Chương 46

​Phượng Quyết nhấp một ngụm trà, nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa. Đúng lúc này, quản sự vội vàng chạy tới, mồ hôi nhễ nhại nói: “Bẩm cung chủ, do Đông Châu Đại Bỉ sắp tới, khách nhân từ khắp nơi đang đổ về Lam Ương Thành, nên việc kinh doanh của Chức Nữ Phường vô cùng phát đạt. Những thợ may giỏi nhất và thêu nương đắt giá nhất trong phường đều không có thời gian nghỉ ngơi, hiện vẫn đang tiếp đãi khách...”

​Thật sự là không thể điều người ra được, chỉ đành xin cung chủ chờ một lát, nhưng lại để cung chủ chờ... Quản sự cúi đầu đầy bất an, chờ Phượng Quyết xử lý. Lại nghe Phượng Quyết nói: “Không sao, kinh doanh phát đạt là chuyện tốt, là ta không báo trước mà trực tiếp đến, chờ thì cứ chờ.”

​“...”

​Một tảng đá lớn rớt xuống lòng, quản sự thở phào nhẹ nhõm, nhìn Phượng Quyết bằng ánh mắt đầy sùng kính, vội vàng lui ra ngoài canh gác, chờ Phượng Quyết phân phó.

​Trong lúc chờ đợi, 03 đã nghiên cứu hết toàn bộ căn phòng. Nàng chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, đôi mắt trong suốt nhìn về phía ngàn vạn ngọn đèn trong thành. Lam Ương Thành vốn là Bất Dạ Thành, những chiếc đèn lồng rực rỡ treo trên những con phố dài, treo trên lầu cao của tửu quán, treo trên từng tầng lầu của Đài Đăng Tiên.

​Thỉnh thoảng có tu sĩ thả bay Linh Khí chứa linh thạch, những con chim được chạm khắc như thật bay xuyên qua tầng tầng ngọn đèn dầu, vỗ cánh bay qua trước mặt 03. Nàng đưa thân ra, đuổi theo cánh chim sẻ bạc trong ánh đèn, nhìn nó bay thẳng vào Đình Tiên Cư, đậu trên tay chưởng quỹ.

​Không lâu sau, một con chim sẻ đang bay phía trước và một tiểu đồng đang xách hộp đồ ăn trên vai đi phía sau, bước chân vội vàng chạy theo hướng chim sẻ mà tới.

​03 hiểu ra: Là cơm hộp!

​Nàng nâng tay lên.

​Linh lực trong cơ thể chậm rãi lưu chuyển, ngưng tụ nơi lòng bàn tay nàng, dần hóa thành một con phượng hoàng cỡ bàn tay. Không có gì tinh thông việc phục chế hơn Hệ thống, hư ảnh phượng hoàng do linh lực ngưng tụ giống hệt hư ảnh phượng hoàng mà Phượng Quyết mỗi lần vận chuyển tâm pháp triệu hồi. 03 xoay người, nâng con phượng hoàng trong tay cho Phượng Quyết xem.

​Phượng Quyết bình tĩnh liếc nhìn, giơ tay điểm một cái vào không trung.

​Một chút ngọn lửa màu vàng kim hồng bay ra từ đầu ngón tay nàng, thổi về phía 03. Phượng hoàng trong lòng bàn tay 03 sống lại vỗ cánh, một ngụm nuốt chửng ngọn lửa. Khối lửa kim hồng chui thẳng vào bụng phượng hoàng, nhuộm đôi cánh phượng hoàng thành màu lửa.

Thật tuyệt vời!

​03 cong cong khóe mắt, cẩn thận đi đến bên cửa sổ, hai tay nâng hư ảnh phượng hoàng, ghé sát miệng, “Phù.”

​Nàng thổi một hơi.

​Phượng hoàng thuận gió mà động, giương cánh bay cao, sau khi rời khỏi lòng bàn tay 03, thân hình không ngừng mở rộng, lượn vòng bay lên trong khung cảnh ồn ào của phố dài. Trên con phố chen vai thích cánh (ý chỉ: Người đông đúc đến mức vai chạm vai), không biết ai là người đầu tiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, cao giọng chỉ trỏ: “Nhìn kìa, là phượng hoàng!”

​“Phượng hoàng!”

​Phố dài nghe tiếng kinh động, vạn người ngẩng đầu đuổi theo phượng hoàng, nhìn nó vung chiếc đuôi dài kéo theo những ngọn đèn dầu trên phố bay về phía Đài Đăng Tiên. Mọi người đang xem xét trên Đài Đăng Tiên đều hô to, vươn dài cánh tay muốn chạm vào đuôi dài phượng hoàng, nhưng không gặp được chút nào, trơ mắt nhìn nó lướt qua Đài Đăng Tiên, bay về phía trời cao.

​Có người quá hứng thơ, hô to: “Nguyện tề thiên nga đến, hi trục phượng hoàng tường. ①”

​03 cũng phát một câu, đầy nhịp điệu: “Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, một đêm cá long vũ. ②”

​Sâu trong phố dài, tiếng sáo tiếng trống du dương bay tới, dừng lại bên tai 03, 03 búng tay một cái. Con phượng hoàng bay qua Đài Đăng Tiên tức khắc hóa thành những đốm sáng li ti, như một trận pháo hoa long trọng nở rộ rồi tan vào trong không khí.

​03 xem xong pháo hoa, chắp tay sau lưng quay người nhìn Phượng Quyết. Phượng Quyết đang che mặt cười, đối diện với ánh mắt mong đợi của 03, ý cười trong mắt nàng càng sâu, gật đầu, nghiêm trang nói: “Thơ hay, không tệ.”

​03 giơ ngón cái lên(👍), phát hiện nàng quả nhiên rất có thiên phú làm người, đã hòa nhập vào văn hóa địa phương. Phượng Quyết đứng dậy đi tới, nhìn về phía sau lưng 03, ánh mắt dần dần kinh ngạc.

​“Ừm?”

​03 vội vàng quay đầu.

​Chỉ thấy từ khi hư ảnh phượng hoàng do 03 điều khiển bay vòng quanh thành phố, khắp nơi trong thành bắt đầu bay lên những hư ảnh khác nhau, còn có biểu tượng của các đại môn phái: hổ, hạc, rồng, ngựa, thật náo nhiệt. Thậm chí có người trực tiếp dán tên môn phái lên không trung, viết: “Đông Châu Đại Bỉ, đệ tử Thiên Võ Tông dũng đoạt đệ nhất!”

​03 cũng: “Ể?”

​Tấm “biểu ngữ” của Thiên Võ Tông còn chưa bay được bao lâu, một đạo linh lực bay tới tách ra tiếng nói tự tin của đệ tử Thiên Võ Tông, đổi thành: “Thanh Quang Môn ta không phục!”

​“Đại hội pháo hoa” êm đẹp tức khắc biến thành tiết mục nói lời rác rưởi, các loại lời lẽ khiêu khích bay tới thổi đi, ngươi đánh tan linh lực của ta, ta đâm bay linh lực của ngươi, linh quang đủ mọi màu sắc bay qua bay lại, đầy trời văn tự.

​03: “Oa!”

​Nàng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Phượng Quyết, Phượng Quyết: “... Không.”

​Học cái gì tốt đi!

Thật sự không được sao?

​03 nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, rất muốn treo một cái “Phượng Quyết nhất bổng” lên.

​Phượng Quyết vội vàng dời đi sự chú ý của nàng, nói: “Đi dạo trước đã, ngươi muốn đi Đài Đăng Tiên mà?” Chỉ huy phượng hoàng bay vòng quanh Đài Đăng Tiên hai vòng.

​03 bật cười, nói: “Ngại quá!”

​Không hổ là Phượng Quyết, điều này cũng bị nàng phát hiện! Quả thật là muốn ra ngoài xem, tầm nhìn ở đây có chút hẹp hòi.

​“Quần áo thì sao?” 03 hỏi.

​Phượng Quyết tùy ý xua tay, nói: “Hôm nay chúng ta ở tại Hữu Phượng Lai Nghi, gọi thêu nương tới.”

Lại muốn ở trong thành, tốt, tốt, vậy hôm nay nàng không cần ngủ ở giường sập rồi? Nó hơi ngắn, tuy Hệ thống không cần ngủ, nhưng nếu nằm xuống ngủ, thì cần có chút nghi thức a. Đây là vấn đề Chủ hệ thống thường xuyên nhấn mạnh.

​03 vui vẻ đi theo sau Phượng Quyết, tính toán lát nữa sẽ thương lượng với Phượng Quyết, muốn một chiếc giường lớn!

​Hai người mang theo mũ che mặt, 03 vội vàng nắm lấy tay Phượng Quyết, Phượng Quyết liếc nhìn 03, không nói gì. Hai người rời khỏi Chức Nữ Phường, theo đám đông đi về phía Đài Đăng Tiên.

​Trong Chức Nữ Phường, thêu nương vất vả lắm mới tiễn khách nhân đi vội vàng lên lầu, nghe quản sự nói cung chủ đã rời đi trước một bước, không khỏi dậm chân, bực bội nói: “Sớm biết đã không tiếp đãi khách nhân lúc nãy, lê thê không nói rõ còn huênh hoang, ta ở Chức Nữ Phường nhiều năm như vậy, chưa từng chịu cái tức này!”

​Giá mà những người đó bớt sai bảo nàng hai câu, nàng hôm nay đã có thể gặp cung chủ!

​Quản sự an ủi nàng: “Có thể để ngươi tiếp đãi dù sao cũng là khách quý.” Nhịn đi, vì linh thạch.

​“Hừ, công sức tiếp cái đơn này đủ ta làm một bộ quần áo, ngươi không biết người cầm đầu kia lằng nhằng cỡ nào, dường như là con ruột của chưởng môn phái Xích Lôi Kiếm.” Thêu nương nhíu mày, ôm ngực nói, “Phái Xích Lôi Kiếm tự xưng là môn phái Đông Châu đệ nhất, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được ai mới là Đông Châu đệ nhất này, Lam Ương Cung chúng ta cùng phái Xích Lôi Kiếm tranh đấu gay gắt nhiều năm, cũng không biết đệ tử phái Xích Lôi Kiếm vì sao lại tới Chức Nữ Phường đặt quần áo, lòng ta có chút thấp thỏm.”

​Lam Ương Thành, phàm là cửa hàng thuộc sản nghiệp của Lam Ương Cung đều có ấn ký phượng hoàng trên bảng hiệu, ai cũng sẽ không nhận nhầm.

​Quản sự nghĩ nghĩ, vỗ vai thêu nương an ủi: “Đừng sợ, Lam Ương Thành là địa bàn của chúng ta, bọn họ không thể gây sóng gió gì đâu.”

​Thêu nương gật đầu, nghĩ thầm nếu là bọn họ không nói đạo lý, vậy thì càng dễ làm, bất quá —— “Người đệ tử cầm đầu bên cạnh còn có người đàn ông muốn trả tiền, dường như họ Tiết, gọi Tiết không... gì ấy? Hình như là đệ tử Liên Sơn phái thì phải.”

​-----

​03 nhìn hàng người dài dằng dặc, “Oa” rất dài nói: “Thế giới tu tiên, không có giấc ngủ.”

​Phượng Quyết cười khẽ, ngoắc ngoắc ngón tay với 03, nói: “Lam Ương Cung Chủ, không cần xếp hàng, đi theo ta.”

​Đây là đãi ngộ vé VIP a! 03 vui vẻ chạy theo Phượng Quyết, hai người đi ngược đám đông đến bên ngoài Đài Đăng Tiên, Phượng Quyết giơ tay niệm chú, trên bức tường màu đỏ đối diện các nàng tức khắc xuất hiện hoa văn trận pháp. Phượng Quyết ném ra một đoàn linh lực, hoa văn lập tức hóa thành một cánh cửa, phía sau cửa là cầu thang xoắn ốc.

​03 bắt đầu vỗ tay.

Thật là không ngừng lúc nào cũng muốn cổ vũ.

​Phượng Quyết ôn tồn nói: “Lần trước tới Đài Đăng Tiên là lúc ta chính thức tiếp nhận Lam Ương Cung, tòa Đài Đăng Tiên này từng được nãi nãi sai người xây dựng, nàng giao Lam Ương Cung cho mẫu thân cũng từng đến đây.”

​Hai người đi vào trong cửa, trận pháp tan biến phía sau lưng, một lần nữa biến thành bức tường màu son. Bên trong Đài Đăng Tiên, hai người men theo cầu thang đi lên. Bên trong tháp không biết dùng trận pháp gì, khi 03 đi theo Phượng Quyết đi lên, có thể nghe thấy tiếng người ồn ào ở phía bên kia cách bức tường, ở Đài Đăng Tiên, bất luận là phàm nhân hay tu sĩ, đều cần phải dùng hai chân mà đi lên.

​Tiếng cười nói vui vẻ còn xen lẫn tiếng la hét sảng khoái của trẻ con, khiến người ta quên đi sự ngăn cách giữa tiên phàm.

​Nhưng khi đi đến nơi cao nhất của Đài Đăng Tiên, nhìn những hư ảnh linh lực đầy trời, nhìn những linh thuyền lớn lơ lửng trên bầu trời từ xa, khoảng cách giữa hiện thực và ảo trong chốc lát lại xa xôi đến thế.

​Nhân gian đều có pháo hoa nhân gian, ầm vang nở rộ trên bầu trời. Đây là thịnh thế, đêm nay sẽ theo giấy bút khắp thành mà lưu truyền hậu thế, không phân biệt tu sĩ, không phân biệt thế gian.

​Đôi mắt Phượng Quyết ánh lên ngọn đèn dầu, pháo hoa rực rỡ lộng lẫy trong đáy mắt nàng. Lòng nàng có cảm động, không nhịn được thở nhẹ. Bốn năm trước nàng tay hái Kim Đan, khí phách hăng hái, từ Đài Đăng Tiên nhìn xuống nhân gian, chỉ cảm thấy trời đất nhỏ bé, đều có thể bị nàng chinh phục. Hiện giờ chỉ mới qua bốn năm, mới phát hiện trời đất rộng lớn, ngoài trời còn có trường thiên.

​Lam Ương Cung chủ cầm quyền khi đến Đài Đăng Tiên, hóa ra không phải vì hai chữ đăng tiên, là để nàng nhìn nhân gian này, không đánh mất bản tâm làm người.

​Trong lúc nhất thời, Phượng Quyết lòng có cảm động, Kim Đan trong thức hải xoay tròn, linh lực cuồn cuộn dũng mãnh hướng ra ngoài. 03 đang nâng hoa hoa ngắm phong cảnh vội vàng nhìn về phía Phượng Quyết, bong bóng đang ôm trong lòng bàn tay lập tức từ hoa hoa biến thành:!

​“Phượng Quyết,” 03 nói, “Người hình như... sắp cháy rồi.”

​Nàng cảm nhận được màu vàng kim hồng muốn bao phủ Phượng Quyết, mà Phượng Quyết lại thích thú.

​Nếu là tròn một chút, nhỏ một chút, giống như đồng loại của nàng.

​Phượng Quyết cong khóe môi, đè linh lực đang kích động lại trong thức hải, chậm rãi nói: “Ta cảm nhận được dấu hiệu đột phá, chỉ xem lần Đại Bỉ này có thể trở thành đá mài dao của ta hay không, chúc mừng ta tiến thêm một tầng đi.”

​Phượng Quyết là đao.

​03 giơ ngón cái lên(👍), sau đó chỉ ra ngoài Đài Đăng Tiên.

​Hóa ra tiết mục nói lời rác rưởi đã đi vào cao trào, từ việc linh tinh mấy môn phái lúc đầu kêu gọi phát triển đến việc những người có thù oán ngày xưa bắt đầu chửi rủa trên không, cuối cùng hầu như tất cả các môn phái đều tham gia vào, so xem ai tự đại hơn, so xem hư ảnh ai hoa hòe lòe loẹt hơn, đánh nhau vô cùng kịch liệt.

​Toàn bộ Lam Ương Thành đều bị linh lực văn tự đồ án bao phủ, sáng như ban ngày, ánh sao nến tàn thất sắc trong linh lực ngũ sắc ban lan.

​Trên phố dài, Tiết Mộng Đào cùng bằng hữu ra ngoài dạo phố ngẩng đầu nhìn cảnh tượng kịch liệt này, mắt đầy kinh ngạc than thở. Trong trí nhớ, Liên Sơn phái dù là lễ hội tết nhất cũng không có một phần vạn náo nhiệt xuất sắc như thế này.

​Điều này khiến nàng tham dự vào trong đó không khỏi kích động, duỗi tay sờ sờ hoa văn phượng hoàng trên ngực, không kìm được hỏi bằng hữu: “Tiểu Dung, tinh túy của đệ tử Lam Ương Cung là gì?”

​Bằng hữu của Tiết Mộng Đào là đệ tử Lễ Ương Phong, trông tuổi tác không chênh lệch Tiết Mộng Đào là bao. Nàng đôi mắt nhìn chằm chằm hư ảnh linh lực trên bầu trời, trong miệng nói: “À, tinh túy, tinh túy gì? Chẳng lẽ là phẩm cách của đệ tử Lam Ương Cung chúng ta sao?”

​“Ngươi mới tới một năm còn chưa rõ ràng lắm đi! Đệ tử Lam Ương Cung chúng ta chủ yếu là nhiệt tình hiếu khách, chính trực có lễ!”

​Trên Đài Đăng Tiên, 03 nhìn thấy một đạo linh lực từ khách điếm nàng làm nhiệm vụ trước kia bay ra, kéo ra giao diện [Tin Vỉa Hè] đã từng, hỏi Phượng Quyết: “Lam Ương Cung vì sao gọi là Lam Ương Cung?”

​Phượng Quyết ôm cánh tay, đang lạnh lùng xem những văn tự kêu gào kia, nghe vậy mắt cũng không động một chút, thuận miệng nói: “Nga, là những năm đầu nãi nãi gặp người không tốt, gặp phải phản bội. Sau này nàng đoạt lại tất cả, sửa tên môn phái nguyên lai thành Lam Ương Cung, Lam là tham lam, ý rằng đã bước trên con đường này thì dù chỉ một phần cũng không thể thiếu, vừa phải có chí khí, lại cũng phải có dục vọng để thành tựu đại đạo.”

​Nàng quay đầu lại, liếc nhìn 03.

​“Vốn dĩ, chuyện thành tiên này, nghe thôi đã rất tham lam rồi.”

​Tham lam.

​Giống như con người một ngày ăn ba bữa cơm là đủ, nhưng nàng muốn ăn bảy bữa sao?

​03 cảm thấy là như thế này, đối diện với Phượng Quyết.

​Phượng Quyết mang mũ che mặt thật xinh đẹp, kim sa vén lên treo ở hai bên, dung nhan tinh xảo càng thêm diễm lệ trong linh quang đầy trời. Hoa điền màu vàng kim giữa mày như chim hoàng điểu giương cánh, năm lông đuôi vẽ ra hoa văn mạn diệu.

​Dưới bóng đêm, đôi mắt nàng có vẻ rất đen, lại rất sáng ngời, khiến 03 không nhịn được nhìn chằm chằm.

​Phượng Quyết cong khóe môi, hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”

​03 suy nghĩ nói: “Ta đang lấy lập trường làm người để tự hỏi vấn đề.”

-----

​Trên phố dài, bằng hữu của Tiết Mộng Đào đang kéo nàng giảng giải đệ tử Lam Ương Cung chính trực ưu tú như thế nào, khiêm tốn quý nhân như thế nào. Tiết Mộng Đào khiêm tốn lắng nghe, ghi nhớ trong lòng, cũng tính toán sau khi luyện kiếm xong sẽ đọc thêm sách.

​Đúng lúc này, trong khách sạn lớn nhất trong thành lại phiêu ra một đạo linh quang, khác biệt với những linh lực phía trước, uy áp Kim Đan Kỳ đẩy ra quét sạch tất cả hư ảnh trên không trung, kiêu ngạo chiếm cứ khắp bầu trời, khiến tất cả mọi người trong thành ngoài thành đều nhìn thấy.

​Đạo linh quang hư ảnh này viết là ——

​[ Phái Xích Lôi Kiếm Đông Châu đệ nhất ]

​Khoảnh khắc đó, Tiết Mộng Đào dám thề với Thiên Đạo, nàng tuyệt đối nghe thấy đệ tử thân truyền của phong chủ Lễ Ương Phong, người khắc “Lễ chi dụng, hòa vi quý” trên chủ phong, đã hô lên một câu nói vô cùng bất lịch sự.

​Tiết Mộng Đào ngây người, nhìn Tiểu Dung xắn tay áo, chém ra một đạo linh lực.

​Không chỉ nàng, mấy đạo linh lực từ bốn phương tám hướng bay tới, xông thẳng vào đạo linh quang kia.

​[ Lam Ương Cung Đông Châu đại phái đệ nhất, không phục tới đánh ]

​[ Phái Xích Lôi Kiếm? Chưa từng nghe nói qua. ]

​[ Cảm tạ chư vị đạo hữu đến Lam Ương Thành tham gia Đông Châu Đại Bỉ ]

​Các loại linh lực hội tụ, che phủ đạo hư ảnh kiêu ngạo khổng lồ kia, nhưng vì chênh lệch tu vi không thể đánh nát hư ảnh. Điều này cổ vũ khí thế phái Xích Lôi Kiếm, đệ tử phái Xích Lôi Kiếm cười ha hả, sôi nổi ra tay, đánh “Phái Xích Lôi Kiếm Đông Châu đệ nhất” lên trên bầu trời.

​Đệ tử Lam Ương Thành không cam lòng yếu thế.

​[ Nói chuyện tính là bản lĩnh gì, Rừng Trúc Tím ngoài thành Lam Ương, không dám tới đều là phế vật ]

​[ Tối nay quyết chiến Rừng Trúc Tím ]

​Đệ tử phái Xích Lôi Kiếm ỷ vào phúc linh quang hư ảnh khổng lồ kia, cũng phóng lời nói.

​[ Vô pháp lấy lý phục người, chỉ biết động thủ, hành vi ngang ngược thật là không có nội tình gì ]

​[ Phái Xích Lôi Kiếm ngàn năm đại tông, Đông Châu đệ nhất nhất định phải có được ]

​03 nhìn cuộc chiến mắng mỏ lấy trời làm giấy lấy linh lực làm bút, lại nhìn Phượng Quyết mặt như sương băng, lâm vào suy tư.

​Nàng hiện tại là người, phải dùng phương pháp của người để giải quyết vấn đề. Phượng Quyết là Lam Ương Cung chủ, nàng là người của Phượng Quyết, cho nên nàng muốn giúp Lam Ương Cung. Trường hợp như thế này, nàng đã xem qua rất nhiều khi chấp hành nhiệm vụ, vô cùng biết sau trường hợp này sẽ xảy ra chuyện gì.

​Vì thế đỉnh đầu 03 toát ra bóng đèn nhỏ màu vàng kim hoàng, phát ra tiếng “leng keng”.

​Ngại vì thân phận cung chủ không thể tùy tiện ra tay, Phượng Quyết chỉ cảm thấy một đạo linh quang từ bên cạnh bay ra, trong nháy mắt quét sạch tất cả linh lực ngũ sắc ban lan trên không Lam Ương Thành, thế giới đột nhiên thanh tịnh, chỉ còn lại đạo linh lực cuối cùng ở không trung miêu tả.

​[ Xin các vị yên tĩnh, ta đến nói một câu lời công đạo. ]

​[ Theo ý ta, cái gì đệ nhất đệ nhị, trừ Lam Ương Cung ra, tất cả các ngươi đều là rác rưởi. ]

​Phượng Quyết đột nhiên quay đầu lại, đối diện với mặt 03.

​Tóc bạc phiêu đãng trong gió, đôi mắt thanh triệt, một tay nâng bong bóng —— bong bóng hệ thống đang mọc những bông hoa lấp lánh —— 03 ngoan ngoãn đứng, đôi mắt lập tức cong lên, hướng về Phượng Quyết lộ ra một nụ cười thanh lệ, tay kia thả ra đạo linh lực cuối cùng.

​[ Ta nói xong, cảm ơn các chu vị. ]

​--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

​Nhật ký công việc:

​Ăn rất nhiều cơm của Phượng Quyết, phải giúp Phượng Quyết làm việc! ᕦ⁠(⁠ò⁠_⁠ó⁠ˇ⁠)⁠ᕤ

​① Nguyện tề thiên nga đến, hi trục phượng hoàng tường. Lý Kiệu [Đời Đường]《 Tước 》

​② Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, một đêm cá long vũ. Thời Tống Tân Khí Tật 《 Thanh Ngọc Án · Nguyên Tịch 》

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro