Chương 8
Tống Hảo Âm mở mắt ra, tầm mắt dừng trên người trước mặt, nàng kéo tay Chu Kỳ Duy, vội vàng xoay người cô lại, may quá, may quá, trên mặt không có vết gì.
"Ngại quá," Chu Kỳ Duy lại hoàn toàn không để tâm, cô liếc Tả Vọng Huân một cái, cười nói với Tống Hảo Âm: "Vừa vào đã thấy có người muốn hành hung, tôi thấy việc nghĩa hăng hái làm." Trong lúc nói chuyện, Tống Hảo Âm đã nhìn thấy Tả Vọng Huân đang ở trên sàn nhà.
Ông Tả đang ôm mặt rên rỉ, phát hiện Tống Hảo Âm nhìn sang, lập tức buông tay muốn gượng dậy, hòng cứu vãn chút thể diện. Chỉ là có lẽ ông ta bị dọa sợ rồi, mấy lần đều không đứng dậy nổi, cũng để Tống Hảo Âm nhìn thấy vết trên mặt ông ta: Một dấu tay đỏ tươi hằn trên mặt, nửa bên mặt đều sưng lên.
Ra tay rất mạnh, đánh đủ tàn nhẫn. Nghĩ đến dáng vẻ nhe nanh múa vuốt ban nãy của ông ta, rồi xem bộ dạng "yếu đuối, đáng thương, bất lực" đang giãy giụa trên sàn nhà bây giờ, Tống Hảo Âm cười lạnh một tiếng, đúng là quả báo nhãn tiền.
"Mày, mày dám đánh tao!" Tả Vọng Huân bị tiếng cười lạnh kích thích khiến máu xông lên não, mặt trướng lên như quả bóng bay đỏ. Thế nhưng, khi ông ta nhìn rõ tướng mạo người đối diện, đột nhiên lại như quả bóng xì hơi, biểu cảm khô quắt lại. Tống Hảo Âm nhìn bộ dạng này của ông ta, hơi nghĩ một chút liền biết tại sao:
Ông ta nhận ra Chu Kỳ Duy, phát hiện không đắc tội nổi, nên sợ rồi.
Trong phòng hút thuốc nhất thời im phăng phắc. Tả Vọng Huân nghĩ xem mình làm sao để xuống nước, Tống Hảo Âm sau khi cười lạnh cũng lo lắng Chu Kỳ Duy thật sự bị trả đũa, mà Chu Kỳ Duy thì căn bản không thèm để ý người khác nghĩ gì, cô kéo tay Tống Hảo Âm, muốn đưa người về lại bữa tiệc.
Kẻ đánh người lại định nghênh ngang rời đi, Tả Vọng Huân lần này không nhịn được nữa, ông ta ôm mặt đứng lên, chỉ vào dấu tay trên mặt mình, gào thét với Tống Hảo Âm: "Tao là ba của mày!"
Chu Kỳ Duy mất kiên nhẫn. Gã đàn ông này quá phế vật, bị đánh rồi mà chỉ dám trút giận lên con gái. Vốn dĩ cô không muốn Tống Hảo Âm bị đòn, nên mới đoạt cái tát đó. Hôm nay nếu Tả Vọng Huân dám đánh trả, Chu Kỳ Duy còn có thể nể ông ta một chút, kết quả chỉ có thế này?
Chọn thứ này làm chồng, thật sự là bôi nhọ tài hoa của đạo diễn Tống; gọi thứ này là cha, cũng làm bẩn miệng Tống Hảo Âm.
Cô vớ lấy cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh trên tay, ném mạnh xuống chân Tả Vọng Huân. Trong nháy mắt, thủy tinh vỡ tan, mảnh vụn văng tứ tung. Tống Hảo Âm bị hành động của cô dọa sợ, cố gắng lớn tiếng ngăn cản Chu Kỳ Duy, nhưng không có kết quả.
Tả Vọng Huân vội né đi, còn muốn nói gì đó thì cửa phòng hút thuốc bị gõ vang, ông ta lập tức câm miệng xoay người. Đáng tiếc, hôm nay có lẽ là ngày xui xẻo của ông Tả, người đẩy cửa bước vào là Tả Dương.
Chính là Tả Dương đã nói cho Chu Kỳ Duy, Tả Vọng Huân đưa cô Tống vào phòng hút thuốc với sắc mặt rất tệ. Nhưng Tả Dương không đi theo, cô ta chẳng lo Tả Vọng Huân chịu thiệt, chịu thiệt thì tốt quá, cô ta còn mong mấy lão già nhà họ Tả hôm nay cùng chịu thiệt một phen. Tả Dương kiểm tra lại lần cuối việc bố trí trong bữa tiệc, tiệc rượu sắp bắt đầu, cô ta mới lững thững xuất hiện ở cửa phòng hút thuốc.
"Cha!" Tả Dương nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của ông Tả, kinh ngạc đến biến sắc: "Cha sao thế?" Giọng nói đầy cảm xúc, nhưng vị "đại hiếu nữ" này chỉ đứng ở cửa, không chịu tiến lên nửa bước.
Đây chính là Tả Dương. Tống Hảo Âm dám chắc, trong hai chị em nhà họ Tống, Tống An Ca (em gái) giống mẹ Tống Dục, Tống Hảo Âm lại giống Tả Vọng Huân hơn, còn người phụ nữ này, khuôn mặt có ba phần tương tự với Tả Vọng Huân và Tống Hảo Âm. Hai người chưa từng gặp mặt nhưng lòng có khúc mắc, giờ khắc này bỗng nhiên có chút ngầm hiểu kỳ diệu. Tống Hảo Âm gật đầu với Tả Dương, kéo Chu Kỳ Duy nhanh chóng rời khỏi phòng hút thuốc.
Lúc lướt qua nhau, Chu Kỳ Duy gần như thì thầm hỏi: "Đứng ngoài cửa hóng gió vui không?"
Tả Dương cười cười, vẫy tay với hai người họ, không hề trả lời. Nếu không phải nghe thấy tiếng đập vỡ đồ, lo lắng làm hỏng bữa tiệc, Tả Dương cũng sẽ không đi vào. Phòng hút thuốc chỉ còn lại hai cha con họ, Tả Dương vẫn không nhúc nhích, hất cằm về phía Tả Vọng Huân: "Cha à, con khuyên cha đừng tham gia tiệc rượu nữa, nếu không giải thích thế nào về khuôn mặt này của ba đây."
Vừa dứt lời, không đợi Tả Vọng Huân nói gì, Tả Dương nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Tả Vọng Huân nín một bụng tức, nhưng người ông ta muốn mắng đều đi cả rồi, chỉ còn lại mình ông ta tự sinh hờn dỗi. Để trút giận, ông ta vẫn móc điện thoại gọi cho ba của Tả Dương. Omega ở đầu dây bên kia vừa nhấc máy, liền nghe Tả Vọng Huân gầm lên: "Ông xem đứa con gái tốt mà ông sinh ra kìa!"
Omega bên kia rất ấm ức, sáng sớm vất vả lắm mới khuyên được hai cha con, giờ lại sao nữa rồi. Hắn theo bản năng khuyên nhủ theo dòng suy nghĩ của mình: "Không phải ông khen Tả Dương có chủ kiến sao? Nói con gái như vậy mới yên tâm, nó vào công ty mới có tiền đồ. Nó có chủ kiến của mình mới không bị lừa gạt a."
Không biết chữ nào lại đâm trúng chỗ đau của Tả Vọng Huân, ông ta tuôn một tràng vào điện thoại: "Ông là một Omega, kết quả chỉ sinh được một đứa Beta, còn không biết dạy dỗ, ông nói xem ông có ích lợi gì! Tả Dương có bản lĩnh gì, nó mà không phải con gái tôi, Đại ca có thể đề bạt nó à? Ông có não không vậy!"
Mắng Omega đến phát khóc, Tả Vọng Huân mới coi như hả giận phần nào. Nhưng Omega kia nói qua nói lại cũng chỉ có mấy câu đó, cái gì cũng không hiểu, không đưa ra được bất kỳ ý kiến mang tính xây dựng nào. Vào lúc này, Tả Vọng Huân lại nghĩ đến Tống Dục. Tống Dục tuy mạnh mẽ, nhưng bà ấy thật sự tài hoa hơn người, có thể kết hợp tính nghệ thuật và thương mại gần như hoàn hảo.
Bọn họ còn có hai đứa con gái, một Omega, một Alpha, một gia đình thật viên mãn biết bao.
Nếu Tống Dục không mắc bệnh ung thư... vậy mình cũng không sắp đặt được bà ấy, chỉ có nước bị bà ấy thao túng. Nghĩ lại cuộc sống bây giờ, Omega tuy ngu xuẩn nhưng ngoan ngoãn nghe lời, Tả Dương thỉnh thoảng có bất tuân, nhưng tóm lại không thể rời bỏ cái nhà này, vẫn là hiện tại tốt hơn!
Chỉ là, Tống Hảo Âm và Chu Kỳ Duy, rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì?
Tả Vọng Huân xoa mặt sưng của mình, nhe răng trợn mắt suy nghĩ, ông ta phải báo chuyện này cho Đại ca. Con cháu chi thứ nhà họ Chu bọn họ, dù có chút thành tựu, cũng không thể không coi trưởng bối ra gì như thế. Phải để trưởng bối nhà họ Chu kiềm chế Chu Kỳ Duy, cô ta mà dính líu với Tống Hảo Âm, đối với nhà họ Tả không có lợi. Chu Kỳ Duy có ngông cuồng nữa, cũng chỉ là mạnh ở Cửu Châu nhà họ Chu.
Mà đó cũng là Cửu Châu a.
----------------------
Mặc dù có khúc nhạc đệm không vui là Tả Vọng Huân, nhưng bản thân bữa tiệc rượu cũng khá ổn. Tống Hảo Âm nói cười vui vẻ trong bữa tiệc, khiến những người đồng hành của nàng làm rơi vỡ đầy kính mắt (ẩn dụ: khiến mọi người kinh ngạc). Những người có thể đến đây đều là nhân vật hàng đầu trong giới giải trí, trong số họ không có ai ngu ngốc, mọi người đều hiểu rõ, nếu Tống Hảo Âm có thể công khai xuất hiện, Chu Kỳ Duy của Tập đoàn Ma Phương công khai đứng ra bảo trợ cho nàng, tất nhiên là hai người đã đạt thành hợp tác.
Bất kể hợp tác đạt thành như thế nào, kết quả là quan trọng nhất, vấn đề đứt gãy chuỗi tài chính của Tống Hảo Âm đã được giải quyết. Còn lại chính là vấn đề thuế vụ và dư luận. Người trong ngành đều rõ, thuế vụ thực ra không quan trọng, vì bản thân Tống Hảo Âm không có vấn đề. Vấn đề nằm ở dư luận, ngày hôm nay và cả sau này, phải xem Chu Kỳ Duy và nhà họ Tả bên nào mạnh hơn, bên nào có thể gây áp lực tốt hơn.
"Cô Tống, rảnh rỗi chúng ta nói chuyện hợp tác nhé, có một dự án rất hợp với cô." Rất nhiều người chìa ra cành ô-liu, cho dù chỉ nể mặt cống hiến của đạo diễn Tống Dục cho ngành điện ảnh, thì bây giờ lấy lòng cũng không thiệt.
Trước kia, Tống Hảo Âm có lẽ sẽ cảm động, nhưng bây giờ thì không, nàng rất rõ mình có thể đứng ở đây là dựa vào cái gì.
Chu Kỳ Duy hơi say, cô lắc nhẹ ly rượu, thực sự không hài lòng với rượu Cognac tối nay. Không phải khoe khoang, rượu hôm nay còn không thơm bằng mùi pheromone của cô. Chu Kỳ Duy nghĩ vậy, không để ý pheromone của mình đã bắt đầu lan tỏa. Cô còn tưởng đầu lưỡi mình không nhạy, sao mùi rượu này có vẻ ngon lên nhỉ?
Tống Hảo Âm đang xã giao ở phía trước, bộ lễ phục màu ngọc bích trên người nàng rất tôn làn da, dưới ánh đèn trông như một người ngọc. Chu Kỳ Duy bỗng nhớ tới khi cô còn rất nhỏ, vừa được bà ngoại mang về nhà nuôi nấng, mỗi đêm đều gặp ác mộng, bà liền ở bên cạnh cô, đọc thơ cho cô nghe.
Có câu thơ là "Thỏ ngọc người ngọc ca bên trong ra, bạch vân khó tự đừng tương cùng." (Thỏ ngọc, người ngọc từ trong khúc ca bước ra, mây trắng cũng khó lòng rời xa).
Tiên nữ giữa cung trăng, có lẽ chính là như vậy? Dù là khi bàn chuyện làm ăn cũng chẳng vương chút dáng vẻ con buôn, dù phẫn nộ cũng vẫn giữ chừng mực. Không mang khí chất của kẻ toan tính, mà giống như đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời. Sambucus, ừm, mùi hoa Sambucus cũng rất hợp với cô, là cảm giác chữa lành, dịu êm và ổn định, khoan khoái mà đáng tin cậy... Ơ?
Sao lại có mùi hoa Sambucus!
Tống Hảo Âm kinh ngạc quay đầu, bước nhanh trở lại bên cạnh Chu Kỳ Duy, cúi người nhìn cô: "Pheromone của cô!" Pheromone Cognac của Chu Kỳ Duy tràn ra, pheromone đã từng đánh dấu kích thích tuyến thể của Tống Hảo Âm, pheromone của nàng cũng nhẹ nhàng tỏa ra. Những người có mặt tại hiện trường, ngoại trừ Beta không cảm giác gì, những người thuộc hai giới tính AO đều đã phát hiện.
Tả Dương tuy không ngửi thấy mùi, nhưng máy kiểm tra pheromone đã réo lên, trợ lý vội vàng chạy tới báo cho cô ta, có khách mời mất kiểm soát pheromone.
"Phòng khách sạn trên lầu của Kempinski..." Lúc Tả Dương chạy tới, Tống Hảo Âm đã dìu Chu Kỳ Duy ra đến cửa, Tả Dương đề nghị họ có thể đến phòng nghỉ (suite) để "giải quyết vấn đề". Chỉ là Tống Hảo Âm từ chối. Hôm nay đã đạt được mục đích, nàng có thể rời khỏi bữa tiệc.
"Hôm nay cảm ơn cô." Trước khi đi, Tống Hảo Âm cân nhắc, vẫn nói lời cảm ơn với Tả Dương.
Tiếng cảm ơn này khiến Tả Dương, người vốn thành thạo suốt cả buổi tối, bỗng đỏ mặt. Cô ta muốn nói gì đó, lại cảm thấy không phải lúc, cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói "đừng khách khí".
Chu Kỳ Duy căn bản không lái xe tới. Cô mơ mơ màng màng nói với Tống Hảo Âm, đưa cô đến phòng nghiên cứu là được, đây là bệnh cũ, không có gì to tát.
Pheromone mất kiểm soát có nghĩa là gì, Tống Hảo Âm biết rõ. Pheromone tràn ra, cộng với độ tương thích không thấp, pheromone đã đánh dấu tạm thời va chạm nhau, Chu Kỳ Duy sắp tiến vào kỳ phát tình. Hơn nữa, không giống lần ở khách sạn Caesar, cũng không giống lần trước ở phòng nghiên cứu, hôm nay mùi Cognac ngửi qua như thể rượu đã bị đốt cháy, lượng lớn hương rượu nhanh chóng tràn ngập toàn bộ xe.
Tống Hảo Âm sờ lên tuyến thể đang trở nên sưng đỏ nóng rực của mình, sau khi bị pheromone mất kiểm soát của cô dụ ra, nàng cũng sắp tiến vào kỳ phát tình.
"Tiểu ma men" cuộn tròn ở ghế sau, đáng thương nhắc đi nhắc lại muốn đến phòng nghiên cứu. Không được, chuyện này không thể nghe lời cô. Tống Hảo Âm quyết định đưa người về nhà mình, có tình huống gì cũng dễ bề xử lý. Nàng gọi cho Vu Diểu, bảo cô ấy cho tài xế qua ngay, nàng muốn về sớm.
Lúc Vu Diểu lên xe, cô bị mùi rượu nồng nặc trong xe xộc choáng váng cả đầu. Cái này mà bị kiểm tra nồng độ cồn, chắc chắn người ta sẽ nghĩ cả ba đều ngâm mình trong vại rượu.
"Muộn thế này sao em lại tự qua đây, tài xế đâu?"
Tống Hảo Âm thấy sau lưng cô không có ai. Vu Diểu ngồi vào ghế lái, xe khởi động rồi mới nói với Tống Hảo Âm, cô không để tài xế qua, bởi vì "Giám đốc Hứa nói, sau này phỏng vấn một tài xế đáng tin cậy, không dùng người thuê tạm thời nữa. Em nghĩ vẫn là em tự qua đây thì yên tâm hơn."
"Chị Hảo Âm, em thấy chuyện này nghe lời Giám đốc Hứa là không sai đâu." Vu Diểu nhìn chằm chằm tình hình đường đi, nói tiếp: "Tài xế không giống những người khác, trước kia không phải... Bây giờ em làm là vừa vặn, sau này từ từ chọn."
Tài xế trước đây của Tống Hảo Âm chính là quản lý Tô Diệp. Sau khi Tô Diệp rời khỏi vị trí quản lý, có một khoảng thời gian cô ta thậm chí còn chuyên lái xe cho Tống Hảo Âm. Chuyện này những nhân viên cũ trong phòng làm việc đều biết. Vu Diểu hiện tại có thể tránh nhắc thì tuyệt đối sẽ không nhắc đến bởi chị Hảo Âm tuy không phải người nhu nhược, nhưng lại quá mềm lòng, luôn có xu hướng nghĩ đến điểm tốt của người khác.
Đây là lần thứ hai trong tối nay nghe thấy tên Tô Diệp. Mấy năm trước Tống Hảo Âm gặp phải fan cuồng, fan cuồng đó đã mua chuộc tài xế. Sau khi sự việc xảy ra, Tô Diệp vì đảm bảo an toàn cho nàng, đã đảm nhiệm làm tài xế riêng cho Tống Hảo Âm một thời gian dài. Họ quen biết mười mấy năm, từng là bạn tốt thân thiết như người nhà vậy mà giờ lại đến mức độ này.
Sự phản bội của người cha Tả Vọng Huân khiến Tống Hảo Âm phẫn nộ, nhưng đối với Tô Diệp, sau cơn phẫn nộ ban đầu, Tống Hảo Âm chỉ có trầm mặc, nàng không biết nên nói gì.
Có thứ gì đó đang cọ vào chân Tống Hảo Âm. Nàng cúi đầu, phát hiện là Chu Kỳ Duy đang xích lại càng lúc càng gần, có lẽ cảm thấy lạnh, theo bản năng tìm đến nguồn nhiệt duy nhất. Đây là xe bảo mẫu của Tống Hảo Âm, cũng may nhờ nguồn vốn kịp thời của Chu Kỳ Duy mà chiếc xe này không bị bán đi, trên xe có chăn thường dùng của Tống Hảo Âm.
"A, cô..."
Rõ ràng đã đắp chăn cho cô, người này lại được voi đòi tiên gối lên đùi Tống Hảo Âm, còn rúc đầu vào bụng dưới của nàng. Có thể làm gì với một con ma men bây giờ? Tống Hảo Âm nhẹ nhàng véo tai Chu Kỳ Duy, cuối cùng vẫn thả ra, chỉ lỏng lẻo ôm lấy vai cô, miễn là không tiến vào kỳ phát tình ngay trên xe là tốt rồi.
Xe bảo mẫu giao cho Vu Diểu, Tống Hảo Âm lại nói mấy ngày nay mình sẽ ở nhà. Đều là Omega, Vu Diểu đau lòng nhìn nàng, lại nhìn Chu Kỳ Duy đầy mùi rượu, quá là ủy khuất cho chị Hảo Âm của cô rồi!
Tống Hảo Âm nửa ôm nửa dìu Chu Kỳ Duy đi vào khu căn hộ. Căn hộ của nàng là một tầng một hộ, thang máy đi thẳng lên, đảm bảo tuyệt đối sự riêng tư của chủ nhà. Vào thang máy, Chu Kỳ Duy vẫn dựa vào người Tống Hảo Âm, nói năng không rõ ràng: "Trợ lý nhỏ của cô... đau lòng cô đấy."
"Vu Diểu rất tốt."
"Ý tôi là, con bé sợ tôi 'chà đạp' cô." Chu Kỳ Duy cố gắng đứng thẳng người, rời khỏi vòng tay ấm áp an ổn kia, cố ý dùng từ ngữ tồi tệ để hình dung chuyện sắp xảy ra.
"Không ai nghĩ như vậy cả, ít nhất tôi không nghĩ vậy." Tống Hảo Âm phát hiện tâm trạng của Chu Kỳ Duy không đúng lắm. Là một diễn viên, nàng rất nhạy cảm với những thay đổi cảm xúc dù nhỏ của mọi người. Giờ phút này, Chu Kỳ Duy giống như một người đang giơ đao múa kiếm, nhưng lưỡi đao lại không chĩa về phía người khác, mà chĩa về chính mình.
"Bất kể chúng ta định nghĩa mối quan hệ này thế nào, cô đều không phải là một Alpha tồi tệ."
Thang máy dừng lại, đã đến bên ngoài căn hộ của Tống Hảo Âm. Chu Kỳ Duy im lặng đi theo sau Tống Hảo Âm, tiến vào không gian riêng tư của người phụ nữ này. Chu Kỳ Duy nín thở, đây là lần đầu tiên cô đến nhà của một Omega có quan hệ thân mật. So với tưởng tượng về nhà của một nữ minh tinh, cũng không giống lắm.
Bất cứ ai bước vào nơi này đều sẽ không hoài nghi, đây thực sự là "nhà" của Tống Hảo Âm.
Trên tường ở lối vào có ảnh chụp trong phim của Tống Hảo Âm, phía trên hành lang treo một chuỗi chuông gió. Chu Kỳ Duy nhớ ra, đây là chuông gió mà nữ chính trong bộ phim 《 Mèo hoang 》 tự tay làm. Cô tò mò hỏi: "Đây đều là cô tự sắp đặt à?"
"Ban đầu đều là mẹ tôi sắp đặt. Bà ấy cho rằng những thứ này tạo nên ký ức quý giá, cũng làm nên những bộ phim xuất sắc." Tống Hảo Âm nhìn theo ánh mắt của Chu Kỳ Duy, cũng thấy chuỗi chuông gió đó, lẩm bẩm: "Trước đây tôi không hiểu lắm, tại sao bà ấy thích thu thập đạo cụ... Vào đi, cô có thể đi tắm trước, tôi giúp cô chuẩn bị quần áo."
Trong bồn tắm lớn có hai con vịt vàng nhỏ. Chu Kỳ Duy được bọt biển bao bọc trong làn nước ấm, nhìn con vịt vàng nhỏ dập dềnh theo sóng nước. Hình như vật này, lúc nhỏ cô cũng có, là bà ngoại mua cho cô. Sau đó bà ngoại qua đời, cô thường ở trong ký túc xá trường, món đồ chơi liền mất đi ý nghĩa. Lớn lên, có nhà riêng, cũng không nhớ ra phải mua những thứ như vậy.
Bóp con vịt nhỏ, còn có thể phát ra tiếng "cạc cạc", Chu Kỳ Duy cười, lại bóp thêm hai lần.
Tống Hảo Âm đã sấy khô tóc, phát hiện Chu Kỳ Duy vẫn chưa ra khỏi phòng tắm của khách. Nàng vừa đến gần cửa phòng tắm, liền nghe thấy tiếng vịt con bên trong. Ừm, vậy là cô ấy đang chơi con vịt vàng nhỏ của An Ca để lại? Rất khó để liên hệ Chu Kỳ Duy với con vịt nhỏ, rất khó tưởng tượng người như cô sẽ chơi cái này, có lẽ cô say thật rồi.
"Quần áo ở bên ngoài, tắm xong cô có thể ra."
"Ma men" vẫn là đừng ở trong phòng tắm quá lâu, rất nguy hiểm. Tống Hảo Âm lên tiếng nhắc nhở. Tiếng vịt "cạc cạc" biến mất, chỉ nghe Chu Kỳ Duy có chút hoảng hốt gọi: "Ngay đây, ngay đây, xong ngay!"
Cuối cùng, bộ quần áo Tống Hảo Âm chuẩn bị cho Chu Kỳ Duy cũng không dùng được. Trong lúc nói chuyện, mùi Cognac trở nên càng thêm nồng nhiệt, bao trùm toàn bộ phòng ngủ.
Kỳ phát tình của Chu Kỳ Duy đã đến.
Đây là một viên kẹo đường mật ong hoa quả, rất mềm, rất thơm, rất ngọt, còn có thể đáp lại bằng phản ứng tuyệt đẹp. Chu Kỳ Duy cẩn thận cắn xé, chậm rãi thưởng thức, cố gắng để viên kẹo phát ra âm thanh nhiều hơn, đẹp đẽ hơn. Cô chưa bao giờ nếm qua viên kẹo nào ngon như vậy, Chu Kỳ Duy muốn viên kẹo bọc lấy mình, như vậy nhất định sẽ rất thoải mái, rất an toàn.
Tống Hảo Âm bị hương rượu nồng nàn bao phủ hoàn toàn. Nàng đã từ bỏ việc giành lại quyền chủ động từ tay Chu Kỳ Duy, nàng cảm giác mình như đã biến thành mật đường, mà Chu Kỳ Duy là người nếm mật. Người nếm mật cẩn thận nâng niu mật đường trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng yêu thương. Trên người người nếm mật có mùi hương dễ chịu, khiến người ta say sưa mê đắm, dường như có thể chạm đến mọi giấc mộng đẹp.
Mắt cá chân bị cô nắm trong tay, Tống Hảo Âm đã có chút kiệt sức, âm thanh phát ra không lớn hơn tiếng mèo con là bao, chỉ có thể khi người kia một lần nữa áp tới, nàng liền mạnh mẽ cắn vào xương quai xanh của cô.
Kẹo đường sao lại cắn người?
Mặc kệ, kẹo đường cắn người, vậy thì ăn nó luôn đi!
Mắt cá chân trong tay bị Chu Kỳ Duy đẩy lên cao hơn, sự mềm mại của viên kẹo khiến cô có thể vùi mặt vào, đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng thở dốc, Chu Kỳ Duy hài lòng hòa làm một thể với viên kẹo.
Tống Hảo Âm bị cuốn vào dục vọng, chút tỉnh táo cuối cùng của nàng chỉ cảm thấy mật đường sắp tan chảy mất rồi.
Mùi thơm truyền vào phòng ngủ, Tống Hảo Âm bị cảm giác đói bụng đánh thức. Nàng ngủ rất ngon, cũng không thấy mệt lắm, chỉ là vừa tỉnh lại, có chút không biết đây là năm nào tháng nào. Chạm vào điện thoại, màn hình hiển thị 20:17, thời gian này... Tống Hảo Âm lại nhìn ngày, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng lại ngủ cả một ngày!
Cái bụng kêu ùng ục, Tống Hảo Âm đặt điện thoại xuống, vừa định đi rửa mặt thì phát hiện mình đã được chỉnh đốn rất sạch sẽ. Ga giường cũng rất khô thoáng, Tống Hảo Âm đối với chuyện tối qua, không, phải nói là rạng sáng nay, chỉ nhớ là ga giường ướt sũng, cuối cùng các cô từ trên giường lăn xuống phòng khách, rồi lại vào phòng tắm.
Tống Hảo Âm không cần soi gương cũng biết mặt mình đang đỏ bừng, nàng che mặt, trời ạ, sao mình cũng trở nên buông thả như vậy.
"Cô tỉnh rồi à? Tôi còn đang nghĩ có nên đánh thức cô không, nên ăn cơm rồi."
Chu Kỳ Duy mặc áo ngủ của Tống Hảo Âm, trông cũng khá vừa vặn, cô bưng khay đứng ở cửa phòng ngủ, trông đặc biệt rạng rỡ: "Ở đây, hay ra phòng ăn?"
Tống Hảo Âm che mặt, chỉ chỉ phòng ăn. Chu Kỳ Duy cũng không làm khó nàng, xoay người đi ra.
Người phụ nữ trong gương sắc mặt hồng hào, đuôi mắt khóe mày đầy phong tình, vừa nhìn là biết đã trải qua kỳ phát tình rất tốt đẹp. Tống Hảo Âm hít sâu, tự nhắc mình phải tỏ ra tự nhiên, mình lớn tuổi hơn, tình cảnh của mình cũng bất lợi hơn, nếu tỏ ra không đủ thong dong bình tĩnh, khó tránh khỏi sẽ bị coi là yếu thế, mất đi càng nhiều con bài
Khi xuất hiện trong phòng ăn, Tống Hảo Âm lại là nữ minh tinh được trang điểm chỉn chu, không chê vào đâu được, hoàn toàn khác với người vừa nãy còn ngồi trên giường ôm mặt, cũng chẳng giống với người đã quấn lấy mình đêm qua. Chu Kỳ Duy khẽ thở dài trong lòng, như vậy cũng tốt, bởi chính mình không thật lòng, thì cũng chẳng có tư cách đòi hỏi người khác phải chân thành hơn.
"Nấu cơm vất vả cho cô rồi."
Tống Hảo Âm rất ngạc nhiên khi Chu Kỳ Duy biết nấu ăn. Bánh trứng và salad rau củ đều rất ngon, còn có nước trái cây ép tươi, có thể thấy đều là tự tay cô làm.
"Không có gì, là tôi phải cảm ơn cô mới đúng, vì đã không đưa tôi đến phòng nghiên cứu." Chu Kỳ Duy không còn tâm trạng hưng phấn như vừa rồi, nhưng thái độ rất thành khẩn. Dù sao lần trước pheromone của cô mất kiểm soát, cô đã tự nhốt mình trong phòng nghỉ của phòng nghiên cứu, kết quả suýt nữa chết ở trong đó.
Xem ra, nghĩ trăm phương ngàn kế giữ Tống Hảo Âm lại là một quyết định vô cùng chính xác.
"Tối hôm qua,"
"Tả Vọng Huân"
Hai người đồng thời mở miệng, rồi lại cùng nhau im lặng. Chu Kỳ Duy ra hiệu cho Tống Hảo Âm nói trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro