Chương 38: Vết nứt

Tô Linh Nguyệt không phải là người thiếu tự tin, khi Tạ Lan mới gia nhập Tô Khải, cô cũng chào đón, về công và tư không có lý do gì để cô ghét Tạ Lan, thậm chí còn mời đối phương ăn tối chung, sau bữa ăn, khi đưa cô ta về đã gặp một cô gái.

Cô gái kia sống chung với Tạ Lan, họ là bạn cấp ba, năm hai đại học, cô gái bị tai nạn và phải ngồi xe lăn, gia đình nghĩ rằng cô là gánh nặng nên để cô ở bên ngoài sống chết mặc bây, là Tạ Lan đã đưa cô về nhà.

Lúc ấy cô nghĩ Tạ Lan là người rất tốt bụng, vì điều này mà cô còn đến nhà Tạ Lan thêm nhiều lần nữa.

Có hôm, Tạ Lan không ở đó.

Cô gái kia đang vẽ phác thảo, thiết kế một đôi giày cao gót, rất nguệch ngoạc, nhưng cô có thể nhìn ra chi tiết, cô không ngờ sau này lại thấy bản thảo này trong các tác phẩm dự thi.

Càng không ngờ, chữ ký lại là Tạ Lan.

Cô loại thiết kế của Tạ Lan và nói với cha rằng đó không phải là thiết kế của Tạ Lan, là người khác thiết kế, cha cô bảo cô đưa người đó đến gặp ông, nếu không là cố tình gây sự.

Cô đành đến tìm Tạ Lan.

Tạ Lan khẳng định đây là thiết kế của cô ta.

Cho đến khi cuộc tranh cãi kết thúc, Tạ Lan thì thầm vào tai cô: "Đừng ầm ĩ nữa, ai thiết kế tác phẩm này có quan trọng không? Quan trọng là Tô Khải cần tác phẩm của tôi."

Tô Khải cần.

Cô không cần.

Cô nhất định phải loại nó, cũng nói chuyện này với những người khác.

Nhưng, không ai tin cô.

Cha cô mắng cô, đồng nghiệp cho rằng cô đang nhắm vào Tạ Lan, sau đó Tô Linh Nguyệt mới bình tĩnh suy nghĩ lại.

Nếu là cô.

Không có bằng chứng thì làm sao tin được?

Cô phải nói sao với Quý Tri Ý.

Để Quý Tri Ý tin cô?

Tô Linh Nguyệt cầm hợp đồng, trầm mặc vài giây, Quý Tri Ý hỏi: "Có chuyện gì muốn nói à?"

Cô do dự một lát, sau đó lắc đầu.

Quý Tri Ý ngồi bên cạnh cô trên ghế sofa.

Trong mắt Tô Linh Nguyệt tràn ngập chữ trên hợp đồng, nhưng cô không đọc vào, quay đầu nhìn Quý Tri Ý.

Không tin, là chuyện của Quý Tri Ý.

Cô không nói ra, là vấn đề của cô.

Tô Linh Nguyệt nói: "Quý tổng, bản thảo thiết kế của Tạ Lan..." Cô cắn môi, kiên quyết nói: "Có vấn đề."

Quý Tri Ý nhìn cô: "Có vấn đề?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Cô ấy từng dùng bản thảo thiết kế của bạn cùng phòng để tham gia cuộc thi."

Quý Tri Ý trầm mặc giây lát: "Ý cô là, bản thảo thiết kế hiện tại của cô ấy là của bạn cùng phòng?"

"Tôi..." Tô Linh Nguyệt nói, "Tôi không biết."

Cô chỉ biết Tạ Lan có 'tiền án', nhưng cô thật sự không biết bản thảo thiết kế này có phải là của bạn cùng phòng cô ta hay không.

Quý Tri Ý mím môi, một lát sau mới gật đầu.

Tô Linh Nguyệt có chút mất tập trung, còn quên ký tên, lúc chuẩn bị đóng hợp đồng, Quý Tri Ý duỗi tay ra chỉ chỗ chữ ký, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, nếu bình thường, Tô Linh Nguyệt nhất định sẽ thưởng thức một lúc.

Hiện tại không có tâm trạng gì.

Mặc dù Quý Tri Ý không nói nhiều, nhưng cũng không giấu diếm trước mặt cô, thậm chí còn sẵn sàng nói ra kế hoạch nhắm vào Tô Khải và chuyện xưởng gia công, nhưng cô cũng không nói cô tin hay là không tin.

Thật sự Tô Linh Nguyệt cũng không biết mình muốn đáp án gì.

Muốn Quý Tri Ý trực tiếp nói tin điều đó? Hay không tin?

Cũng không phải, cô cũng biết bản thảo này liên quan đến Triển lãm mùa thu Arno, và triển lãm mùa thu có liên quan trực tiếp đến sự lựa chọn của Bảo Thuận, vậy nên nhất định cô sẽ thận trọng, điều cô muốn có lẽ chỉ là Quý Tri Ý nói một câu sẽ điều tra.

Nhưng Quý Tri Ý không nói gì.

Tô Linh Nguyệt cắn môi, hơi thở lướt qua đầu lưỡi, tâm trạng lo lắng biến thành nặng nề.

Cô liếc nhìn Quý Tri Ý vẫn là vẻ mặt hờ hững, mắt nhìn vào hợp đồng, không biết mình khó chịu điều gì, cô trực tiếp đưa hợp đồng cho Quý Tri Ý, để lại một câu: "Tôi ra ngoài trước."

Không đợi Quý Tri Ý trả lời, cô giẫm lên đôi giày cao gót và bước ra khỏi văn phòng.

Quý Tri Ý nhìn cô rời đi rồi nhìn bản hợp đồng trong tay mình, lật đến trang cuối cùng, chữ ký của Tô Linh Nguyệt sống động hoàn toàn khác với nét chữ xinh xắn lúc trước.

Cô cất hợp đồng vào ngăn kéo.

Khóa lại.

Tô Linh Nguyệt ngồi vào bàn làm việc, quay đầu lại nhìn thấy Quý Tri Ý đang nhìn máy tính, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cô hít sâu, cầm hợp đồng đứng lên thì nghe Ngô Mỹ Nghiên nói: "Trợ lý Tô, em ra ngoài à?"

Cô quay đầu lại nói: "Vâng, tôi đi tìm cô Dương."

Ngô Mỹ Nghiên hỏi: "Cô Dương đang quay phim ở trường Số 2 à?"

"Vâng."

Ngô Mỹ Nghiên mỉm cười: "Em có thể cho chị đi ké một đoạn không? Chị đến xưởng gia công."

Tô Linh Nguyệt nói: "Được."

Cô cùng Ngô Mỹ Nghiên đi ra khỏi văn phòng, trước khi lên xe, Ngô Mỹ Nghiên nói: "Cô Dương không làm khó em chứ?"

Tô Linh Nguyệt có chút mất tập trung, khi nghe nói như thế thì quay đầu lại, nói: "Cũng được."

Ngô Mỹ Nghiên nghe giọng cô thản nhiên, trên mặt không có biểu cảm gì, ở bên ngoài Tô Linh Nguyệt luôn như vậy, giống như một con búp bê sứ xinh đẹp, không có tâm trạng thất thường, chị nghẹn ngào nuốt lại lời nói quan tâm.

Đi được nửa đường, Tô Linh Nguyệt không nhịn được hỏi: "Quý tổng, có liên lạc với chị không?"

Chị khó hiểu: "Hả?"

Tô Linh Nguyệt nhíu mày: "Không có gì."

Ngô Mỹ Nghiên nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, Tô Linh Nguyệt cũng cảm thấy mình kỳ quái, chuyện này chất chứa trong lòng cô đã lâu, từ ngày đầu tiên Tạ Lan đến đây, cô đã cầu nguyện đừng chọn trúng, nhưng cố tình lại không như ý, được chọn tham gia triển lãm.

Sau khi chọn rồi, cô thẳng thắn với Quý Tri Ý.

Tiếp theo là chuyện của Quý Tri Ý, tin tưởng cô đi điều tra hay không tin cô, theo lý thì cô đều có thể chấp nhận, dù sao cô nói cho Quý Tri Ý biết, không phải để ép buộc Quý Tri Ý tin mình.

Nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu.

Bị cha trách mắng và đuổi ra khỏi công ty, cô cũng chỉ cười khẩy, xoay người rời đi.

Tâm trạng tồi tệ? Làm sao có thể.

Từ lâu cô đã xem nhẹ nó.

Người đàn ông đó hoàn toàn không khơi dậy được cảm xúc của cô, vì vậy khi cô bị chuyển đến chi nhánh, cô cũng không quan tâm.

Nhưng bây giờ hoàn toàn khác với tâm trạng không quan tâm lúc trước.

Hoàn toàn khác nhau.

Cô khẩn trương muốn biết liệu Quý Tri Ý có tin cô không.

Sự bức thiết này đến không thể giải thích được.

"Trợ lý Tô." Ngô Mỹ Nghiên nói: "Phía trước là xưởng gia công."

Sau khi nói xong, chị chỉ về hướng đó, đây là xưởng gia công của Ý Lâm, Tô Linh Nguyệt chưa từng đến đây bao giờ, nhưng sẽ không nhầm tên công ty, cô lái xe tới cổng, nhìn Ngô Mỹ Nghiên xuống xe, kìm nén những cảm xúc lộn xộn đó, vẫy tay với Ngô Mỹ Nghiên rời đi.

Trường Số 2 vẫn phải lái xe một quãng nữa.

Khi cô đến trường Số 2 thì có rất nhiều người đứng ở cửa, nhân viên đang di chuyển đồ đạc, cô gọi điện cho Dương Chi Chi, Dương Chi Chi vừa diễn xong, ngồi bên cạnh dặm lại lớp trang điểm, trợ lý cầm điện thoại của cô: "Trợ lý Tô ạ."

Cô nhìn màn hình nhấp nháy một cái tên đồ đáng ghét, nhớ đến khuôn mặt bình tĩnh bất cần đời ấy, cô với lấy điện thoại.

"Cô Dương, tôi đến rồi." Giọng nói của Tô Linh Nguyệt cũng giống như biểu cảm của cô, tâm trạng không dậy sóng, Dương Chi Chi nói: "Vào đi."

Tô Linh Nguyệt hỏi nhân viên rồi đi vào, Dương Chi Chi mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa, trợ lý ngồi bên cạnh, hai người ngồi dưới mái che, quạt thổi qua, Tô Linh Nguyệt duỗi tay che nắng, đột nhiên nghĩ đến chiếc quạt mà Quý Tri Ý đưa cho cô để che nắng.

Bình thường, không có gì đặc biệt.

Bây giờ lại nhớ tới nó.

Tô Linh Nguyệt lắc đầu, bước nhanh đến bên cạnh Dương Chi Chi, nhân viên đang bận rộn với cảnh quay tiếp theo, mang theo đạo cụ, thỉnh thoảng đi qua trước mặt hai người, tò mò nhìn bọn họ.

Thật ra, từ lâu nhân viên đã nghe nói rằng Ý Lâm mời Dương Chi Chi làm người phát ngôn, nhưng không chỉ Ý Lâm, mà còn có một số công ty khác, chỉ là Dương Chi Chi và Ý Lâm tương đối thân thiết, Tô Linh Nguyệt đã đến đây vài lần.

So với Tô Linh Nguyệt trong những lời đồn đại lúc trước, mọi người càng tò mò về cô hiện tại hơn.

Nghe nói cô ra khỏi nhà không lấy được bất cứ tài sản nào từ gia đình, còn nghe nói cha cô rất tàn nhẫn, nói tính cách của cô trước đây không tốt lắm, bị đuổi ra khỏi nhà rất hợp lý, cho nên mọi người đều muốn xem bây giờ cô biến thành như thế nào.

Nhưng lại không giống với những gì mọi người tưởng tượng.

Không có tính cách ương ngạnh như trước đây, không mang trong mình sự oán hận, cô cũng không vẫy đuôi cầu xin lòng thương xót trước mặt những người ghét cô trong quá khứ. Cô luôn có vẻ mặt thản nhiên như vậy, dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì, không gì có thể đánh bại được cô.

Mọi người đều rất tò mò và liên tục đánh giá.

Dương Chi Chi giật giật khóe miệng: "Ngồi đi, còn muốn tôi mời cô à?"

Tô Linh Nguyệt đã quen với thái độ của cô, trợ lý đưa cho cô một chiếc ghế đẩu, cô ngồi xuống, mỉm cười: "Cảm ơn cô Dương."

Người này có đi học thêm à?

Sao đột nhiên lại giả tạo như vậy?

Dương Chi Chi nghe cô nói chuyện như có đàn kiến bò khắp người, cảm thấy rất không thoải mái, đặc biệt là nụ cười giả tạo của cô.

Thật muốn tát một cái cho bay đi!

Cô nhịn xuống, cảm thấy cảm xúc của mình không đúng lắm, còn chưa kịp nghĩ lại thì Tô Linh Nguyệt đã nói: "Cô Dương, đây là hợp đồng đã được sửa đổi theo ý của cô, mời cô xem qua."

Dương Chi Chi nhận lấy hợp đồng.

Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi cũng đã gửi một bản cho cô Lâm."

Dương Chi Chi: "Ừm, chị ấy nói gì?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Cô Lâm nói còn phải suy nghĩ kỹ thêm."

Suy nghĩ gì, không phải lại muốn tăng giá nữa chứ, vốn đã có quyết định cuối cùng rồi, Tô Khải đề nghị tăng giá, đương nhiên công ty quản lý sẽ không buông tha cơ hội này, công bằng mà nói, cô không muốn hợp tác với Tô Khải, ngay cả khi bên đó đưa ra giá cao hơn.

Suy cho cùng, người mà Tô Khải đang hợp tác bây giờ chính là Lâm Phỉ.

Mặc dù hai năm qua Lâm Phỉ không có tác phẩm nào, còn bị Tô Khải nuốt chửng, khiến hình tượng của cô ấy không còn tốt như trước, nhưng cô ấy thực sự có rất nhiều thành tích xuất sắc trong quá khứ, nghệ sĩ nào mà chưa xem vài bộ phim truyền hình và điện ảnh của cô ấy?

Cô cũng không bằng lòng thay thế Lâm Phỉ.

Khứu giác nhạy cảm ở trong giới này khiến cô cảm thấy thay thế Lâm Phỉ vào lúc này là hành động không khôn ngoan nhất, đặc biệt là ngày hôm qua khi đề cập đến việc Lâm Phỉ có thể chấm dứt hợp đồng với Tô Khải, trên mạng liền xôn xao, cho thấy có rất nhiều người âm thầm chú ý đến vấn đề này.

Nhưng công ty quản lý không hề nghe lời nói của cô.

Một nghệ sĩ đã mất đi sự nổi tiếng có thể làm ra biến động gì? Vả lại, công ty quản lý của nghệ sĩ này đã từ bỏ cô, nhiều nhất cô chỉ ồn ào hai ngày, biết đâu đến lúc đó cô có thể làm Tô Khải nổi tiếng ấy chứ.

Dương Chi Chi nghĩ nghĩ, có chút buồn bực, cô nói: "Tôi đi vệ sinh."

Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi đi cùng cô."

Trợ lý vừa định đứng dậy lại ngồi xuống, cô đã nghe nói rất nhiều về Tô Linh Nguyệt, nhận thức của cô không giống những người khác, cô cảm thấy Tô Linh Nguyệt rất đáng thương, cho nên Tô Linh Nguyệt muốn thể hiện, cô chủ động tạo cơ hội.

Biểu cảm của Dương Chi Chi hơi sửng sốt, liếc nhìn cô nói: "Không cần, tôi tự đi được."

Tô Linh Nguyệt ò một tiếng, không nhúc nhích cơ thể, khi thấy Dương Chi Chi quay người đi, cô thì thầm với trợ lý: "Các cô có thời gian nghỉ ngơi không?"

Trợ lý nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô đến gần quên cả trả lời, Tô Linh Nguyệt nhìn cô, cô hoàn hồn nói: "Cô đang hỏi đoàn phim à?"

Tô Linh Nguyệt gật đầu: "Ừm."

Trợ lý nói: "Có, nhưng mọi người không nghỉ ngơi chung lúc, có chuyện gì vậy?"

Dương Chi Chi đi ra vài bước, quay đầu lại thì thấy Tô Linh Nguyệt đang cúi đầu bàn bạc gì đó với trợ lý, ánh mắt trợ lý nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Tô Linh Nguyệt, vẻ mặt kinh ngạc không thốt nên lời, nói cái gì mà dựa sát vậy?

Cô dừng một chút, không hề suy nghĩ mà bước về, đứng trước mặt Tô Linh Nguyệt nói: "Cô đi vệ sinh với tôi."

Sao đột ngột vậy?

Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu lên, sửng sốt hai giây, phản ứng tự nhiên còn chưa kịp ngụy trang này khiến Dương Chi Chi rất thoải mái, cô hối thúc: "Nhanh lên."

"Ồ." Tô Linh Nguyệt đứng dậy, tiện tay lấy cây dù che nắng từ bên hông, ra khỏi mái che liền mở ô ra che cho Dương Chi Chi, Dương Chi Chi ngước mắt lên nhìn tấm vải dù rồi trộm liếc nhìn Tô Linh Nguyệt, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, cổ tay cầm ô mảnh khảnh, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay màu trắng, tôn lên làn da như ngọc, mịn màng tinh tế, dường như có một mùi thơm thoang thoảng.

Không biết là trên cổ tay hay là trên người của Tô Linh Nguyệt.

Dương Chi Chi tựa như vô tình nghiêng người về phía cô, bả vai thỉnh thoảng chạm vào vai Tô Linh Nguyệt, cảm xúc xa lạ dâng lên từ đáy lòng, tạo ra một vết nứt trong trái tim bình lặng của cô.

--------------------

Dương Chi Chi: Tôi không ổn rồi.

Tô Linh Nguyệt: Sốt à?

Dương Chi Chi:...

***

  

   

  

   

   

Edit: Yuu
Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại wa.tt.p.a.d YuuXL, những nơi khác đều là web lậu nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro