Chương 50

Phượng Quyết cài bông hoa lên tóc mai.

Hoa hồng tựa như mẫu đơn, cánh đỏ nhụy vàng, cài giữa mái tóc đen nhánh dày dặn, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Ngón tay trắng nõn của Phượng Quyết chạm nhẹ vào cánh hoa, nàng cười xinh đẹp với 03, “Đẹp không?”

Quá đẹp! 03 lập tức giơ ngón tay cái lên.

Phượng Quyết hài lòng gật đầu, đứng dậy đi ra sau lưng 03, soi mình trong Cửu Tiêu, càng thêm vừa ý.

“Ta cũng có cái này cho ngươi.” Nàng khẽ nói, lấy ra một chiếc võng tơ vàng tinh mịn và viên châu số liệu vật thể của 03 từ nhẫn trữ vật. 03 tò mò cúi đầu, nhìn Phượng Quyết đặt Babi Cầu Cầu vào võng tơ vàng, rồi buộc chặt miệng võng.

Hạt châu màu ngân bạch hoàn toàn bị tơ vàng bao phủ, lấp lánh ánh sáng óng ánh. Tơ vàng tinh mịn treo trên đầu ngón tay trắng nõn của Phượng Quyết, dưới hạt châu bạc là những viên đá quý ngũ sắc rực rỡ được xâu vào tơ vàng, chạm khắc thành hoa văn chim thú rườm rà.

Phượng Quyết nhìn về phía bên hông trống không của 03. 03 vội vàng giải thích chuyện thu ngọc bội lại, nàng không để bụng “Ừm” một tiếng, sau đó buộc hạt châu của 03 vào bên hông nàng.

Sợi chỉ vàng lay động theo mỗi động tác của 03, phát ra tiếng sột soạt. 03 cong mắt, nói: “Đẹp!”

Sau lưng hai người, Linh Thi đang vật lộn tự cởi trói cho mình trong giường nệm, hóa thành nguyên hình, trườn qua quấn lấy cả Phượng Quyết và 03, đầu cọ tới cọ lui trên người hai người.

Giao cũng muốn đẹp!

Hai người không ngờ tới sự nhiệt tình bất ngờ của Linh Thi, thân thể chợt dính sát vào nhau, chen chúc. 03 phát ra tiếng “Ai nha”, cằm chạm vào trán Phượng Quyết. Nàng vội vàng đưa tay xoa xoa cho Phượng Quyết, nói: “Xin lỗi.”

Phượng Quyết xấu hổ bực bội nói: “Linh Thi!”

Nàng vốn dĩ cách 03 nửa bước, bị Linh Thi vây lấy, hơi lạnh băng tuyết mỏng manh phả vào mặt, quấn lấy mùi hoa nồng đậm lưu luyến. Hơi nóng phiền lòng bao vây lấy xung quanh, nhất thời khiến Phượng Quyết đỏ mặt. Nàng đưa tay ấn lên vai 03, nhẹ nhàng đẩy.

03 thành thật nói: “Hơi chật.”

“Phượng Quyết, người mềm mềm.”

Phượng Quyết: “……”

“A!” 03 lại nói: “Phượng Quyết, người đỏ mặt kìa.”

Trông có vẻ sắp cháy.

Phượng Quyết chẳng những sắp cháy, còn muốn thiêu cháy cả 03 và Linh Thi! Nàng giơ tay vỗ mạnh lên người Linh Thi, trách mắng: “Còn không buông ra?”

Linh Thi “Gầm” một tiếng, buông thân giao ra, thả hai người. Nó anh anh kêu, đầu chui xuống gầm giường nệm trốn đi, dường như làm vậy sẽ không bị Phượng Quyết phát hiện và trừng phạt.

“Ngươi nghĩ ngươi nặng mấy cân mấy lạng? Nặng chết đi được.” Phượng Quyết thấp giọng oán giận, giơ tay sửa sang lại quần áo. Sự thân mật bất ngờ làm cánh hoa hồng trên tóc mai nàng rơi xuống, mấy cánh hoa mềm mại đậu trên vai nàng. 03 nhìn thấy, vội vàng nhặt cánh hoa lên, đặt trong lòng bàn tay cất đi.

Có chuyện này, Phượng Quyết không muốn ở lại đây thêm nữa, nói một câu “Đi thôi” rồi vội vàng rời đi. 03 ôm cánh hoa đuổi theo, tóc bạc bay bay, tiếng lục lạc leng keng rung động.

Linh Thi cũng rụt rè đuổi theo.

Lan Chỉ – Đại Sứ Văn Đạo Học Cung đã cùng Tư Nghi xem qua sân Đại Bỉ, sau đó đi vào Lam Ương Cung. Linh thuyền đậu trên quảng trường Tê Hoàng Phong, Lan Chỉ bước xuống thuyền, chào hỏi mọi người Lam Ương Cung.

Mây mù trong núi từ từ bay tới, đánh vào váy trắng như tuyết của nàng. Tư Nghi quay đầu lại, không lộ vẻ gì đánh giá nữ tử này. Chỉ thấy nàng cử chỉ đoan trang, văn nhã khắp người, khí chất thanh nhã đều có phương hoa. Đôi mắt an tĩnh nhìn các cung điện trên núi, lộ ra vẻ tò mò không hợp với khí chất.

Tư Nghi quay ánh mắt đi, ôn thanh nói: “Mời Tiên Tử đi theo ta, Cung Chủ chúng ta lát nữa sẽ tới.”

Lan Chỉ lập tức thu hồi ánh mắt, một lần nữa chắp tay với Tư Nghi, nói: “Tư Đạo Hữu không cần khách khí, cứ gọi tên ta là được.”

Văn Đạo Học Cung là nơi Tu Sĩ thiên hạ hướng tới nhất, người có thể nhập học đều là người tâm tính thiên phú vạn dặm mới tìm được một, đều là thiên tài vô song của thiên hạ, thiên chi kiêu tử. Nhưng trên đường đi nói chuyện với Lan Chỉ, Tư Nghi phát hiện nàng nhã nhặn lễ độ, đặc biệt khiêm cung, không khỏi sinh lòng hảo cảm.

Mọi người đi tới chính điện.

Không lâu sau, Phượng Quyết từ cửa lớn bước vào, theo sau là 03. Nàng không đi lên ghế cao trên đài, mà khoanh tay đứng. Lan Chỉ lại hành lễ với hai người nàng. Tư Nghi đứng phía sau khẽ nhướng mày, thầm nghĩ: Thật sự quá khiêm cung.

Lan Chỉ đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười, nói với Phượng Quyết: “Ta từng nghe Sư Phụ nhắc đến Sư Muội, hôm nay vừa thấy, Sư Muội phong hoa tuyệt đại, không tầm thường.”

Lòng Phượng Quyết khẽ động, nói: “Sư Phụ của ngươi là...”

Lan Chỉ hơi cúi đầu, cung kính nói: “Gia Sư chính là Viện Trưởng đương nhiệm Văn Đạo Học Cung, ngài cùng Phượng Sư Cô từng cùng nhau đọc sách tu đạo trong học cung, giao tình thâm hậu, bởi vậy phái ta tới Đông Châu đốc thúc Đại Bỉ.”

Viện Trưởng Văn Đạo Học Cung – Cảnh Hành, Hành Mặc Đạo Tôn, người đứng đầu dưới Thiên Đạo.

Thần sắc mọi người Lam Ương Cung nghiêm túc, ánh mắt nhìn Lan Chỉ tràn đầy khâm phục. Có thể được Hành Mặc Tôn Giả thu làm đệ tử, tu vi của Lan Chỉ tất nhiên cao hơn họ tưởng tượng.

Trong sự kính nể có một ánh mắt chói lọi. 03 đứng sau Phượng Quyết, nghiêng đầu nhìn Lan Chỉ, hỏi: “Phượng Quyết nói Sư Phụ ngươi rất mạnh.”

Phượng Quyết quay đầu lại, ném cho 03 một ánh mắt cảnh cáo. 03 lập tức sửa lại, nói: “Sư Phụ ngươi rất mạnh sao?”

Lan Chỉ sững sờ, lập tức nói: “Nghe đạo có trước sau, Sư Phụ thường nói người chỉ là thời gian tu hành so với người thường lâu hơn, không dám tự xưng là cường giả.”

“À.” 03 hiểu, kinh nghiệm điều khiển lâu hơn người khác.

Nàng lại hỏi: “Ngươi thì sao?”

“Ngươi có mạnh không?”

Trong mắt Tư Nghi lộ ra ý cười, nhìn Cung Chủ đang hít sâu và 03 đầy vẻ hồn nhiên tò mò, khóe miệng nàng nhếch lên. Hỏi hay lắm, nàng cũng đang muốn biết.

Lan Chỉ khiêm tốn nói: “Không dám tự cao tự đại, bất quá ta nhập đời sớm hơn Đạo Hữu 150 năm, tu đạo Hóa Thần, so với thiên phú của Đạo Hữu kém xa. Cốt linh của Đạo Hữu chưa quá 50 đã là Nguyên Anh Trung Kỳ, nếu tuổi tác ngươi ta tương đồng, tu vi của Đạo Hữu tất nhiên cao hơn ta.”

03 nói: “Thân thể của ta cùng tuổi với Phượng Quyết.”

Đại điện tĩnh lặng. Không ai để ý lời nàng hình dung về tuổi tác, chỉ là lòng chấn động, thấp giọng than nhẹ. Hóa Thần Kỳ chưa đến hai trăm tuổi, Nguyên Anh Trung Kỳ chưa đến 26 tuổi, cái nào cũng thật sự khiến người ta kinh ngạc cảm thán!

Trưởng Lão Lễ Ương Phong lẩm bẩm: “Thiên tài thế gian đã là như thế này sao?” Tuổi của hai người này cộng lại nhân lên vài lần mới bằng tuổi nàng, mà tu vi của nàng lại tương đồng với nữ tu tóc bạc này.

Mọi người đều xúc động, biểu cảm Phượng Quyết bình tĩnh. Nàng đã khám phá được đạo lý thiên ngoại hữu thiên, cũng có tự tin và dũng khí xâm nhập thiên ngoại thiên. Huống chi 03 —— ba ngày trước còn không phải là người.

03 còn bình tĩnh hơn Phượng Quyết, nghe xong lời Lan Chỉ nói thì gật đầu: “Đồng ý.”

Chuông cảnh báo trong lòng Phượng Quyết vang lên, chỉ nghe 03 phong khinh vân đạm nói: “Nếu thân thể này của ta tới hai trăm tuổi, hẳn là đã sớm phi ——”

“Ô nga.”

03 vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh và thói quen mà bổ sung hoàn chỉnh lời nói trong lòng.

—— thăng.

Con người có đôi khi không thích nghe lời nói thật, nàng biết, sẽ nỗ lực lý giải.

Phượng Quyết buông bàn tay, dường như tiếc thương mà cọ cọ má 03, nói: “Vừa nãy nơi này của ngươi có vết bẩn, nghĩ là khi hái hoa trong núi đụng phải. Hôm nay ngươi rất vất vả, không bằng trở về phòng điều tức?”

Nàng cười nhẹ, giọng ôn nhu, nhìn thẳng vào mắt 03.

A, sát khí!

03 dùng khuôn mặt cọ cọ tay Phượng Quyết. Ngón tay Phượng Quyết khựng lại, cong khóe môi.

Tư Nghi phối hợp nói: “Thợ may đã ở Tê Hoàng Điện chờ.”

Tốt thôi tốt thôi, nàng hiểu, con người có phương thức nói chuyện uyển chuyển độc đáo. 03 vỗ vỗ Phượng Quyết, nắm lấy cổ tay Phượng Quyết làm nàng giang tay, đổ cánh hoa vẫn nắm trong lòng bàn tay vào tay Phượng Quyết, lại móc móc từ trong tay áo ra, đem ngọc bài có khắc “Sớm tối nghe nói, ôn nhuận có trạch” cũng đặt vào tay Phượng Quyết.

“Xin giúp ta cất giữ, cảm ơn người.” 03 nói: “Vậy ta đi trước.”

Phượng Quyết truyền âm cho nàng: “Ta muốn cùng mọi người và Lan Chỉ thương nghị việc Đại Bỉ, ngươi nếu nhàm chán thì đi chơi, cũng có thể dẫn Linh Thi ra ngoài chơi.”

Tốt.

Nàng đã biết đi chơi rồi.

03 cười một cái nghiêm trang với Phượng Quyết, cõng kiếm ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi. Phượng Quyết nhìn theo bóng nàng rời đi rồi mới quay đầu lại, thấy Lan Chỉ vẫn luôn nhìn nàng, nhướng mày. Sự ôn hòa khi nói chuyện với 03 tan biến, nàng nghi hoặc nói: “Sư Tỷ có việc muốn hỏi ta?”

“Không.” Lan Chỉ lắc đầu, nói: “Chỉ là dưới tòa Sư Tôn chỉ có một mình ta là đệ tử, thấy hai vị ở chung làm ta không khỏi có chút cảm khái.”

Phượng Quyết thu ngọc bài vào nhẫn trữ vật của 03, tính toán buổi tối trở về sẽ trả lại nhẫn trữ vật cho 03, thuận miệng nói: “Chê cười, tính cách nàng thiên chân vô tà, không thiếu được ta phải trông chừng nhiều hơn. Bất quá Cảnh Sư Thúc tuy chỉ thu ngươi một đồ đệ, nhưng trong học cung không phải còn có đệ tử khác cầu học sao?”

Lan Chỉ hơi mỉm cười, nói: “Tri âm khó cầu.”

Ánh mắt Phượng Quyết khẽ động, gật đầu.

Quả thật.

Nàng và 03, đâu chỉ là tri âm.

Tư Nghi bên cạnh cười nói: “Nghĩ đến sau Đông Châu Đại Bỉ lần này, các đệ tử được tuyển ra sẽ làm đầy học cung, có lẽ trong đó sẽ có bạn tốt khiến Lan Tiền Bối thổ lộ tình cảm.”

Lan Chỉ gật đầu, đề tài liền chuyển sang Đông Châu Đại Bỉ.

-----

03 nhặt được một con Linh Thi trên quảng trường.

Nói đến, nàng có thân thể con người rồi còn chưa từng được Giao chở bay. 03 đi vòng quanh đầu Linh Thi, nói: “Xin ngươi chở ta về.”

Linh Thi lập tức ngẩng đầu, “Gầm!”

03 vui vẻ cưỡi lên Giao, hô to: “Giá!”

Linh Thi vung đầu, bay sát mặt đất, tầng trời thấp phi hành, một đường hướng Tê Hoàng Điện bay đi.

Trên sơn đạo có người đang đi đường, chính là Tiết Mộng Đào. Nàng dường như đang trầm tư, bước đi thong thả, nghe thấy động tĩnh phía sau thì quay người, kinh ngạc hành lễ với 03.

“Sư Tỷ.”

03 mời Tiết Mộng Đào lên Giao.

Linh Thi quấn cái đuôi lại, trong chớp mắt lao vào hoa viên Tê Hoàng Điện. Trong hoa viên tức khắc một mảnh đổ nát, cánh hoa rơi đầy đất. Linh Thi vội vàng nâng móng vuốt, chột dạ dùng móng vuốt gảy gảy cành hoa trên mặt đất.

“Gầm.”

Linh lực trong cơ thể nó dạo này có chút không chịu khống chế, lung tung khắp nơi.

“Ngươi mạnh hơn, cũng lớn hơn.” 03 nói. Nàng nhảy xuống khỏi thân Giao, giúp Linh Thi đỡ những cây hoa cỏ bị đổ dậy, nhặt mấy hòn đá cố định cành cỏ. Tiết Mộng Đào an tĩnh giúp đỡ, sau khi hai người cứu giúp, hoa viên trông chỉ như vừa bị mưa to tưới qua, mà thôi.

Tiết Mộng Đào: “...Có thể mời Mộc Sư Tỷ lên núi, nàng là Mộc Linh Căn, có lẽ có thể có biện pháp.”

03 nghĩ nghĩ, nói: “Tốt, ta sẽ đi, nhưng ta muốn đi tìm thợ may trước, quần áo này giặt sạch rồi trả lại cho ngươi.”

Tiết Mộng Đào cười nói: “Sư Tỷ không cần khách khí, hôm nay may mắn được Sư Tỷ cứu, lại thấy ngài đại triển thần uy trên Lôi Đài, quần áo này xin Sư Tỷ cứ giữ lại đi.”

Thật sự cảm ơn, nhưng, 03 quay đầu lại, thành thật nói: “Ngươi hơi lùn, ta mặc vào không thoải mái.”

“Thì ra là vậy...” Tiết Mộng Đào ngây người rồi che miệng cười rộ lên, nói: “Xem ra là quần áo này không có phúc khí.”

Lúc này Linh Thi khẽ kêu một tiếng, đầu dụi vào tay 03.

03: “Ôi, ngươi muốn mặc à?”

“Đúng rồi, Phượng Quyết nói ngươi đang tập trung linh lực tu luyện hình người, làm Yêu Quái cũng thật vất vả nha.” 03 nâng đầu Linh Thi lắc lắc, nói: “Vậy ta để quần áo lại cho ngươi, xin nói cảm ơn Tiết Mộng Đào.”

Linh Thi vội vàng gầm gừ rống lên với Tiết Mộng Đào.

Lần này che miệng cũng không ngăn được tiếng cười của Tiết Mộng Đào, nàng dứt khoát buông tay, vừa cười vừa gật đầu với Linh Thi. Cảm giác trầm ổn lão thành bao bọc quanh người nàng biến mất, lộ ra vẻ thanh thuần đáng yêu đúng tuổi này.

“Nếu Linh Thi Đại Nhân không chê.” Tiết Mộng Đào cười nói, lấy ra một ngọc thạch từ nhẫn trữ vật: “Sư Phụ sai người mang cái này cho ta.”

Là cái gì?

03 tò mò, mắt sáng lấp lánh.
(⁠✯⁠ᴗ⁠✯⁠)

Linh Thi cũng sáng lấp lánh.
(⁠✷⁠‿⁠✷⁠)

Tiết Mộng Đào giải thích: “Đây là Lưu Ảnh Thạch, cảnh tượng Sư Tỷ cùng Trưởng Lão phái Xích Lôi Kiếm tỷ thí hôm nay được ghi lại trong linh thạch này. Nghe nói sau đó Đông Châu Đại Bỉ mỗi trận đều sẽ dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại để bán ở trước khán đài.”

“Dường như là ý của Cung Chủ.”

“À!” 03 giơ ngón tay cái lên, quả nhiên là Phượng Quyết, thế mà còn có thể nghĩ ra cách kiếm tiền này. Nàng nhìn chằm chằm Lưu Ảnh Thạch trong tay Tiết Mộng Đào. Tiết Mộng Đào tưởng 03 muốn, vội vàng đưa cho nàng, ai ngờ 03 lắc đầu.

03 nghĩ: Nếu là ý tưởng của Phượng Quyết, nàng liền không cần phí bản quyền, ha ha!

Tiết Mộng Đào cất Lưu Ảnh Thạch vào nhẫn trữ vật, nói: “Ta phải cất giữ cẩn thận Lưu Ảnh Thạch này, có lẽ vài ngày nữa sẽ là cô phẩm (hàng độc nhất) ngàn vàng khó cầu.”

Nàng nháy mắt với 03, khẽ mỉm cười, thần thái rất có phong vị của Tư Nghi.

03 lại lần nữa cảm khái, Tư Nghi thật sự rất đáng sợ a!

-----

Từ Trạch Hoa đáp xuống trong tiểu viện, mặt mày vội vã vọt vào phòng khách, dường như có người đang đuổi theo gã. Trong sương phòng tây của tiểu viện, nam tử trẻ tuổi nghe thấy động tĩnh đi ra khỏi phòng khách.

Hắn còn chưa đi đến cửa phòng Từ Trạch Hoa, chỉ nghe trong phòng tiếng “loảng xoảng loảng xoảng”. Tiết Bất Thế cẩn thận nhìn lén một cái, chỉ thấy Từ Trạch Hoa đầy ngập lửa giận, đang dùng đồ vật trong phòng để phát tiết, trong miệng quỷ kêu quỷ kêu.

Lúc trước tiếng của Lam Ương Cung Chủ truyền đến hắn cũng nghe thấy, chỉ là hiện tại còn chưa phải lúc hắn lộ diện. Tiết Bất Thế không đi ra ngoài xem náo nhiệt, nhưng nhìn phản ứng của Từ Trạch Hoa... Lý Trưởng Lão thua rồi?

Tim Tiết Bất Thế nhảy hai cái, dư quang liếc nhìn đám người phái Xích Lôi Kiếm chạy theo Từ Trạch Hoa về. Chỉ thấy bọn họ ai nấy sắc mặt trắng bệch, run rẩy như thấy quỷ. Hắn chớp mắt, dừng bước chân, đợi Từ Trạch Hoa la to phát tiết mệt mỏi rồi mới gõ cửa, bày ra vẻ quan tâm, kinh hoàng mà khiếp sợ nói: “Từ Huynh, ngươi làm sao vậy!”

Từ Trạch Hoa cười lạnh trừng mắt nhìn Tiết Bất Thế, thân thể gã vẫn còn đang run rẩy, nhưng đối với Tiết Bất Thế lại là thái độ vênh váo hống hách, mắng: “Không cần giả ngu với ta! Ta thành ra thế này chẳng lẽ ngươi không đoán ra?”

“Cái này...” Tiết Bất Thế cười ngượng, rụt cổ, vẻ mặt sợ hãi nói: “Lý Trưởng Lão người sao rồi?”

Nhắc tới Lý Trưởng Lão, trước mặt Từ Trạch Hoa hiện lên tuyết trắng che trời lấp đất, Lý Mậu Hà chết trong tuyết sẽ trở thành quỷ ảnh trong mộng gã suốt thời gian này. Hơi lạnh thổi quét qua cổ gã. Từ Trạch Hoa hung hăng run lên, kinh sợ nói: “Lý Trưởng Lão đã chết!”

Chậc, phái Xích Lôi Kiếm dù sao cũng là Đại Phái đứng đầu Đông Châu, Lý Trưởng Lão đường đường là một Tu Sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ, thế mà nói giết liền giết! Tiết Bất Thế trong lòng cảm khái liên tục, thấp giọng hỏi: “Từ Huynh, vậy Lăng Sơn Phái rốt cuộc có địa vị gì? Người giết Lý Trưởng Lão có cách nói gì không?”

Cách nói...

Từ Trạch Hoa nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt của người kia khi đứng trên Lôi Đài cầm kiếm nhìn lại, đầu gối gã lại mềm nhũn. Gã theo bản năng đưa tay chống lên bàn, trong mắt lấp lóe không rõ, nói: “Không đúng!”

“Ta càng nghĩ càng không ổn.” Gã lặp đi lặp lại lẩm bẩm, bỗng nhiên giơ tay, vỗ mạnh lên bàn. Hai tròng mắt vì phẫn nộ mà đỏ lên, gã hoảng hốt cười lớn, nói: “Hảo a, ta biết rồi, tất cả đều là mưu kế của Lam Ương Cung! Là Phượng Quyết cố ý giăng bẫy rập cho phái Xích Lôi Kiếm!”

“Nói thế nào?” Tiết Bất Thế kinh ngạc nói.

Từ Trạch Hoa chống bàn đứng dậy, lảo đảo được Tiết Bất Thế đỡ lấy. Gã thưởng cho Tiết Bất Thế một ánh mắt khẳng định, thấp giọng nói: “Trận khẩu chiến đêm qua chính là cờ hiệu, từ Hư Tượng Phượng Hoàng đến sau đó khẩu chiến, đều bất quá là cố ý chọc giận chúng ta, dẫn phái Xích Lôi Kiếm ra mặt! Ngươi còn nhớ rõ câu Hư Tượng Linh Lực cuối cùng đêm qua?”

Gã giơ tay nắm lấy vai Tiết Bất Thế, lay động nói: “Chính là hung thủ giết hại Lý Trưởng Lão hôm nay!”

“Ha ha ha! Hoàn hoàn tương khấu, thật là hoàn hoàn tương khấu! Bằng không vì sao vừa mới bắt đầu cố tình là Phượng Hoàng! Đông Châu ai không biết Phượng Hoàng là biểu tượng của Lam Ương Cung!” Sắc mặt Từ Trạch Hoa tái nhợt, nói: “Chính bởi vì câu khiêu khích đó ta và Từ Trưởng Lão mới dẫn người lên núi chất vấn, bị Phượng Quyết cố ý châm chọc mà gặp phải một bụng khí. Ngươi nói trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, Lý Trưởng Lão trong cơn thịnh nộ vừa ra khỏi cửa liền gặp được kiếm khách ngày hôm qua! Dưới sự giận dữ hai người định ra tử đấu!”

“Chuyện này rõ ràng là cố ý thiết kế!” Từ Trạch Hoa phất tay lớn tiếng nói: “Lam Ương Cung mưu kế thâm sâu! Phượng Quyết thật là âm hiểm ác độc đến cực điểm!”

Tiết Bất Thế vốn dĩ còn thầm cười nhạo ý nghĩ kỳ lạ của Từ Trạch Hoa trong lòng, nhưng lắng nghe lại cảm thấy có năm phần đạo lý. Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Lam Ương Cung có thể gánh vác Đông Châu Đại Bỉ, tự nhiên có thủ đoạn của bọn họ. Chỉ là đáng tiếc Lý Trưởng Lão...”

Từ Trạch Hoa lắc đầu thở dài, nói: “Ta và phụ thân vốn nghĩ có Lý Trưởng Lão ở đây có thể chế ngự Lam Ương Cung, không ngờ Lý Trưởng Lão cứ thế mà đi!” Gã rơi hai giọt nước mắt, thở dài nói: “Tất cả đều là Lam Ương Cung cố ý hãm hại, đợi ta trở về giải thích rõ với phụ thân, lại xin lão nhân gia ngài lựa chọn!”

“...” Tiết Bất Thế châm biếm hai tiếng trong lòng, thầm nghĩ mặc kệ trận tử đấu này rốt cuộc là cố ý hay vô tình, nhưng Từ Trạch Hoa đã nói như vậy, thì tất cả tự nhiên đều là cố ý. Bất quá điều này có liên quan gì đến hắn? Chỉ tọa sơn quan hổ đấu thôi. Bất quá trước khi phái Xích Lôi Kiếm tìm phiền phức Lam Ương Cung, hắn phải gặp được Phượng Quyết trước!

Nghĩ đến đây, trên mặt Tiết Bất Thế lộ ra biểu cảm bi thương hơn cả Từ Trạch Hoa, giống như Lý Mậu Hà không phải Trưởng Lão phái Xích Lôi Kiếm, mà là phụ thân hắn. Hắn liên tục lắc đầu, đỡ lấy Từ Trạch Hoa, nói: “Từ Huynh thật sự vất vả, may mà ngươi có thể thuận lợi trở về. Lý Trưởng Lão tuy rằng đi rồi, nhưng ngươi phải sống thật tốt! Thế này đi, không bằng hôm nay để ta mở tiệc ở Đình Tiên Cư, mời Từ Huynh uống một chén an ủi rượu!”

Từ Trạch Hoa thở ngắn than dài, từ từ nói: “Lý Trưởng Lão vừa mới mất...”

“Ha ha, Từ Huynh, ngươi nghĩ sai rồi, ta không phải chỉ mời ngươi uống rượu. Ngươi còn nhớ rõ Đình Tiên Cư bên cạnh là chỗ nào không?” Tiết Bất Thế lộ ra một nụ cười, ôm lấy Từ Trạch Hoa.

Bên cạnh Đình Tiên Cư... Chức Nữ Phường?

“Đêm qua ta mới mời Từ Huynh ở Chức Nữ Phường may vài món quần áo. Hiện tại chúng ta không làm gì được Lam Ương Cung, chẳng lẽ còn không thể giáo huấn mấy đệ tử Lam Ương Cung không có mắt sao?” Tiết Bất Thế cười hào sảng, nói: “Từ Huynh yên tâm, việc này không cần ngươi ra tay, cứ xem ta thay ngươi xả cơn tức!”

Ánh mắt Từ Trạch Hoa sáng lên, tình ý chân thành gọi một tiếng “Tiết Đệ”.

Tiết Bất Thế thấy biểu cảm này của Từ Trạch Hoa, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại lộ ra vẻ cầu xin, nói: “Vậy Kiếm Quyết Xích Lôi thì sao...”

“Yên tâm, chỉ cần ngươi hôm nay thay ta ra cơn ác khí này, ta trực tiếp thay phụ thân làm chủ, truyền Kiếm Quyết cho ngươi. Sau này ngươi chính là đệ tử phái Xích Lôi Kiếm chúng ta!” Từ Trạch Hoa vỗ ngực nói.

Lòng Tiết Bất Thế rơi xuống, kích động nói: “Hảo, đa tạ Từ Sư Huynh!”

Hai người anh em tốt hướng ra ngoài đi đến.

-----

Thợ may Chức Nữ Phường sau khi đo thể hình cho 03, lấy ra vài món quần áo xếp gọn gàng từ nhẫn trữ vật đặt lên bàn, nói với 03: “Đêm qua chiêu đãi không chu toàn, vài món quần áo này là Quản Sự căn cứ vào thân hình Tiên Tử sai thợ may tốt nhất Chức Nữ Phường may suốt đêm. Trước khi quần áo mới làm xong, xin Tiên Tử tạm thời đổi mặc.”

Kinh!

Mắt 03 hơi trợn to, khẽ nói: “Ta không có tiền.”

Nếu không phải bị nhiều đôi mắt nhìn, 03 rất muốn hiện ra biểu cảm “Ngượng ngùng” “Trong túi cũng ngượng ngùng”. Quả nhiên lời Phượng Quyết nói rất có lý, ăn xài phung phí sẽ không có tiền tiêu, hiện tại nàng còn chưa đổi được linh thạch tích phân.

Sớm biết như vậy, nên mời Phượng Quyết cho một chút tiền tiêu vặt trước.

Thợ may dùng khăn tay che môi cười, nói: “Tiên Tử không cần lo lắng, Cung Chủ đã công đạo qua, ngài tiêu phí tại bất kỳ cửa hàng nào tương ứng với Lam Ương Cung trong Lam Ương Thành, đều được ghi nợ vào danh nghĩa Cung Chủ. Nếu cần linh thạch, cứ tới trướng mà lĩnh.”

Mắt 03 mở to hơn nữa, nói: “Tốt quá!”

Cái này... Đây là thưởng nhiệm vụ Phượng Quyết cho nàng sao?

Lòng 03 điên cuồng mạo hoa hoa, rất muốn tìm Phượng Quyết hỏi một câu. Bất quá Phượng Quyết hiện tại đang làm việc, nàng đành phải kiềm chế tâm mạo hoa. Không cần hệ thống khác chỉ đạo, nàng dựa vào chính mình đã đạt được mối quan hệ vô cùng hữu hảo với Ký Chủ.

Nếu độ hảo cảm có một trăm, bọn họ hiện tại hẳn là có 70!

Không, 80!

Vượt xa tuyến đạt tiêu chuẩn!

Bởi vì quá vui, thói quen hệ thống theo bản năng tuôn ra, 03 không nhịn được dạo một vòng. Mái tóc dài màu bạc thổi qua không trung, ngọc linh leng keng leng keng vang. Ba vị thợ may lên núi đối diện, trong mắt đều là ý cười. Các nàng thu dọn đồ vật xong, thợ may dẫn đầu nói: “Không có công đạo gì khác, chúng ta xin lui trước. Quần áo sẽ được đưa lên trong hai ngày, xin Tiên Tử đợi lát.”

“Cảm ơn các ngươi.” 03 vô cùng cảm kích, rất có lễ phép tiễn khách nhân ra cửa, phất phất tay.

Đợi bóng dáng các thợ thêu biến mất trên sơn đạo, nàng mới đỉnh hoa hoa trở lại phòng. Hỏa Nham Giao đang vây quanh bàn xoay: Giao cũng muốn mặc quần áo đẹp.

“Mau hóa hình đi.” 03 vỗ vỗ đầu Hỏa Nham Giao, lấy ra gậy huỳnh quang điện tử đã lâu không dùng, vẫy vẫy qua lại trước mặt Hỏa Nham Giao, lấy làm cổ vũ.

“Gầm.” Hỏa Nham Giao dọc theo chân 03 trườn lên bàn, tính toán trước khi hóa hình cọ thêm chủ nhân và 03.

“Khó thở!”

03 vừa cầm lấy một cái váy thì trước mắt đột nhiên tối đen, nàng khó xử nói: “Xin cho ta quyền hô hấp.”

Hỏa Nham Giao phát ra tiếng “thầm thì oa oa”, 03 nghi ngờ đây là tiếng cười của Linh Thi.

Thật là quá khó nghe! Nàng thở dài, nhéo vòng eo Linh Thi kéo xuống, ném sang một bên. Linh Thi co rút thành một cục: Được rồi, ngươi mạnh, bàn không lại bàn không lại.

03 hít thở sâu, cúi người vỗ vỗ đầu Linh Thi, cầm lấy một kiện quần áo màu xanh lam nước biển đi vào nội thất sau bình phong thay quần áo. Linh Thi nhàm chán bơi qua bơi lại trong phòng, nghe thấy 03 ai nha một tiếng.

“Gầm?” Linh Thi vội vàng trườn qua, thấy 03 cầm dải lụa đi ra, mái tóc dài màu bạc của nàng hoàn toàn xõa xuống, khúc xạ ánh nhật hoa trong suốt.

“Chạm vào rớt.” Hệ thống bong bóng toát ra bực bội, nàng nhéo dải lụa so đo trên tóc.

Nói đến, Phượng Quyết thật lợi hại nha, có thể dùng dải lụa buộc lên nhiều sợi tóc tinh tế trơn tuột như vậy. Hệ thống bong bóng cách không giơ ngón tay cái cho Phượng Quyết, 03 đỉnh ngón cái đi đến trước bàn trang điểm, bắt chước dáng vẻ Phượng Quyết chải tóc.

Không khí bắt đầu tràn ngập tiếng lục lạc leng keng.

Sau nửa canh giờ, 03: “Ha!”

Hệ thống không làm được.

Rút đao đoạn thủy thủy càng lưu, cử sơ chải đầu sầu càng sầu (Rút đao cắt nước, nước càng chảy, cầm lược chải đầu, sầu càng sầu).

Con người vì sao phải mọc tóc? Trống trơn như hệ thống cũng rất tốt a. 03 ưu sầu nhìn Linh Thi, càng thêm ưu sầu.

Giao cũng mọc tóc.

Linh Thi hiểu lầm, nâng nửa thân trên lên, lộ ra vuốt giao ngắn ngủn dưới thân Giao cho 03 xem.

Giao cũng không được đâu.

Nếu đã làm người, phải làm người cho tốt, không thể đầu bù tóc rối ra cửa. 03 phải nghĩ cách. Nàng đỉnh hắc tuyến nhìn chằm chằm gương. Linh Thi bơi qua bơi lại sau lưng nàng. Ánh mắt 03 đuổi theo Linh Thi lúc ẩn lúc hiện, bỗng nhiên, nàng nghĩ ra cách, bong bóng hắc tuyến piu một tiếng biến thành bóng đèn nhỏ.

“Leng keng.”

Hệ thống biết rồi!

Phượng Quyết đáp xuống ngoài điện, giơ tay đỡ cánh hoa hồng trên tóc mai, dư quang lơ đãng liếc sang bên cạnh, nàng sững sờ.

Hoa viên thảm không nỡ nhìn: Chào.\(:3 」∠)_

Phượng Quyết: “……”

Linh Thi dẫn 03 lăn lộn bên trong sao?

Trong đầu Phượng Quyết xuất hiện hình ảnh, cảm thấy không phải là không thể, vội vàng xuyên qua hoa viên đi về phía phòng 03. Vừa nghĩ thầm 03 có ở trong phòng không, bỗng nhiên nghe thấy một trận bước chân nhẹ nhàng, là 03 phát hiện nàng trở về ra cửa nghênh đón.

Phượng Quyết cong khóe môi, môi khẽ nhếch, ngước mắt, “Ta về —— a.”

Âm thanh hóa thành một tiếng ngắn ngủi và không chứa bất kỳ ý nghĩa nào.

“Phượng Quyết, người về rồi!” 03 chạy đến trước mặt Phượng Quyết, nắm tay Phượng Quyết, vui vẻ nói: “Ta đang chuẩn bị đi ra ngoài chơi.”

Mắt Phượng Quyết nhìn thẳng vào đỉnh đầu 03, nhếch nhếch khóe môi, nói: “À.”

Muốn đi ra ngoài chơi a.

Ngưng lại hai giây.

“Ngươi tính... cứ thế để vậy đi ra ngoài sao?”

Mắt 03 ngước lên trên, nghĩ thầm có chỗ nào không đúng? Nàng đã rất cố gắng buộc tóc.

Chỉ thấy trên đầu nàng, mái tóc dài xõa đến bên hông được chải gọn gàng, buộc cao, bị một con giao dài thon, đỏ rực như lửa cuộn lại từng vòng từng vòng. Hỏa Nham Giao Kim Đan Trung Kỳ, Linh Thi Đại Nhân trong miệng đệ tử Lam Ương Cung, đầu đuôi nối liền, miệng cắn đầu đuôi, thành thật làm dây cột tóc cho 03.

Đã đành.

Nhưng mà ——

“Dây cột tóc” này còn quấn một vòng dải lụa thêu kim sa màu đỏ son trên cổ, thắt một cái nơ bướm tinh tế ngay trên đỉnh! Hai dải đuôi lụa dài thượt tách ra một trái một phải dưới nơ bướm, rủ xuống hai bên má 03.

“Chỗ nào không đúng?” 03 vẻ mặt nghiêm túc thỉnh giáo Phượng Quyết, nói: “Ta đã nỗ lực thực hiện mục tiêu.”

Thanh trừ nhiệm vụ vấn tóc.

Phượng Quyết không nói nên lời, ngực nàng phập phồng, hít khí, thở ra, gật đầu, quay đầu nhìn về phương xa. Dãy núi trùng điệp, xanh mướt dạt dào, quả là một bức sơn thủy cảnh tình thơ ý họa.

Phượng Quyết nhìn chằm chằm một đám mây trên núi, nheo mắt. 03 thò sát qua, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng. Nơ bướm trên đầu lắc lư trong gió, dừng lại trong mắt Phượng Quyết.

Hôm nay thật là ngày đẹp trời. Phượng Quyết trong lòng cảm thán, bỗng nhiên đưa tay, nhéo mặt 03 xoay sang một bên.

“Xuy.”

​--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Quyết: Đồ ngốc. (⁠ಠ⁠_⁠ಠ⁠)

Phượng Quyết (sau một khắc): …Nhưng mà đáng yêu thật.
(⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)

03: Ta cảm thấy… cũng tạm được mà.
(⁠◕⁠ᴗ⁠◕)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro