Chương 150: Gặp lại nhau
So với việc mở miệng nói, thì làm luôn còn nhanh hơn. Cô đưa tay vào túi, lôi ra một cái bình rồi lại kéo theo một người giấy hiển hình làm bằng giấy tiền vàng mã.
Hồn lực trong tay cô thiêu rụi người giấy kia trong chớp mắt. Vợ cũ của ông Tằng, người được giải phóng từ chiếc bình lặng lẽ nhìn cha mẹ ruột của mình. Hai ông bà lúc đầu còn ngỡ ngàng, nhưng không bao lâu đã nhận ra con gái mình.
Chẳng mấy chốc, ba người nhà họ đã ôm nhau khóc òa.
Vợ cũ ông Tằng sau khi khóc một hồi, không quên bản thân còn chuyện cần dặn dò. Cô nhanh chóng nói ra chỗ mình giấu tiền. Dù ông Tằng lúc trước đã lấy đi phần lớn số tiền lẽ ra thuộc về cô, nhưng vẫn còn không ít vàng thỏi mà cô đã đổi và cất đi từ trước khi ly hôn.
Nghe đến đó, Cố Ỷ rất biết ý, kéo Khương Tố Ngôn cùng ra ban công.
Hai người tựa vào lan can của khu tập thể cũ. Bên ngoài trời đã tối mịt, nhưng dưới lầu vẫn có các dì trung niên đang nhảy quảng trường, theo điệu nhạc nhịp nhàng dưới ánh đèn đường. Dưới kia là cảnh tượng yên bình như thời thái bình thịnh thế, còn trên này lại đang diễn ra một bi kịch chia ly âm dương cách biệt. Cố Ỷ không nhịn được, thở ra một hơi nặng nề.
*Nhảy quảng trường: Giống các cô các dì bên mình ra nhảy tập thể, múa quạt v...v dưới sân chung cư hay công viên.
Trải qua ngần ấy chuyện, Cố Ỷ cũng đã hiểu, không có luân hồi chuyển thế, nhân gian chỉ còn lại vô vàn bi thương.
Nếu còn có thể chuyển kiếp, thì ít ra cũng còn một tia hy vọng.
Khương Tố Ngôn đứng cạnh Cố Ỷ, cánh tay khẽ chạm tay cô, đầu hơi nghiêng về phía Cố Ỷ, rồi chỉ xuống các dì đang nhảy dưới lầu: "Phu quân à, mấy người kia nhảy chẳng đẹp gì cả, sau này ta sẽ nhảy cho nàng xem."
"Chị còn biết nhảy nữa à?"
"Biết chứ." Khương Tố Ngôn khẽ cười, Cố Ỷ không chịu thua: "Em cũng biết nhảy đó."
Khương Tố Ngôn nghiêng đầu nhìn cô: "Phu quân biết nhảy gì?"
Cố Ỷ nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nói ra một từ mang đậm dấu ấn thời đại: "Sorry sorry..." Đó là bài cô học theo mấy chị gái dưới khu tập thể khi mới học tiểu học, đương nhiên còn có mấy bài old nhưng gold khác, nhưng bài này là kinh điển nhất, vì các chị rất thích.
*Chắc là Sorry Sorry của Super Junior, bài này năm 2009.
Mấy thứ này đối với Khương Tố Ngôn thật sự vượt ngoài phạm vi nhận thức, nàng ngẩn ngơ một hồi, mãi sau mới nói: "Lúc nào rảnh, phu quân nhảy cho ta xem nhé."
Cố Ỷ giằng co giữa cảm giác xấu hổ và mong muốn làm vợ vui, cuối cùng nói một câu rất khô khốc: "Lần sau nhất định."
Sau một lúc bị gió lạnh thổi ngoài ban công, ba người trong nhà mới gọi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn vào.
Vợ cũ ông Tằng đã khôi phục lại bình thường, không còn bộ dạng khô héo như cây chết nữa, tức là cô đã tìm lại được toàn bộ nhân tính của mình. Cuối cùng, theo thỏa thuận, cô dâng hết toàn bộ hồn lực cho Cố Ỷ.
Ngay sau đó, cô hóa thành vô số mảnh vỡ rồi hồn phi phách tán.
Nhưng hai ông bà già lại không hề biết điều đó. Họ lau nước mắt, bà cụ không nhịn được hỏi Cố Ỷ: "Con gái bà... nó có thể chuyển kiếp đến một gia đình tốt phải không? Cả đời này nó đã khổ quá rồi, ông trời nhất định sẽ thương nó đúng không..."
"......" Câu trả lời là: không đâu. Ông trời chưa từng thương xót con người. Âm phủ đã sụp đổ, không còn luân hồi nữa, ma quỷ chỉ còn một kết cục duy nhất là hồn phi phách tán. Nhưng đối mặt với hai ông bà như thế này, Cố Ỷ không đành lòng nói ra sự thật đó. Cô mỉm cười: "Vâng, nhất định sẽ như vậy."
Khi rời khỏi nhà ông bà, Cố Ỷ còn xách theo một túi táo.
Nguyện vọng giản dị nhất của hai ông bà, chính là muốn tặng Cố Ỷ một món quà để bày tỏ lòng biết ơn. Tháng sau, họ sẽ cùng người trẻ trong họ hàng đến thành phố Lễ Phong để xử lý những việc con gái đã dặn lại, đồng thời chứng kiến tên con rể bị tuyên án. Nhưng giờ Cố Ỷ phải rời đi, họ cũng ngại giữ cô ở lại nghỉ ngơi, đành tặng cho cô một túi táo như lời cảm tạ.
Cố Ỷ không muốn nhận, nhưng không cưỡng lại được sự nhiệt tình của hai ông bà, đành xách theo túi táo, lại tiếp tục ngồi tàu cao tốc hơn năm tiếng rưỡi để về nhà.
Chuyến này, trừ khoản hai mươi vạn lấy được từ ông chủ Tằng ban đầu, những gì cô bỏ ra đều là lỗ vốn. Giao dịch xong mà tâm trạng vẫn không khá lên nổi, Cố Ỷ xách túi táo về đến nhà, cùng Khương Tố Ngôn một người một quỷ mỗi người ăn một quả. Ăn xong, Cố Ỷ còn phải nhanh chóng đem quả táo đen sì đen kịt của Khương Tố Ngôn đi vứt, nếu không để đến mai sẽ bốc mùi thối rữa trong nhà mất.
Cố Ỷ lại ở nhà thêm hai ngày thì nhận được cuộc gọi từ Trương Gia Hào. Anh đơn giản báo lại tình hình tuyên án của ông chủ Tằng, rồi chuyển chủ đề sang Ủy ban sáng tạo quái đàm.
Đằng sau chuyện này, quả thật có bóng dáng của Ủy ban sáng tạo quái đàm, hơn nữa còn dính líu đến Hải Thị. Hải Thị là một đô thị quốc tế mới phát triển, vì lịch sử còn non trẻ nên không có nhiều truyền thuyết quái đàm nổi tiếng. Nhưng những câu chuyện quái đàm đô thị mới thì lại nhiều vô kể, mà vì dân nhập cư ở Hải Thị quá đông, chuyện người mất tích thi thoảng lại xảy ra, cũng dễ dàng bị che giấu.
Từ ông chủ Tằng, họ lần ra được một manh mối.
Tên của quái đàm này là: "Lệ Nhân đô thị."
Lúc nghe cái tên đó, Cố Ỷ cảm thấy khá buồn cười, nhưng khi mở từng liên kết Trương Gia Hào gửi tới, cô cười không nổi nữa. Truyền thuyết quái đàm này được "thiết kế riêng" dựa trên tâm lý muốn xinh đẹp, muốn nổi tiếng của các cô gái trẻ. Chỉ cần hấp dẫn được những cô gái mang khát vọng như thế, thì ác quỷ Lệ Nhân mà bọn họ nuôi dưỡng sẽ nhập vào cơ thể những người đó, rồi khiến các cô trải qua hành trình từ trở nên xinh đẹp, nổi tiếng, thân bại danh liệt, và cuối cùng chết không toàn thây.
Cái chết của họ đều có dấu vết rõ ràng, nhưng khi chưa biết là chuyện tâm linh, chẳng ai nghĩ được rằng phía sau là do quỷ làm loạn.
Cố Ỷ nhận ra, cuộc gọi này e rằng không đơn thuần chỉ là báo cáo tiến triển vụ án. Cô không do dự, hỏi thẳng: "Có gì tôi giúp được không?"
Trương Gia Hào có chút ngại ngùng: "Trong số người tôi quen, vừa có năng lực tự vệ lại vừa xinh đẹp... thì chỉ có cô thôi. Bọn tôi điều tra được rằng cô gái mới nhất bị Lệ Nhân nhập thân sắp tới sẽ tham gia một chương trình tuyển chọn tài năng. Nếu được, tôi hy vọng cô và Khương tiểu thư có thể tham gia chương trình đó, tìm manh mối từ cô ta."
Cố Ỷ đồng ý ngay, vì ngay khi nghe thấy bốn chữ "chương trình tuyển chọn tài năng", mắt Khương Tố Ngôn đã sáng rực, dán luôn lên người Cố Ỷ. Trong đôi mắt nàng ấy rõ ràng viết hai chữ: một bên "Muốn" và một bên "Đi."
"Về phần thân phận của hai người, bọn tôi sẽ liên hệ với một công ty giải trí phù hợp để sắp xếp..."
"Tôi hình như biết một người làm quản lý nghệ sĩ." Cố Ỷ nhớ đến tay quản lý mà mình vừa gặp dạo trước, không do dự "bán đứng" anh ta cho Trương Gia Hào.
Người đàn ông đeo kính đó vừa nhìn đã thấy là loại cáo già, miệng lưỡi lanh lợi, ranh mãnh vô cùng, bảo anh ta làm quản lý cho bọn họ thì quá hợp!
Trương Gia Hào cũng đồng ý. Anh làm việc rất nhanh, chưa đến hai ngày sau, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đã cùng người đàn ông đeo kính ngồi quanh một chiếc bàn tại phòng hòa giải của đồn cảnh sát thành phố Lễ Phong, còn là phòng VIP nữa cơ.
Người đàn ông đeo kính nhìn hai cô gái trước mặt và Trương Gia Hào, không nói nên lời. Trong mơ hắn cũng không ngờ, có một ngày vì cố gắng lôi kéo hai người vào giới giải trí mà lại bị "mời" vào đồn công an.
Lúc mới nhận được cuộc gọi, người đàn ông đeo kính còn tưởng có nghệ sĩ nào dưới trướng mình lại gây chuyện. Nhưng khi xác nhận người được "mời" là chính mình, anh ta hơi rối, sau đó mới nhận ra bản thân cũng chẳng làm gì vi phạm pháp luật, cùng lắm chỉ là thuê thủy quân đi dìm đối thủ...
*Thủy quân: kiểu đội ngũ seeding chuyên lên comment hướng dư luận.
Thế mà khi ngồi xuống ghế trong đồn công an, anh ta mới phát hiện hai người phụ nữ trước mặt chính là hai cô gái mà mình từng chủ động bắt chuyện không lâu trước đó.
...Hai cô này, rốt cuộc có lai lịch gì thế?
Nếu Cố Ỷ biết anh ta đang thầm nghĩ vậy, chắc chắn sẽ đứng ra cười khì khì nói: Haha, bối cảnh âm phủ đấy~
Trương Gia Hào nghiêm túc thông báo với người đàn ông đeo kính tên là Thang Kiệt rằng đây là hành động phối hợp giữa họ và cảnh sát thành phố Hải Thị, yêu cầu anh ta nhất định phải phối hợp công việc. Sau khi nghe rõ yêu cầu, Thang Kiệt gật đầu. Nghe Trương Gia Hào nói muốn đưa hai cô gái này đi tham gia một chương trình tuyển chọn sắp lên sóng, mặt Thang Kiệt đơ ra nhưng vẫn phải đồng ý.
Thang Kiệt và Cố Ỷ trao đổi phương thức liên lạc. Sau khi thấy họ đã liên kết được với nhau, Trương Gia Hào liền quay đầu rời đi tiếp tục công việc.
Thang Kiệt lau mặt một cái, hỏi: "Hai người rốt cuộc có thân phận gì? Muốn vào giới giải trí mà còn phải có cảnh sát bảo chứng, lại còn những hai cục cảnh sát của hai thành phố?" Chẳng lẽ là con gái ông lớn nào à?
Cố Ỷ mỉm cười: "Thật sự là có nhiệm vụ. Làm xong nhiệm vụ thì tụi tôi sẽ rút khỏi giới ngay."
Thang Kiệt lúc này mới yên tâm phần nào: Vậy tức là chỉ cần dẫn dắt hai vị tổ tông này trong vòng hai tháng là được, đợi họ làm xong nhiệm vụ thì chẳng còn dính dáng gì đến mình nữa!
Nhưng những lời khó nghe vẫn phải nói trước: "Dẫn dắt hai người không khó, nhưng tuyệt đối không được làm càn, và tuyệt đối không được để lộ chuyện hai người là một đôi les trong lúc thi tuyển, nếu không chắc chắn sẽ bị loại! Đến lúc đó có nói gì cũng vô ích!"
Khương Tố Ngôn định nói gì đó, nhưng bị Cố Ỷ cản lại: "Được được, đến lúc đó anh cứ dẫn dắt tụi tôi là được." Hai bên hẹn ngày lên đường đến Hải Thị, rồi chia tay ngay trước cửa đồn cảnh sát.
Nếu được chọn, Cố Ỷ cũng chẳng muốn hẹn gặp ở đồn cảnh sát. Lúc trước còn hứa với Khương Tố Ngôn là không việc gì thì đừng đến đồn cảnh sát nữa, thế mà trong khoảng thời gian này, số lần cô vào đồn đã thật sự không ít.
Đột nhiên có cảm giác: Đồn cảnh sát là nhà mình mất rồi...
Cố Ỷ âm thầm cảm thán trong lòng.
Vừa kéo Khương Tố Ngôn đi, cô vừa phải dỗ dành: "Dù sao chúng ta cũng không phải đi vô giới giải trí thật. Chị cứ coi như đi chơi đi, còn em là đi làm nhiệm vụ. Đến lúc có tiền thưởng công dân nhiệt tình, em sẽ chia cho chị một nửa!" Câu này khiến Khương Tố Ngôn dịu lại phần nào. Tuy giải thưởng công dân nhiệt tình chẳng đáng bao nhiêu, nhưng tin tốt là: giải đó không phải đóng thuế.
Đến ngày đi Hải Thị, Cố Ỷ lôi ra từ tủ quần áo mấy bộ đồ mà con Gương Quỷ từng mua. Phải nói, đồ kiểu Chanel tuy đắt thật, nhưng cũng có lý do. Chậc, nhìn cái đường cắt may này mà xem!
Cố Ỷ vui vẻ trang điểm cho mình một chút. Tuy tay nghề cô có hạn nhưng vì có sẵn nền tảng đẹp, nên chỉ cần không cố tình hóa trang cho xấu thì tuỳ tiện trang điểm qua loa cũng đủ khiến cô rạng rỡ hơn mấy phần. Để tiết kiệm chi phí sinh hoạt ở Hải Thị, Cố Ỷ nhét hết quần áo mà Gương Quỷ từng mua vào vali kéo, còn chuẩn bị thêm cho Khương Tố Ngôn một cái vali riêng để đựng đồ của nàng.
Chiếc trâm phượng bằng vàng ròng của Khương Tố Ngôn cũng đã được chuyển tới. Nhìn nàng cài nó lên đầu một cách tùy tiện, tim Cố Ỷ đập thình thịch: "Chị nhất định phải mang nó trên đầu à?"
"Đẹp mà."
"Đẹp thì đẹp thật..." nhưng nhỡ đâu rơi mất hoặc bị trộm thì cô chắc đau lòng chết mất. Không chỉ trâm phượng, cả đôi hoa tai mua cùng đợt cũng đã đến, Khương Tố Ngôn cực kỳ mê mẩn đỏm dáng đeo lên tai, rồi đứng trước gương toàn thân ngắm trái ngắm phải. Người bình thường đeo những món này dễ bị quê mùa, nhưng phối cùng bộ Hán phục cải tiến hôm nay, thêm khí chất vốn có của nàng, Khương Tố Ngôn trông hệt như một nhân vật bước ra từ tranh thủy mặc.
Khương Tố Ngôn khẽ chỉnh lại trâm phượng trên đầu, rồi hỏi Cố Ỷ: "Có đẹp không?"
Cố Ỷ cũng không thể trái lương tâm nói dối. Cô gật gật đầu: "Đẹp lắm."
Faye: Truyện 231 chương mà WP chỉ cho đăng 200 chương nên từ chương sau mình gộp 2 chương làm 1 nhé. Chúc các bạn đọc vui
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro