Chương 67: Cô ấy là thiên sứ

Không khí mới vừa tốt được một chút, cố tình đúng ngay lúc này mụ y tá kia lại tới...

"Nói bao nhiêu lần cũng không nghe lọt lỗ tai, được rồi được rồi, những người không có phận sự đi về mau, giường số 7, em phải đứng dậy vận động một chút để có thể xì hơi được!" Y tá tức giận nói.

Haiz, người đứng dưới mái hiên...Được rồi, tôi nhịn, nhưng nhịn nổi sao?

"Vì sao lại gọi là xì hơi nhỉ?" Ai đó hỏi một câu.

"Từ dân gian gọi là đánh rắm đấy!" Ai đó lại đón tiếp một câu...

"Ha ha ha ha ha"...Cả đám cười nghiêng ngã.

"Ai là giường số 7?" Hỏi xong tôi liền hối hận, từ trong ánh mắt của mọi người tôi nhìn ra được sự khinh bỉ.

Quay đầu lại nhìn Cẩn, Cẩn chỉ vào đầu giường của tôi, rõ ràng là một số 7 bự chảng.

Choáng váng, không ngờ lằng nhằng cả nửa ngày là muốn tôi đi 'xì hơi' hả trời.

Quẫn bách... Cực kì quẫn bách, y tá chết tiệt, nhiều người như vậy ở đây còn xì hơi cái gì chứ?

"Ai nha..." Tôi lại bắt đầu tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng thật ra là cố tình đánh trống lảng sang chuyện khác "Mình là số 7 à, ha ha ha, chẳng trách, hèn gì gần đây lại may mắn dữ vậy, số 7 là số may mắn của mình đó nha! Chương trình diễn tết đầu năm Bút Bút cũng là số 7 ..."

"Ê, cậu cũng vừa phải thôi nha, cái này mà cũng có liên quan với nhau à?" Amy đứng một bên nói.

"Con nhóc này là vậy, một khi đã thích cái gì thì dính lấy không rời, điên điên khùng khùng!" Cẩn ở một bên cười nói.

Tôi quay đầu lại nhìn Cẩn, Cẩn, cô hiểu em sao?

Cẩn cũng nhìn tôi, thần thái kia...

Người khác đều đứng đó cười, chỉ có Amy nhìn hai người chúng tôi, trầm ngâm như có điều suy nghĩ.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, ba trở lại một lần nữa, thả một đống đồ lại rồi cũng đi ra ngoài, nói là đi thăm chiến hữu. Cẩn đỡ tôi bước từ từ trên hành lang.

"Nhân duyên của em coi bộ rất tốt! Nhìn xem, bạn bè tới thăm không ít." Cẩn cười cùng tôi trò chuyện.

Tôi dùng tay phải ôm lấy vết mổ, cánh tay trái thì khoác lên vai Cẩn, chậm rãi lê bước chân.

"Cũng tạm được, không có bạn nào đặc biệt thân, cũng không có kẻ thù, mọi người....Vui vẻ đôi bên cùng có lợi." Tôi nở nụ cười.

Đang đi, phía sau có người gọi tôi.

Chúng tôi cùng quay đầu nhìn lại, là Amy.

"R, sách này mang cho cậu, vừa rồi mình quên đưa. Mình nghĩ cậu nằm viện sẽ cảm thấy buồn chán, đọc sách một chút có thể giải sầu!" Nói xong, nhỏ đi tới đưa cho tôi một quyển sách.

Là tập thơ của Từ Chí Ma.

"Amy, cám ơn cậu, mình không quá muốn đọc thơ ca, hơn nữa...Thật sự không cần!" Tôi cười nói với Amy.

Cẩn nhìn tôi một cái, lại nhìn Amy một cái, sau đó ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

"Vậy, cậu thích đọc sách gì? Mình mang đến cho cậu!" Amy vẫn tiếp tục kiên trì.

"Không cần, mình không muốn đọc sách, có người này bên cạnh, mình không có hơi sức đâu đi làm việc khác!" Tôi vẫn còn cười nói.

Rõ ràng cảm giác được thân thể Cẩn khẽ chấn động, tuy vậy vẫn không xoay đầu lại.

Amy nhìn tôi, tựa hồ thực sự mất hứng.

"Amy, cậu nhớ rõ người mà mình nói với cậu lần trước không, cô gái mình đã đuổi theo bốn năm nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp ấy?"

Cẩn đột nhiên xoay đầu lại nhìn tôi. Amy cũng nhìn tôi chằm chằm, bất động.

Tôi nhìn quanh bốn phía một chút, sau khi xác định không có người thứ tư có thể nghe thấy được mới chậm rãi nói:

"Chính là cô ấy!" Tôi dùng đầu nhẹ nhàng chạm vào đầu Cẩn.

Amy nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt, dừng một chút, nở nụ cười, lắc lắc đầu.

"Cậu không tin?" Tôi cười nói, sau đó quay đầu, hôn lên má Cẩn một cái.

"Amy, Chu Minh mà cậu quen biết sẽ làm vậy với người khác sao?"

Amy cắn môi, nhìn chúng tôi, quay người lại, rời đi...

"Ê! Amy!" Tôi hét lên. Amy đứng ở nơi đó, không xoay người lại.

"Cô ấy là Angel của mình, không phải An ca, nhớ nha... !" Nói xong, tôi nở nụ cười.

Tình huống đột ngột xảy ra còn gặp phải sự trình diễn ngẫu hứng của tôi khiến Cẩn có chút trở tay không kịp, nhìn bóng dáng Amy biến mất ở ngã rẽ hành lang, tôi cười nhìn Cẩn.

Cẩn trừng tôi một cái, kỳ thật trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng, sợ Cẩn sẽ cảm thấy tôi có chút lỗ mãng. Làm vậy đối với Amy có một chút quá đáng, nhưng mà không thích chính là không thích, tôi không phải là một người sẽ cùng một người mình không thích mập mờ qua lại. Muốn cho người ta hết hy vọng, thì có thể hết sạch sẽ một chút. Mà Cẩn, muốn cho nàng an tâm, thì có thể an tâm nhiều một chút.

Mặc dù phương pháp này có chút không được nhân đạo cho lắm.

"Đi, tiếp tục đi! Còn cười nữa à? Một hồi nữa không có sức xì hơi bây giờ!"

Nói đến 'xì hơi' hai chúng tôi cười càng bạo hơn, haiz....Bị bắt buộc 'xì hơi', từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên tôi gặp được đấy. Tôi nghĩ chắc Cẩn cũng y chang tôi.

Đi được một hồi, ờ... Có chút cảm giác ...

Lại đi một hồi... Cảm giác không đúng ...

"Đỗ Cẩn à... Mình đi hướng nhà vệ sinh đi..." Tôi nhấp nháy mắt nhìn Cẩn nói.

"Sao vậy?"

"Em muốn đi tè..."

Cẩn cười thảm "Kêu em xì hơi, em sao lại... Ha ha... Đừng có gấp, đi từ từ thôi!"

Hừ, có gì đáng cười sao? Không phải là do cảm giác chạy lệch nên mới như vậy thôi?

Sau khi mổ xong đi vệ sinh là một chuyện cực kì bất tiện, thật vất vả giải quyết xong, từ lúc mở cửa bước ra, Cẩn đỡ tôi bước đến bồn rửa tay.

Chắc là vì chỉ mới sáng sớm nên trong WC không có ai, cực kì yên tĩnh, cảm thấy có chút khủng bố, mấy chuyện ma mà người ta hay kể cũng có vài chuyện phát sinh trong nhà vệ sinh nha...

"Haiz... Em tự rửa được không vậy?" Cẩn không nhìn nổi nữa.

Bởi vì bị ghim kim vào nên tay trái đã sưng vù lên, nhìn xa xa đập vào mắt chính là một ổ bánh mì màu xanh... Cho nên chỉ có thể rửa tay phải, vết mổ bị động lại đau, haiz, thật sự là tình thế khó xử.

"Em đừng cử động, tôi rửa giúp em!" Nói xong, Cẩn vén tay áo lên, bắt đầu rửa tay giúp tôi.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Cẩn, đột nhiên động tình đến không kìm lòng được. Cô gái này chưa bao giờ nói ra nàng yêu tôi, mà giờ phút này lại đang dùng toàn lực thuyết minh phần yêu thương này.

"Rửa sạch rồi, chờ một chút...Tôi lấy khăn giấy cho em!" Nói xong, Cẩn đứng thẳng dậy bắt đầu lục túi áo của mình.

Vẫn là màu áo lam nhạt này, trước kia trừ lúc đứng lớp phải mặc giáo phục màu lam ra, màu áo Cẩn thích mặc nhất chính là màu này, đây là sự trùng hợp hay là sự an bài?

Tôi kéo kéo góc áo của Cẩn, đây là điều tôi muốn làm nhất vào năm lớp 10 nhưng lúc ấy tôi không dám.

Cẩn tò mò nhìn tôi, không rõ hành động lúc này của tôi.

Tôi chậm rãi nhích lên một bước, hôn lên môi Cẩn.

Chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, sợ lúc này có người vào.

Cẩn sửng sốt một chút, lập tức trợn mắt.

"Đỗ Cẩn, vết mổ đau!" Thấy nàng chuẩn bị xuống tay, tôi há mồm trước.

"Hả?" Vẫn bị lừa dễ dàng như vậy "Đáng, ai bảo em lộn xộn, đi, trở về!"

Rống tôi...

Thừa dịp bất ngờ, lại hôn tới, lần này, nếu so với lần đầu phải lâu hơn, sâu hơn rất nhiều...

Trạng thái của Cẩn cũng tốt hơn nhiều...

Hồi lâu, Cẩn nhẹ nhàng đẩy tôi ra, một mình rời đi...

Tôi đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, tôi biết, nàng nhất định sẽ trở lại.

Quả nhiên, không quá 15 giây, người đã trở lại.

"Em chuẩn bị đứng đây tiếp à?" Trừng tôi, trừng trái, trừng phải, cái miệng nhỏ nhắn chu lên cực kì đáng yêu.

"Một mình em đi không được... Đau!" Tiếp tục giả vờ.

Cẩn đi tới, đỡ lấy tôi, chậm rãi đi về phòng bệnh.

"Em còn chưa có xì hơi đó! Trở về vẫn không thể ăn gì!" Haiz... Người này vẫn luôn như vậy, chuyển đề tài luôn nhanh như vậy, muốn tình cảm một chút cũng không được.

"Xì rồi."

"Khi nào?"

"Lúc đi tè thì tiện thể ..." Tôi ở đó trộm phấn khích.

"..." Cười cái gì mà cười?

"Em đang nghĩ một chuyện, nhưng vẫn không rõ lắm!" Tôi đột nhiên nghiêm túc nhìn nàng. Cẩn Cẩn à, dám chuyển đề tài của em, em sẽ làm cho cô chuyển trở lại.

"Chuyện gì?" Cẩn nhìn tôi.

Tôi lặng lẽ ghé vào bên tai Cẩn "Em đang suy nghĩ, mới vừa nãy...cái âm thanh đó của cô là làm sao phát ra được? Đỗ lão sư, cô dạy cho em một chút đi!"

Cuối cùng là một cái vỗ rơi trên đầu tôi.

Đáng tiếc không đau chút nào, cái này mà gọi là vỗ à, phải gọi là vuốt một cái mới đúng.

Về tới phòng bệnh, Cẩn dìu tôi nằm xuống giường, lục lọi trong đống hỗn tạp mà ba mua một hồi, cuối cùng chọn một hộp cháo trắng vội bưng tới cho tôi.

Bất tỉnh, bình sinh ghét nhất ăn cháo...

"Em không muốn ăn cháo, em muốn ăn thịt!" Tôi ở đó bắt đầu ăn vạ.

"Ăn thịt cái gì, tốt nhất em nên ăn thứ gì đó thanh đạm một chút!" Cẩn không nhiều lời nữa đã bưng cháo đưa tới tay tôi...

Vừa muốn ngồi thẳng dậy lại không khỏi hít một hơi...

"Làm sao vậy, lại đau nữa à?" Cẩn vội ngồi sát lại.

"Dạ không phải... Không đau, không có việc gì!" Tôi vội nói.

"Khâu ba mũi mà không đau à? Sao vậy? Em đừng nhích tới nhích lui nữa!"

"Không phải đau chỗ đó, vết mổ không đau."

"Còn có chỗ khác để đau nữa à?" Cẩn cười nhìn tôi...

"Em... Em bị dị ứng băng gạc, chỗ quấn băng gạc đau!" Tôi che chỗ vết mổ nói.

"Em còn dị ứng nhiều thứ vậy à?" Cẩn nhìn tôi cười, dứt lời đã nhấc chăn của tôi lên.

"Cô... Cô làm gì vậy?" Tôi kinh ngạc la lên, cô gái nhỏ này lại giở chăn của tôi lên để làm gì?

"Tôi muốn xem một chút..." Cẩn nói xong liền kéo đồ tôi.

"Gì chứ?" Tôi khẩn trương.

"Để tôi xem một chút chỗ dị ứng đó có nghiêm trọng không?"

Nói xong không thèm đàm phán gì đã ra tay kéo áo tôi lên, "Nha, sưng đỏ cả lên, chỗ dị ứng này của em coi bộ hơi bị nghiêm trọng, để tôi đi kêu y tá thay băng cho em."

"Được rồi được rồi, thay cái gì mà thay chứ?" Không kịp kéo lại quần áo, vội quấn chăn kín người. "Mụ y tá kia tâm địa độc ác, không cần thay, nhất định người ta sẽ nặng tay với em! Em có cảm giác sợ hãi với y tá!"

"Ây chà, còn có chuyện khiến em sợ hãi à?" Cẩn cười nhìn tôi "Tôi còn tưởng rằng em thật sự là không sợ trời không sợ đất chứ!"

"Hừ, không phải là em sợ họ..." Đang nói, tôi phát hiện Cẩn đang nhìn tôi chằm chằm.

"Cô... Sao cô lại nhìn em như vậy?" Chột dạ...

"Minh à, em đỏ mặt..."

囧... Haiz, trong lòng tôi gào thét, ai kêu cô hết giở chăn rồi lại lột đồ của em làm chi, em có thể không đỏ mặt sao?

Đang nói, y tá tiến vào, "Giường số 7, Chu Minh, chích!"

Ngất, đây gọi là ghét của nào trời trao của nấy. Tuy rằng không phải là mụ y tá vào buổi sáng, có điều, nhìn bộ đồ y chang cũng chẳng khác biệt mấy.

Y tá nhìn sơ qua tay trái của tôi một cái, "Sao tay lại sưng thành thế này? Cậu trai to xác, sao mạch máu lại yếu vậy..."

"..." Đã đủ chưa vậy?

Dì nằm giường bên cạnh cười đến mất hình tượng "Người ta là một cô bé đó nha!"

"Con gái? Không thể nào!" Y tá chết tiệt kia khảo sát tôi từ trên xuống dưới một hồi "Tóc cũng quá ngắn rồi... Thật sự là con gái sao? Ừ, cũng không phải là không thể... Ai nha..."

Haiz, nếu không phải thấy trong tay người ta có kim tôi nhất định bật lại vài câu rồi.

"Được rồi, hôm nay truyền 4 bình dịch, cứ truyền chầm chậm thôi." Sau đó nhìn Cẩn một cái, "Đây là chị gái đúng không, lấy khăn lau tay cho cô bé này một chút!"

"À được!" Cẩn đáp ứng cực nhanh.

"Này giống con gái chỗ nào, tay lớn như này, nhìn tay kìa, còn cả đống sẹo nữa chứ..."

Ngất, tôi luyện võ không được à? Bực bội hà...

Cẩn đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên tay tôi ngẩn người, đó là vết tích còn lưu lại của cái thời cấp ba nện tay vào tường ở góc sân ấy. Nhiều năm trôi qua, vẫn còn rõ ràng như vậy...


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro