Chương 7

Khúc Dung Tinh sử dụng truyền tống pháp trận, tuy rằng đây là thượng cổ đại trận hiếm thấy, nhưng linh khí trong linh thạch vẫn không đủ. Huống chi hắc hỏa ngục địa giới quá rộng lớn, nên sau một lần truyền tống, các nàng vẫn còn ở trong hắc hỏa ngục, chỉ là không rõ đã cách xa cung điện Diệp Hùng bao nhiêu.

Xung quanh vẫn là những bức tường đất quen thuộc.

Cố gắng gượng ép một hồi lâu, cuối cùng Khúc Dung Tinh không chịu nổi nữa, khóe môi tràn máu tươi, cả người vô lực ngã xuống dựa vào tường đất.

Trước khi rời đi, nàng đã bị Vô Mị một chưởng đánh trúng tâm mạch. Nếu không nhờ pháp y trên người che chắn, e rằng lúc này nàng đã sớm hóa thành một cỗ thi thể.

“Tỷ tỷ, ngươi sao vậy?” Tiểu bạch hổ từ trong lòng ngực Khúc Dung Tinh chui ra, hóa thành hình người, lại đỡ lấy nàng, gương mặt đầy lo lắng.

Vừa rồi tận mắt chứng kiến Khúc Dung Tinh vì mình mà đỡ một chưởng của Vô Mị, Diệp Dư trong lòng chấn động mạnh mẽ. Nếu không phải vì nàng, Khúc Dung Tinh đã không cần cứng rắn chịu đựng như thế. Tay nàng run rẩy, khẽ lau vết máu bên khóe miệng Khúc Dung Tinh.

“Không sao… khụ…”

Khúc Dung Tinh khẽ ho, lại phun ra một ngụm máu. Nàng muốn giơ tay, nhưng rốt cuộc không còn chút sức lực: “Ta sẽ không để ngươi rơi vào tay kẻ khác… Dư Dư… giúp ta… giúp ta…”

Âm thanh mỗi lúc một nhỏ, yếu ớt tựa như chiếc bình sứ chạm nhẹ liền vỡ tan.

Diệp Dư ghé sát tai vào môi nàng, nóng ruột hỏi: “Giúp ngươi cái gì? Tỷ tỷ, ngươi chậm rãi nói, ta nghe đây!”

Khúc Dung Tinh gắng gượng điều hòa hơi thở, cuối cùng thều thào nói, giọng nhỏ như muỗi kêu nhưng Diệp Dư nghe rõ ràng: “Trong túi trữ vật… lấy bình sứ đỏ… ba viên đan dược… đút cho ta ăn…”

Nghe vậy, Diệp Dư vội vàng thò tay vào vạt áo nàng lục lọi: “Ở đâu? Sao ta tìm mãi không thấy?”

“Khụ… khụ khụ…”

Khúc Dung Tinh ho càng lúc càng dữ dội, trông như sắp ngất đi.

Diệp Dư hoảng loạn, suýt nữa thì thẳng tay xé toạc y phục của nàng để tìm.

Hệ thống kịp thời lên tiếng: “Ký chủ, túi trữ vật của Khúc Dung Tinh ở bên hông.”

Diệp Dư: “……”

Xem phim nhiều quá, nàng cứ nghĩ cổ nhân đều cất đồ trong lòng ngực. Thảo nào vừa rồi mò mãi chỉ toàn chạm phải… khụ khụ khụ…

Diệp Dư đỏ bừng mặt, ho theo Khúc Dung Tinh như thể bị lây bệnh. May mắn lần này nàng nhanh chóng tìm được túi trữ vật, lấy ra bình ngọc đỏ.

“Tỷ tỷ có thể ăn được không?”

Diệp Dư đưa viên đan dược lớn như hạt đậu phộng đến bên môi nàng, phát hiện Khúc Dung Tinh ngay cả mở miệng cũng không còn sức. Linh cơ chợt lóe, nàng liền bỏ thuốc vào miệng mình, định dùng môi truyền cho Khúc Dung Tinh.

Ai ngờ đan dược vào miệng liền tan, nàng chẳng những thất bại, mà trong miệng còn dính cả máu của người nọ.

Hệ thống ném ra biểu tình “không nỡ nhìn”: “Thật sự phải dùng phương thức không thể miêu tả này sao? Tay không mở nổi miệng nàng à?”

Diệp Dư xấu hổ muốn độn thổ, nhưng chỉ trong thoáng chốc, nàng đã nhanh tay cạy môi Khúc Dung Tinh, vừa nhét thuốc vừa vội vàng biện hộ: “Ta đâu có biết! Chỉ muốn chứng minh phim truyền hình có mấy cách làm hoàn toàn không dùng được thôi.”

Hệ thống lặng im.

Sau khi nuốt thuốc, qua chừng một khắc đồng hồ, gương mặt tái nhợt của Khúc Dung Tinh mới dần có chút huyết sắc. Nàng khôi phục lại chút sức lực, việc đầu tiên chính là đẩy Diệp Dư ra khỏi ngực mình.

Câu nói đầu tiên nàng thốt ra lại là: “Về sau trước mặt ta, không được tùy tiện hóa thành hình người.”

Ngữ khí tuy lạnh nhạt, nhưng Diệp Dư lại mơ hồ nghe ra một tia u oán kỳ lạ.

Diệp Dư ngơ ngác: “Vì sao? Hình người của ta xấu lắm sao, tỷ tỷ?”

Khúc Dung Tinh chỉ liếc nàng một cái đầy thâm ý, rồi không nói gì thêm.

Diệp Dư không chịu nổi ánh mắt ấy, thấy thương thế của nàng đã khá hơn, liền ngoan ngoãn hóa thành tiểu bạch hổ, lại nhảy vào lòng nàng.

“Tỷ tỷ, ngươi bị thương, Dư Dư như vậy có đè đau ngươi không?” Tiểu bạch hổ rúc vào ngực nàng, lo lắng đưa móng vuốt nhỏ chạm nhẹ.

Cũng khó trách Diệp Dư lo lắng, dáng vẻ yếu ớt vừa rồi của Khúc Dung Tinh chẳng khác nào một con búp bê vải rách nát bị người ta chơi hỏng.

… Hình dung như vậy có đúng không? Chắc là đúng. Nàng nhớ mang máng từng đọc đâu đó trong sách.

Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, Khúc Dung Tinh khẽ cứng người.

Chỉ một lát sau, tiểu bạch hổ liền bị nàng lạnh lùng ném xuống đất: “Tự mình đi!”

“Đừng mà, tỷ tỷ ~ không có ta ôm, ngươi sẽ thấy trống trải thôi!”

“Ai da, chân Dư Dư bị thương, không đi nổi.”

“Ô ô ô… Tỷ tỷ sao lại không cần Dư Dư nữa…”

Tiểu bạch hổ phe phẩy đuôi, lon ton đuổi theo bóng dáng bạch y phía trước.

Sau một hồi năn nỉ, cuối cùng lại được ôm vào ngực Khúc Dung Tinh, Diệp Dư ngáp dài, mỹ mãn nhắm mắt. Một ngày này quá mức kinh tâm động phách, nàng đã mệt lả.

“Đứng lại!”

Không biết bao lâu trôi qua, trong cơn mơ màng, Diệp Dư nghe tiếng quát lớn.

Mở mắt ra, nàng thấy một nhóm nữ nhân gầy gò, toàn thân đen nhẻm vây quanh. Người yếu nhất cũng Trúc Cơ, kẻ mạnh thì Kim Đan, nhưng vẫn chưa đủ để khiến nàng sợ hãi.

Chợt nhớ ra nơi mình đang ở, nàng liền tinh thần cảnh giác: “Tỷ tỷ, đây là chỗ nào?”

Khúc Dung Tinh ngước mắt, ánh nhìn sâu thẳm dừng trên một tảng hắc thạch khắc hình cọp mẹ khổng lồ.

Để che giấu tung tích, nàng vẫn một đường chọn những nơi hẻo lánh nhất trong hắc hỏa ngục mà đi, đến khi dừng lại ở đây, chính bản thân cũng không biết là đâu.

Thôn này chưa từng nghe Diệp Hùng nhắc đến. Nghĩ đến một vùng rộng lớn như hắc hỏa ngục, chắc hẳn chỉ là nơi không quan trọng. Ẩn thân mấy ngày, đợi pháp lực khôi phục rồi tính kế tìm Chu Tước chi tâm cũng là được.

Nói đúng hơn, đây là thôn của một bầy hổ trọc lông, cũng khá hợp với một tiểu bạch hổ nào đó.

Khúc Dung Tinh liếc Diệp Dư một cái, trong lòng thầm nghĩ: quả nhiên, trong tất cả, chỉ có con hổ lông trắng này là vừa mắt nhất.

Diệp Dư nhìn dòng chữ trên tảng đá, khóe miệng giật giật.

Cọp mẹ thì đã sao, chẳng lẽ cọp mẹ không phải hổ? Ý tứ thế này rốt cuộc là gì?

Một người một hổ, tâm tư mỗi kẻ một khác, lại chẳng ai thấy sợ hãi.

Đám nữ nhân kia cũng chẳng để ý, bắt đầu lớn tiếng tranh luận về “quyền sở hữu” hai người. Nói chính xác hơn là tranh giành Khúc Dung Tinh, còn tiểu bạch hổ nhỏ bé kia thì bị loại khỏi vòng suy xét.

“Cho ta, ta là kẻ lớn tuổi nhất, ngày thường cống hiến cho thôn nhiều nhất, ở ngoài cũng giết nhiều nhất!”

“Ngươi đã có thê tử, ta thì không. Ta một mình ăn đất cả trăm năm rồi, dựa vào đâu phải nhường cho ngươi?”

“Phi! Toàn nghĩ đến thê tử. Biết vì sao ngục chủ đày chúng ta đến đây không? Có thể đừng nông cạn thế không? Nữ nhân này da thịt nõn nà, đương nhiên là để ăn rồi! Chẳng lẽ cả đời chỉ ăn đất mà không muốn thử thịt sao?”

“Không được! Lưu lại để sinh con!”

“Để ăn!”

“Để sinh con!”

“……”

Tiếng cãi vã ầm ĩ không ngớt.

Khúc Dung Tinh lập tức hiểu ra.

Thì ra bầy hổ trọc lông này vốn lén xâm nhập hắc hỏa ngục, địa vị chẳng khác gì nô lệ trong Nhân tộc. Được ban cho khúc xương thì vui, không thì tùy lúc bị đánh giết.

Mãi cho đến khi một giọng non nớt vang lên: “Quấy rầy một chút, nhưng hai nữ nhân thì sinh kiểu gì?”

Diệp Dư thật sự tò mò.

Còn nữa, nơi gọi là “chỗ đày” này rốt cuộc là gì? Nhìn đám người này chẳng giống đám yêu ma nàng từng thấy trong hắc hỏa ngục.

Đám nữ nhân ngừng cãi, lúc này mới chú ý đến Diệp Dư. Vừa thấy linh khí mỏng manh, dáng vẻ non nớt của nàng, liền khinh thường phất tay: “Đi đi, tiểu hài tử thì biết cái gì. Về nhà ăn đất đi!”

Diệp Dư tức giận, nhảy lên vai Khúc Dung Tinh, ra sức tuyên bố: “Ta không nhỏ! Ta cái gì cũng hiểu! Tỷ tỷ là của ta!”

Đúng vậy, sớm muộn gì Khúc Dung Tinh cũng phải bị nàng thu vào túi, trở thành một trong những “nữ chủ” quan trọng trên con đường trưởng thành của mình.

Khúc Dung Tinh khẽ cong khóe môi, không phản bác.

Trẻ con tính khí vốn như vậy, nàng chẳng mảy may bận tâm.

Đám nữ nhân lại bị nụ cười của nàng làm cho mê mẩn, nuốt nước bọt ừng ực, đồng loạt nói: “Không ăn, giữ lại để sinh con!”

Lần này, tất cả lại đồng lòng, coi như Diệp Dư hoàn toàn không tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro