Chương 107: Tôi vẫn chưa mua đâu

Mẹ Chu Linh đi rồi, bà vẫy tay nói tạm biệt, trước khi đi còn nói: "Lần sau tôi còn tới, giúp tôi giữ bí mật nhé!"

Tôn Miểu cũng vẫy tay với bà, chào tạm biệt.

Có thể làm ra món ăn ngon được người khác công nhận, lại giúp đỡ người khác, nhận được sự khẳng định và cảm ơn của họ, đối với Tôn Miểu mà nói là một việc rất hạnh phúc.

Cô thực sự đã thích việc bày hàng này, trước khi xuyên không và ban đầu, Tôn Miểu chỉ nghĩ thông qua việc bày hàng kiếm chút tiền, để cuộc sống của mình tốt hơn. Ít nhất có chỗ đặt chân, có chiếc giường nhỏ có thể yên giấc, lại sở hữu một tổ ấm nhỏ của riêng mình.

Đến bây giờ, dù không có nhiều điều kiện kèm theo như vậy, cô cũng đã thích việc bày hàng. Chính xác mà nói, cô thích khi bày hàng gặp được đủ loại khách hàng.

Chính vì bày hàng, cô mới có thể gặp được Tô Thụy Hi. Từ việc yêu thích vẻ ngoài lúc gặp lần đầu, dần dần bị tính cách của cô ấy thu hút, cuối cùng rơi vào thích, nếu không đến đây bày hàng, cô căn bản sẽ không gặp được Tô Thụy Hi.

Cũng chính vì bày hàng, mới có thể gặp được đủ loại người. Ví dụ như cặp đôi thú vị Hiphop Abi, mẹ con Chu Linh, thậm chí chủ quán trà chanh mới quen không lâu... tất cả đều khiến cô cảm thấy vô cùng may mắn.

Tôn Miểu chân thành nói với hệ thống: "Cảm ơn vì đã chọn tôi, để tôi đến được đây."

Nghe lời cảm ơn của Tôn Miểu, hệ thống còn có chút ngại ngùng, thậm chí có chút bẽn lẽn: [Ừ, cô nên cảm ơn tôi mà, tôi giỏi thế này... thôi được rồi, không cần nói cảm ơn, đừng khách sáo nha.]

Hệ thống bình thường độc miệng, cũng vì sự chân thành của Tôn Miểu mà hơi thẹn thùng một chút.

Không bao lâu sau, khách hàng thú vị lại tới, là người chủ mèo hôm qua dẫn theo đại lão mèo tam thể Nữu Nữu. Hôm nay cô ấy vẫn dẫn theo Nữu Nữu cùng đến, đạp chiếc xe đạp nhỏ của mình, Nữu Nữu ngồi trong giỏ phía trước, vẫn dáng ngồi chảnh chọe như cũ.

Tôn Miểu mơ hồ nhìn thấy, một đạo ánh vàng từ đôi mắt nhỏ bị thịt má ép đến biến dạng của Nữu Nữu xuyên ra, chăm chú nhìn cô.

Cứu mạng, Tôn Miểu cũng không ngờ có một ngày, mình sẽ bị mèo nhìn chằm chằm dữ dội như vậy. Mà ánh mắt đó, tựa như màu xanh lục, giống như sư tử đói vài ngày cuối cùng đã nhìn thấy con mồi.

Người chủ mèo đi tới, dựng xe đạp bên cạnh, sau đó ôm cục mèo từ trong giỏ ra. Nữu Nữu quá béo, trông như hơn mười cân rồi. Phải biết mèo tam thể bình thường đều rất nhanh nhẹn, cơ bản sau khi trưởng thành nặng từ 8 đến 12 cân.

(*) 1 cân của TQ = 0.5 cân VN

Tôn Miểu thường mua thức ăn nấu ăn nên liếc mắt đã nhận ra, Nữu Nữu vượt chuẩn xa lắm, nhìn qua đã thấy đặc biệt nặng!

Cho nên người chủ ôm nó cũng rất vất vả. Cô ấy cố hết sức mới ôm được Nữu Nữu lên người, con mèo trên người cô ấy vẫn kiêu ngạo như cũ. Hai người họ khó khăn lắm mới đi được vài bước đến trước mặt Tôn Miểu, người chủ bắt đầu gọi món: "Cho một phần hoành thánh nhỏ và bánh nướng vỏ cua."

Người chủ nghĩ một chút: "Chủ quán, nếu chỉ muốn nửa bát canh, không lấy hoành thánh thì bao nhiêu tiền?"

Cô ấy không bảo Tôn Miểu tặng, Tôn Miểu cũng không nhắc, vì rõ ràng sau này cô ấy chắc chắn sẽ tiếp tục đến đây mua nửa bát canh. Tôn Miểu trao đổi với hệ thống một chút, mới báo giá: "Năm tệ." Giá này thực ra khá đắt, vì bên trong không có gì cả, chỉ là chút canh gà.

Vẫn là canh gà trong suốt như nước, ở ngoài người ta chắc chắn sẽ nói "không sao, không thiếu tiền, tặng cô đấy" mức độ.

Nhưng tinh túy của hoành thánh nhỏ canh gà, cũng nằm ở bát canh này, về bản chất chính là uống bát canh này, vỏ bánh khuấy động canh gà mới mang đến trải nghiệm vị giác khác biệt, hơn mười cái hoành thánh nhỏ kia, làm sao bán được giá cao, nói trắng ra chỉ là vỏ bánh dính chút thịt vụn mà thôi.

Nếu lúc này Tôn Miểu mở miệng miễn phí, không chừng lúc quay lại canh của cô sẽ bị khách hàng mua hết.

Cho nên, vẫn phải lấy tiền.

Người chủ mèo vừa nghe năm tệ một bát, rõ ràng lộ ra biểu cảm đau lòng. Nhưng mèo lớn trong lòng "meo meo" kêu hai tiếng, nô lệ mèo chỉ có thể móc ví ra: "Thôi được rồi, chủ quán, cho tôi một phần."

Người chủ mèo ôm mèo tam thể, ngồi sang một bên.

Tôn Miểu trước tiên đưa bánh nướng vỏ cua cho cô ấy, người chủ mèo vốn định ăn, nhưng Nữu Nữu lại muốn dùng móng vuốt móc túi, người chủ mèo đành phải tạm thời để sang một bên, đợi nó uống canh đã thỏa mãn cơn thèm, rồi mới ăn.

Trong lúc này, Tôn Miểu cũng đã làm xong hoành thánh nhỏ, thêm nửa bát canh nữa đưa qua. Người chủ mèo vẫn cầm bình nước pha loãng, mới cho mèo uống.

Lại có khách khác tới, Tôn Miểu liền tiếp đón trước. Khách này thấy còn chỗ, liền nói một câu "ăn ở đây đi", rồi ngồi xuống bên cạnh người chủ mèo. Người chủ mèo ôm mèo, cảm thấy ngồi quá gần không tiện, liền di chuyển ghế nhỏ sang một bên.

Vị khách này cũng là khách quen, ở khu Thúy Đình Nhã Uyển, hai ngày trước Tôn Miểu còn gặp trên đường, vị khách nhìn thấy động tác của người chủ mèo liền cười: "Không sao, cô không cần phải co mình vào góc như vậy, ăn uống cũng không được thoải mái."

Người chủ mèo nhẹ giọng cảm ơn, mới thả lỏng một chút.

Vị khách này khá lắm lời, trực tiếp bắt chuyện: "Ồ, con mèo tam thể của cô được nuôi tốt thật, chắc nặng lắm rồi đấy."

Người chủ mèo rõ ràng có chút ngại ngùng, cân thử con mèo trong lòng, mới trả lời: "Đúng là nặng thật, gần đây tôi đang cho nó giảm cân, còn dẫn nó ra ngoài đi dạo, hy vọng nó có thể gầy đi chút. Hôm trước đưa đến bệnh viện thú y kiểm tra, bác sĩ nói nó quá béo rồi."

Nhìn ra được, đúng là nên giảm cân; lý do vừa rồi nó nhìn chằm chằm Tôn Miểu với ánh mắt xanh lục cũng hiểu được, đó là vì đói mà ra.

"Đây là mèo tam thể phải không? Bây giờ nhiều cô gái thích nuôi mèo giống, em gái nhà tôi cũng nuôi mèo, nó nuôi mèo Ragdoll, mèo Maine Coon, cũng tiêu tốn không ít tiền đâu? Người nuôi mèo tam thể thì ít hơn."

Sự căng thẳng trên khuôn mặt người chủ mèo giảm đi không ít, nói đến chuyện nuôi mèo, cô ấy coi như mở cờ trong bụng, ngay cả động tác ăn hoành thánh nhỏ cũng dừng lại: "Đúng vậy, nhưng tôi vẫn nghĩ mèo tam thể rất tốt. Nữu Nữu là tôi nhặt được trong khu dân cư, nó rất giỏi, còn giúp tôi bắt chuột, còn biết giúp tôi đưa chìa khóa từ cửa sổ ra ngoài nữa."

Một khi nhắc đến mèo của mình, trên khuôn mặt người chủ mèo đều là nụ cười, đặc biệt là câu cuối cùng, nói rất chân thành: "Có lúc một mình làm việc ở đây, cảm thấy khá vô vị, nếu không có nó ở nhà, tôi không biết mỗi ngày mình đang làm gì."

Trong khoảnh khắc này, Tôn Miểu đang làm hoành thánh nhỏ bên cạnh nghe lỏm một tai liền hiểu. Nữu Nữu đối với người chủ mèo mà nói, đã không còn đơn giản là một thú cưng nữa, đối với cô ấy mà nói, đó là gia đình, là nơi tâm hồn trở về.

Điểm này khá phổ biến ở nhiều người làm việc ở thành phố lớn, ban đầu chỉ muốn nuôi một con mèo để vui đùa, cũng để thoát khỏi cảnh về nhà chỉ có thể co mình trong phòng chơi điện thoại.

Dần dần, mèo trở thành trụ cột tinh thần của họ.

Tôn Miểu chưa từng nuôi thú cưng, nhưng nỗi cô đơn thấu xương ấy, cô hiểu rõ. Nếu không phải cô quá nghèo, có lẽ cô cũng sẽ nuôi một con thú cưng để bầu bạn.

Có điều, bây giờ cô không cần nữa, trái tim trống trải của cô đã có chỗ dựa, chỗ đó đã bị Tô Thụy Hi lấp đầy. Tôn Miểu mang theo nụ cười làm xong hoành thánh nhỏ, bưng qua cho khách. Vị khách này rõ ràng không hiểu lắm, nhưng người này là người tốt, nên đồng tình nói: "Vậy nuôi thú cưng như vậy, thực sự rất tốt."

"Chỉ là nuôi thú cưng tốn kém lắm, nó còn phải uống riêng một bát canh năm tệ nữa, sắp không nuôi nổi rồi." Người chủ mèo nói "không nuôi nổi", nhưng ánh mắt nhìn Nữu Nữu đều là yêu thương.

Vị khách cười ha ha vài tiếng, bắt đầu ăn hoành thánh nhỏ và bánh nướng vỏ cua bên cạnh.

Hai người này đi rồi, lại tới một nhóm khách quen, chủ quán trà chanh cũng ở trong đó. Cô ấy còn tranh lúc Tôn Miểu khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, trò chuyện vài câu: "Bức tranh tôi vẽ hôm trước đã đăng rồi, phản hồi khá tốt đấy. Trước đây tôi nghỉ việc để làm họa sĩ minh họa tự do, thực ra tôi cũng khá mơ hồ, bây giờ tôi có ý tưởng rồi, đó là vẽ truyện tranh, nội dung cũng đã nghĩ ra hết rồi! Dựa trên bức tranh đã đăng hôm trước làm nguyên mẫu, bắt đầu vẽ câu chuyện các cô ấy quen biết và yêu nhau trong trường học."

Cũng tốt, chủ quán trà chanh ngày nào cũng bày hàng trước cổng trường, nhìn những học sinh qua lại giao tiếp, tin rằng hình ảnh nhất định dễ dàng vẽ ra.

"Tôi muốn vẽ thứ rất sáng sủa, khiến người ta xem xong một bức tranh liền cảm thấy 'À, thi thể tôi ấm áp rồi'!" Chủ quán trà chanh đầy tham vọng, Tôn Miểu cũng cổ vũ động viên cô ấy. Cô không hiểu lắm về truyện tranh, nhưng kỹ thuật vẽ của chủ quán trà chanh rất giỏi, Tôn Miểu tin rằng cô ấy nhất định vẽ được.

"Chỉ là một mình vẽ hơi phiền phức, nếu có trợ thủ trời ban thì tốt quá!"

Chủ quán trà chanh trả tiền xong, còn hét lớn lên trời một tiếng: "Cho tôi một trợ thủ đi! Tôi nuôi nổi mà!"

Tôn Miểu cũng cảm thấy, đôi khi cô thực sự rất cần một trợ thủ, tốt nhất là loại không cần lương. Nhưng vừa nghĩ đến bản thân vốn kiếm được ít tiền, lại còn phải trả lương cho trợ thủ, cô liền bỏ ý định, thôi, vẫn là tự mình làm vậy.

Chủ quán trà chanh vẫn ở đó nói muốn trợ thủ, còn nói mình nuôi nổi, có thể thấy chủ quán trà chanh chắc chắn kiếm không ít tiền, nếu không cũng sẽ không rảnh rỗi chạy đi bán trà chanh, còn nói muốn chuyển sang vẽ truyện tranh liền vẽ.

Có điều, nghe chủ quán trà chanh nói muốn dựa trên bức tranh của cô và Tô Thụy Hi làm nguyên mẫu vẽ truyện tranh, trong lòng Tôn Miểu vẫn có chút mong đợi. Điều này cũng có nghĩa là, sau này Tôn Miểu sẽ có thêm nhiều hình nền máy tính hơn! Vẽ truyện tranh cũng phải vẽ tranh bìa minh họa, nếu không có hình đẹp phát tặng, làm sao kinh doanh được.

Đến lúc này, đồ hôm nay của Tôn Miểu cũng bán gần hết rồi, còn lại năm phần, cô định lát nữa để mình ăn luôn.

Tôn Miểu là người cả ngày nghĩ đến việc sớm thu dọn về nhà. Ban đầu Tôn Miểu không có tâm trạng này, thời kỳ cơm chiên trứng, đồ ăn cay, bánh bò, cô hoàn toàn không quan tâm mấy giờ về nhà, thậm chí có thể vì để dành hai cái bánh cho Tô Thụy Hi, đợi đến sau bảy giờ mới đi.

Nhưng bây giờ khác rồi, cô là người có nhiệm vụ. Cô còn phải đi mua thức ăn nấu cơm, rồi ở nhà đợi Tô Thụy Hi về.

Nghĩ đến điều này, Tôn Miểu rất vui vẻ, dọn xe đẩy cũng rất hăng hái, gửi tin nhắn "tan ca về nhà rồi~" trong nhóm, cô liền đạp lên xe ba bánh, chạy về phía chợ.

Đúng lúc có một vị khách hôm qua mua qua đi ngang, hôm qua giờ này Tôn Miểu vẫn chưa đi, nhìn thấy Tôn Miểu đạp xe ba bánh đi về phía trước, người này hô to "Ơ chờ đã tôi chưa mua mà", Tôn Miểu cười lớn trả lời: "Không bán nữa, về nhà đây!"

————————

Khách: Tôi còn chưa mua mà!

Tôn Miểu: Làm sao cô biết bây giờ tôi đã có nhà!

Khách:???

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro