Chương 57. Phiên ngoại

Từ trong bóng đêm mê mang mở mắt ra, Ninh Vũ Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, trái tim đau lợi hại. Nàng từ trên giường ngồi dậy, che lại ngực trái.

Ấn bật đèn, đập vào mắt là phòng ngủ quen thuộc, ngực lại phảng phất đau đến hít thở không thông, dưới ngọn đèn con ngươi tràn đầy mê mang, không rõ tại sao lại như vậy.

Ninh Vũ Nhiên run rẩy lấy tay mở ra di động lên trang web baidu tiểu thuyết, sau khi truy cập, theo bản năng tìm tên một tiểu thuyết.

Nhưng khi nhìn đến nội dung bên trong, Ninh Vũ Nhiên trong lòng thoáng chốc tràn ngập cảm giác không ổn.

Tiểu thuyết này giới thiệu nhân vật chính là Lâm Câm, Thư Cẩn Ngọc, ở tận thế làm sao đến với nhau, thu nạp rất nhiều dị năng giả cường đại cùng nhân tài, thành lập căn cứ Thự Quang là trung tâm liên minh Hy Vọng.

Nhưng mà, tổng cảm thấy khuyết thiếu cái gì.

Không phải như vậy.

Không phải như vậy.

Ninh Vũ Nhiên đáy lòng nghĩ đến, rõ ràng nhân vật chính không phải các nàng, mà là...

Mà là...

Ninh Vũ Nhiên lau mặt, vắt hết óc nhưng vô luận như thế nào đều nhớ không nổi, nàng nhìn lòng bàn tay ướt át của mình mới kinh ngạc phát hiện thấy nước mắt đã bất tri bất giác rơi đầy mặt.

Trong ngực rất đau.

Nước mắt không ngừng rơi.

Ninh Vũ Nhiên cả người đều bị bao phủ trong một cỗ cảm xúc bi thương tuyệt vọng.

Rốt cuộc làm sao đây?

Tại sao lại như vậy?

Nàng lấy giấy lau khô nước mắt, một cái nháy mắt sau đó nước mắt lại rơi xuống.

Ninh Vũ Nhiên giật mình. Không rõ vì sao mình sẽ đột nhiên sinh ra cảm xúc như vậy.

Tuyệt vọng và bi thương vây quanh, dường như muốn bao phủ cả người nàng.

Nước mắt không khống chế được, Ninh Vũ Nhiên yên lặng khóc một lúc lâu, mãi đến 10 giờ ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Cũng may nàng làm nghề tự do —— một họa sĩ vẽ tranh minh hoạ.

Rửa mặt một lát, ăn chút bánh mì lót bụng. Ninh Vũ Nhiên đi vào phòng vẽ tranh của mình, bởi vì loại bi thương không hiểu được này, trong đầu nàng trống rỗng. Nhưng mà, ở một khắc cầm lấy bút vẽ, trong đầu Ninh Vũ Nhiên đột nhiên chợt lóe một hình ảnh.

Một giờ sau, thân thể hai thiếu nữ trần trụi giao triền ở bên nhau hiện ra trên giấy.

Thiếu nữ phía dưới dung mạo mỹ lệ, trên gương mặt ngượng ngùng phiếm đỏ ửng, con ngươi trong suốt sáng lấp lánh như chờ mong xen lẫn vui sướng. Thiếu nữ phía trên dung mạo tinh xảo lạnh lùng, thần sắc thanh lãnh, hai má ửng đỏ đang hôn môi thiếu nữ phía dưới, trên môi động tác có vẻ dị thường mị hoặc, giống như tiên đọa phàm trần.

Ninh Vũ Nhiên kinh ngạc nhìn bức tranh mình vẽ ra, sắc mặt đỏ bừng, lại phát giác trong bức tranh, dung mạo thiếu nữ phía dưới quá mức tương tự với mình.

Nàng đã quên mất cái gì?

Cảm xúc bi thương một lần nữa nổi lên. Hốc mắt phảng phất hàm chứa ánh nước.

Vào lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.

Ninh Vũ Nhiên đi đến mở cửa.

Ở khoảnh khắc cánh cửa mở ra nàng hoàn toàn sửng sốt.

Thiếu nữ trước cửa dung mạo tinh xảo lạnh lùng, khí chất thanh lãnh như tiên, khi nhìn về phía nàng đôi mắt màu mực xinh đẹp dường như hàm chứa ý cười vui mừng.

Ninh Vũ Nhiên gương mặt đỏ sắp nhỏ máu.

Người này... Người này... Không phải là người nàng vẽ ra sao?

Ninh Vũ Nhiên ánh mắt mê mang. Không rõ vì sao bản thân sẽ vẽ ra hình ảnh như vậy.

Bên tai liền vang lên thanh âm đối phương thanh lãnh lộ ra dịu dàng: "Xin chào, tôi là hàng xóm mới của em —— Mạc Tô."

"Mạc Tô." Ninh Vũ Nhiên nhẹ giọng lặp lại. Đáy lòng nổi lên tâm tình vui sướng không hiểu được.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người này, cảm xúc bi thương bắt đầu từ tối hôm qua vẫn bao phủ trong lòng Ninh Vũ Nhiên, cái loại bi thương khó có thể miêu tả này hoàn toàn tràn ra.

"Tôi là..."

"Em là Ninh Vũ Nhiên."

Tiếng nói thanh lãnh nhẹ nhàng, cô duỗi tay kéo Ninh Vũ Nhiên đang đỏ mặt muốn giới thiệu với mình vào trong lòng, đặt một nụ hôn mềm nhẹ hàm chứa tình yêu dừng trên đôi môi mềm mại của Ninh Vũ Nhiên.

"Người yêu —— của tôi."

                                                                                     —— Toàn văn hoàn ——


Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích chỗ này một chút: A Tô là tiên, hệ thống nguyên bản là linh khí bản mạng của A Tô, A Tô bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị đầu nhập vào thế giới trong sách, chỉ có kết thành Kim Đan mới có thể đột phá quy tắc hạn chế của thế giới tận thế để khôi phục ký ức.

Sở dĩ linh khí ngụy trang chính mình thành hệ thống, lựa chọn A Nhiên đến giúp trợ A Tô là vì mỗi kiếp trước của A Nhiên đều cùng A Tô kết duyên.

Bởi vì tâm ma trở ngại cùng các loại nguyên nhân, A Tô không thể tự mình đột phá Kim Đan, trước đó đã thất bại sáu lần, linh khí có được ký ức nguyên bản cùng tu vi linh lực cường đại, không để A Tô thất bại triệt để tiêu tán, xoay chuyển năm lần thời không, khiến thời gian đảo ngược, tất cả lại đến, nhưng mỗi một lần A Tô đều thất bại.

Vì thế hệ thống liền trói định A Nhiên đến trợ giúp A Tô.

Chiếu theo linh lực của nó, đây là một lần cuối cùng nó có thể khiến thời gian đảo ngược.

Cho nên nó một lòng hướng về A Tô, bởi vì nó nguyên bản chính là linh khí của A Tô.

A Nhiên cuối cùng sẽ chết, vì A Tô giết chết Ninh Vũ Nhiên trong sách, vật chứa chết, A Nhiên tự nhiên liền bị quy tắc thế giới trong sách bài xích, nhưng bởi vì A Tô thành công, linh khí nhờ vậy có một chút linh lực, đuổi A Nhiên về thế giới hiện thực.

Nhưng bởi vì quy tắc thế giới, A Nhiên không nhớ được nàng từng ở thế giới trong sách phát sinh chuyện gì.

Rồi lại bởi vì yêu quá sâu không có cách nào hoàn toàn quên những cảm tình đó.

Tận mắt nhìn thấy A Nhiên vì bản thân mình mà chết, A Tô thiếu chút nữa điên mất, cũng may khôi phục ký ức Tiên Giới mà tỉnh táo lại, cô tu luyện quay về tu vi nguyên bản sau đó trở về Tiên Giới, giải quyết xong chuyện Tiên Giới liền lập tức tìm đến A Nhiên.

Lúc này A Tô đã quá cường đại, quy tắc thế giới cũng không thể làm gì được mình, cô có thể tùy tiện điều khiển thời gian đến bất cứ địa điểm nào trong thế giới này.

Vì thế A Nhiên trở về hiện thực, ngày hôm sau liền gặp được A Tô, nhưng mà A Tô sớm vì cái chết của A Nhiên thống khổ dày vò tưởng niệm người yêu của mình trăm ngàn năm.

Mãi đến khi hai người lại gặp lại.

Beta có lời muốn nói:

Nói chung về cái kết của bộ này phải nói bay hơi nhanh, mấy đoạn trừng trị bọn người cặn bã kia hơi ngắn chưa đủ thỏa mãn. Nhiều khúc mắc nếu tác giả không có đoạn giải thích chắc không hiểu được, tuy nhiên vẫn hơi mơ hồ.

Tầm chương 20 tôi có nói đoạn ký ức xuất hiện trong đầu Ninh Vũ Nhiên không biết từ đâu mà có, tôi lý giải do hệ thống mang theo ký ức kiếp trước của Mạc Tô, bằng cách nào đó lại để cho Ninh Vũ Nhiên nhìn thấy, mục đích là gì thì không rõ.

Trừ kẻ bị tang thi gặm Tần Diễm Lệ ra thì mấy kẻ phản diện chính chết nhẹ nhàng và nhanh chóng quá. Tôi muốn bọn họ bị trừng phạt thích đáng hơn, ít ra cũng đau đớn sợ hãi tột cùng hoặc van xin hối lỗi gì đấy cơ.

Dù sao bộ truyện này khá là hay, nếu dừng lại ở chính văn mình thấy nó cũng là cái kết đáng nhớ. Mình đọc hiểu QT rất kém, đây là có bản edit hiểu được nghĩa sẵn rồi xem QT, đi tra thêm từ mà dịch, dùng từ chưa chắc đúng cũng chả có văn phong gì. Chủ yếu vẫn là viết ra cho dễ đọc, chứ các bạn đọc được QT đúng là siêu thật.

A Tô phải trả giá vì không cho A Nhiên lật bằng cách thống khổ một mình, ăn chay tận trăm ngàn năm. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ... ha..ha..ha...

Cái kết như vậy là quá đẹp cho tất cả rồi. <3 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro