửa đổi, xin người đừng sinh khí, tiếp tục cho ta ăn cơm.”

​Bởi vì sốt ruột, ngay cả bong bóng Hệ thống cũng không nhịn được bay ra, mồ hôi đầy đầu.
(😬💦)

​Phượng Quyết lúc này mới cong môi, khoanh tay, chỉ chỉ bả vai bên phải. 03 vội vàng đi đến bên phải, gõ gõ, đấm bóp cho Phượng Quyết. Nhưng ở nơi Phượng Quyết không nhìn thấy, một khối giao diện nhiệm vụ lặng lẽ hiện lên.

[Điều tra: Ôn Xuân Sinh, Mục tiêu: Tìm được cảm giác giống như đã từng quen biết.]

​[Điều tra: Tâm động, Mục tiêu: Tìm được cảm giác tâm động, phát hiện phương pháp làm Phượng Quyết tâm động. Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.]

​Trạng thái Nhiệm vụ: [Đang tiến hành.]

​--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

​Nhật ký công việc:

​Tuy rằng Phượng Quyết không cho phép, nhưng ta còn muốn thử xem. (⁠.⁠ ⁠❛⁠ ⁠ᴗ⁠ ⁠❛⁠.⁠)

​Vì nhiệm vụ, vì hạnh phúc của Phượng Quyết! (⁠≧⁠▽⁠≦⁠)

​Xin vì ta mà cố lên. ୧⁠(⁠^⁠ ⁠〰⁠ ⁠^⁠)⁠୨

-----

​Ý kiến phúc đáp của Chủ Hệ thống: Di, này chẳng lẽ chính là bằng mặt không bằng lòng trong từ điển con người sao?
¯⁠\⁠_⁠(⁠ ͡⁠°⁠ ͜⁠ʖ⁠ ͡⁠°⁠)⁠_⁠/⁠¯

​03 hồi phục: Kinh ngạc đến ngây người! (⊙⁠.⁠☉)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro