Chương 5
Tập đoàn Ma Phương cùng Đại học đứng thứ bảy Lạc Thành hợp tác thành lập một phòng nghiên cứu Sinh học tin tức tố, đặt tại phía đông bắc Lạc Thành, tiếp giáp với khu đại học (nơi nhiều trường đặt cơ sở gần nhau, có ký túc xá, phòng thí nghiệm, khu thương mại phục vụ sinh viên, ...).
Con đường này Tống Hạo Âm vốn rất quen thuộc, nàng từng đi lại suốt bốn năm dưới hàng cây ngô đồng nơi đây, chỉ là đã rất lâu rồi chưa quay lại chốn cũ. Hôm nay nàng lái xe đến, là vì Chu Kỳ Duy. Gần đây nàng bận rộn chuẩn bị tái xuất, thỉnh thoảng nhớ đến "nghĩa vụ" hiện tại, mới phát hiện tiểu thư kim chủ kia không gọi điện, cũng chẳng gửi tin nhắn nào, mà lại chọn cách gửi một phong bưu kiện.
Trong bức thư chỉ có một dòng chữ: Gần đây nếu có thời gian, mời tới phòng nghiên cứu một chuyến. Bổn tiểu thư cả ngày đều ở đây. [Địa chỉ phòng nghiên cứu]
Lần đánh dấu tạm thời trước đó cách nay đã gần một tháng. Theo quy luật thông thường, Alpha và Omega sau khi phân hoá hoàn toàn đều cần mỗi tháng đánh dấu tạm thời một lần, hoặc rút ra lượng tin tức tố thích hợp để duy trì cân bằng, tránh tình trạng kỳ phát nhiệt không ổn định. Chỉ là phản ứng trong kỳ phát nhiệt của Omega nhẹ hơn Alpha rất nhiều, điều này cũng khiến Alpha có nhu cầu tin tức tố mạnh mẽ hơn xa so với Omega.
Nếu đã gửi bưu kiện, hẳn Chu Kỳ Duy cũng không gấp. Thế nhưng Tống Hạo Âm vẫn chọn đến vào ngày gần nhất, đồng thời báo trước với cô. Dĩ nhiên, nàng đến đây không chỉ để "hoàn thành nghĩa vụ", mà còn có chuyện quan trọng hơn cần thương lượng với Chu Kỳ Duy.
------------------
"Chúng tôi đã tiến hành thăm dò dư luận trên các nền tảng mạng xã hội, nhưng chuyện Hạo Âm tái xuất hiện vẫn đang nhận nhiều phản ứng tiêu cực."
Trên các nền tảng mạng xã hội, dư luận đều đang chỉ trích dữ dội Tống Hạo Âm về tội danh trốn thuế. Thực ra, số tiền thuế mà cô cần nộp đã bị giám đốc tài chính chiếm đoạt. Nhưng trong mắt người ngoài, chuyện này lại biến thành vụ việc trốn thuế do chính Tống Hạo Âm chủ mưu, muốn cô phải rút lui hoàn toàn khỏi giới giải trí để "chuộc tội".
Những tin đồn khác như "chơi đồ hiệu", "tranh chấp di sản khi mẹ mới mất", "phản bội di nguyện người mẹ quá cố"... cũng phủ lên hình tượng của nàng một bóng tối dày đặc.
Trong mắt công chúng, Tống Hạo Âm là người xuất thân danh môn, học vấn xuất sắc, năng lực chuyên môn nổi bật, là nữ diễn viên tài năng có thể trở thành hình mẫu tốt cho người trẻ. Nhưng khi hình tượng như vậy sụp đổ vì bê bối, một số người cảm thấy thất vọng, còn một số khác lại hả hê đào bới, đặt điều, chứng minh rằng giới giải trí không có bông tuyết nào là trong sạch.
Trên màn hình chiếu, những dữ liệu hiện ra là tần suất từ khóa và độ nóng xoay quanh cụm "Tống Hạo Âm tái xuất". Hứa Tố cũng đánh dấu bên cạnh những "yếu tố ảnh hưởng khác".
Sau khi lọc bớt các tài khoản ảo, kết quả cho thấy ấn tượng công chúng về Tống Hạo Âm đang giảm sút rõ rệt, chủ yếu do loạt bê bối liên tục trong thời gian gần đây.
Từ góc độ truyền thông mà nói, bây giờ không phải thời điểm tốt để tái xuất. Theo phán đoán chuyên môn của mình, Hứa Tố cho rằng Tống Hạo Âm nên chờ thêm một thời gian, cho dù vụ giám đốc tài chính biển thủ có kết quả hay chưa, vì cô vốn không phải người bị tình nghi. Cô có thể từ từ xuất hiện lại, tạo cảm giác quen thuộc để công chúng dần chấp nhận sự trở lại của mình. Ngoài ra, còn một lựa chọn khác đó là Tống Hạo Âm tạm thời ra nước ngoài, có thể là đi học nâng cao, hoặc tìm kiếm dự án quốc tế, vừa mở rộng con đường nghệ thuật, vừa giúp tránh xa dư luận trong nước.
Nhưng cả hai phương án đó, Tống Hạo Âm đều không muốn. Điều nàng cần là ngay lập tức khôi phục công việc, toàn diện giành lại quyền kiểm soát phòng làm việc, nghĩ cách đuổi Tô Diệp và Tả Vọng Huân ra khỏi công ty. Bên cạnh đó, còn có di sản mẹ nàng để lại. Trong di sản của đạo diễn Tống Dục, tiền bạc chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là quỹ hỗ trợ đạo diễn trẻ và Triển lãm phim Lạc Thành, những dự án bà từng chủ trì khi còn sống. Đó là công trình tâm huyết của mẹ nàng trước khi qua đời. Tống Hạo Âm không muốn để cả đời cống hiến của mẹ bị mai một, nàng nhất định phải hoàn thành sự nghiệp còn dang dở của bà.
"Nếu có cách xử lý thỏa đáng vấn đề thuế vụ thì sau khi tôi tái xuất, liệu có dự án nào ứng phó được sự công kích từ phía dư luận không, tổng giám đốc Hứa ?"
Hứa Tố đã có chuẩn bị từ trước: "Chúng ta có thể tung ra một lượng lớn tin tức giả mà giống thật, phủ kín mạng xã hội bằng 'virus thông tin', khiến ánh mắt công chúng bị thu hút về nơi khác."
Chính là chuyển hướng dư luận. Hứa Tố có không ít mối quan hệ trong ngành truyền thông và giới giải trí, hơn nữa được Chu Kỳ Duy tiểu thư chống lưng bằng nguồn tài lực dồi dào. Chỉ trong một tuần, trong tay Hứa Tố đã tích góp được mấy tin nóng hổi sẵn sàng để dùng. Nhưng muốn thực thi kế hoạch này thuận lợi, phải có sự hỗ trợ của Chu Kỳ Duy, đây mới là lý do lớn nhất khiến Tống Hạo Âm xuất hiện trước cổng phòng nghiên cứu hôm nay.
Tòa nhà phòng nghiên cứu này có an ninh khá nghiêm mật. Cửa chính phòng nghiên cứu cách đó khoảng 1 km có bảo an canh gác nghiêm ngặt, khách đến cần phải ghi tên và ký xác nhận, quan trọng nhất là phải được phòng nghiên cứu phê duyệt thì mới được vào. Khi vào cửa chính, còn phải đi qua máy X-quang kiểm tra, đảm bảo khách không mang theo vật phẩm nguy hiểm.
Bóng cây ngô đồng rơi phủ xuống gốc cây, Tống Hạo Âm chờ bảo an liên hệ phòng nghiên cứu xác nhận. Nàng mệt mỏi giẫm lên lá ngô đồng trên mặt đất, ngước nhìn không xa là kiến trúc chính của phòng nghiên cứu. Tòa nhà màu trắng, hình bầu dục tựa vỏ trứng, phía trước có một thảm cỏ khá rộng, trên đó đặt một tượng đá rất lớn.
Bức tượng đá ấy được chế tác vô cùng tinh xảo. Ở mặt chính, những khối nhỏ ghép lại với nhau thành hình lập phương, trông giống hệt một khối Rubik bằng đá, hậm chí còn có vẻ như có thể xoay chuyển thật sự.
Tống Hạo Âm từng có một miếng ngọc cũng được chế tác bằng công nghệ điêu khắc tinh vi tương tự, tạo hình sư tử vờn cầu. Vì vậy, cô lập tức nhận ra bức tượng đá hình rubik này hẳn được làm ra từ cùng một trường phái chế tác, thậm chí cô còn có thể đoán được cả người thợ đứng sau tác phẩm ấy là ai.
"Chu tổng đã xác nhận, mời vào, Tống tiểu thư." Bảo an đến nơi dừng xe và thông báo cho Tống Hạo Âm, lịch sự bảo nàng đỗ xe ở đó.
Tống Hạo Âm dừng xe xong bước về văn phòng của Chu Kỳ Duy, đã gần tới giờ trưa, trong phòng nghiên cứu ra vào khá nhiều người. Nàng chạm mặt nhiều người thoáng qua, nhưng tuyệt nhiên không ai chỉ trỏ hay tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng xuất hiện ở đây, có vài người chỉ tò mò nhìn lướt qua rồi quay đi.
Nơi này thực sự là chỗ tốt.
Bước ra khỏi thang máy, đi dọc theo hành lang rộng rãi, Tống Hạo Âm tiến về phía cuối cùng của tầng bốn - nơi văn phòng ở tầng cao nhất mang tấm bảng tên: Chu Kỳ Duy.
Nàng dừng lại trước cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại. Gõ thêm vài lần nữa, Tống Hạo Âm cảm thấy có gì đó không ổn, bèn thử đưa tay vặn nhẹ nắm cửa. Cửa mở, Tống Hạo Âm cẩn thận bước vào, trong phòng không có một bóng người, trên bàn làm việc để hai ly cà phê.
Khi bước vào phòng làm việc, Tống Hạo Âm nghe thấy tiếng rì rì của máy điều hòa và tiếng TV đang phát bản tin mới. Cùng lúc đó, nàng ngửi thấy một mùi hương lạ, hỗn hợp giữa rượu Cognac và thứ mùi ngọt nồng rẻ tiền như kẹo trái cây.
Lần theo mùi ấy, nàng thấy Chu Kỳ Duy nằm bất tỉnh trên ghế sofa. Sắc mặt cô trắng bệch, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, hoàn toàn khác với dáng vẻ điềm tĩnh, tự tin thường ngày. Không suy nghĩ nhiều, Tống Hạo Âm nhặt chiếc điều khiển trên thảm, bật hệ thống thông gió trong phòng. Có lẽ Chu Kỳ Duy đã định làm vậy, nhưng chưa kịp thì đã mất ý thức mà ngã xuống.
Trên bàn trà là chiếc điện thoại của Chu Kỳ Duy, áo khoác bị vứt sang bên cạnh, thoang thoảng cùng thứ mùi ngọt kia. Tống Hạo Âm khẽ nhíu mày, ghét bỏ ném chiếc áo sang một bên, nàng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Rõ ràng, một Omega nào đó đã tới "đáp ứng" nhu cầu của vị Chu tổng tài kia, nhưng độ tương thích pheromone không ổn, khách bị đuổi về, còn Chu Kỳ Duy thì ngất xỉu ngay sau đó.
Gương mặt Tống Hạo Âm trầm lại. Nàng nhớ đến cuộc nói chuyện với Đỗ Hân khi ấy, đối phương ngập ngừng nói rằng nàng "có trách nhiệm" với Chu Kỳ Duy. Trong thế giới phức tạp của họ, mọi quan hệ đều rối rắm và đầy lợi ích. Nàng cười nhạt, tự giễu hóa ra mình cũng chỉ là một quân cờ trong trò chơi này thôi sao? Với năng lực và địa vị của Chu Kỳ Duy, việc tìm được người phù hợp đâu có gì khó.
Nàng nhìn người phụ nữ đang bất tỉnh trên ghế, nghĩ thầm: Bất kể là mùi hương nào, Chu Kỳ Duy cũng có thể lựa chọn được thứ mình muốn. Trong mắt cô ấy, chẳng ai là không thể thay thế.
Không biết Chu tổng đối xử với người khác ra sao, phải chăng cô cũng chân thành nói "tin tức tố của ngươi là mùi ta thích nhất", rằng đó không phải quan hệ bao nuôi mà chỉ là hành vi đầu tư bình thường, chỉ là đặt cược bằng tin tức tố.
Thực ra là tiền trao, hàng nhận, trái lại là chính bản thân mình quá cảm tính, Tống Hạo Âm nghĩ như vậy.
Chu Kỳ Duy khẽ cử động ngón tay, từ trong cơn mê dần mở đôi mắt mệt mỏi, dáng vẻ cùng thần thái ngút trời trước đó giờ chỉ còn lại vẻ mệt mỏi, uể oải. Cô bất ngờ phát hiện, trước khung cửa sổ là Tống Hảo Âm đang đứng đó. Thân hình cao gầy của nàng che khuất hơn nửa ánh sáng chiếu vào phòng. Chu Kỳ Duy trong bóng tối, gượng nâng người dậy, lặng lẽ nhìn bóng lưng của nàng một lúc lâu rồi mới lấy lại bình tĩnh, cất giọng khàn khàn: "Xin lỗi, tôi không biết cô đến rồi."
Hôm nay, Tống Hảo Âm có gì đó khác lạ. Nàng bước tới, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khiến Chu Kỳ Duy có cảm giác ngột ngạt đến khó thở. Chu Kỳ Duy bất giác rụt vai lại, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như thế này, cả người cứng đờ, không biết nên phản ứng ra sao.
Một Alpha khi bị một Omega áp sát sẽ xử lý thế nào đây
"Tin tức tố mới kia của ngươi mùi vị không hợp, đổi một loại khác đi."
Chu Kỳ Duy muốn giữ nàng lại, nhưng cô thực sự không còn sức. Cố nắm lấy cổ tay Tống Hạo Âm thì bị nàng dùng lực đẩy ngã lên sô pha. Hai người chạm mắt nhau, trong mắt Tống Hạo Âm lóe lên tia sáng lạ, hương Sambucus ngày càng tiến gần, Chu Kỳ Duy không còn chống đỡ nổi, toàn thân mềm nhũn tựa vào trong ngực Tống Hạo Âm.
Vốn là là muốn hù dọa người này, vậy mà khi người đó tựa vào lồng ngực mình, Tống Hạo Âm đứng sững. Hai người vừa đứng vừa ngồi, Chu Kỳ Duy nhẹ kéo áo nàng, giọng thấp bảo nàng ngồi xuống, sau đó làm lộ ra tuyến thể của mình: "Thử một chút xem sao, tôi cũng không thích mùi hiện giờ."
Có thể là Chu Kỳ Duy hiện rất yếu, cũng có thể Tống Hạo Âm động lòng; dù sao nàng đã quăng suy nghĩ "đe dọa" sang một bên.
Hàm răng nhẹ nhàng đâm thủng tuyến thể của đối phương, tin tức tố của hai người lần thứ hai giao hòa vào nhau. Mùi kẹo hoa quả rẻ tiền bị hương Cognac lẫn Sambucus triệt để đè ép bay ra khỏi phòng, mùi rượu trái cây nhẹ nhàng lan khắp phòng, Chu Kỳ Duy lẩm bẩm cảm ơn.
"Không cần cảm ơn, phòng làm việc vẫn chưa mang lại báo cáo hay kết quả đầu tư nào đáng kể cho cô, tôi giúp cung cấp tin tức tố, cũng chỉ là chuyện đương nhiên thôi." Tống Hảo Âm mỉm cười, nụ cười đầy vẻ giả lả, rồi cố ý nhìn Chu Kỳ Duy với ánh mắt như muốn nói: "Cô xem, tôi cũng đâu đến nỗi nhỏ nhen."
Rõ ràng đây chỉ là một màn diễn với kỹ năng diễn xuất khá vụng về, nhưng Chu Kỳ Duy vẫn nhận ra Tống Hảo Âm đang không vui. Chỉ là, cô lại không hiểu vì sao thái độ của đối phương bỗng nhiên thay đổi như vậy, lần gặp trước rõ ràng mọi chuyện còn êm xuôi, bầu không khí cũng đã hòa hoãn hơn nhiều.
Chẳng lẽ mình thật sự khiến người khác chán ghét đến vậy sao?
Tin tức tố tương hợp dần hòa vào cơ thể, Chu Kỳ Duy từ từ lấy lại sức. Tống Hảo Âm đã sớm buông cô ra, ngồi ở đầu bên kia sofa. Chiếc áo sơ mi dính bết vì mồ hôi lạnh áp sát lên da khiến cô rùng mình. Tin tức tố của cô hôm nay dường như không ổn định, thứ dung dịch để trong tủ thuốc không biết đã gặp vấn đề gì, tiêm vào lại khiến cô cảm giác như vừa dùng phải thuốc giả.
Dù sao thì, may mà Tống Hảo Âm có mặt ở đây. Chu Kỳ Duy liếc nhìn người kia, dáng vẻ cố giữ khoảng cách an toàn, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt không chút cảm xúc. Dù cho nàng không cao hứng, vẫn là sẽ giúp cung cấp tin tức tố. Chu Kỳ Duy nghĩ thầm, dù cho cô không còn gì cả, cuối cùng cũng coi như còn đủ tiền để mua lấy một liều thuốc cứu mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro