Chương 69: Xa cách một đại dương
Sau khi Cẩn đi không lâu, tôi được xuất viện. Dường như vẫn luôn bận rộn như trước, tin nhắn của Cẩn so với trước cũng ngày càng nhiều hơn, đa phần là muốn tôi chú ý sức khoẻ, lúc trước chỉ là ân cần hỏi thăm vào thời gian cố định mà giờ đây biến thành nóng nảy dị thường thăm hỏi liên tục. Nhiều lần tôi thức dậy trong tiếng vang của điện thoại và cuối cùng là nắm lấy điện thoại trong tay mà thiếp đi.
Sau khi xuất viện không bao lâu, tôi đi xăm. Một mình lặng lẽ đi, không cùng bất luận ai bàn bạc. Chỉ là một vài chữ đơn giản xuất hiện tại trên lưng, "ANGEL. J" ——Angel, Cẩn!
Từ nay về sau, mặc kệ bất kì đâu, chúng tôi đều vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Qua mấy tháng bận rộn chuẩn bị, cho đến khi những tán cây dưới lầu kia không biết lúc nào thì ra hoa, tôi lên đường rời đi.
Australia, một đất nước xa lạ.
Mẹ theo tôi đến đại học M, làm thủ tục và đăng ký ở trọ sinh viên cho tôi. Sau khi mẹ giúp tôi dàn xếp ổn thỏa mọi thứ xong thì lập tức trở về, dù sao mẹ còn rất nhiều chuyện phải làm.
Lần này tôi quả thật là một người nhìn trăng sáng nơi đất khách mà cất tiếng hát 《Chỉ còn có mình tôi》.
Lúc vừa đến thực sự cảm thấy khó khăn, cảm giác giống như bị ném ra khỏi địa cầu đến một hành tinh khác. Sinh viên du học trong trường rất nhiều, ngôn ngữ của quốc gia nào cũng đều có thể nghe được, phiên bản kiểu nào của tiếng Anh cũng có, đồng thau lẫn lộn... Có đôi khi cảm thấy nghi ngờ cái lỗ tai của mình có vấn đề, rõ ràng mọi người đều nói tiếng người vì sao tôi nghe lại không hiểu?
Qua một học kỳ coi như là đã thích ứng với học tập. Vào ngày nghỉ, tuân thủ giao ước với mẹ, tôi gia nhập vào hàng ngũ sinh viên làm thêm ngoài giờ, bắt đầu làm phục vụ ở quán bar, làm bồi bàn ở nhà hàng, làm gia sư đi dạy kèm... Du học trở thành một khóa học không thể thiếu trong đời tôi.
Chỉ khi bắt tay vào làm mới biết mọi chuyện không dễ dàng, ở trong sự không dễ dàng ấy mới có thể không ngừng mà trưởng thành.
Thời gian một năm trôi qua rất nhanh, so với trong tưởng tượng của tôi chắc phải nhanh hơn rất nhiều, Cẩn đúng hẹn mua máy tính, chúng tôi liền cách xa nhau cả một đại dương mà trò chuyện bằng MSN. Sống một cuộc sống mới ở đại học M, tôi lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là nhớ nhà, mỗi khi rơi vào nỗi nhớ, tôi lại mở máy tính lên, nhìn những cuộc trò chuyện MSN được lưu lại rồi một mình ngồi đó ngây ngô cười. Thứ duy nhất bầu bạn với tôi chính là《Tập thơ chim bay》của Cẩn tặng, tôi lấy ảnh chụp của chúng tôi trộn lẫn trong đống sách vở, trong đêm dài yên tĩnh một mình ngắm nhìn rồi ngủ thiếp đi, cũng có thể là mỉm cười trong mộng đi...
Mỗi ngày đều viết một email cho Cẩn, có đôi khi Cẩn bề bộn nhiều việc không kịp trả lời thì ngày hôm sau luôn lập tức nhắn lại cho tôi, chỉ là vài chữ đơn giản "Bận quá, thực xin lỗi, nhớ chăm sóc bản than, vì tôi!"
Cẩn đã học xong việc thêm vào hai chữ "vì tôi" đằng sau dòng "nhớ chăm sóc bản thân", tôi biết, chúng tôi càng ngày càng bước đến gần nhau, chờ đợi... Tôi đã quen với việc chờ đợi một kết quả ẩn hiện trước mắt.
Mùa xuân, nhớ nhung không thể nào ẩn giấu; Hạ về, trên thảm cỏ xanh em tìm cô trong cô độc; Thu đến, chìm đắm trong suy tư triền miên; Vào đông, nhớ tới nụ cười khiến em thấy ấm áp...
Suốt một năm lẻ ba tháng, làm như lúc tôi vác một đống hành lý cộng thêm mang một tấm thân mệt mỏi rã rời bước ra khỏi sân bay Bắc Kinh, tôi thật sự muốn nằm xuống ôm hôn đất mẹ yêu thương của tôi một chút.
Đổi máy bay, rồi lại đổi xe, một đường chạy như điên, cuối cùng cũng về tới nhà.
Tuy rằng trước đó đã nói với người trong nhà việc tôi sắp trở về, ba nói muốn đón tôi, tôi không chịu, tôi cũng không nói cho ba thời gian trở về chính xác, cuối cùng ba hết cách đành phải tùy ý tôi muốn làm gì thì làm.
Vừa đến nhà đã gọi điện cho Cẩn, Cẩn vẫn đang bận nên không bắt máy, chỉ chốc lát đã gọi lại cho tôi, tôi nói với nàng, tôi đã về đến nhà.
Kỳ quái chính là không có sự vui sướng như tôi vẫn dự đoán, giọng Cẩn thật lạnh nhạt, thậm chí trong giọng nói lạnh nhạt ấy tôi còn tìm được một chút gì đó đau thương.
Tôi hỏi Cẩn, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Cẩn nói, nhóc con, bất kể chuyện gì xảy ra, em hứa với tôi, nhất định phải sống tốt!
Lời của Cẩn khiến tôi có chút không rét mà run, từ đầu đến cuối mặc kệ tôi hỏi thế nào Cẩn cũng không chịu nói rõ cho tôi biết có chuyện gì xảy ra, mà cứ luôn luôn lặp đi lặp lại "Minh nhi, chỉ cần em sống thật tốt thì cái gì cũng sẽ tốt!"
Bay hơn mười tiếng cộng thêm chuyến bay chuyển tiếp trong nước khiến thể lực của tôi có chút cạn kiệt, nằm dài trên ghế sofa suy nghĩ đến việc sau khi nghỉ ngơi một chút phải đến nhà thăm ông bà nội, không ngờ lúc đó lại ngủ lúc nào không hay, ngủ cho đến lúc chuông di động vang lên một tiếng khiến tôi hết hồn bật dậy.
Là ba.
"Minh à, con đã về chưa?" Giọng của ba rất lạnh nhạt nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, ba là cảnh sát, có đôi khi lạnh lùng muốn chết.
"Dạ! Ba, con mệt quá, con đang ngủ, có chuyện gì à?"
"Không có gì, con đã gọi cho Đỗ Cẩn chưa?" Câu hỏi này của ba khiến tôi cảm thấy rất kỳ quái, không nghĩ tới vừa mở miệng ra nói không đến ba câu đã hỏi đến Cẩn.
"Dạ gọi rồi, Cẩn rất khỏe, nhưng con cảm thấy được dường như tâm tình của Cẩn không được tốt lắm, cảm giác giống như khi biết con trở về mà Cẩn cũng không mấy vui vẻ, làm sao vậy? Cẩn đã xảy ra chuyện à?" Cho dù có ngu ngốc cũng sẽ cảm thấy có chút gì đó không đúng.
"Ừ, không có gì, ba chỉ hỏi thế thôi, nghỉ ngơi cho khoẻ đi, có thời gian hãy gọi cho ba, ba dẫn con đến nhà ông bà nội!"
"Dạ thôi, con tự đi được rồi, ba cứ làm việc đi. Lại gặp phải một vụ án hóc búa sao? Con nghe giọng ba giống như mệt chết đi vậy!"
"Không có gì, con gái, con nghỉ ngơi đi, ông bà nội chuyển nhà, ngày mai ba dẫn con đi, bằng không con cũng tìm không thấy!"
Ông bà nội chuyển nhà? À, hèn gì gọi điện cho bà nội nhiều đến thế cũng không có ai bắt máy, chuyển nhà cũng tốt, nhà của ông bà nội là được đơn vị cấp cho khi ông vẫn còn trong quân ngũ, ở đã nhiều năm rồi, giờ thay đổi cũng tốt!
Tắm một cái xong liền lăn ra ngủ, cảm giác giống như vừa chạy 800m ở trường xong, đuối chịu không nổi. Giường ở nhà thật là thoải mái, quả nhiên về nhà là tốt nhất!
Vừa tỉnh ngủ, tôi thế nhưng lại ngủ đến 13 tiếng, thật là trâu bò quá đi, phá vỡ quy luật giấc ngủ trong nhiều năm của tôi, một giấc này tương đương với ba ngày ngủ bình thường của tôi.
Mơ mơ màng màng chạy đến phòng tắm rửa mặt, mới vừa đi tới phòng khách lập tức hoảng sợ, ba thế nhưng đang ngồi ở trong phòng khách hút thuốc, gạt tàn thuốc ngập tràn, xem ra cũng đã hút cả hộp rồi.
"Ba?" Kinh ngạc "Ba đến đây lúc nào?"
"Đêm qua đến, thấy con ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy!" Ba cười nói với tôi, nhưng tôi nhìn ra được ba không vui chút nào.
"Ba, hôm qua ba không ngủ à? Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có, ba... Vụ án điều tra không được thuận lợi, con đừng nghĩ nhiều, đi, rửa mặt một cái rồi đi cùng ba!"
Tôi rửa mặt, thay một bộ quần áo, cầm lấy quà mua ở Australia cho ông bà nội đi theo ba đến nhà ông bà nội.
Vừa đến cửa thì gặp một người phụ nữ xa lạ mở cửa, ba chỉ chỉ tôi nói, "Đây là Chu Minh, đứng hàng thứ tư!" Người phụ nữ kia dường như đã biết tôi, gật đầu một cái.
Ba nói cho tôi biết sức khỏe của ông nội không tốt, người này được mời đến để chăm sóc cho ông nội.
Đang nói thì thấy ông nội đi ra, một năm không gặp, ông nội già đi rất nhiều, trước kia tóc của ông nội cũng là hoa râm, qua một năm này, tất cả đều biến thành bạc trắng.
"Ông nội! Con đã về!" Tôi bước tới ôm lấy ông nội.
Ông nội vuốt đầu của tôi, "Cao hơn rồi, cũng đen hơn!"
Vừa nhấc đầu, thấy dường như ông nội đang đeo cái gì đó, nhìn kỹ thì thấy là máy trợ thính. Không nghĩ trong một năm này, thính lực của ông nội lại giảm nhiều như vậy.
"Ông nội? Bà nội đâu?" Tôi hỏi ông nội.
Dường như ông nội không nghe được lời tôi, ba từ phía sau đi tới vỗ vỗ vai tôi, chỉ vào phòng ngủ.
"Dạ!" Tôi đặt tất cả đồ xuống bàn trong phòng khách, chạy đến phòng ngủ.
"Bà nội?" Mở cửa phòng ngủ ra, cũng không thấy bà nội.
Căn phòng trống rỗng, trên tường, treo ảnh chụp của bà nội.
Tôi chưa từng nghĩ tới, cái loại tình huống chỉ có trong TV này lại có thể xuất hiện trong cuộc sống của tôi, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ đình trệ.
"Bà nội!" Trong nháy mắt quên tất cả, chỉ có nỗi đau đớn rách toạc tâm can. Quỳ gối trước di ảnh của bà nội, tôi lại không hề có một giọt nước mắt. Nhìn chằm chằm tấm tấm ảnh chụp đen trắng thật lớn treo trên kia, không nhúc nhích!
Choáng váng, lần này là hoàn toàn ngây người, trong phút chốc không biết mình đang làm cái gì. Bà nội cười, trong tuổi thơ của tôi nụ cười ấy sao lại quen thuộc đến thế, lúc ở Australia tôi còn nghĩ lúc trở về bà nội nhất định sẽ vui mừng mỉm cười nói với tôi "Bé con à, bà nội nhớ con!"
Tôi muốn khóc, nhưng tôi lại khóc không được, một giọt nước mắt cũng không có, nếu khóc lên thì tốt rồi, khóc không được mới khó chịu, tôi giơ tay lên, hung hăng cho mình một cái bạt tai, vẫn khóc không được, tôi bị làm sao vậy? Điên rồi? Sao lại choáng váng thế này? Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không biết mình đang ở nơi nào nữa.
Nhắm hai mắt lại, tựa hồ bà nội vẫn ở tại bên người, tôi thậm chí nghe được hương vị đàn hương tản mát ra từ trên người bà nội.
"Minh à!" Ba đi đến, khóc không thành tiếng.
"Đừng trách ba, bà nội con bảo ba không được để cho con biết!"
Đột nhiên không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, tôi lập tức đứng lên, khiến ba đang ngồi xổm phía sau bị tôi đẩy một cái lảo đảo.
"Đi, ba đi đi! Con không muốn thấy ba, ai con cũng không muốn gặp, đi hết đi!"
Đang la hét, những người khác trong phòng cách vách đều chạy tới.
"Đi, các người đều đi hết cho tôi, tôi không cần thấy các người, cút, đều cút hết cho tôi!"
Tôi giống như một kẻ điên đang cuồng loạn, trong một thoáng kia, mọi người đều chạy tới kéo tôi mà tôi cứ như bị trúng tà, chỉ muốn trốn chạy thật xa, cuối cùng tôi đẩy tất cả mọi người ra khỏi phòng, khóa chặt cửa lại.
Ngồi dưới đất dựa vào tường, rốt cuộc nước mắt cũng chảy xuống, một giọt, hai giọt, cuối cùng biến thành dòng nước mắt ồ ạt tuôn rơi, không thể ngừng lại được.
"Bà nội, con xin lỗi, con đã về trễ!"
Bà nội chắc là đang nhìn tôi cười, tôi biết, bà nội sẽ mãi mãi yêu tôi, sẽ không trách cứ tôi điều gì, bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể tôi làm cái gì sai, cuối cùng bà nội vẫn sẽ luôn xoa đầu tôi, an ủi tôi, tôi biết, cho dù toàn bộ thế giới đều vứt bỏ tôi, tôi vẫn còn có bà.
Nhưng mà... Hiện tại thì sao...
Đột nhiên di động vang lên, tôi không bắt máy, mặc kệ chiếc di động nằm trong túi áo vẫn vang lên không ngừng. Trước kia, mỗi khi bắt điện thoại tôi đều vội vã rời khỏi nhà, bà nội còn cười nói muốn giấu điện thoại của tôi đi, như vậy tôi có thể thành thành thật thật mà ở nhà chơi với bà nội, không cần chạy ra làm chuyện điên rồ gì đó, khi đó tôi chỉ bướng bỉnh cười rồi sau đó chuồn mất...
Hiện tại, bà nội ơi, con ở đây chơi với bà, con sẽ không đi đâu cả, con ở ngay tại đây với bà.
Lấy điện thoại trong túi ra, tiếng chuông tiếp tục vang lên những âm thanh đinh tai nhất óc, tôi dùng sức ném điện thoại xuống đất, nhìn thấy nó không hề vang lên nữa, vỡ nát.
Ba vẫn tiếp tục gõ cửa, trong giọng nói mang theo tiếng khóc "Con gái, con mở cửa cho ba vào, ba ở cùng con!"
Nhìn cánh cửa thật dày kia, tôi thản nhiên nói "Ba để cho con yên tĩnh một chút, mọi người đừng làm phiền con nữa, xin mọi người đó, hãy để cho con im lặng một chút thôi!"
Cứ như vậy ngồi dựa vào tường ôm lấy đầu gối.
Tôi đã trở lại, tôi đã về nhà, nhưng mà tất cả cũng đã quá muộn màng...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro