Chương 148: Đã có tiền án
Ngồi trên chiếc ghế sofa lưng trắng đệm vàng, thấy người kia như vậy, Cố Ỷ liền hơi dịch người ra sau, cô nhếch miệng cười một cái: "Nhưng cô cũng đâu thể xông lên là định đánh người luôn như vậy chứ?"
Bà Tằng hơi ngượng ngùng: "Là tôi lỗ mãng rồi... nhưng cũng không thể hoàn toàn trách tôi. Chủ yếu là vì lão Tằng, ông ta từng có tiền án rồi."
Cố Ỷ đổi tư thế bắt chéo chân, lộ ra dáng vẻ hóng hớt: "Tôi rất muốn nghe rõ ngọn ngành đây."
Bà Tằng khi nói chuyện cũng có vẻ như đang chia sẻ một quả dưa thú vị: "Chuyện là thế này, vợ trước của ông Tằng ấy, chính là bị tức chết đấy."
Bà ta liếc quanh một vòng, rồi bảo Cố Ỷ đợi một chút, chạy ra góc phòng rút ổ điện camera giám sát, sau đó mới quay lại tiếp tục nói: "Tôi đã rút điện camera rồi, giờ tôi kể kỹ cho cô nghe. Trước khi tôi lấy lão Tằng, ông ấy có một người vợ trước, lúc đó còn đang mang thai cơ. Thế mà tiểu tam lại mò đến tận cửa, muốn cào nát mặt vợ trước của ông ta. Hai người đánh nhau một trận, kết quả là vợ trước bị kích động quá nên sảy thai. Sau đó thì chia tay với lão Tằng, rồi mất tích luôn. Tôi thấy chắc là chết rồi. Cô nói xem, có tiền án thế này, sao tôi có thể không lo sợ cho được?"
"Vậy mà cô vẫn lấy ông ta?" Nếu giờ có hạt dưa, Cố Ỷ chắc chắn đã vừa cắn vừa nghe.
Bà Tằng đúng là rất có tài ăn nói, kể chuyện vừa lên bổng xuống trầm lại vừa châm chọc cay độc, nghe rất cuốn.
Bà Tằng nhíu mũi, đầy khinh thường: "Tôi chẳng phải là vì tiền của ông ta à?"
Cố Ỷ thật ra rất coi thường những người phụ nữ vì tiền mà lấy loại đàn ông như ông Tằng, nhưng bà Tằng nói chuyện quá thẳng thắn, ngược lại khiến cô nhìn bằng con mắt khác.
"Lúc đó tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi chắc chắn không thể vì con người ông ta mà lấy, tôi chỉ có thể vì tiền. Chứ không thì tôi, một cô gái xinh đẹp thế này, lấy ông ta vì cái gì? Chỉ là trước khi cưới không điều tra kỹ, nếu biết có vụ đó, tôi chắc chắn không lấy. Sau này biết rồi, tôi làm ầm lên một trận, ông ta hứa hẹn đảm bảo với tôi rằng sẽ không trăng hoa nữa, còn đền cho tôi một chiếc xe sang để dỗ dành, tôi mới tạm tha thứ cho ông ta."
"Lời hứa thì giả, còn cái xe sang để dỗ cô mới là thật phải không?"
"Em gái à, em nhìn rõ thật đấy." Bà Tằng chẳng hề ngại ngùng, bà ta cầm cốc trà trên bàn lên uống một ngụm, rồi bỗng dừng động tác lại: "À đúng rồi, cô nói cô đến để bắt ma, bắt ma gì vậy?"
"Cô ở đây lâu thế rồi mà không thấy gì lạ sao?"
"Không, tôi thấy ở đây rất ổn mà." Bà Tằng ngơ ngác, sau đó như nghĩ ra điều gì: "Thật sự có ma à? Mà còn ở ngay cạnh tôi?"
Toàn thân bà ta bắt đầu run rẩy, dáng vẻ điềm nhiên ban nãy lập tức biến mất không còn chút nào. Bà ta bắt đầu sợ hãi nhìn quanh, ánh mắt hoảng loạn hiện rõ.
Cố Ỷ an ủi bà ta: "Không sao đâu, chắc chắn cô ấy không định giết cô đâu."
"Sao lại chắc chắn? Cô đâu phải ma, sao cô biết cô ta không muốn giết tôi?!"
Tuy Cố Ỷ không phải ma, nhưng cô tự thấy mình hiểu ma quỷ cũng khá rõ. Cô thở dài, giọng có chút u ám: "Nếu cô ta muốn giết cô, cô còn sống tới bây giờ sao?"
Bà Tằng nghẹn lời, nhưng lại cảm thấy lời Cố Ỷ nói rất có lý. Dù gì đối phương là ma, ngày nào cũng tìm ông Tằng gây sự nhưng chưa từng xuất hiện trước mặt bà ta. Sống chung với ma hai tháng trời, bà Tằng chưa từng thấy ma, rõ ràng đối phương không định tìm bà ta gây chuyện.
Nghĩ đến đây, bà Tằng mới bình tĩnh lại một chút, sửa sang tóc tai, rồi nói:
"Cô nói cũng đúng."
Tiếp đó lại quay về giọng điệu háo hức hóng chuyện: "Người biến thành ma là vợ cũ của ông ta đúng không? Tôi biết mà, lão Tằng kiểu người đó, làm nhiều việc ác thì sớm muộn cũng gặp báo ứng! Tôi nói cho cô nghe, lúc nãy tôi có nói vợ ông ta sau đó mất tích đúng không? Tôi đoán chắc chắn là do ông ta giết. Hồi đó ông ta đã chia cho cô ấy một nửa tài sản rồi, mà thời điểm đó đúng lúc ông ta kẹt vốn làm ăn, vậy mà sau đó đột nhiên lại có tiền trong tay, nhất định là lấy từ vợ trước mà ra!"
Cố Ỷ nhìn bà Tằng trước mặt, thái độ muốn chia sẻ "quả dưa" của bà ta rõ ràng đến mức không thể rõ hơn. Dù Cố Ỷ không muốn cắt ngang lúc đối phương đang hào hứng, nhưng chuyện này cần phải nói thẳng ra.
"Điều đó chứng tỏ rất có khả năng chính ông Tằng đã ra tay. Cô nghĩ kỹ xem, nếu vợ ông ta biến thành ma quay về tìm ông ta, thì có nghĩa là xác hoặc tro cốt của bà ấy chắc chắn đang ở trong căn nhà này. Nói cách khác, ngày nào cô cũng sống cùng với vợ cũ của ông ta."
Vừa nghe đến chuyện này, sắc mặt bà Tằng lại trầm xuống, chẳng còn chút hứng thú như ban nãy nữa, cẩn trọng hỏi: "Vậy mấy người... không mau mau giải quyết vợ cũ của ông ta à?"
"Đang định giải quyết đây." Cố Ỷ vừa nói xong năm chữ đó liền đứng dậy, nhưng người cô định giải quyết không phải là vợ cũ của ông Tằng, mà chính là ông ta.
Cô phải tìm được hồn ma của người vợ trước, nghe bà ấy kể rõ ràng chuyện năm đó rốt cuộc đã xảy ra điều gì, rồi đưa ông Tằng vào tù.
Cố Ỷ lấy từ trong balo ra một con người giấy, rồi hỏi mượn bà Tằng món đồ nào đó của vợ trước ông Tằng để tiện tìm kiếm.
Bà Tằng tỏ vẻ không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn đưa chiếc vòng ngọc phỉ thúy của vợ trước ông Tằng cho Cố Ỷ.
Cô bắt đầu thực hiện pháp thuật tìm người. Từng làn khói xanh mờ ảo bốc lên từ trước mặt Cố Ỷ, rồi từ từ trôi về phía bên ngoài. Dù là ban ngày, khói không rõ ràng lắm, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy được.
Khói cứ thế bay đi, Cố Ỷ đành tạm biệt bà Tằng, leo lên chiếc xe điện nhỏ, chở theo Khương Tố Ngôn rời khỏi đó.
Khói không bay ra khỏi khu dân cư, mà hướng về phía sau khu biệt thự. Khu này chiếm diện tích rất lớn, phía sau còn có một cái hồ nhỏ, theo như sổ tay hướng dẫn trung cấp thì nước thuộc âm, cạnh hồ lại có một mảnh rừng nhỏ, khả năng vợ trước của ông Tằng trốn trong đó quả thực rất cao.
Cố Ỷ đi theo làn khói đến khu rừng nhỏ, khói liền tan biến, rõ ràng là hồn ma vợ trước ông Tằng đang ở trong đó.
Cô dừng xe điện, cầm người giấy rồi mới đi vào rừng. Đây là rừng trồng làm cảnh của khu dân cư, không quá nhỏ, nhưng các thân cây cách nhau một khoảng rõ ràng, nên từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy phần lớn cảnh vật bên trong.
Từ ngoài rìa rừng, Cố Ỷ đã nhìn thấy bóng dáng hồn ma kia. Cô cúi người vạch cành cây ra, giẫm lên lớp lá mục ẩm ướt, bước đến trước mặt vợ cũ ông Tằng.
Trải qua hai tháng, bà ấy đã nhớ lại cách mình chết. Nhìn từ hình dạng bên ngoài, bà ta dần dần đã không còn giống con người nữa, mà giống như một cành cây dài bị kéo dãn ra, đến cả hai tay cũng hóa thành những nhánh cây phân nhánh. Có lẽ vì lúc còn sống chưa từng giết ai, nên bà ấy vô cùng yếu đuối, hồn lực ít đến mức chỉ cần gió thổi là tan biến.
Khi thấy Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, hồn ma ấy muốn bỏ chạy. Nhưng sợi dây đỏ trong balo của Cố Ỷ dưới sự điều khiển của hồn lực tự động chui ra, quấn quanh các thân cây, khiến vợ cũ ông Tằng không thể chạy trốn.
Bà ấy trốn giữa các bụi cây, thân ma trắng bệch run rẩy, khiến Cố Ỷ có cảm giác như mình là một kẻ đại ác.
"Cô đừng sợ." Cố Ỷ nói: "Cô biết ông Tằng chứ? Chính ông ta bảo tôi đến để trừ ma, nhưng tôi muốn nghe lời cô nói trước đã."
Khi nghe đến ba chữ "ông Tằng", hồn ma của người vợ trước rõ ràng run rẩy. Vốn đang cúi đầu vì sợ hãi, nay bà ta bất chợt ngẩng đầu lên, trong mắt đầy căm hận. Nhưng ngay sau đó, lại cúi xuống, hồi lâu mới thở dài nặng nề.
"Tôi..." Giọng bà ta cực kỳ khàn, nghe như tiếng kim loại rỉ rét cọ vào nhau.
Bà ta liếc nhìn Khương Tố Ngôn đang đứng cạnh Cố Ỷ, rõ ràng vô cùng e ngại người này. Cố Ỷ liền phẩy tay ra hiệu cho Khương Tố Ngôn, nàng liếc xéo hồn ma một cái rồi rời khỏi rừng, ra đứng ngoài nắng, che ô đợi.
Đợi đến khi Khương Tố Ngôn đi xa hẳn, vợ trước của ông Tằng mới hơi thả lỏng, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện, nội dung gần như hoàn toàn trùng khớp với những gì Cố Ỷ suy đoán trước đó, chỉ có một điểm khiến cô đặc biệt để tâm.
Đúng như cô đoán, năm đó khi đang làm thủ tục ly hôn, vợ cũ của ông Tằng đã bị ông ta "lỡ tay" giết chết, sau đó chôn xác ở chính khu rừng nhỏ này. Khi ấy, bà ta chưa lập tức hóa thành ma. Sau đó có một người tự xưng đến từ cái gọi là "Ủy ban Sáng tạo Quái đàm" đến tìm ông Tằng, dùng thủ đoạn đặc biệt đánh lừa phía cảnh sát, khiến họ không thể tìm ra thi thể, thậm chí còn dạy ông Tằng cách "nuôi xác".
Vợ trước của ông Tằng đã ngủ yên dưới lòng đất ở khu rừng này suốt một thời gian dài, mãi đến gần đây mới trồi lên khỏi mặt đất. Khi vừa xuất hiện, bà ta lại đụng phải người của Ủy ban Quái đàm, chỉ là đối phương thấy bà quá yếu, vốn định thu nhận nhưng cảm thấy chẳng có ích gì, nên cuối cùng vứt bà lại đây.
"Bọn họ... hình như rất muốn thấy tôi đầy căm hận, rồi nuốt sống lão Tằng..."
Đương nhiên rồi, đám người của Ủy ban Quái đàm đó chính là muốn nuôi quỷ để dùng.
Điều khiến Cố Ỷ khó hiểu là: Bọn họ rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao, đi nuôi quỷ làm gì?
Vợ trước ông Tằng trông thực sự rất yếu. Ở nơi âm khí nặng như thế suốt bao nhiêu năm mà sau khi trồi lên vẫn yếu như vậy, chứng tỏ mệnh cách vốn đã không dữ. Có thể vì bà ta bị ông Tằng "lỡ tay" giết chết, nên oán khí có nhưng không nhiều. Cũng có khả năng là do bản thân bà ta vốn là người hiền lành, rộng lượng, không có nhiều thù hận trong lòng.
Ngay cả Cố Ỷ nhìn vào cũng phải thở dài "thật chẳng ra gì". Dù cô không cho rằng hận thù có thể vượt trên pháp luật, nhưng đã hóa thành quỷ rồi mà còn chẳng căm hận gì kẻ đã giết mình thì thật sự khó mà hiểu nổi.
Ánh mắt Cố Ỷ quá mức thẳng thắn, khiến vợ trước ông Tằng cũng có phần ngượng ngùng: "Tôi... tôi thực ra rất hận ông ấy. Nhưng so với ông ta, điều tôi lo lắng hơn chính là cha mẹ mình sẽ ra sao. Khi tôi chết, chắc chắn hai người họ rất đau lòng. Bao nhiêu năm trôi qua, trong lòng tôi không phải nghĩ đến việc báo thù, xé xác ông ta, mà chỉ luôn canh cánh nỗi nhớ thương cha mẹ mình."
Trên đời này, kẻ xấu có thể có, nhưng người tốt vẫn luôn nhiều hơn.
Cố Ỷ khẽ phẩy tay, gạt bỏ những suy nghĩ kiểu "thương cho bất hạnh giận vì không tranh" ra khỏi đầu. Cô ngẩng đầu nhìn vợ trước ông Tằng: "Muốn làm một cuộc giao dịch với tôi không?"
Vợ cũ ông Tằng ngẩn ra, trong mắt bất chợt lóe lên tia sáng. Đúng như bà mong đợi, Cố Ỷ mở lời: "Hợp tác với tôi đi. Tôi sẽ đưa cô đến gặp lại cha mẹ cô, để cô có thể nói lời từ biệt lần cuối. Sau đó, tôi sẽ thu hết hồn lực của cô."
Hồn lực của bà ta yếu đến đáng thương, dù không có Cố Ỷ ra tay, nếu không thể hấp thu hồn lực từ những linh hồn khác, cũng không làm hại con người, thì chỉ vài tuần nữa là sẽ tiêu tán hoàn toàn.
Vợ trước ông Tằng lập tức gật đầu thật mạnh: "Được!"
Khế ước hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro