Chương 157 + 158

Chương 157: Vô tình bắt gặp

Lần này Vương Khả Khả không nhịn được nữa, nụ cười trên mặt cô ta có chút gượng gạo. Cô ta nhìn Khương Tố Ngôn với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, đành phải đáp một câu sáo rỗng: "Quan hệ của hai cậu tốt thật đấy."

Thật ra ban nãy Vương Khả Khả cố ý không muốn để ý đến Khương Tố Ngôn, bởi vì trong lần thử sức đầu tiên, nàng là người thể hiện tốt nhất. Tuy An Tuyết nhận được đánh giá cao nhất, nhưng người tinh mắt đều nhìn ra ai mới là người có thực lực mạnh nhất. Ngay cả mấy người từng làm streamer chuyên nhảy trước đây cũng không thể theo kịp Khương Tố Ngôn về khoản vũ đạo.

Dù sao thì mấy người streamer nhảy múa cũng chỉ là vì sở thích, còn Khương Tố Ngôn thì khác, cách đây cả ngàn năm khi nàng luyện múa, mama dạy dỗ đứng một bên cầm thước, hễ nhảy không tốt là quất thẳng tay.

Dù đã ngàn năm trôi qua, nhưng Khương Tố Ngôn vẫn nhớ như in mình từng luyện tập ra sao, từng bước nhảy như thế nào. Những động tác nhảy hiện đại bây giờ với nàng mà nói chỉ như món khai vị. Nếu thật sự bung hết sức, nàng có thể biểu diễn ngay tại chỗ cho người ta xem thế nào là "xoay vòng bằng một tay"...

Tóm lại, Khương Tố Ngôn gây áp lực quá lớn cho người khác, khiến mọi người vô thức không muốn thân thiết với nàng.

Vương Khả Khả vừa dứt câu sáo rỗng thì trong đầu lập tức nghĩ ra cách phản kích. Cô ta nở nụ cười hơi giả tạo: "Chỉ là không biết sau này hai người không cùng tổ nữa, đến lúc một người bị loại, liệu có xa cách với người còn lại không?"

Sự hiện diện của Khương Tố Ngôn không chỉ tạo áp lực cho người khác, mà khi đứng gần bên cạnh nàng, người ta sẽ vô thức khuếch đại ác ý trong lòng mình — về điểm này, Cố Ỷ cảm nhận rất sâu sắc.

Nàng đã cố gắng thu lại hồn lực của mình, đến cả nhiệt độ cũng không lạnh như trước nữa, nhưng chỉ cần lại gần, vẫn sẽ bị hồn lực của Khương Tố Ngôn vô tình ảnh hưởng, khiến bản thân làm ra những chuyện mà chính mình cũng thấy đầu óc có vấn đề. Tuy là vậy nhưng Cố Ỷ thì không sao, một là vì giữa họ có liên kết khế ước, hai là bản thân cô vốn đã là kiểu miệng độc chua ngoa hài hước.

Đối mặt với chiêu kiếm chuyện kiểu tiểu học này của Vương Khả Khả, Cố Ỷ chỉ mỉm cười, cô cực kỳ thích mấy màn "vả mặt" thế này.

"Có phải cậu từng trải qua chuyện tương tự không? Không thì sao hiểu rõ thế? Chuyện còn chưa xảy ra mà đã nghĩ sẵn kết cục rồi à? Đến lúc đó nếu tôi không tỏ ra xa cách với cậu ấy, cậu có thấy thất vọng lắm không?"

Cố Ỷ từng đọc được một kết luận trên mạng: Dù người ta nói gì, bạn chỉ cần nói theo kiểu câu hỏi ngược thì sẽ khiến người khác thấy cực kỳ khó chịu, mang tính công kích cao. Cô không cố ý dùng kiểu nói đó, chỉ là dùng như vậy để phản pháo người ta thật sự rất sảng khoái.

Quả nhiên, sắc mặt Vương Khả Khả lập tức thay đổi, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Cố Ỷ, sao cậu lại nói vậy? Chẳng lẽ cậu đã dự đoán trước là tôi sẽ bị loại rồi sao?"

"Đúng vậy."

Cố Ỷ không hề do dự, thẳng thắn thừa nhận trước ánh mắt khó tin của Vương Khả Khả: "Nếu giữa tôi và cậu ấy có một người phải bị loại, thì chắc chắn là tôi rồi. Tôi đâu có mù, Ngôn Ngôn hát hay hơn tôi, nhảy cũng tốt hơn tôi. Không thể nào cậu ấy bị loại mà tôi còn được ở lại chứ? Con người quý ở chỗ biết mình biết ta, da mặt tôi không dày tới mức nghĩ mình có thể loại được Ngôn Ngôn đâu."

Còn chuyện ai không có năng lực mà lại ảo tưởng bản thân lợi hại, Cố Ỷ âm thầm liếc mắt đầy ẩn ý.

Hiện giờ cô không biết sau khi chương trình phát sóng sẽ như thế nào, nhưng có linh cảm chắc chắn sẽ có mấy danh hiệu như "tiểu chuyên gia gây chiến" hoặc "thích đổ dầu vào lửa" rơi xuống đầu mình.

Ban đầu Cố Ỷ thật sự định đi theo hình tượng nhân vật đã định sẵn, nhưng đúng là không thể làm được, show tuyển chọn có quá nhiều tiểu trà xanh*, cô hoàn toàn không nhịn nổi.

* Tiểu trà xanh: chỉ những người giả vờ trong sáng, ngây thơ nhưng thực chất lại đầy tính toán.

Bởi mới nói tuyệt đối không được để Cố Ỷ bước chân vào giới giải trí, nếu không nhất định sẽ trở thành "kẻ thù của cả thiên hạ".

Tính đến hiện tại, Cố Ỷ đã đắc tội với: một học viên cùng ký túc xa, Vương Khả Khả, và một cô nàng luôn tỏ ra thân thiện — tổng cộng ba người. Mà đây còn là kết quả đã cố gắng hiền hoà thu liễm rồi đấy, chứ không thì mấy ngày nay chắc chắn cô đã gây thù với một nửa đám người trong chương trình rồi.

Chương trình này không nên gọi là show tuyển chọn nữa, nên gọi là show "xé mặt". Chỉ là... bây giờ khán giả lại rất thích xem cảnh xé mặt mới lạ.

Cố Ỷ cảm thấy mình chính là nhân tố bảo chứng cho rating của chương trình.

Vương Khả Khả bị Cố Ỷ vặn vẹo đến không biết đáp trả ra sao, bởi vì người trước mặt này thật sự nghĩ rằng mình sẽ bị loại trước Khương Ngôn, không chỉ sớm dự liệu trước, mà còn quét sạch cả bọn họ một lượt kiểu AOE. Vương Khả Khả cười cười, cuối cùng vẫn tránh ra một bên: Không được tức giận! Với cái tính của Cốc Kỳ, không cần mình ra tay, kiểu gì cũng sẽ có người khác đến dằn mặt cô ta thôi!

Chuyện Vương Khả Khả không biết là, với cái tính không thèm để tâm đến chương trình và độc mồm độc miệng của Cố Ỷ, dù có thật sự trở thành "kẻ thù của muôn người" cô cũng chẳng thèm để ý. Cùng lắm thì hóa thân thành "máy phun lửa tại chỗ" — một người tới thì cô phun một người, hai người tới thì cô phun cả cặp.

Hơn nữa, đến lúc đó dù bản thân có nổi tiếng hay không cũng không sao. Nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ bị cô xé mặt của tiểu trà xanh như Vương Khả Khả thì kiểu gì cũng ảnh hưởng đến độ yêu thích của cô ta rồi.

Giáo viên còn chưa đến mà năm học viên đã có ba người cạch mặt nhau, hai người còn lại thì trên mặt đều mang vẻ lúng túng. Trong lúc luyện nhảy, Vương Khả Khả cố tình ngả người về phía Cố Ỷ, muốn kéo luôn Cố Ỷ vốn đang nhảy không tốt ngã theo.

Hừ, dám coi thường tôi hả gái.

Cố Ỷ thầm cười lạnh. Tuy nhảy không tốt, nhưng cô ta mà ngã vào thì chẳng phải là bước vào sở trường đánh nhau của cô rồi sao? Cố Ỷ giả vờ mất thăng bằng, nhưng chân âm thầm đưa ra cản một cái, khiến Vương Khả Khả ngã sấp mặt, còn cô thì "vô cùng hoàn mỹ" ngã vào lòng Khương Tố Ngôn.

Chưa đợi Vương Khả Khả nói một câu, Cố Ỷ đã làm nũng cực kỳ đáng yêu: "Ngôn Ngôn, cậu ấy đẩy mình đó~"

Toàn nói xạo, tay của Vương Khả Khả còn chưa chạm vào Cố Ỷ, nhưng đúng là vừa rồi cô ta có giơ tay ra, cộng thêm sự "phối hợp" hoàn hảo của Cố Ỷ, trong mắt người ngoài trông hệt như Vương Khả Khả đẩy ngã Cố Ỷ.

Khương Tố Ngôn tất nhiên biết rõ Cố Ỷ không bị chạm vào, nhưng ý định muốn đẩy người của Vương Khả Khả là thật.

Ánh mắt Khương Tố Ngôn dừng trên người Vương Khả Khả. Cô ta vốn đang còn ngồi dưới đất ôm người kêu đau, đột nhiên rùng mình. Ngẩng đầu lên liền chạm ngay ánh nhìn của Khương Tố Ngôn.

Khoảnh khắc ấy, cả người Vương Khả Khả như hóa đá, ngây ngốc nhìn vào đôi mắt kia. Một lúc lâu sau, mãi đến khi giáo viên bước đến hỏi han tình hình và chắn ngang tầm nhìn, cô ta mới như được giải thoát khỏi "sự giam cầm" của đôi mắt đó.

Ngay khi chạm vào người Vương Khả Khả, giáo viên đã cảm thấy có điều gì không đúng, người cô ta đổ đầy mồ hôi, mà sờ vào lại lạnh toát trơn trượt, cứ như vừa được vớt ra từ trong nước vậy.

Giáo viên rất chú trọng, quay sang dặn Cố Ỷ một câu: "Đừng trách em ấy, trông em ấy bây giờ thật sự rất khó chịu, có lẽ bị ốm rồi. Tôi đưa em ấy xuống phòng y tế xem sao, mấy em tiếp tục luyện tập nhé."

Giáo viên đưa Vương Khả Khả đi rồi, bốn người còn lại tiếp tục luyện nhảy trước gương.

Gần hai tiếng sau, giáo viên mới đưa Vương Khả Khả trở lại. Cô ta trông vẫn mệt mỏi rã rời, vừa thấy Khương Tố Ngôn là tim lập tức thót lại.

Cho dù Cố Ỷ có chậm hiểu thế nào thì cũng biết là Khương Tố Ngôn đã "ra tay" trong âm thầm.

Đến giờ nghỉ trưa, như thường lệ, cả hai len lén trốn vào một góc khuất ở hành lang, thì thầm vài câu chuyện nhỏ.

Cố Ỷ nói nhỏ: "Chị không cần ra tay với cô ta đâu, em tự xử lý được."

"Nhưng chẳng phải nàng muốn cô ta bỏ cuộc sao?"

Cố Ỷ cười nhạt: "Nhưng nếu bây giờ đá cô ta ra luôn thì mất vui."

Khương Tố Ngôn nghiêng đầu nhìn Cố Ỷ, cuối cùng chỉ nói một câu: "Tùy nàng thôi."

Nói xong chuyện người không liên quan, Khương Tố Ngôn liền nghiêng người về phía Cố Ỷ. Hành động của nàng rất rõ ràng, Cố Ỷ hiểu ngay nàng muốn hôn môi.

Từ sau khi vào chương trình, ngoài những lúc tối đến hai người lén làm chuyện xấu trong chăn, thì gần như không có cơ hội nào để thân mật với nhau.

Lúc này xung quanh không có ai, Khương Tố Ngôn vừa "làm được một chuyện tốt", tất nhiên là muốn được thưởng.

Nàng nghiêng người về phía Cố Ỷ, xoay mặt lại, mái tóc nhẹ lướt qua má Cố Ỷ, sau đó nhẹ nhàng hôn chụt lên má cô một cái. Với Khương Tố Ngôn, đây chỉ là món khai vị, chỉ có một nụ hôn thật sự mới có thể xoa dịu được nỗi cô đơn trong lòng nàng.

Cố Ỷ là người hiểu chuyện, cô đặt hộp cơm trong tay xuống nền đất bên cạnh, nghiêng người, đưa tay nâng khuôn mặt của Khương Tố Ngôn lên.

Đầu ngón tay mềm mại của cô nhẹ chạm vào làn da lạnh lẽo của Khương Tố Ngôn. Dù đã cố hết sức thu lại hơi lạnh trên người, nhưng khi tiếp xúc trực tiếp vẫn mang đến cảm giác khá buốt.

Với hai người họ, sự thân mật kề tai sát má vẫn là chưa đủ, dù có hòa làm một cũng chỉ biểu đạt được một phần vạn tình cảm chất chứa trong lòng. Nếu có thể, Khương Tố Ngôn hận không thể trói Cố Ỷ bên mình, mỗi ngày đều ôm cô "chụt chụt" mãi không dứt.

Nhưng nàng không thể làm thế, Cố Ỷ yêu sự tự do, căm ghét số phận bị kiểm soát. Huống hồ, Cố Ỷ đã nói là yêu nàng, còn đồng ý sẽ theo nàng xuống âm phủ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mà Khương Tố Ngôn, từ trước đến nay, không sợ nhất chính là... chờ đợi.

Hai người đang đắm chìm trong tình cảm ngọt ngào, thì Khương Tố Ngôn phát hiện có người đến. Nàng vừa định thi triển "quỷ che mắt" để khiến người kia không nhìn thấy mình, lại nghe Cố Ỷ nhẹ giọng nói: "Vợ, tập trung nào."

Chỉ một câu, khiến Khương Tố Ngôn quên hết người ngoài, chuyên tâm ôm lấy Cố Ỷ, tận hưởng nụ hôn ngọt ngào của cô.

Và rồi, điều không mong đợi lại xảy ra, người đến là An Tuyết.

Cô đi thẳng về phía họ. Đến khúc ngoặt cầu thang, trông thấy hai người đang hôn nhau trong hành lang thì sửng sốt, trong khoảnh khắc ấy, rất nhiều điều trước kia bỗng như được lý giải. Hai người họ nào phải bạn thân như chị em, rõ ràng là một đôi tình nhân!

Cố Ỷ vừa nghe tiếng bước chân đã biết ngay có chuyện không ổn, cũng biết Khương Tố Ngôn vừa rồi phân tâm là nghĩ tới chuyện gì. Nhưng lúc này cô muốn tách ra, thì Khương Tố Ngôn lại không chịu.

Cô vừa động đậy, Khương Tố Ngôn liền dán sát vào, hai tay ôm chặt cổ cô, không để cô trốn thoát.

Mãi đến khi An Tuyết phát ra chút tiếng động, Khương Tố Ngôn mới chịu rời môi ra, vẫn còn dính trên người Cố Ỷ, quay đầu lại, điềm nhiên nhìn An Tuyết.

Trong đôi mắt nàng không hề có chút nào lúng túng, chỉ lạnh nhạt nhìn thẳng vào An Tuyết.

Trái lại người bị nhìn là An Tuyết lại thấy ngại ngùng.

"Xin lỗi... Tôi không cố ý nhìn... Tôi chỉ nghĩ là hai cậu trước đây từng ở đây, không biết còn chỗ nào khác dễ tập hơn không nên mới ghé qua xem thử..."

Cách nói của An Tuyết nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng dưới ánh nhìn của Khương Tố Ngôn, cô càng lúc càng nói không nổi.

Dáng vẻ Khương Tố Ngôn bám trên người Cố Ỷ rồi quay đầu nhìn cô giống như đang tuyên bố chủ quyền: Người trong tay nàng, từ trong ra ngoài, từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều là của nàng. Không cho phép ai dòm ngó.

An Tuyết có chút không hiểu. Rõ ràng cô đâu có hành động gì quá đáng với Cố Ỷ... cùng lắm... cùng lắm chỉ là muốn làm bạn với cô ấy thôi.

Khương Tố Ngôn không đến mức ngay cả chuyện này cũng ghen chứ?

Lời tác giả:

An Tuyết: Cái này cũng ghen luôn hả?! 😰

Chương 158: Ngượng ngùng

Vốn dĩ Cố Ỷ định giải thích một chút, nhưng cảm thấy mình có nói kiểu gì cũng không xuôi, hai người không phải là người yêu thì là gì? Đang dùng nước bọt để sát trùng cho nhau? Nói gì thì An Tuyết cũng phải tin mới được.

Dù sao thì, lời giải thích đó cũng chẳng thể thuyết phục nổi chính bản thân Cố Ỷ.

Lấy bụng ta suy bụng người, Cố Ỷ cũng không cho rằng An Tuyết sẽ tin, thế nên cuối cùng, khi đối mặt với An Tuyết, cô chỉ nói: "Giống như cậu thấy đấy, bọn tôi... là người yêu."

Một vài chuyện trước đây từng khiến An Tuyết thấy kỳ lạ, giờ cũng có lời giải thích hợp lý.

Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn quả thật dính nhau như sam mỗi ngày, tối đến còn chen nhau ngủ chung một giường. An Tuyết không thân thiết với ai đến mức từng ngủ cùng giường với người khác, nhưng dù không từng trải nghiệm thì cô cũng từng thấy người khác làm vậy. Những cô gái khác dù có thân thiết đến mấy, thỉnh thoảng ngủ chung thì được, chứ tần suất cao như thế thì hiếm lắm, dù sao thì giường đơn cũng rất chật.

Nếu là người yêu thì mọi chuyện đều hợp lý, các cặp đôi đang trong giai đoạn mặn nồng luôn muốn dính lấy nhau, chuyện này là hoàn toàn bình thường.

Sau khi suy nghĩ xong, An Tuyết vốn đã chuẩn bị đứng dậy rời đi, cặp đôi đang yêu bên nhau, cô chen vào thì ra thể thống gì nữa? Hơn nữa, ánh mắt mà Khương Tố Ngôn nhìn cô thật sự không thể gọi là thân thiện, dù bản thân không có tình ý gì với Cố Ỷ, nhưng mấy cặp tình nhân đang say đắm thì rất khó nói chuyện lý lẽ.

Thế nhưng Cố Ỷ lại gọi cô lại, mời An Tuyết cùng ăn trưa, đồng thời bàn bạc thêm vài đoạn cần xử lý trong bài hát. An Tuyết do dự một chút, cô thật sự rất muốn kết bạn, nên cuối cùng vẫn ngồi xuống bên kia Cố Ỷ. Cố Ỷ cầm hộp cơm lên, tiếp tục ăn, An Tuyết cũng ôm hộp cơm của mình, nhìn về phía Khương Tố Ngôn, có chút khó hiểu hỏi: "Khương Ngôn không ăn sao?"

"Cậu ấy ăn rồi, vừa gặm một quả táo. Cậu đừng lo, cậu ấy vì giữ dáng nên ăn rất ít."

An Tuyết nghe xong lời giải thích của Cố Ỷ, liền nhìn Khương Tố Ngôn với ánh mắt đầy khâm phục. Nếu là cô mà mỗi ngày chỉ được gặm một quả táo, chắc chắn sẽ đói đến mức chịu không nổi.

Trùng hợp là, Cố Ỷ cũng nghĩ y chang như vậy.

Thân hình của Cố Ỷ cân đối, so với vẻ gầy gò thì có phần đầy đặn hơn một chút. Nhờ vào việc luyện tập từ nhỏ, mật độ cơ bắp trên người cô cao hơn hẳn so với người bình thường. Cô nhẹ cân là do tỷ lệ mỡ thấp, nhìn mảnh mai cũng vì vậy.

Nếu thật sự bắt cô mỗi ngày chỉ ăn chút rau lá hoặc trái cây để giảm cân thì thà để cô đầu thai còn nhanh hơn. Muốn gầy thì không thể chỉ dựa vào ăn kiêng, như vậy sẽ làm hỏng sức khỏe, vẫn là tập luyện đều đặn giảm cân một cách có hệ thống thì tốt hơn. Còn Khương Tố Ngôn thì khác, nàng ấy là quỷ, hoàn toàn có thể không ăn gì cả, ăn táo chỉ là để che mắt người đời.

Nếu như Khương Tố Ngôn là một người sống thực sự mà mỗi ngày chỉ ăn một quả táo, Cố Ỷ nhất định sẽ lôi nàng đè lên đùi mà đánh: Nghĩ gì thế hả? Ăn uống đàng hoàng vào cho em!

Nhưng hôm nay, Cố Ỷ cũng có chút ăn không vô. Dáng vẻ ăn uống hào hứng ngày thường đã không còn, bởi vì An Tuyết ngồi quá gần cô...

Nói chính xác hơn là, Lệ Nhân trên người An Tuyết đang ở quá gần cô.

Chuyện mùi trên người Lệ Nhân thì khỏi phải bàn, chỉ cần lúc đến gần mà Cố Ỷ còn không lập tức bịt mũi thì đã là cô lý trí lắm rồi. Mà hiện tại Lệ Nhân ấy đang ngay bên cạnh, không chỉ tỏa ra mùi nồng nặc, mà còn cố tình nghiêng người dựa vào cô. Chỉ khi An Tuyết nhìn về phía này, Lệ Nhân mới sợ hành vi quái dị của mình khiến An Tuyết phát hiện, nên mới chịu nghiêng người ra chỗ khác.

Cố Ỷ không quay đầu lại nhìn Lệ Nhân, nhưng không cần nhìn cũng biết rõ đối phương đang thèm khát mình đến mức nào.

Không một con quỷ nào có thể thoát khỏi sự mê hoặc từ hương thơm trên người Cố Ỷ. Cô dám chắc, hiện giờ Lệ Nhân kia nhất định đang thèm nhỏ dãi rồi. Thế nhưng nó lại nhịn được, nó ngoan ngoãn bám trên người An Tuyết, thậm chí còn cố gắng xoay người lại, chỉ vì sợ hành động kỳ quặc của mình sẽ khiến An Tuyết phát hiện điều bất thường, không hề để lộ ra chút cử chỉ quái dị nào với Cố Ỷ.

Dù không phải trực tiếp đối mặt với bộ dạng xấu xí của Lệ Nhân, nhưng mùi hôi thối của nó vẫn cứ vương vấn ngay trước mũi. Cố Ỷ ăn mà chẳng thấy ngon lành gì, kết thúc bữa trưa mà vẫn còn thừa lại khá nhiều.

An Tuyết không biết bình thường cô ăn khỏe lắm, còn tưởng cô chỉ ăn từng ấy là đủ, thấy sắc mặt Cố Ỷ không được tốt, liền theo bản năng quan tâm: "Cố Ỷ, cậu không sao chứ? Mặt cậu trông hơi nhợt."

"Không sao đâu, chắc là sắp tới kỳ kinh thôi." Cố Ỷ kiếm đại một cái cớ, An Tuyết nghe vậy liền hiểu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Cả hai đối bài hát thêm một lúc, chưa bao lâu sau thì đến giờ luyện tập buổi chiều. An Tuyết vẫy tay chào một người một quỷ, rồi quay về phòng học của mình.

Lúc tiễn An Tuyết đi, Cố Ỷ còn thấy Lệ Nhân cứ ngoái đầu nhìn mình mãi, ánh mắt lưu luyến như thể bọn họ là tri kỷ bao năm, mà giờ phải chia xa.

Má nó. Cố Ỷ không nhịn được mà chửi thầm một tiếng.

Có bài học từ buổi sáng, buổi chiều Vương Khả Khả cũng ngoan ngoãn hơn hẳn, cả nhóm cứ thế chăm chỉ luyện nhảy.

Tối đến ăn xong về ký túc xá, mấy bạn cùng phòng khác vẫn chưa về, Cố Ỷ cầm bộ đồ biểu diễn được phát sáng nay, bảo Khương Tố Ngôn mau mặc thử. Khương Tố Ngôn hơi ngượng, nhưng nghĩ tới chuyện không biết chừng lát nữa các bạn cùng phòng sẽ về, nàng đành ôm quần áo chạy vào nhà vệ sinh.

Một lúc lâu trôi qua mà Cố Ỷ vẫn chưa thấy Khương Tố Ngôn bước ra.

Cô đi đến trước cửa nhà vệ sinh, đưa tay gõ nhẹ vài cái, Khương Tố Ngôn từ bên trong hé cửa, ló đầu ra, lí nhí nói: "Không ổn đâu... phu quân... bộ này hở nhiều quá..."

"Thì cũng có phải lộ thân thể thật của chị đâu, chị sợ gì?" Cố Ỷ vừa nói vừa đẩy cửa, chen vào từ khe hở. Khương Tố Ngôn tuy có phản ứng ngăn cản, nhưng lại chẳng mấy quyết liệt. Nếu nàng thật sự không muốn cho Cố Ỷ vào, dù Cố Ỷ có dùng hết sức lực cũng đừng hòng đẩy nổi cánh cửa đó.

Sau khi chen được vào, Cố Ỷ thấy Khương Tố Ngôn đang nắm chặt gấu váy, trông hết sức ngại ngùng.

Thật lòng mà nói, bé ngoan mặc đồ gợi cảm, trông đẹp chết đi được.

Khương Tố Ngôn tóc dài ngang eo, mái tóc đen nhánh xõa sau lưng, bộ đồ đen tuyền kết hợp với màu tóc càng làm nổi bật khí chất của nàng. Phía trên là áo hai dây màu đen, bên ngoài khoác thêm lớp ren tay dài mỏng tang cùng màu. Phía dưới lộ ra một chút bụng nhỏ, bên dưới là váy ngắn đen. Đôi chân thẳng tắp lộ ra dưới váy, phối cùng một đôi bốt Martin cổ ngắn.

Bộ trang phục này mà trang điểm thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ hạ gục hàng loạt người. Đến lúc lên sân khấu, chắc chắn bình luận trực tiếp trên màn hình sẽ tràn ngập câu: Vợ tui đó! Biến đi! Là vợ tui!

Cảnh tượng "gió tanh mưa máu" thì Cố Ỷ đã lường trước được rồi. Nhưng điều khiến cô cảm thấy tuyệt vời hơn là: vẻ ngượng ngùng trên gương mặt Khương Tố Ngôn và bàn tay nhỏ đang níu lấy vạt váy của nàng.

Phải nói sao nhỉ, kiểu tương phản đáng yêu giữa việc mặc đồ nóng bỏng nhưng lại cực kỳ thẹn thùng, Cố Ỷ thật sự không cưỡng lại nổi.

Cố Ỷ muốn nhào tới ôm Khương Tố Ngôn một cái, nhưng còn chưa kịp lại gần thì đã bị nàng đẩy thẳng ra khỏi nhà vệ sinh. Lần này Khương Tố Ngôn thật sự nghiêm túc, lực đẩy hoàn toàn khác hẳn lúc nãy chỉ chống cửa cho có lệ.

Đến khi Cố Ỷ hoàn hồn thì cửa nhà vệ sinh đã bị đóng sầm lại ngay trước mặt cô. Cô còn đang hoang mang không hiểu sao thì cánh cửa ký túc bị đẩy ra, có người bước vào.

Lúc này Cố Ỷ mới hiểu: Khương Tố Ngôn xấu hổ rồi.

Bạn cùng phòng thấy Cố Ỷ đứng trước cửa nhà vệ sinh, hơi khó hiểu hỏi: "Cậu làm gì ở đây vậy?"

"Chờ vào nhà vệ sinh."

Bạn cùng phòng nghe vậy liền hiểu ra, không nói gì thêm. Chẳng bao lâu sau, Khương Tố Ngôn đã thay lại đồ cũ, đi ra từ nhà vệ sinh. Cố Ỷ đành phải "làm đúng như lời nói", chạy vào giải quyết thật.

Sau khi ra ngoài, Khương Tố Ngôn kéo tay Cố Ỷ đi ra khỏi ký túc xá, đến phòng tập để luyện thêm. Hai người luyện một lúc, rồi cùng ngồi dưới đất tựa lưng vào gương. Trong phòng tập có lắp camera, Khương Tố Ngôn không làm hành động quá thân mật, nhưng dù vậy, cả hai vẫn ngồi rất gần nhau.

Khương Tố Ngôn mím môi, trông như có điều muốn nói.

Cố Ỷ vừa lau mồ hôi vừa hỏi: "Làm sao thế?"

"Lúc nãy... có đẹp không?"

"Đẹp chứ, đương nhiên là đẹp rồi."

Cố Ỷ không hề do dự, trả lời ngay lập tức. Với mấy câu hỏi kiểu "nguy hiểm chết người" thế này, cô luôn trả lời nhanh như chớp, thậm chí còn thêm thắt: "Vốn dĩ chị đã xinh sẵn rồi, thân hình cũng đẹp."

Cố Ỷ liếc nhìn vòng một của Khương Tố Ngôn, cổ đại mà phát triển thế này sao? Lúc chết mới vừa qua tuổi thành niên mà, không hợp lý chút nào. Không phải là âm thầm dùng hồn lực để "nâng cấp vòng một" đấy chứ?

Trong lòng thì âm thầm phàn nàn, nhưng ngoài mặt thì cực kỳ nghiêm túc: "Tin em đi, chị đẹp lắm luôn ấy."

Cố Ỷ hoàn toàn không biết, cái khoảnh khắc cô lén lút liếc nhìn vòng một ấy, đã bị camera ghi lại rõ mồn một, và còn bị tổ chương trình dùng làm cảnh cắt ngoài.

Mẹ nó, chương trình hiện giờ đúng là biết cách tạo trò, dám chơi cô kiểu này à?!

Nghe xong lời Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn rất hài lòng, kéo cô dậy luyện tiếp. Từ một kẻ ngốc nghếch tay chân loạn xạ ban đầu, sau khi được huấn luyện cường độ cao kiểu một kèm một như vậy, Cố Ỷ đã nhảy ra hình ra dáng hơn hẳn. Dù so với người khác vẫn còn kém một khoảng, nhưng so với chính mình trước đây, đúng là tiến bộ vượt bậc.

Cố Ỷ cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Lần này thời gian luyện tập là năm ngày, trong thời gian đó, giảng viên hướng dẫn ở trường đại học gọi điện cho cô. Cố Ỷ cũng hết cách, đành phải nói thật: "Em đang làm nhiệm vụ."

"?"

Đầu dây bên kia, giảng viên hướng dẫn hiển nhiên toàn dấu hỏi trong đầu. Nhưng Cố Ỷ vẫn bình tĩnh nói tiếp: "Chuyện này để cảnh sát Trương giải thích cho cô nhé. Đây là nhiệm vụ rất quan trọng, lại còn thuộc diện bảo mật."

Giảng viên có hơi do dự, quả thật đã nhận được cuộc gọi từ Trương Gia Hào, nhưng sinh viên của mình lại đi làm nhiệm vụ của cảnh sát... nghĩ kiểu gì cũng thấy khó tin. Cuối cùng, giảng viên vẫn hết lời khuyên cô đừng quên việc học, rồi mới cúp máy.

Chớp mắt, ngày lên sân khấu cũng tới.

Khương Tố Ngôn lề mề mặc đồ xong, sau một hồi do dự, nàng vẫn quyết định đổi chiếc váy ngắn bên dưới thành một chân váy xẻ tà dài. Thay đồ xong, hai người ngồi trước bàn trang điểm. Cố Ỷ đang được thợ trang điểm make up, còn Khương Tố Ngôn thì kiên quyết không để thợ trang điểm chạm vào mình.

Tất nhiên là không thể để người ta chạm vào rồi. Bình thường giữ khoảng cách còn có thể che giấu thân nhiệt, chứ đã đụng tay trực tiếp thì sao giấu được nữa? Trừ khi dùng hồn lực để đánh lừa một chút.

Nhưng Khương Tố Ngôn có biện pháp đơn giản hơn.

Nàng không giải thích gì nhiều, chỉ nói một câu: "Ta có thể tự trang điểm."

Thợ trang điểm bị nàng như thế lải nhải cả ngày, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, quăng cọ bỏ đi. Khương Tố Ngôn nhìn kỹ tay nghề của thợ đang trang điểm cho Cố Ỷ, sau đó quay lưng lại, tự loay hoay một hồi. Kết quả cuối cùng là copy một gương mặt trang điểm y chang.

Cô thợ lúc nãy từ chối trang điểm cho Khương Tố Ngôn thì đứng đơ tại chỗ, chẳng lẽ trang điểm kiểu này dễ thế sao?

Chỉ có Cố Ỷ mới biết, làm gì có chuyện tự trang điểm, rõ ràng là dùng hồn lực cưỡng ép dán nguyên lớp make-up lên mặt!

Cái đồ này... ăn gian trắng trợn luôn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro