Chương 13. Hợp tác

Lần đầu tiên Tô Linh Nguyệt bị chặn là khi cha cô đưa ra tối hậu thư, xúi giục bạn bè thuyết phục cô kết hôn với Chu Diễn, cô chặn một đống người, một số khác cũng chặn cô.

Bởi vì mọi người đều biết tính cách cô, cũng biết cô sắp gặp phải chuyện gì.

Nếu cô có thể tạm thỏa hiệp và kết hôn với Chu Diễn, vẫn có thể tiếp tục làm con gái nhà họ Tô, là công chúa được người người vây quanh, nhưng cố tình cô lại không, những bạn bè này thấy không thể nhận được lợi ích gì từ cô, đều chặn cô với cái tiếng sợ hiềm nghi.

Trước kia cô không quan tâm.

Nhưng hiện tại dù sao cũng là đối tác.

Tô Linh Nguyệt dùng tài khoản phụ đăng ký một Wechat khác, thêm bạn bè, không trả lời, cứ năm phút lại thêm, cuối cùng cũng được trả lời, mắng cô một câu: [Cô bị điên à?]

Chỉ cần kết bạn là được.

Cô bỏ qua câu chửi người kia, gửi: [Xin chào cô Dương, tôi là trợ lý của Quý tổng, Tô Linh Nguyệt. Muốn thảo luận với cô về việc hợp tác đại diện thương hiệu.]

Dương Chi Chi tức giận đến bật cười.

Cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt Tô Linh Nguyệt khi gửi những câu này, chắc chắn giống y chang tối hôm qua, lạnh lùng, bình tĩnh, có chút thản nhiên và thờ ơ, đột nhiên nghĩ đến đánh giá về cô trên mạng, búp bê hình người.

Thật sự cũng hơi giống.

Dương Chi Chi để điện thoại xuống, nghe trợ lý hỏi: "Chi Chi, chị Lâm hỏi dạo này chị có hứng thú nhận phát ngôn không."

Chị Lâm là quản lý của cô.

Từ khi cô ra mắt đến nay, quảng cáo và đại diện có thể đếm trên đầu ngón tay, ai cũng nói nên tận dụng lúc nổi tiếng thì cố gắng kiếm tiền thật nhiều vào, có thể nhận thì cứ nhận. Cô thì ngược với lời này, đến hiện tại nhận không quá năm cái đại diện, ban đầu công ty quản lý không hài lòng, nhưng sau đó họ phát hiện cô báo giá ngày càng cao, hiện tại tăng gấp mấy lần, mà đại sứ thương hiệu cũng không được người hâm mộ ủng hộ hoàn toàn.

Cho nên cô cũng có vốn để đàm phán với công ty quản lý về đại diện thương hiệu.

Mỗi cái đại diện đều phải thông qua cái gật đầu của cô.

Cô trả lời lại: "Tập đoàn Ý Lâm à?"

Trợ lý gật đầu: "Quý tổng, hôm qua hai người có gặp nhau rồi, cảm giác còn rất có thành ý."

Ý Lâm bây giờ không còn xa lạ gì với mọi người, nơi nào cũng có không ít chi nhánh, sau khi thu mua Tô Khải về sau lại ngang cơ với ông trùm Đỉnh Thăng, mới vài năm đã phát triển đến mức này, đủ để nói lên năng lực của Quý Tri Ý.

Có rất nhiều nghệ sĩ muốn hợp tác với cô nhưng cô lại tự mời mình rất nhiều lần.

Đúng là rất có lòng.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Dương Chi Chi nhìn di động, cô gửi tin nhắn cho Tô Linh Nguyệt: [Hợp tác thế nào?]

Tô Linh Nguyệt còn tưởng rằng phải vật lộn thêm mấy ngày, không ngờ lại dễ dàng buông tha như vậy, cô nhắn ngay lập tức: [Chúng tôi có hợp đồng hợp tác, tôi gửi cho cô xem trước.]

Dương Chi Chi nhắn: [Đem qua cho tôi.]

Tô Linh Nguyệt nhìn tin nhắn.

Dương Chi Chi: [Bảy giờ tối, đưa cho tôi xem - Địa chỉ]

Tiện thể còn kèm cái địa chỉ.

Là một trường học.

Còn là trường trung học Tô Linh Nguyệt từng học.

Dương Chi Chi quay phim ở đó? Lần này không tới Hoành Điếm? Tô Linh Nguyệt không có ý kiến: [Vâng.]

Cô đặt điện thoại xuống, trông có vẻ thoải mái hơn, thấy sắp đến giờ giao hàng nên đứng dậy nói với Quý Tri Ý: "Quý tổng, nội thất sắp đến rồi, cô cần đổi qua chỗ khác không?"

Quý Tri Ý nói: "Không cần."

Nói chưa hết câu thì điện thoại Tô Linh Nguyệt vang lên, cô bắt máy, hàng từ cửa hàng nội thất đã chuyển đến dưới lầu, cô gật đầu với Quý Tri Ý, vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, Quý Tri Ý tắt máy tính, kêu Ngô Mỹ Nghiên vào dọn dẹp tài liệu, sau đó đến bàn trà ngồi, nhìn tài liệu Tô Linh Nguyệt đã sắp xếp.

Mỗi cái đều được dán nhãn, rất cẩn thận.

Trên nhãn phân loại được ghi chú rõ ràng, một số còn kèm theo tham khảo, cô lật vài trang, nghe Ngô Mỹ Nghiên hỏi: "Quý tổng, bên này có cần dọn dẹp không?"

Quý Tri Ý nói: "Bên này để tôi làm."

Cô lần lượt thu dọn mỗi tài liệu Tô Linh Nguyệt vừa soạn, vừa cất đi xong thì Tô Linh Nguyệt dẫn người vào cửa, từ bàn đến ghế sô pha cho tới tủ sách kệ sách, cửa hàng cũng chu đáo tặng hai chậu hoa. Tô Linh Nguyệt đứng ở cửa, nhìn văn phòng chất đầy đồ mới đồ cũ, trong lòng có cảm giác cắt đứt.

Một sự cắt đứt tách biệt rõ ràng với quá khứ.

Văn phòng này trang trí giống với trụ sở chính, tức là giống phòng làm việc của ba cô. Sau khi mẹ cô qua đời, có một đoạn thời gian cô không chịu về nhà, luôn muốn đi tìm ba, chờ ông tan ca, chờ quá lâu nên cô ngủ thiếp đi trên ghế, khi đó cô không biết tình cảm là gì, vẫn chưa biết sự thân mật của ba cô và Chu Thời Vũ là loại quan hệ gì, theo bản năng chỉ muốn thu hút mọi sự chú ý của ba mình.

Sau này, khi lớn lên một chút và bắt đầu hiểu được, mới có thể cảm nhận được sự ghê tởm trong từng chi tiết vụn vặt.

Cãi nhau là điều không thể thiếu, cô ngày càng khó kiềm chế tính tình nóng nảy, mỗi lần nhìn thấy Chu Thời Vũ là nổi giận, người ba 'tri kỷ' kia của cô đã tìm một bác sĩ cho cô, thuyết phục cô chấp nhận Chu Thời Vũ. Cô chửi đuổi bác sĩ đi, chửi đám bạn đến khuyên cô, miệng lưỡi ngày càng bén nhọn, vô lý, cuộc sống của cô như một trò hề, mỗi ngày cô đều la lối khóc lóc thỏa thích trong vở hài kịch.

Mãi đến khi, nhà cũ sang tên cho Chu Thời Vũ.

Vở hài kịch này mới hạ màn.

Sau đó ba cô lại tìm một vở hài mới cho cô, Chu Diễn.

Cô ghét người này, cũng bắt đầu ghét việc đến công ty, chán ghét bước vào căn phòng này.

Nhưng sự bài xích theo bản năng này không quá mạnh, mỏng manh như ăn phải món ăn mình không thích, chỉ là lúc nghĩ tới có chút khó chịu. Thật ra cô biết, cô không ghét văn phòng này.

Mà là không thích người ngồi trong văn phòng.

Bởi vì hiện tại người ngồi là Quý Tri Ý.

Thế nên chút khó chịu ấy đã được pha loãng.

Bây giờ nó lại lộn xộn, chỉ còn giấy dán tường và gạch lót sàn trong văn phòng, Tô Linh Nguyệt nhìn văn phòng trống trải, trong lòng có một cảm giác lạ lẫm như thay da đổi thịt, Tô Linh Nguyệt hỏi Quý Tri Ý: "Quý tổng, bàn làm việc vẫn đặt chỗ cũ à?"

"Cô quyết định đi." Quý Tri Ý nói.

Đôi vai chợt cảm thấy nặng trĩu.

Tô Linh Nguyệt bắt đầu lên kế hoạch, may thay nhân viên cửa hàng cũng đã đến và đưa ra rất nhiều gợi ý. Quý Tri Ý mỉm cười đứng đằng sau nhìn cô làm việc, nhìn Tô Linh Nguyệt bận rộn chạy khắp nơi, lúc thì đứng trước sofa do dự không biết đặt nó ở đâu, khi thì đứng trước cửa sổ bảo bọn họ chuyển bàn làm việc sang bên trái, như thể cô là nhà thiết kế nội thất.

Không bao lâu sau, văn phòng dần dần khác hẳn so với trước đây. Tủ sách đã được sắp xếp, Quý Tri Ý liếc nhìn nhìn đồng hồ rồi nói với Tô Linh Nguyệt: "Tôi đến phòng thiết kế họp, cô trông coi bên này đi."

Không có cô ở đây Tô Linh Nguyệt thư giãn được chút, chuẩn bị nước sâm giải khát cho nhân viên giao hàng, Ngô Mỹ Nghiên nhìn Tô Linh Nguyệt ra vào văn phòng, hỏi: "Quý tổng không thích văn phòng này sao em?"

"Có lẽ." Cô nói.

Những người khác nói: "Văn phòng lúc trước trông rất tẻ nhạt, tổng giám đốc không thích cũng bình thường mà."

Tô Linh Nguyệt nghĩ thầm.

Quý Tri Ý cũng rất tẻ nhạt mà.

Nhưng chắc là cũng không thích thật, nếu không tại sao phải tốn tiền sửa sang lại, khi cô đi vào thì đồ đạc cũng được thay đổi kha khá rồi, ngoại trừ kệ sách, có điều lúc trước Quý Tri Ý yêu cầu cô xử lý tất cả sách vở và đồ trang trí trên đó, nên giờ trống rỗng không còn gì, giờ chỉ còn kệ sách và bàn làm việc trống không, trông có hơi lạc quẻ.

Tô Linh Nguyệt suy nghĩ vài giây, đặt hai chậu hoa cửa hàng tặng lên trên.

Ít nhất cũng có chút sức sống.

Thư ký phòng marketing đi ngang qua cửa văn phòng, quay lại nhìn vào và cảm thán: "Wow!"

Tô Linh Nguyệt xoay người.

Thư ký nói: "Mấy đồ nội thất này đều là Quý tổng chọn sao?"

"Sao vậy?" Tô Linh Nguyệt thắc mắc.

Cô ấy nói: "Có mắt thẩm mỹ tốt đấy."

Tô Linh Nguyệt cười nói: "Tôi chọn đó."

Thu ký vốn muốn khen Quý Tri Ý:...

"Rất đẹp." Cô ấy nói.

Tô Linh Nguyệt cười nhạt.

Thư ký nhìn thêm một chút, đồ đạc rải rác, cách trang trí khá quý phái, bỏ đi tông màu trắng lạnh tinh khiết mà thêm vào một số đồ nội thất màu xám đậm và trắng sữa để trung hòa tông màu lạnh, lập tức khiến người ta cảm thấy ổn định và ấm áp.

Sự thoải mái ập tới.

Cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với khi mỗi lần đi ngang qua văn phòng, nhìn vào bên trong màu trắng sắc nét với những góc cạnh sắc sảo.

Vì vậy, thư ký không nhịn được nhìn lại một lần nữa.

Tô Linh Nguyệt cũng khá hài lòng, cô và Ngô Mỹ Nghiên cùng cất hết tài liệu về lại phòng làm việc của Quý Tri Ý. Còn có một tập đựng tài liệu màu xám đậm, đoán chừng lúc dọn dẹp đụng vào nút thắt của nó, nút thắt đang mở, lúc Tô Linh Nguyệt cầm lấy không để ý có mấy tài liệu rơi ra, cô cúi đầu nhặt lên thì phát hiện đều là tài liệu vứt đi, đang thấy lạ thì một bàn tay vươn tới lấy chiếc tập và tài liệu từ tay cô, trên cổ tay có một chiếc đồng hồ màu xám nhạt.

Quý Tri Ý.

Cô ngẩng đầu nhìn lên.

Nhìn thấy Quý Tri Ý bỏ tài liệu vào trong tập, cài nút lại, động tác chậm rãi thậm chí còn có chút cẩn thận.

Tô Linh Nguyệt thu dọn những tài liệu khác, đứng dậy: "Quý tổng, văn phòng có thể sử dụng được rồi."

"Tôi biết rồi." Quý Tri Ý thản nhiên nói.

Tô Linh Nguyệt theo cô đi vào văn phòng, để hồ sơ lên bàn, mọi thứ trong văn phòng đã thay đổi, ừm... ngoại trừ tấm thảm dưới ghế.

Cái thảm đó rất thoải mái.

Lúc nghe Quý Tri Ý nói đổi toàn bộ cô có chút tiếc, sau đó Quý Tri Ý nói: "Cái đó không cần thay."

Cô rất vui.

Đống tài liệu trên bàn trà cô còn chưa kịp thu dọn, liếc nhìn qua khóe mắt thấy Quý Tri Ý đang mở máy tính, ban đầu bàn trà và bàn làm việc đối diện nhau, Quý Tri Ý vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Tô Linh Nguyệt, bây giờ thì cái sô pha chắn ngang ở giữa, Tô Linh Nguyệt ngồi trên ghế sô pha quay lưng về phía Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý cũng phát hiện ra.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy không phải là Tô Linh Nguyệt mà là phía sau sô pha. Tô Linh Nguyệt ngồi trên ghế còn có thể nhìn được một chút, mà ngồi trên thảm thì chỉ có thể thấy cái đầu lắc lư. Ở góc độ này, Tô Linh Nguyệt cảm thấy cô không nhìn thấy được, cơ thể thả lỏng hơn. Từ lúc gặp lại đến bây giờ, lần đầu tiên cô mới cảm nhận được một chút vui mừng từ ngôn ngữ cơ thể của Tô Linh Nguyệt.

Trước khi màn hình máy tính sáng lên, Quý Tri Ý thu hồi ánh mắt, nhìn thấy gương mặt mang nụ cười trên màn hình đen, cô gọi: "Trợ lý Tô."

Tô Linh Nguyệt giống như cô mèo đắc ý hí hửng đùng cái giật mình, cô bình thường lại, gương mặt khôi phục bình tĩnh: "Quý tổng, cô cần gì sao?"

"Rót cho tôi ly nước." Quý Tri Ý nói.

Tô Linh Nguyệt đứng dậy cầm ly đi ra ngoài. Rót ly nước rồi lại quay về, tốc độ rất nhanh, lúc về tới thì Quý Tri Ý đang nghe điện thoại, động tác của cô nhẹ hơn, Quý Tri Ý ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cô, thấy cô đặt ly xuống nhưng không tiện mở miệng, nên nói bằng môi: "Cảm ơn."

Mặc dù biểu cảm vẫn lạnh nhạt nhưng lại rất lịch sự, Tô Linh Nguyệt lại cảm thấy không chịu nổi.

Trong lòng cô kích động, đứng hình vài giây rồi quay lại bàn trà tiếp tục sắp xếp tài liệu.

Quý Tri Ý gọi điện hơn nửa tiếng, khi cô cúp máy cũng gần tới giờ tan làm. Tô Linh Nguyệt nhận được tin nhắn của Sở Di, hỏi cô đã tan làm chưa, cô nhìn thời gian, vừa qua sáu giờ.

Tô Linh Nguyệt quay đầu nói với Quý Tri Ý: "Quý tổng, vậy tôi tan làm trước."

Quý Tri Ý biết hôm nay cô phải về thu dọn quần áo nên gật đầu.

Tô Linh Nguyệt cầm túi xách ra khỏi văn phòng.

Khi cô đi rồi, Quý Tri Ý cầm cốc đi đến trước cửa sổ sát đất, độ cao mười tầng đủ để nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu. Nhìn vẻ mặt vội vội vàng vàng tan ca của mọi người, có người đi nhờ xe, gọi xe, lái xe, cũng có người đứng ở cửa nói chuyện phiếm.

Tô Linh Nguyệt thuộc loại đứng đợi xe, thỉnh thoảng cô lấy điện thoại ra xem, ánh mắt của đồng nghiệp bên cạnh mang theo xoi mói, cô hoàn toàn không thèm để ý, Sở Di vừa lái xe tới là cô mở cửa ngồi vào.

"Hôm nay cậu thế nào?" Sở Di hỏi.

Tô Linh Nguyệt chỉ có một cảm giác: "Mệt."

Sở Di nói: "Về nhà mình làm đồ ngon cho cậu ăn ha?"

"Không kịp đâu, mình còn phải qua trường trung học Số 2."

Sở Di tò mò: "Cậu tới trường Số 2 làm gì?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Gặp Dương Chi Chi."

Sở Di đột nhiên lo lắng, một Quý Tri Ý chưa đủ hay gì còn thêm một Dương Chi Chi nữa, sao Tô Linh Nguyệt đang sống yên ổn lại khốn khổ đến vậy chứ!

Ngược lại, Tô Linh Nguyệt tựa lưng vào ghế gương mặt bình tĩnh, thậm chí còn lướt Weibo.

Nghĩ đến việc sẽ hợp tác với Dương Chi Chi, cô vẫn chưa theo dõi Dương Chi Chi, không khỏi tìm tới Weibo của Dương Chi Chi nhấn theo dõi.

Dương Chi Chi đang tạm nghỉ, uống nước lạnh lướt Weibo, trước đây mỗi ngày nhận được hàng chục hàng trăm ngàn lượt theo dõi cũng không thấy cô bấm vào theo dõi mới để kiểm tra, mà hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhấp vào, trên màn hình hiển thị tài khoản Weibo của Tô Linh Nguyệt.

Cô hơi nghẹn.

Trong tiềm thức muốn chặn.

Nghĩ đến một lúc nữa Tô Linh Nguyệt sẽ qua đây, cô nhịn xuống hỏi trợ lý: "Mấy giờ Tô Linh Nguyệt tới vậy?"

Trợ lý nói: "Bảy giờ ạ."

Dương Chi Chi nhìn đồng hồ, cũng sắp tới giờ, nói: "Đi mua mấy ly nước chanh, loại cho thêm nhiều chanh vào ấy."

Trợ lý hiểu ý: "Dạ."

Dương Chi Chi nằm dựa trên ghế, lấy kịch bản bắt đầu nghiên cứu kịch bản, hơn nửa tiếng sau trợ lý quay lại, cô đưa đồ uống cho Dương Chi Chi, Dương Chi Chi lại để sang một bên, trợ lý hỏi: "Chi Chi, chị có muốn em tập thoại với chị không?"

Nói xong, điện thoại của trợ lý vang lên, là nhân viên hiện trường gọi tới nói Tô Linh Nguyệt tìm Dương Chi Chi đang ở ngoài muốn đi vào, cô vừa đứng dậy vừa nói: "Tôi tới liền."

Dương Chi Chi ló đầu ra nhìn thấy trợ lý dẫn Tô Linh Nguyệt đi vào, trời nóng trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, da thịt trắng nõn ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt bình tĩnh bước đến trước mặt, nói: "Cô Dương, đây là hợp đồng hợp tác..."

Lời còn chưa dứt, Dương Chi Chi cắt ngang: "Ngồi."

Không nhận hợp đồng.

Tô Linh Nguyệt ngồi xuống ghế trước mặt cô.

Xung quanh đều có nhân viên và hiện trường, còn có rất nhiều nghệ sĩ đang nhìn vào đây, Dương Chi Chi thật sự không thể làm gì, cô liếc nhìn kịch bản rồi nói: "Tập thoại một cảnh với tôi đi."

Tô Linh Nguyệt nhíu mày: "Hả?"

Dương Chi Chi nói: "Giúp tôi đối thoại cho cảnh phim này, chắc trợ lý Tô có thể làm được nhỉ?"

Đối thoại.

Nghĩ lại thì cái này cũng không sao cả.

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Đối thoại cái gì?"

Dương Chi Chi nhìn về phía trợ lý, trợ lý đặt tập kịch bản vào tay Tô Linh Nguyệt, nói: "Lời thoại đoạn này, nhân vật là một tiểu thư ác độc tính tình kiêu căng."

Tô Linh Nguyệt gật đầu, đọc sơ qua lời thoại, nhìn về phía Dương Chi Chi: "Bắt đầu chưa?"

Dương Chi Chi đang uống nước, nghe câu này thì bị nghẹn: "Cô không nghiên cứu một chút à?"

"Không cần." Tô Linh Nguyệt nói với mặt vô cảm: "Tôi diễn chính tôi thôi."

---------------

Tô Tô: Diễn viên trời sinh, hết cách rồi~

Chi chi:...

***


Edit: Yuu

Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại wa.tt.p.a.d YuuXL, những nơi khác đều là web lậu nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro