Chương 66: Bởi vì họa mà được phúc
Tôi đờ ra...Hoàn toàn choáng váng...
"Cảm giác khá hơn chút nào không?" Cẩn vừa nói vừa đi tới, trên tay cầm khăn ấm lau mặt cho tôi.
"Em xem thân thể của em này, đã hỏng thành cái dạng gì, cả người đầy mồ hôi! Khiến mình mệt mỏi thành như vầy, ngủ không được an bình, còn nói mớ nữa..." Cẩn cười, lại bắt đầu lau tay của tôi.
Tôi tuyên bố tôi lúc này là hoàn toàn ngu người ...
"Thế nào? Khá hơn chút nào không?" Cẩn nhẹ giọng hỏi.
...
Cẩn sờ trán tôi, tay thật là ấm... "Ừm, không sốt, hẳn là không có việc gì! Sao rồi? Cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?"
...
"Làm sao vậy?"
...
Cẩn nhìn bộ dáng ngơ ngác của tôi, nở nụ cười, đứng lên, tôi thấy nàng có dấu hiệu xoay người không khỏi vội vã bắt lấy tay nàng.
"Tôi không có rời đi, tôi chỉ đi cất khăn thôi!" Cẩn dỗ dành tôi, âm điệu mềm mại.
Tôi buông tay Cẩn ra, ngơ ngác nhìn nàng, tôi tin tưởng bộ dáng của tôi nhất định nhìn ngu vô cùng.
Đau, cơn đau tới đột nhiên xé rách ý thức của tôi, tôi không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Làm sao vậy? Đừng nhúc nhích, nằm yên một chút đi, vết mổ đau à? Hay là bên trong cảm thấy khó chịu? Nói gì đi chứ!"
Nhìn vẻ mặt nóng nảy của Cẩn, phần âu lo kia rõ ràng treo trên mặt, trong nội tâm chảy qua một dòng nước ấm.
"Sao cô lại tới đây?" Tôi khẽ hỏi.
Cẩn nở nụ cười, là đang cười tôi hỏi thật khờ hay là đang cười tôi trông thật ngốc? Haiz, cười thì cứ cười đi, cũng coi như là tôi được kiến thức đến bộ dáng ngu ngốc của chính mình.
"Ba em gọi điện cho tôi, hỏi tôi ở bệnh viện trung tâm có người quen hay không, tôi hỏi ba em có chuyện gì xảy ra, ba em nói em bị viêm ruột thừa cấp phải mổ, nên tôi tới đây!"
Cẩn nói qua một cách rất hời hợt, nhưng mà tôi lại biết khoảng cách của chúng tôi cho dù đi máy bay cũng phải mất 3-4 giờ. Cẩn lại ở cạnh tôi chỉ sau mười tiếng tôi ra khỏi phòng mổ, nàng đã vất vả và lo lắng đến thế nào mới vượt qua được mấy tiếng đồng hồ này.
"Cũng may không phải là mùa du lịch, bằng không cũng không thể mua được vé, tôi phát hiện con nhóc em quả thật là mạng lớn đó!" Cẩn cười, đi tới, vuốt ve mặt tôi.
Không phải là tôi mạng lớn, có điều bây giờ tôi cảm thấy tôi là người có vận may tốt nhất trên thế giới này ...
Trong lòng cực kì ngọt ngào, dạ dày vào lúc này lại bắt đầu co thắt. Tôi vội vàng ngồi dậy, vừa động, cảm giác đau đớn ở vết mổ lại bắt đầu lan ra...
Cẩn vội vàng lấy một túi plastic từ dưới giường đưa cho tôi. Sau đó ngồi vào sau lưng tôi, một tay vòng qua eo giúp tôi che lại vết mổ, một tay khác giúp tôi cầm một đầu túi.
"Buông cánh tay này ra đi, động đến chỗ ghim kim bây giờ!" Cẩn nhẹ nhàng nói.
"Chậm một chút, đừng dùng sức...Khá hơn chút nào không?"
Nôn mửa... Thế giới của tôi khi nào thì bắt đầu tràn ngập hương vị nôn mửa đây?
Sau khi nôn thốc nôn tháo xong, Cẩn nhẹ nhàng thả lỏng tay vốn vẫn đang giúp tôi che vết mổ, nghiêng người cầm lấy ly nước.
"Uống từ từ, đừng nuốt, súc súc miệng rồi nhổ ra, không được nuốt đâu đấy... Bây giờ em chưa thể uống nước."
Súc miệng xong, Cẩn cẩn thận đỡ tôi nằm xuống, cầm túi nôn đi ra ngoài.
Tôi thật sự là túng quẫn... Haiz, thế nhưng toàn bộ tình cảnh khó coi nhất của mình lại phô bày ra, hình tượng của tôi, sự nghiệp của tôi...
Một lát sau, Cẩn bước vào. Lại một lần nữa ngồi vào bên giường tôi.
"Có thể nhịn được thì cố nhịn chứ đừng nôn ra, trong dạ dày của em không có gì, mật đều phun hết cả ra ngoài, haiz...Sao lại bệnh thành như vậy, con nhóc khờ khạo này!"
Cẩn vuốt đầu tôi, sau đó nói một câu làm cho tôi buồn bực đến cực điểm.
"Nhìn da đầu của em ra đầy mồ hôi này!"
Tôi bất tỉnh, bầu không khí tốt thế này, làm gì phải lôi chuyện da đầu đầy mồ hôi ra chứ?
"À, trước khi tôi đến đây có gọi điện thoại cho em, một giọng nữ bắt máy, giọng rất dễ thương, cô bé đó nói em vẫn còn ở trong phòng mổ chưa ra!"
Giọng nữ? Bất tỉnh...Amy.
"Đó là bạn chung lớp với em, bạn đó và một người nữa đưa em đến bệnh viện. Một người đã chạy về tìm trợ giảng báo tình huống, còn người bắt điện thoại chính là....Amy."
"Ờ...Tôi cũng nghĩ có thể là cô bé đó!"
Tôi lặng lẽ nhìn biểu tình của Cẩn, may quá may quá, không có gì bất thường.
Ngẫm lại... Không đúng?
"Vì sao Amy không nói cho em? Cậu ấy đã bảo ba của em gọi điện tới, còn có An ca!"
"An ca?" Cẩn nhìn tôi.
"Đúng vậy, em nào có An ca nào?" Nghĩ không thông. "Trong di động của em cũng không có tên nào lưu ở dạng chữ Hán cả?"
"Em lưu tên của tôi thành cái gì?" Cẩn nhìn tôi hỏi.
"Angel nha!" Bất tỉnh, tôi đã hiểu rồi.
"Ôi trời, anh chị em ơi, bao nhiêu tâm huyết em dạy phát âm cho cậu ta coi như đổ sông đổ biển...Đây là An ca à... Ai nha mẹ ơi!" Trời đất ơi, trời đất hỡi, tôi bất đắc dĩ, thực bất đắc dĩ ...
Vừa động, vết mổ lại có chút đau, không dám để cho Cẩn thấy, Cẩn vẫn còn ở đó cười đây, vào lúc này không chú ý tới tôi.
"Ồ, Chu lão sư, học trò của em thật xuất sắc!" Cẩn vừa cười vừa không quên châm chọc tôi.
"À đúng rồi, nói về học trò của em, hôm nay tiểu đồ đệ của em còn đòi đi cùng tôi tới đây, nhìn dáng vẻ cậu ta...khá là 'bùng cháy'!"
Ngất, Cẩn lại cùng học sinh nào học cái từ này vậy? Mặc dù tôi biết vốn từ của Cẩn là theo chân học sinh mà ra, luôn là đi trước thời đại một bước...
"Đồ đệ của em sao rồi?"
"Không tệ, thi vào được trường cậu ta muốn nhất định không thành vấn đề!"
"Cậu ta muốn thi trường nào?"
"Cách vách sư phụ mình, ngoại ngữ Tây An!"
"Ồ?" Vừa định ngồi dậy đã bị Cẩn lập tức đè xuống.
"Em thành thật một chút, đừng nhích tới nhích lui nữa! Đã quên trên người mình có thương tích à?" Rống tôi.
Hoảng sợ, nhìn Cẩn vừa cười, dịu đi một chút.
"Đỗ Cẩn à!" Tôi bất đắc dĩ nhìn Cẩn, Cẩn nghe thấy tôi gọi cũng dời ánh mắt từ bụng của tôi lên mặt tôi.
"Em phát hiện cô quả thật là cung Song Tử nha."
"Thế nào?"
"Thay đổi thất thường!"
"Tôi cũng phát hiện em quả nhiên là cung Ma Kết nha!"
"Dạ sao?"
"Ngày sinh của em thuộc cung Ma Kết không phải sao?"
Bất tỉnh! Lại bị đùa giỡn ...
Dáng vẻ của Cẩn khi cười trông rất đẹp, rất ngọt ngào, đáng tiếc lúc đến trường không thể thường xuyên được nhìn thấy bộ dáng này của nàng, luôn nghiêm túc khiến cho người ta không thể không cúi đầu kính cẩn, sau giờ học cùng lắm thì trở nên hòa ái, còn cười một cách thoải mái giống như bây giờ thì thật sự hiếm thấy.
Tôi nhìn đến ngây người, hiện tại mới biết được vì cái gì mọi người luôn nói 'si ngốc si ngốc', bởi vì si nhân sẽ dễ dàng ngây ngốc...
"Có mệt không? Mệt thì ngủ một chút đi, mổ xong thì giấc ngủ chính là liều thuốc bổ tốt nhất, nhóc con em đó, lúc nào cũng thiếu ngủ, bây giờ còn không tranh thủ ngủ bù?" Cẩn cười nói với tôi.
"Em không mệt, cô không mệt à?" Nhìn chung quanh phòng một chút, một phòng bốn giường đều có người nằm..." Nếu không cô về nhà đi, hoặc là đến chỗ của em cũng được, chìa khóa ở trong túi áo của em..."
"Được rồi được rồi, em cũng đừng bận tâm, đừng động tới tôi, nhắm mắt lại đi!"
Tôi giương mắt nhìn Cẩn.
"Tôi bảo em nhắm mắt lại, không nghe lời phải không?" Lại khôi phục vẻ nghiêm túc.
"A!" Nhắm lại ...
Tôi biết nàng vẫn đang nhìn tôi, vẫn luôn ngồi bên cạnh giường tôi, cho dù tôi ngủ không được, cho dù nàng cũng không ngủ. Chúng tôi đều tỉnh, nhưng đều muốn làm cho người kia có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
Vốn là im lặng như thế, không ai nói ra cảm giác trong lòng mình, tôi không biết tôi phải đợi bao lâu mới có thể nghe được ba chữ kia, nhưng mà hiện tại tôi cũng đã có thể thực thụ cảm nhận được đến phần tình cảm này.
Cả đêm tôi không ngủ, cũng không mở mắt. Nàng cũng không có bất kì động tĩnh nào, bởi vì tay của nàng nắm tay tôi rất chặt, không ai có thể rõ ràng hơn tôi, rất lâu sau đó...
Cho đến hừng đông, ba tôi đến, phá vỡ bầu không khí yên lặng khó có...
Vẻ phong trần của ba cho thấy sự mệt mỏi vẫn luôn theo bước ba từ Bắc Kinh tới đây, vừa vào phòng thì mọi người liền bị đánh thức.
"Minh à, con không sao chứ?"
Lúc ba và Đỗ Cẩn gặp mặt sẽ có chút lúng túng, tôi hiểu ba, cũng hiểu Đỗ Cẩn, phần lúng túng này chắc cũng chỉ có ba người chúng tôi có thể cảm nhận được đến.
"Ồ, tiểu Đỗ ở chỗ này sao?" Xưng hô của ba thay đổi khiến tôi có chút kinh ngạc, lần trước gặp mặt còn gọi thẳng họ tên, hiện tại lại sửa miệng tựa như thân thuộc vô cùng.
"À vâng, tôi vừa đến tối hôm qua! Chu Minh cũng ổn, không có phản ứng gì bất thường..."
"Vậy à, tốt lắm, kia....chắc cô chưa nghỉ ngơi, nếu không tôi với cô đổi ca, cô đi nghỉ ngơi một chút!"
Tôi liền nằm ở nơi đó nhìn hai người kia đang khách sáo qua lại.
"Dạ không sao, không mệt, hồi nãy tôi đã chợp mắt một chút rồi...." Tôi nhìn Cẩn một cái, khuôn mặt của nàng lúc này thật mệt mỏi. Haiz, cô có chợp mắt hay không em còn có thể không biết sao?
"Kia... Vậy tôi đi mua một ít thức ăn, chắc cô chưa ăn cơm... Tôi đi mua..." Ba hấp tấp.
Tôi hiện tại phát hiện, cái tính hấp tấp của tôi tuyệt đối là di truyền từ ba.
Cẩn quay đầu lại thấy tôi đã tỉnh, tôi đang nhìn Cẩn cười, cuối cùng, hai người cùng nhau nở nụ cười.
Đang muốn thừa dịp những bệnh nhân khác trong phòng đang chập chờn trong giấc ngủ mà tranh thủ trò chuyện cùng nàng một chút, kết quả là một đống người lập tức tiến vào khiến tôi sắp hỏng mất.
"R, cậu sao rồi?" Amy là người thứ nhất bước vào.
Phía sau là các bạn chung lớp của tôi, còn có một vài bạn ngành khác.
"Trợ giảng nói có việc bận, giờ nghỉ trưa sẽ tới thăm cậu sau!"
"Chu Minh, cậu không sao chứ?"
Haiz, mồm năm miệng mười bắt đầu nhao nhao lên, tôi sợ nhất là cái này, đầu như muốn nức ra...
"Mình không sao, ... Thực sự là khỏe hơn nhiều rồi!" Bây giờ có quá nhiều người, nếu không tôi nhất định bắt lấy Amy hỏi một chút về vụ An ca.
Chỉ chốc lát, nghe tiếng y tá bước tới.
"Cái gì mà cứ ồn ào suốt ngày thế này? Đây là bệnh viện, các cô cậu đều là sinh viên, có ý thức chút được không!"
Nói xong rồi rời đi.
Haiz, bà cô y tá này... Cuộc đời này của tôi đối với y tá không có chút ấn tượng tốt nào, hồi nhỏ tôi bị đè xuống chích, tôi không nghe lời, y tá liền quất cái mông nhỏ bé của tôi bép một cái khiến ông bà nội tức giận đến nỗi tìm đến sếp củangười ta để khiếu nại, bóng ma thời thơ ấu khiến tôi mỗi lần thấy y tá thì phản cảm!
"Không phải uống lộn thuốc chứ? Uống nhầm thuốc của bệnh nhân à...." Nhỏ giọng nghị luận.
"Không phải thuốc của bệnh nhân mà là thuốc súng."
"Haiz... Mình thấy cũng bình thường thôi, bệnh nghề nghiệp mà, mỗi ngày đều gặp phải cảnh muốn chết không muốn sống như tiểu Minh của chúng ta đây, thì bà tiên cũng sẽ trở mặt!"
Tôi ngất, sao giống như tôi mới thực sự là người có lỗi với người ta ấy? Hơn nữa, tôi muốn chết không muốn sống lúc nào?
Đang nói, lớp trưởng thấy được Cẩn.
"Chu Minh, đây là..."
"À" Tôi kéo tay Cẩn, rõ ràng cảm giác được Cẩn có chút khẩn trương, chỉ sợ tôi nói bậy. "Đây là một người rất lợi hại... Hắc hắc hắc." Tôi nhìn Cẩn một cái, nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng tôi liền muốn cười, "Đây là chị hàng xóm nhà bên, người nhìn mình lớn lên từng ngày, hai tụi mình chính là thanh mai trúc mã... À, không đúng! Hai nhỏ vô tư... Cũng không đúng, dù sao chính là lớn lên cùng nhau, hắc hắc!"
"Ồ!" Đám bạn của tôi đều nhao nhao lên "Em chào chị!"
"Chị tốt với R quá, xa như vậy cũng chạy tới!"
"Hắc hắc, chính xác!" Tôi hô lên một tiếng cực kì đắc ý.
Quên mất tay tôi và Cẩn vẫn nắm chung một chỗ, đang lúc tôi đắc ý mà sơ hở, nháy mắt đã bị dính chưởng. Ai nha....Xong rồi, đoán chừng bàn tay nhỏ bé của tôi cũng có dấu cho mà xem!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro