Chương 28: Lặng lẽ theo dõi

Những ngày học hè trôi qua rất nhanh, lớp 12 chính thức bắt đầu, đây là năm cuối cùng của cấp ba, tôi nên cảm thấy may mắn vì sắp thoát khỏi những năm tháng học sinh hay là nên đi quý trọng những giây phút này?

Có thể nhận ra một cách rõ ràng bầu không khí trong lớp đang thay đổi, chồng sách trên bàn ngày càng cao, mọi người cũng trở nên rối tinh rối mù, vừa tan lớp nhiều người đã chạy tới hỏi tôi bài tập, tôi lại không từ chối bất kỳ người nào, dần dần nhân duyên trong lớp cũng khá hơn, tự nhiên tiếng đồn xấu tựa hồ liền ít đi một chút.

Các phóng viên báo lá cải của lớp 12 cũng bắt đầu lao vào học tập, tỷ lệ các loại tin tức xuất hiện cũng liền thấp đi. Nhà trường tăng thêm thời gian tự học, từ 7h liền thêm thành 9h, đối với loại chuyện này tôi không ham chút nào, nhàm chán lại không thú vị.

Tháng thi đầu tiên của lớp 12 kết thúc, thành tích rất ổn định, chủ nhiệm lớp càng thêm không chỉ một lần nói với tôi rằng nhìn thành tích này của tôi đoán chừng thi vào một trường đại học danh tiếng sẽ không thành vấn đề.

Tôi cuối cùng chỉ cười không đáp, thi trường nào tôi còn phải suy tính kỹ, đi nơi nào cũng chẳng quan trọng, điều tôi quan tâm là một thành phố khác.

Vẫn có chút mâu thuẫn và giãy giụa, muốn rời nhà xa lại không muốn quá xa, thế giới ở trong mắt tôi chỉ là một vòng tròn, lấy Cẩn làm tâm, khoảng cách của chúng tôi, chính là bán kính.

Bất kể tôi đi bao xa, lòng của tôi vẫn luôn ở nơi này.

Ngày trôi qua rất nhanh, từ giữa hạ đến cuối thu, cho đến khi từng cơn gió rét buốt vi vu biểu thị mùa đông đến!

Thời gian thay đổi, ngày ngắn đêm dài, còn chưa tới 7 giờ, trời cũng đã tối đến không thấy rõ đường đi. Về đến nhà, đứng trước cửa sổ uống trà, cảm giác ấm áp từ ly trà khiến tôi thoả mãn.

Lúc kim đồng hồ chuyển tới 8h30, đột nhiên nhớ lại dường như ngày nào Cẩn cũng ở lại giữ lớp, đã trễ thế này, trời vừa tối lại lạnh, nàng về nhà bằng cách nào?

Gửi tin nhắn cho A Đạt "Sau giờ học còn xe không?"

A Đạt nhanh chóng nhắn trở lại "Còn cái quỷ á! Tự mình nghĩ cách đi!"

Quả nhiên là không có, kia Cẩn về nhà bằng cách nào?

Đang suy nghĩ, tin nhắn của A Đạt lại tới "Mỗi ngày Đỗ lão sư đều chen xe buýt cùng tụi này, xe buýt chạy đến 11h lận, có phải muốn hỏi cái này không?"

Không hổ là chiến hữu của tôi, quả nhiên hiểu rõ tôi.

Nhưng....trạm xe buýt cách nhà Cẩn rất xa, ít nhất phải mười mấy phút đi bộ, khu vực đó lại tương đối phức tạp....Tưởng tượng một chút đã cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Nghĩ một hồi liền thật sự chờ không nổi, ở trong phòng đi tới đi lui một hồi, cuối cùng dứt khoát giậm chân một cái, mặc áo khoác vào rồi chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, từng cơn gió lạnh liền trực tiếp chui vào trong cổ áo, rùng mình một cái, kéo lại áo khoác bước nhanh hơn.

Ngồi xe buýt đến gần nhà Cẩn, đứng chờ ở trạm.

Chỉ chốc lát quần áo đã trở nên lạnh thấu, đứng mấy phút ở đó suy nghĩ một chút, không đúng, lỡ như trên xe còn có bạn học của tôi, lần này thấy được sẽ không thể giải thích rõ ràng, nghĩ tới đây chợt cảm thấy rùng mình, vội vàng tìm một chỗ trốn gần đó.

Tìm nửa ngày, cuối cùng đứng núp ở ngã rẽ khuất người.

Sao lại cảm giác mình có vẻ lén lút, lỡ may bị cho là trộm xe đạp rồi bị bắt lại tra hỏi thì toi.

Đang suy nghĩ đến lúc đó làm thế nào để cởi bỏ hiềm nghi thì thấy được bóng dáng của Cẩn.

Còn mang một túi thật to, haiz, nhất định lại mang bài tập về nhà, người này cũng thật là, không chịu chăm sóc bản thân, lúc học lớp 10 được tan lớp sớm, bài tập nàng mang về nhà chấm cũng không nhiều nên còn đỡ, bây giờ đổi thành 9h, lại phải chấm cho hết bài, không biết nàng có ngủ hay không?

Nhìn Cẩn bước qua, tìm thời cơ thích hợp liền đi theo, đoán chừng tôi cũng khá giống một kẻ theo dõi có khuynh hướng bạo lực, tôi còn cố ý kéo khoảng cách ra xa một chút, để tránh bị Cẩn phát hiện.

Vẫn dõi theo nàng đi vào cửa tiểu khu, lên lầu, thấy phòng Cẩn sáng đèn tôi mới yên tâm về nhà!

Cứ như vậy, mỗi ngày đều đúng giờ chờ đợi ở gần tiểu khu nhà Cẩn, thấp thỏm chờ Cẩn trở lại, lặng lẽ hộ tống nàng về đến nhà, thấy Cẩn lên lầu liền lặng lẽ rời đi.

Ngược lại cũng không gặp người xấu, có lúc tôi cũng nghĩ, cho dù có gặp được thật thì tôi có thể đánh thắng được người ta sao?

Dù sao bất kể là đánh thắng hay là đánh không lại, tôi cũng sẽ liều cái mạng già này, có người nói thằng vua còn thua thằng liều....

Cứ như vậy bất chấp mưa gió bão bùng, tôi kiên trì hộ tống nàng hơn hai tuần lễ, tự cho là ngụy trang rất giỏi...chỉ thiếu chút là không lấy nhánh cây treo ở trên đầu nữa thôi....

Kết quả là gặp phải chút ngoài ý muốn.

Đưa Cẩn đến lầu dưới, thấy Cẩn lên lầu, vốn là định sau khi nhìn thấy phòng Cẩn sáng đèn sẽ hồi phủ, không nghĩ tới đợi nửa ngày đèn cũng không sáng.

Chẳng lẽ bị cúp điện? Sẽ không a! Đèn của nhà dưới lầu không phải là vẫn sáng sao? Bị cúp điện cũng không phải chỉ dừng lại ở một nhà đi....

Đợi một hồi đèn vẫn chưa sáng, có chút lo lắng....không phải chứ, trong hành lang dài thăm thẳm....trong óc nổi lên một ít cảnh tượng trộm cướp trên phim ảnh.

Vội vàng gọi điện.

"Lão sư, cô đang ở đâu vậy?" Hình như hỏi có chút đột nhiên.

"Ở nhà a!" Dường như còn có âm dội....Không phải là bị trói rồi chứ, trong ti vi nói bọn cướp thường mang con tin cột vào một căn phòng tương đối trống trải, còn có ánh đèn mờ mờ ảo ảo lúc ẩn lúc hiện để tạo không khí rùng rợn nữa.

Nhưng là....Không đúng nha, bọn cướp này sao có thể bắt người được, cũng không có xe nào chờ ở cửa ....Hãy nói lại....Bọn cướp làm sao để cho người ta nghe điện thoại chứ?

"Nhóc con, nói gì đi chứ?"

"Lão sư, cô không sao chứ?"

"Tôi có sao hay không làm sao em biết được?"

"Em...." Đang suy nghĩ trả lời thế nào thì Cẩn đã đi tới cửa cầu thang.

"Nhóc con, làm gì đấy? Tới đây!" Cẩn hướng về phía tôi hô.

Bại lộ....

"Lại làm gì đây? Oắt con! Gần đây tôi luôn có cảm giác bị theo dõi, quả nhiên là em!"

"Lão sư...." Bị bắt tại trận, còn có thể giải thích cái gì nữa, gấp gáp tìm cách chối bay chối biến....

"Nói, mấy ngày?"

"Cái gì? Cái gì mấy ngày? À, em đi ra ngoài có chút chuyện...." Còn chưa nói hết liền bị Cẩn ngắt lời!

"Lừa gạt ai đó?"

"Em..."

"Đi, theo tôi lên lầu nói chuyện, em không lạnh à?"

"Dạ? Em..."

"Ít nói nhảm!" Nói xong lôi tôi lên lầu!

"Uống nước!" Cẩn đưa ly nước ấm cho tôi.

"Nhóc con....Chơi trò theo dõi với tôi à?" Cẩn vừa cười, vừa đẩy lò sưởi lại gần.

"Không có....Em!" Thật sự là không biết phải giải thích thế nào, coi như là, giải thích càng nhiều ý nói trong lòng mình càng có quỷ, hay là thôi đi!

"Chu Minh, chung quanh đây rất an toàn, không cần lo lắng!" Cẩn đoán được điều tôi lo lắng, nàng luôn thông minh như vậy, điều tôi nghĩ, nàng cũng đoán được.

"Dạ...."

"Em theo dõi bao lâu rồi?" Cẩn lại hỏi.

"Không có....Không bao lâu!" Quyết định vẫn là chết cũng không nói.

"Không bao lâu? Em đó nha, quyết định làm cái gì là tuyệt đối sẽ kiên trì tới cùng, chắc chắn không chỉ đơn giản là 'không bao lâu'!"

Này cũng bị nàng phát hiện.

"Lão sư..."

Vừa định nói gì đó, điện thoại của Cẩn vang lên.

"Alo...Dạ, mẹ à!"

Sắc mặt Cẩn thay đổi, thay đổi trở nên thận trọng! Không có vì tôi ở đây mà tránh đi chỗ khác nói chuyện, tự tôi lại cảm thấy cứ ngồi ở đây như vậy nghe điện thoại của Cẩn cũng không phải chuyện tốt.

Vừa đúng lúc không biết trả lời thế nào, chạy là thượng sách.

Tôi chỉ chỉ cửa sổ, vừa chỉ chỉ cửa, ý bảo trời không còn sớm nữa, tôi đi trước. Cẩn hiểu ý, gật đầu một cái, tôi liền nhanh chóng chuồn mất.

Một đường đi bộ trở về nhà, lúc về đến nhà đã khuya lắm rồi, không phải là tìm không thấy xe, mà là cảm thấy có rất nhiều chuyện tôi cần phải suy ngẫm cẩn thận.

Ngồi trên ghế sofa, một người hút thuốc, uống trà, kể từ lớp 11 nuôi thành thói quen hút thuốc liền không thể bỏ được.

Hút vào là khói, khạc ra cũng là khói, vẫn đơn độc một người.

Suy nghĩ một hồi, cảm thấy rối rắm, chạy vào phòng tắm giội một đầu nước, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.

Nghĩ đến việc gọi điện, tôi biết Cẩn nhất định sẽ gọi cho tôi, hoặc là tôi đứng ngồi không yên là vì không nhận được điện thoại của Cẩn.

"Alo?"

"Nhóc con, đang làm gì đấy?" Cẩn không cần hỏi một tiếng mà trực tiếp vào chủ đề.

"Dạ mới vừa rửa mặt, cô sao rồi?" Nghe thanh âm Cẩn nhàn nhạt, giống như rất lẻ loi, không biết Cẩn thế nào.

"Không sao, nhận điện thoại của mẹ tôi, thỉnh thoảng vẫn nhận được!"

Tôi hiểu, Cẩn đang nhớ nhà.

Bất kể là một người kiên cường cỡ nào, chỉ cần một mình ở bên ngoài, cũng không thể không nhớ nhà.

"Lão sư, cô không sao chứ?" Muốn quan tâm rồi lại không biết mở miệng thế nào.

Bên đầu kia điện thoại, Cẩn vẫn trầm mặc.

"Lão sư.....Lão sư?" Tôi nghe thấy tiếng hít thở của Cẩn, Cẩn cũng không mở miệng, là vì rơi vào trầm tư hay là vì không biết phải biểu đạt như thế nào.

"Lão sư! Cô có sao không?" Tất cả thông minh vào thời khắc này biến thành con số 0, không biết phải an ủi thế nào.

"Tôi....có chút nhớ nhà!" Cẩn từ từ nói ra khỏi miệng, nghe được thanh âm của Cẩn, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm một chút.

"Bao lâu không về?"

"Ba năm!"

Nhớ trước kia Cẩn nói cho tôi biết, nàng không trở về nhà vì không muốn trong nhà sẽ đau lòng khi biết nàng đã ly hôn, Cẩn vốn là như vậy, để người bên cạnh cảm thấy yên tâm về mình mà giữ lại tất cả ủy khuất cho bản thân, một người yên lặng ẩn nhẫn.

"Ba năm, cho tới bây giờ tôi đều chưa từng chủ động gọi về nhà, chính là vì sợ ba mẹ hỏi tình trạng tôi gần đây thế nào, không biết trả lời như thế nào, không muốn lừa dối bọn họ, lại không thể không...."

Không biết Cẩn có nghe câu hỏi của tôi không, hay chưa muốn trả lời vấn đề của tôi, chỉ là vừa hồi tưởng vừa nói.

Hoặc là vào giờ phút này, người nàng cần nhất chính là người lắng nghe nàng nói, sớm biết sẽ không về nhà mà sẽ ở lại nơi đó, mượn bả vai của tôi cho nàng dựa vào.

"Hôm nay đột nhiên rất nhớ nhà, tôi muốn trở về Tây An, ba năm, không biết nơi đó thế nào, biến hóa có lớn hay không, nhưng là nơi đó có quá nhiều thứ khiến tôi không muốn chạm đến, tôi muốn trở về trường học nhìn một chút, muốn trở lại vườn hoa trong trường ngồi một hồi, hóng gió một chút, nghe chim hót một chút, muốn ăn bánh bao kẹp thịt, muốn ăn mì chua cay mẹ làm..."

Cẩn vừa nhớ lại vừa thầm thì, hết thảy lời nói ở trước mắt tôi tạo thành một bức họa, trong một rừng hoa, một cô gái có khuôn mặt tươi cười trong sáng, thật là đẹp, làm cho người ta đắm chìm nơi đâu không muốn tỉnh lại.

"Tiểu Minh?" Cẩn ngưng việc nhớ lại quá khứ.

"Dạ? Em ở đây!"

"Cám ơn em!"

"Cám ơn em gì chứ? Em lại không giúp được gì cho cô!"

"Cám ơn em nghe tôi nói nhiều như vậy, còn có chính là....cám ơn em mấy ngày nay vẫn đưa tôi!"

"...." Cho nên cũng đã biết rồi đi. "Lão sư....Bây giờ cô có ổn không?" Tôi thật là đầu heo, nghĩ không ra được lời nào khác hay hơn.

"Nói ra cảm thấy tốt hơn nhiều, ha ha, có một người để tâm sự thật là tốt!"

Là tôi sao? Nhất định là vậy, thật sự cảm thấy vui vẻ, niềm hạnh phúc đơn giản.

"Đi ngủ sớm một chút!"

"Dạ, em biết!"

"Biết cái gì nha? Biết em cũng không nghe! À đúng rồi, sau này không cần đưa tôi!"

"Em..." Cái này tôi thật không muốn đáp ứng.

"Một mình em về nhà trễ như vậy tôi cũng không yên tâm!" Cẩn nói bình thản, tôi nghe lại thấy cảm động vạn phần.

"Kia cứ như vậy!" Nghĩ ra một cách giải quyết vẹn cả đôi đường "Sau này, buổi tối cô về đến nhà rồi thì nhắn một tin cho em!"

Im lặng, lo lắng.... Tôi thật sợ Cẩn sẽ cự tuyệt.

"Ừm!"


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro