Chương 128: Không phải không mua sao
Tiểu đồ đệ hít thở đều, mới trả lời: "Không được, có người đứng xem náo nhiệt, nhưng vừa hỏi giá đã bỏ đi. Hơn nữa..."
"Hơn nữa gì?"
"Hình thức món ăn cũng bình thường, để trong hộp dùng một lần rất bình dân, nhìn không ngon miệng."
Nghe những điều này, đầu bếp mới bật cười.
Ông ta không biết rằng, tiểu đồ đệ vừa đi, khách hàng của Tôn Miểu đã đến.
Sáng sớm hôm đó, Tôn Miểu đã dậy, đi chợ mua nguyên liệu về, trước tiên làm bữa sáng và bữa trưa cho Tô Thụy Hi. Tô Thụy Hi dậy, xuống lầu cùng cô ăn sáng, Tôn Miểu tiễn Tô Thụy Hi đi làm xong, mới trở về làm món sư tử đầu cua.
Phải nói, thời gian mà hệ thống sắp xếp cho cô thật sự rất hợp lý. Thời gian bày quầy lần này rất thuận lợi, hơn nữa chỉ vài tiếng đồng hồ, một lúc là về rồi. Tôn Miểu thong thả làm xong món sư tử đầu cua, mới lái xe bán hàng của mình xuất phát.
Thực ra khoảng cách từ Viên Phúc Lâu đến Thúy Đình Nhã Uyển không gần, lái xe phải mất hơn nửa tiếng. May mắn là thời điểm Tôn Miểu ra khỏi nhà không tắc đường, hơn nữa xe mà hệ thống tài trợ là loại pin không dây, nên hoàn toàn không phải lo lắng chuyện hết điện về nhà buổi tối.
Đến nơi hệ thống chỉ định, Tôn Miểu còn đợi bảo vệ của Viên Phúc Lâu đến đuổi mình, chuẩn bị tranh luận với họ. Nhưng bảo vệ nhìn Tôn Miểu một cái, rồi không nói gì cả. Tôn Miểu thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở xe bán hàng của mình ra, đặt tấm bảng huỳnh quang đã viết sẵn ở nhà lên phía trước xe bán hàng.
Thời gian tiếp theo, là khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.
Lúc 11 giờ rưỡi, đúng vào giờ ăn trưa, khách hàng dần dần đến. Viên Phúc Lâu là một nhà hàng nổi tiếng trong giới người giàu, lượng khách đến ăn không thể nói là tấp nập, nhưng tuyệt đối không ít. Dù là thứ Hai, vẫn có người đến theo nhóm.
Nhìn thấy quầy hàng của Tôn Miểu, có khách hàng ngẩn người, còn ghé lại hỏi Tôn Miểu: "Đây là quầy mang đi của Viên Phúc Lâu à?"
"Không phải, đây là tiệm ăn di động của tôi, tự mình làm."
Nghe nói không phải quầy mang đi của Viên Phúc Lâu, rõ ràng khách hàng này đã mất hứng thú, nhưng đã hỏi rồi, vốn định mua một phần mang về thử xem hương vị thế nào. Dù sao bày quầy trước cửa Viên Phúc Lâu, hiển nhiên cũng có chút tự tin vào bản thân.
Nhưng vừa nhìn thấy nội dung và giá cả trên biển hiệu, vị khách này lập tức lắc đầu, dựa vào tuổi tác còn nói với Tôn Miểu: "Cô gái nhỏ này, cũng thật quá phúc hắc. Người qua lại Viên Phúc Lâu đúng là có chút gia sản, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không lãng phí tiền vào quầy nhỏ này đâu."
Bị người khác nói, Tôn Miểu cũng không giận, chỉ gật đầu, biết người trước mặt sẽ không mua món sư tử đầu cua của mình, liền ngồi phía sau xe bán hàng chơi điện thoại. Một lúc sau, lại có hai ba khách hàng đến, tình hình hoàn toàn giống như người trước.
Tôn Miểu cũng nhìn thấy người đến do thám mình, cô nhìn thấy người đó mặc đồng phục đầu bếp, liền biết là người mà đầu bếp phái đến. Cô còn cười với người đó, kết quả đối phương lập tức bỏ chạy.
Tôn Miểu có chút ngạc nhiên: Chẳng lẽ mình trông đáng sợ lắm sao?
Nhưng Tôn Miểu cũng không có cơ hội nghĩ nhiều về những điều này, vì khách quen của cô đã đến. Người đầu tiên xuất hiện là mẹ của Chu Linh, bên cạnh còn có một người phụ nữ tầm tuổi với bà. Người phụ nữ nắm tay bà, vốn định vào trong Viên Phúc Lâu, kết quả bị mẹ Chu Linh kéo ngược lại quầy hàng của Tôn Miểu.
"Ôi trời cô làm gì vậy, không phải định vào Viên Phúc Lâu ăn cơm sao? Quầy này là của Viên Phúc Lâu à? Cô cứ trực tiếp vào trong gọi món là được rồi." Giọng phổ thông pha lẫn phương ngữ, nghe còn có vài phần mềm mại kiểu Ngô nông (*).
(*) Ngô nông nhuyễn ngữ là một tính từ và thành ngữ, mô tả hiện tượng "người Ngô nói giọng nhẹ nhàng, êm ái".
"Cô không hiểu, cái này mới thực sự ngon."
Bạn thân của mẹ Chu Linh đánh giá quầy hàng của Tôn Miểu, chắc cũng đoán được Tôn Miểu tuyệt đối không phải quầy hàng bên trong Viên Phúc Lâu, ánh mắt không tránh khỏi có vài phần kén chọn. Khi mẹ Chu Linh nói chuyện với Tôn Miểu, bà ấy đứng bên cạnh, còn có chút không kiên nhẫn.
"Xong chưa? Mau vào đi, ngoài này nóng lắm."
Có người bên cạnh giục, mẹ Chu Linh hôm qua còn bị Tôn Miểu từ chối, lúc này cũng không mặt mũi nói câu "bán thêm cho tôi một phần, chỉ một phần thôi". Bà cúi mắt nhìn món sư tử đầu cua mà Tôn Miểu lấy ra, không tránh khỏi thèm thuồng, lập tức trả tiền mang sư tử đầu đi.
"Cô không mua sao?"
Mẹ Chu Linh hỏi bạn thân của mình, người kia liếc mắt một cái, lập tức lắc đầu: "Sao cô lại mua đồ ở quầy ven đường chứ, không sạch sẽ, tôi không muốn đâu."
Mẹ Chu Linh cùng bạn thân vào Viên Phúc Lâu, xem ra là đi ăn trưa. Sau khi bà ấy đi, bà Lý, bạn bè nhà giàu của em gái Hiphop cũng ghé qua. Sau khi nhóm người này rời đi, Tôn Miểu nhìn lại, cô mới bán được tám phần.
Nhưng cũng không gấp, chỉ một lúc mà đã bán được tám phần, Tôn Miểu đột nhiên có thêm niềm tin.
Trong đó cũng có khách hàng đến mua một phần, có lẽ mang tâm trạng "cô gái này trông đáng thương khi bày quầy, dù giá cao ngất ngưởng 588 tệ, nhưng mua cho cô ấy một phần để cô ấy về sớm". Thế là Tôn Miểu bán được chín phần, còn lại mười một phần.
Số lượng bán được thực sự không ít, Tôn Miểu ngồi phía sau xe bán hàng, thong thả dùng tay làm quạt phe phẩy cho mình, sau đó chỉnh trang lại dáng vẻ.
Khoảng hai mươi phút sau, đúng lúc 12 giờ, Tôn Miểu nhìn thấy bạn thân của mẹ Chu Linh tự mình bước ra, dáng vẻ vội vàng như thể có người đuổi theo phía sau. Tôn Miểu có chút ngạc nhiên, nhìn thấy đối phương đến trước mặt mình, hai tay chống lên mặt bàn xe bán hàng.
Tôn Miểu còn chưa kịp đứng dậy từ ghế, đã nghe thấy đối phương nói: "Còn không? Sư tử đầu cua, còn không?!"
"Còn."
Tôn Miểu từ dưới mặt bàn lấy ra một phần sư tử đầu cua, nhưng bạn thân của mẹ Chu Linh lắc đầu: "Một phần thì ít quá, tôi muốn ba phần."
Đối với yêu cầu mua hàng của khách, Tôn Miểu chỉ có thể lắc đầu, chỉ vào tấm biển nhỏ trả lời: "Món này hạn chế mua, mỗi người một phần, bán hết thì thôi."
"..." Không phải chứ, sao một quầy nhỏ lại hạn chế số lượng mua vậy?
Bà không hiểu, nhưng người ta đã nói vậy rồi, bà cũng không còn cách nào. Chỉ có thể thở dài, trả tiền, cầm món sư tử đầu cua chuẩn bị về phòng riêng. Bà đã nghĩ đến việc mẹ Chu Linh sẽ nói gì: "Ái chà, không phải nói không ăn đồ ven đường sao? Còn cảm thấy người ta bán một phần 588 tệ là muốn tiền phát điên, sao cô đi nhanh thế? Đi vệ sinh à? Sao lại mang theo một phần sư tử đầu cua về?"
Khốn nạn, có món ngon như vậy, mà trước đây không nói cho bà biết! Nhìn dáng vẻ thân quen giữa mẹ Chu Linh và bà chủ quầy nhỏ kia, là biết bà ấy đã ăn nhiều lần rồi. Kết quả đến lúc này mới dẫn bà đến ăn, còn không báo trước cho bà biết món cô chủ nhỏ làm ngon đến mức nào!
Bạn thân nghĩ đến điểm này liền tức giận, khi ở trong phòng riêng lúc nãy, thức ăn chỉ mới bưng lên vài món nguội, mẹ Chu Linh đã mở hộp đựng dùng một lần bên đó. Khi nắp hộp mở ra phát ra tiếng "cạch", thu hút ánh mắt của bạn thân.
"Viên Phúc Lâu cũng khá lắm rồi, món sư tử đầu cua mua ở quầy ven đường chắc chắn sẽ bị Viên Phúc Lâu nghiền nát."
Nhưng mẹ Chu Linh không để ý, chỉ khẽ mỉm cười, sau đó bắt đầu ăn. Trong khoảnh khắc đó, lời nói của bạn thân lập tức biến mất. Mùi thơm của món sư tử đầu cua xộc vào mũi, khiến người ta không còn thời gian nói chuyện, chỉ cần ngửi mùi hương, bạn thân đã nuốt nước miếng.
Đặc biệt là biểu cảm của mẹ Chu Linh, vẻ mặt bị món ngon chinh phục hoàn toàn không thể giả được, chỉ cần nhìn là biết cô ấy thích món sư tử đầu cua này đến mức nào.
Tuy nhiên bạn thân vẫn cố chấp, bà nói: "Chỉ là mùi thơm thôi, lát nữa món sư tử đầu cua do đầu bếp làm lên, cô mới biết sự khác biệt ở đâu."
Nhưng khi món sư tử đầu cua của đầu bếp được mang lên, hương vị lại khiến người ta cảm thấy không hài lòng lắm. Cũng không phải là không ngon, chỉ là luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Khi bà ăn, không thể hiện biểu cảm giống như mẹ Chu Linh, loại biểu cảm thỏa mãn, thán phục đó.
Đồng thời, mùi hương cũng kém xa, chỉ có thể ăn tạm.
Nhìn thấy món sư tử đầu cua của mẹ Chu Linh sắp hết, bạn thân không nhịn được nói một câu: "Đợi chút, cho tôi một miếng, để tôi nếm thử mùi vị."
Mẹ Chu Linh đương nhiên không đến mức không chịu cho, đẩy qua phía bà một chút, bạn thân lập tức không nhịn được dùng muỗng múc vào. Bà ăn phần thịt vụn còn lại của món sư tử đầu cua vào miệng, vào lúc này, bà rơi vào im lặng.
Một lúc sau bà đột nhiên đứng bật dậy, mẹ Chu Linh nâng cao giọng hỏi: "Cô đi đâu?"
"Tôi đi vệ sinh!"
Đùa à, trong phòng riêng có toilet, bà còn chạy ra ngoài.
Mẹ Chu Linh đương nhiên biết bà định làm gì, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười, bà vui vẻ nghĩ: Xem đi, không ai có thể không bị tài nghệ nấu ăn của chủ quán tiểu Tôn khuất phục.
Khi bạn thân cầm món sư tử đầu cua trở về, nhìn thấy một nhóm người mặc vest thành đạt bước vội ra ngoài. Không biết tại sao, nhìn thấy động tác của họ, bạn thân cứ cảm thấy có chút chột dạ, vì... cảm giác vừa rồi bà lao ra ngoài, hình như cũng không khác gì mấy.
Bạn thân có chút ngại ngùng, chỉ có thể coi như không có gì xảy ra, còn giấu hộp đựng món sư tử đầu cua ra sau lưng.
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của bà không sai, họ chính là nhắm đến món sư tử đầu cua mà tới. Chính là phòng riêng vừa rồi thương cảm cô gái bày quầy mà mua một phần, anh ta mang món sư tử đầu cua vào, vốn không định ăn, nhưng bụng hơi đói, nghĩ là nên lót dạ trước, nếu không uống rượu dễ tổn thương dạ dày.
Kết quả ăn thử một miếng là không thể dừng lại, trực tiếp khiến cả phòng riêng thèm thuồng. Cuối cùng mọi người chia nhau ăn hết một phần sư tử đầu cua, ai nấy đều cảm thấy chưa đã, liền hỏi rõ ràng rồi lao ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, Tôn Miểu lại bán được không ít, 12 giờ 10 phút, Tôn Miểu chỉ còn lại 4 phần chưa bán.
Lúc này, bà chủ trà chanh còn dẫn theo chủ mèo, Nữu Nữu, cùng đi tới. Trên tay bà chủ trà chanh còn xách hai hộp cơm, không nhìn ra là gì. Khi đến gần, chủ mèo rất tự giác ôm Nữu Nữu, nhận lấy túi xách trên tay bà chủ trà chanh đi đến chỗ ngồi đợi, để bà chủ trà chanh nói chuyện với Tôn Miểu.
"Cho tôi một phần sư tử đầu cua."
"Hai người ăn một phần à?"
"Đúng vậy, 588 tệ tôi miễn cưỡng mua được một phần, 588 nhân 2 thì thực sự không được. Hơn nữa tôi còn hứa với cô ấy bao ăn bao ở, không thể thất hứa được." Bên kia chủ mèo mở hộp cơm dùng một lần mang theo, Tôn Miểu nhìn thấy, là hai phần cơm chiên trứng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro