Chương 35: Cùng nhau đi xem phim


Từ Đồ Chi bị mùi cơm từ nhà bếp đánh thức. Mở mắt ra, liền thấy hệ thống nhìn mình với vẻ mặt đen sì.

"Ngươi... trục trặc gì à?" nàng ngập ngừng hỏi.

Hệ thống không đáp, trực tiếp đưa ra tấm hình nó chụp tối qua.

Đôi mắt còn mơ màng của Từ Đồ Chi lập tức trợn to:
"Cái... cái này..."

Hệ thống thở dài:
【 Ta nói này, ngươi sửa lại tư thế ngủ đi. Nữ chủ sắp bị ngươi đè chết rồi. 】

Lại tiếp tục oán trách:
【 Khi cho ôm thì ngươi không chịu ôm, lúc không cho ôm thì ngươi lại quấn tay quấn chân. 】

Từ Đồ Chi đỏ mặt, lí nhí:
"Đêm qua điều hòa lạnh quá... ta vô thức tìm chỗ ấm thôi."

Thực ra nàng vẫn nhớ mang máng, lúc ngủ thấy lạnh, rồi có một luồng ấm áp cạnh bên, thế là nàng tự nhiên áp sát lại.

Nhìn tấm ảnh hai người ôm nhau, Từ Đồ Chi thấy mình chẳng khác nào một con koala bám chặt lấy Tần Lễ. Còn Tần Lễ thì dịu dàng ôm nàng trong ngực, một tay vuốt tóc, một tay đặt nơi lưng, không khí thân mật ấm áp đến lạ.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Từ Đồ Chi quay đầu, bắt gặp nụ cười dịu dàng của Tần Lễ:
"Tỉnh rồi? Ta nấu xong bữa sáng rồi, ra ăn đi."

Hệ thống reo hò:
【 Ăn ăn ăn!! 】

Từ Đồ Chi gật đầu:
"Được, ta đi rửa mặt rồi ra."

"Ừ."

Nàng vào phòng tắm rửa mặt, thay áo phông rộng và quần thể thao, vẫn quấn chặt phần ngực như cũ. Dù đã bị Tần Lễ phát hiện giới tính thật, nàng vẫn muốn cố gắng che giấu đến phút cuối.

Bước ra phòng khách, nhìn thấy bàn ăn đầy ắp món, mắt nàng sáng lên:
"Mấy cái này đều do ngươi làm?"

"Tào phớ và quẩy thì ta mua ngoài," Tần Lễ đặt bát cháo thịt nạc trứng bắc thảo trước mặt nàng, "Còn cháo, trứng chiên và canh trứng sữa bò là ta nấu."

Từ Đồ Chi hít sâu một hơi:
"Thoạt nhìn ngon thật."

Hệ thống giục:
【 Mau ăn thử đi, mau! 】

Nàng lập tức cầm thìa ăn một miếng cháo lớn, rồi xuýt xoa:
"Ngon quá."

Cháo Tần Lễ nấu tươi ngon, gạo chín vừa tới, không nhão cũng không khô, khiến người ăn thấy ấm bụng. Trứng chiên cũng tuyệt, lòng trắng giòn xốp, lòng đỏ còn sánh. Canh trứng sữa bò thơm ngọt, dễ ăn, rất hợp khẩu vị.

Tần Lễ nhìn dáng vẻ nàng ăn ngon lành, liền mỉm cười. Trước kia nàng còn phải hỏi: "Món này có hợp không?" Giờ chỉ cần nhìn nét mặt thỏa mãn của Từ Đồ Chi cũng đủ biết nàng rất hài lòng.

Tần Lễ khẽ nhón một miếng quẩy, khóe môi cong nhẹ. Quả nhiên, muốn giữ trái tim một người, trước tiên phải giữ được cái bụng của người đó.

Một bàn ăn lớn nhanh chóng được Từ Đồ Chi dọn sạch. Nàng vỗ vỗ bụng, thoải mái đến mức còn ợ một tiếng.

"Ngươi không cần dọn dẹp, lát nữa có người đến làm," Từ Đồ Chi ngăn Tần Lễ lại, "Ngươi đừng động tay."

"Không sao đâu, chỉ vài cái bát thôi, dọn nhanh lắm."

Tần Lễ làm việc gọn gàng, chẳng mấy chốc đã lau bàn sạch sẽ, rồi bưng bát đũa đi rửa.

Từ Đồ Chi có chút ngượng ngùng:
"Cái kia..."

Nàng chợt nhớ lần trước đưa thẻ ngân hàng cho Tần Lễ, hình như nàng ấy đã giận.

Nghĩ lại thì cũng đúng, việc đó quả thật không phải đạo lý. Tuy ban đầu Từ Đồ Chi chỉ muốn dùng tiền để giúp Tần Lễ, nhưng đổi lại, người khác dễ hiểu lầm rằng nàng coi Tần Lễ như bảo mẫu, đưa tiền rồi đuổi đi.

"Ta không cần thẻ ngân hàng. Lần trước ngươi đưa, ta cũng không mang theo. Lần sau gặp sẽ trả lại."
Tần Lễ vừa rửa chén vừa nói, không quay đầu, nhưng lời lại trúng ngay ý định mà Từ Đồ Chi đang định mở miệng.

Từ Đồ Chi chống tay lên bàn bếp, bị nói trúng liền càng thấy ngượng:
"Ta... ta cũng chưa nói là muốn cho ngươi tiền."

Tần Lễ lau sạch vệt nước trên mặt bàn, xoay người lại, thấy mái tóc Từ Đồ Chi rối tung, cả người hơi chồm ra bàn bếp trông ngây ngô. Trong đầu nàng thoáng hiện ý nghĩ buồn cười: nếu Từ Đồ Chi có đuôi, chắc lúc này cái đuôi mềm oặt, cụp xuống rồi.

"Ta chỉ làm cho ngươi bữa sáng thôi mà."
Tần Lễ chống khuỷu tay lên bàn, hai tay đỡ cằm, nhìn vào mắt Từ Đồ Chi, dịu dàng nói:
"Cho dù ta nấu cơm cho ngươi cả đời, so với những việc ngươi giúp ta, cũng chẳng đáng gì để nhắc tới."

Từ Đồ Chi thì ngược lại, việc Tần Lễ cần nàng làm, nàng chẳng làm trọn được. Nhưng những gì nàng muốn, Tần Lễ lại toàn tâm toàn ý thực hiện.

"Ngươi muốn nấu cơm cho ta cả đời?"
Mí mắt Từ Đồ Chi khẽ động. Nhìn thấy sự kiên định trong mắt Tần Lễ, tim nàng bỗng khựng lại.

Nàng đứng thẳng dậy, ánh mắt dao động:
"Ngươi còn định ở bên cạnh ta cả đời sao?"

Đang tìm chuyện gây khó dễ ư?

Tần Lễ xoa nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nghiêng đầu đáp:
"Không được sao? Trong bản hiệp ước đâu có ghi thời hạn. Tương lai thế nào là do ngươi quyết định. Nếu ngươi muốn ta nấu cơm cho ngươi cả đời... cũng chẳng phải không được."

Từ Đồ Chi nghe vậy, chỉ thấy trong lòng nặng trĩu. Nguyên chủ trước kia đã gây nghiệp quá lớn, ép nữ chính đến mức phải nói những lời này. Trong bản hiệp ước kia rốt cuộc đã viết những gì mà tàn nhẫn đến thế?

"Ngươi dù sao cũng sắp tốt nghiệp đại học, lại còn học tài chính. Làm bảo mẫu cho ta chẳng phải quá uổng phí sao?"

Tần Lễ: "..."

Hệ thống xen vào: 【 Ký chủ, sắc mặt và ánh mắt của nữ chính hiện giờ... không ổn lắm, có điểm giống... 】

Từ Đồ Chi gật đầu:
"Ta biết, chắc nàng rất hận ta. Ta biết."

Hệ thống lắc đầu: 【 Không phải, ý ta là... ánh mắt nàng nhìn ngươi giống như đang nhìn... kẻ thiểu năng trí tuệ. 】

Từ Đồ Chi: "..."

Nàng thở dài:
"Thôi cũng phải, nữ chính mà không đánh ta đã là tốt. Nếu mắng vài câu, cũng coi như nhẹ, không mất miếng thịt nào."

Hệ thống: 【 ... 】

Luôn thấy có gì đó sai sai!

Không khí trở nên cứng nhắc.

Từ Đồ Chi thì cảm thấy chột dạ, lúng túng.
Tần Lễ lại thấy tám phần đầu óc Từ Đồ Chi có bệnh.

Cuối cùng, Từ Đồ Chi quyết định phá vỡ bầu không khí:
"Cái này... ngươi nấu cơm sáng cho ta, ta đưa lại chút tiền coi như hồi đáp, bằng không nhìn ta, một tiểu thư nhà giàu mà keo kiệt thì mất mặt lắm."

Tần Lễ nhìn chằm chằm nàng:
"Hồi đáp?"

Từ Đồ Chi gật đầu:
"Ừ, ta không thích thiếu nợ người khác, kể cả nhân tình."

Tần Lễ chớp mắt:
"Hậu thiên ngươi có thời gian không?"

"Hậu thiên?" Từ Đồ Chi lấy điện thoại ra xem lịch. Thứ bảy.
"Ngươi có việc gì sao?"

Tần Lễ đáp:
"Dạo này có một bộ phim mới chiếu, ta vẫn muốn tìm ai đó đi xem cùng. Bạn cùng phòng thì cuối tuần toàn bận học hoặc đi với bạn trai. Ta ở đây chẳng có mấy bạn bè, chỉ thân với ngươi, cho nên... ngươi có thể đi xem cùng ta không?"

Từ Đồ Chi nghe chữ "thân" mà chột dạ, nhưng vẫn gật:
"Ngươi muốn xem phim gì? Ta mua vé."

"Không cần, ta có vé giảm giá."
Tần Lễ cười, hỏi lại:
"Ý ngươi là đồng ý rồi đúng không?"

Từ Đồ Chi đáp:
"Xem phim thôi mà, có gì đâu."

Tần Lễ nhướng mày:
"Được, đến lúc đó ta báo cụ thể cho ngươi."

"Ừ."

Tần Lễ nhìn đồng hồ:
"Chiều nay ta phải đi gặp giáo sư bàn về luận văn, đi trước đây."

Từ Đồ Chi gật đầu:
"Được."

Trước khi đi, Tần Lễ mang giày rồi dặn dò:
"Đồ ăn trong tủ lạnh, chờ ta về sẽ nấu. Nếu không thì bảo bảo mẫu nấu cho ngươi."

"Ừ."

"Trái cây trong đó, nhớ ăn hết, đừng để hỏng."

"Ừ."

"Dứa thì phải ngâm nước muối trước khi ăn, không thì sẽ bị sáp, ăn khó chịu."

"Ừ."

"Chuối ta mua chưa chín, để vài ngày rồi ăn. Muốn nhanh thì bỏ chung với táo, nó sẽ chín. Ăn bây giờ thì hơi cứng."

"Ừ."

"Còn nữa—"

Từ Đồ Chi bật cười, ngắt lời nàng:
"Tần Lễ, ta đâu phải trẻ ba tuổi."

Tần Lễ hơi sững lại, lắc đầu:
"Không phải."

"Thế mà ngươi cứ ở đây dặn dò mãi, giống như sợ ta làm sai, ăn nhầm đồ vậy."

Ánh mắt Tần Lễ trong veo như mặt nước xuân:
"Đúng là sợ."

Từ Đồ Chi ngẩn người, chớp mắt một cái:
"Ta thấy ngươi không coi ta là trẻ con, mà là coi ta như kẻ ngốc ấy."

Tần Lễ bật cười:
"Ta có nói vậy đâu."

"Nhưng ngươi làm thì giống hệt vậy."
Từ Đồ Chi đưa ngón tay chọc chọc vào khoảng không trước mặt nàng, rồi nói:
"Thôi, nhanh đi học đi."

"Ừ, ta đi trước, bái bai."

Từ Đồ Chi hất cằm:
"Bái bai."

"Phanh" — cửa phòng đóng lại. Trong khoảnh khắc, sự vắng lặng như mãnh thú bất ngờ ập tới, khiến người ta co rúm.

Biểu cảm của Từ Đồ Chi trở nên trống rỗng. Trong mắt nàng lộ ra một chút mơ hồ, bối rối.

Nàng ngốc nghếch nhìn cánh cửa đã đóng chặt, trong lòng dâng lên nỗi buồn mơ hồ, như có một khối bông vô hình nhét trong ngực, càng lúc càng nặng nề, khó chịu.

Theo bản năng, nàng xoay người thật chậm, bước chân loạng choạng đi vào phòng khách, khẽ ngồi xuống ghế sô pha.

Ánh mắt Từ Đồ Chi bắt đầu nhìn quanh như đang tìm thứ gì đó. Một lúc sau, nàng khẽ thở dài:
"Thì ra căn phòng này... thật lớn."

Khi vừa mới bước vào thế giới nhiệm vụ, Từ Đồ Chi chỉ thấy căn hộ này sang trọng, trang trí có gu, diện tích cũng không khác chỗ ở trước kia của nàng bao nhiêu. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên nàng cảm thấy nơi này thật rộng.

Rộng đến mức nàng có thể nghe rõ cả tiếng thở của mình vọng lại.

Hệ thống buồn bực lên tiếng:
【 Ngươi lại nói vớ vẩn gì thế? 】

Từ Đồ Chi nửa nằm trên sô pha, nghiêng đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, khẽ gọi:
"Thống tử?"

Hệ thống lập tức đáp:
【 Ừ, ta đây. Sao vậy? 】

Từ Đồ Chi lắc đầu, trong mắt thoáng nét cô đơn, ấp úng nói nhỏ:
"Không có gì, chỉ muốn gọi ngươi thôi."

Hệ thống: 【 ... 】

Một lát sau, nàng lại khẽ gọi:
"Thống tử?"

Lần này giọng mang theo chút cô đơn nhàn nhạt.

Hệ thống bất đắc dĩ thở dài:
【 Lại làm sao nữa? 】

"Cũng không có gì, ta chỉ muốn gọi ngươi thôi."
Từ Đồ Chi như chìm vào thế giới riêng, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.

Hệ thống nghe vậy, cũng chỉ biết thở dài:
【 Nếu ngươi không có chuyện gì, thì xem trước mấy đoạn kịch bản sau đi. Có vài tình tiết chuyển tiếp ngươi cũng có thể thử làm trước. 】

Từ Đồ Chi im lặng, giả vờ chết.

Một lát sau, trong phòng khách lại vang lên tiếng nàng:
"Thống tử?"

Hệ thống cáu:
【 Gọi cha ngươi làm gì?! 】

Từ Đồ Chi: "..."

Bị câu trả lời bất ngờ làm sững lại, nàng ngắn ngủi im lặng, rồi bật cười khanh khách. Tiếng cười ấy cuốn trôi hết khói mù và áp lực trong lòng.

Hệ thống thấy vậy, cũng không nhịn được mà cười theo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bh#bhtt#gl